Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi
Chương 80: Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (9)
Minh Tô tự mình bài trí lại vài đĩa trái cây được bày ra trên mặt bàn đá tại mái đình ở Thùy Hương viên, nàng lén nhìn Thụy Bích cứ như người mất hồn ngồi ở đó. Y đôi khi lại thở dài một tiếng, cho thấy trong lòng có nhiều phiền muộn.
Minh Tô vốn tưởng sau khi nói chuyện cùng với hoàng đế thì tâm trạng của Thụy Bích cũng sẽ tốt hơn phần nào, bây giờ trông y như vậy thật không biết có phải hoàng đế đã nói điều gì đó không tốt hay không. Minh Tô lên tiếng gọi: " Hoàng hậu."
Trong đầu đầy những suy nghĩ vẫn vơ vì những lời nói của Thiên Vũ ngày hôm qua, Thụy Bích thế nhưng vẫn nghe thấy tiếng của Minh Tô tuy khá nhỏ và có vẻ lưỡng lự gọi mình.
Thụy Bích đưa mắt về phía Minh Tô, y như không có chuyện gì lại khẽ cười với nàng: " Có chuyện gì sao Minh Tô tỷ tỷ?"
" Cái đó..." Minh Tô định hỏi y có phải cảm thấy không tốt hay không, thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười gượng ép của y, nàng lại không biết nên nói gì để an ủi mới phải.
Minh Tô nghĩ có vẻ như hoàng đế thật sự đã nói điều gì đó với Thụy Bích, hôm qua nàng phía bên ngoài có tình cờ nghe thấy Thiên Vũ to tiếng với y, nghe như còn rất giận dữ. Minh Tô lo lắng, không lý nào hoàng đế thật sự tán đồng ý kiến của những kẻ rỗi hơi kia mà muốn lập thêm phi tử?
" Hoàng thượng hôm nay không cùng người ở đây, có thể là do quá bận rộn với chính vụ nên mới như vậy." Minh Tô không tiện hỏi thẳng, thế nên mới vòng vo một chút nói: “ Hoàng hậu cũng không cần phải vì vậy mà cảm thấy khó chịu trong lòng.”
" Người chỉ là không muốn phiền ta cùng phụ thân và huynh trưởng trò chuyện mà thôi, huống hồ ta cũng không thể lúc nào cũng chiếm hết thời gian của hoàng thượng." Thụy Bích tự nhiên nói.
" Ừm... thật ra, ý của nô tỳ là..."
Thụy Bích làm lạ khi Minh Tô cứ ấp úng không nói rõ, y chủ động hỏi: " Tỷ có gì cần hỏi ta sao?"
" Nô tỳ lo lắng, có khi nào… người và hoàng thượng…"
" Ta và hoàng thượng?"
Lời ra tới miệng Minh Tô lại nuốt trở lại vào bụng, nàng có phải vừa muốn hỏi chuyện hoàng hậu hay không? Cho dù Thụy Bích thật sự chưa từng xem nàng là một nô tỳ nhưng chuyện này thật sự là quá phận, nghĩ rồi Minh Tô lại nói: " Không có gì cả, nô tỳ chỉ là thấy người vài lần thở dài, mới nghĩ rằng là vì hoàng thượng không cùng đến khiến cho hoàng hậu không được vui."
" Ta thật sự có thở dài nhiều lần đến vậy sao?" Thụy Bích chỉ là nghĩ lại trước kia mình toàn tự cho là đúng, luôn xem những việc mình làm đều là tốt cho Thiên Vũ mới khiến hắn tức giận như vậy. Bây giờ lại còn vô ý khiến người bên cạnh như Minh Tô phải lo lắng cho mình, Thụy Bích mỉm cười nói: " Chỉ là suy nghĩ lung tung một chút mà thôi, ta rất ổn thế nên tỷ đừng lo."
" Hoàng hậu đã nói như vậy; nô tỳ cũng cảm thấy an tâm rồi.”
Cả hai cười nói một hồi, ở mái đình bên này có thể nhìn thấy cung nữ băng qua hành lang từ xa rồi tiến đến. Đứng bên ngoài cung nữ quy củ cúi người thưa chuyện: " Bẩm hoàng hậu, Tĩnh tướng quân và tướng quân phu nhân đã đến rồi."
" Mẫu thân?” Thụy Bích vừa ngạc nhiên nói ra tiếng: “ Không phải là đại ca sao?"
Thụy Bích vì lúc trước chỉ nghe người đến là Tĩnh Thất và Tĩnh Thái An mới ngạc nhiên đôi chút, nhưng suy nghĩ lại thì Tĩnh Thất ở trong cung thường xuyên ra vào cũng có thể gặp mặt. Vì vậy lần này Xuân Nương đến lại càng khiến y cao hứng: " Nhanh mời phụ mẫu của ta vào đi."
" Vâng thưa hoàng hậu." Cung nữ đáp rồi lui ra ngoài.
Vốn nên rằng lần gặp này cũng chỉ là người thân thăm hỏi lẫn nhau, nhưng với Thụy Bích lúc này lại có vài phần thật khác. Đời này y vốn cũng chỉ mới cùng phụ mẫu ít lâu không gặp, nhưng từ sau khi có hai đời ký ức trước kia thì mọi thứ lại trở nên đáng quý hơn rất nhiều.
Thụy Bích đã từng là một đứa trẻ không có gia đình, không có người thân. Thụy Bích luôn luôn một mình, cho đến khi y gặp được Thiên Vũ lúc mới được năm tuổi, cứ như vậy thế giới nhỏ bé chợt có thêm một tia nắng, sưởi ấm trái tim của một tiểu hài tử chưa từng được nếm mùi vị được yêu thương.
Nhưng hơn ai hết y tự biết rằng mình vẫn ao ước một lần thôi, có thể được gọi những tiếng gọi thân thương dành cho những người đã tạo ra sự sống và cơ thể này cho y.
Đời này có thể Thụy Bích đã nhanh chóng tìm lại được những điều đó, nhưng nếu không có Thiên Vũ, nếu Thiên Vũ chưa từng chú ý đến y như quá khứ trước kia thì Thụy Bích sẽ không cách nào có cơ hội nói ra.
Từ khi vô tình biết được thân phận của mình ở kiếp sống đầu tiên, Thụy Bích không có dũng khí để đối diện, kéo dài đến khi quyết tâm muốn nhận lại gia đình thì lại không còn cơ hội nữa. Đó chính là khi y hay tin Tĩnh Thất bị tứ hoàng tử thiêu sống, cùng với Thiên Vũ bị tra hình đến chết.
Thụy Bích đau đớn đến từng tấc da thịt trên cơ thể, đều như đã bị Thiên Uy từng dao từng dao cắt xuống toàn bộ. Chính hắn đã hủy đi tất cả ánh sáng của y, Thụy Bích oán hận tựa như chỉ cần có thể liền sẽ mang kẻ kia phanh thây vạn đoạn.
Thụy Bích chết đi cùng với nỗi oán hận Thiên Uy, và cả sự hối hận khi chính mình là nguyên nhân hại chết Thiên Vũ cùng người thân, y mang tất cả một lần sống lại. Thụy Bích đã hoàn toàn không còn nghĩ đến việc có thể nhận lại phụ mẫu và đại ca, y chỉ nghĩ muốn thật tốt diễn một vai diễn để thuận lợi hạ bệ Thiên Uy, cùng lúc đưa Thiên Vũ lên ngôi hoàng đế.
Rồi đến cuối cùng sau khi nhận một đường kiếm của Thiên Vũ, Thụy Bích cũng chỉ mới có một lần cơ hội, khi có thể gọi Tĩnh Thất hai tiếng " Đại ca ".
Một lần tiếp nhận quá nhiều ký ức hai đời không trọn vẹn, tất cả khiến Thụy Bích không biết mình sẽ vẫn như trước thật dễ dàng lại cười nói vui vẻ cùng với phụ mẫu của chính mình?
Chờ đợi đến khi người cũng đã vào đến, Thụy Bích vẫn chưa lên tiếng thì Tĩnh Thái An và Xuân Nương đã quỳ xuống trước mặt y theo lễ: " Thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu vạn an."
" Phụ..." Thụy Bích hoảng sợ, y muốn lên tiếng ngăn cản thì nhận ra vẫn còn có cung nhân ngay bên ngoài mái đình. Thụy Bích từ lúc trở thành hoàng hậu những quy củ này cho dù là ai cũng không thể làm trái, khiến bản thân y thật khó xử.
Minh Tô lúc này liền ra ngoài lớn tiếng nói: " Tất cả các ngươi đều lui ra cả đi, ở đây nếu không có gọi các ngươi đều không được làm phiền."
" Chúng nô tỳ hiểu rõ."
Thụy Bích vẫn chưa nói, Minh Tô đã lập tức hiểu ý mà cho lui tất cả cung nhân. Thụy Bích lập tức lại vừa quỳ xuống trước phu phụ Tĩnh tướng quân, hai tay cũng không quên muốn nâng người dậy: " Phụ thân, mẫu thân, xin hai người đứng lên đi ạ."
" Mạn nhi." Xuân Nương mỉm cười vì cứ mỗi lần vào gặp nhi tử của mình đều là tình huống này, nàng kéo tay Thụy Bích: " Ngươi cũng mau đứng lên, không cần mỗi lần đều phải như vậy."
" Vâng mẫu thân."
" Mỗi lần?" Tĩnh Thái An nhăn mày, hắn nghiêm giọng: " Nói như vậy cứ mỗi lần gặp nàng, hoàng hậu cũng đều sẽ quỳ đáp trả như vậy hay sao?"
Thụy Bích nhỏ giọng: " Phụ thân... chuyện này…"
" Người là thân phận gì?” Tĩnh Thái An thở dài: “ Một hoàng hậu không thể tùy ý quỳ liền quỳ, nếu như để người khác nhìn thấy thì không chỉ một mình người, mà cả hoàng thượng cũng sẽ bị mất hết thể diện."
" Hài nhi luôn cho rằng chỉ có nhi tử quỳ phụ mẫu, chứ không thể để phụ mẫu quỳ nhi tử. Chỉ là những lúc không có người ngoài, xin phụ thân cho phép Mạn nhi được làm đúng với hiếu đạo."
" Nhưng người là hoàng hậu một nước, không thể..."
" Lão gia." Xuân Nương một mặt không vui, nàng liền thay hài tử của mình nói lý: " Chàng thật ra là làm sao đây, Mạn nhi hiểu chuyện như vậy cũng có thể chỉnh y? Hoàng hậu thì có gì là tốt chứ, cũng vẫn phải khiến y phải nhốt mình trong hậu cung ba ngàn? Nếu vậy ta không cần một cái hài tử làm hoàng hậu a."
" Mẫu thân?"
" Nàng có biết mình đang nói gì không?" Tĩnh Thái An đưa mắt một lượt nhìn quanh, hắn cảm thấy an tâm vì vừa rồi Minh Tô đều đã khiến cung nhân lui ra cả.
Xuân Nương biết mình vừa lỡ lời cũng không thể nói gì nữa, Thụy Bích lúc này dường như cũng đã hiểu được lý do vì sao Xuân Nương cũng đến. Y lại nhìn nàng hỏi: " Có phải mẫu thân nói như vậy là vì việc tuyển phi?"
" Mạn nhi, mẫu thân từ khi bắt đầu đã luôn lo lắng ngươi sẽ phải đối mặt với việc này.” Xuân Nương gương mặt đau buồn thay nhi tử nói: “ Mẫu thân thật không muốn nhìn thấy ngươi ở trong cung chịu nhiều ấm ức như vậy."
" Mẫu thân, thật ra..."
“ Hoàng thượng cho dù có thật sự yêu thương ngươi đi nữa, nhưng rồi vẫn sẽ đặt việc hoàng tự nối dõi lên trên hết.” Không đợi Thụy Bích nói hết, Xuân Nương lại chen lời: " Mẫu thân làm sao nhẫn tâm để người ở trong cung, về sau sẽ bị những phi tần dựa vào hoàng tự mà khi dễ chứ. Chỉ cần ngươi muốn mẫu thân lập tức khiến Tĩnh nhi mang ngươi đi khỏi..."
" Nàng đừng cứ càng nói cang sai, càng nói càng hồ đồ.” Tĩnh Thái An lớn tiếng: “ Y đã là hoàng hậu thì dù có phải chịu nhiều ấm ức đi nữa, ngoài hoàng cung còn có thể tự ý đi đâu chứ?"
Xuân Nương thế cũng không chịu thua phu quân, nàng lại hướng hắn uất giận nói: " Vậy chứ lão gia định để hài tử của chúng ta chịu khổ hay sao, thật sự muốn nhìn y như vậy à?"
" Ta đã định sẽ chờ một thời gian, nếu hoàng thượng thật sự sủng ái một phi tần nào đó thì chỉ cần ta dùng chức quan này đến cầu xin.” Tĩnh Thái An nghiêm giọng: “ Tĩnh gia cũng không cần làm đại tướng quân nữa, hy vọng hoàng thượng sẽ nể tình ta cả đời trung quân, tung ra một cái tin hoàng hậu bệnh nặng không qua khỏi, để toàn gia ta rời khỏi hoàng thành, tìm một nơi mà sống bình lặng."
Xuân Nương vẫn không đồng ý nói: " Mạn nhi chờ đến lúc đó thì đã phải chảy bao nhiêu nước mắt rồi, y trước kia không có phụ mẫu chăm lo vẫn chưa chịu đủ khổ sao? Theo ta thì..."
Minh Tô lo lắng đứng một bên mà không biết phải đề phòng thế nào, nếu lỡ như Tĩnh phu nhân thật sự muốn cướp hoàng hậu đi mất thì nàng biết làm sao mới phải?
" Phụ thân, mẫu thân... “ Thụy Bích chợt lên tiếng nói: “ Hoàng thượng… người đã nói Mạn nhi, sẽ không lập thêm phi tử."
“…”
Minh Tô vốn tưởng sau khi nói chuyện cùng với hoàng đế thì tâm trạng của Thụy Bích cũng sẽ tốt hơn phần nào, bây giờ trông y như vậy thật không biết có phải hoàng đế đã nói điều gì đó không tốt hay không. Minh Tô lên tiếng gọi: " Hoàng hậu."
Trong đầu đầy những suy nghĩ vẫn vơ vì những lời nói của Thiên Vũ ngày hôm qua, Thụy Bích thế nhưng vẫn nghe thấy tiếng của Minh Tô tuy khá nhỏ và có vẻ lưỡng lự gọi mình.
Thụy Bích đưa mắt về phía Minh Tô, y như không có chuyện gì lại khẽ cười với nàng: " Có chuyện gì sao Minh Tô tỷ tỷ?"
" Cái đó..." Minh Tô định hỏi y có phải cảm thấy không tốt hay không, thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười gượng ép của y, nàng lại không biết nên nói gì để an ủi mới phải.
Minh Tô nghĩ có vẻ như hoàng đế thật sự đã nói điều gì đó với Thụy Bích, hôm qua nàng phía bên ngoài có tình cờ nghe thấy Thiên Vũ to tiếng với y, nghe như còn rất giận dữ. Minh Tô lo lắng, không lý nào hoàng đế thật sự tán đồng ý kiến của những kẻ rỗi hơi kia mà muốn lập thêm phi tử?
" Hoàng thượng hôm nay không cùng người ở đây, có thể là do quá bận rộn với chính vụ nên mới như vậy." Minh Tô không tiện hỏi thẳng, thế nên mới vòng vo một chút nói: “ Hoàng hậu cũng không cần phải vì vậy mà cảm thấy khó chịu trong lòng.”
" Người chỉ là không muốn phiền ta cùng phụ thân và huynh trưởng trò chuyện mà thôi, huống hồ ta cũng không thể lúc nào cũng chiếm hết thời gian của hoàng thượng." Thụy Bích tự nhiên nói.
" Ừm... thật ra, ý của nô tỳ là..."
Thụy Bích làm lạ khi Minh Tô cứ ấp úng không nói rõ, y chủ động hỏi: " Tỷ có gì cần hỏi ta sao?"
" Nô tỳ lo lắng, có khi nào… người và hoàng thượng…"
" Ta và hoàng thượng?"
Lời ra tới miệng Minh Tô lại nuốt trở lại vào bụng, nàng có phải vừa muốn hỏi chuyện hoàng hậu hay không? Cho dù Thụy Bích thật sự chưa từng xem nàng là một nô tỳ nhưng chuyện này thật sự là quá phận, nghĩ rồi Minh Tô lại nói: " Không có gì cả, nô tỳ chỉ là thấy người vài lần thở dài, mới nghĩ rằng là vì hoàng thượng không cùng đến khiến cho hoàng hậu không được vui."
" Ta thật sự có thở dài nhiều lần đến vậy sao?" Thụy Bích chỉ là nghĩ lại trước kia mình toàn tự cho là đúng, luôn xem những việc mình làm đều là tốt cho Thiên Vũ mới khiến hắn tức giận như vậy. Bây giờ lại còn vô ý khiến người bên cạnh như Minh Tô phải lo lắng cho mình, Thụy Bích mỉm cười nói: " Chỉ là suy nghĩ lung tung một chút mà thôi, ta rất ổn thế nên tỷ đừng lo."
" Hoàng hậu đã nói như vậy; nô tỳ cũng cảm thấy an tâm rồi.”
Cả hai cười nói một hồi, ở mái đình bên này có thể nhìn thấy cung nữ băng qua hành lang từ xa rồi tiến đến. Đứng bên ngoài cung nữ quy củ cúi người thưa chuyện: " Bẩm hoàng hậu, Tĩnh tướng quân và tướng quân phu nhân đã đến rồi."
" Mẫu thân?” Thụy Bích vừa ngạc nhiên nói ra tiếng: “ Không phải là đại ca sao?"
Thụy Bích vì lúc trước chỉ nghe người đến là Tĩnh Thất và Tĩnh Thái An mới ngạc nhiên đôi chút, nhưng suy nghĩ lại thì Tĩnh Thất ở trong cung thường xuyên ra vào cũng có thể gặp mặt. Vì vậy lần này Xuân Nương đến lại càng khiến y cao hứng: " Nhanh mời phụ mẫu của ta vào đi."
" Vâng thưa hoàng hậu." Cung nữ đáp rồi lui ra ngoài.
Vốn nên rằng lần gặp này cũng chỉ là người thân thăm hỏi lẫn nhau, nhưng với Thụy Bích lúc này lại có vài phần thật khác. Đời này y vốn cũng chỉ mới cùng phụ mẫu ít lâu không gặp, nhưng từ sau khi có hai đời ký ức trước kia thì mọi thứ lại trở nên đáng quý hơn rất nhiều.
Thụy Bích đã từng là một đứa trẻ không có gia đình, không có người thân. Thụy Bích luôn luôn một mình, cho đến khi y gặp được Thiên Vũ lúc mới được năm tuổi, cứ như vậy thế giới nhỏ bé chợt có thêm một tia nắng, sưởi ấm trái tim của một tiểu hài tử chưa từng được nếm mùi vị được yêu thương.
Nhưng hơn ai hết y tự biết rằng mình vẫn ao ước một lần thôi, có thể được gọi những tiếng gọi thân thương dành cho những người đã tạo ra sự sống và cơ thể này cho y.
Đời này có thể Thụy Bích đã nhanh chóng tìm lại được những điều đó, nhưng nếu không có Thiên Vũ, nếu Thiên Vũ chưa từng chú ý đến y như quá khứ trước kia thì Thụy Bích sẽ không cách nào có cơ hội nói ra.
Từ khi vô tình biết được thân phận của mình ở kiếp sống đầu tiên, Thụy Bích không có dũng khí để đối diện, kéo dài đến khi quyết tâm muốn nhận lại gia đình thì lại không còn cơ hội nữa. Đó chính là khi y hay tin Tĩnh Thất bị tứ hoàng tử thiêu sống, cùng với Thiên Vũ bị tra hình đến chết.
Thụy Bích đau đớn đến từng tấc da thịt trên cơ thể, đều như đã bị Thiên Uy từng dao từng dao cắt xuống toàn bộ. Chính hắn đã hủy đi tất cả ánh sáng của y, Thụy Bích oán hận tựa như chỉ cần có thể liền sẽ mang kẻ kia phanh thây vạn đoạn.
Thụy Bích chết đi cùng với nỗi oán hận Thiên Uy, và cả sự hối hận khi chính mình là nguyên nhân hại chết Thiên Vũ cùng người thân, y mang tất cả một lần sống lại. Thụy Bích đã hoàn toàn không còn nghĩ đến việc có thể nhận lại phụ mẫu và đại ca, y chỉ nghĩ muốn thật tốt diễn một vai diễn để thuận lợi hạ bệ Thiên Uy, cùng lúc đưa Thiên Vũ lên ngôi hoàng đế.
Rồi đến cuối cùng sau khi nhận một đường kiếm của Thiên Vũ, Thụy Bích cũng chỉ mới có một lần cơ hội, khi có thể gọi Tĩnh Thất hai tiếng " Đại ca ".
Một lần tiếp nhận quá nhiều ký ức hai đời không trọn vẹn, tất cả khiến Thụy Bích không biết mình sẽ vẫn như trước thật dễ dàng lại cười nói vui vẻ cùng với phụ mẫu của chính mình?
Chờ đợi đến khi người cũng đã vào đến, Thụy Bích vẫn chưa lên tiếng thì Tĩnh Thái An và Xuân Nương đã quỳ xuống trước mặt y theo lễ: " Thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu vạn an."
" Phụ..." Thụy Bích hoảng sợ, y muốn lên tiếng ngăn cản thì nhận ra vẫn còn có cung nhân ngay bên ngoài mái đình. Thụy Bích từ lúc trở thành hoàng hậu những quy củ này cho dù là ai cũng không thể làm trái, khiến bản thân y thật khó xử.
Minh Tô lúc này liền ra ngoài lớn tiếng nói: " Tất cả các ngươi đều lui ra cả đi, ở đây nếu không có gọi các ngươi đều không được làm phiền."
" Chúng nô tỳ hiểu rõ."
Thụy Bích vẫn chưa nói, Minh Tô đã lập tức hiểu ý mà cho lui tất cả cung nhân. Thụy Bích lập tức lại vừa quỳ xuống trước phu phụ Tĩnh tướng quân, hai tay cũng không quên muốn nâng người dậy: " Phụ thân, mẫu thân, xin hai người đứng lên đi ạ."
" Mạn nhi." Xuân Nương mỉm cười vì cứ mỗi lần vào gặp nhi tử của mình đều là tình huống này, nàng kéo tay Thụy Bích: " Ngươi cũng mau đứng lên, không cần mỗi lần đều phải như vậy."
" Vâng mẫu thân."
" Mỗi lần?" Tĩnh Thái An nhăn mày, hắn nghiêm giọng: " Nói như vậy cứ mỗi lần gặp nàng, hoàng hậu cũng đều sẽ quỳ đáp trả như vậy hay sao?"
Thụy Bích nhỏ giọng: " Phụ thân... chuyện này…"
" Người là thân phận gì?” Tĩnh Thái An thở dài: “ Một hoàng hậu không thể tùy ý quỳ liền quỳ, nếu như để người khác nhìn thấy thì không chỉ một mình người, mà cả hoàng thượng cũng sẽ bị mất hết thể diện."
" Hài nhi luôn cho rằng chỉ có nhi tử quỳ phụ mẫu, chứ không thể để phụ mẫu quỳ nhi tử. Chỉ là những lúc không có người ngoài, xin phụ thân cho phép Mạn nhi được làm đúng với hiếu đạo."
" Nhưng người là hoàng hậu một nước, không thể..."
" Lão gia." Xuân Nương một mặt không vui, nàng liền thay hài tử của mình nói lý: " Chàng thật ra là làm sao đây, Mạn nhi hiểu chuyện như vậy cũng có thể chỉnh y? Hoàng hậu thì có gì là tốt chứ, cũng vẫn phải khiến y phải nhốt mình trong hậu cung ba ngàn? Nếu vậy ta không cần một cái hài tử làm hoàng hậu a."
" Mẫu thân?"
" Nàng có biết mình đang nói gì không?" Tĩnh Thái An đưa mắt một lượt nhìn quanh, hắn cảm thấy an tâm vì vừa rồi Minh Tô đều đã khiến cung nhân lui ra cả.
Xuân Nương biết mình vừa lỡ lời cũng không thể nói gì nữa, Thụy Bích lúc này dường như cũng đã hiểu được lý do vì sao Xuân Nương cũng đến. Y lại nhìn nàng hỏi: " Có phải mẫu thân nói như vậy là vì việc tuyển phi?"
" Mạn nhi, mẫu thân từ khi bắt đầu đã luôn lo lắng ngươi sẽ phải đối mặt với việc này.” Xuân Nương gương mặt đau buồn thay nhi tử nói: “ Mẫu thân thật không muốn nhìn thấy ngươi ở trong cung chịu nhiều ấm ức như vậy."
" Mẫu thân, thật ra..."
“ Hoàng thượng cho dù có thật sự yêu thương ngươi đi nữa, nhưng rồi vẫn sẽ đặt việc hoàng tự nối dõi lên trên hết.” Không đợi Thụy Bích nói hết, Xuân Nương lại chen lời: " Mẫu thân làm sao nhẫn tâm để người ở trong cung, về sau sẽ bị những phi tần dựa vào hoàng tự mà khi dễ chứ. Chỉ cần ngươi muốn mẫu thân lập tức khiến Tĩnh nhi mang ngươi đi khỏi..."
" Nàng đừng cứ càng nói cang sai, càng nói càng hồ đồ.” Tĩnh Thái An lớn tiếng: “ Y đã là hoàng hậu thì dù có phải chịu nhiều ấm ức đi nữa, ngoài hoàng cung còn có thể tự ý đi đâu chứ?"
Xuân Nương thế cũng không chịu thua phu quân, nàng lại hướng hắn uất giận nói: " Vậy chứ lão gia định để hài tử của chúng ta chịu khổ hay sao, thật sự muốn nhìn y như vậy à?"
" Ta đã định sẽ chờ một thời gian, nếu hoàng thượng thật sự sủng ái một phi tần nào đó thì chỉ cần ta dùng chức quan này đến cầu xin.” Tĩnh Thái An nghiêm giọng: “ Tĩnh gia cũng không cần làm đại tướng quân nữa, hy vọng hoàng thượng sẽ nể tình ta cả đời trung quân, tung ra một cái tin hoàng hậu bệnh nặng không qua khỏi, để toàn gia ta rời khỏi hoàng thành, tìm một nơi mà sống bình lặng."
Xuân Nương vẫn không đồng ý nói: " Mạn nhi chờ đến lúc đó thì đã phải chảy bao nhiêu nước mắt rồi, y trước kia không có phụ mẫu chăm lo vẫn chưa chịu đủ khổ sao? Theo ta thì..."
Minh Tô lo lắng đứng một bên mà không biết phải đề phòng thế nào, nếu lỡ như Tĩnh phu nhân thật sự muốn cướp hoàng hậu đi mất thì nàng biết làm sao mới phải?
" Phụ thân, mẫu thân... “ Thụy Bích chợt lên tiếng nói: “ Hoàng thượng… người đã nói Mạn nhi, sẽ không lập thêm phi tử."
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất