Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 42: Đã đến lúc phải về

Trước Sau
Tuyết tan, cỏ non xanh mướt vươn mình dưới ánh nắng ấm áp của mùa xuân. Văn Thành đứng trước căn hộ của mình ở Mát-xcơ-va, lòng ngập tràn những suy tư và kỷ niệm. Căn hộ này đã chứng kiến từng bước chân anh đi qua, từng giấc mơ, từng nỗi buồn và niềm vui suốt gần mười năm trời.

Văn Thành nhìn vào cánh cửa gỗ cũ kỹ, từng vết xước trên đó như kể lại những câu chuyện không lời. Anh nhớ lại lần đầu tiên bước vào căn hộ này, một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết và hy vọng. Thời gian trôi qua, anh đã trải qua biết bao nhiêu đổi thay, từ những ngày tháng cô đơn, xa lạ đến những khoảnh khắc ấm áp khi có bạn bè quây quần bên nhau.

Mỗi góc nhỏ trong căn hộ đều lưu giữ những kỷ niệm quý giá. Góc bếp nơi anh từng vụng về nấu những bữa ăn đầu tiên, phòng khách nơi anh ngồi đọc sách suốt đêm, và phòng ngủ nơi anh thường mơ về quê hương, về gia đình. Tất cả những điều đó dường như sống lại trong tâm trí anh, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc và xúc cảm.

Nhưng giờ đây, trước ngưỡng cửa trở về, Văn Thành cảm thấy một nỗi buồn man mác. Anh biết rằng cuộc sống sẽ tiếp tục, rằng những trang mới sẽ được viết lên, nhưng không thể nào phủ nhận được rằng một phần trái tim anh sẽ luôn ở lại nơi đây. Mát-xcơ-va đã trở thành một phần của anh, và anh biết rằng dù đi đâu, anh vẫn sẽ mang theo những ký ức này, như một hành trang quý báu trên con đường phía trước.

Văn Thành bước ra khỏi dòng suy tưởng, lấy điện thoại từ túi áo khoác. Anh chụp một tấm hình căn hộ từ bên ngoài, khung cảnh mùa xuân rực rỡ bao quanh như một tấm màn che phủ những kỷ niệm. Anh gửi bức ảnh cho Lan Phương.

Kèm theo bức ảnh, Văn Thành nhắn: “Phương ơi. Mọi việc chuẩn bị sao rồi, nhớ ở đây quá, anh không nỡ chút nào em ạ.”

Chỉ vài phút sau, điện thoại của Văn Thành reo lên, màn hình hiển thị tin nhắn từ Lan Phương. Cô viết: “Em đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, bao gồm cả chuyện kia. Em sẽ tìm một căn hộ thật tốt cho anh. Em hiểu cảm giác của anh lúc này, nhưng quê nhà cũng có nhiều điều cần anh phải làm. Có những việc quan trọng đang chờ anh, và khi xong xuôi chúng ta sẽ quay trở lại Mát-xcơ-va.”

Văn Thành mỉm cười, đọc đi đọc lại tin nhắn của Lan Phương. Anh nhắn lại: “Lúc anh về em không cần phải ra đón anh đâu nha, em hãy làm những việc cần làm cho xong đi. Anh nhờ Ngọc Hoàng và Bính Minh rồi họ sẽ đón anh, và anh sẽ ở nhà họ ít hôm như đã hứa với anh em họ trước đây.”

“Em biết rồi, chúc anh chuyển bay bình an nhé,” Lan Phương trả lời.

Văn Thành đóng điện thoại lại sau khi đọc tin nhắn từ Lan Phương, lòng nhẹ nhõm hơn khi biết cô đã chuẩn bị xong mọi thứ cho mình. Anh tiếp tục bước đi, cảm nhận những bước chân cuối cùng trên con đường đã gắn bó với anh suốt mười năm qua. Bầu trời Mát-xcơ-va trong xanh, như chào đón và tiễn biệt anh cùng một lúc.

Văn Thành lại mở điện thoại, lần này anh gửi tin nhắn cho hai người em thân thiết của mình là Ngọc Hoàng và Bính Minh. “Ngọc Hoàng, Bính Minh, hôm nay 8h anh bay. Anh mong được gặp lại mọi người, đã quá lâu rồi. Chúng ta sẽ có nhiều chuyện để kể nhau nghe.”

Chỉ trong chốc lát, Ngọc Hoàng đã trả lời: “Thật vậy sao, em với Bính Minh sẽ ra sân bay đón anh nhé, tụi em rất mong anh về. Sẽ có mặt ở sân bay đúng giờ. Anh đừng lo gì cả, mọi thứ đã sẵn sàng để chào đón anh trở về.”



Văn Thành đọc những dòng tin nhắn, cảm nhận niềm vui và sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Những năm tháng ở Mát-xcơ-va đã dạy anh nhiều điều.

Nhìn lại căn hộ lần cuối, Văn Thành hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái không khí trong lành của mùa xuân. Anh biết rằng mình đang khép lại một chương quan trọng của cuộc đời, để mở ra một trang mới, với những hy vọng và cơ hội mới chờ đợi phía trước. Và trong trái tim anh, Mát-xcơ-va sẽ luôn là một phần ký ức đẹp đẽ, một nơi đầy yêu thương và trân trọng.

Ngày ra đi, những bước chân Văn Thành dường như nặng nề hơn thường lệ. Bên ngoài sân bay, một làn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi thở của mùa xuân Mát-xcơ-va, làm dịu đi những xao động trong lòng anh. Anh nhìn quanh một lần nữa, ghi lại những hình ảnh cuối cùng của thành phố đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời mình.

Trên máy bay, Văn Thành ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh Mát-xcơ-va đang dần xa khuất. Anh nhớ lại những ngày đầu tiên đến đây, sự xa lạ và bỡ ngỡ, rồi dần dần, thành phố này đã trở nên thân thuộc và gắn bó. Trong lòng anh, những ký ức và cảm xúc vẫn còn tươi mới, như thể chúng vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Khi máy bay hạ cánh xuống quê nhà, Văn Thành cảm nhận được một cảm giác quen thuộc và ấm áp. Ngọc Hoàng và Bính Minh đã đứng chờ từ trước, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

“Anh Văn Thành, anh khỏe không?” Ngọc Hoàng hỏi, giọng trầm ấm, ánh mắt lấp lánh niềm vui khi gặp lại người anh thân thiết.

“Ngọc Hoàng và em chờ anh mãi,“ Bính Minh thêm vào, nắm chặt tay anh. “Anh không biết chúng em vui thế nào khi biết anh trở về.”

Văn Thành cười nhẹ, nhìn hai người em mà lòng đầy biết ơn. “Anh cũng nhớ hai đứa rất nhiều. Cảm ơn các em đã ra đây đón anh.”

Khi đã hoàn tất mọi thủ tục và lấy hành lý, Văn Thành cùng Ngọc Hoàng và Bính Minh bước ra khỏi sân bay. Khung cảnh bên ngoài sân bay hiện lên với một vẻ đẹp yên bình và giản dị. Con đường dẫn ra ngoài trải dài với hàng cây xanh mướt, cỏ non lấp lánh dưới ánh nắng ban mai.

Những chiếc xe taxi và xe riêng đậu san sát nhau, các tài xế mỉm cười thân thiện và mời chào họ lên xe khi thấy nhóm người vừa ra khỏi cổng. Văn Thành hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành và mát mẻ của quê hương, một cảm giác dễ chịu và an lành len lỏi trong lòng.

Ngọc Hoàng và Bính Minh mỗi người kéo một chiếc vali nhỏ, bước đi bên cạnh Văn Thành. “Anh mệt không? Để em kéo giúp vali cho,” Ngọc Hoàng nói, đưa tay ra định giúp anh.

“Không sao đâu, anh ổn mà,” Văn Thành mỉm cười đáp, cảm nhận sự quan tâm của người em.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau