Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 53: Sự Phong Phú Về Tâm Hồn

Trước Sau
Bà Lý Thu Hương thức dậy khi bình minh còn chưa hé rạng. Ánh sáng nhạt nhòa len qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh của buổi sớm tinh mơ. Bà khẽ rời khỏi giường, cẩn thận để không làm phiền ông Lý Hải Sơn đang ngủ say bên cạnh, tiếng ngáy đều đều của ông như nhịp thở của ngôi nhà yên bình. Bước chân của bà nhẹ nhàng đưa bà đến phòng khách, nơi những chiếc túi đã được sắp xếp cẩn thận từ đêm trước, chất đầy những món đồ cần thiết mà bà nghĩ Gia Hân sẽ cần.

Ông Lý Hải Sơn tỉnh dậy, thấy vợ mình tất bật chuẩn bị, ông biết là bà đang chuẩn bị làm gì và đi đâu, ông thở dài: "Thu Hương," ông gọi nhẹ nhàng, giọng còn chút ngái ngủ, "con gái mình giờ đã có chồng rồi, để bọn nó tự lo liệu đi. Chúng ta không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của nó."

Bà Lý Thu Hương quay lại nhìn ông, ánh mắt bà chứa đựng sự kiên quyết nhưng cũng đầy ấm áp: "Ông nói vậy nhưng mấy việc lặt vặt trong nhà, phụ nữ chúng tôi biết rành hơn đàn ông nhiều. Chẳng phải bao năm qua tôi vẫn lo cho ông từng li từng tí đó sao? Giờ Gia Hân mới lập gia đình, còn nhiều điều chưa quen thuộc, tôi chỉ muốn giúp con bé một tay."

Ông Hải Sơn thở dài, biết không thể cản được quyết tâm của vợ: "Nhưng em à," ông nói, giọng trầm tư, "hạnh phúc của mỗi người đều phải tự mình xây dựng. Chúng ta có thể giúp đỡ, nhưng không thể sống thay chúng nó.

Như cây cần nắng và mưa để lớn, nhưng cũng cần thời gian và không gian để tự vươn lên."

Bà Thu Hương dừng tay, nhìn chồng với ánh mắt suy tư: "Ông nói đúng, nhưng tình thương của người mẹ không dễ gì buông bỏ. Nhìn con mình vất vả mà không giúp đỡ, lòng tôi không yên. Có lẽ tôi chỉ cần ở bên cạnh, để khi con cần, tôi sẽ ở đó."

Ông Hải Sơn khẽ gật đầu, nụ cười nhẹ nở trên môi: "Ừ, có lẽ như thế là đủ. Chúng ta luôn ở bên, nhưng để chúng tự bước đi trên con đường của mình."

Bà Lý Thu Hương ngồi trên xe, nhìn qua cửa sổ ngắm những con phố Hà Nội quen thuộc trôi qua. Những hàng cây xanh mát, những ngôi nhà cổ kính, từng căn nhà nằm san sát như chứng nhân của thời gian, tất cả đều gợi lên trong lòng bà những kỷ niệm về cuộc sống gia đình đầm ấm và những tháng ngày nuôi dạy Gia Hân trưởng thành.

Khi xe dừng lại trước ngôi nhà, bà bước xuống và nhìn quanh. Đây không phải ngôi nhà mới mà là nơi Gia Hân đã ở từ lâu, khi cô quyết định tự lập. Bà Thu Hương thường xuyên đến đây, nhưng mỗi lần đến vẫn mang theo một niềm hy vọng giúp đỡ con gái mình.

Bước vào nhà, bà thấy Văn Thành đang tất bật lau nhà, chuẩn bị đồ ăn sáng. Anh quay lại, nhìn bà có thoảng chút giật mình, nhưng rồi bình tĩnh mỉm cười chào đón bà: "Mẹ, mẹ đến rồi."

Bà Thu Hương khẽ gật đầu, nhìn quanh nhà: "Chắc Gia Hân đang ngủ phải không? Để mẹ gọi con bé dậy," bà nói, bước về phía phòng ngủ.

Văn Thành vội ngăn lại, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Mẹ để cô ấy ngủ thêm chút. Đêm qua cô ấy làm việc muộn, chắc chắn mệt lắm."

Bà Thu Hương ngập ngừng rồi đồng ý: "Ữ, vậy cũng tốt. Con gái mẹ làm việc chăm chỉ quá. Mẹ chỉ lo cho sức khỏe của nó thôi."

Văn Thành cười, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương: "Con hiểu, mẹ ạ. Con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

Hai người cùng nhau sắp xếp lại đồ đạc mà bà Lý Thu Hương vừa đem đến. Bà nhìn quanh nhà, thấy sự gọn gàng, ngăn nắp của Văn Thành, bà không khỏi cảm thấy yên lòng.

Sau một lúc, bà và Văn Thành ngồi xuống trò chuyện. Bà Thu Hương nắm lấy tay anh, giọng bà dịu dàng nhưng đầy tình cảm: "Văn Thành, mẹ rất quý con và cảm ơn con vì đã đến bên Gia Hân. Con bé từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi, mất đi người bạn thanh mai trúc mã trong trận hỏa hoạn. Nó như thế chết đi một phần thân thể. Mẹ mong con hãy yêu thương và giúp đỡ Gia Hân nhiều hơn. Hạnh phúc của con bé giờ đây nằm trong tay con. Con hiểu ý mẹ chứ?"

Văn Thành nhìn vào mắt bà, giọng anh chân thành: "Mẹ yên tâm. Con sẽ làm tất cả để Gia Hân được hạnh phúc.

Con yêu cô ấy và con biết ơn vì mẹ đã tin tưởng con."

Bà Thu Hương mỉm cười, lòng tràn ngập niềm tin tưởng: "Mẹ tin con, Văn Thành. Chỉ cần con và Gia Hân luôn yêu thương và hiểu nhau, mọi khó khăn sẽ qua đi. Hạnh phúc không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng tình yêu và sự sẻ chia sẽ giúp con vượt qua tất cả."

Văn Thành khẽ gật đầu, cảm nhận được tình cảm và sự lo lắng của bà Thu Hương. "Con hiểu, mẹ ạ. Con sẽ không làm mẹ thất vọng."

Bà Thu Hương nhìn anh, lòng bà nhẹ nhõm hơn: "Cảm ơn con, Văn Thành. Mẹ rất vui vì Gia Hân có con bên cạnh."

Sau khi trò chuyện một lúc, bà Lý Thu Hương và Văn Thành nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía phòng ngủ.

Gia Hân bước ra, mắt vẫn còn vương chút mệt mỏi nhưng khi thấy mẹ mình, cô sáng rực lên, chạy đến ôm chầm lấy bà: "Mẹ! Sao mẹ đền sớm thế?" Gia Hân vui mừng hỏi, giọng vẫn còn pha chút ngái ngủ.

Bà Thu Hương vuốt nhẹ tóc con gái, nụ cười hiền từ: "Mẹ mang ít đồ đến cho con. Thấy con làm việc vất vả, mẹ không yên tâm."

Văn Thành mỉm cười, nhìn hai người với ánh mắt tràn đầy tình cảm, rồi anh bước vào bếp dọn đồ ăn sáng lên bàn.

Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp căn nhà, tạo nên không khí ấm cúng: "Mẹ, mẹ ngồi ăn sáng với tụi con nhé,"

Văn Thành mời, mắt nhìn Gia Hân với nụ cười dịu dàng.

Ba người ngồi vào bàn, bữa sáng đơn giản nhưng tràn đầy tình yêu thương. Bà Lý Thu Hương nhìn Gia Hân và

Văn Thành, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc và yên bình. Họ trò chuyện vui vẻ, chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt của cuộc sống, mỗi lời nói, mỗi ánh nhìn đều chứa đựng sự quan tâm và yêu thương.

Sau bữa sáng, bà Lý Thu Hương đứng dậy chuẩn bị ra về. Bà nhìn Gia Hân và Văn Thành, lòng đầy sự tin tưởng và hi vọng: "Mẹ phải về rồi. Các con nhớ giữ gìn sức khỏe và yêu thương nhau nhiều nhé," bà nói, giọng dịu dàng nhưng đầy tình cảm.

Gia Hân nắm lấy tay mẹ, ánh mắt rưng rưng xúc động: "Mẹ yên tâm. Con và Văn Thành sẽ chăm sóc nhau thật tốt. Cảm ơn mẹ vì đã luôn lo lắng cho con."

Văn Thành bước đến, nắm lấy tay bà Lý Thu Hương: "Mẹ đi cẩn thận nhé. Chúng con sẽ thường xuyên đến thăm mẹ."

Bà Thu Hương mỉm cười, lòng nhẹ nhõm và tràn đầy hy vọng. Bà quay bước ra cửa, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn lại hai con.

Sau khi bà Lý Thu Hương ra về, Văn Thành và Gia Hân bắt đầu chuẩn bị cho một ngày mới. Văn Thành dọn dẹp bàn ăn, rửa chén bát, trong khi Gia Hân thay đồ và sẵn sàng để đến công ty. Ánh nắng ban mai len lỏi qua cửa sổ, mang theo sự ấm áp và sức sống cho một ngày mới.

Văn Thành cầm lấy túi xách cho Gia Hân, kiểm tra lại những tài liệu cần mang theo. Anh quay lại nhìn Gia Hân, ánh mắt dịu dàng và đầy yêu thương.

"Em đã sẵn sàng chưa?" Văn Thành hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Gia Hân mỉm cười, gật đầu: "Em xong rồi. Đi thôi anh."

Hai người bước ra cửa, khóa cửa cẩn thận rồi lên xe. Văn Thành lái xe chầm chậm qua những con phố đông đúc của Hà Nội. Những hàng cây xanh rợp bóng, những tiếng xe cộ ồn ào, tất cả tạo nên một bức tranh sống động của thành phố vào buổi sáng.



Trên xe, Gia Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vẫn nắm chặt tay Văn Thành: "Anh này, cảm ơn anh thời gian qua, em thật may mắn khi có anh bên cạnh. Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em."

Văn Thành quay lại nhìn cô, nụ cười ấm áp: "Nếu biết sẽ thế này, anh ước có thể gặp em sớm hơn."

Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà công ty nơi Gia Hân làm việc. Văn Thành mở cửa xe cho cô, tay vẫn nắm chặt tay cô khi cô bước ra: "Anh sẽ đón em lúc tan làm. Nhớ giữ gìn sức khỏe và không làm việc quá sức, nhé?"

Gia Hân mỉm cười, hôn nhẹ lên má anh: "Em sẽ nhớ. Anh cũng vậy nhé."

Văn Thành đứng nhìn theo cô bước vào tòa nhà, lòng tràn ngập tình yêu và niềm tự hào.

Trên đường về nhà, Văn Thành cảm thấy một sự nặng nề không thể xua tan trong lòng. Anh bước đi trên những con phố quen thuộc của Hà Nội, nhưng trong đầu lại bị quấy rầy bởi những suy nghĩ rối ren về tương lai. Ngôi nhà vắng lặng hiện ra như một biểu tượng của sự cô đơn không thể tránh khỏi, nơi mà anh sẽ phải đối mặt với chính mình và những nỗi buồn sâu kín.

Ý nghĩ đến thăm Lan Phương thoáng qua trong đầu, như một tia sáng trong màn đêm, nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ. Làm sao có thể, khi anh đã có vợ là Gia Hân? Dù mối quan hệ với Lan Phương hoàn toàn trong sáng, nhưng anh biết, trong lòng Gia Hân, sự tin tưởng là điều thiêng liêng nhất. Bất cứ điều gì có thể gây tổn thương đến niềm tin ấy đều là một sự phản bội không thể tha thứ.

Anh nghĩ đến bác Minh Quang, người mà anh luôn kính trọng và tìm đến mỗi khi cần lời khuyên. Nhưng giờ đây, bác đang bận rộn với công việc của một Tổng Bí thư, trách nhiệm và gánh nặng lớn lao đè nặng lên đôi vai. Văn Thành không muốn trở thành một gánh nặng thêm, dù là trong giây lát.

Bạn bè ư? Mỗi người đều có cuộc sống và công việc riêng, những guồng quay không ngừng nghỉ. Anh cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng giữa đám đông, không tìm thấy điểm tựa nào để nương nhờ.

Cuối cùng, Văn Thành quyết định tìm đến một quán cà phê để lẩn tránh khỏi những suy nghĩ hỗn loạn. Anh lái xe qua những con phố đông đúc, cảm nhận sự sống động của Hà Nội. Những làn xe cộ chen chúc nhau trên đường, tiếng còi xe, và dòng người tấp nập qua lại tạo nên một bức tranh sôi động, nhưng trong lòng anh lại là một khoảng trống không thể lấp đầy.

Anh dừng lại trước một quán cà phê nằm ở góc phố, nơi những tiếng cười nói vui vẻ và âm nhạc nhẹ nhàng vang lên. Bước vào, chọn một góc ngồi thoải mái, anh gọi một ly cà phê và ngắm nhìn dòng người qua lại. Ngồi trong quán, anh cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Những lo toan về công việc, cuộc sống và tình yêu dần lắng xuống, nhường chỗ cho sự bình yên tạm thời.

Văn Thành nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận vị đắng hòa quyện với hương thơm dịu nhẹ, mang lại một cảm giác thoải mái và tỉnh táo. Anh nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang bận rộn với cuộc sống của mình, và anh nhận ra rằng, đôi khi việc tìm một nơi yên tĩnh để thư giãn cũng là cách tốt nhất để tái tạo năng lượng và sẵn sàng đối mặt với những thử thách phía trước. Trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra rằng, cuộc sống là một hành trình không ngừng nghỉ, và sự bình yên thực sự chỉ có thể tìm thấy từ bên trong chính mình.

Văn Thành ngồi trong góc khuất của quán cà phê nhỏ, ánh mắt thả lỏng nhìn ra cửa số. Những tia nắng yếu ớt của buổi sáng len lỏi qua tán lá cây, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt bàn. Anh cảm nhận một sự yên tĩnh kỳ lạ, như thể thế giới bên ngoài với bao bộn bề và lo toan đã tạm thời ngưng lại.

Cô gái phục vụ, với dáng người mảnh mai và đôi mắt đen sâu thằm, thường xuyên liếc nhìn anh. Mỗi khi cô mang đồ uống đến bàn, ánh mắt cô lại dừng lại ở anh lâu hơn một chút, đầy sự ngưỡng mộ và yêu thương. Cô lặng lẽ quan sát từng cử chỉ, từng nét mặt của anh, như muốn khắc ghi hình ảnh ấy vào tâm trí. Nhưng Văn Thành, người luôn vô tư lự, không hề nhận ra ánh mắt ấy. Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng cô đang làm công việc của mình một cách tận tụy.

Khi cảm thấy đã đủ thư giãn, Văn Thành đứng dậy, tiến về quầy thanh toán. Cô gái đón lấy hóa đơn từ tay anh, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Khi anh nhìn xuống tờ hóa đơn, anh thấy một dòng chữ viết tay nhỏ: "Có thể cho tôi số điện thoại được không?" Văn Thành ngước lên, bắt gặp ánh mắt của cô gái, một ánh mắt đầy hy vọng và mong chờ. Nhưng anh, với bản tính đơn giản và hồn nhiên, không suy nghĩ nhiều về ý nghĩa sâu xa đằng sau câu hỏi ấy.

"Chắc cô ấy cần số điện thoại vì lý do công việc," Văn Thành tự nhủ. Không một chút do dự, anh viết số điện thoại của mình lên tờ hóa đơn và trả lại cho cô gái. "Đây, nếu cô cần gì cứ gọi cho tôi," anh nói, nụ cười chân thành hiện lên trên gương mặt.

Cô gái nhận lấy tờ hóa đơn, ánh mắt sáng lên với niềm vui khôn tả. "Cảm ơn anh," cô nói, giọng run run, nhưng

Văn Thành chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ rồi quay lưng bước ra khỏi quán.

Bên ngoài, ánh nắng đã rực rỡ hơn, chiếu sáng cả một góc phố. Văn Thành tiếp tục hành trình của mình, không hề hay biết rằng anh đã để lại sau lưng một trái tim đầy rung động và hy vọng. Trong thế giới yên bình của riêng mình, anh chẳng bận tâm đến những ánh mắt hay những lời nói vu vơ, chỉ đơn giản sống với những suy nghĩ và cảm xúc chân thật nhất của bản thân.

Buổi tối hôm đó, sau khi đón Gia Hân về từ công ty, Văn Thành vào bếp chuẩn bị bữa tối. Anh tỉ mỉ cắt rau, chiên cá, chuẩn bị từng món ăn với sự chăm chút, yêu thương. Trong lúc đó, Gia Hân đi tắm, cảm nhận làn nước ấm áp rửa trôi những mệt mỏi của một ngày dài.

Khi bữa ăn đã sẵn sàng, Văn Thành gọi Gia Hân ra bàn. Họ cùng nhau thưởng thức bữa tối, trò chuyện vui vẻ về công việc, cuộc sống. Sau bữa ăn, họ ngồi lại trong phòng khách, bên nhau như mọi buổi tối khác.

Điện thoại của Văn Thành bỗng reo lên báo hiệu có tin nhắn. Anh mở điện thoại, thấy một tin nhắn từ số máy lạ:

"Chào anh, rất vui được làm quen với anh, em là cô gái lúc sáng xin số điện thoại của anh ở quán cà phê đây.

Không biết giờ anh đang làm gì?"

Văn Thành, với sự vô tư và hồn nhiên thường thấy, trả lời ngay: "'Chào em, anh đang ở nhà không làm gì cả."

Không lâu sau, tin nhắn khác từ cô gái đến: "Cuối tuần này em muốn rủ anh đi xem phim, không biết anh có bận gì không?"

Lúc này, Văn Thành có chút bối rối, không biết phải trả lời sao. Gia Hân, ngồi bên cạnh, thấy chồng mình chăm chú bấm điện thoại thì tò mò hỏi: "Có chuyện gì thế anh?"

Văn Thành đưa điện thoại cho Gia Hân xem tin nhắn và kể lại sự việc buổi sáng: "Anh nghĩ cô gái ấy cần giúp đỡ gì đó nên mới xin số. Chắc cô ấy có việc gì muốn nhờ."

Gia Hân bật cười, ánh mắt tinh nghịch: "Anh thật là ngốc. Người ta để ý đến anh đó."

Văn Thành ngạc nhiên, không hiểu ngay: "Thật sao? Anh nghĩ đơn giản chỉ là cô ấy cần gì đó."

Gia Hân nhẹ nhàng nắm tay chồng, nụ cười vẫn nở trên môi: "Anh vô tư quá. Nhưng không sao, em biết anh lúc nào cũng thẳng thắn và chân thành."

Cảm thấy hơi bối rối và chưa biết phải làm gì, Văn Thành hỏi lại: "Vậy anh nên trả lời cô ấy thế nào?"

Gia Hân nhìn anh với ánh mắt yêu thương và tin tưởng: "Anh cứ nói thật là anh đã có gia đình và không thể đi xem phim với cô ấy. Chỉ cần anh luôn thành thật và rõ ràng là được."

Văn Thành gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Anh nhắn tin lại cho cô gái, giải thích rõ tình trạng của mình, và từ chối lời mời một cách lịch sự. Khi tin nhắn đã gửi đi, anh quay lại nhìn Gia Hân, lòng tràn ngập tình yêu và biết ơn.

Gia Hân tựa đầu vào vai chồng, thì thầm: "Văn Thành. Anh còn nhớ lúc đầu chúng ta đến với nhau chỉ là một sự sắp đặt có chủ đích. Nhưng bây giờ em cảm thấy em không thể rời xa anh được nữa."

Văn Thành ôm lấy vợ, cảm nhận sự bình yên trong trái tim. Bên ngoài, màn đêm yên ả bao phủ, chỉ có ánh đèn phố thị le lói, làm nền cho một tình yêu chân thành và giản dị, không gì có thể lay chuyển.

Đêm đó, sau khi mọi chuyện đã lắng xuống, Văn Thành và Gia Hân cùng nhau lên giường. Không khí trong phòng ngủ ấm áp và dịu nhẹ, tạo nên một cảm giác an lành. Gia Hân ôm chặt Văn Thành, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể anh lan tỏa sang mình.

Văn Thành nhìn khuôn mặt thanh tú và đẹp đẽ của vợ dưới ánh đèn ngủ mờ ảo. Những đường nét tinh tế trên gương mặt cô khiến trái tim anh rung động mạnh mẽ. Mỗi lần nhìn Gia Hân, anh lại cảm thấy một tình yêu sâu sắc và mãnh liệt, như thể không gì có thể ngăn cản được.



Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn còn một chút tội lỗi vì chưa thể nói ra thân phận thật sự của mình. Anh biết rằng

Gia Hân xứng đáng được biết sự thật, nhưng mỗi khi nhìn thấy nụ cười và ánh mắt tin tưởng của cô, anh lại không đành lòng. Tình yêu anh dành cho cô quá lớn, khiến anh sợ rằng sự thật ấy sẽ làm tổn thương đến tình cảm của hai người.

Văn Thành tự nhủ rằng mình sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói ra tất cả, nhưng đêm nay, trong không gian yên bình này, anh chỉ muốn quên đi mọi lo lắng và để mặc cho con tim dẫn lối.

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán Gia Hân, rồi dần dần những nụ hôn ấy trở nên sâu lắng hơn, đầy đam mê và tình cảm. Gia Hân đáp lại anh bằng những cái ôm chặt và những nụ hôn nồng nàn. Họ quấn quýt bên nhau, để mặc cho những cảm xúc tự nhiên và nguyên sơ nhất trào dâng.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi rào cản lý trí của Văn Thành dường như tan biến. Anh chỉ còn biết đến tình yêu và sự gần gũi với người phụ nữ mà anh trân trọng nhất. Cả hai người như hòa vào làm một, cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim đối phương, tạo nên một sự kết nối không thể tách rời.

Khi mọi chuyện đã qua đi, Văn Thành ôm chặt Gia Hân trong vòng tay, cảm nhận hơi thở đều đều của cô khi đã chìm vào giấc ngủ. Anh ngắm nhìn gương mặt an yên của vợ mình, lòng tràn ngập tình yêu và biết ơn. Trong đêm tĩnh lặng, anh thầm hứa với lòng mình rằng sẽ bảo vệ và yêu thương Gia Hân bằng tất cả những gì mình có, bất kể những khó khăn hay bí mật nào phía trước.

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng của buổi bình minh len qua cửa sổ, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên khuôn mặt thanh tú của Gia Hân. Văn Thành tỉnh dậy sớm hơn, cẩn thận không làm phiền giấc ngủ yên bình của vợ. Anh ngồi dậy và nhìn xuống ga giường, những vệt đỏ nhỏ hiện lên rõ ràng trong ánh sáng ban mai. Trái tim anh đột nhiên đau nhói, một cảm giác xúc động sâu sắc tràn ngập lòng anh.

Anh nhìn Gia Hân, cô vẫn đang ngủ yên, khuôn mặt tĩnh lặng và thanh thoát như một bức tranh hoàn mỹ. Trong khoảnh khắc ấy, Văn Thành không thể không nghĩ đến quá khứ của cô, đến những đau khổ mà cô đã trải qua. Gia Hân, gần 30 tuổi, nhưng chưa từng có một mối tình kể từ khi mất đi người bạn thanh mai trúc mã trong trận hỏa hoạn kinh hoàng năm nào. Sự mất mát ấy đã để lại trong cô một vết thương sâu sắc, khiến cô từ chối mọi tình cảm khác cho đến khi gặp Văn Thành.

Nhìn khuôn mặt cô, thanh khiết và an lành trong giấc ngủ, Văn Thành cảm thấy lòng mình chùng xuống. Anh không chỉ yêu Gia Hân, mà còn cảm thấy một trách nhiệm lớn lao đối với cô. Những vệt đỏ trên ga giường nhắc nhở anh về sự trong sáng và thuần khiết của cô, về niềm tin mà cô đã trao cho anh.

Văn Thành cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên má Gia Hân, cảm nhận được sự ấm áp từ làn da mềm mại của cô.

Một dòng cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong anh, những giọt nước mắt chực trào ra nhưng anh cố nén lại. Anh không muốn làm xáo trộn giấc ngủ yên bình của cô, nhưng cảm xúc trong lòng anh quá mạnh mẽ, khiến anh gần như nghẹn lời.

Anh ngồi bên cô, nhìn ngắm từng đường nét trên gương mặt thanh tú ấy, từng sợi tóc mềm mại, từng nhịp thở đều đặn. Văn Thành cảm thấy mình như đang đứng trước một điều kỳ diệu, một sự hiện diện thiêng liêng mà anh cần phải bảo vệ và nâng niu.

Trong tâm trí anh, hình ảnh của Gia Hân hiện lên rõ ràng, như một bông hoa đẹp đẽ và mong manh cần được che chở. Anh tự nhủ với lòng mình rằng, từ giây phút này, anh sẽ làm tất cả để mang lại hạnh phúc cho cô, để bù đắp cho những mất mát và đau khổ mà cô đã trải qua.

Văn Thành cúi gần hơn, thì thầm bên tai Gia Hân, giọng nói chứa đầy tình cảm và sự chân thành: "Anh yêu em,

Gia Hân. Anh sẽ luôn ở bên em, bảo vệ và yêu thương em suốt đời."

Gia Hân khẽ cựa mình trong giấc ngủ, như thể nghe thấy những lời anh nói. Nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi cô, mang đến cho Văn Thành một niềm hạnh phúc giản dị nhưng vô cùng sâu sắc. Anh ngồi bên cô, lòng tràn ngập tình yêu và quyết tâm. Dù tương lai có ra sao, anh biết răng mình sẽ luôn giữ vững lời hứa này, vì Gia Hân xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời.

Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng rọi qua cửa sổ, tô điểm cho bầu không khí yên bình của buổi sáng. Văn Thành bước nhẹ nhàng vào bếp, chuẩn bị bữa sáng với sự tỉ mỉ và cẩn thận. Từng động tác pha sữa, từng lát bánh mì nướng vàng ươm, đều thể hiện sự yêu thương và chăm sóc của anh dành cho Gia Hân.

Một lát sau, Gia Hân cũng tỉnh dậy. Cô nhận ra tấm ga giường với những vết đỏ mờ, biểu hiện của một đêm yên bình nhưng đầy dấu ấn. Không chần chừ, cô vội vàng mang tấm ga đi giặt. Khi bước ra từ phòng ngủ, tay ôm chặt tấm ga giường, cô bất ngờ gặp Văn Thành. Sự ngại ngùng bất chợt ập đến, khiến khuôn mặt cô đỏ bừng, ánh mắt e thẹn.

Văn Thành nhìn cô, đôi mắt anh chứa đựng sự thấu hiểu và yêu thương sâu sắc. Anh không nói lời nào, chỉ mỉm cười dịu dàng. Trong khoảnh khắc ấy, sự ngượng ngùng của Gia Hân như tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác an lòng và ấm áp.

Trong lúc ăn sáng, Văn Thành, với bản tính hồn nhiên và vô tư, buột miệng hỏi Gia Hân: "Em còn đau không?"

Câu hỏi bất ngờ ấy làm Gia Hân bối rối, đôi má cô ửng đỏ và ánh mắt lúng túng. Cô chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt nhìn xuống đĩa thức ăn, mong rằng câu chuyện sẽ nhanh chóng trôi qua. Văn Thành, với sự vô tư và tình yêu chân thành, không nhận ra sự ngượng ngùng của vợ, tiếp tục bữa sáng như thường lệ.

Sau bữa sáng, như mọi ngày, Văn Thành đưa Gia Hân đến công ty. Trên con đường quen thuộc, những lời trao đổi nhẹ nhàng giữa họ khiến không khí dần trở nên thoải mái hơn. Khi đến nơi, Gia Hân bước vào văn phòng, còn hơi lúng túng từ buổi sáng. Trợ lý Hồng Ngọc, với đôi mắt tinh ý và tấm lòng quan tâm, nhận ra sự tươi tắn khác thường ở Gia Hân và nói ngay: "Hôm nay cậu trông tươi tắn hẳn ra!"

Lời khen bất ngờ khiến Gia Hân ngượng ngùng, đôi má cô đỏ bừng, nhưng trong lòng lại cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng. Sự ngại ngùng tan biến dần, nhường chỗ cho một cảm giác hạnh phúc dịu dàng. Cô mỉm cười, cảm ơn

Hồng Ngọc rồi nhanh chóng bước vào phòng làm việc.

Ngày mới bắt đầu với những cảm xúc ngọt ngào và đầy hứa hẹn. Trong lòng Gia Hân, cảm giác được yêu thương và bảo vệ bởi Văn Thành khiến cô thấy an lòng và vững tin hơn.

Trên đường về, Văn Thành đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đã ấp ủ bấy lâu. Anh quyết định ghé thăm chỗ người bác của mình, Tổng Bí thư Minh Quang, để hỏi về một chuyện mà anh vẫn luôn thắc mắc. Đó là điều liên quan đến vụ hỏa hoạn năm xưa, sự kiện đã để lại một vết thương sâu sắc trong lòng anh và thay đổi cuộc đời anh mãi mãi.

Khi đến trước căn nhà số 5 phố Th. Quang anh luôn dâng trào lên cảm giác xúc động, bước vào căn phòng của bác Minh Quang theo sự chỉ dẫn của người cận vệ. Trong căn phòng lặng lẽ, ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ len lỏi chiếu vào, tạo nên một bầu không khí trang nghiêm và đầy suy tư. Văn Thành ngồi đối diện với bác Minh Quang, người bác mà anh luôn kính trọng và ngưỡng mộ. Sau khi đã hỏi thăm và trò chuyện về những điều thường nhật,

Văn Thành quyết định đi thẳng vào vấn đề.

"Thưa bác," Văn Thành bắt đầu, giọng anh pha lẫn sự nghiêm túc và quyết tâm, "Cháu muốn hỏi về vụ hỏa hoạn năm xưa, cháu luôn cảm thấy rằng sự việc đó không phải là ngẫu nhiên. Cháu tin rằng có một sự sắp đặt và một âm mưu đằng sau. Cháu biết rằng bác cũng đã suy nghĩ nhiều về chuyện này và có lẽ đã nhận ra những điểm bất thường."

Minh Quang im lặng một lúc, đôi mắt ông nhìn xa xăm, như thể đang hồi tưởng lại quá khứ. "'Cháu à," ông nói, giọng chậm rãi và đầy suy tư, "Cuộc đời luôn chứa đựng những bí ẩn và những sự thật khó lường. Bác đã sống qua nhiều biến cố, và mỗi lần như vậy, bác càng nhận ra rằng sự phong phú của tâm hồn con người mới là điều quý giá nhất."

Ông nhìn Văn Thành, ánh mắt ông đầy cảm thông: "Cháu cũng như Gia Hân đã trải qua nhiều đau khổ, và chính trong những đau khổ ấy, tâm hồn các cháu đã trưởng thành và trở nên mạnh mẽ. Đôi khi, chính những nỗi đau lại là những bài học quý giá, giúp chúng ta nhìn nhận cuộc đời một cách sâu sắc hơn."

Văn Thành cảm nhận được sự trầm lắng và triết lý sâu sắc trong lời nói của bác. "Nhưng thưa bác, cháu cảm thấy có một sự bất công đã xảy ra. Cháu muốn tìm ra sự thật, không chỉ để giúp cháu đối mặt với quá khứ, mà còn để mang lại công lý cho những gì đã xảy ra."

Ông Minh Quang gật đầu, đôi mắt ông hiện lên một sự kiên định: "Cháu nói đúng. Công lý là điều quan trọng.

Nhưng đôi khi, sự thật không chỉ là việc tìm ra kẻ gây ra đau khổ, mà còn là việc chúng ta phản ứng thế nào với sự thật đó. Bác đã giữ lại một số hồ sơ và tài liệu liên quan. Nếu cháu muốn, bác sẽ cung cấp cho cháu những gì bác có."

Ông đứng dậy, đi về phía tủ hồ sơ cũ kỹ: "Nhưng cháu phải hiểu rằng, mỗi bước trên con đường tìm kiếm sự thật, cháu sẽ phải đối mặt với những thử thách và đau khổ mới. Tâm hồn con người phong phú và phức tạp, và chỉ khi chúng ta hiểu được điều đó, chúng ta mới có thể thực sự đạt được sự bình yên trong lòng."

Ông Minh Quang đặt chồng tài liệu lên bàn trước mặt Văn Thành: "Hãy cẩn thận, và chúc cháu may mắn trên con đường tìm kiếm sự thật. Bác tin rằng với tình yêu và lòng quyết tâm, cháu sẽ vượt qua mọi khó khăn. Và nhớ răng, sự phong phú của tâm hồn chính là nguồn sức mạnh lớn nhất."

Văn Thành cầm chồng tài liệu, cảm thấy nặng trĩu nhưng đầy hy vọng. Anh biết rằng con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng với những lời dạy của bác Minh Quang, anh hiểu rằng sự phong phú và sâu sắc của tâm hồn sẽ là ngọn đèn soi sáng cho hành trình tìm kiếm sự thật và công lý.

Khi nhìn thấy Văn Thành cầm đống tài liệu rời đi, ông Minh Quang lặng lẽ quan sát Văn Thành, trong lòng ông ẩn chứa một sự lo lắng khó nói. Ông đã biết được sự thật khủng khiếp rằng kẻ đứng đằng sau gây ra vụ hỏa hoạn năm xưa chính là cha của Gia Hân. Nhưng ông quyết định giữ im lặng, không muốn hạnh phúc của đôi trẻ bị hủy hoại. Ông chỉ cung cấp một chút manh mối, để Văn Thành tự điều tra. Nếu một ngày nào đó, Văn Thành phát hiện ra sự thật, việc chấp nhận Gia Hân hay không sẽ do anh tự quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau