Chương 20: Sẽ Đợi Anh Tốt Nghiệp
Ánh nắng ban mai rọi qua khung cửa sổ, lan tỏa khắp căn phòng nhỏ ấm áp. Lan Phương từ từ tỉnh dậy, đầu cô nặng trĩu và một cảm giác mơ hồ về đêm qua thoáng qua tâm trí. Cô ngồi dậy, khẽ chớp mắt để nhìn rõ hơn và cố gắng nhớ lại những chuyện đêm hôm qua.
Bước ra khỏi phòng, cô thấy Văn Thành đang đứng trong bếp, chuẩn bị bữa sáng với nụ cười trên môi. Anh nhìn cô với ánh mắt chứa đựng một chút trêu chọc, khiến Lan Phương cảm thấy càng thêm lúng túng.
“Chào buổi sáng, người đẹp tốt nghiệp,” Văn Thành nói với giọng vui vẻ, mắt lấp lánh niềm vui. “Ngủ có ngon không?”
Lan Phương cười gượng, cảm thấy mặt mình nóng bừng. “Chào buổi sáng, em... em ngủ ngon. Anh thì sao?”
Văn Thành nhướn mày, tiến lại gần cô với một nụ cười tinh nghịch. “Anh thì vẫn ổn, chỉ có điều đêm qua phải chăm sóc một cô gái say khướt, suýt nữa thì...”
“À, không! Đừng nói nữa!” Lan Phương vội ngắt lời, mặt đỏ ửng. Cô cố gắng tỏ ra như không nhớ gì về chuyện hôm qua. “Em... em không nhớ gì cả. Chắc là say quá nên em quên hết rồi.”
Văn Thành cười lớn, vẻ mặt đầy sự trêu chọc. “Thật sao? Vậy để anh nhắc lại cho em nhớ nhé. Đêm qua, em đã thổ lộ tình cảm với anh và còn định cưỡng hôn anh nữa đấy. Em còn hứa là không làm gì bậy bạ, nhớ không?”
Lan Phương cúi mặt, đỏ bừng cả mặt mũi. “Em... em có biết gì đâu! Chắc là anh nhớ nhầm rồi.”
Văn Thành bước tới gần cô hơn, ánh mắt đầy vẻ hài hước. “Ừ thì em không nhớ, nhưng anh thì nhớ rất rõ. Em còn nói là yêu anh nữa, nghe có vẻ tào lao nhỉ?”
Lan Phương giật mình, mắt mở to, cố gắng nói lảng. “Không phải đâu, chắc là do em say quá thôi. Anh đừng để ý làm gì.”
Văn Thành vẫn không buông tha, cười nham hiểm. “Ừ, say quá nên nói ra hết những gì trong lòng chứ gì? Em không cần phải ngại đâu, bạn tốt mà, anh sẽ không chọc em nữa.”
Lan Phương mặt đỏ bừng như quả cà chua. Cô giơ tay lên che mặt, cố gắng trốn tránh ánh mắt của Văn Thành. “Thôi mà, đừng chọc em nữa. Em biết lỗi rồi mà...”
Văn Thành cười hiền lành, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. “Được rồi, anh chỉ đùa chút thôi. Hôm nay là một ngày mới, chúng ta quên chuyện hôm qua đi nhé. Anh đã chuẩn bị bữa sáng rồi, vào ăn nào.”
Lan Phương thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô có chút hụt hẫng không nỡ. Nhưng cô biết rằng Văn Thành vẫn là người bạn thân thiết và quan tâm đến cô, dù những gì đã xảy ra đêm qua.
Khi hai người cùng ngồi ăn sáng, không khí trở nên ấm áp và dễ chịu. Văn Thành vừa nhâm nhi ly sữa nóng, vừa nhìn Lan Phương, ánh mắt anh dịu dàng và đầy quan tâm.
“Em này,” Văn Thành bắt đầu, giọng anh nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tò mò. “Giờ em đã tốt nghiệp rồi, em có dự định gì cho tương lai chưa? Em tính về nước hay là sao?”
Lan Phương hơi dừng lại, suy nghĩ một chút trước khi trả lời. “Em đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Em thật sự muốn ở lại đây thêm hai năm nữa để đợi anh tốt nghiệp. Em không muốn rời xa anh, em muốn ở bên cạnh anh trong thời gian này.”
Văn Thành ngạc nhiên trước sự chân thành của Lan Phương. Anh đặt ly nước xuống, nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc. “Phương, anh rất cảm kích vì em muốn ở lại đây đợi anh. Nhưng anh không muốn em phải hy sinh sự nghiệp của mình vì anh. Em đã làm rất tốt, gia đình em sẽ rất tự hào về em và em nên tiếp tục phát triển bản thân mình.”
Lan Phương lắc đầu, mắt cô sáng lên với sự quyết tâm. “Em không coi đó là sự hy sinh. Đối với em, ở lại đây cùng anh là một phần của cuộc sống mà em mong muốn. Gia đình sẽ hiểu cho em, em không muốn về nước một mình và để anh lại đây một mình.”
Văn Thành nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, đôi mắt anh tràn đầy sự chân thành. “Phương, anh hiểu điều em muốn nói. Nhưng anh nghĩ em nên cân nhắc kỹ.”
Lan Phương nhìn vào mắt anh, cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng. Cô gật đầu, cười nhẹ. “Em biết chứ, nhưng đối với em, ở lại đây bên anh cũng là một cơ hội để trải nghiệm và học hỏi thêm. Em sẽ cố gắng tìm một công việc phù hợp để có thêm kinh nghiệm cho mình và để không phải từ bỏ những cơ hội khác.”
Văn Thành mỉm cười nhìn cô. “Vậy ý định của em là ở lại đây hai năm, và trong hai năm đó em sẽ tìm một việc làm chuyên ngành phù hợp với em để em lấy kinh nghiệm, phải không?”
Lan Phương mỉm cười khi Văn Thành hiểu được ý cô. “Vâng ạ, vừa được làm việc để học hỏi kinh nghiệm vừa không phải xa anh, hehe.”
Họ cùng cười, bữa sáng tiếp tục với không khí vui vẻ và nhẹ nhàng. Văn Thành cảm thấy yên tâm hơn khi biết rằng Lan Phương sẽ không từ bỏ ước mơ của mình.
Sau bữa sáng, Văn Thành nhìn Lan Phương với ánh mắt trầm ngâm, anh biết rằng đã đến lúc phải nói rõ mọi chuyện với cô. Anh thở dài, tâm trí xoáy sâu vào những ký ức đau thương mà anh luôn giữ kín trong lòng.
“Phương, có một chuyện anh cần phải nói với em, em đi theo anh” Văn Thành bắt đầu, giọng anh trầm xuống và bước đi chậm rãi, Lan Phương cũng đi theo sau.
Anh dừng lại trước một cánh cửa nhỏ, chìa khóa được anh cẩn thận lấy ra từ túi quần. Văn Thành mở cửa, dẫn cô vào một căn phòng bí mật mà cô chưa bao giờ biết đến.
Bên trong căn phòng nhỏ là một bàn thờ nhỏ nhắn, nơi Văn Thành đặt những di ảnh của bố, mẹ và em gái anh. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt với mùi nhang khói và sự trang nghiêm. Di ảnh của ba người (một nam, một nữ và một bé gái) đặt ngay ngắn, mỗi bức ảnh đều mang theo những ký ức và nỗi đau mà Văn Thành luôn giữ kín trong lòng.
“Đây là bố mẹ và em gái của anh,” Văn Thành hít một hơi thật sâu, đôi mắt anh tràn đầy nỗi đau mà anh đã giấu kín suốt bao năm. “Em biết đấy, anh chưa từng nói về quá khứ của mình với ai, kể cả em. Nhưng bây giờ, anh nghĩ rằng em có quyền biết.”
Lan Phương nhìn bàn thờ gật đầu, cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của Văn Thành. “Em sẵn sàng nghe anh nói, anh đừng lo.”
“Anh đã từng có một gia đình rất hạnh phúc,” Văn Thành nói, giọng anh nghẹn lại khi nhớ về những kỷ niệm đau thương. “Bố mẹ anh và em gái nhỏ, sống với nhau rất êm đềm và hạnh phúc. Anh còn có một người yêu từ thời thơ ấu, lớn lên cùng nhau và luôn bên nhau mọi lúc mọi nơi.”
Lan Phương cảm thấy lòng mình chùng xuống, cô nắm lấy tay Văn Thành như muốn tiếp thêm tinh thần cho anh. “Vậy sao anh chưa bao giờ kể với em về họ?”
Văn Thành cúi đầu, giọng anh trở nên khàn đặc. “Bởi vì, một ngày định mệnh, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Gia đình anh gặp phải một tai nạn hỏa hoạn kinh hoàng. Trong cơn hỏa hoạn đó, anh đã cố gắng cứu mọi người ra khỏi ngôi nhà đang cháy, nhưng...”
Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. “Bố mẹ và em gái của anh... họ không qua khỏi. Anh đã cố gắng hết sức, nhưng không thể làm gì hơn. Anh bị bỏng nặng, toàn bộ da thịt bị thiêu cháy. Anh phải trải qua nhiều ca phẫu thuật và thay đổi hoàn toàn ngoại hình, cả giọng nói để có thể sống lại.”
Lan Phương cảm thấy trái tim mình thắt lại, nước mắt rơi xuống má. “Trời ơi, anh đã trải qua những chuyện kinh khủng như vậy sao? Em thật sự không biết...”
Văn Thành gật đầu, cố gắng cười để trấn an cô. “Đó là lý do tại sao anh không bao giờ kể với ai về quá khứ của mình. Sau khi mọi thứ thay đổi, anh không còn đủ can đảm để quay lại cuộc sống cũ. Anh đã từng có một người yêu từ thuở nhỏ, nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra, anh không thể đối mặt với cô ấy. Anh không muốn cô ấy thấy anh thay đổi và đau khổ vì anh.”
Lan Phương cảm nhận được nỗi đau sâu thẳm trong lòng Văn Thành, cô khẽ nắm lấy tay anh, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông. “Vậy đó là lý do anh không động lòng trước em sao? Vì anh vẫn chưa thể quên đi quá khứ đau thương đó?”
Văn Thành nhìn cô, ánh mắt anh chứa đựng sự chân thành và quyết tâm. “Phương, anh rất quý em, nhưng anh không muốn em phải chịu đựng những nỗi đau và gánh nặng mà anh đã trải qua. Anh đã tự nhủ rằng không muốn ai phải chịu khổ vì mình nữa. Em là một người tuyệt vời, và anh không muốn em phải hy sinh sự nghiệp và tương lai chỉ để đợi một người như anh.”
Lan Phương lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Nhưng em không quan tâm đến quá khứ của anh, em chỉ muốn ở bên anh, giúp anh vượt qua những đau thương đó. Em chấp nhận tất cả mọi thứ về anh, vì em tin rằng anh xứng đáng được hạnh phúc.”
...Đi đâu cho thiếp theo cùng...
...Đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam....
Bước ra khỏi phòng, cô thấy Văn Thành đang đứng trong bếp, chuẩn bị bữa sáng với nụ cười trên môi. Anh nhìn cô với ánh mắt chứa đựng một chút trêu chọc, khiến Lan Phương cảm thấy càng thêm lúng túng.
“Chào buổi sáng, người đẹp tốt nghiệp,” Văn Thành nói với giọng vui vẻ, mắt lấp lánh niềm vui. “Ngủ có ngon không?”
Lan Phương cười gượng, cảm thấy mặt mình nóng bừng. “Chào buổi sáng, em... em ngủ ngon. Anh thì sao?”
Văn Thành nhướn mày, tiến lại gần cô với một nụ cười tinh nghịch. “Anh thì vẫn ổn, chỉ có điều đêm qua phải chăm sóc một cô gái say khướt, suýt nữa thì...”
“À, không! Đừng nói nữa!” Lan Phương vội ngắt lời, mặt đỏ ửng. Cô cố gắng tỏ ra như không nhớ gì về chuyện hôm qua. “Em... em không nhớ gì cả. Chắc là say quá nên em quên hết rồi.”
Văn Thành cười lớn, vẻ mặt đầy sự trêu chọc. “Thật sao? Vậy để anh nhắc lại cho em nhớ nhé. Đêm qua, em đã thổ lộ tình cảm với anh và còn định cưỡng hôn anh nữa đấy. Em còn hứa là không làm gì bậy bạ, nhớ không?”
Lan Phương cúi mặt, đỏ bừng cả mặt mũi. “Em... em có biết gì đâu! Chắc là anh nhớ nhầm rồi.”
Văn Thành bước tới gần cô hơn, ánh mắt đầy vẻ hài hước. “Ừ thì em không nhớ, nhưng anh thì nhớ rất rõ. Em còn nói là yêu anh nữa, nghe có vẻ tào lao nhỉ?”
Lan Phương giật mình, mắt mở to, cố gắng nói lảng. “Không phải đâu, chắc là do em say quá thôi. Anh đừng để ý làm gì.”
Văn Thành vẫn không buông tha, cười nham hiểm. “Ừ, say quá nên nói ra hết những gì trong lòng chứ gì? Em không cần phải ngại đâu, bạn tốt mà, anh sẽ không chọc em nữa.”
Lan Phương mặt đỏ bừng như quả cà chua. Cô giơ tay lên che mặt, cố gắng trốn tránh ánh mắt của Văn Thành. “Thôi mà, đừng chọc em nữa. Em biết lỗi rồi mà...”
Văn Thành cười hiền lành, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. “Được rồi, anh chỉ đùa chút thôi. Hôm nay là một ngày mới, chúng ta quên chuyện hôm qua đi nhé. Anh đã chuẩn bị bữa sáng rồi, vào ăn nào.”
Lan Phương thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô có chút hụt hẫng không nỡ. Nhưng cô biết rằng Văn Thành vẫn là người bạn thân thiết và quan tâm đến cô, dù những gì đã xảy ra đêm qua.
Khi hai người cùng ngồi ăn sáng, không khí trở nên ấm áp và dễ chịu. Văn Thành vừa nhâm nhi ly sữa nóng, vừa nhìn Lan Phương, ánh mắt anh dịu dàng và đầy quan tâm.
“Em này,” Văn Thành bắt đầu, giọng anh nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tò mò. “Giờ em đã tốt nghiệp rồi, em có dự định gì cho tương lai chưa? Em tính về nước hay là sao?”
Lan Phương hơi dừng lại, suy nghĩ một chút trước khi trả lời. “Em đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Em thật sự muốn ở lại đây thêm hai năm nữa để đợi anh tốt nghiệp. Em không muốn rời xa anh, em muốn ở bên cạnh anh trong thời gian này.”
Văn Thành ngạc nhiên trước sự chân thành của Lan Phương. Anh đặt ly nước xuống, nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc. “Phương, anh rất cảm kích vì em muốn ở lại đây đợi anh. Nhưng anh không muốn em phải hy sinh sự nghiệp của mình vì anh. Em đã làm rất tốt, gia đình em sẽ rất tự hào về em và em nên tiếp tục phát triển bản thân mình.”
Lan Phương lắc đầu, mắt cô sáng lên với sự quyết tâm. “Em không coi đó là sự hy sinh. Đối với em, ở lại đây cùng anh là một phần của cuộc sống mà em mong muốn. Gia đình sẽ hiểu cho em, em không muốn về nước một mình và để anh lại đây một mình.”
Văn Thành nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, đôi mắt anh tràn đầy sự chân thành. “Phương, anh hiểu điều em muốn nói. Nhưng anh nghĩ em nên cân nhắc kỹ.”
Lan Phương nhìn vào mắt anh, cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng. Cô gật đầu, cười nhẹ. “Em biết chứ, nhưng đối với em, ở lại đây bên anh cũng là một cơ hội để trải nghiệm và học hỏi thêm. Em sẽ cố gắng tìm một công việc phù hợp để có thêm kinh nghiệm cho mình và để không phải từ bỏ những cơ hội khác.”
Văn Thành mỉm cười nhìn cô. “Vậy ý định của em là ở lại đây hai năm, và trong hai năm đó em sẽ tìm một việc làm chuyên ngành phù hợp với em để em lấy kinh nghiệm, phải không?”
Lan Phương mỉm cười khi Văn Thành hiểu được ý cô. “Vâng ạ, vừa được làm việc để học hỏi kinh nghiệm vừa không phải xa anh, hehe.”
Họ cùng cười, bữa sáng tiếp tục với không khí vui vẻ và nhẹ nhàng. Văn Thành cảm thấy yên tâm hơn khi biết rằng Lan Phương sẽ không từ bỏ ước mơ của mình.
Sau bữa sáng, Văn Thành nhìn Lan Phương với ánh mắt trầm ngâm, anh biết rằng đã đến lúc phải nói rõ mọi chuyện với cô. Anh thở dài, tâm trí xoáy sâu vào những ký ức đau thương mà anh luôn giữ kín trong lòng.
“Phương, có một chuyện anh cần phải nói với em, em đi theo anh” Văn Thành bắt đầu, giọng anh trầm xuống và bước đi chậm rãi, Lan Phương cũng đi theo sau.
Anh dừng lại trước một cánh cửa nhỏ, chìa khóa được anh cẩn thận lấy ra từ túi quần. Văn Thành mở cửa, dẫn cô vào một căn phòng bí mật mà cô chưa bao giờ biết đến.
Bên trong căn phòng nhỏ là một bàn thờ nhỏ nhắn, nơi Văn Thành đặt những di ảnh của bố, mẹ và em gái anh. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt với mùi nhang khói và sự trang nghiêm. Di ảnh của ba người (một nam, một nữ và một bé gái) đặt ngay ngắn, mỗi bức ảnh đều mang theo những ký ức và nỗi đau mà Văn Thành luôn giữ kín trong lòng.
“Đây là bố mẹ và em gái của anh,” Văn Thành hít một hơi thật sâu, đôi mắt anh tràn đầy nỗi đau mà anh đã giấu kín suốt bao năm. “Em biết đấy, anh chưa từng nói về quá khứ của mình với ai, kể cả em. Nhưng bây giờ, anh nghĩ rằng em có quyền biết.”
Lan Phương nhìn bàn thờ gật đầu, cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của Văn Thành. “Em sẵn sàng nghe anh nói, anh đừng lo.”
“Anh đã từng có một gia đình rất hạnh phúc,” Văn Thành nói, giọng anh nghẹn lại khi nhớ về những kỷ niệm đau thương. “Bố mẹ anh và em gái nhỏ, sống với nhau rất êm đềm và hạnh phúc. Anh còn có một người yêu từ thời thơ ấu, lớn lên cùng nhau và luôn bên nhau mọi lúc mọi nơi.”
Lan Phương cảm thấy lòng mình chùng xuống, cô nắm lấy tay Văn Thành như muốn tiếp thêm tinh thần cho anh. “Vậy sao anh chưa bao giờ kể với em về họ?”
Văn Thành cúi đầu, giọng anh trở nên khàn đặc. “Bởi vì, một ngày định mệnh, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Gia đình anh gặp phải một tai nạn hỏa hoạn kinh hoàng. Trong cơn hỏa hoạn đó, anh đã cố gắng cứu mọi người ra khỏi ngôi nhà đang cháy, nhưng...”
Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. “Bố mẹ và em gái của anh... họ không qua khỏi. Anh đã cố gắng hết sức, nhưng không thể làm gì hơn. Anh bị bỏng nặng, toàn bộ da thịt bị thiêu cháy. Anh phải trải qua nhiều ca phẫu thuật và thay đổi hoàn toàn ngoại hình, cả giọng nói để có thể sống lại.”
Lan Phương cảm thấy trái tim mình thắt lại, nước mắt rơi xuống má. “Trời ơi, anh đã trải qua những chuyện kinh khủng như vậy sao? Em thật sự không biết...”
Văn Thành gật đầu, cố gắng cười để trấn an cô. “Đó là lý do tại sao anh không bao giờ kể với ai về quá khứ của mình. Sau khi mọi thứ thay đổi, anh không còn đủ can đảm để quay lại cuộc sống cũ. Anh đã từng có một người yêu từ thuở nhỏ, nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra, anh không thể đối mặt với cô ấy. Anh không muốn cô ấy thấy anh thay đổi và đau khổ vì anh.”
Lan Phương cảm nhận được nỗi đau sâu thẳm trong lòng Văn Thành, cô khẽ nắm lấy tay anh, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông. “Vậy đó là lý do anh không động lòng trước em sao? Vì anh vẫn chưa thể quên đi quá khứ đau thương đó?”
Văn Thành nhìn cô, ánh mắt anh chứa đựng sự chân thành và quyết tâm. “Phương, anh rất quý em, nhưng anh không muốn em phải chịu đựng những nỗi đau và gánh nặng mà anh đã trải qua. Anh đã tự nhủ rằng không muốn ai phải chịu khổ vì mình nữa. Em là một người tuyệt vời, và anh không muốn em phải hy sinh sự nghiệp và tương lai chỉ để đợi một người như anh.”
Lan Phương lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Nhưng em không quan tâm đến quá khứ của anh, em chỉ muốn ở bên anh, giúp anh vượt qua những đau thương đó. Em chấp nhận tất cả mọi thứ về anh, vì em tin rằng anh xứng đáng được hạnh phúc.”
...Đi đâu cho thiếp theo cùng...
...Đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất