Chương 51: Một Chút Bối Rối
Văn Thành bước vào nhà, tâm trạng lộn xộn như một cơn bão dữ dội. Anh thở dài, ngã lưng xuống chiếc sofa trong phòng khách, đôi mắt nhắm nghiền, hai tay dang rộng như muốn ôm trọn cả thế giới. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc từng giây. Lan Phương từ trên lầu bước xuống, dáng điệu nhẹ nhàng, đôi mắt dò xét.
Cô thấy anh nằm đó, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền. Cô bước lại gần, như một cơn gió thoảng qua, rót một tách trà đã pha sẵn từ trước, rồi nói bằng giọng trầm ấm, đầy quan tâm:
"Anh trông khoẻ mạnh, nhưng tâm trạng hình như không được tốt lắm."
Văn Thành từ từ thu tay lại, mở mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn Lan Phương bằng ánh mắt trìu mến pha lẫn yêu thương. Anh nói, giọng đầy cảm kích và chân thành:
"Lan Phương, cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh anh suốt mười năm qua. Nếu có điều gì anh tiếc nuối nhất trong cuộc đời này, thì đó là không thể ở bên cạnh em."
Những lời nói từ tận đáy lòng của Văn Thành làm trái tim Lan Phương như thắt lại. Cô không kiềm được nước mắt, bước tới, ôm anh vào lòng, cái ôm dịu dàng nhưng mãnh liệt, như thể đây là cái ôm cuối cùng cô có thể dành cho anh.
Trong lòng Văn Thành, anh cảm nhận rõ ràng rằng người anh thực sự muốn lấy làm vợ nhất chính là Lan Phương.
Suy nghĩ ấy khiến anh cảm thấy mình thật ti tiện và hổ thẹn. Nhẹ nhàng đẩy Lan Phương ra, anh bứt rứt nói, giọng đầy cảm xúc:
"Anh vừa gặp bác anh, bác ấy tóc bạc hết rồi," anh nói, nước mắt chảy dài.
Lan Phương nhìn thấy anh khóc, nước mắt cô cũng trào ra. Cô đưa cho anh ly trà, giọng nhẹ nhàng an ủi, cố gắng giữ cho giọng mình không run:
"Bác Tổng Bí thư vẫn khoẻ chứ anh? Gặp lại được anh chắc bác vui mừng lắm."
Văn Thành lau những giọt nước mắt, cố gắng lấy lại bình tnh để nói điều chính yếu mà anh cần chia sẻ:
"Lan Phương, từ nay công ty sẽ giao cho em, và công ty hoàn toàn thuộc về em. Em hãy tự quyết định mọi việc.
Anh thấy Bính Quang và Bính Tâm là những nhân tài hiếm có, hãy để họ về giúp đỡ em. Anh phải đi con đường của riêng mình rồi. Nếu có gì khó khăn, hãy cho anh biết, anh sẽ hết lòng giúp đỡ."
Lan Phương lắc đầu, thở dài, nước mắt vẫn lăn dài trên má, giọng cô đầy đau đớn:
"Không được đâu, anh đừng để em lại một mình mà đi."
Văn Thành nắm lấy bàn tay mềm mại của Lan Phương, giọng anh ấm áp và kiên định:
"Trước giờ công ty đều do em điều hành, và mọi chuyện rất suôn sẻ. Anh tin em sẽ làm tốt khi không có anh bên cạnh. Anh tin em sẽ làm được."
Lan Phương hiểu rằng quyết định của Văn Thành là không thể thay đổi, nên cô không nói gì thêm, chỉ đồng ý trong nước mắt. Cô nhìn anh âu yếm hỏi, giọng đầy lo lắng:
"Vậy sau này anh định làm gì? Còn chuyện anh và Gia Hân thế nào rồi?"
Văn Thành cúi đầu, nhớ lại Gia Hân và bác mình, anh nói, giọng đầy nặng nề:
"Anh và Gia Hân dự định sẽ đăng ký kết hôn và cho cha mẹ cô ấy một câu trả lời. Chúng anh sẽ không tổ chức đám cưới, vì anh sợ mọi chuyện sẽ rùm beng lên."
Trong lòng Lan Phương có chút tiếc nuối, nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười chúc mừng, giọng cô nhẹ nhàng:
"Vậy cũng tốt. Sau này mọi người định ở đâu?"
Văn Thành nhìn xa xăm, giọng đầy quyết tâm:
"Cô ấy ở đâu thì anh ở đó," rồi anh quay sang Lan Phương với khuôn mặt có chút hớn hở, nói tiếp: "Chủ nhật tới,
Tâm, Hoàng, Minh tổ chức lễ hội thể thao điện tử tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia. Họ muốn mời em đến cùng, nhưng sợ em từ chối nên nhờ anh chuyển lời. Em đi được chứ?"
Lan Phương nghĩ đã lâu rồi cô không có dịp gặp lại những người bạn thân thiết, nay có dịp thì cũng nên đi. Cô mỉm cười trả lời, giọng đầy hy vọng:
"Được, em sẽ đi. Anh chuyển lời đến họ giúp em."
Bồng tiếng chuông vang lên, Văn Thành nhìn vào hình camera thấy Gia Hân. Anh nói, giọng đầy ngạc nhiên:
"Gia Hân đến."
Lan Phương thấy vậy thì vội đứng dậy, định lên lầu. Văn Thành bồng cầm tay cô ngăn lại, giọng anh dịu dàng nhưng kiên quyết:
"Em ở lại đây đi. Trước sau gì Gia Hân cũng phải biết quan hệ của chúng ta như thế nào. Nhân tiện nói với cô ấy luôn."
Lan Phương bối rối, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu Gia Hân biết được cô đang ở trong nhà Văn Thành. Cô rối rít nói, giọng đầy lo lắng:
"Nhưng để dịp khác nói cũng được mà, có nhất thiết phải bây giờ không?"
Văn Thành lắc đầu, giọng anh kiên định:
"Gia Hân sẽ hiểu thôi, em hãy tin cô ấy," nói rồi anh đi ra mở cửa, để lại Lan Phương đứng đó bối rối không biết làm gì.
Văn Thành bước ra mở cửa, đón Gia Hân vào nhà. Cô bước vào, ánh mắt cô lập tức dừng lại ở Lan Phương, người đang đứng giữa phòng khách với vẻ bối rối và ngượng ngùng. Sự ngạc nhiên và tức tối hiện rõ trên khuôn mặt Gia Hân, làm không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
"Lan Phương?" Gia Hân thốt lên, giọng không giấu nổi sự kinh ngạc và bực bội. "Sao chị lại ở đây?"
Văn Thành nhanh chóng bước tới, đặt tay lên vai Gia Hân để trấn an cô:
"Gia Hân, anh biết em bất ngờ, nhưng hãy để anh giải thích."
Anh kéo Gia Hân ngồi xuống ghế, còn Lan Phương đứng lặng lẽ, đôi mắt đỏ hoe. Văn Thành bắt đầu kể:
"Lan Phương và anh quen biết nhau từ hồi còn du học bên Liên Bang Nga. Chúng anh đã cùng nhau trải qua những năm tháng khó khăn, chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn. Cô ấy không chỉ là bạn, mà còn là tri kỷ của anh."
Văn Thành dừng lại một chút, nhìn vào mắt Gia Hân, cố gắng truyền đạt sự chân thành và thành thật của mình.
Gia Hân vẫn giữ im lặng, ánh mắt chuyển từ Văn Thành sang Lan Phương rồi lại trở về Văn Thành. Cô cố gắng hiểu những lời anh nói, nhưng cảm xúc trong lòng vẫn rối bời. Văn Thành nói tiếp:
"Lan Phương đã luôn ở bên cạnh anh, giúp đỡ anh trong suốt mười năm qua. Nếu không có cô ấy, có lẽ anh đã không thể đứng vững như ngày hôm nay. Gia Hân, anh mong em hiểu rằng tình cảm giữa anh và Lan Phương không phải là tình yêu lãng mạn, mà là tình bạn sâu đậm, là sự tri kỷ mà khó có thể diễn tả bằng lời."
Gia Hân nhìn Lan Phương, ánh mắt dần dần mềm lại. Cô thấy được sự chân thành và tình cảm sâu sắc trong ánh mắt của Văn Thành và Lan Phương. Cô hiểu rằng, dù cảm xúc ban đầu của cô là tức giận và ghen tuông, nhưng không thể phủ nhận sự thật về mối quan hệ đặc biệt này.
Lan Phương bước lại gần Gia Hân, giọng cô nhẹ nhàng và chân thành:
"Gia Hân, mình xin lỗi nếu sự hiện diện của mình khiến cậu không thoải mái. Nhưng mình và Văn Thành thực sự chỉ là bạn tri kỷ. Lúc trước cố gắng giấu cậu vì sợ lúc đó cậu không vui. Mình hy vọng cậu có thể hiểu và chấp nhận điều này."
Gia Hân im lặng trong giây lát, rồi cô thở dài, giọng dịu lại:
"Tớ hiểu rồi. Chỉ là, tớ chưa bao giờ biết về mối quan hệ này, và tớ cảm thấy tớ bị bỏ rơi ngoài cuộc. Nhưng tớ tin anh Văn Thành và cậu."
Văn Thành mỉm cười, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Gia Hân bắt đầu hiểu và chấp nhận sự thật:
"Cảm ơn em, Gia Hân. Anh hứa sẽ không giấu em bất cứ điều gì nữa. Từ nay, mọi chuyện sẽ rõ ràng và thành thật."
Gia Hân khẽ nhoẻn miệng cười, rồi bất ngờ sà vào lòng Văn Thành, giả bộ làm nũng.
"Anh Văn Thành, em đùa thôi mà," cô nói, giọng như trẻ con. Lan Phương đứng gần đó, cảm giác lòng mình như thắt lại. Ánh mắt cô thoáng vẻ đau đớn và mất mát. Cô vội vã chào cả hai người, giọng nghẹn ngào:
"Anh Văn Thành, Gia Hân, em xin phép lên phòng trước."
Nhưng Gia Hân nhanh nhẹn ngăn lại, giọng cô đầy sự quyết đoán và ấm áp:
"Lan Phương, ở lại với chúng tớ đi.Tớ có chuyện muốn nói với cả hai người."
Văn Thành cảm nhận được sự bối rối của Lan Phương, nhưng anh cũng thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn khi Gia Hân cố gắng hòa giải. Anh hỏi, giọng anh dịu dàng nhưng pha chút lo lắng:
"Gia Hân, em qua đây muốn nói chuyện gì với anh vậy?"
Gia Hân ngước lên nhìn Văn Thành, đôi mắt cô tràn đầy quyết tâm và sự mong đợi:
"Anh Văn Thành, em muốn ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn. Em đã xem ngày rồi, mai là ngày tốt á."
Văn Thành thoáng chút bối rối, anh không ngờ Gia Hân lại đưa ra quyết định này nhanh như vậy. Anh nhìn Lan Phương, rồi quay lại nhìn Gia Hân, cảm thấy như đang đứng giữa hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
"Gia Hân, em chắc chắn về điều này chứ?" anh hỏi, giọng đầy sự thận trọng.
Gia Hân gật đầu, ánh mắt cô lấp lánh: "Vâng, em chắc chắn."
Văn Thành cảm thấy lòng mình vừa nặng nề vừa nhẹ nhõm. Anh hiểu rằng mình phải đưa ra quyết định, không chỉ cho bản thân mà còn cho những người anh yêu thương. Anh nắm chặt tay Gia Hân, ánh mắt anh dịu dàng và kiên định:
"Được, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."
Lan Phương đứng đó, cảm giác đau đớn và mất mát lấp đầy trái tim. Nhưng cô cũng hiểu rằng đây là con đường
Văn Thành đã chọn. Cô mỉm cười, dù nước mắt đã trực trào:
"Chúc mừng hai người. Tớ sẽ luôn ủng hộ quyết định của hai người."
Gia Hân nắm lấy tay Lan Phương, giọng cô nhẹ nhàng và chân thành:
"Cảm ơn cậu, Lan Phương. Tớ biết cậu là một người bạn quan trọng đối với anh Văn Thành. Tớ hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai tốt đẹp."
Lan Phương gật đầu, giấu đi nỗi đau trong lòng, cô biết rằng tình bạn và sự hy sinh của mình sẽ giúp Văn Thành hạnh phúc. Cô bước lên phòng, để lại Văn Thành và Gia Hân ở lại dưới phòng khách, nơi họ bắt đầu vẽ nên những giấc mơ về tương lai.
Gia Hân, sau khi Lan Phương đi lên phòng, bất ngờ quay sang nhìn Văn Thành, ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ và bất an.
"Lan Phương ở cùng anh ở đây à?" Cô hỏi, giọng khẽ run.
Văn Thành nhìn thẳng vào mắt Gia Hân, cảm nhận được sự căng thẳng trong lời nói của cô. Anh gật đầu, giọng anh trầm ấm nhưng rõ ràng:
"Đây là nhà riêng của Lan Phương, không phải biệt thự anh thuê như anh đã nói trước đó."
Gia Hân đứng đó, đôi mắt lấp lánh sự ngạc nhiên và pha chút ghen tuông. Cô nhìn quanh căn phòng, mọi thứ đều mang dấu ấn của sự ấm áp và gần gũi, khác xa với những gì cô tưởng tượng:
"Hóa ra là trước giờ hai người luôn ở cùng nhau?" Giọng cô trở nên khàn khàn, pha chút cay đắng.
Văn Thành cố gắng giữ bình tĩnh, anh biết rằng giải thích vào lúc này là điều cần thiết:
"Đúng vậy, Lan Phương đã luôn bên anh, giúp anh vượt qua nhiều khó khăn. Nhưng giữa chúng anh chẳng sảy ra chuyện gì hết."
Gia Hân không để anh nói hết, cô đứng bật dậy, ánh mắt quyết tâm: "Vậy thì ngày mai anh phải dọn sang nhà em ở, hoặc em sẽ dọn qua đây ở cùng hai người."
Những lời của Gia Hân như một mệnh lệnh không thể từ chối, Văn Thành cảm nhận được sự cương quyết và yêu thương trong ánh mắt của cô. Anh nhìn cô, lòng ngổn ngang nhưng cũng hiểu rằng đây là bước đi cần thiết:
"Được, ngày mai anh sẽ dọn qua nhà em."
Gia Hân mỉm cười, sự nhẹ nhõm và hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô nắm chặt tay Văn Thành, đôi mắt lấp lánh niềm tin và yêu thương:
"Vâng, mai em sẽ qua đây phụ anh."
Văn Thành gật đầu, nhưng trong lòng anh không khỏi cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ về những thay đổi sắp tới.
Anh biết rằng việc chuyển đến nhà Gia Hân sẽ là một bước ngoặt lớn trong mối quan hệ của họ và cũng ảnh hưởng sâu sắc đến Lan Phương.
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh bắt đầu lan tỏa trên những con phố còn đẫm sương, tiếng chuông cửa vang lên dồn dập trước căn biệt thự, nơi Văn Thành và Lan Phương đang lưu trú. Tiếng chuông kéo dài như một điệu nhạc báo hiệu sự khởi đầu của một ngày mới, làm thức tỉnh tất cả những gì còn đang chìm trong giấc ngủ. Văn Thành, còn lơ mơ trong giấc mộng, bị tiếng chuông đánh thức, lặng lẽ ngồi dậy và bước ra khỏi phòng. Bộ đồ ngủ vẫn còn trên người, anh lê bước ra sân trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm.
Trong không khí mát lành và tĩnh lặng, tiếng nói vang vọng của Trần Tâm phá tan sự yên bình: "Anh Văn Thành, chúng em đến thăm anh đây," giọng cậu trong trẻo, đầy hân hoan.
Văn Thành mở cửa, ánh mắt mơ màng nhưng dần dần tỉnh táo khi nhận ra Gia Hân, Trần Tâm, Ngọc Hoàng và
Bính Minh đang đứng trước mặt. Trần Tâm, luôn nhanh nhẹn và hoạt bát, xách theo bịch đồ ăn đã chuẩn bị từ trước, tiến vào nhà, đặt lên bàn một cách gọn gàng rồi nhìn quanh với ánh mắt trầm trồ: "Anh khéo chọn đó, ngôi nhà thật là thoải mái."
Văn Thành gật đầu, môi nở nụ cười nhẹ, nhưng vẫn nhấn mạnh: "Là Lan Phương chọn đó."
Ngọc Hoàng, vẻ mặt ngạc nhiên, bước lại gần hơn hỏi: "Lan Phương? Cô ấy có ở đây không anh?"
Văn Thành mỉm cười đáp: "Có, cô ấy ở tầng trên, có lẽ giờ này đang ngủ."
Ngọc Hoàng, không giấu nổi sự háo hức, đặt giỏ trái cây xuống bàn, định chạy lên tầng, nhưng bị Gia Hân nhẹ nhàng ngăn lại: "Em biết Lan Phương sao?"
Ngọc Hoàng gật đầu, ánh mắt lộ rõ ký ức xa xăm: "Vâng, em biết, lúc đi du học," cậu nói rồi định quay đi.
Gia Hân cầm tay Ngọc Hoàng, ánh mắt hiền hòa nhưng cương quyết: "Em lên đó làm gì, phòng con gái nhà người ta, để chị đi gọi cô ấy cho."
Ngọc Hoàng nhận ra sự đường đột của mình, vội vàng đồng ý để Gia Hân đi. Văn Thành vào phòng thay quần áo, bước ra với vẻ tươi tỉnh hơn, hỏi: "Sao sáng sớm mấy em đến đây rồi vậy?"
Bính Minh mỉm cười đáp: "Dạ, chị Gia Hân nhờ bọn em qua chuyển đồ giúp anh."
Văn Thành thầm nghĩ Gia Hân quả là người chu đáo và quyết đoán. Anh quay lại chỉ tay vào những giỏ đồ trên bàn và hỏi Bính Minh: "Vậy còn mấy cái này là gì?"
Bính Minh vui vẻ trả lời: "Chị Gia Hân nói trước khi dọn đi, muốn mở bữa tiệc chúc mừng, nên kêu bọn em mua đến."
Lúc này, Gia Hân đã lên đến phòng của Lan Phương. Cô gõ cửa nhẹ nhàng, Lan Phương tưởng là Văn Thành, khoác chiếc áo len ra mở cửa thì ngạc nhiên khi nhìn thấy Gia Hân. Cô ngạc nhiên hỏi: "Cậu đến sớm thế?"
Gia Hân mỉm cười: "Tớ vào trong được chứ?"
Lan Phương gật đầu, mời Gia Hân vào phòng. Cô hỏi: "Cậu có chuyện gì muốn nói sao?"
Gia Hân ngẫm nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Có phải cậu thích anh Văn Thành đúng không?"
Lan Phương bối rối và bất ngờ trước câu hỏi, nhưng cố giữ vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Không... không, tớ không hề thích anh Văn Thành, hai chúng ta chỉ là bạn bè bình thường."
Gia Hân mỉm cười, nụ cười của người từng trải, đầy sự hiểu biết: "Từ hôm tớ gặp cậu ở nhà ông bà Lân, tớ đã nhận ra thái độ của cậu đối với anh Văn Thành, nhưng hôm đó tớ không dám khẳng định. Hôm qua gặp lại cậu, tớ chắc chắn cậu rất thích anh Văn Thành."
Nghe vậy, Lan Phương không muốn chối bỏ nữa. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, đặt tay lên vai Gia Hân rồi nói: "Tớ thích thì được ích gì. Tớ mong cậu mang lại hạnh phúc cho anh Văn Thành. Tớ biết trong thâm tâm cậu cũng thích anh ấy, không chỉ vì gia đình ép buộc mà kết hôn."
Gia Hân cảm thấy được an ủi phần nào. Cô biết, kết bạn với Lan Phương là một may mắn trong đời: "Cảm ơn cậu,
Lan Phương. Tớ cũng muốn nói là anh Văn Thành cũng có chút gì đó thích cậu."
Lan Phương gật đầu: "Tớ biết, nhưng có lẽ đời này chúng tớ không dành cho nhau."
Gia Hân xua tay: "Sao cậu lại nói vậy, cậu phải theo đuổi tình yêu của mình chứ. Tớ chấp nhận cạnh tranh công bằng."
Lan Phương lắc đầu, đôi mắt đượm buồn: "Đến một thời điểm nào đó cậu sẽ hiểu, cậu quan trọng với anh Văn Thành như thế nào. Hứa với tớ là hãy mang lại hạnh phúc cho anh ấy, dù có chuyện gì xảy ra nhé."
Gia Hân im lặng, trong lòng đầy mơ hồ. Lan Phương nhận thấy sự trầm tư của bạn, liền nhẹ nhàng nói: "Chúng ta xuống dưới thôi."
Gia Hân gật đầu, cả hai bước xuống phòng khách, nơi mọi người đang bày biện đồ ăn thức uống la liệt trên bàn.
Thấy Lan Phương và Gia Hân xuống, mọi người quay lại chào hỏi.
"Cậu dạo này khỏe chứ, Lan Phương?" Ngọc Hoàng vừa mỉm cười vừa hỏi.
"Tớ khỏe, các cậu đến đây đông đủ hết vậy à?" Lan Phương vừa trả lời vừa hỏi.
Trân Tâm nhanh chóng tiến về phía Lan Phương, cậu đưa tay ra vẻ mặt rạng ngời nói: "Chào chị Lan Phương, em là Trần Tâm, rất vui được biết chị."
Lan Phương mỉm cười đưa tay ra đáp lễ nói: "Chị rất vui được làm quen với em, chị nghe mọi người kể về em nhiều lắm."
Trong ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sáng, khi những tia nắng sớm lấp lánh chiếu qua cửa sổ, tạo nên một không gian ấm áp và an yên, buổi tiệc nhỏ bắt đầu. Mọi người quây quần bên nhau, cười nói vui vẻ, không khí thân mật và ấm cúng như xóa tan mọi ưu phiền.
Văn Thành, giờ đây đã thay bộ quần áo thoải mái, nhìn Ngọc Hoàng và hai người bạn đứng lên nói: "Mọi người ơi,
Lan Phương đã đồng ý tham dự lễ hội thể thao điện tử sắp tới đấy."
Ngọc Hoàng nghe vậy, đôi mắt sáng lên, vui mừng ra mặt: "Thật không anh? Tuyệt vời quá!"
Trần Tâm, luôn là người tò mò và thẳng thắn, lập tức hỏi: "Anh Văn Thành, vậy khi nào anh và chị Gia Hân tổ chức đám cưới?"
Văn Thành lúng túng, đôi chút bối rối, vội vàng trả lời: "À, không tổ chức đâu. Chúng ta chưa có kế hoạch gì cả."
Không khí đột ngột trở nên im ắng. Mọi người có chút buồn rầu, đôi mắt lộ rõ sự thất vọng. Nhưng ngay sau đó, họ nhanh chóng lấy lại tinh thần, cố gắng không để cảm xúc ảnh hưởng tới buổi tiệc sáng nay.
Trong suốt bữa ăn, Ngọc Hoàng không thể giấu được ánh mắt chăm chú nhìn về phía Lan Phương. Đôi mắt cậu dõi theo từng cử chỉ, từng lời nói của cô, như thể tìm kiếm một điều gì đó thật đặc biệt. Gia Hân, với sự nhạy bén và tinh tế của mình, dễ dàng nhận ra tình cảm đặc biệt mà Ngọc Hoàng dành cho Lan Phương. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, cảm thấy trong lòng có chút ấm áp và hạnh phúc thay cho cậu bạn.
Sau bữa ăn, mọi người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa. Tiếng cười nói vang lên, làm cho công việc trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn bao giờ hết. Gia Hân quay sang hỏi Văn Thành: "Anh Văn Thành, để mọi người phụ dọn đồ đạc giúp anh nhé?"
Văn Thành lắc đầu, đôi môi nở nụ cười cảm kích: "Không cần đâu, Gia Hân. Anh chỉ có mấy bộ quần áo và đồ dùng cá nhân thôi, không nhiều lắm."
Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, Văn Thành đứng trước cửa, ánh mắt chứa đầy cảm xúc. Anh nhìn quanh căn nhà một lần cuối, những kỷ niệm hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Lan Phương đứng cạnh, đôi mắt ngấn nước, cảm nhận được sự chia ly đang đến gần. Văn Thành tiến lại gần, nhẹ nhàng nói: "Tạm biệt Lan Phương. Anh sẽ nhớ nơi này và cả những ngày tháng ở đây."
Gia Hân, đứng bên cạnh, nhìn thấy sự xúc động trong mắt Văn Thành. Cô chợt nghĩ ra một ý, cười nhẹ nhàng và nói: "Lan Phương, hay cậu cùng qua nhà tớ đi. Để sau này nếu muốn tìm Văn Thành thì cậu biết chỗ mà đến."
Lan Phương ban đầu định từ chối, cảm thấy không tiện.
"Không, tớ nghĩ không cần thiết đâu," cô đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng quyết đoán.
Tuy nhiên, Ngọc Hoàng bước tới, đôi mắt cầu khẩn: "Lan Phương, đi cùng đi mà. Bọn mình cũng muốn có thêm thời gian với nhau trước khi chia tay."
Cảm thấy lòng mình mềm lại trước sự năn nỉ chân thành của Ngọc Hoàng, Lan Phương do dự một chút rồi cuối cùng cũng đồng ý: "Được rồi, tớ sẽ đi cùng."
Văn Thành, Gia Hân và Lan Phương cùng bước ra khỏi căn nhà, để lại phía sau những kỷ niệm, những tháng ngày đã qua. Trên đường đi, họ trò chuyện vui vẻ, không khí thoải mái và ấm cúng. Mọi người kể lại những kỷ niệm vui buồn, những câu chuyện đầy ắp tiếng cười và nước mắt, làm cho quãng đường như ngắn lại.
Khi đến nhà của Gia Hân, Lan Phương cảm thấy bất ngờ trước vẻ đẹp và sự ấm cúng của nơi đây. Cô nhìn quanh, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên và thích thú.
"Nhà cậu đẹp thật đấy, Gia Hân," cô nói, giọng nói pha lẫn sự ngưỡng mộ.
Gia Hân mỉm cười: "Cảm ơn cậu. Đây sẽ là nơi mới của anh Văn Thành. Hy vọng cậu sẽ thường xuyên đến chơi."
Trần Tâm, người hoạt bát và luôn tràn đầy năng lượng, với đôi mắt sáng rực và nụ cười luôn nở trên môi, đề nghị với mọi người: "Hay hôm nay mọi người đến tham quan công ty bọn em cho biết, mọi người thấy sao?"
Gia Hân nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt toát lên vẻ mệt mỏi nhưng kiên quyết: "Tý nữa mình phải lên phường rồi.
Công ty chị hôm nay có nhiều dự án cần duyệt. Hay để chủ nhật đi một thể."
Trần Tâm thoáng chút thất vọng, nhưng cậu hiểu rằng mỗi người đều có những trách nhiệm và công việc riêng.
Cậu im lặng, không nói gì thêm, lòng cảm thấy nhẹ nhàng chấp nhận.
Sau khi cùng Hoàng và Minh giúp Văn Thành sắp xếp lại đồ đạc, Trần Tâm cúi đầu chào tạm biệt Gia Hân và Văn Thành. Lan Phương cũng cảm thấy không tiện ở lại lâu hơn, nên chào tạm biệt. Văn Thành nhìn mọi người lần lượt rời đi, căn phòng trở nên trống trải, anh cảm thấy hụt hẫng, nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, cố gắng giữ nụ cười trên môi.
"Giờ chúng ta đi luôn hay sao?" anh hỏi Gia Hân, giọng nói cố giấu đi sự ngập ngừng trong lòng.
Gia Hân khoác thêm chiếc áo, trao chìa khóa cho anh và đáp: "Giờ mình đi luôn anh."
Trên đường đi, Văn Thành không kìm được sự băn khoăn, ánh mắt đầy trăn trở. Cuối cùng, anh không thể giữ im lặng nữa: "Vậy em, bao lâu thì chúng ta ly hôn?"
Gia Hân ngạc nhiên và bối rối. Trước đây, cô từng nói về ly hôn như một cách để anh không phải lo lắng về sự ràng buộc, nhưng giờ đây, trong lòng cô chẳng hề có ý định ấy. Cô bình tĩnh, cố gắng giữ giọng điệu thản nhiên:
"Đến lúc nào đó anh thấy chúng ta không còn được nữa thì mình ly hôn."
Văn Thành gật đầu, cố giấu đi nỗi buồn. Trên đường đến Ủy ban nhân dân phường, cả hai chìm vào sự im lặng, mỗi người đều bị cuốn vào dòng suy nghĩ của riêng mình, mặc dù có rất nhiều điều muốn nói với nhau.
Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn, Gia Hân bảo Văn Thành đưa mình đến công ty. Khi đến nơi, Văn Thành vẫn như thường lệ, mở cửa xe cho cô. Anh định lên xe về, nhưng Gia Hân ngăn lại: "Anh đi với em lên đây xíu," cô nói với một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nhiều ý nghĩa.
Văn Thành gật đầu, bước theo sau. Những ánh mắt tò mò của nhân viên công ty không rời khỏi hai người. Cô lễ tân nhanh nhẹn mở cửa, cất tiếng chào: "Chào giám đốc, chào anh."
Văn Thành gật đầu đáp lại, Gia Hân bước đi trước, anh theo sau. Khi lên đến tầng làm việc, cô trợ lý đã pha sẵn hai tách cà phê. Cô nhìn Văn Thành, rồi lại nhìn Gia Hân, mỉm cười hỏi: "Bao giờ cưới vậy chị?"
Gia Hân liếc nhẹ cô trợ lý, đôi mắt toát lên vẻ nghiêm nghị, khiến cô trợ lý hiểu ý ngay, lấy tách cà phê pha riêng rồi rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Văn Thành quan sát phòng làm việc của Gia Hân, cảm thấy hài lòng với cách sắp xếp gọn gàng và khoa học. Anh nhìn tên thương hiệu của công ty, hỏi với sự tò mò và một chút lo lắng: "Sao tên công ty lại có hai chữ H, chắc không phải thừa ra đâu chứ?"
Gia Hân nhìn vào khoảng không, giọng trầm buồn, hồi tưởng lại quá khứ: "Gia H - Hân có nghĩa là Gia Hào - Gia Hân. Nhưng vì là người quá cố nên em chỉ lấy chữ cái đầu thôi."
Văn Thành cảm thấy một nỗi nuối tiếc dâng lên trong lòng, anh cố gắng giữ bình tĩnh: "À, anh hiểu rồi." Nói rồi anh ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận hương vị quen thuộc gợi nhớ về những kỷ niệm xưa.
Gia Hân đưa tệp hồ sơ cho Văn Thành, bảo anh xem qua. Anh lật từng trang, nhận thấy chi tiết hoạt động của công ty từ khi thành lập đến những thành tựu đạt được. Công ty không chỉ dừng lại ở lĩnh vực thời trang mà còn mở rộng sang công nghệ và đầu tư. Văn Thành cảm thấy vui mừng cho thành công của Gia Hân, trong lòng anh dâng lên niềm an ủi và tự hào.
Trả lại hồ sơ cho Gia Hân, Văn Thành nói với vẻ chân thành và ngưỡng mộ: "Chúc mừng em đạt được thành công to lớn. Tương lai em có dự định gì không?"
Gia Hân mỉm cười, ánh mắt xa xăm, đầy mơ mộng và quyết tâm: "Sắp tới em dự định mở thêm nhiều chi nhánh ở
Đà Năng, TP. Hồ Chí Minh, Cần Thơ... Hy vọng anh có thể giúp em một chút."
Văn Thành gãi đầu, cười một cách bất lực nhưng đầy thiện ý: "Anh sao? Anh sợ anh làm sẽ hư bột hư đường hết."
Gia Hân nhìn anh, ánh mắt tràn đầy niềm tin và khích lệ: "Thất bại là mẹ thành công, anh không phải lo. Sau này chi nhánh ở TP. Hồ Chí Minh sẽ do anh đảm nhận và tự phát triển theo phong cách của mình nhé."
Văn Thành hết cách từ chối, cảm nhận sự ấm áp trong lòng khi nghe lời cô. Anh đứng dậy, chào Gia Hân: "Giờ anh về nhé, tối tan làm anh đến đón em."
Gia Hân gật đầu, ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc. Cô ra hiệu cho anh đến gần, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái rồi đỏ mặt quay đi. Văn Thành cảm thấy lòng mình ấm áp, anh không nói gì thêm, quay người rời đi.
Ra khỏi phòng, nhìn thấy cô trợ lý ngồi đó, anh nhớ lại cô chính là Hồng Ngọc, bạn học cùng khóa với anh và Gia Hân. Cô từng ba năm liên tiếp đứng đầu toàn trường, giờ là trợ lý cho Gia Hân. Văn Thành cảm thấy an ủi và tin tưởng.
Anh quyết định quay lại nói vài lời: "Chào cô, tôi là Văn Thành, chồng chưa cưới của Gia Hân. Chắc cô ấy cũng cho cô biết rồi phải không? Rất vui được biết cô, sau này mong cô giúp đỡ Gia Hân hết lòng.
Hồng Ngọc cười tươi, giọng nói đầy sự tự tin và chân thành: "Vâng, rất vui được biết anh. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ Gia Hân, anh cứ yên tâm."
Văn Thành mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng. Anh quay người đi, không quên khen ngợi: "Cà phê cô pha ngon đấy."
Văn Thành rời đi, để lại trong phòng một không gian yên tĩnh, chỉ còn lại mùi cà phê thoang thoảng. Hồng Ngọc, cô trợ lý, không chần chừ lâu, nhanh chóng bước vào phòng của Gia Hân. Đôi mắt cô ánh lên sự tò mò và băn khoăn khi cô nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống bàn.
"Gia Hân, cậu tìm đâu ra cái người tên Văn Thành vậy?" Hồng Ngọc hỏi, giọng điệu vừa tò mò vừa có chút cảm xúc lạ lẫm.
Gia Hân ngước lên, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên: "Có chuyện gì sao Ngọc?"
Hồng Ngọc khẽ lắc đầu, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu: "Mình không biết nữa, nhưng khi nói chuyện với anh ấy, mình có cảm giác rất quen thuộc và gần gũi. Cứ như là mình đã biết anh ấy từ trước."
Gia Hân cười nhẹ, đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch: "Chắc do cậu ế lâu quá nên nói chuyện với người đàn ông nào cũng thấy gần gũi, quen thuộc."
Hồng Ngọc cười nhưng vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc trong ánh mắt: "Không đâu, Văn Thành khác với những người đàn ông khác em từng gặp. Mình không thể lý giải được, nhưng có gì đó rất đặc biệt ở anh ấy. Nhìn anh ấy, mình thấy đâu đó dáng dấp của Gia Hào."
Gia Hân khẽ giật mình, đôi mắt trở nên trầm tư. Cái tên Gia Hào gợi lên những ký ức đau buồn ở trong lòng. Cô tự hỏi liệu có thể có một sự liên kết nào đó giữa Văn Thành và Gia Hào hay không. Sự tương đồng về dáng dấp và cảm giác quen thuộc mà Hồng Ngọc nói khiến Gia Hân cũng bắt đầu cảm nhận được.
"Cậu thật sự nghĩ vậy sao?" Gia Hân hỏi lại, giọng điệu có phần nghiêm túc hơn.
"Vâng, Gia Hân. Mình không biết liệu có phải chỉ là cảm giác của mình thôi, nhưng nhìn Văn Thành, mình có cảm giác như đang gặp lại Gia Hào. Có lẽ cậu nên tìm hiểu kỹ hơn về anh ấy."
Gia Hân im lặng, trong lòng cô dấy lên nhiều suy nghĩ và cảm xúc lẫn lộn. Những câu hỏi về nhân sinh, về sự tồn tại và số phận của con người bắt đầu ám ảnh cô. Liệu có thể nào Văn Thành chính là Gia Hào, người đã từng rất quan trọng trong cuộc đời cô, nhưng đã mất trong một vụ hỏa hoạn. Hoặc có thể anh là một người hoàn toàn khác, nhưng lại mang theo những phẩm chất mà cô luôn tìm kiếm?
"Cảm ơn cậu, Ngọc. Tớ sẽ suy nghĩ về điều này," Gia Hân nói, giọng nói trầm lắng. "Đôi khi, những người chúng ta gặp trong cuộc đời không phải là ngẫu nhiên. Có lẽ Văn Thành xuất hiện trong cuộc sống của chị cũng có lý do riêng của nó."
Hồng Ngọc mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự đồng cảm và ủng hộ: "Mình luôn ở đây, sẵn sàng giúp đỡ cậu bất cứ lúc nào.
Gia Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời xanh ngắt như thể muốn ôm trọn những ước mơ và hy vọng của cô. Cô biết rằng con đường phía trước còn dài và đầy thử thách, nhưng với sự kiên định và tình yêu thương, cô sẽ không bao giờ gục ngã. Và có lẽ, sự xuất hiện của Văn Thành sẽ mang đến cho cô những câu trả lời mà cô đang tìm kiếm.
Cô thấy anh nằm đó, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền. Cô bước lại gần, như một cơn gió thoảng qua, rót một tách trà đã pha sẵn từ trước, rồi nói bằng giọng trầm ấm, đầy quan tâm:
"Anh trông khoẻ mạnh, nhưng tâm trạng hình như không được tốt lắm."
Văn Thành từ từ thu tay lại, mở mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn Lan Phương bằng ánh mắt trìu mến pha lẫn yêu thương. Anh nói, giọng đầy cảm kích và chân thành:
"Lan Phương, cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh anh suốt mười năm qua. Nếu có điều gì anh tiếc nuối nhất trong cuộc đời này, thì đó là không thể ở bên cạnh em."
Những lời nói từ tận đáy lòng của Văn Thành làm trái tim Lan Phương như thắt lại. Cô không kiềm được nước mắt, bước tới, ôm anh vào lòng, cái ôm dịu dàng nhưng mãnh liệt, như thể đây là cái ôm cuối cùng cô có thể dành cho anh.
Trong lòng Văn Thành, anh cảm nhận rõ ràng rằng người anh thực sự muốn lấy làm vợ nhất chính là Lan Phương.
Suy nghĩ ấy khiến anh cảm thấy mình thật ti tiện và hổ thẹn. Nhẹ nhàng đẩy Lan Phương ra, anh bứt rứt nói, giọng đầy cảm xúc:
"Anh vừa gặp bác anh, bác ấy tóc bạc hết rồi," anh nói, nước mắt chảy dài.
Lan Phương nhìn thấy anh khóc, nước mắt cô cũng trào ra. Cô đưa cho anh ly trà, giọng nhẹ nhàng an ủi, cố gắng giữ cho giọng mình không run:
"Bác Tổng Bí thư vẫn khoẻ chứ anh? Gặp lại được anh chắc bác vui mừng lắm."
Văn Thành lau những giọt nước mắt, cố gắng lấy lại bình tnh để nói điều chính yếu mà anh cần chia sẻ:
"Lan Phương, từ nay công ty sẽ giao cho em, và công ty hoàn toàn thuộc về em. Em hãy tự quyết định mọi việc.
Anh thấy Bính Quang và Bính Tâm là những nhân tài hiếm có, hãy để họ về giúp đỡ em. Anh phải đi con đường của riêng mình rồi. Nếu có gì khó khăn, hãy cho anh biết, anh sẽ hết lòng giúp đỡ."
Lan Phương lắc đầu, thở dài, nước mắt vẫn lăn dài trên má, giọng cô đầy đau đớn:
"Không được đâu, anh đừng để em lại một mình mà đi."
Văn Thành nắm lấy bàn tay mềm mại của Lan Phương, giọng anh ấm áp và kiên định:
"Trước giờ công ty đều do em điều hành, và mọi chuyện rất suôn sẻ. Anh tin em sẽ làm tốt khi không có anh bên cạnh. Anh tin em sẽ làm được."
Lan Phương hiểu rằng quyết định của Văn Thành là không thể thay đổi, nên cô không nói gì thêm, chỉ đồng ý trong nước mắt. Cô nhìn anh âu yếm hỏi, giọng đầy lo lắng:
"Vậy sau này anh định làm gì? Còn chuyện anh và Gia Hân thế nào rồi?"
Văn Thành cúi đầu, nhớ lại Gia Hân và bác mình, anh nói, giọng đầy nặng nề:
"Anh và Gia Hân dự định sẽ đăng ký kết hôn và cho cha mẹ cô ấy một câu trả lời. Chúng anh sẽ không tổ chức đám cưới, vì anh sợ mọi chuyện sẽ rùm beng lên."
Trong lòng Lan Phương có chút tiếc nuối, nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười chúc mừng, giọng cô nhẹ nhàng:
"Vậy cũng tốt. Sau này mọi người định ở đâu?"
Văn Thành nhìn xa xăm, giọng đầy quyết tâm:
"Cô ấy ở đâu thì anh ở đó," rồi anh quay sang Lan Phương với khuôn mặt có chút hớn hở, nói tiếp: "Chủ nhật tới,
Tâm, Hoàng, Minh tổ chức lễ hội thể thao điện tử tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia. Họ muốn mời em đến cùng, nhưng sợ em từ chối nên nhờ anh chuyển lời. Em đi được chứ?"
Lan Phương nghĩ đã lâu rồi cô không có dịp gặp lại những người bạn thân thiết, nay có dịp thì cũng nên đi. Cô mỉm cười trả lời, giọng đầy hy vọng:
"Được, em sẽ đi. Anh chuyển lời đến họ giúp em."
Bồng tiếng chuông vang lên, Văn Thành nhìn vào hình camera thấy Gia Hân. Anh nói, giọng đầy ngạc nhiên:
"Gia Hân đến."
Lan Phương thấy vậy thì vội đứng dậy, định lên lầu. Văn Thành bồng cầm tay cô ngăn lại, giọng anh dịu dàng nhưng kiên quyết:
"Em ở lại đây đi. Trước sau gì Gia Hân cũng phải biết quan hệ của chúng ta như thế nào. Nhân tiện nói với cô ấy luôn."
Lan Phương bối rối, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu Gia Hân biết được cô đang ở trong nhà Văn Thành. Cô rối rít nói, giọng đầy lo lắng:
"Nhưng để dịp khác nói cũng được mà, có nhất thiết phải bây giờ không?"
Văn Thành lắc đầu, giọng anh kiên định:
"Gia Hân sẽ hiểu thôi, em hãy tin cô ấy," nói rồi anh đi ra mở cửa, để lại Lan Phương đứng đó bối rối không biết làm gì.
Văn Thành bước ra mở cửa, đón Gia Hân vào nhà. Cô bước vào, ánh mắt cô lập tức dừng lại ở Lan Phương, người đang đứng giữa phòng khách với vẻ bối rối và ngượng ngùng. Sự ngạc nhiên và tức tối hiện rõ trên khuôn mặt Gia Hân, làm không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
"Lan Phương?" Gia Hân thốt lên, giọng không giấu nổi sự kinh ngạc và bực bội. "Sao chị lại ở đây?"
Văn Thành nhanh chóng bước tới, đặt tay lên vai Gia Hân để trấn an cô:
"Gia Hân, anh biết em bất ngờ, nhưng hãy để anh giải thích."
Anh kéo Gia Hân ngồi xuống ghế, còn Lan Phương đứng lặng lẽ, đôi mắt đỏ hoe. Văn Thành bắt đầu kể:
"Lan Phương và anh quen biết nhau từ hồi còn du học bên Liên Bang Nga. Chúng anh đã cùng nhau trải qua những năm tháng khó khăn, chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn. Cô ấy không chỉ là bạn, mà còn là tri kỷ của anh."
Văn Thành dừng lại một chút, nhìn vào mắt Gia Hân, cố gắng truyền đạt sự chân thành và thành thật của mình.
Gia Hân vẫn giữ im lặng, ánh mắt chuyển từ Văn Thành sang Lan Phương rồi lại trở về Văn Thành. Cô cố gắng hiểu những lời anh nói, nhưng cảm xúc trong lòng vẫn rối bời. Văn Thành nói tiếp:
"Lan Phương đã luôn ở bên cạnh anh, giúp đỡ anh trong suốt mười năm qua. Nếu không có cô ấy, có lẽ anh đã không thể đứng vững như ngày hôm nay. Gia Hân, anh mong em hiểu rằng tình cảm giữa anh và Lan Phương không phải là tình yêu lãng mạn, mà là tình bạn sâu đậm, là sự tri kỷ mà khó có thể diễn tả bằng lời."
Gia Hân nhìn Lan Phương, ánh mắt dần dần mềm lại. Cô thấy được sự chân thành và tình cảm sâu sắc trong ánh mắt của Văn Thành và Lan Phương. Cô hiểu rằng, dù cảm xúc ban đầu của cô là tức giận và ghen tuông, nhưng không thể phủ nhận sự thật về mối quan hệ đặc biệt này.
Lan Phương bước lại gần Gia Hân, giọng cô nhẹ nhàng và chân thành:
"Gia Hân, mình xin lỗi nếu sự hiện diện của mình khiến cậu không thoải mái. Nhưng mình và Văn Thành thực sự chỉ là bạn tri kỷ. Lúc trước cố gắng giấu cậu vì sợ lúc đó cậu không vui. Mình hy vọng cậu có thể hiểu và chấp nhận điều này."
Gia Hân im lặng trong giây lát, rồi cô thở dài, giọng dịu lại:
"Tớ hiểu rồi. Chỉ là, tớ chưa bao giờ biết về mối quan hệ này, và tớ cảm thấy tớ bị bỏ rơi ngoài cuộc. Nhưng tớ tin anh Văn Thành và cậu."
Văn Thành mỉm cười, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Gia Hân bắt đầu hiểu và chấp nhận sự thật:
"Cảm ơn em, Gia Hân. Anh hứa sẽ không giấu em bất cứ điều gì nữa. Từ nay, mọi chuyện sẽ rõ ràng và thành thật."
Gia Hân khẽ nhoẻn miệng cười, rồi bất ngờ sà vào lòng Văn Thành, giả bộ làm nũng.
"Anh Văn Thành, em đùa thôi mà," cô nói, giọng như trẻ con. Lan Phương đứng gần đó, cảm giác lòng mình như thắt lại. Ánh mắt cô thoáng vẻ đau đớn và mất mát. Cô vội vã chào cả hai người, giọng nghẹn ngào:
"Anh Văn Thành, Gia Hân, em xin phép lên phòng trước."
Nhưng Gia Hân nhanh nhẹn ngăn lại, giọng cô đầy sự quyết đoán và ấm áp:
"Lan Phương, ở lại với chúng tớ đi.Tớ có chuyện muốn nói với cả hai người."
Văn Thành cảm nhận được sự bối rối của Lan Phương, nhưng anh cũng thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn khi Gia Hân cố gắng hòa giải. Anh hỏi, giọng anh dịu dàng nhưng pha chút lo lắng:
"Gia Hân, em qua đây muốn nói chuyện gì với anh vậy?"
Gia Hân ngước lên nhìn Văn Thành, đôi mắt cô tràn đầy quyết tâm và sự mong đợi:
"Anh Văn Thành, em muốn ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn. Em đã xem ngày rồi, mai là ngày tốt á."
Văn Thành thoáng chút bối rối, anh không ngờ Gia Hân lại đưa ra quyết định này nhanh như vậy. Anh nhìn Lan Phương, rồi quay lại nhìn Gia Hân, cảm thấy như đang đứng giữa hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
"Gia Hân, em chắc chắn về điều này chứ?" anh hỏi, giọng đầy sự thận trọng.
Gia Hân gật đầu, ánh mắt cô lấp lánh: "Vâng, em chắc chắn."
Văn Thành cảm thấy lòng mình vừa nặng nề vừa nhẹ nhõm. Anh hiểu rằng mình phải đưa ra quyết định, không chỉ cho bản thân mà còn cho những người anh yêu thương. Anh nắm chặt tay Gia Hân, ánh mắt anh dịu dàng và kiên định:
"Được, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."
Lan Phương đứng đó, cảm giác đau đớn và mất mát lấp đầy trái tim. Nhưng cô cũng hiểu rằng đây là con đường
Văn Thành đã chọn. Cô mỉm cười, dù nước mắt đã trực trào:
"Chúc mừng hai người. Tớ sẽ luôn ủng hộ quyết định của hai người."
Gia Hân nắm lấy tay Lan Phương, giọng cô nhẹ nhàng và chân thành:
"Cảm ơn cậu, Lan Phương. Tớ biết cậu là một người bạn quan trọng đối với anh Văn Thành. Tớ hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai tốt đẹp."
Lan Phương gật đầu, giấu đi nỗi đau trong lòng, cô biết rằng tình bạn và sự hy sinh của mình sẽ giúp Văn Thành hạnh phúc. Cô bước lên phòng, để lại Văn Thành và Gia Hân ở lại dưới phòng khách, nơi họ bắt đầu vẽ nên những giấc mơ về tương lai.
Gia Hân, sau khi Lan Phương đi lên phòng, bất ngờ quay sang nhìn Văn Thành, ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ và bất an.
"Lan Phương ở cùng anh ở đây à?" Cô hỏi, giọng khẽ run.
Văn Thành nhìn thẳng vào mắt Gia Hân, cảm nhận được sự căng thẳng trong lời nói của cô. Anh gật đầu, giọng anh trầm ấm nhưng rõ ràng:
"Đây là nhà riêng của Lan Phương, không phải biệt thự anh thuê như anh đã nói trước đó."
Gia Hân đứng đó, đôi mắt lấp lánh sự ngạc nhiên và pha chút ghen tuông. Cô nhìn quanh căn phòng, mọi thứ đều mang dấu ấn của sự ấm áp và gần gũi, khác xa với những gì cô tưởng tượng:
"Hóa ra là trước giờ hai người luôn ở cùng nhau?" Giọng cô trở nên khàn khàn, pha chút cay đắng.
Văn Thành cố gắng giữ bình tĩnh, anh biết rằng giải thích vào lúc này là điều cần thiết:
"Đúng vậy, Lan Phương đã luôn bên anh, giúp anh vượt qua nhiều khó khăn. Nhưng giữa chúng anh chẳng sảy ra chuyện gì hết."
Gia Hân không để anh nói hết, cô đứng bật dậy, ánh mắt quyết tâm: "Vậy thì ngày mai anh phải dọn sang nhà em ở, hoặc em sẽ dọn qua đây ở cùng hai người."
Những lời của Gia Hân như một mệnh lệnh không thể từ chối, Văn Thành cảm nhận được sự cương quyết và yêu thương trong ánh mắt của cô. Anh nhìn cô, lòng ngổn ngang nhưng cũng hiểu rằng đây là bước đi cần thiết:
"Được, ngày mai anh sẽ dọn qua nhà em."
Gia Hân mỉm cười, sự nhẹ nhõm và hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô nắm chặt tay Văn Thành, đôi mắt lấp lánh niềm tin và yêu thương:
"Vâng, mai em sẽ qua đây phụ anh."
Văn Thành gật đầu, nhưng trong lòng anh không khỏi cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ về những thay đổi sắp tới.
Anh biết rằng việc chuyển đến nhà Gia Hân sẽ là một bước ngoặt lớn trong mối quan hệ của họ và cũng ảnh hưởng sâu sắc đến Lan Phương.
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh bắt đầu lan tỏa trên những con phố còn đẫm sương, tiếng chuông cửa vang lên dồn dập trước căn biệt thự, nơi Văn Thành và Lan Phương đang lưu trú. Tiếng chuông kéo dài như một điệu nhạc báo hiệu sự khởi đầu của một ngày mới, làm thức tỉnh tất cả những gì còn đang chìm trong giấc ngủ. Văn Thành, còn lơ mơ trong giấc mộng, bị tiếng chuông đánh thức, lặng lẽ ngồi dậy và bước ra khỏi phòng. Bộ đồ ngủ vẫn còn trên người, anh lê bước ra sân trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm.
Trong không khí mát lành và tĩnh lặng, tiếng nói vang vọng của Trần Tâm phá tan sự yên bình: "Anh Văn Thành, chúng em đến thăm anh đây," giọng cậu trong trẻo, đầy hân hoan.
Văn Thành mở cửa, ánh mắt mơ màng nhưng dần dần tỉnh táo khi nhận ra Gia Hân, Trần Tâm, Ngọc Hoàng và
Bính Minh đang đứng trước mặt. Trần Tâm, luôn nhanh nhẹn và hoạt bát, xách theo bịch đồ ăn đã chuẩn bị từ trước, tiến vào nhà, đặt lên bàn một cách gọn gàng rồi nhìn quanh với ánh mắt trầm trồ: "Anh khéo chọn đó, ngôi nhà thật là thoải mái."
Văn Thành gật đầu, môi nở nụ cười nhẹ, nhưng vẫn nhấn mạnh: "Là Lan Phương chọn đó."
Ngọc Hoàng, vẻ mặt ngạc nhiên, bước lại gần hơn hỏi: "Lan Phương? Cô ấy có ở đây không anh?"
Văn Thành mỉm cười đáp: "Có, cô ấy ở tầng trên, có lẽ giờ này đang ngủ."
Ngọc Hoàng, không giấu nổi sự háo hức, đặt giỏ trái cây xuống bàn, định chạy lên tầng, nhưng bị Gia Hân nhẹ nhàng ngăn lại: "Em biết Lan Phương sao?"
Ngọc Hoàng gật đầu, ánh mắt lộ rõ ký ức xa xăm: "Vâng, em biết, lúc đi du học," cậu nói rồi định quay đi.
Gia Hân cầm tay Ngọc Hoàng, ánh mắt hiền hòa nhưng cương quyết: "Em lên đó làm gì, phòng con gái nhà người ta, để chị đi gọi cô ấy cho."
Ngọc Hoàng nhận ra sự đường đột của mình, vội vàng đồng ý để Gia Hân đi. Văn Thành vào phòng thay quần áo, bước ra với vẻ tươi tỉnh hơn, hỏi: "Sao sáng sớm mấy em đến đây rồi vậy?"
Bính Minh mỉm cười đáp: "Dạ, chị Gia Hân nhờ bọn em qua chuyển đồ giúp anh."
Văn Thành thầm nghĩ Gia Hân quả là người chu đáo và quyết đoán. Anh quay lại chỉ tay vào những giỏ đồ trên bàn và hỏi Bính Minh: "Vậy còn mấy cái này là gì?"
Bính Minh vui vẻ trả lời: "Chị Gia Hân nói trước khi dọn đi, muốn mở bữa tiệc chúc mừng, nên kêu bọn em mua đến."
Lúc này, Gia Hân đã lên đến phòng của Lan Phương. Cô gõ cửa nhẹ nhàng, Lan Phương tưởng là Văn Thành, khoác chiếc áo len ra mở cửa thì ngạc nhiên khi nhìn thấy Gia Hân. Cô ngạc nhiên hỏi: "Cậu đến sớm thế?"
Gia Hân mỉm cười: "Tớ vào trong được chứ?"
Lan Phương gật đầu, mời Gia Hân vào phòng. Cô hỏi: "Cậu có chuyện gì muốn nói sao?"
Gia Hân ngẫm nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Có phải cậu thích anh Văn Thành đúng không?"
Lan Phương bối rối và bất ngờ trước câu hỏi, nhưng cố giữ vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Không... không, tớ không hề thích anh Văn Thành, hai chúng ta chỉ là bạn bè bình thường."
Gia Hân mỉm cười, nụ cười của người từng trải, đầy sự hiểu biết: "Từ hôm tớ gặp cậu ở nhà ông bà Lân, tớ đã nhận ra thái độ của cậu đối với anh Văn Thành, nhưng hôm đó tớ không dám khẳng định. Hôm qua gặp lại cậu, tớ chắc chắn cậu rất thích anh Văn Thành."
Nghe vậy, Lan Phương không muốn chối bỏ nữa. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, đặt tay lên vai Gia Hân rồi nói: "Tớ thích thì được ích gì. Tớ mong cậu mang lại hạnh phúc cho anh Văn Thành. Tớ biết trong thâm tâm cậu cũng thích anh ấy, không chỉ vì gia đình ép buộc mà kết hôn."
Gia Hân cảm thấy được an ủi phần nào. Cô biết, kết bạn với Lan Phương là một may mắn trong đời: "Cảm ơn cậu,
Lan Phương. Tớ cũng muốn nói là anh Văn Thành cũng có chút gì đó thích cậu."
Lan Phương gật đầu: "Tớ biết, nhưng có lẽ đời này chúng tớ không dành cho nhau."
Gia Hân xua tay: "Sao cậu lại nói vậy, cậu phải theo đuổi tình yêu của mình chứ. Tớ chấp nhận cạnh tranh công bằng."
Lan Phương lắc đầu, đôi mắt đượm buồn: "Đến một thời điểm nào đó cậu sẽ hiểu, cậu quan trọng với anh Văn Thành như thế nào. Hứa với tớ là hãy mang lại hạnh phúc cho anh ấy, dù có chuyện gì xảy ra nhé."
Gia Hân im lặng, trong lòng đầy mơ hồ. Lan Phương nhận thấy sự trầm tư của bạn, liền nhẹ nhàng nói: "Chúng ta xuống dưới thôi."
Gia Hân gật đầu, cả hai bước xuống phòng khách, nơi mọi người đang bày biện đồ ăn thức uống la liệt trên bàn.
Thấy Lan Phương và Gia Hân xuống, mọi người quay lại chào hỏi.
"Cậu dạo này khỏe chứ, Lan Phương?" Ngọc Hoàng vừa mỉm cười vừa hỏi.
"Tớ khỏe, các cậu đến đây đông đủ hết vậy à?" Lan Phương vừa trả lời vừa hỏi.
Trân Tâm nhanh chóng tiến về phía Lan Phương, cậu đưa tay ra vẻ mặt rạng ngời nói: "Chào chị Lan Phương, em là Trần Tâm, rất vui được biết chị."
Lan Phương mỉm cười đưa tay ra đáp lễ nói: "Chị rất vui được làm quen với em, chị nghe mọi người kể về em nhiều lắm."
Trong ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sáng, khi những tia nắng sớm lấp lánh chiếu qua cửa sổ, tạo nên một không gian ấm áp và an yên, buổi tiệc nhỏ bắt đầu. Mọi người quây quần bên nhau, cười nói vui vẻ, không khí thân mật và ấm cúng như xóa tan mọi ưu phiền.
Văn Thành, giờ đây đã thay bộ quần áo thoải mái, nhìn Ngọc Hoàng và hai người bạn đứng lên nói: "Mọi người ơi,
Lan Phương đã đồng ý tham dự lễ hội thể thao điện tử sắp tới đấy."
Ngọc Hoàng nghe vậy, đôi mắt sáng lên, vui mừng ra mặt: "Thật không anh? Tuyệt vời quá!"
Trần Tâm, luôn là người tò mò và thẳng thắn, lập tức hỏi: "Anh Văn Thành, vậy khi nào anh và chị Gia Hân tổ chức đám cưới?"
Văn Thành lúng túng, đôi chút bối rối, vội vàng trả lời: "À, không tổ chức đâu. Chúng ta chưa có kế hoạch gì cả."
Không khí đột ngột trở nên im ắng. Mọi người có chút buồn rầu, đôi mắt lộ rõ sự thất vọng. Nhưng ngay sau đó, họ nhanh chóng lấy lại tinh thần, cố gắng không để cảm xúc ảnh hưởng tới buổi tiệc sáng nay.
Trong suốt bữa ăn, Ngọc Hoàng không thể giấu được ánh mắt chăm chú nhìn về phía Lan Phương. Đôi mắt cậu dõi theo từng cử chỉ, từng lời nói của cô, như thể tìm kiếm một điều gì đó thật đặc biệt. Gia Hân, với sự nhạy bén và tinh tế của mình, dễ dàng nhận ra tình cảm đặc biệt mà Ngọc Hoàng dành cho Lan Phương. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, cảm thấy trong lòng có chút ấm áp và hạnh phúc thay cho cậu bạn.
Sau bữa ăn, mọi người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa. Tiếng cười nói vang lên, làm cho công việc trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn bao giờ hết. Gia Hân quay sang hỏi Văn Thành: "Anh Văn Thành, để mọi người phụ dọn đồ đạc giúp anh nhé?"
Văn Thành lắc đầu, đôi môi nở nụ cười cảm kích: "Không cần đâu, Gia Hân. Anh chỉ có mấy bộ quần áo và đồ dùng cá nhân thôi, không nhiều lắm."
Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, Văn Thành đứng trước cửa, ánh mắt chứa đầy cảm xúc. Anh nhìn quanh căn nhà một lần cuối, những kỷ niệm hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Lan Phương đứng cạnh, đôi mắt ngấn nước, cảm nhận được sự chia ly đang đến gần. Văn Thành tiến lại gần, nhẹ nhàng nói: "Tạm biệt Lan Phương. Anh sẽ nhớ nơi này và cả những ngày tháng ở đây."
Gia Hân, đứng bên cạnh, nhìn thấy sự xúc động trong mắt Văn Thành. Cô chợt nghĩ ra một ý, cười nhẹ nhàng và nói: "Lan Phương, hay cậu cùng qua nhà tớ đi. Để sau này nếu muốn tìm Văn Thành thì cậu biết chỗ mà đến."
Lan Phương ban đầu định từ chối, cảm thấy không tiện.
"Không, tớ nghĩ không cần thiết đâu," cô đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng quyết đoán.
Tuy nhiên, Ngọc Hoàng bước tới, đôi mắt cầu khẩn: "Lan Phương, đi cùng đi mà. Bọn mình cũng muốn có thêm thời gian với nhau trước khi chia tay."
Cảm thấy lòng mình mềm lại trước sự năn nỉ chân thành của Ngọc Hoàng, Lan Phương do dự một chút rồi cuối cùng cũng đồng ý: "Được rồi, tớ sẽ đi cùng."
Văn Thành, Gia Hân và Lan Phương cùng bước ra khỏi căn nhà, để lại phía sau những kỷ niệm, những tháng ngày đã qua. Trên đường đi, họ trò chuyện vui vẻ, không khí thoải mái và ấm cúng. Mọi người kể lại những kỷ niệm vui buồn, những câu chuyện đầy ắp tiếng cười và nước mắt, làm cho quãng đường như ngắn lại.
Khi đến nhà của Gia Hân, Lan Phương cảm thấy bất ngờ trước vẻ đẹp và sự ấm cúng của nơi đây. Cô nhìn quanh, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên và thích thú.
"Nhà cậu đẹp thật đấy, Gia Hân," cô nói, giọng nói pha lẫn sự ngưỡng mộ.
Gia Hân mỉm cười: "Cảm ơn cậu. Đây sẽ là nơi mới của anh Văn Thành. Hy vọng cậu sẽ thường xuyên đến chơi."
Trần Tâm, người hoạt bát và luôn tràn đầy năng lượng, với đôi mắt sáng rực và nụ cười luôn nở trên môi, đề nghị với mọi người: "Hay hôm nay mọi người đến tham quan công ty bọn em cho biết, mọi người thấy sao?"
Gia Hân nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt toát lên vẻ mệt mỏi nhưng kiên quyết: "Tý nữa mình phải lên phường rồi.
Công ty chị hôm nay có nhiều dự án cần duyệt. Hay để chủ nhật đi một thể."
Trần Tâm thoáng chút thất vọng, nhưng cậu hiểu rằng mỗi người đều có những trách nhiệm và công việc riêng.
Cậu im lặng, không nói gì thêm, lòng cảm thấy nhẹ nhàng chấp nhận.
Sau khi cùng Hoàng và Minh giúp Văn Thành sắp xếp lại đồ đạc, Trần Tâm cúi đầu chào tạm biệt Gia Hân và Văn Thành. Lan Phương cũng cảm thấy không tiện ở lại lâu hơn, nên chào tạm biệt. Văn Thành nhìn mọi người lần lượt rời đi, căn phòng trở nên trống trải, anh cảm thấy hụt hẫng, nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, cố gắng giữ nụ cười trên môi.
"Giờ chúng ta đi luôn hay sao?" anh hỏi Gia Hân, giọng nói cố giấu đi sự ngập ngừng trong lòng.
Gia Hân khoác thêm chiếc áo, trao chìa khóa cho anh và đáp: "Giờ mình đi luôn anh."
Trên đường đi, Văn Thành không kìm được sự băn khoăn, ánh mắt đầy trăn trở. Cuối cùng, anh không thể giữ im lặng nữa: "Vậy em, bao lâu thì chúng ta ly hôn?"
Gia Hân ngạc nhiên và bối rối. Trước đây, cô từng nói về ly hôn như một cách để anh không phải lo lắng về sự ràng buộc, nhưng giờ đây, trong lòng cô chẳng hề có ý định ấy. Cô bình tĩnh, cố gắng giữ giọng điệu thản nhiên:
"Đến lúc nào đó anh thấy chúng ta không còn được nữa thì mình ly hôn."
Văn Thành gật đầu, cố giấu đi nỗi buồn. Trên đường đến Ủy ban nhân dân phường, cả hai chìm vào sự im lặng, mỗi người đều bị cuốn vào dòng suy nghĩ của riêng mình, mặc dù có rất nhiều điều muốn nói với nhau.
Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn, Gia Hân bảo Văn Thành đưa mình đến công ty. Khi đến nơi, Văn Thành vẫn như thường lệ, mở cửa xe cho cô. Anh định lên xe về, nhưng Gia Hân ngăn lại: "Anh đi với em lên đây xíu," cô nói với một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nhiều ý nghĩa.
Văn Thành gật đầu, bước theo sau. Những ánh mắt tò mò của nhân viên công ty không rời khỏi hai người. Cô lễ tân nhanh nhẹn mở cửa, cất tiếng chào: "Chào giám đốc, chào anh."
Văn Thành gật đầu đáp lại, Gia Hân bước đi trước, anh theo sau. Khi lên đến tầng làm việc, cô trợ lý đã pha sẵn hai tách cà phê. Cô nhìn Văn Thành, rồi lại nhìn Gia Hân, mỉm cười hỏi: "Bao giờ cưới vậy chị?"
Gia Hân liếc nhẹ cô trợ lý, đôi mắt toát lên vẻ nghiêm nghị, khiến cô trợ lý hiểu ý ngay, lấy tách cà phê pha riêng rồi rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Văn Thành quan sát phòng làm việc của Gia Hân, cảm thấy hài lòng với cách sắp xếp gọn gàng và khoa học. Anh nhìn tên thương hiệu của công ty, hỏi với sự tò mò và một chút lo lắng: "Sao tên công ty lại có hai chữ H, chắc không phải thừa ra đâu chứ?"
Gia Hân nhìn vào khoảng không, giọng trầm buồn, hồi tưởng lại quá khứ: "Gia H - Hân có nghĩa là Gia Hào - Gia Hân. Nhưng vì là người quá cố nên em chỉ lấy chữ cái đầu thôi."
Văn Thành cảm thấy một nỗi nuối tiếc dâng lên trong lòng, anh cố gắng giữ bình tĩnh: "À, anh hiểu rồi." Nói rồi anh ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận hương vị quen thuộc gợi nhớ về những kỷ niệm xưa.
Gia Hân đưa tệp hồ sơ cho Văn Thành, bảo anh xem qua. Anh lật từng trang, nhận thấy chi tiết hoạt động của công ty từ khi thành lập đến những thành tựu đạt được. Công ty không chỉ dừng lại ở lĩnh vực thời trang mà còn mở rộng sang công nghệ và đầu tư. Văn Thành cảm thấy vui mừng cho thành công của Gia Hân, trong lòng anh dâng lên niềm an ủi và tự hào.
Trả lại hồ sơ cho Gia Hân, Văn Thành nói với vẻ chân thành và ngưỡng mộ: "Chúc mừng em đạt được thành công to lớn. Tương lai em có dự định gì không?"
Gia Hân mỉm cười, ánh mắt xa xăm, đầy mơ mộng và quyết tâm: "Sắp tới em dự định mở thêm nhiều chi nhánh ở
Đà Năng, TP. Hồ Chí Minh, Cần Thơ... Hy vọng anh có thể giúp em một chút."
Văn Thành gãi đầu, cười một cách bất lực nhưng đầy thiện ý: "Anh sao? Anh sợ anh làm sẽ hư bột hư đường hết."
Gia Hân nhìn anh, ánh mắt tràn đầy niềm tin và khích lệ: "Thất bại là mẹ thành công, anh không phải lo. Sau này chi nhánh ở TP. Hồ Chí Minh sẽ do anh đảm nhận và tự phát triển theo phong cách của mình nhé."
Văn Thành hết cách từ chối, cảm nhận sự ấm áp trong lòng khi nghe lời cô. Anh đứng dậy, chào Gia Hân: "Giờ anh về nhé, tối tan làm anh đến đón em."
Gia Hân gật đầu, ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc. Cô ra hiệu cho anh đến gần, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái rồi đỏ mặt quay đi. Văn Thành cảm thấy lòng mình ấm áp, anh không nói gì thêm, quay người rời đi.
Ra khỏi phòng, nhìn thấy cô trợ lý ngồi đó, anh nhớ lại cô chính là Hồng Ngọc, bạn học cùng khóa với anh và Gia Hân. Cô từng ba năm liên tiếp đứng đầu toàn trường, giờ là trợ lý cho Gia Hân. Văn Thành cảm thấy an ủi và tin tưởng.
Anh quyết định quay lại nói vài lời: "Chào cô, tôi là Văn Thành, chồng chưa cưới của Gia Hân. Chắc cô ấy cũng cho cô biết rồi phải không? Rất vui được biết cô, sau này mong cô giúp đỡ Gia Hân hết lòng.
Hồng Ngọc cười tươi, giọng nói đầy sự tự tin và chân thành: "Vâng, rất vui được biết anh. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ Gia Hân, anh cứ yên tâm."
Văn Thành mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng. Anh quay người đi, không quên khen ngợi: "Cà phê cô pha ngon đấy."
Văn Thành rời đi, để lại trong phòng một không gian yên tĩnh, chỉ còn lại mùi cà phê thoang thoảng. Hồng Ngọc, cô trợ lý, không chần chừ lâu, nhanh chóng bước vào phòng của Gia Hân. Đôi mắt cô ánh lên sự tò mò và băn khoăn khi cô nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống bàn.
"Gia Hân, cậu tìm đâu ra cái người tên Văn Thành vậy?" Hồng Ngọc hỏi, giọng điệu vừa tò mò vừa có chút cảm xúc lạ lẫm.
Gia Hân ngước lên, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên: "Có chuyện gì sao Ngọc?"
Hồng Ngọc khẽ lắc đầu, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu: "Mình không biết nữa, nhưng khi nói chuyện với anh ấy, mình có cảm giác rất quen thuộc và gần gũi. Cứ như là mình đã biết anh ấy từ trước."
Gia Hân cười nhẹ, đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch: "Chắc do cậu ế lâu quá nên nói chuyện với người đàn ông nào cũng thấy gần gũi, quen thuộc."
Hồng Ngọc cười nhưng vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc trong ánh mắt: "Không đâu, Văn Thành khác với những người đàn ông khác em từng gặp. Mình không thể lý giải được, nhưng có gì đó rất đặc biệt ở anh ấy. Nhìn anh ấy, mình thấy đâu đó dáng dấp của Gia Hào."
Gia Hân khẽ giật mình, đôi mắt trở nên trầm tư. Cái tên Gia Hào gợi lên những ký ức đau buồn ở trong lòng. Cô tự hỏi liệu có thể có một sự liên kết nào đó giữa Văn Thành và Gia Hào hay không. Sự tương đồng về dáng dấp và cảm giác quen thuộc mà Hồng Ngọc nói khiến Gia Hân cũng bắt đầu cảm nhận được.
"Cậu thật sự nghĩ vậy sao?" Gia Hân hỏi lại, giọng điệu có phần nghiêm túc hơn.
"Vâng, Gia Hân. Mình không biết liệu có phải chỉ là cảm giác của mình thôi, nhưng nhìn Văn Thành, mình có cảm giác như đang gặp lại Gia Hào. Có lẽ cậu nên tìm hiểu kỹ hơn về anh ấy."
Gia Hân im lặng, trong lòng cô dấy lên nhiều suy nghĩ và cảm xúc lẫn lộn. Những câu hỏi về nhân sinh, về sự tồn tại và số phận của con người bắt đầu ám ảnh cô. Liệu có thể nào Văn Thành chính là Gia Hào, người đã từng rất quan trọng trong cuộc đời cô, nhưng đã mất trong một vụ hỏa hoạn. Hoặc có thể anh là một người hoàn toàn khác, nhưng lại mang theo những phẩm chất mà cô luôn tìm kiếm?
"Cảm ơn cậu, Ngọc. Tớ sẽ suy nghĩ về điều này," Gia Hân nói, giọng nói trầm lắng. "Đôi khi, những người chúng ta gặp trong cuộc đời không phải là ngẫu nhiên. Có lẽ Văn Thành xuất hiện trong cuộc sống của chị cũng có lý do riêng của nó."
Hồng Ngọc mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự đồng cảm và ủng hộ: "Mình luôn ở đây, sẵn sàng giúp đỡ cậu bất cứ lúc nào.
Gia Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời xanh ngắt như thể muốn ôm trọn những ước mơ và hy vọng của cô. Cô biết rằng con đường phía trước còn dài và đầy thử thách, nhưng với sự kiên định và tình yêu thương, cô sẽ không bao giờ gục ngã. Và có lẽ, sự xuất hiện của Văn Thành sẽ mang đến cho cô những câu trả lời mà cô đang tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất