Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 34: Gặp Gỡ Giữa Gia Hân Và Lan Phương

Trước Sau
Sau khi thưởng cho mình một ngày khám phá Hà Nội, Lan Phương trở về khách sạn với lòng đầy cảm xúc và những kỷ niệm đáng nhớ. Cô ngồi xuống giường, mở điện thoại và bắt đầu gọi video cho Văn Thành. Màn hình hiện lên khuôn mặt quen thuộc của anh, đầy vẻ mong chờ.

“Hello anh, em mới dạo một vòng Hà Nội mới về xong này," Lan Phương hớn hở kể.

“Thích thật đấy. Em đã đi những đâu kể anh nghe với," Văn Thành đáp, ánh mắt đầy vẻ tò mò.

Lan Phương mỉm cười, rồi bắt đầu kể. “Em đã đi Hồ Gươm nè, Văn Miếu nè, Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh và thưởng cho mình mấy bát phở và hàng tá đồ ăn vặt. Giờ bụng em còn no căng đây.”

Văn Thành hào hứng hỏi. “Vậy em thử kem Tràng Tiền chưa?”

“Ối chết, em quên mất, lần sau nhất là sẽ đến đó thử,” Lan Phương gãi đầu trả lời.

Văn Thành nôn nóng hỏi. “Thế rồi có chụp ảnh không đó, gửi cho anh xem nữa.”

“Dạ, cả tá luôn đây, giờ em gửi luôn,” Lan Phương nói.

Lan Phương chọn lọc những bức ảnh đẹp nhất mà cô đã chụp trong suốt hành trình. Cô gửi từng bức ảnh cho Văn Thành, kèm theo những lời chú thích ngắn gọn nhưng đầy cảm xúc.

Khi nhận được những bức ảnh từ Lan Phương, Văn Thành ngồi lặng lẽ nhìn vào màn hình. Những hình ảnh về Hà Nội hiện lên rõ nét: Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh uy nghiêm, cầu Thê Húc đỏ rực trên mặt nước Hồ Gươm, khu phố cổ tấp nập người qua lại, và cả những góc phố yên bình, rợp bóng cây xanh.

Gần mười năm rồi, anh chưa trở về quê hương. Cảm giác xa lạ và quen thuộc đan xen trong lòng Văn Thành khi anh nhìn những hình ảnh đó. Quê hương đã thay đổi quá nhiều, từng con đường, từng góc phố đều mang một vẻ mới mẻ, hiện đại nhưng vẫn giữ được nét đẹp truyền thống.

Anh nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu, những ngày tháng cùng gia đình rồi cùng bạn bè vui đùa trên những con phố nhỏ, những buổi chiều ngồi bên hồ Tây ngắm hoàng hôn, và những ngày lễ Tết sum vầy bên gia đình. Tất cả như hiện lên rõ ràng trước mắt anh, làm lòng anh xao xuyến.

Đôi mắt Văn Thành bắt đầu ngấn lệ. Anh nhớ gia đình, nhớ Gia Hân, nhớ bạn bè, nhớ từng khoảnh khắc ấm áp bên người thân. Cảm giác nhớ nhung, khao khát trở về quê hương bỗng chốc trào dâng mãnh liệt. Anh muốn khóc, muốn bật khóc thật lớn để giải tỏa những nỗi niềm chất chứa trong lòng suốt bao năm qua.

Lan Phương gọi điện lại cho anh kiểm tra nhưng nhận ra sự im lặng ở đầu dây bên kia, cô khẽ hỏi. “Anh Thành, anh có sao không?”



Giọng anh nghẹn ngào nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. “Anh không sao đâu, Lan Phương. Anh chỉ… nhớ nhà quá."

Lan Phương cảm nhận được nỗi lòng của Văn Thành, cô an ủi. “Em hiểu mà. Anh hãy cố gắng lên, ngày anh trở về không còn xa nữa. Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, cùng anh vượt qua mọi khó khăn.”

Văn Thành hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc. "Cảm ơn em, Lan Phương.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, Văn Thành ngồi lặng lẽ một mình, lòng ngập tràn kỷ niệm và những mong ước trở về quê hương. Anh biết rằng dù xa xôi.

“Thế nào, anh Bảo, Silicon Valley và Shenzhen giờ đây chỉ còn là những điểm sáng trên bản đồ công nghệ thế giới. Không, tôi nói thật với anh, nếu anh không nói rằng chúng ta đang đối mặt với một cuộc cách mạng công nghệ mới, nếu anh vẫn còn dung túng cho mọi sự lạc hậu, mọi sự trì trệ trong ngành của chúng ta, tôi không thể coi anh là đồng nghiệp nữa, anh không còn là người đồng hành trung thành của tôi, như anh thường nói.”

Gia Hân nói với Quốc Bảo trong một buổi hội thảo của các nhà khởi nghiệp trẻ tại Hà Nội. Buổi hội thảo này được tổ chức tại một khách sạn sang trọng, nơi mà những gương mặt trẻ đầy nhiệt huyết đang tranh luận sôi nổi về tương lai của công nghệ và sự đổi mới.

Gia Hân là một nhà khởi nghiệp trẻ, nhưng đã sớm khẳng định được vị trí của mình trong giới khởi nghiệp. Với mái tóc đen óng ả và đôi mắt sắc sảo, cô luôn tỏa ra vẻ tự tin và quyết đoán. Hôm nay, cô xuất hiện trong một chiếc váy công sở thanh lịch, với chiếc laptop mỏng nhẹ trong tay và nụ cười ấm áp trên môi.

Quốc Bảo, một nhà khởi nghiệp khác, nổi tiếng với những ý tưởng táo bạo và sự nhiệt huyết trong công việc. Anh mặc một bộ vest giản dị nhưng lịch lãm, đang chăm chú nghe Gia Hân nói. Bảo biết rằng Hân là một trong những người có tầm nhìn sâu rộng và anh rất tôn trọng cô.

“Gia Hân, tôi hiểu những gì cô nói. Nhưng chúng ta cần nhìn vào thực tế, không phải tất cả mọi người đều sẵn sàng đón nhận sự thay đổi nhanh chóng như vậy," Bảo phản đối nhẹ nhàng, giọng anh trầm và điềm đạm.

Gia Hân mỉm cười, cô không cảm thấy bất ngờ trước sự phản đối này. “Anh Bảo, sự thay đổi luôn đòi hỏi sự can đảm và quyết tâm. Chúng ta không thể ngồi yên chờ đợi mọi thứ tự nhiên thay đổi. Chúng ta phải là những người tiên phong, đưa ra những ý tưởng mới và biến chúng thành hiện thực.”

Cuộc trò chuyện của họ thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Một số người gật đầu đồng ý với Gia Hân, trong khi một số khác lại nhìn Quốc Bảo với vẻ đồng tình. Không khí trong phòng hội thảo trở nên sôi nổi hơn khi mọi người bắt đầu tham gia vào cuộc thảo luận.

Một cô gái trẻ, tên Hằng, đứng dậy và phát biểu. “Tôi đồng ý với chị Hân. Chúng ta đang sống trong một thời đại mà công nghệ thay đổi từng ngày, nếu không nắm bắt cơ hội, chúng ta sẽ bị bỏ lại phía sau.”

Gia Hân gật đầu tỏ vẻ đồng tình. “Đúng vậy. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải có chiến lược rõ ràng và kiên trì với mục tiêu của mình. Thành công không đến từ sự ngẫu nhiên, mà từ sự chuẩn bị kỹ lưỡng và nỗ lực không ngừng nghỉ.”

Quốc Bảo nhìn Gia Hân với ánh mắt thán phục. Anh biết rằng cô không chỉ nói bằng lý trí, mà còn bằng cả trái tim và niềm đam mê của mình. “Gia Hân, cô thực sự đã truyền cảm hứng cho tôi. Có lẽ chúng ta nên bắt đầu bằng việc hợp tác cùng nhau trong một dự án mới."

Gia Hân mỉm cười, cô cảm thấy mình đã đạt được một bước tiến quan trọng. “Tôi rất sẵn lòng. Chúng ta hãy cùng nhau tạo ra những thay đổi lớn lao cho cộng đồng khởi nghiệp Việt Nam.”



Một chàng trai trẻ khác, tên là Huy, đứng dậy và nói. “Chúng ta không chỉ nói về công nghệ, mà còn về cách chúng ta áp dụng nó để giải quyết các vấn đề xã hội. Tôi nghĩ rằng việc khởi nghiệp không chỉ là kiếm tiền, mà còn là cách chúng ta đóng góp cho cộng đồng.”

Gia Hân gật đầu tán thành. “Đúng vậy, Huy. Mỗi dự án khởi nghiệp nên có một mục tiêu xã hội rõ ràng. Chúng ta cần tạo ra giá trị không chỉ cho bản thân, mà còn cho xã hội.”

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng. Bầu không khí sôi nổi và đầy cảm hứng. Những gương mặt trẻ trung, nhiệt huyết bắt đầu chia sẻ những ý tưởng và dự định của mình, tạo nên một không gian đầy sáng tạo.

Sau khi buổi thảo luận chính thức kết thúc, mọi người bắt đầu chia thành các nhóm nhỏ để tiếp tục trò chuyện và kết nối. Gia Hân đang nói chuyện với Quốc Bảo và một vài người khác thì Lan Phương bước vào phòng. Lan Phương là một cô gái trẻ với đôi mắt sáng và nụ cười hiền lành, cô ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

“Chào mọi người,” Lan Phương nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin. “Tôi là Lan Phương, mới từ Liên Bang Nga về, rất vui được gặp mọi người tại đây. Tôi đã nghe nhiều về cộng đồng khởi nghiệp ở Hà Nội và thật sự rất ấn tượng với những gì mọi người đang làm.”

Gia Hân mỉm cười chào đón. “Chào Lan Phương, rất vui được gặp bạn. Mình là Gia Hân. Chúng mình vừa thảo luận về những thách thức và cơ hội trong ngành công nghệ hiện nay. Bạn có muốn tham gia không?”

Lan Phương gật đầu. "Tất nhiên rồi!”

Lan Phương nhìn Gia Hân người bạn gái thanh trúc mã của Văn Thành, người mà Văn Thành không từ bỏ được, một cô gái trẻ trung và năng động, ai nhìn cũng đều thích mắt. Trông cô thật linh hoạt, tràn đầy sức sống, dù công việc có bận rộn đến đâu, cô vẫn luôn ung dung nhẹ nhõm như không. Những người thanh niên hay những người cụ già cau có, buồn bực, chỉ cần đứng gần cô và nói chuyện với cô một lúc là có cảm giác như chính mình cũng đâm ra giống cô. Ai đã từng nói chuyện với Gia Hân, đã được thấy nụ cười tươi sáng và hàm răng trắng bóng của cô luôn luôn lộ rõ mỗi khi cô nói, cũng đều nghĩ rằng mình hôm nay chắc phải lịch sự, đáng yêu hơn mọi khi nhiều. Và ai cũng nghĩ như thế.

“Ở Liên Bang Nga, mọi người luôn sẵn sàng chấp nhận rủi ro và thất bại. Họ coi thất bại là một phần tất yếu của quá trình học hỏi và phát triển,” Lan Phương nói. “Mình nghĩ đó là một tư duy rất quan trọng mà chúng ta cần áp dụng vào môi trường khởi nghiệp ở đây.”

Quốc Bảo đồng ý. “Đúng vậy, việc chấp nhận rủi ro và thất bại là rất quan trọng. Tuy nhiên, văn hóa ở Việt Nam vẫn còn nhiều người sợ thất bại và ngại thay đổi. Chúng ta cần thay đổi tư duy này.”

Gia Hân bổ sung. “Không chỉ có vậy, chúng ta cần xây dựng một hệ sinh thái hỗ trợ cho các startup, từ việc tìm kiếm nguồn vốn, đến đào tạo và tư vấn. Lan Phương, cô có kinh nghiệm gì từ việc xây dựng hệ sinh thái khởi nghiệp ở nước ngoài không?”

Lan Phương suy nghĩ một lúc rồi trả lời. “Ở Nga, các startup nhận được rất nhiều hỗ trợ từ chính phủ, các tổ chức phi lợi nhuận và các nhà đầu tư thiên thần. Họ có những chương trình cố vấn, các khóa đào tạo và các sự kiện kết nối để giúp các startup phát triển. Mình nghĩ chúng ta cũng có thể học hỏi và áp dụng những mô hình này ở Việt Nam.”

Gia Hân cảm thấy rất vui mừng khi gặp được một người bạn mới như Lan Phương.

Cuối buổi hội thảo, Lan Phương và Gia Hân ngồi lại cùng nhau, bàn về những kế hoạch và dự định trong tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau