Chương 1: Trở Về
Hà Nội, Thủ đô Việt Nam
Hà Nội, thủ đô vì hòa bình, ngàn năm văn hiến, là thành phố đặc biệt đối với người dân Việt Nam.
Dòng xe cộ tấp nập đổ vào nội thành như nước chảy. Một chiếc limousine đen dài chậm rãi lướt giữa dòng xe, dừng lại cách quận Hoàn Kiếm vài kilomet. Cửa xe hạ xuống, một chàng thanh niên mặc áo vest đen, gương mặt điềm đạm nhìn trước ngó sau.
Người ngồi bên cạnh cậu thanh niên thấy cửa xe hạ xuống, liền hỏi: "Văn Thành, có chuyện gì vậy anh?"
Văn Thành không trả lời, thụt đầu vào trong xe rồi đóng cửa kính lại, thở dài một hơi. Người bên cạnh hiểu rằng Văn Thành không vui nên không tiện hỏi thêm.
Người lái xe phía trước nhìn qua kính chiếu hậu, ân cần hỏi: "Anh có mệt không? Có thấy lạnh không? Để em tăng thêm chút nhiệt độ điều hòa nhé."
Văn Thành chỉ gật đầu, rồi nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế. Đi thêm một đoạn nữa, người lái xe nói: "Sắp đến nơi rồi, sẽ kịp trước khi trời tối."
"Hoàng, Minh," Văn Thành nở nụ cười nhợt nhạt, nói," Anh muốn đi dạo quanh bờ hồ một lát. Đã nhiều năm rồi, nhưng Hồ Gươm vẫn không thay đổi, tháp Rùa vẫn đứng sừng sững ở đó, vẫn còn sự náo nhiệt như ngày xưa..."
Quách Bính Minh nhìn Văn Thành, hỏi: "Anh có muốn khoác thêm chiếc áo không?" nói rồi đưa chiếc áo khoác cho Văn Thành.
Bính Minh khuyên nhủ: "Anh Văn Thành, Hà Nội về đêm lạnh và nhiều sương, không tốt cho sức khỏe của anh. Hay chúng ta về nhà trước, để khi nào anh khỏe, chúng ta lại đi."
Văn Thành thở dài: "Được rồi, vậy về nhà cậu đi."
Trời dần về đêm, những ánh đèn đường màu vàng bắt đầu sáng trên những con phố cổ. Giờ này, đường phố thoáng đãng hơn. Chiếc xe chạy qua đường Quang Trung, rồi dừng trước một biệt thự lớn, trông như cung điện.
Một người giúp việc chạy ra: "Hai cậu về rồi," rồi mở cổng. Một người trung niên chạy ra mở cửa cho Văn Thành và Bính Minh. Ngọc Hoàng xuống sau, trao chìa khóa xe cho bác, rồi đỡ Văn Thành: "Văn Thành, anh đi theo em."
Vào đến cửa nhà, hai cánh cửa gỗ tự nhiên bóng loáng hiện ra. Bên trong là phòng khách nguy nga, tráng lệ. Một màn hình tivi lớn đặt trước hai bộ bàn ghế gỗ thượng hạng. Bính Minh hỏi người giúp việc: "Bác ơi, bố mẹ cháu đâu?"
"Bố cậu đi họp, mẹ cậu đi mua sắm với bạn."
"Thế còn chị cả và anh rể?" Ngọc Hoàng tiếp lời.
Người giúp việc đáp: "Chị cả với chồng về bên nội rồi ạ!"
Ngọc Hoàng gật đầu, rồi quay sang Văn Thành: "Em đưa anh lên phòng."
Nói một chút về gia thế của Bính Minh và Ngọc Hoàng, họ là anh em sinh đôi nhưng khác trứng nên bên ngoài họ chẳng giống gì nhau như những cặp song sinh khác, cha họ là Quách Thanh Sơn, hiện là Phó Thủ tướng Chính phủ, mẹ là Lê Thị Lan, giám đốc một công ty thời trang.
Minh và Hoàng dìu Văn Thành lên căn phòng ở lầu hai. Hoàng nói: "Phòng này trước nay bỏ trống. Biết anh đến, em đã sai người dọn dẹp lại."
Căn phòng khá rộng, có giường đủ cho hai người ngủ, cửa sổ hướng ra đường lớn, bồn tắm nước nóng, máy tính internet, máy chạy bộ đều có đủ. Bính Minh kéo vali đồ dùng cá nhân vào phòng cho Văn Thành, rồi ngả lưng trên ghế sofa, thở dài: "Cuối cùng cũng xong. Văn Thành, anh thích ăn gì để em kêu giúp việc làm?"
Ngọc Hoàng kéo tay Bính Minh: "Anh biết Văn Thành anh ấy thích ăn gì." Nói rồi kéo Bính Minh ra, quay đầu dặn Văn Thành: "Anh nghỉ ngơi một chút, khi nào đồ ăn xong em sẽ gọi."
Văn Thành cởi bỏ quần áo, đi vào phòng tắm, chỉnh chế độ nước nóng, muốn ngâm mình một chút. Khi ra ngoài, Bính Minh đã bước vào: "Đồ ăn chuẩn bị xong rồi." Văn Thành gật đầu, cùng đi xuống. Gian bếp khá rộng rãi, nhưng hôm nay chỉ có ba người họ. Trên bàn là đĩa rau muống xào tỏi, chén cà muối, đĩa thịt luộc, chén nước mắm. Văn Thành nhìn bàn ăn, nở nụ cười thỏa mãn: "Sao chú em biết anh thích những món này?"
Ngọc Hoàng nhanh nhảu: "Hồi bên Moscow, mỗi lần ăn, anh hay than ước gì có đĩa rau muống xào tỏi, và chén cà pháo còn gì."
Văn Thành gật đầu, kéo ghế ngồi: "Mọi người cùng ăn đi, lâu lắm rồi chúng ta chưa ăn chung."
Biết Văn Thành thích riêng tư, Bính Minh không gọi người giúp việc. Cậu ấy ngồi xuống, xới cơm cho cả ba người, vừa ăn vừa nói chuyện. Khi ăn xong, ba mẹ Hoàng và Minh vừa về và họ ngồi ở phòng khách xem thời sự. Bính Minh e dè hỏi: "Văn Thành, chúng ta qua phòng khách để em giới thiệu anh với ba mẹ?"
Văn Thành cười: "Được rồi, vào nhà quấy rầy đương nhiên phải chào hỏi chủ nhà trước."
Hai anh em tươi cười, một trước một sau dẫn Văn Thành đi vào phòng khách. Nghe thấy hai con dẫn người lạ tới, đôi vợ chồng đang xem thời sự quay đầu lại nhìn. Người đàn ông tầm 52 tuổi, trán cao, mắt to, tóc chẻ ngang có nhiều sợi bạc. Người phụ nữ trông trẻ hơn, khoảng 45 tuổi, da dẻ hồng hào nhờ chế độ ăn uống và tập luyện phù hợp, khuôn mặt thanh tú tựa gái đôi mươi. Văn Thành thầm nghĩ. "Hai bác vẫn khỏe mạnh như xưa."
Ngọc Hoàng chỉ tay vào Văn Thành rồi khom người nói với cha mẹ: "Đây là bạn của con và em lúc du học, nay có dịp mời anh ấy ra Hà Nội chơi. Con xin giới thiệu với cha mẹ ạ!"
Văn Thành cẩn trọng: "Cháu xin chào cô chú, cháu tên là Văn Thành. Khi ở bên Moscow, cháu quen biết hai em đây. Vì là đồng hương xa quê, tắt đèn tối lửa cùng nhau. Nay được hai em mời về Hà Nội chơi."
Người phụ nữ nhìn Ngọc Hoàng, hỏi: "Có phải cậu Văn Thành mà con hay kể với mẹ đó không?"
"Dạ, đúng rồi ạ!" Ngọc Hoàng đáp.
"Mời cậu ngồi," người đàn ông nói.
Văn Thành cùng hai người bạn ngồi xuống. Người đàn ông tiếp tục: "Chào cậu Văn Thành, chúng tôi rất vui khi cậu đến chơi. Các con tôi đã nhắc nhiều về cậu."
Người phụ nữ thêm vào: "Cậu cứ tự nhiên như ở nhà. Chúng tôi rất mong được nghe những câu chuyện thời du học của các con."
Văn Thành mỉm cười: "Cháu cảm ơn bác trai, bác gái. Thực sự, thời gian bên Moscow với hai em rất đáng nhớ. Có những kỷ niệm mà cháu sẽ không bao giờ quên."
Cuộc trò chuyện trở nên ấm áp và thân mật hơn. Văn Thành cảm thấy ấm lòng hơn.
Quách Thanh Sơn thấy chàng thanh niên này tuy gầy gò, ốm yếu nhưng dung mạo tươi sáng, chắc chắn không phải người tầm thường. Tương lai ắt sẽ sáng lạng.
"Nếu đã là bạn của hai đứa, cháu cứ coi đây như nhà mình, khỏi cần khách sáo."
Văn Thành cúi xuống, gật đầu đồng ý. Năm người trò chuyện một lúc, chủ yếu nói về lúc đang ở bên Moscow. Bính Minh thấy Văn Thành có vẻ mệt mỏi nên thưa với ba mẹ:
"Anh Văn Thành đi đường xa mệt mỏi, xin phép cha mẹ cho anh lên nghỉ ngơi ạ."
"Được rồi, mấy đứa đi nghỉ đi," mẹ Bính Minh đáp.
Văn Thành cùng hai anh em nhà họ Quách đứng dậy cúi chào rồi đi ra. Vừa đi, Bính Minh vừa khẽ nói với Văn Thành: "Hôm nay anh nghỉ sớm, mai dậy sớm chúng ta qua nhà Trần Tâm. Nếu anh cần gì thì gọi em, em ở phòng bên cạnh."
Văn Thành gật đầu, chào hai người bạn rồi đi vào phòng mình.
"Reeng, reeng." Tiếng chuông báo thức vang lên đúng sáu giờ rưỡi. Văn Thành vội tắt chuông, ngồi dậy đi vào nhà tắm chuẩn bị đánh răng, rửa mặt. Thường cậu có thói quen tắm buổi sáng, nhưng vì dạo này bệnh trầm trọng nên cậu không tắm nữa.
"Anh dậy rồi thì xuống đây ăn sáng cùng gia đình em." Dòng tin nhắn từ Ngọc Hoàng gửi đến điện thoại Văn Thành.
"Ok," cậu trả lời.
Xuống sảnh chính, cậu thấy mấy người giúp việc đang làm việc: người lau nhà, kẻ tưới cây... đủ cả.
Vừa thấy Văn Thành xuống, Ngọc Hoàng vội chạy đến hỏi thăm: "Anh thấy trong người thế nào? Hôm nay đi chơi chút có ổn không?"
"Anh không sao, chỉ là đi chơi một lúc, chắc cũng ổn thôi."
"Tới ăn sáng nào, chuẩn bị xong rồi," Bính Minh ân cần dìu tay Văn Thành.
Cùng lúc đó, ba mẹ hai người bạn cũng kịp xuống. Quách Thanh Sơn thấy hai đứa con vui vẻ trò chuyện với bạn liền nói: "Mới sáng có chuyện gì náo nhiệt thế?"
"Dạ không có gì, mời cha mẹ tới dùng bữa sáng ạ," Bính Minh đáp.
Cả năm người ngồi vào bàn ăn. Mặc dù là gia đình giàu có nhưng bữa sáng cũng không cầu kỳ: trứng ốp la, sandwich và sữa tươi. Văn Thành đặc biệt ghét những món này, cậu ngồi vào bàn cho có lễ.
"Sáng nay các con tính dẫn bạn đi đâu chơi?" mẹ hỏi.
"Sang nhà Trần Tâm ạ."
"Cũng lâu rồi chưa gặp cậu ấy, hay tối nay mời cậu ấy tới đây, để mẹ chuẩn bị món ngon nhé."
"Vâng mẹ!"
Bữa sáng xong, Ngọc Hoàng chạy ra nói với quản gia: "Hôm nay bác chuẩn bị cho con chiếc Rolls-Royce nhé."
"Cậu có cần tài xế không?" bác quản gia hỏi.
"Dạ không ạ." Nói đoạn, Ngọc Hoàng chạy vào thưa chuyện cùng cha mẹ.
"Được rồi, đi đi, cẩn thận," mẹ cậu căn dặn.
Trước cổng nhà là chiếc Rolls-Royce màu trắng bóng loáng. Ngọc Hoàng lanh chanh chạy trước mở cửa xe cho Văn Thành. Vì biết sức khỏe Văn Thành dạo gần đây không được tốt, nên cậu chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho anh.
Ngả mình thư giãn, trên trần xe là bầu trời sao đặc trưng của những chiếc Rolls-Royce, Văn Thành không khỏi thở dài một tiếng, quay qua hỏi Bính Minh: "Chúng ta đi bao xa?"
"Khoảng năm cây số," Bính Minh đáp.
"Vậy anh chợp mắt xíu, tới nơi gọi anh."
Chiếc xe chạy đến Phùng Hưng, dừng lại trước một biệt thự "siêu to khổng lồ."
Một cậu thanh niên vội chạy ra mở cửa xe cho mọi người, vừa cười vừa nói: "Các cậu đi chậm quá, làm tôi đợi đến tóc sắp bạc hết rồi!"
"Cũng phải thôi, các cậu đi chiếc xe to đùng thế này thì sao nhanh được," cậu tiếp lời.
Bính Minh bước xuống xe, dúi túi quà vào tay Trần Tâm và nói: "Quà quê của anh Văn Thành, tặng bạn."
Trần Tâm nhận lấy túi quà cười tủm tỉm rồi chạy đến đỡ Văn Thành, hỏi: "Mọi người kể về anh nhiều lắm, nay được gặp anh, quả là thỏa lòng mong đợi."
"Chỉ được cái mồm dẻo," Ngọc Hoàng cắt lời.
"Bố mẹ cậu có nhà không, để chúng ta vào chào hỏi."
"Không, đi cả rồi, hôm nay chắc về trễ, chúng ta tha hồ quẩy."
"Haizz, anh bạn chỉ được vậy là giỏi, nhưng sức khỏe anh Văn Thành không tốt, chúng ta qua đây hôm nay chỉ tạm trò chuyện, còn muốn quẩy thì đợi dịp khác nhé."
Trần Tâm là thiếu gia nhà họ Trần. Ba người Tâm, Hoàng, Minh là bạn bè từ nhỏ, vì hai gia đình quen biết nhau. Ba người họ học chung từ tiểu học cho đến đại học. Lúc Hoàng và Minh đi du học cũng có ý định đưa Trần Tâm đi cùng, nhưng vì cậu là con một, ba mẹ hết mực yêu thương, không muốn để con trai đi xa, nên cậu đành vâng lời ba mẹ mà ở lại.
"Hôm nay cậu tính cho chúng ta chơi trò gì đây?" Bính Minh tiếp lời.
"Tôi có trò này hay nè, solo Yasuo, ai thua bị cốc đầu," cậu vừa nói vừa ôm bụng cười. Văn Thành kế bên nghe vậy cũng không nhịn nổi mà cười nhẹ, mặc dù cậu rất ít khi cười.
"Nhàm chán," Bính Minh xua tay đáp.
Trần Tâm nhìn Ngọc Hoàng vẻ trách móc, hỏi: "Các cậu đi đón bạn, sao lại không rủ tôi đi cùng?"
"Chúng tôi không dám làm phiền quý công tử cành vàng lá ngọc đây," Ngọc Hoàng nũng nịu.
Văn Thành nhìn ba người họ trò chuyện rất vui mà không khỏi chạnh lòng. Cậu cũng từng là người vui vẻ như vậy trước đây, cho đến khi một biến cố năm xưa xảy ra.
Cậu nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta vào nhà đã rồi nói."
"Đúng đấy, vào nhà đã," Bính Minh tiếp lời.
Vào đến phòng khách, Trần Tâm mời mọi người ngồi. Bàn ghế làm bằng gỗ, nếu ngồi lâu thì có hơi đau lưng, nên cậu đã chuẩn bị cho Văn Thành một chiếc nệm lót và chiếc gối kê lưng, còn đặc biệt dìu Văn Thành ngồi đúng chỗ.
"Cậu cũng thiên vị anh Văn Thành quá đó," Ngọc Hoàng nói đùa.
Trần Tâm cười: "Haha, tôi biết anh Văn Thành sức khỏe không tốt nên chuẩn bị cho anh ấy, cậu tức sao?" Nói đoạn, cậu hất cằm về phía Ngọc Hoàng.
"Này, được rồi, không nói đùa nữa, tôi có chuyện nghiêm túc cần kể đây," Trần Tâm nghiêm túc.
"Chuyện gì?" Bính Minh và Ngọc Hoàng đồng thanh hỏi.
"Các cậu nghe tin gì chưa? Chị Gia Hân sắp cưới đấy, nghe nói với cậu cả nhà họ Triệu."
Văn Thành đột nhiên rung lên, hai tay bấm chặt vào nhau, khuôn mặt nhăn nhó, nước mắt ước chừng như muốn trào ra, cậu cố gắng kiềm chế lại.
"Có chuyện hay ho vậy sao bây giờ bạn mới kể?" Ngọc Hoàng trách.
"Tôi biết là chuyện hay, nên đợi mọi người đông đủ kể một thể luôn," Trần Tâm đáp.
Bính Minh nổi tính hiếu kỳ: "Chẳng phải chị Gia Hân từ sau biến cố năm xưa chẳng thiết tha chuyện yêu đương, một lòng vì công việc, sao tự dưng bây giờ lại sắp kết hôn?"
"Chị ấy cũng gần ba mươi rồi, tôi nghe cha mẹ kể là gia đình chị liên hôn để tiện đường làm ăn với bên nhà họ Triệu," Trần Tâm giải thích.
Văn Thành lúc này định thần lại, cậu hỏi cho có chuyện: "Gia Hân là ai mà mấy cậu nói chuyện hăng say về người ta vậy?"
Lúc này Trần Tâm lanh chanh ngồi sát vào Văn Thành kể: "Đại tiểu thư nhà họ Lý, bố chị ấy hiện là Thủ tướng Chính phủ, mẹ chị ấy là mỹ nhân Hà Thành năm xưa, hiện là giám đốc một công ty công nghệ đa quốc gia."
Văn Thành vờ hỏi thêm: "Con gái người ta đi lấy chồng vì cớ gì mà các cậu lại bàn tán náo nhiệt đến thế?"
Lúc này Bính Minh cũng xích lại gần tiếp lời: "Đương nhiên nếu là một người con gái bình thường thì chả ai nói làm gì, nhưng đây là đại tiểu thư họ Lý, nên mới có chuyện để bàn."
"Nhưng mà vì cớ sự gì?" Văn Thành thắc mắc.
Thấy Bính Minh ấp úng, Trần Tâm không nhịn nổi kéo tay Văn Thành nói: "Để em kể cho. Chuyện là trước đây, chị ấy từng yêu một anh, anh ấy là thanh mai trúc mã của chị, hai người họ dự định sẽ kết hôn khi trưởng thành, nhưng không may, một trận hỏa hoạn xảy ra, cả gia đình anh ấy mất cả. Từ đó đến nay chị ấy không còn thiết tha yêu ai nữa." Nói đoạn, cậu thở dài.
Bính Minh bên cạnh cũng nghẹn ngào nói tiếp: "Haizz, tiếc cho một đôi trai tài gái sắc. Anh ấy là một người dịu dàng, mặc dù đôi khi hay nổi nóng, nhưng chung quy lại vẫn là một người đáng kính trọng."
Văn Thành nghe câu chuyện mọi người kể, hai hàm răng nghiến chặt lấy nhau, cậu cúi đầu xuống đưa tay lau vội những giọt nước mắt đang chảy ra. Ngọc Hoàng thấy vậy liền hỏi: "Anh không được khỏe sao?"
Văn Thành xua tay ra hiệu không có gì, nói: "Chỉ là nghe câu chuyện xúc động, nên không kìm lòng nổi mà rơi nước mắt."
Cậu hỏi tiếp: "Nếu vậy, chị ấy không từ chối cha mẹ sao?"
"Cha mẹ chị ấy nhiều lần mai mối rồi, lần nào cũng bị chị ấy từ chối cả. Có vẻ lần này chị ấy nghĩ thoáng hơn rồi, không cự tuyệt nữa," Bính Minh đáp.
"Mà mọi người nói xem, chị Gia Hân thích mẫu đàn ông như thế nào nhỉ?" Trần Tâm hỏi. "Mọi người nói xem liệu chị ấy có thích người đàn ông như ta không?" Nói đoạn, cậu kéo áo lên để lộ bộ ngực săn chắc của mình cho mọi người xem.
Bính Minh suýt phun cả ngụm nước vừa uống xong, cậu phì cười nói: "Chú chỉ được cái mã, chị Gia Hân là người tài hoa, kiêu ngạo, chỉ thích những người chững chạc, ôn hòa thôi."
Trần Tâm thở dài: "Cậu nói đúng."
Bính Minh đề nghị: "Hay là có dịp chúng ta qua nhà chị ấy chơi, tiện thể giới thiệu anh Văn Thành luôn?"
"Ý kiến hay đó, hay là ngày mai đi," Trần Tâm nhanh nhẩu đáp.
Văn Thành buồn bã hỏi: "Ngày mai sao? Tôi chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì cả!"
"Không sao đâu, em chuẩn bị cho anh rồi," Ngọc Hoàng ôn tồn nói.
Văn Thành quay lại hỏi Trần Tâm: "Cậu nói xem, gia thế của Triệu công tử, người mà chị Gia Hân sắp lấy, là người như thế nào?"
Bính Minh mặt hớn hở nói bồi: "Chuyện gì chứ riêng khoản hóng drama của người ta thì ở đây không ai qua mắt được vị huynh đệ này đâu!" Nói đoạn, cậu đưa mắt về phía Trần Tâm.
Trần Tâm cười một tiếng: "Các cậu cũng thích hóng chuyện quá ha. Hôm nay nể mặt anh Văn Thành, tôi mới kể đó. "Cậu ghé sát Văn Thành rồi bắt đầu kể: "Chắc mấy cậu cũng biết anh ta là một người lăng nhăng rồi chứ."
Bính Minh ngắt lời: "Chuyện đó ai cũng biết."
"Nhưng có chuyện này hay hơn nè. Tôi vừa nghe được mấy hôm nay thôi, lúc mấy cậu đi chơi ấy," Trần Tâm tiếp tục. "Hôm kia có một cô gái đến nhà anh ấy ăn vạ, nói là mình có thai với anh ấy, làm ầm lên cả."
"Rồi sao nữa?" Ngọc Hoàng nôn nóng hỏi.
"Thực hư cũng không biết ra sao, có người nói cô ấy cố tình ăn vạ để kiếm chút tiền, chứ hai người họ không quen biết gì."
"Có thể đúng như vậy thật, nhà anh ấy giàu mà," Bính Minh bồi thêm.
"Lúc đầu em cũng nghĩ vậy," Trần Tâm tiếp lời. "Nhưng mà em đã điều tra kỹ lưỡng rồi, đây này!" Nói rồi, cậu lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho mọi người xem mấy tấm hình cô gái và chàng trai kia thân mật với nhau, còn có những đoạn tin nhắn làm bằng chứng nữa.
Bính Minh ngạc nhiên: "Cậu lấy nó ở đâu thế?"
Trần Tâm đặt điện thoại xuống bàn, nói tiếp: "Dù sao chị Gia Hân cũng là họ hàng của em, mà phải sắp lấy người như vậy nên em cũng phải điều tra một chút." Cậu với tay lấy cốc nước tu một hơi hết sạch rồi lại nói tiếp: "Sau khi nghe tin đó, em đã bỏ tiền thuê các Conan mạng điều tra, và biết được địa chỉ của cô gái kia."
"Cậu đến nhà người ta luôn à?" Bính Minh hối thúc.
Trần Tâm tiếp tục câu chuyện: "Không, lúc đầu em có gọi điện cho cô ấy hẹn gặp nói chuyện, nhưng không được. Có vẻ cô ấy sợ chuyện bị lộ. Sau vài lần không được, em cũng định bỏ đi cho rồi, nhưng tình cờ trời xui đất khiến, chủ nhật tuần rồi em đi nhà sách lại gặp cô ấy."
"Cậu đi nhà sách mua sách gì?" Ngọc Hoàng chen ngang.
"Mọi người nói xem, chuyện đời có phải do ông trời sắp đặt không?" Trần Tâm hớn hở nói. "Cả đời tôi có mấy khi đi nhà sách, thiếu gì đều sai người đi mua cả. Nhưng không hiểu sao hôm đó tự nhiên lại đích thân tới, mà xung quanh đây thiếu gì nhà sách, ấy thế mà lại mò đến tận nhà sách ở đường Phạm Văn Đồng. Mọi người nói xem sao nó lại như vậy!"
"Cậu lại bốc phét à?" Ngọc Hoàng ngắt lời.
Trần Tâm đập tay xuống bàn, cau có nói: "Trời ơi! Nghiêm túc mà."
"Được rồi, kể tiếp đi," Bính Minh nói.
Trần Tâm hít một hơi thật sâu kể tiếp: "Tình cờ cô ấy làm lễ tân ở nhà sách đó. Lúc vào tôi nhìn thấy cô ấy là nhận ra ngay, nhưng cô ấy không biết tôi, vì khi trò chuyện tôi dùng tài khoản ảo. Thế là tôi ở ngoài đợi cô ấy tan ca rồi hỏi cho ra lẽ."
"Cũng gan nhỉ, không sợ bị nghi kẻ xấu rồi bị người ta đuổi đánh à?" Ngọc Hoàng chen ngang hỏi.
"Với kinh nghiệm bắt chuyện với các cô gái thì chuyện đó dễ như trở bàn tay thôi," Trần Tâm vẻ mặt hớn hở nói. "Thực ra cũng không khó lắm, đợi chị ra ngoài rồi tôi kéo tay chị đưa lên xe đóng cửa lại là xong."
Bính Minh giật mình nói: "Vậy cũng được nữa hả? Thế là trước giờ cậu tán gái chỉ cần bắt người ta lên xe xong là được à?"
Trần Tâm khua tay: "Không, không, đùa chút mà. Hôm đó là lần đầu tiên, sự việc cấp bách nên không có biện pháp nào tốt hơn, hoặc tạm thời chưa nghĩ ra được."
"Rồi sau đó có bị ăn tát không?" Ngọc Hoàng vừa nói vừa cười.
"Lúc lên xe chị ấy cũng sợ, sau đó em phải giới thiệu liền để trấn an chị ấy, rồi chị ấy mới chịu mở lời trò chuyện."
Văn Thành nãy giờ nghe ba người họ nói đầu rồng đuôi rắn không khỏi bật cười nói: "Ngồi nghe cậu kể chuyện, e đến khuya cũng chưa xong mất."
Bính Minh nghe vậy giục: "Vào vấn đề chính đi, cậu đừng vòng vo tam quốc nữa."
Trần Tâm gật đầu đồng ý đáp: "Được rồi." Cậu kể tiếp.
"Cô ấy kể lại, rằng cô ấy và anh ta quen nhau trong một lần anh ta đi khảo sát thị trường, còn chị ấy là nhân viên ở đó. Sau đó, hai người trao đổi liên lạc và dần dần qua lại thường xuyên. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra khi chị ấy phát hiện mình có thai. Chị ấy đã nói chuyện với anh ta về cái thai, nhưng anh ta từ chối và kêu chị ấy bỏ đi, vì anh ta sắp kết hôn."
Ngọc Hoàng nghe vậy, chau mày nói: "Thật đáng khinh! Anh ta đúng là không ra gì."
Bính Minh lắc đầu thở dài: "Đúng là loại người không đáng tin cậy. Cô ấy có nói sẽ làm gì tiếp theo không?"
Trần Tâm gật đầu: "Cô ấy nói đã cố gắng thuyết phục anh ta nhiều lần nhưng vô ích. Cuối cùng, cô ấy quyết định giữ lại đứa bé và nuôi con một mình."
Văn Thành im lặng lắng nghe, trong lòng cảm thấy thương xót cho người phụ nữ mà mình chưa từng gặp. "Thật tội nghiệp. Một mình nuôi con chắc chắn rất vất vả."
Bính Minh tiếp lời: "Vậy còn chuyện anh ta sắp kết hôn với chị Gia Hân thì sao? Gia đình họ Lý có biết về chuyện này không?"
Trần Tâm lắc đầu: "Cô ấy nói chưa ai biết chuyện này, vì cô ấy không muốn làm lớn chuyện. Nhưng nếu anh ta vẫn tiếp tục chối bỏ trách nhiệm, cô ấy sẽ không ngại làm cho mọi chuyện bung bét ra."
Ngọc Hoàng trầm ngâm một lúc rồi nói: "Chuyện này không thể để yên được. Chúng ta phải làm gì đó để giúp cô ấy. Dù sao thì chị Gia Hân cũng là người tốt, không thể để chị ấy rơi vào tay kẻ không ra gì"
Văn Thành nhìn ba người bạn của mình, cảm thấy lòng mình ấm áp. Dù hoàn cảnh hiện tại có khó khăn đến đâu, nhưng tình bạn chân thành và sự quan tâm của họ khiến cậu cảm thấy không cô đơn.
Hà Nội, thủ đô vì hòa bình, ngàn năm văn hiến, là thành phố đặc biệt đối với người dân Việt Nam.
Dòng xe cộ tấp nập đổ vào nội thành như nước chảy. Một chiếc limousine đen dài chậm rãi lướt giữa dòng xe, dừng lại cách quận Hoàn Kiếm vài kilomet. Cửa xe hạ xuống, một chàng thanh niên mặc áo vest đen, gương mặt điềm đạm nhìn trước ngó sau.
Người ngồi bên cạnh cậu thanh niên thấy cửa xe hạ xuống, liền hỏi: "Văn Thành, có chuyện gì vậy anh?"
Văn Thành không trả lời, thụt đầu vào trong xe rồi đóng cửa kính lại, thở dài một hơi. Người bên cạnh hiểu rằng Văn Thành không vui nên không tiện hỏi thêm.
Người lái xe phía trước nhìn qua kính chiếu hậu, ân cần hỏi: "Anh có mệt không? Có thấy lạnh không? Để em tăng thêm chút nhiệt độ điều hòa nhé."
Văn Thành chỉ gật đầu, rồi nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế. Đi thêm một đoạn nữa, người lái xe nói: "Sắp đến nơi rồi, sẽ kịp trước khi trời tối."
"Hoàng, Minh," Văn Thành nở nụ cười nhợt nhạt, nói," Anh muốn đi dạo quanh bờ hồ một lát. Đã nhiều năm rồi, nhưng Hồ Gươm vẫn không thay đổi, tháp Rùa vẫn đứng sừng sững ở đó, vẫn còn sự náo nhiệt như ngày xưa..."
Quách Bính Minh nhìn Văn Thành, hỏi: "Anh có muốn khoác thêm chiếc áo không?" nói rồi đưa chiếc áo khoác cho Văn Thành.
Bính Minh khuyên nhủ: "Anh Văn Thành, Hà Nội về đêm lạnh và nhiều sương, không tốt cho sức khỏe của anh. Hay chúng ta về nhà trước, để khi nào anh khỏe, chúng ta lại đi."
Văn Thành thở dài: "Được rồi, vậy về nhà cậu đi."
Trời dần về đêm, những ánh đèn đường màu vàng bắt đầu sáng trên những con phố cổ. Giờ này, đường phố thoáng đãng hơn. Chiếc xe chạy qua đường Quang Trung, rồi dừng trước một biệt thự lớn, trông như cung điện.
Một người giúp việc chạy ra: "Hai cậu về rồi," rồi mở cổng. Một người trung niên chạy ra mở cửa cho Văn Thành và Bính Minh. Ngọc Hoàng xuống sau, trao chìa khóa xe cho bác, rồi đỡ Văn Thành: "Văn Thành, anh đi theo em."
Vào đến cửa nhà, hai cánh cửa gỗ tự nhiên bóng loáng hiện ra. Bên trong là phòng khách nguy nga, tráng lệ. Một màn hình tivi lớn đặt trước hai bộ bàn ghế gỗ thượng hạng. Bính Minh hỏi người giúp việc: "Bác ơi, bố mẹ cháu đâu?"
"Bố cậu đi họp, mẹ cậu đi mua sắm với bạn."
"Thế còn chị cả và anh rể?" Ngọc Hoàng tiếp lời.
Người giúp việc đáp: "Chị cả với chồng về bên nội rồi ạ!"
Ngọc Hoàng gật đầu, rồi quay sang Văn Thành: "Em đưa anh lên phòng."
Nói một chút về gia thế của Bính Minh và Ngọc Hoàng, họ là anh em sinh đôi nhưng khác trứng nên bên ngoài họ chẳng giống gì nhau như những cặp song sinh khác, cha họ là Quách Thanh Sơn, hiện là Phó Thủ tướng Chính phủ, mẹ là Lê Thị Lan, giám đốc một công ty thời trang.
Minh và Hoàng dìu Văn Thành lên căn phòng ở lầu hai. Hoàng nói: "Phòng này trước nay bỏ trống. Biết anh đến, em đã sai người dọn dẹp lại."
Căn phòng khá rộng, có giường đủ cho hai người ngủ, cửa sổ hướng ra đường lớn, bồn tắm nước nóng, máy tính internet, máy chạy bộ đều có đủ. Bính Minh kéo vali đồ dùng cá nhân vào phòng cho Văn Thành, rồi ngả lưng trên ghế sofa, thở dài: "Cuối cùng cũng xong. Văn Thành, anh thích ăn gì để em kêu giúp việc làm?"
Ngọc Hoàng kéo tay Bính Minh: "Anh biết Văn Thành anh ấy thích ăn gì." Nói rồi kéo Bính Minh ra, quay đầu dặn Văn Thành: "Anh nghỉ ngơi một chút, khi nào đồ ăn xong em sẽ gọi."
Văn Thành cởi bỏ quần áo, đi vào phòng tắm, chỉnh chế độ nước nóng, muốn ngâm mình một chút. Khi ra ngoài, Bính Minh đã bước vào: "Đồ ăn chuẩn bị xong rồi." Văn Thành gật đầu, cùng đi xuống. Gian bếp khá rộng rãi, nhưng hôm nay chỉ có ba người họ. Trên bàn là đĩa rau muống xào tỏi, chén cà muối, đĩa thịt luộc, chén nước mắm. Văn Thành nhìn bàn ăn, nở nụ cười thỏa mãn: "Sao chú em biết anh thích những món này?"
Ngọc Hoàng nhanh nhảu: "Hồi bên Moscow, mỗi lần ăn, anh hay than ước gì có đĩa rau muống xào tỏi, và chén cà pháo còn gì."
Văn Thành gật đầu, kéo ghế ngồi: "Mọi người cùng ăn đi, lâu lắm rồi chúng ta chưa ăn chung."
Biết Văn Thành thích riêng tư, Bính Minh không gọi người giúp việc. Cậu ấy ngồi xuống, xới cơm cho cả ba người, vừa ăn vừa nói chuyện. Khi ăn xong, ba mẹ Hoàng và Minh vừa về và họ ngồi ở phòng khách xem thời sự. Bính Minh e dè hỏi: "Văn Thành, chúng ta qua phòng khách để em giới thiệu anh với ba mẹ?"
Văn Thành cười: "Được rồi, vào nhà quấy rầy đương nhiên phải chào hỏi chủ nhà trước."
Hai anh em tươi cười, một trước một sau dẫn Văn Thành đi vào phòng khách. Nghe thấy hai con dẫn người lạ tới, đôi vợ chồng đang xem thời sự quay đầu lại nhìn. Người đàn ông tầm 52 tuổi, trán cao, mắt to, tóc chẻ ngang có nhiều sợi bạc. Người phụ nữ trông trẻ hơn, khoảng 45 tuổi, da dẻ hồng hào nhờ chế độ ăn uống và tập luyện phù hợp, khuôn mặt thanh tú tựa gái đôi mươi. Văn Thành thầm nghĩ. "Hai bác vẫn khỏe mạnh như xưa."
Ngọc Hoàng chỉ tay vào Văn Thành rồi khom người nói với cha mẹ: "Đây là bạn của con và em lúc du học, nay có dịp mời anh ấy ra Hà Nội chơi. Con xin giới thiệu với cha mẹ ạ!"
Văn Thành cẩn trọng: "Cháu xin chào cô chú, cháu tên là Văn Thành. Khi ở bên Moscow, cháu quen biết hai em đây. Vì là đồng hương xa quê, tắt đèn tối lửa cùng nhau. Nay được hai em mời về Hà Nội chơi."
Người phụ nữ nhìn Ngọc Hoàng, hỏi: "Có phải cậu Văn Thành mà con hay kể với mẹ đó không?"
"Dạ, đúng rồi ạ!" Ngọc Hoàng đáp.
"Mời cậu ngồi," người đàn ông nói.
Văn Thành cùng hai người bạn ngồi xuống. Người đàn ông tiếp tục: "Chào cậu Văn Thành, chúng tôi rất vui khi cậu đến chơi. Các con tôi đã nhắc nhiều về cậu."
Người phụ nữ thêm vào: "Cậu cứ tự nhiên như ở nhà. Chúng tôi rất mong được nghe những câu chuyện thời du học của các con."
Văn Thành mỉm cười: "Cháu cảm ơn bác trai, bác gái. Thực sự, thời gian bên Moscow với hai em rất đáng nhớ. Có những kỷ niệm mà cháu sẽ không bao giờ quên."
Cuộc trò chuyện trở nên ấm áp và thân mật hơn. Văn Thành cảm thấy ấm lòng hơn.
Quách Thanh Sơn thấy chàng thanh niên này tuy gầy gò, ốm yếu nhưng dung mạo tươi sáng, chắc chắn không phải người tầm thường. Tương lai ắt sẽ sáng lạng.
"Nếu đã là bạn của hai đứa, cháu cứ coi đây như nhà mình, khỏi cần khách sáo."
Văn Thành cúi xuống, gật đầu đồng ý. Năm người trò chuyện một lúc, chủ yếu nói về lúc đang ở bên Moscow. Bính Minh thấy Văn Thành có vẻ mệt mỏi nên thưa với ba mẹ:
"Anh Văn Thành đi đường xa mệt mỏi, xin phép cha mẹ cho anh lên nghỉ ngơi ạ."
"Được rồi, mấy đứa đi nghỉ đi," mẹ Bính Minh đáp.
Văn Thành cùng hai anh em nhà họ Quách đứng dậy cúi chào rồi đi ra. Vừa đi, Bính Minh vừa khẽ nói với Văn Thành: "Hôm nay anh nghỉ sớm, mai dậy sớm chúng ta qua nhà Trần Tâm. Nếu anh cần gì thì gọi em, em ở phòng bên cạnh."
Văn Thành gật đầu, chào hai người bạn rồi đi vào phòng mình.
"Reeng, reeng." Tiếng chuông báo thức vang lên đúng sáu giờ rưỡi. Văn Thành vội tắt chuông, ngồi dậy đi vào nhà tắm chuẩn bị đánh răng, rửa mặt. Thường cậu có thói quen tắm buổi sáng, nhưng vì dạo này bệnh trầm trọng nên cậu không tắm nữa.
"Anh dậy rồi thì xuống đây ăn sáng cùng gia đình em." Dòng tin nhắn từ Ngọc Hoàng gửi đến điện thoại Văn Thành.
"Ok," cậu trả lời.
Xuống sảnh chính, cậu thấy mấy người giúp việc đang làm việc: người lau nhà, kẻ tưới cây... đủ cả.
Vừa thấy Văn Thành xuống, Ngọc Hoàng vội chạy đến hỏi thăm: "Anh thấy trong người thế nào? Hôm nay đi chơi chút có ổn không?"
"Anh không sao, chỉ là đi chơi một lúc, chắc cũng ổn thôi."
"Tới ăn sáng nào, chuẩn bị xong rồi," Bính Minh ân cần dìu tay Văn Thành.
Cùng lúc đó, ba mẹ hai người bạn cũng kịp xuống. Quách Thanh Sơn thấy hai đứa con vui vẻ trò chuyện với bạn liền nói: "Mới sáng có chuyện gì náo nhiệt thế?"
"Dạ không có gì, mời cha mẹ tới dùng bữa sáng ạ," Bính Minh đáp.
Cả năm người ngồi vào bàn ăn. Mặc dù là gia đình giàu có nhưng bữa sáng cũng không cầu kỳ: trứng ốp la, sandwich và sữa tươi. Văn Thành đặc biệt ghét những món này, cậu ngồi vào bàn cho có lễ.
"Sáng nay các con tính dẫn bạn đi đâu chơi?" mẹ hỏi.
"Sang nhà Trần Tâm ạ."
"Cũng lâu rồi chưa gặp cậu ấy, hay tối nay mời cậu ấy tới đây, để mẹ chuẩn bị món ngon nhé."
"Vâng mẹ!"
Bữa sáng xong, Ngọc Hoàng chạy ra nói với quản gia: "Hôm nay bác chuẩn bị cho con chiếc Rolls-Royce nhé."
"Cậu có cần tài xế không?" bác quản gia hỏi.
"Dạ không ạ." Nói đoạn, Ngọc Hoàng chạy vào thưa chuyện cùng cha mẹ.
"Được rồi, đi đi, cẩn thận," mẹ cậu căn dặn.
Trước cổng nhà là chiếc Rolls-Royce màu trắng bóng loáng. Ngọc Hoàng lanh chanh chạy trước mở cửa xe cho Văn Thành. Vì biết sức khỏe Văn Thành dạo gần đây không được tốt, nên cậu chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho anh.
Ngả mình thư giãn, trên trần xe là bầu trời sao đặc trưng của những chiếc Rolls-Royce, Văn Thành không khỏi thở dài một tiếng, quay qua hỏi Bính Minh: "Chúng ta đi bao xa?"
"Khoảng năm cây số," Bính Minh đáp.
"Vậy anh chợp mắt xíu, tới nơi gọi anh."
Chiếc xe chạy đến Phùng Hưng, dừng lại trước một biệt thự "siêu to khổng lồ."
Một cậu thanh niên vội chạy ra mở cửa xe cho mọi người, vừa cười vừa nói: "Các cậu đi chậm quá, làm tôi đợi đến tóc sắp bạc hết rồi!"
"Cũng phải thôi, các cậu đi chiếc xe to đùng thế này thì sao nhanh được," cậu tiếp lời.
Bính Minh bước xuống xe, dúi túi quà vào tay Trần Tâm và nói: "Quà quê của anh Văn Thành, tặng bạn."
Trần Tâm nhận lấy túi quà cười tủm tỉm rồi chạy đến đỡ Văn Thành, hỏi: "Mọi người kể về anh nhiều lắm, nay được gặp anh, quả là thỏa lòng mong đợi."
"Chỉ được cái mồm dẻo," Ngọc Hoàng cắt lời.
"Bố mẹ cậu có nhà không, để chúng ta vào chào hỏi."
"Không, đi cả rồi, hôm nay chắc về trễ, chúng ta tha hồ quẩy."
"Haizz, anh bạn chỉ được vậy là giỏi, nhưng sức khỏe anh Văn Thành không tốt, chúng ta qua đây hôm nay chỉ tạm trò chuyện, còn muốn quẩy thì đợi dịp khác nhé."
Trần Tâm là thiếu gia nhà họ Trần. Ba người Tâm, Hoàng, Minh là bạn bè từ nhỏ, vì hai gia đình quen biết nhau. Ba người họ học chung từ tiểu học cho đến đại học. Lúc Hoàng và Minh đi du học cũng có ý định đưa Trần Tâm đi cùng, nhưng vì cậu là con một, ba mẹ hết mực yêu thương, không muốn để con trai đi xa, nên cậu đành vâng lời ba mẹ mà ở lại.
"Hôm nay cậu tính cho chúng ta chơi trò gì đây?" Bính Minh tiếp lời.
"Tôi có trò này hay nè, solo Yasuo, ai thua bị cốc đầu," cậu vừa nói vừa ôm bụng cười. Văn Thành kế bên nghe vậy cũng không nhịn nổi mà cười nhẹ, mặc dù cậu rất ít khi cười.
"Nhàm chán," Bính Minh xua tay đáp.
Trần Tâm nhìn Ngọc Hoàng vẻ trách móc, hỏi: "Các cậu đi đón bạn, sao lại không rủ tôi đi cùng?"
"Chúng tôi không dám làm phiền quý công tử cành vàng lá ngọc đây," Ngọc Hoàng nũng nịu.
Văn Thành nhìn ba người họ trò chuyện rất vui mà không khỏi chạnh lòng. Cậu cũng từng là người vui vẻ như vậy trước đây, cho đến khi một biến cố năm xưa xảy ra.
Cậu nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta vào nhà đã rồi nói."
"Đúng đấy, vào nhà đã," Bính Minh tiếp lời.
Vào đến phòng khách, Trần Tâm mời mọi người ngồi. Bàn ghế làm bằng gỗ, nếu ngồi lâu thì có hơi đau lưng, nên cậu đã chuẩn bị cho Văn Thành một chiếc nệm lót và chiếc gối kê lưng, còn đặc biệt dìu Văn Thành ngồi đúng chỗ.
"Cậu cũng thiên vị anh Văn Thành quá đó," Ngọc Hoàng nói đùa.
Trần Tâm cười: "Haha, tôi biết anh Văn Thành sức khỏe không tốt nên chuẩn bị cho anh ấy, cậu tức sao?" Nói đoạn, cậu hất cằm về phía Ngọc Hoàng.
"Này, được rồi, không nói đùa nữa, tôi có chuyện nghiêm túc cần kể đây," Trần Tâm nghiêm túc.
"Chuyện gì?" Bính Minh và Ngọc Hoàng đồng thanh hỏi.
"Các cậu nghe tin gì chưa? Chị Gia Hân sắp cưới đấy, nghe nói với cậu cả nhà họ Triệu."
Văn Thành đột nhiên rung lên, hai tay bấm chặt vào nhau, khuôn mặt nhăn nhó, nước mắt ước chừng như muốn trào ra, cậu cố gắng kiềm chế lại.
"Có chuyện hay ho vậy sao bây giờ bạn mới kể?" Ngọc Hoàng trách.
"Tôi biết là chuyện hay, nên đợi mọi người đông đủ kể một thể luôn," Trần Tâm đáp.
Bính Minh nổi tính hiếu kỳ: "Chẳng phải chị Gia Hân từ sau biến cố năm xưa chẳng thiết tha chuyện yêu đương, một lòng vì công việc, sao tự dưng bây giờ lại sắp kết hôn?"
"Chị ấy cũng gần ba mươi rồi, tôi nghe cha mẹ kể là gia đình chị liên hôn để tiện đường làm ăn với bên nhà họ Triệu," Trần Tâm giải thích.
Văn Thành lúc này định thần lại, cậu hỏi cho có chuyện: "Gia Hân là ai mà mấy cậu nói chuyện hăng say về người ta vậy?"
Lúc này Trần Tâm lanh chanh ngồi sát vào Văn Thành kể: "Đại tiểu thư nhà họ Lý, bố chị ấy hiện là Thủ tướng Chính phủ, mẹ chị ấy là mỹ nhân Hà Thành năm xưa, hiện là giám đốc một công ty công nghệ đa quốc gia."
Văn Thành vờ hỏi thêm: "Con gái người ta đi lấy chồng vì cớ gì mà các cậu lại bàn tán náo nhiệt đến thế?"
Lúc này Bính Minh cũng xích lại gần tiếp lời: "Đương nhiên nếu là một người con gái bình thường thì chả ai nói làm gì, nhưng đây là đại tiểu thư họ Lý, nên mới có chuyện để bàn."
"Nhưng mà vì cớ sự gì?" Văn Thành thắc mắc.
Thấy Bính Minh ấp úng, Trần Tâm không nhịn nổi kéo tay Văn Thành nói: "Để em kể cho. Chuyện là trước đây, chị ấy từng yêu một anh, anh ấy là thanh mai trúc mã của chị, hai người họ dự định sẽ kết hôn khi trưởng thành, nhưng không may, một trận hỏa hoạn xảy ra, cả gia đình anh ấy mất cả. Từ đó đến nay chị ấy không còn thiết tha yêu ai nữa." Nói đoạn, cậu thở dài.
Bính Minh bên cạnh cũng nghẹn ngào nói tiếp: "Haizz, tiếc cho một đôi trai tài gái sắc. Anh ấy là một người dịu dàng, mặc dù đôi khi hay nổi nóng, nhưng chung quy lại vẫn là một người đáng kính trọng."
Văn Thành nghe câu chuyện mọi người kể, hai hàm răng nghiến chặt lấy nhau, cậu cúi đầu xuống đưa tay lau vội những giọt nước mắt đang chảy ra. Ngọc Hoàng thấy vậy liền hỏi: "Anh không được khỏe sao?"
Văn Thành xua tay ra hiệu không có gì, nói: "Chỉ là nghe câu chuyện xúc động, nên không kìm lòng nổi mà rơi nước mắt."
Cậu hỏi tiếp: "Nếu vậy, chị ấy không từ chối cha mẹ sao?"
"Cha mẹ chị ấy nhiều lần mai mối rồi, lần nào cũng bị chị ấy từ chối cả. Có vẻ lần này chị ấy nghĩ thoáng hơn rồi, không cự tuyệt nữa," Bính Minh đáp.
"Mà mọi người nói xem, chị Gia Hân thích mẫu đàn ông như thế nào nhỉ?" Trần Tâm hỏi. "Mọi người nói xem liệu chị ấy có thích người đàn ông như ta không?" Nói đoạn, cậu kéo áo lên để lộ bộ ngực săn chắc của mình cho mọi người xem.
Bính Minh suýt phun cả ngụm nước vừa uống xong, cậu phì cười nói: "Chú chỉ được cái mã, chị Gia Hân là người tài hoa, kiêu ngạo, chỉ thích những người chững chạc, ôn hòa thôi."
Trần Tâm thở dài: "Cậu nói đúng."
Bính Minh đề nghị: "Hay là có dịp chúng ta qua nhà chị ấy chơi, tiện thể giới thiệu anh Văn Thành luôn?"
"Ý kiến hay đó, hay là ngày mai đi," Trần Tâm nhanh nhẩu đáp.
Văn Thành buồn bã hỏi: "Ngày mai sao? Tôi chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì cả!"
"Không sao đâu, em chuẩn bị cho anh rồi," Ngọc Hoàng ôn tồn nói.
Văn Thành quay lại hỏi Trần Tâm: "Cậu nói xem, gia thế của Triệu công tử, người mà chị Gia Hân sắp lấy, là người như thế nào?"
Bính Minh mặt hớn hở nói bồi: "Chuyện gì chứ riêng khoản hóng drama của người ta thì ở đây không ai qua mắt được vị huynh đệ này đâu!" Nói đoạn, cậu đưa mắt về phía Trần Tâm.
Trần Tâm cười một tiếng: "Các cậu cũng thích hóng chuyện quá ha. Hôm nay nể mặt anh Văn Thành, tôi mới kể đó. "Cậu ghé sát Văn Thành rồi bắt đầu kể: "Chắc mấy cậu cũng biết anh ta là một người lăng nhăng rồi chứ."
Bính Minh ngắt lời: "Chuyện đó ai cũng biết."
"Nhưng có chuyện này hay hơn nè. Tôi vừa nghe được mấy hôm nay thôi, lúc mấy cậu đi chơi ấy," Trần Tâm tiếp tục. "Hôm kia có một cô gái đến nhà anh ấy ăn vạ, nói là mình có thai với anh ấy, làm ầm lên cả."
"Rồi sao nữa?" Ngọc Hoàng nôn nóng hỏi.
"Thực hư cũng không biết ra sao, có người nói cô ấy cố tình ăn vạ để kiếm chút tiền, chứ hai người họ không quen biết gì."
"Có thể đúng như vậy thật, nhà anh ấy giàu mà," Bính Minh bồi thêm.
"Lúc đầu em cũng nghĩ vậy," Trần Tâm tiếp lời. "Nhưng mà em đã điều tra kỹ lưỡng rồi, đây này!" Nói rồi, cậu lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho mọi người xem mấy tấm hình cô gái và chàng trai kia thân mật với nhau, còn có những đoạn tin nhắn làm bằng chứng nữa.
Bính Minh ngạc nhiên: "Cậu lấy nó ở đâu thế?"
Trần Tâm đặt điện thoại xuống bàn, nói tiếp: "Dù sao chị Gia Hân cũng là họ hàng của em, mà phải sắp lấy người như vậy nên em cũng phải điều tra một chút." Cậu với tay lấy cốc nước tu một hơi hết sạch rồi lại nói tiếp: "Sau khi nghe tin đó, em đã bỏ tiền thuê các Conan mạng điều tra, và biết được địa chỉ của cô gái kia."
"Cậu đến nhà người ta luôn à?" Bính Minh hối thúc.
Trần Tâm tiếp tục câu chuyện: "Không, lúc đầu em có gọi điện cho cô ấy hẹn gặp nói chuyện, nhưng không được. Có vẻ cô ấy sợ chuyện bị lộ. Sau vài lần không được, em cũng định bỏ đi cho rồi, nhưng tình cờ trời xui đất khiến, chủ nhật tuần rồi em đi nhà sách lại gặp cô ấy."
"Cậu đi nhà sách mua sách gì?" Ngọc Hoàng chen ngang.
"Mọi người nói xem, chuyện đời có phải do ông trời sắp đặt không?" Trần Tâm hớn hở nói. "Cả đời tôi có mấy khi đi nhà sách, thiếu gì đều sai người đi mua cả. Nhưng không hiểu sao hôm đó tự nhiên lại đích thân tới, mà xung quanh đây thiếu gì nhà sách, ấy thế mà lại mò đến tận nhà sách ở đường Phạm Văn Đồng. Mọi người nói xem sao nó lại như vậy!"
"Cậu lại bốc phét à?" Ngọc Hoàng ngắt lời.
Trần Tâm đập tay xuống bàn, cau có nói: "Trời ơi! Nghiêm túc mà."
"Được rồi, kể tiếp đi," Bính Minh nói.
Trần Tâm hít một hơi thật sâu kể tiếp: "Tình cờ cô ấy làm lễ tân ở nhà sách đó. Lúc vào tôi nhìn thấy cô ấy là nhận ra ngay, nhưng cô ấy không biết tôi, vì khi trò chuyện tôi dùng tài khoản ảo. Thế là tôi ở ngoài đợi cô ấy tan ca rồi hỏi cho ra lẽ."
"Cũng gan nhỉ, không sợ bị nghi kẻ xấu rồi bị người ta đuổi đánh à?" Ngọc Hoàng chen ngang hỏi.
"Với kinh nghiệm bắt chuyện với các cô gái thì chuyện đó dễ như trở bàn tay thôi," Trần Tâm vẻ mặt hớn hở nói. "Thực ra cũng không khó lắm, đợi chị ra ngoài rồi tôi kéo tay chị đưa lên xe đóng cửa lại là xong."
Bính Minh giật mình nói: "Vậy cũng được nữa hả? Thế là trước giờ cậu tán gái chỉ cần bắt người ta lên xe xong là được à?"
Trần Tâm khua tay: "Không, không, đùa chút mà. Hôm đó là lần đầu tiên, sự việc cấp bách nên không có biện pháp nào tốt hơn, hoặc tạm thời chưa nghĩ ra được."
"Rồi sau đó có bị ăn tát không?" Ngọc Hoàng vừa nói vừa cười.
"Lúc lên xe chị ấy cũng sợ, sau đó em phải giới thiệu liền để trấn an chị ấy, rồi chị ấy mới chịu mở lời trò chuyện."
Văn Thành nãy giờ nghe ba người họ nói đầu rồng đuôi rắn không khỏi bật cười nói: "Ngồi nghe cậu kể chuyện, e đến khuya cũng chưa xong mất."
Bính Minh nghe vậy giục: "Vào vấn đề chính đi, cậu đừng vòng vo tam quốc nữa."
Trần Tâm gật đầu đồng ý đáp: "Được rồi." Cậu kể tiếp.
"Cô ấy kể lại, rằng cô ấy và anh ta quen nhau trong một lần anh ta đi khảo sát thị trường, còn chị ấy là nhân viên ở đó. Sau đó, hai người trao đổi liên lạc và dần dần qua lại thường xuyên. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra khi chị ấy phát hiện mình có thai. Chị ấy đã nói chuyện với anh ta về cái thai, nhưng anh ta từ chối và kêu chị ấy bỏ đi, vì anh ta sắp kết hôn."
Ngọc Hoàng nghe vậy, chau mày nói: "Thật đáng khinh! Anh ta đúng là không ra gì."
Bính Minh lắc đầu thở dài: "Đúng là loại người không đáng tin cậy. Cô ấy có nói sẽ làm gì tiếp theo không?"
Trần Tâm gật đầu: "Cô ấy nói đã cố gắng thuyết phục anh ta nhiều lần nhưng vô ích. Cuối cùng, cô ấy quyết định giữ lại đứa bé và nuôi con một mình."
Văn Thành im lặng lắng nghe, trong lòng cảm thấy thương xót cho người phụ nữ mà mình chưa từng gặp. "Thật tội nghiệp. Một mình nuôi con chắc chắn rất vất vả."
Bính Minh tiếp lời: "Vậy còn chuyện anh ta sắp kết hôn với chị Gia Hân thì sao? Gia đình họ Lý có biết về chuyện này không?"
Trần Tâm lắc đầu: "Cô ấy nói chưa ai biết chuyện này, vì cô ấy không muốn làm lớn chuyện. Nhưng nếu anh ta vẫn tiếp tục chối bỏ trách nhiệm, cô ấy sẽ không ngại làm cho mọi chuyện bung bét ra."
Ngọc Hoàng trầm ngâm một lúc rồi nói: "Chuyện này không thể để yên được. Chúng ta phải làm gì đó để giúp cô ấy. Dù sao thì chị Gia Hân cũng là người tốt, không thể để chị ấy rơi vào tay kẻ không ra gì"
Văn Thành nhìn ba người bạn của mình, cảm thấy lòng mình ấm áp. Dù hoàn cảnh hiện tại có khó khăn đến đâu, nhưng tình bạn chân thành và sự quan tâm của họ khiến cậu cảm thấy không cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất