Chương 11: Niềm Vui Nhỏ Trước Lúc Biệt Ly
Gia Hân đang ngồi đọc sách ngoài sân thì bỗng bố gọi vào phòng khách. "Này con, vào đây bố muốn nói chuyện với con chút," Lý Hải Sơn vừa gọi vừa vẫy tay Gia Hân vào trong.
"Dạo gần đây có nhiều chuyện không vui xảy ra với con và Gia Hào, nên cha nghĩ các con nên đi đâu đó để thư giãn chút nhỉ?" Lý Hải Sơn tiếp tục.
"Gia Hân, bố đã viết thư cho nhà trường xin nghỉ một tuần cho con, nhân dịp này con với Gia Hào đi đâu đó thư giãn nhé," ông nói tiếp.
"Vâng bố, để con hỏi ý kiến anh Hào xem sao," Gia Hân vui vẻ đáp.
"Con cứ hỏi đi," ông bố giục.
Gia Hân lấy điện thoại ra và gọi cho Gia Hào. "Alo, anh à, em có một kế hoạch là chúng ta đi nghỉ ở đâu đó, anh đi với em nhé?"
"Bây giờ sao?" Gia Hào hỏi lại.
"Vâng, bây giờ luôn anh thấy sao? Được không?" Gia Hân hối hả.
Đầu dây bên kia. "Được rồi, để anh sắp xếp."
"Dạ vâng ạ, xong báo ngay cho em nhé," Gia Hân hào hứng nói.
Gia Hân cúp máy và quay lại nhìn cha mình. Ông nói: "Con đã chọn được nơi nào chưa?"
"Dạ con chưa, chắc để anh Gia Hào chọn đi bố," Gia Hân vui vẻ đáp.
"Con lúc nào cũng nghĩ cho Gia Hào, con không sợ sau này cậu ấy trở mặt và không thèm đến gần con nữa sao?" ông Lý Hải Sơn dò hỏi.
"Con và anh ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, con thừa hiểu anh ấy, và anh ấy cũng thừa hiểu con, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu bố," Gia Hân trả lời chắc nịch.
Ông Lý Hải Sơn xoa đầu Gia Hân. "Sau này dù có chuyện gì bố cũng hi vọng hai đứa sẽ luôn yêu thương nhau," trong lòng ông lúc này có chút không nỡ.
Gia Hân tựa đầu vào vai cha. "Kiếp này được sinh ra là con của cha mẹ, được ở bên người mình yêu thương, vậy chắc kiếp trước con phải giải cứu cả thế giới mới được đó chứ nhỉ!"
"Linh tinh, thôi được rồi, con chuẩn bị đồ đạc đi kìa," ông nói rồi đỡ đầu Gia Hân dậy và đi lên phòng, trên mắt ông đôi mắt đã nhòe đi lúc nào không hay.
Gia Hân đã chuẩn bị xong đồ đạc, sau đó cô chạy sang nhà Gia Hào. Cô hỏi: “Anh, mình định đi đâu?"
Gia Hào suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi Hà Giang nhé!"
Gia Hân vô cùng phấn khởi. "Wow, nghe hay quá! Đi Hà Giang thật tuyệt, anh đã chuẩn bị gì chưa?"
Gia Hào cười: "Chưa, nhưng sẽ nhanh thôi. Chỉ cần mang theo mấy bộ quần áo là được!"
Gia Hào chạy đến ôm mẹ và em vì anh không nỡ xa mọi người một khoảng thời gian dài như thế, trong lòng lại bồn chồn lo lắng về chuyện của bố. Anh gọi điện để xin phép. “Alo, bố à, công việc của bố hôm nay có thuận lợi không?”
“Gia Hào đó à con, công việc bố rất thuận lợi, vừa ký thêm mấy hợp đồng mới. Nhưng con chắc không gọi cho bố chỉ để hỏi chuyện này đâu, đúng không?” bố Gia Hào trả lời.
“Dạ vâng, con gọi là để xin phép bố. Con sẽ đi du lịch với Gia Hân ít hôm, ở Hà Giang. Xin bố cho phép ạ,” Gia Hào hỏi.
Ông Văn Hùng nghĩ lại những chuyện vừa qua và những chuyện có thể sắp xảy ra, rồi quyết định nên để Gia Hào đi đâu đó thư giãn một thời gian là tốt nhất. “Được rồi, con cứ đi chơi cho thư thả. Khi nào xong thì về, mọi việc ở nhà để bố lo,” ông nói tiếp. “Nhớ xin phép mẹ và an ủi Thanh Mai, kẻo nó lại khóc đấy.”
“Dạ con biết rồi. Bố có gì muốn nói với con nữa không?” Gia Hào hỏi.
Ông Văn Hùng ngập ngừng. “Bố không, chúc con đi chơi vui vẻ nhé.”
Cúp máy xong, Gia Hào cúi xuống hôn em gái một cái rồi nói. “Bé ở nhà ngoan, nghe lời mẹ nha, không được đi đâu một mình. Khi về, anh sẽ mua thật nhiều quà cho bé.”
Thanh Mai mếu máo. “Em không chịu đâu, em muốn anh Hào ở nhà với em cơ,” rồi cô bé ôm chặt anh và khóc tu tu.
Mẹ Gia Hào thấy vậy, ôm cô bé vào lòng và dỗ dành: “Anh chỉ đi có mấy ngày rồi về, chứ có đi mất đâu mà con khóc thế.”
Gia Hào ngồi xuống ôm mẹ và Thanh Mai, anh cũng rơi nước mắt nói: “Có chuyện gì mẹ nhớ gọi ngay cho con nhé.”
Gia Hân đứng bên cạnh cũng không cầm lòng được. Cả bốn người ôm nhau, nước mắt hòa cùng những lời hứa hẹn, tạo nên một cảnh tượng vừa cảm động vừa hài hước.
Gia Hào gọi cho bác tài xế: “Bác ơi, chuẩn bị xe cho cháu nhé.”
Hành lý đã sẵn sàng, Gia Hào và Gia Hân lên xe khởi hành đến Hà Giang. Chuyến đi dài nhưng cả hai đều rất phấn khởi. Trên đường đi, Gia Hân không ngừng hỏi han về những điểm đến thú vị mà cô đã tìm hiểu. “Anh Hào, em nghe nói Hà Giang có đèo Mã Pí Lèng và dòng sông Nho Quế đẹp lắm, chúng ta có ghé qua không?”
“Chắc chắn rồi, đi Hà Giang mà không đi những nơi đó thì đi làm gì!?” Gia Hào đáp lại với nụ cười trên môi.
Sau một chặng đường dài, họ đến Hà Giang vào buổi chiều. Không khí trong lành, mát mẻ của vùng núi cao làm cả hai thấy thật dễ chịu. Họ dừng lại ở một homestay nhỏ xinh giữa lòng thung lũng. Chủ nhà là một cặp vợ chồng người dân tộc Tày, họ rất thân thiện và chào đón Gia Hào và Gia Hân bằng những món ăn truyền thống thơm ngon.
Tối hôm đó, sau khi thưởng thức bữa ăn tối, Gia Hào và Gia Hân ngồi quanh lò sưởi, lắng nghe câu chuyện của chủ nhà về cuộc sống và văn hóa của người dân nơi đây. “Nơi này thật bình yên và đẹp đẽ, em cảm thấy như mọi lo âu đều tan biến,” Gia Hân thở dài.
“Đúng vậy, quan trọng là có em bên cạnh anh nữa. Mai chúng ta sẽ bắt đầu hành trình khám phá Hà Giang nhé,” Gia Hào nói.
Sáng hôm sau, cả hai thức dậy sớm để bắt đầu chuyến hành trình. Điểm đến đầu tiên là đèo Mã Pí Lèng, nơi được mệnh danh là “đệ nhất hùng quan” của Miền Đông Bắc. Đứng trên đỉnh đèo, Gia Hân nhìn xuống dòng sông Nho Quế uốn lượn dưới chân núi, cô không khỏi trầm trồ: “Thật là đẹp, cảnh vật ở đây như trong tranh vẽ vậy.”
Gia Hào cười: “Anh cũng thấy vậy. Chuyến đi này thật không uổng phí, anh cảm thấy như mình đang được bay giữa ngân hà.”
Sau khi chụp vài bức ảnh kỷ niệm, họ tiếp tục hành trình khám phá cao nguyên đá Đồng Văn. Họ ghé thăm phố cổ Đồng Văn, nơi có những ngôi nhà cổ kính và chợ phiên đầy màu sắc. Gia Hân thích thú mua vài món quà lưu niệm và nếm thử các món ăn đặc sản của người H'Mông.
Buổi chiều, họ đến thăm cột cờ Lũng Cú, điểm cực Bắc của Tổ quốc. Đứng dưới cờ Tổ quốc tung bay, Gia Hào cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm tự hào và tình yêu quê hương. “Thật đáng tự hào khi được đứng ở đây, anh thấy như mình được kết nối với lịch sử và văn hóa dân tộc,” anh nói với Gia Hân.
Gia Hân gật đầu đồng tình. “Đúng vậy, em cũng cảm thấy rất tự hào và xúc động. Chuyến đi này thật sự ý nghĩa.”
Cuối ngày, họ dành thời gian thăm những cánh đồng hoa tam giác mạch đang vào mùa nở rộ. Gia Hân chạy nhảy giữa những cánh hoa trắng hồng, tận hưởng từng giây phút bình yên. “Anh ơi, em muốn nhớ mãi cảnh đẹp này, nó thật sự khiến em cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc,” cô nói với ánh mắt lấp lánh.
Khi trở về homestay, cả hai đều mang theo trong mình những kỷ niệm đẹp và lòng nhiệt huyết mới mẻ. Tuy nhiên, đến đêm, Gia Hào bồn chồn khó ngủ, anh trở mình liên tục. Gia Hân thấy vậy, quay sang ôm lấy anh rồi hỏi: “Có chuyện gì à? Anh không ngủ được sao?”
Gia Hào thở dài: “Anh không biết nữa, nhưng trong lòng cứ thấy không yên tâm về chuyện ở nhà quá, em ạ.”
Gia Hân nhẹ nhàng đặt lên trán Gia Hào một nụ hôn rồi an ủi: “Bác Hùng và cô Cúc là những người từng trải. Chẳng có chuyện gì mà họ không giải quyết được đâu! Anh cứ yên tâm nhé.”
Nghe vậy, Gia Hào cảm thấy nhẹ lòng, anh ôm Gia Hân vào lòng và cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
"Dạo gần đây có nhiều chuyện không vui xảy ra với con và Gia Hào, nên cha nghĩ các con nên đi đâu đó để thư giãn chút nhỉ?" Lý Hải Sơn tiếp tục.
"Gia Hân, bố đã viết thư cho nhà trường xin nghỉ một tuần cho con, nhân dịp này con với Gia Hào đi đâu đó thư giãn nhé," ông nói tiếp.
"Vâng bố, để con hỏi ý kiến anh Hào xem sao," Gia Hân vui vẻ đáp.
"Con cứ hỏi đi," ông bố giục.
Gia Hân lấy điện thoại ra và gọi cho Gia Hào. "Alo, anh à, em có một kế hoạch là chúng ta đi nghỉ ở đâu đó, anh đi với em nhé?"
"Bây giờ sao?" Gia Hào hỏi lại.
"Vâng, bây giờ luôn anh thấy sao? Được không?" Gia Hân hối hả.
Đầu dây bên kia. "Được rồi, để anh sắp xếp."
"Dạ vâng ạ, xong báo ngay cho em nhé," Gia Hân hào hứng nói.
Gia Hân cúp máy và quay lại nhìn cha mình. Ông nói: "Con đã chọn được nơi nào chưa?"
"Dạ con chưa, chắc để anh Gia Hào chọn đi bố," Gia Hân vui vẻ đáp.
"Con lúc nào cũng nghĩ cho Gia Hào, con không sợ sau này cậu ấy trở mặt và không thèm đến gần con nữa sao?" ông Lý Hải Sơn dò hỏi.
"Con và anh ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, con thừa hiểu anh ấy, và anh ấy cũng thừa hiểu con, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu bố," Gia Hân trả lời chắc nịch.
Ông Lý Hải Sơn xoa đầu Gia Hân. "Sau này dù có chuyện gì bố cũng hi vọng hai đứa sẽ luôn yêu thương nhau," trong lòng ông lúc này có chút không nỡ.
Gia Hân tựa đầu vào vai cha. "Kiếp này được sinh ra là con của cha mẹ, được ở bên người mình yêu thương, vậy chắc kiếp trước con phải giải cứu cả thế giới mới được đó chứ nhỉ!"
"Linh tinh, thôi được rồi, con chuẩn bị đồ đạc đi kìa," ông nói rồi đỡ đầu Gia Hân dậy và đi lên phòng, trên mắt ông đôi mắt đã nhòe đi lúc nào không hay.
Gia Hân đã chuẩn bị xong đồ đạc, sau đó cô chạy sang nhà Gia Hào. Cô hỏi: “Anh, mình định đi đâu?"
Gia Hào suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi Hà Giang nhé!"
Gia Hân vô cùng phấn khởi. "Wow, nghe hay quá! Đi Hà Giang thật tuyệt, anh đã chuẩn bị gì chưa?"
Gia Hào cười: "Chưa, nhưng sẽ nhanh thôi. Chỉ cần mang theo mấy bộ quần áo là được!"
Gia Hào chạy đến ôm mẹ và em vì anh không nỡ xa mọi người một khoảng thời gian dài như thế, trong lòng lại bồn chồn lo lắng về chuyện của bố. Anh gọi điện để xin phép. “Alo, bố à, công việc của bố hôm nay có thuận lợi không?”
“Gia Hào đó à con, công việc bố rất thuận lợi, vừa ký thêm mấy hợp đồng mới. Nhưng con chắc không gọi cho bố chỉ để hỏi chuyện này đâu, đúng không?” bố Gia Hào trả lời.
“Dạ vâng, con gọi là để xin phép bố. Con sẽ đi du lịch với Gia Hân ít hôm, ở Hà Giang. Xin bố cho phép ạ,” Gia Hào hỏi.
Ông Văn Hùng nghĩ lại những chuyện vừa qua và những chuyện có thể sắp xảy ra, rồi quyết định nên để Gia Hào đi đâu đó thư giãn một thời gian là tốt nhất. “Được rồi, con cứ đi chơi cho thư thả. Khi nào xong thì về, mọi việc ở nhà để bố lo,” ông nói tiếp. “Nhớ xin phép mẹ và an ủi Thanh Mai, kẻo nó lại khóc đấy.”
“Dạ con biết rồi. Bố có gì muốn nói với con nữa không?” Gia Hào hỏi.
Ông Văn Hùng ngập ngừng. “Bố không, chúc con đi chơi vui vẻ nhé.”
Cúp máy xong, Gia Hào cúi xuống hôn em gái một cái rồi nói. “Bé ở nhà ngoan, nghe lời mẹ nha, không được đi đâu một mình. Khi về, anh sẽ mua thật nhiều quà cho bé.”
Thanh Mai mếu máo. “Em không chịu đâu, em muốn anh Hào ở nhà với em cơ,” rồi cô bé ôm chặt anh và khóc tu tu.
Mẹ Gia Hào thấy vậy, ôm cô bé vào lòng và dỗ dành: “Anh chỉ đi có mấy ngày rồi về, chứ có đi mất đâu mà con khóc thế.”
Gia Hào ngồi xuống ôm mẹ và Thanh Mai, anh cũng rơi nước mắt nói: “Có chuyện gì mẹ nhớ gọi ngay cho con nhé.”
Gia Hân đứng bên cạnh cũng không cầm lòng được. Cả bốn người ôm nhau, nước mắt hòa cùng những lời hứa hẹn, tạo nên một cảnh tượng vừa cảm động vừa hài hước.
Gia Hào gọi cho bác tài xế: “Bác ơi, chuẩn bị xe cho cháu nhé.”
Hành lý đã sẵn sàng, Gia Hào và Gia Hân lên xe khởi hành đến Hà Giang. Chuyến đi dài nhưng cả hai đều rất phấn khởi. Trên đường đi, Gia Hân không ngừng hỏi han về những điểm đến thú vị mà cô đã tìm hiểu. “Anh Hào, em nghe nói Hà Giang có đèo Mã Pí Lèng và dòng sông Nho Quế đẹp lắm, chúng ta có ghé qua không?”
“Chắc chắn rồi, đi Hà Giang mà không đi những nơi đó thì đi làm gì!?” Gia Hào đáp lại với nụ cười trên môi.
Sau một chặng đường dài, họ đến Hà Giang vào buổi chiều. Không khí trong lành, mát mẻ của vùng núi cao làm cả hai thấy thật dễ chịu. Họ dừng lại ở một homestay nhỏ xinh giữa lòng thung lũng. Chủ nhà là một cặp vợ chồng người dân tộc Tày, họ rất thân thiện và chào đón Gia Hào và Gia Hân bằng những món ăn truyền thống thơm ngon.
Tối hôm đó, sau khi thưởng thức bữa ăn tối, Gia Hào và Gia Hân ngồi quanh lò sưởi, lắng nghe câu chuyện của chủ nhà về cuộc sống và văn hóa của người dân nơi đây. “Nơi này thật bình yên và đẹp đẽ, em cảm thấy như mọi lo âu đều tan biến,” Gia Hân thở dài.
“Đúng vậy, quan trọng là có em bên cạnh anh nữa. Mai chúng ta sẽ bắt đầu hành trình khám phá Hà Giang nhé,” Gia Hào nói.
Sáng hôm sau, cả hai thức dậy sớm để bắt đầu chuyến hành trình. Điểm đến đầu tiên là đèo Mã Pí Lèng, nơi được mệnh danh là “đệ nhất hùng quan” của Miền Đông Bắc. Đứng trên đỉnh đèo, Gia Hân nhìn xuống dòng sông Nho Quế uốn lượn dưới chân núi, cô không khỏi trầm trồ: “Thật là đẹp, cảnh vật ở đây như trong tranh vẽ vậy.”
Gia Hào cười: “Anh cũng thấy vậy. Chuyến đi này thật không uổng phí, anh cảm thấy như mình đang được bay giữa ngân hà.”
Sau khi chụp vài bức ảnh kỷ niệm, họ tiếp tục hành trình khám phá cao nguyên đá Đồng Văn. Họ ghé thăm phố cổ Đồng Văn, nơi có những ngôi nhà cổ kính và chợ phiên đầy màu sắc. Gia Hân thích thú mua vài món quà lưu niệm và nếm thử các món ăn đặc sản của người H'Mông.
Buổi chiều, họ đến thăm cột cờ Lũng Cú, điểm cực Bắc của Tổ quốc. Đứng dưới cờ Tổ quốc tung bay, Gia Hào cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm tự hào và tình yêu quê hương. “Thật đáng tự hào khi được đứng ở đây, anh thấy như mình được kết nối với lịch sử và văn hóa dân tộc,” anh nói với Gia Hân.
Gia Hân gật đầu đồng tình. “Đúng vậy, em cũng cảm thấy rất tự hào và xúc động. Chuyến đi này thật sự ý nghĩa.”
Cuối ngày, họ dành thời gian thăm những cánh đồng hoa tam giác mạch đang vào mùa nở rộ. Gia Hân chạy nhảy giữa những cánh hoa trắng hồng, tận hưởng từng giây phút bình yên. “Anh ơi, em muốn nhớ mãi cảnh đẹp này, nó thật sự khiến em cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc,” cô nói với ánh mắt lấp lánh.
Khi trở về homestay, cả hai đều mang theo trong mình những kỷ niệm đẹp và lòng nhiệt huyết mới mẻ. Tuy nhiên, đến đêm, Gia Hào bồn chồn khó ngủ, anh trở mình liên tục. Gia Hân thấy vậy, quay sang ôm lấy anh rồi hỏi: “Có chuyện gì à? Anh không ngủ được sao?”
Gia Hào thở dài: “Anh không biết nữa, nhưng trong lòng cứ thấy không yên tâm về chuyện ở nhà quá, em ạ.”
Gia Hân nhẹ nhàng đặt lên trán Gia Hào một nụ hôn rồi an ủi: “Bác Hùng và cô Cúc là những người từng trải. Chẳng có chuyện gì mà họ không giải quyết được đâu! Anh cứ yên tâm nhé.”
Nghe vậy, Gia Hào cảm thấy nhẹ lòng, anh ôm Gia Hân vào lòng và cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất