Chương 55: Ở Hiền Gặp Lành
Ngày khai trương chi nhánh mới của Gia Hân cuối cùng cũng đến. Trời vừa sáng, ánh bình minh len lỏi qua cửa sổ, mang theo những tia nắng dịu dàng, nhưng lòng cô lại nặng trĩu những lo toan. Cả đêm hôm trước, cô gần như không ngủ, lòng đầy lo âu và hứng khởi, còn Văn Thành cũng cùng cô kiểm tra lại từng chi tiết nhỏ, từ việc trang trí đến cách bày biện sản phẩm. Mọi thứ dường như đã sẵn sàng, nhưng ngay khi ánh mặt trời vừa lên cao, Văn Thành bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn.
Anh dần trở nên nặng nề, đầu óc quay cuồng và nhiệt độ cơ thể tăng cao một cách đáng ngại. Gia Hân, với trực giác nhạy bén của người vợ, nhanh chóng nhận ra sự thay đổi này. Cô lo lắng chạm tay lên trán anh, và cảm giác nóng rực trên tay cô khiến lòng Gia Hân thắt lại. "Anh sốt rồi!" - cô kêu lên, giọng nói chất chứa bao lo âu. "Anh phải nghỉ ngơi ngay, để em gọi bác sĩ."
Nhưng Văn Thành, mặc dù cơ thể đang dần suy yếu, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh. Anh nắm lấy tay cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Không cần phải lo lắng cho anh đâu. Đây chỉ là cơn sốt nhẹ thôi. Anh chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe lại. Em không nên bỏ lỡ ngày quan trọng này. Hôm nay là ngày khai trương, tất cả mọi sự chuẩn bị đều đã hoàn hảo. Em phải có mặt ở đó, không thể vì anh mà bỏ lỡ được."
Gia Hân đứng lặng, lòng ngổn ngang bao cảm xúc. Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của Văn Thành, tự hỏi liệu mình có nên ở lại bên anh hay không. Bên ngoài, ánh sáng ban mai vẫn rạng rỡ, nhưng trong lòng cô, một cuộc đấu tranh không ngừng diễn ra. Cô cảm nhận được tình yêu và trách nhiệm của mình đối với
Văn Thành, nhưng cũng hiểu rằng buổi khai trương này là một bước ngoặt trong sự nghiệp của cô, là thành quả của bao tháng ngày nỗ lực.
"Nhưng... nếu anh không khỏe... em lo lắm." - cô thì thầm, giọng nói đầy mâu thuẫn.
Văn Thành, mặc dù cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu đi, vẫn mỉm cười, cố gắng trấn an cô. "Anh sẽ ổn thôi, đừng lo. Em biết mà, mọi chuyện ở đó đều cần em. Anh sẽ nghỉ ngơi một lát, có lẽ khi em về, anh đã khỏe lại. Đi di, em."
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ và nhận thấy quyết tâm của Văn Thành, Gia Hân miễn cưỡng đồng ý. Cô dặn dò anh uống thuốc và nghỉ ngơi, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán anh trước khi bước ra cửa. Trong lòng cô vẫn còn nặng trĩu nỗi lo lắng, nhưng cô biết rằng mình không thể để Văn Thành thấy được sự yếu đuối đó. Cô phải mạnh mẽ, vì cả anh và vì chính mình.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng Gia Hân, Văn Thành nằm lại trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cơ thể anh rã rời, nhưng tâm trí vẫn bận rộn với những suy nghĩ về buổi khai trương. Anh hiểu rằng mình không thể là gánh nặng cho Gia Hân vào lúc này, không thể để cô phân tâm. Trong lòng anh, một niềm tin mãnh liệt trỗi dậy rằng, dù anh không có mặt, Gia Hân vẫn sẽ vượt qua mọi thử thách và thành công.
Trong căn phòng nhỏ bé, ánh nắng dần lên cao, chiếu sáng lên khuôn mặt Văn Thành, người đàn ông đang nằm đó với tất cả sự hy sinh và tình yêu thầm lặng dành cho người phụ nữ anh yêu.
Buổi sáng hôm đó, khi Gia Hân bước vào không gian của buổi lễ khai trương, cô cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên sống động và rộn ràng hơn bao giờ hết. Từ những dãy băng rôn rực rỡ, những lằng hoa tươi ngát hương, đến những tiếng cười nói của khách mời và tiếng nhạc du dương, tất cả đều hòa quyện tạo nên một không khí phấn khởi, đánh dấu sự khởi đầu của một hành trình mới trong sự nghiệp của cô.
Nhưng giữa bầu không khí náo nhiệt ấy, lòng Gia Hân vẫn đượm một nỗi lo lắng không thể xóa nhòa. Hình ảnh
Văn Thành với cơn sốt cao vẫn hiện lên trong tâm trí cô. Mỗi bước đi của cô trên thảm đỏ dường như trở nên nặng nề hơn bởi gánh nặng trách nhiệm và tình yêu đối với chồng. Cô biết rằng anh muốn cô ở đây, muốn cô tỏa sáng trong buổi lễ này, nhưng trái tim cô lại không ngừng hướng về người đàn ông đang nằm ở nhà.
Ngọc Linh, trong vai trò đối tác của Gia Hân, cũng có mặt tại buổi lễ. Cô đứng giữa đám đông, ánh mắt chăm chú quan sát từng chi tiết của buổi lễ. Cô biết rằng đây không chỉ là một buổi khai trương bình thường, mà là biểu tượng cho sự kiên trì và nỗ lực của Gia Hân trong suốt thời gian qua. Ngọc Linh cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong ánh mắt của Gia Hân, mặc dù cô ấy đang cố gắng tỏ ra bình thản và tự tin.
Buổi lễ bắt đầu với bài phát biểu của Gia Hân, giọng nói của cô vang lên mạnh mẽ nhưng không giấu được chút run rẩy. Cô nói về hành trình của mình, về những thử thách và khó khăn mà cô đã vượt qua để có được ngày hôm nay. Mỗi lời nói của cô đều mang theo những cảm xúc chân thành, như một lời tri ân đến tất cả những người đã ủng hộ và đồng hành cùng cô.
Ngọc Linh đứng lặng lẽ bên cạnh, lắng nghe từng lời của Gia Hân. Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc lẫn lộn:
vừa ngưỡng mộ sự kiên cường của người phụ nữ đứng trước mặt, vừa cảm thấy có gì đó sâu thằm hơn mà cô chưa thể hiểu hết. Cô tự hỏi liệu mình có thể mạnh mẽ như Gia Hân không, nếu phải đối mặt với những áp lực và
trach nhiem nang ne nhu vay.
Sau bài phát biểu, buổi lễ tiếp tục với các hoạt động cắt băng khánh thành và giới thiệu sản phẩm. Gia Hân đi khắp nơi, nở nụ cười với các khách mời, trả lời từng câu hỏi, nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại một khoảng trống khó lấp đầy. Cô nhận ra rằng dù công việc có quan trọng đến đâu, gia đình vẫn là nơi cô đặt trọn niềm tin và hy vọng.
Ngọc Linh, khi nhìn thấy ánh mắt xa xăm của Gia Hân, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó chạnh lòng. Cô hiểu rằng, đằng sau thành công và những hào quang rực rỡ, luôn có những nỗi niềm riêng, những điều không ai có thể nhìn thấy, ngoài chính bản thân người trong cuộc.
Buổi lễ kết thúc trong tiếng vỗ tay và những lời chúc mừng, nhưng đối với Gia Hân, mọi thứ dường như chỉ là một lớp vỏ bọc hào nhoáng. Khi đám đông dần tan đi, cô cảm thấy mình cần nhanh chóng trở về với Văn Thành. Cô biết rằng, dù công việc có thành công đến đâu, điều quan trọng nhất vẫn là người đàn ông đang đợi cô ở nhà, người đã hy sinh và ủng hộ cô trong suốt chặng đường vừa qua.
Ngọc Linh nhìn theo bóng dáng Gia Hân vội vã rời khỏi buổi lễ, lòng cô không khỏi dâng lên một nỗi cảm thông sâu sắc. Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu rằng cuộc sống không chỉ là những thành công bên ngoài, mà còn là những giá trị sâu sắc bên trong, những mối quan hệ mà chúng ta dành cả đời để xây dựng và bảo vệ.
Khi ánh nắng dần tắt, buổi lễ khai trương khép lại, để lại trong lòng Ngọc Linh nhiều suy nghĩ. Cô nhận ra rằng sự thành công của Gia Hân không chỉ đến từ nỗ lực cá nhân, mà còn từ những mối quan hệ và sự hy sinh không ngừng nghỉ. Cô tự hỏi mình, liệu có khi nào cô sẽ tìm thấy một điều gì đó quý giá như thế trong cuộc sống của mình? Hay cô sẽ tiếp tục chạy theo những mục tiêu xa vời mà không bao giờ đạt đến được hạnh phúc thực sự?
Trong suy tư đó, Ngọc Linh rời khỏi buổi lễ, mang theo những cảm xúc phức tạp và một sự tỉnh ngộ sâu sắc về ý nghĩa thực sự của thành công và hạnh phúc.
Gia Hân trở về khách sạn sau buổi lễ khai trương, lòng ngập tràn cảm giác bất an. Mọi bước chân của cô trên hành lang đều vang vọng, như tiếng của chính nỗi lo lắng không thể nói thành lời. Khi cánh cửa phòng mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là Văn Thành nằm im lìm trên giường, cơ thể như bị nhấn chìm dưới sức nặng của cơn sốt.
Anh nằm đó, không động đậy, trán ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, rời rạc. Gia Hân vội vàng chạy đến bên anh, tim đập loạn nhịp khi chạm vào làn da nóng bỏng của anh. Cô gọi tên anh, nhưng chỉ nhận lại những tiếng rên rỉ yếu ớt. Cô nhận ra anh đang trong trạng thái mê man, bị cuốn vào một thế giới nào đó, nơi mà cô không thể với tới.
"Cha mẹ ơi... Thanh Mai ơi... con nhớ mọi người lắm..." - những lời nói mơ hồ thoát ra từ đôi môi khô khốc của Văn Thành khiến Gia Hân sững sờ. Cô cảm thấy một sự bất an dâng lên trong lòng, như thể vừa chạm đến rìa của một bí mật đã bị chôn vùi từ lâu. Thanh Mai là ai? Tại sao Văn Thành lại nhắc đến người này, trong lúc anh yếu đuối và dễ tổn thương nhất?
Gia Hân cố gắng lắng nghe, hi vọng có thể hiểu rõ hơn những gì đang diễn ra trong tâm trí anh, nhưng những lời nói trở nên mờ nhạt, dần chìm vào sự im lặng của cơn sốt. Anh thiếp đi, chìm vào cơn mê, để lại cô một mình với vô số câu hỏi không lời đáp.
Cô cảm thấy mình như đang đối mặt với một tấm màn che phủ quá khứ của người đàn ông mà cô yêu, một quá khứ mà cô chưa từng biết đến. Nỗi lo lắng không chỉ còn là sự sợ hãi về cơn bệnh của anh, mà còn là sự bất an về những gì có thể tồn tại giữa họ - những điều chưa từng được nói ra, nhưng giờ đây lại hiện hữu một cách đau đớn.
Trong khoảnh khắc đó, Gia Hân nhận ra rằng tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc hạnh phúc, mà còn là sự chấp nhận, là việc đứng bên cạnh người mình yêu trong những lúc khó khăn nhất, ngay cả khi những bí mật và quá khứ của họ dần dần lộ ra. Cô không thể bỏ mặc Văn Thành trong trạng thái này. Cô biết mình phải hành động, phải đưa anh đến nơi an toàn.
Với sự giúp đỡ của nhân viên khách sạn, Gia Hân cùng họ nâng Văn Thành dậy, dìu anh xuống sảnh. Mỗi bước đi của họ đều mang theo sự nặng nề của lo lắng và trách nhiệm. Gia Hân biết rằng Văn Thành cần được chăm sóc y tế ngay lập tức, nhưng trong sâu thắm, cô cũng biết rằng mình đang tiến gần hơn đến việc phải đối mặt với những điều mà trước đây cô chưa từng nghĩ tới.
Khi họ đến trước cửa khách sạn, chiếc taxi đã chờ sẵn. Gia Hân và các nhân viên nhẹ nhàng đặt Văn Thành vào ghế sau. Cô ngồi vào xe, kéo anh lại gần, cảm nhận cơ thể anh lạnh ngắt dần trong vòng tay mình. "Nhanh lên, làm ơn..." - cô nói với tài xế, giọng cô run rẩy, như thể những lời nói đó là hy vọng cuối cùng mà cô có thể bấu víu.
Chiếc taxi lướt nhanh trên đường, mang theo Gia Hân và Văn Thành tiến về bệnh viện. Trong khoang xe nhỏ hẹp, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Văn Thành và nỗi lo lắng của Gia Hân. Cô nhìn anh, nghĩ về những lời nói mơ hồ kia, và nhận ra rằng cuộc sống không bao giờ đơn giản như cô từng nghĩ. Mọi thành công, mọi hạnh phúc đều được xây dựng trên những nền tảng vô hình của quá khứ, những nền tảng mà đôi khi cô không thể nhìn thấy, nhưng luôn tồn tại để thử thách tình yêu và sự kiên nhẫn của cô.
Trong Bệnh viện vào buổi đêm tĩnh lặng như một bức tranh mà mỗi nét vẽ là một mảnh ghép của cuộc sống. Ánh đèn trắng lạnh lẽo soi rọi những hành lang dài, nơi những bước chân vội vã của y bác sĩ thỉnh thoảng lại vang lên, làm gián đoạn sự yên tĩnh. Tiếng máy móc nhẹ nhàng kêu đều đều, xen lẫn với những âm thanh rời rạc của cuộc sống lặng lẽ diễn ra trong các căn phòng bệnh.
Trong một căn phòng nhỏ, Văn Thành nằm đó, cơ thể vẫn yếu ớt nhưng giờ đây hơi thở đã đều đặn hơn, không còn nặng nề như trước. Anh đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhờ sự chăm sóc tận tình của các y bác sĩ. Từ lúc anh được đưa vào bệnh viện, các bác sĩ đã không ngừng nỗ lực, sử dụng tất cả những kiến thức và kinh nghiệm để hạ sốt và ổn định tình trạng của anh. Những bàn tay của họ, đôi khi lạnh lẽo nhưng đầy trách nhiệm, đã làm tất cả để kéo anh khỏi lằn ranh mỏng manh giữa sự sống và cái chết.
Giờ đây, căn phòng chỉ còn lại tiếng máy móc theo dõi nhịp tim, như một lời nhắc nhở rằng sự sống vẫn đang tiếp diễn, dù có yếu ớt đến đâu. Văn Thành từ từ mở mắt, cảm giác lạ lẫm khi ánh sáng đèn trần chói mắt đập vào.
Anh nhíu mày, đôi mắt vẫn còn mơ màng sau những giờ phút dài chìm đắm trong cơn mê.
Khi tầm nhìn dần rõ ràng hơn, anh nhận ra một hình dáng quen thuộc ngồi cạnh giường mình. Gia Hân đang ngủ gục, đầu cúi xuống, tay vẫn nắm lấy bàn tay của anh, như sợ rằng nếu buông ra, anh sẽ biến mất. Khuôn mặt cô đầy vẻ mệt mỏi, với những quầng thâm dưới mắt tố cáo rằng cô đã thức nhiều đêm để trông chừng anh. Dù trong giấc ngủ, cô vẫn nắm chặt tay anh, như thể đó là nguồn sống duy nhất của mình.
Văn Thành cảm thấy một dòng cảm xúc mạnh mẽ dâng lên trong lòng. Anh nhè nhẹ đưa tay lên, vuốt ve mái tóc của cô, những sợi tóc mềm mượt trượt qua ngón tay anh. Cảm giác này thật bình yên, như thể mọi nỗi lo âu, mọi cơn đau đã qua đi, chỉ còn lại sự hiện diện của hai người, trong khoảnh khắc này.
Cô vẫn ngủ say, không hề hay biết về cử chỉ của anh. Anh tiếp tục vuốt ve, từng chút một, như thể muốn khắc ghi hình ảnh này vào tâm trí.
Cảm giác ấm áp và biết ơn tràn ngập trong lòng Văn Thành. Anh hiểu rằng dù cuộc sống có đưa đẩy anh đi đâu, dù có bao nhiêu bí mật hay quá khứ mà anh phải đối mặt, thì tình yêu và sự hy sinh của Gia Hân sẽ luôn là bến đỗ cuối cùng mà anh có thể tìm về. Anh khẽ thở dài, không phải vì mệt mỏi, mà vì nhận ra rằng anh đã tìm thấy điều quý giá nhất trong cuộc đời này - một tình yêu chân thành và bất diệt.
Vài hôm sau, khi Văn Thành đã đủ sức khỏe để xuất viện, Gia Hân cẩn thận đưa anh về nhà. Trong suốt hành trình từ bệnh viện về, không khí giữa hai người dường như vẫn còn mang nặng những âm vang của cơn bệnh vừa qua. Văn Thành tuy đã tỉnh táo nhưng dáng vẻ mệt mỏi vẫn còn in hằn trên khuôn mặt. Gia Hân, dù đã nhìn thấy sự hồi phục của anh, vẫn không thể dập tắt nỗi lo lắng trong lòng.
Trở về phòng, Gia Hân khuyên anh nên ở nhà nghỉ ngơi. "Anh cần thời gian để hoàn toàn bình phục," cô nói, giọng dịu dàng nhưng đầy kiên quyết. "Mọi công việc khác cứ để em lo. Em không muốn anh phải lo lắng thêm bất cứ điều gì."
Văn Thành, với đôi mắt dịu dàng nhìn cô, khẽ gật đầu. Anh biết cô nói đúng. Những ngày nằm trên giường bệnh, anh đã có thời gian suy ngẫm về cuộc đời mình, về sự hiện diện của Gia Hân trong cuộc sống, và anh nhận ra mình may mắn thế nào khi có cô bên cạnh.
Thời gian trôi qua, và sức khỏe của Văn Thành dần được cải thiện. Nhưng trong lòng Gia Hân vẫn còn đó một nỗi băn khoăn không thể giải tỏa. Một buổi tối, trong bầu không khí ấm cúng của bữa cơm gia đình, khi họ ngồi đối diện nhau, sự yên tĩnh dường như quá nặng nề. Gia Hân, với đôi mắt đầy suy tư, nhìn Văn Thành. Cuối cùng, không thể giữ im lặng được nữa, cô khẽ hỏi: "Anh à... hôm anh sốt nặng, trong cơn mê, anh đã nhắc đến cha mẹ và... một người tên Thanh Mai."
Câu nói ấy khiến không gian như đông cứng lại. Văn Thành lặng người, cảm giác như bị kéo trở về những ký ức xa xăm, nơi mà anh đã cố gắng giấu kín trong lòng. Những hình ảnh mờ nhạt hiện lên trong tâm trí anh, những mảnh vụn của một quá khứ mà anh tưởng đã bị thời gian chôn vùi.
Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn yếu ớt chiếu xuống căn phòng nhỏ, tạo nên một không gian ngột ngạt, như thể từng góc khuất của căn phòng đang thầm thì với những bí mật chưa được hé lộ. Gia Hân, với đôi mắt sâu thắm đầy nỗi lo âu, dõi theo từng cử chỉ của Văn Thành, như một linh hồn lạc lối tìm kiếm chút ánh sáng le lói giữa đêm đen. Mỗi sự thay đổi trên gương mặt anh dường như khắc sâu thêm vào lòng cô một nỗi bất an vô hình, tựa như cô vừa khơi dậy một ký ức đau đớn mà anh đã cố chôn vùi.
Văn Thành, với nỗ lực kìm nén cơn bão lòng, cất lên giọng nói run rẩy, cố gắng tạo ra một bức tường ngăn cách giữa anh và thực tại: "Em nói gì vậy? Anh thật sự không hiểu," giọng anh vang lên, đầy gượng gạo, như một nhạc cụ lạc nhịp trong dàn hòa tấu.
Gia Hân, nhận ra sự thoái thác trong câu trả lời của chồng, lặng lẽ dừng lại. Nhưng trong tâm trí cô, một hạt mầm ngờ vực đã được gieo trồng, và chẳng bao lâu nữa, nó sẽ nảy mầm thành một cây đại thụ to lớn, không thể bị nhố bỏ.
Cảm nhận được không khí căng thẳng và ánh nhìn lo lắng từ Gia Hân, Văn Thành càng thêm thấm thía sự nghiêm trọng của tình huống. Anh hiểu rằng, nếu không khéo léo lèo lái, cuộc đối thoại này có thể đưa họ vào một vực thằm không lối thoát. Nhưng thực ra, anh cũng đang đối diện với những bóng ma của quá khứ, những thứ mà anh tưởng đã chôn sâu, nay lại trỗi dậy ám ảnh anh từng đêm.
"Nhân tiện," Văn Thành lên tiếng, cố gắng dẫn dắt cuộc trò chuyện sang một lối rẽ khác, "em có thể chia sẻ về những dự định sắp tới của em không? Anh tin chắc rằng em đã lên kế hoạch chu đáo cho chi nhánh mới. Anh rất muốn nghe về những bước tiếp theo trong dự án của em."
Gia Hân ngước mắt lên, ánh nhìn chậm rãi chuyển từ sự nghiêm trọng sang một niềm nhẹ nhõm hơn. Câu hỏi của
Văn Thành tựa như một làn gió nhẹ thoảng qua, xua tan đi lớp sương mù dày đặc trong không khí. "À, đúng rồi," cô nói, một nụ cười thoáng qua trên môi. "Chi nhánh mới đang dần hoàn thiện, và như em đã nói trước đây, sau này em sẽ giao nó cho anh quản lý. Không biết anh có dự định gì không?"
Nhịp tim của Văn Thành dần chậm lại, cơ thể anh như được thả lỏng hơn. "Anh cũng đã nghĩ đến việc mở rộng thêm một số mặt hàng và dịch vụ để thu hút khách hàng mới. Có vài ý tưởng mới mà anh hy vọng sẽ mang lại những thành quả tích cực."
Nhìn thấy nụ cười đáp lại đầy hy vọng trên gương mặt Gia Hân, Văn Thành nhận ra rằng sự chuyển hướng cuộc trò chuyện không chỉ làm giảm căng thăng mà còn mở ra một con đường mới trong mối quan hệ của họ. Trong cuộc sống, đôi khi chỉ cần một lời nói, một cử chỉ, cũng đủ để làm tan biến những khúc mắc, tạo nên một nhịp cầu nối những tâm hồn đang lạc lối.
"Đó là những ý tưởng tuyệt vời," Gia Hân nhẹ nhàng đáp lại, "Em tin rằng với sự tận tụy của anh, mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ."
Khi Gia Hân tiếp tục chia sẻ về những kế hoạch tương lai, về những thử thách và cơ hội phía trước, không khí trong phòng trở nên ấm cúng hơn. Những lo âu của Văn Thành về quá khứ tạm thời lắng xuống, và cả hai dần cảm thấy sự gắn kết sâu sắc hơn khi cùng nhau đối mặt với những ước mơ và hy vọng trong tương lai.
Ngồi cạnh nhau, dưới ánh đèn vàng ấm áp, những câu chuyện về công việc và tương lai đã trở thành nhịp cầu nối kết hai tâm hồn đang cố gắng hiểu và chấp nhận lẫn nhau. Văn Thành cảm nhận được rằng, việc chia sẻ về tương lai không chỉ giúp họ giảm bớt căng thẳng mà còn làm bền chặt thêm mối dây tình cảm giữa họ.
Những tia sáng nhạt nhòa từ ngọn đèn chiếu rọi lên những đường nét thanh tú trên khuôn mặt Gia Hân, phản chiếu một sự bình thản mà Văn Thành cảm nhận được rất rõ. Nhưng trong lòng anh, sự yên tĩnh này chỉ là bề ngoài, bởi sâu thắm, cơn sóng ngầm của quá khứ vẫn cuộn trào, đe dọa phá tan lớp vỏ bọc mà anh đã cố công xây dựng.
Khi họ tiếp tục trao đổi về những kế hoạch, Văn Thành cảm thấy mình dần lạc vào một trạng thái mơ hồ, nơi mà thực tại và ký ức đan xen nhau như một mạng lưới phức tạp không có lối ra. Trong tâm trí anh, những hình ảnh của quá khứ hiện lên như những mảnh ghép của một bức tranh tối màu. Đó là những khoảnh khắc mà anh muốn lãng quên, nhưng chúng lại hiện về, rõ nét hơn bao giờ hết. Anh thấy mình trở lại những ngày xưa cũ, khi mà cuộc sống còn đơn giản, không có sự nặng nề của trách nhiệm và nỗi đau.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan sự tĩnh lặng trong không gian, khiến cả Gia Hân và Văn Thành giật mình. Gia Hân vội vã nhấc máy, vẻ mặt cô từ lo lắng chuyển sang kinh ngạc và bàng hoàng khi nghe giọng nói từ đầu dây bên kia.
"Alo... vâng, tôi là Gia Hân đây..." Cô đáp, giọng dần trở nên căng thẳng. "Chuyện gì? Ngọc Linh? Sao lại có thể như vậy được? Vâng, tôi sẽ đến ngay."
Khi cúp máy, đôi mắt Gia Hân thoáng nét hoảng loạn. "Ngọc Linh, đối tác của em, vừa gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Họ tìm thấy danh thiếp của em trong túi cô ấy, nên đã gọi để thông báo. Chúng ta phải đến bệnh viện ngay lập tức."
Văn Thành cảm thấy một cơn sóng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Không chần chừ, anh nói: "Anh sẽ đưa em đi."
Trên đường đến bệnh viện, trời bắt đầu mưa. Những giọt nước nặng nề đập vào kính xe, hòa cùng với tiếng gió rít qua từng kẽ hở, tạo nên một âm thanh u ám như báo hiệu một điều gì đó không lành. Gia Hân ngồi cạnh anh, khuôn mặt căng thẳng hiện rõ sự lo lắng, đôi tay cô siết chặt vào nhau. Văn Thành cố gắng tập trung vào con đường phía trước, trong lòng dâng lên sự bất an khi nghĩ về đối tác của vợ mình đang gặp nguy hiểm.
Khi đến bệnh viện, họ được dẫn đến khu vực cấp cứu, nơi Ngọc Linh đang nằm bất động. Ánh sáng từ những bóng đèn lạnh lẽo soi rọi lên khuôn mặt trắng bệch của cô. Gia Hân vội vàng đến bên cạnh, nắm lấy tay Ngọc Linh, lòng tràn đầy xót xa. "Ngọc Linh... tỉnh dậy đi, cậu không thể bỏ mặc mình như thế này," cô thì thầm, giọng run rẩy.
Văn Thành đứng bên cạnh, nhìn Ngọc Linh một lúc lâu, rồi bất chợt anh sững lại. Khuôn mặt này, dường như không phải lần đầu anh thấy. Một ký ức mơ hồ hiện về trong đầu anh, và chỉ đến lúc này, anh mới nhận ra: Ngọc Linh chính là cô gái từng giúp chở anh về nhà trong một lần tình cờ. Một sự ngạc nhiên không nói nên lời thoáng hiện trên khuôn mặt Văn Thành, nhưng anh nhanh chóng giấu đi, không muốn Gia Hân nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của mình.
Khi bác sĩ bước vào phòng, thông báo rằng tình trạng của Ngọc Linh đã ổn định và cô sẽ qua cơn nguy kịch, cả
Gia Hân và Văn Thành đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nỗi lo âu trong lòng họ vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Gia Hân tiếp tục ngồi bên giường, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của người bạn đồng nghiệp, trong khi Văn Thành đứng bên cạnh, lòng đầy mâu thuẫn. Anh không biết liệu Ngọc Linh có nhớ ra anh không khi cô tỉnh lại.
Đêm đó, khi cả hai ngồi trong phòng bệnh, bóng tối bên ngoài cửa sổ dần dần bao trùm lấy không gian.
Đêm đó, không khí trong bệnh viện lặng lẽ và u tịch. Ngoài hành lang, thỉnh thoảng chỉ có tiếng bước chân của những y tá đi lại nhẹ nhàng. Gia Hân và Văn Thành quyết định ở lại qua đêm để chăm sóc cho Ngọc Linh, một phần vì lo lắng cho cô, một phần vì sự trách nhiệm đối với một người bạn, một đối tác quan trọng. Gia Hân ngồi bên giường Ngọc Linh, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của cô, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho bạn mình sớm hồi phục.
Văn Thành im lặng ngồi cạnh, cố gắng tạo cho Gia Hân một cảm giác an toàn và yên tâm. Nhưng mỗi khi ánh mắt anh chạm vào khuôn mặt của Ngọc Linh, ký ức về lần gặp gỡ tình cờ đó lại hiện về, khiến anh không khỏi cảm thấy một sự trùng hợp kỳ lạ và đôi chút bất an. Tuy nhiên, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, để tâm trí mình trôi theo những suy nghĩ miên man.
Khi ánh sáng buổi sáng nhạt dần xuyên qua các khe cửa, bệnh viện bắt đầu nhộn nhịp trở lại. Những tiếng động nhỏ dần dần kéo mọi người ra khỏi giấc ngủ mơ hồ. Gia Hân, sau một đêm không ngủ, quyết định xuống căn tin để mua chút đồ ăn cho mình và Văn Thành, đồng thời cũng lấy một bát cháo cho Ngọc Linh, hy vọng cô sẽ tỉnh lại sớm.
Khi Gia Hân trở lại phòng bệnh, Văn Thành đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài trời, nơi những tia nắng đầu tiên đang chiếu xuống mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Gia Hân đặt bát cháo xuống bàn và nhẹ nhàng tiến về phía Ngọc Linh. Vừa lúc đó, Ngọc Linh khẽ cựa mình, đôi mắt từ từ mở ra, trong ánh nhìn lộ rõ sự mơ hồ và hoang mang.
"Đây là đâu..?" Ngọc Linh thì thầm, giọng nói yếu ớt. Cô cố gắng nhìn xung quanh, nhưng mọi thứ dường như quá xa lạ.
Gia Hân nhanh chóng chạy lại gần, khuôn mặt đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập sự nhẹ nhõm khi thấy bạn mình tỉnh lại. "Ngọc Linh, cậu tỉnh rồi sao? Đây là bệnh viện, cậu gặp tai nạn nhưng giờ mọi chuyện ổn rồi," cô dịu dàng nói, đôi mắt sáng lên một niềm vui nho nhỏ.
Ngọc Linh nhìn lên Gia Hân, cố gắng ghép nối những mảnh ký ức vụn vỡ trong đầu. Dù đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng sự hiện diện của Gia Hân, cùng với giọng nói dịu dàng và ấm áp của cô, khiến Ngọc Linh dần cảm thấy an tâm hơn. Cô gật đầu nhẹ, không nói gì, chỉ để mặc cho những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra, có lẽ là vì cảm động, có lẽ là vì đau đớn.
"Đừng lo, mình sẽ chăm sóc cho cậu," Gia Hân nói, nở một nụ cười an ủi. Cô nhẹ nhàng cầm bát cháo lên, từng thìa từng thìa đưa đến miệng Ngọc Linh. Văn Thành đứng từ xa, lặng lẽ quan sát, trong lòng nhen nhóm một cảm giác lạ lẫm mà anh chưa từng trải qua trước đây sự kết nối sâu sắc giữa những con người trong khoảnh khắc yếu đuối nhất.
Khi từng thìa cháo ấm áp trôi qua cổ họng, Ngọc Linh dần dần cảm nhận được sức sống trở lại trong cơ thể mình.
Cô nhìn Gia Hân với ánh mắt biết ơn, nhưng cũng xen lẫn chút bối rối. "Gia Hân... sao cậu lại ở đây? Mình... mình chỉ nhớ là mình đang lái xe..."
"Không sao đâu," Gia Hân dịu dàng đáp, "Chuyện gì qua rồi thì cho qua. Điều quan trọng là cậu đã tỉnh lại, mọi thứ khác đều không quan trọng."
Ngọc Linh im lặng, đầu óc cô vẫn còn mờ mịt, nhưng sự hiện diện và quan tâm của Gia Hân khiến cô cảm thấy mình không cô đơn trong thời khắc khó khăn này. Trong khi đó, Văn Thành, dù đứng cách xa một chút, cũng không thể không cảm thấy xúc động trước sự tình cảm và lòng trắc ẩn của vợ mình. Anh nhận ra rằng, trong tình huống này, mọi thứ trở nên vô cùng giản dị đó là sự hiện diện của tình người, một thứ có thể làm dịu đi những nỗi đau sâu kín nhất.
Ngọc Linh húp được mấy thìa cháo thì bắt đầu cảm thấy cơ thể dần ấm lại, sức lực cũng hồi phục đôi chút. Cô nhìn quanh căn phòng bệnh, ánh mắt lướt qua những đồ vật xung quanh, và chợt nhận ra rằng có điều gì đó thiếu vắng. Ánh mắt ấm áp mà cô từng cảm nhận không còn hiện diện trong căn phòng này. Ngọc Linh không thấy ai khác ngoài Gia Hân, và trong lòng cô thoáng qua một cảm giác lạ lẫm, như thể có điều gì đó quen thuộc nhưng lại không thể nắm bắt.
Cảm giác tò mò dâng lên, Ngọc Linh khẽ đưa ánh mắt về phía Gia Hân, như muốn hỏi thăm về sự vắng mặt của người đàn ông cô vừa nhìn thấy trong khoảnh khắc trước khi thiếp đi. Dù không nói ra, ánh mắt của cô chứa đựng nhiều câu hỏi không lời, tựa như một mối bận tâm khó hiểu đang dần hình thành trong tâm trí.
Gia Hân bắt gặp ánh mắt của Ngọc Linh, hiếu rõ bạn mình đang thắc mắc điều gì. Với một nụ cười nhẹ nhàng, cô nói: "Người bạn của mình vừa về nhà lấy chút đồ đạc. Anh ấy đến để giúp mình chăm sóc cậu thôi. Không cần lo lắng đâu, mọi chuyện đều ổn."
Ngọc Linh nghe vậy thì khẽ gật đầu, sự tò mò trong lòng dần dịu lại. Dù vẫn cảm thấy có chút gì đó không hoàn toàn rõ ràng, nhưng sự an ủi từ Gia Hân và cách cô nhẹ nhàng chăm sóc đã khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Những thìa cháo ấm áp tiếp tục được Gia Hân đút cho, từng chút một mang lại sự hồi phục cho cơ thể Ngọc Linh.
Không khí trong phòng bệnh trở nên ấm cúng và dịu dàng hơn. Ngọc Linh, dù vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, nhưng sự hiện diện của Gia Hân bên cạnh khiến cô cảm thấy không còn quá hoang mang hay lo lắng. Cô gật đầu nhẹ như một lời cảm ơn, rồi tiếp tục để Gia Hân chăm sóc, lòng dần dần cảm nhận được sự an toàn và yên bình trong khoảnh khắc này.
Văn Thành trở về nhà, nhanh chóng chuẩn bị vài bộ đồ và vật dụng cần thiết cho Gia Hân. Khi anh quay lại bệnh viện, trời đã bắt đầu khuya, ánh đèn mờ ảo trong hành lang chỉ còn lác đác vài người qua lại. Khi bước vào phòng bệnh, anh thấy Ngọc Linh đã chìm vào giấc ngủ sâu, hơi thở đều đặn và yên bình.
Anh nhẹ nhàng bước đến bên Gia Hân, trao cho cô những bộ quần áo đã mang đến. "Em đi tắm rửa rồi thay đồ đi," anh nói bằng giọng dịu dàng. "Anh sẽ ở đây trông Ngọc Linh cho, em đừng lo."
Gia Hân nhìn Văn Thành, thấy trong mắt anh sự quan tâm chân thành. Cô mỉm cười biết ơn, nhẹ nhàng gật đầu rồi rời phòng. Văn Thành ngồi xuống chiếc ghế gần giường bệnh, đôi mắt anh dịu dàng dõi theo khuôn mặt thanh thản của Ngọc Linh. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc nhẹ nhàng vang lên, như một nhịp điệu êm ái đưa người ta vào giấc ngủ.
Một lúc sau, Ngọc Linh dần tỉnh lại từ giấc ngủ sâu. Cô chớp mắt, nhìn quanh, và khi ánh mắt chạm vào Văn Thành, một cảm giác ấm áp lạ kỳ tràn ngập trong lòng. Nụ cười của anh như ánh nắng ban mai, tỏa ra sự dịu dàng khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Anh bước đến gần giường, ánh mắt lo lắng nhưng dịu dàng. "Cô cảm thấy thế nào rồi?" anh hỏi, giọng nói ấm áp, đầy quan tâm.
Ngọc Linh nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên hiện rõ. Cô nhận ra điều gì đó quen thuộc trong ánh mắt ấy. Một thoáng ký ức chợt hiện lên, cô khẽ nhíu mày, rồi bỗng nhiên hỏi: "Anh... có phải là người hôm trước tôi đã chở về không?"
Văn Thành hơi bất ngờ, nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ. Anh gật đầu, xác nhận: "Đúng rồi, chính là tôi. Lúc đó tôi không kịp cảm ơn cô."
Ngọc Linh khẽ cười, cảm giác lúng túng ban đầu dần tan biến. "Trái Đất này thật nhỏ bé. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Mà... tôi vẫn chưa biết tên anh."
Văn Thành đáp lời, ánh mắt anh chứa đựng sự chân thành: "Tôi là Văn Thành."
Ngọc Linh mỉm cười, cảm giác thân thuộc dần lớn lên trong lòng. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể mọi lo toan đều bị cuốn trôi bởi sự ấm áp từ nụ cười của người đàn ông này.
Sau khi tắm rửa và thay quần áo xong, Gia Hân bước vào phòng bệnh với gương mặt tươi tắn hơn. Cô thấy Ngọc Linh đã tỉnh dậy, và Văn Thành đang ngồi bên giường, nở nụ cười ấm áp. Khi thấy Gia Hân trở lại, Văn Thành đứng dậy, tiến về phía góc phòng nơi anh đã để sẵn một túi lớn.
"Tôi đã chuẩn bị vài món ăn ở nhà," anh nói với cả hai, giọng nói chứa đầy sự chu đáo. "Đều là những món giàu dinh dưỡng, tốt cho người bệnh và cả người bình thường. Mọi người cùng ăn nhé."
Gia Hân gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm của chồng. Văn Thành lấy ra những khay thức ăn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, bày lên bàn bên cạnh giường bệnh. Mùi hương thơm ngát của những món ăn khiến không gian bệnh viện vốn dĩ lạnh lẽo trở nên ấm cúng và thân thiện hơn.
Ngọc Linh, dù vẫn còn chút đau đớn, cố gắng ngồi dậy. Thấy vậy, Gia Hân nhanh chóng đến bên, giúp đỡ cô ngồi thoải mái hơn. Khi nhìn thấy những món ăn được bày ra trước mắt, lòng Ngọc Linh bỗng dưng tràn đầy cảm xúc.
Đã lâu rồi cô mới có được một bữa ăn ấm cúng, mang đầy đủ sự quan tâm và chăm sóc từ người khác như thế này. Trong lòng cô dâng lên một niềm xúc động khó tả, như thể những bữa ăn gia đình đã trở nên xa lạ với cô bấy lâu nay, giờ đây lại được tái hiện một cách trọn vẹn.
Văn Thành mỉm cười khi thấy mọi người đã sẵn sàng. Anh nói với giọng trầm ấm: "Nào, cùng ăn thôi. Cứ từ từ mà ăn, không cần phải vội đâu."
Ngọc Linh cầm lấy đũa, nhẹ nhàng gắp một miếng thức ăn. Hương vị tinh tế, đậm đà lan tỏa trong miệng, không chỉ làm dịu đi cơn đói mà còn mang đến một cảm giác an yên, bình dị. Gia Hân cũng ăn, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Ngọc Linh, cảm nhận được niềm vui trong ánh mắt của cô.
Cả ba người ngồi ăn trong không gian nhỏ hẹp nhưng ấm áp ấy. Mỗi người đều mang trong lòng những suy nghĩ riêng, nhưng bữa cơm giản dị này đã mang họ lại gần nhau hơn, không chỉ bằng lời nói mà còn bằng những cử chỉ quan tâm thầm lặng.
Ngọc Linh, giữa những miếng ăn, khẽ ngước nhìn Văn Thành. Anh không chỉ là một người đàn ông xa lạ mà cô từng gặp thoáng qua, mà giờ đây, anh còn là người đã mang đến cho cô cảm giác gia đình, điều mà cô tưởng như đã đánh mất trong cuộc sống bận rộn và cô đơn của mình. Bữa cơm đơn giản này, với sự hiện diện của Gia Hân và Văn Thành, đã làm trái tim cô ấm lại theo một cách rất riêng.
Anh dần trở nên nặng nề, đầu óc quay cuồng và nhiệt độ cơ thể tăng cao một cách đáng ngại. Gia Hân, với trực giác nhạy bén của người vợ, nhanh chóng nhận ra sự thay đổi này. Cô lo lắng chạm tay lên trán anh, và cảm giác nóng rực trên tay cô khiến lòng Gia Hân thắt lại. "Anh sốt rồi!" - cô kêu lên, giọng nói chất chứa bao lo âu. "Anh phải nghỉ ngơi ngay, để em gọi bác sĩ."
Nhưng Văn Thành, mặc dù cơ thể đang dần suy yếu, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh. Anh nắm lấy tay cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Không cần phải lo lắng cho anh đâu. Đây chỉ là cơn sốt nhẹ thôi. Anh chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe lại. Em không nên bỏ lỡ ngày quan trọng này. Hôm nay là ngày khai trương, tất cả mọi sự chuẩn bị đều đã hoàn hảo. Em phải có mặt ở đó, không thể vì anh mà bỏ lỡ được."
Gia Hân đứng lặng, lòng ngổn ngang bao cảm xúc. Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của Văn Thành, tự hỏi liệu mình có nên ở lại bên anh hay không. Bên ngoài, ánh sáng ban mai vẫn rạng rỡ, nhưng trong lòng cô, một cuộc đấu tranh không ngừng diễn ra. Cô cảm nhận được tình yêu và trách nhiệm của mình đối với
Văn Thành, nhưng cũng hiểu rằng buổi khai trương này là một bước ngoặt trong sự nghiệp của cô, là thành quả của bao tháng ngày nỗ lực.
"Nhưng... nếu anh không khỏe... em lo lắm." - cô thì thầm, giọng nói đầy mâu thuẫn.
Văn Thành, mặc dù cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu đi, vẫn mỉm cười, cố gắng trấn an cô. "Anh sẽ ổn thôi, đừng lo. Em biết mà, mọi chuyện ở đó đều cần em. Anh sẽ nghỉ ngơi một lát, có lẽ khi em về, anh đã khỏe lại. Đi di, em."
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ và nhận thấy quyết tâm của Văn Thành, Gia Hân miễn cưỡng đồng ý. Cô dặn dò anh uống thuốc và nghỉ ngơi, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán anh trước khi bước ra cửa. Trong lòng cô vẫn còn nặng trĩu nỗi lo lắng, nhưng cô biết rằng mình không thể để Văn Thành thấy được sự yếu đuối đó. Cô phải mạnh mẽ, vì cả anh và vì chính mình.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng Gia Hân, Văn Thành nằm lại trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cơ thể anh rã rời, nhưng tâm trí vẫn bận rộn với những suy nghĩ về buổi khai trương. Anh hiểu rằng mình không thể là gánh nặng cho Gia Hân vào lúc này, không thể để cô phân tâm. Trong lòng anh, một niềm tin mãnh liệt trỗi dậy rằng, dù anh không có mặt, Gia Hân vẫn sẽ vượt qua mọi thử thách và thành công.
Trong căn phòng nhỏ bé, ánh nắng dần lên cao, chiếu sáng lên khuôn mặt Văn Thành, người đàn ông đang nằm đó với tất cả sự hy sinh và tình yêu thầm lặng dành cho người phụ nữ anh yêu.
Buổi sáng hôm đó, khi Gia Hân bước vào không gian của buổi lễ khai trương, cô cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên sống động và rộn ràng hơn bao giờ hết. Từ những dãy băng rôn rực rỡ, những lằng hoa tươi ngát hương, đến những tiếng cười nói của khách mời và tiếng nhạc du dương, tất cả đều hòa quyện tạo nên một không khí phấn khởi, đánh dấu sự khởi đầu của một hành trình mới trong sự nghiệp của cô.
Nhưng giữa bầu không khí náo nhiệt ấy, lòng Gia Hân vẫn đượm một nỗi lo lắng không thể xóa nhòa. Hình ảnh
Văn Thành với cơn sốt cao vẫn hiện lên trong tâm trí cô. Mỗi bước đi của cô trên thảm đỏ dường như trở nên nặng nề hơn bởi gánh nặng trách nhiệm và tình yêu đối với chồng. Cô biết rằng anh muốn cô ở đây, muốn cô tỏa sáng trong buổi lễ này, nhưng trái tim cô lại không ngừng hướng về người đàn ông đang nằm ở nhà.
Ngọc Linh, trong vai trò đối tác của Gia Hân, cũng có mặt tại buổi lễ. Cô đứng giữa đám đông, ánh mắt chăm chú quan sát từng chi tiết của buổi lễ. Cô biết rằng đây không chỉ là một buổi khai trương bình thường, mà là biểu tượng cho sự kiên trì và nỗ lực của Gia Hân trong suốt thời gian qua. Ngọc Linh cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong ánh mắt của Gia Hân, mặc dù cô ấy đang cố gắng tỏ ra bình thản và tự tin.
Buổi lễ bắt đầu với bài phát biểu của Gia Hân, giọng nói của cô vang lên mạnh mẽ nhưng không giấu được chút run rẩy. Cô nói về hành trình của mình, về những thử thách và khó khăn mà cô đã vượt qua để có được ngày hôm nay. Mỗi lời nói của cô đều mang theo những cảm xúc chân thành, như một lời tri ân đến tất cả những người đã ủng hộ và đồng hành cùng cô.
Ngọc Linh đứng lặng lẽ bên cạnh, lắng nghe từng lời của Gia Hân. Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc lẫn lộn:
vừa ngưỡng mộ sự kiên cường của người phụ nữ đứng trước mặt, vừa cảm thấy có gì đó sâu thằm hơn mà cô chưa thể hiểu hết. Cô tự hỏi liệu mình có thể mạnh mẽ như Gia Hân không, nếu phải đối mặt với những áp lực và
trach nhiem nang ne nhu vay.
Sau bài phát biểu, buổi lễ tiếp tục với các hoạt động cắt băng khánh thành và giới thiệu sản phẩm. Gia Hân đi khắp nơi, nở nụ cười với các khách mời, trả lời từng câu hỏi, nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại một khoảng trống khó lấp đầy. Cô nhận ra rằng dù công việc có quan trọng đến đâu, gia đình vẫn là nơi cô đặt trọn niềm tin và hy vọng.
Ngọc Linh, khi nhìn thấy ánh mắt xa xăm của Gia Hân, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó chạnh lòng. Cô hiểu rằng, đằng sau thành công và những hào quang rực rỡ, luôn có những nỗi niềm riêng, những điều không ai có thể nhìn thấy, ngoài chính bản thân người trong cuộc.
Buổi lễ kết thúc trong tiếng vỗ tay và những lời chúc mừng, nhưng đối với Gia Hân, mọi thứ dường như chỉ là một lớp vỏ bọc hào nhoáng. Khi đám đông dần tan đi, cô cảm thấy mình cần nhanh chóng trở về với Văn Thành. Cô biết rằng, dù công việc có thành công đến đâu, điều quan trọng nhất vẫn là người đàn ông đang đợi cô ở nhà, người đã hy sinh và ủng hộ cô trong suốt chặng đường vừa qua.
Ngọc Linh nhìn theo bóng dáng Gia Hân vội vã rời khỏi buổi lễ, lòng cô không khỏi dâng lên một nỗi cảm thông sâu sắc. Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu rằng cuộc sống không chỉ là những thành công bên ngoài, mà còn là những giá trị sâu sắc bên trong, những mối quan hệ mà chúng ta dành cả đời để xây dựng và bảo vệ.
Khi ánh nắng dần tắt, buổi lễ khai trương khép lại, để lại trong lòng Ngọc Linh nhiều suy nghĩ. Cô nhận ra rằng sự thành công của Gia Hân không chỉ đến từ nỗ lực cá nhân, mà còn từ những mối quan hệ và sự hy sinh không ngừng nghỉ. Cô tự hỏi mình, liệu có khi nào cô sẽ tìm thấy một điều gì đó quý giá như thế trong cuộc sống của mình? Hay cô sẽ tiếp tục chạy theo những mục tiêu xa vời mà không bao giờ đạt đến được hạnh phúc thực sự?
Trong suy tư đó, Ngọc Linh rời khỏi buổi lễ, mang theo những cảm xúc phức tạp và một sự tỉnh ngộ sâu sắc về ý nghĩa thực sự của thành công và hạnh phúc.
Gia Hân trở về khách sạn sau buổi lễ khai trương, lòng ngập tràn cảm giác bất an. Mọi bước chân của cô trên hành lang đều vang vọng, như tiếng của chính nỗi lo lắng không thể nói thành lời. Khi cánh cửa phòng mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là Văn Thành nằm im lìm trên giường, cơ thể như bị nhấn chìm dưới sức nặng của cơn sốt.
Anh nằm đó, không động đậy, trán ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, rời rạc. Gia Hân vội vàng chạy đến bên anh, tim đập loạn nhịp khi chạm vào làn da nóng bỏng của anh. Cô gọi tên anh, nhưng chỉ nhận lại những tiếng rên rỉ yếu ớt. Cô nhận ra anh đang trong trạng thái mê man, bị cuốn vào một thế giới nào đó, nơi mà cô không thể với tới.
"Cha mẹ ơi... Thanh Mai ơi... con nhớ mọi người lắm..." - những lời nói mơ hồ thoát ra từ đôi môi khô khốc của Văn Thành khiến Gia Hân sững sờ. Cô cảm thấy một sự bất an dâng lên trong lòng, như thể vừa chạm đến rìa của một bí mật đã bị chôn vùi từ lâu. Thanh Mai là ai? Tại sao Văn Thành lại nhắc đến người này, trong lúc anh yếu đuối và dễ tổn thương nhất?
Gia Hân cố gắng lắng nghe, hi vọng có thể hiểu rõ hơn những gì đang diễn ra trong tâm trí anh, nhưng những lời nói trở nên mờ nhạt, dần chìm vào sự im lặng của cơn sốt. Anh thiếp đi, chìm vào cơn mê, để lại cô một mình với vô số câu hỏi không lời đáp.
Cô cảm thấy mình như đang đối mặt với một tấm màn che phủ quá khứ của người đàn ông mà cô yêu, một quá khứ mà cô chưa từng biết đến. Nỗi lo lắng không chỉ còn là sự sợ hãi về cơn bệnh của anh, mà còn là sự bất an về những gì có thể tồn tại giữa họ - những điều chưa từng được nói ra, nhưng giờ đây lại hiện hữu một cách đau đớn.
Trong khoảnh khắc đó, Gia Hân nhận ra rằng tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc hạnh phúc, mà còn là sự chấp nhận, là việc đứng bên cạnh người mình yêu trong những lúc khó khăn nhất, ngay cả khi những bí mật và quá khứ của họ dần dần lộ ra. Cô không thể bỏ mặc Văn Thành trong trạng thái này. Cô biết mình phải hành động, phải đưa anh đến nơi an toàn.
Với sự giúp đỡ của nhân viên khách sạn, Gia Hân cùng họ nâng Văn Thành dậy, dìu anh xuống sảnh. Mỗi bước đi của họ đều mang theo sự nặng nề của lo lắng và trách nhiệm. Gia Hân biết rằng Văn Thành cần được chăm sóc y tế ngay lập tức, nhưng trong sâu thắm, cô cũng biết rằng mình đang tiến gần hơn đến việc phải đối mặt với những điều mà trước đây cô chưa từng nghĩ tới.
Khi họ đến trước cửa khách sạn, chiếc taxi đã chờ sẵn. Gia Hân và các nhân viên nhẹ nhàng đặt Văn Thành vào ghế sau. Cô ngồi vào xe, kéo anh lại gần, cảm nhận cơ thể anh lạnh ngắt dần trong vòng tay mình. "Nhanh lên, làm ơn..." - cô nói với tài xế, giọng cô run rẩy, như thể những lời nói đó là hy vọng cuối cùng mà cô có thể bấu víu.
Chiếc taxi lướt nhanh trên đường, mang theo Gia Hân và Văn Thành tiến về bệnh viện. Trong khoang xe nhỏ hẹp, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Văn Thành và nỗi lo lắng của Gia Hân. Cô nhìn anh, nghĩ về những lời nói mơ hồ kia, và nhận ra rằng cuộc sống không bao giờ đơn giản như cô từng nghĩ. Mọi thành công, mọi hạnh phúc đều được xây dựng trên những nền tảng vô hình của quá khứ, những nền tảng mà đôi khi cô không thể nhìn thấy, nhưng luôn tồn tại để thử thách tình yêu và sự kiên nhẫn của cô.
Trong Bệnh viện vào buổi đêm tĩnh lặng như một bức tranh mà mỗi nét vẽ là một mảnh ghép của cuộc sống. Ánh đèn trắng lạnh lẽo soi rọi những hành lang dài, nơi những bước chân vội vã của y bác sĩ thỉnh thoảng lại vang lên, làm gián đoạn sự yên tĩnh. Tiếng máy móc nhẹ nhàng kêu đều đều, xen lẫn với những âm thanh rời rạc của cuộc sống lặng lẽ diễn ra trong các căn phòng bệnh.
Trong một căn phòng nhỏ, Văn Thành nằm đó, cơ thể vẫn yếu ớt nhưng giờ đây hơi thở đã đều đặn hơn, không còn nặng nề như trước. Anh đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhờ sự chăm sóc tận tình của các y bác sĩ. Từ lúc anh được đưa vào bệnh viện, các bác sĩ đã không ngừng nỗ lực, sử dụng tất cả những kiến thức và kinh nghiệm để hạ sốt và ổn định tình trạng của anh. Những bàn tay của họ, đôi khi lạnh lẽo nhưng đầy trách nhiệm, đã làm tất cả để kéo anh khỏi lằn ranh mỏng manh giữa sự sống và cái chết.
Giờ đây, căn phòng chỉ còn lại tiếng máy móc theo dõi nhịp tim, như một lời nhắc nhở rằng sự sống vẫn đang tiếp diễn, dù có yếu ớt đến đâu. Văn Thành từ từ mở mắt, cảm giác lạ lẫm khi ánh sáng đèn trần chói mắt đập vào.
Anh nhíu mày, đôi mắt vẫn còn mơ màng sau những giờ phút dài chìm đắm trong cơn mê.
Khi tầm nhìn dần rõ ràng hơn, anh nhận ra một hình dáng quen thuộc ngồi cạnh giường mình. Gia Hân đang ngủ gục, đầu cúi xuống, tay vẫn nắm lấy bàn tay của anh, như sợ rằng nếu buông ra, anh sẽ biến mất. Khuôn mặt cô đầy vẻ mệt mỏi, với những quầng thâm dưới mắt tố cáo rằng cô đã thức nhiều đêm để trông chừng anh. Dù trong giấc ngủ, cô vẫn nắm chặt tay anh, như thể đó là nguồn sống duy nhất của mình.
Văn Thành cảm thấy một dòng cảm xúc mạnh mẽ dâng lên trong lòng. Anh nhè nhẹ đưa tay lên, vuốt ve mái tóc của cô, những sợi tóc mềm mượt trượt qua ngón tay anh. Cảm giác này thật bình yên, như thể mọi nỗi lo âu, mọi cơn đau đã qua đi, chỉ còn lại sự hiện diện của hai người, trong khoảnh khắc này.
Cô vẫn ngủ say, không hề hay biết về cử chỉ của anh. Anh tiếp tục vuốt ve, từng chút một, như thể muốn khắc ghi hình ảnh này vào tâm trí.
Cảm giác ấm áp và biết ơn tràn ngập trong lòng Văn Thành. Anh hiểu rằng dù cuộc sống có đưa đẩy anh đi đâu, dù có bao nhiêu bí mật hay quá khứ mà anh phải đối mặt, thì tình yêu và sự hy sinh của Gia Hân sẽ luôn là bến đỗ cuối cùng mà anh có thể tìm về. Anh khẽ thở dài, không phải vì mệt mỏi, mà vì nhận ra rằng anh đã tìm thấy điều quý giá nhất trong cuộc đời này - một tình yêu chân thành và bất diệt.
Vài hôm sau, khi Văn Thành đã đủ sức khỏe để xuất viện, Gia Hân cẩn thận đưa anh về nhà. Trong suốt hành trình từ bệnh viện về, không khí giữa hai người dường như vẫn còn mang nặng những âm vang của cơn bệnh vừa qua. Văn Thành tuy đã tỉnh táo nhưng dáng vẻ mệt mỏi vẫn còn in hằn trên khuôn mặt. Gia Hân, dù đã nhìn thấy sự hồi phục của anh, vẫn không thể dập tắt nỗi lo lắng trong lòng.
Trở về phòng, Gia Hân khuyên anh nên ở nhà nghỉ ngơi. "Anh cần thời gian để hoàn toàn bình phục," cô nói, giọng dịu dàng nhưng đầy kiên quyết. "Mọi công việc khác cứ để em lo. Em không muốn anh phải lo lắng thêm bất cứ điều gì."
Văn Thành, với đôi mắt dịu dàng nhìn cô, khẽ gật đầu. Anh biết cô nói đúng. Những ngày nằm trên giường bệnh, anh đã có thời gian suy ngẫm về cuộc đời mình, về sự hiện diện của Gia Hân trong cuộc sống, và anh nhận ra mình may mắn thế nào khi có cô bên cạnh.
Thời gian trôi qua, và sức khỏe của Văn Thành dần được cải thiện. Nhưng trong lòng Gia Hân vẫn còn đó một nỗi băn khoăn không thể giải tỏa. Một buổi tối, trong bầu không khí ấm cúng của bữa cơm gia đình, khi họ ngồi đối diện nhau, sự yên tĩnh dường như quá nặng nề. Gia Hân, với đôi mắt đầy suy tư, nhìn Văn Thành. Cuối cùng, không thể giữ im lặng được nữa, cô khẽ hỏi: "Anh à... hôm anh sốt nặng, trong cơn mê, anh đã nhắc đến cha mẹ và... một người tên Thanh Mai."
Câu nói ấy khiến không gian như đông cứng lại. Văn Thành lặng người, cảm giác như bị kéo trở về những ký ức xa xăm, nơi mà anh đã cố gắng giấu kín trong lòng. Những hình ảnh mờ nhạt hiện lên trong tâm trí anh, những mảnh vụn của một quá khứ mà anh tưởng đã bị thời gian chôn vùi.
Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn yếu ớt chiếu xuống căn phòng nhỏ, tạo nên một không gian ngột ngạt, như thể từng góc khuất của căn phòng đang thầm thì với những bí mật chưa được hé lộ. Gia Hân, với đôi mắt sâu thắm đầy nỗi lo âu, dõi theo từng cử chỉ của Văn Thành, như một linh hồn lạc lối tìm kiếm chút ánh sáng le lói giữa đêm đen. Mỗi sự thay đổi trên gương mặt anh dường như khắc sâu thêm vào lòng cô một nỗi bất an vô hình, tựa như cô vừa khơi dậy một ký ức đau đớn mà anh đã cố chôn vùi.
Văn Thành, với nỗ lực kìm nén cơn bão lòng, cất lên giọng nói run rẩy, cố gắng tạo ra một bức tường ngăn cách giữa anh và thực tại: "Em nói gì vậy? Anh thật sự không hiểu," giọng anh vang lên, đầy gượng gạo, như một nhạc cụ lạc nhịp trong dàn hòa tấu.
Gia Hân, nhận ra sự thoái thác trong câu trả lời của chồng, lặng lẽ dừng lại. Nhưng trong tâm trí cô, một hạt mầm ngờ vực đã được gieo trồng, và chẳng bao lâu nữa, nó sẽ nảy mầm thành một cây đại thụ to lớn, không thể bị nhố bỏ.
Cảm nhận được không khí căng thẳng và ánh nhìn lo lắng từ Gia Hân, Văn Thành càng thêm thấm thía sự nghiêm trọng của tình huống. Anh hiểu rằng, nếu không khéo léo lèo lái, cuộc đối thoại này có thể đưa họ vào một vực thằm không lối thoát. Nhưng thực ra, anh cũng đang đối diện với những bóng ma của quá khứ, những thứ mà anh tưởng đã chôn sâu, nay lại trỗi dậy ám ảnh anh từng đêm.
"Nhân tiện," Văn Thành lên tiếng, cố gắng dẫn dắt cuộc trò chuyện sang một lối rẽ khác, "em có thể chia sẻ về những dự định sắp tới của em không? Anh tin chắc rằng em đã lên kế hoạch chu đáo cho chi nhánh mới. Anh rất muốn nghe về những bước tiếp theo trong dự án của em."
Gia Hân ngước mắt lên, ánh nhìn chậm rãi chuyển từ sự nghiêm trọng sang một niềm nhẹ nhõm hơn. Câu hỏi của
Văn Thành tựa như một làn gió nhẹ thoảng qua, xua tan đi lớp sương mù dày đặc trong không khí. "À, đúng rồi," cô nói, một nụ cười thoáng qua trên môi. "Chi nhánh mới đang dần hoàn thiện, và như em đã nói trước đây, sau này em sẽ giao nó cho anh quản lý. Không biết anh có dự định gì không?"
Nhịp tim của Văn Thành dần chậm lại, cơ thể anh như được thả lỏng hơn. "Anh cũng đã nghĩ đến việc mở rộng thêm một số mặt hàng và dịch vụ để thu hút khách hàng mới. Có vài ý tưởng mới mà anh hy vọng sẽ mang lại những thành quả tích cực."
Nhìn thấy nụ cười đáp lại đầy hy vọng trên gương mặt Gia Hân, Văn Thành nhận ra rằng sự chuyển hướng cuộc trò chuyện không chỉ làm giảm căng thăng mà còn mở ra một con đường mới trong mối quan hệ của họ. Trong cuộc sống, đôi khi chỉ cần một lời nói, một cử chỉ, cũng đủ để làm tan biến những khúc mắc, tạo nên một nhịp cầu nối những tâm hồn đang lạc lối.
"Đó là những ý tưởng tuyệt vời," Gia Hân nhẹ nhàng đáp lại, "Em tin rằng với sự tận tụy của anh, mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ."
Khi Gia Hân tiếp tục chia sẻ về những kế hoạch tương lai, về những thử thách và cơ hội phía trước, không khí trong phòng trở nên ấm cúng hơn. Những lo âu của Văn Thành về quá khứ tạm thời lắng xuống, và cả hai dần cảm thấy sự gắn kết sâu sắc hơn khi cùng nhau đối mặt với những ước mơ và hy vọng trong tương lai.
Ngồi cạnh nhau, dưới ánh đèn vàng ấm áp, những câu chuyện về công việc và tương lai đã trở thành nhịp cầu nối kết hai tâm hồn đang cố gắng hiểu và chấp nhận lẫn nhau. Văn Thành cảm nhận được rằng, việc chia sẻ về tương lai không chỉ giúp họ giảm bớt căng thẳng mà còn làm bền chặt thêm mối dây tình cảm giữa họ.
Những tia sáng nhạt nhòa từ ngọn đèn chiếu rọi lên những đường nét thanh tú trên khuôn mặt Gia Hân, phản chiếu một sự bình thản mà Văn Thành cảm nhận được rất rõ. Nhưng trong lòng anh, sự yên tĩnh này chỉ là bề ngoài, bởi sâu thắm, cơn sóng ngầm của quá khứ vẫn cuộn trào, đe dọa phá tan lớp vỏ bọc mà anh đã cố công xây dựng.
Khi họ tiếp tục trao đổi về những kế hoạch, Văn Thành cảm thấy mình dần lạc vào một trạng thái mơ hồ, nơi mà thực tại và ký ức đan xen nhau như một mạng lưới phức tạp không có lối ra. Trong tâm trí anh, những hình ảnh của quá khứ hiện lên như những mảnh ghép của một bức tranh tối màu. Đó là những khoảnh khắc mà anh muốn lãng quên, nhưng chúng lại hiện về, rõ nét hơn bao giờ hết. Anh thấy mình trở lại những ngày xưa cũ, khi mà cuộc sống còn đơn giản, không có sự nặng nề của trách nhiệm và nỗi đau.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan sự tĩnh lặng trong không gian, khiến cả Gia Hân và Văn Thành giật mình. Gia Hân vội vã nhấc máy, vẻ mặt cô từ lo lắng chuyển sang kinh ngạc và bàng hoàng khi nghe giọng nói từ đầu dây bên kia.
"Alo... vâng, tôi là Gia Hân đây..." Cô đáp, giọng dần trở nên căng thẳng. "Chuyện gì? Ngọc Linh? Sao lại có thể như vậy được? Vâng, tôi sẽ đến ngay."
Khi cúp máy, đôi mắt Gia Hân thoáng nét hoảng loạn. "Ngọc Linh, đối tác của em, vừa gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Họ tìm thấy danh thiếp của em trong túi cô ấy, nên đã gọi để thông báo. Chúng ta phải đến bệnh viện ngay lập tức."
Văn Thành cảm thấy một cơn sóng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Không chần chừ, anh nói: "Anh sẽ đưa em đi."
Trên đường đến bệnh viện, trời bắt đầu mưa. Những giọt nước nặng nề đập vào kính xe, hòa cùng với tiếng gió rít qua từng kẽ hở, tạo nên một âm thanh u ám như báo hiệu một điều gì đó không lành. Gia Hân ngồi cạnh anh, khuôn mặt căng thẳng hiện rõ sự lo lắng, đôi tay cô siết chặt vào nhau. Văn Thành cố gắng tập trung vào con đường phía trước, trong lòng dâng lên sự bất an khi nghĩ về đối tác của vợ mình đang gặp nguy hiểm.
Khi đến bệnh viện, họ được dẫn đến khu vực cấp cứu, nơi Ngọc Linh đang nằm bất động. Ánh sáng từ những bóng đèn lạnh lẽo soi rọi lên khuôn mặt trắng bệch của cô. Gia Hân vội vàng đến bên cạnh, nắm lấy tay Ngọc Linh, lòng tràn đầy xót xa. "Ngọc Linh... tỉnh dậy đi, cậu không thể bỏ mặc mình như thế này," cô thì thầm, giọng run rẩy.
Văn Thành đứng bên cạnh, nhìn Ngọc Linh một lúc lâu, rồi bất chợt anh sững lại. Khuôn mặt này, dường như không phải lần đầu anh thấy. Một ký ức mơ hồ hiện về trong đầu anh, và chỉ đến lúc này, anh mới nhận ra: Ngọc Linh chính là cô gái từng giúp chở anh về nhà trong một lần tình cờ. Một sự ngạc nhiên không nói nên lời thoáng hiện trên khuôn mặt Văn Thành, nhưng anh nhanh chóng giấu đi, không muốn Gia Hân nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của mình.
Khi bác sĩ bước vào phòng, thông báo rằng tình trạng của Ngọc Linh đã ổn định và cô sẽ qua cơn nguy kịch, cả
Gia Hân và Văn Thành đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nỗi lo âu trong lòng họ vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Gia Hân tiếp tục ngồi bên giường, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của người bạn đồng nghiệp, trong khi Văn Thành đứng bên cạnh, lòng đầy mâu thuẫn. Anh không biết liệu Ngọc Linh có nhớ ra anh không khi cô tỉnh lại.
Đêm đó, khi cả hai ngồi trong phòng bệnh, bóng tối bên ngoài cửa sổ dần dần bao trùm lấy không gian.
Đêm đó, không khí trong bệnh viện lặng lẽ và u tịch. Ngoài hành lang, thỉnh thoảng chỉ có tiếng bước chân của những y tá đi lại nhẹ nhàng. Gia Hân và Văn Thành quyết định ở lại qua đêm để chăm sóc cho Ngọc Linh, một phần vì lo lắng cho cô, một phần vì sự trách nhiệm đối với một người bạn, một đối tác quan trọng. Gia Hân ngồi bên giường Ngọc Linh, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của cô, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho bạn mình sớm hồi phục.
Văn Thành im lặng ngồi cạnh, cố gắng tạo cho Gia Hân một cảm giác an toàn và yên tâm. Nhưng mỗi khi ánh mắt anh chạm vào khuôn mặt của Ngọc Linh, ký ức về lần gặp gỡ tình cờ đó lại hiện về, khiến anh không khỏi cảm thấy một sự trùng hợp kỳ lạ và đôi chút bất an. Tuy nhiên, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, để tâm trí mình trôi theo những suy nghĩ miên man.
Khi ánh sáng buổi sáng nhạt dần xuyên qua các khe cửa, bệnh viện bắt đầu nhộn nhịp trở lại. Những tiếng động nhỏ dần dần kéo mọi người ra khỏi giấc ngủ mơ hồ. Gia Hân, sau một đêm không ngủ, quyết định xuống căn tin để mua chút đồ ăn cho mình và Văn Thành, đồng thời cũng lấy một bát cháo cho Ngọc Linh, hy vọng cô sẽ tỉnh lại sớm.
Khi Gia Hân trở lại phòng bệnh, Văn Thành đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài trời, nơi những tia nắng đầu tiên đang chiếu xuống mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Gia Hân đặt bát cháo xuống bàn và nhẹ nhàng tiến về phía Ngọc Linh. Vừa lúc đó, Ngọc Linh khẽ cựa mình, đôi mắt từ từ mở ra, trong ánh nhìn lộ rõ sự mơ hồ và hoang mang.
"Đây là đâu..?" Ngọc Linh thì thầm, giọng nói yếu ớt. Cô cố gắng nhìn xung quanh, nhưng mọi thứ dường như quá xa lạ.
Gia Hân nhanh chóng chạy lại gần, khuôn mặt đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập sự nhẹ nhõm khi thấy bạn mình tỉnh lại. "Ngọc Linh, cậu tỉnh rồi sao? Đây là bệnh viện, cậu gặp tai nạn nhưng giờ mọi chuyện ổn rồi," cô dịu dàng nói, đôi mắt sáng lên một niềm vui nho nhỏ.
Ngọc Linh nhìn lên Gia Hân, cố gắng ghép nối những mảnh ký ức vụn vỡ trong đầu. Dù đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng sự hiện diện của Gia Hân, cùng với giọng nói dịu dàng và ấm áp của cô, khiến Ngọc Linh dần cảm thấy an tâm hơn. Cô gật đầu nhẹ, không nói gì, chỉ để mặc cho những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra, có lẽ là vì cảm động, có lẽ là vì đau đớn.
"Đừng lo, mình sẽ chăm sóc cho cậu," Gia Hân nói, nở một nụ cười an ủi. Cô nhẹ nhàng cầm bát cháo lên, từng thìa từng thìa đưa đến miệng Ngọc Linh. Văn Thành đứng từ xa, lặng lẽ quan sát, trong lòng nhen nhóm một cảm giác lạ lẫm mà anh chưa từng trải qua trước đây sự kết nối sâu sắc giữa những con người trong khoảnh khắc yếu đuối nhất.
Khi từng thìa cháo ấm áp trôi qua cổ họng, Ngọc Linh dần dần cảm nhận được sức sống trở lại trong cơ thể mình.
Cô nhìn Gia Hân với ánh mắt biết ơn, nhưng cũng xen lẫn chút bối rối. "Gia Hân... sao cậu lại ở đây? Mình... mình chỉ nhớ là mình đang lái xe..."
"Không sao đâu," Gia Hân dịu dàng đáp, "Chuyện gì qua rồi thì cho qua. Điều quan trọng là cậu đã tỉnh lại, mọi thứ khác đều không quan trọng."
Ngọc Linh im lặng, đầu óc cô vẫn còn mờ mịt, nhưng sự hiện diện và quan tâm của Gia Hân khiến cô cảm thấy mình không cô đơn trong thời khắc khó khăn này. Trong khi đó, Văn Thành, dù đứng cách xa một chút, cũng không thể không cảm thấy xúc động trước sự tình cảm và lòng trắc ẩn của vợ mình. Anh nhận ra rằng, trong tình huống này, mọi thứ trở nên vô cùng giản dị đó là sự hiện diện của tình người, một thứ có thể làm dịu đi những nỗi đau sâu kín nhất.
Ngọc Linh húp được mấy thìa cháo thì bắt đầu cảm thấy cơ thể dần ấm lại, sức lực cũng hồi phục đôi chút. Cô nhìn quanh căn phòng bệnh, ánh mắt lướt qua những đồ vật xung quanh, và chợt nhận ra rằng có điều gì đó thiếu vắng. Ánh mắt ấm áp mà cô từng cảm nhận không còn hiện diện trong căn phòng này. Ngọc Linh không thấy ai khác ngoài Gia Hân, và trong lòng cô thoáng qua một cảm giác lạ lẫm, như thể có điều gì đó quen thuộc nhưng lại không thể nắm bắt.
Cảm giác tò mò dâng lên, Ngọc Linh khẽ đưa ánh mắt về phía Gia Hân, như muốn hỏi thăm về sự vắng mặt của người đàn ông cô vừa nhìn thấy trong khoảnh khắc trước khi thiếp đi. Dù không nói ra, ánh mắt của cô chứa đựng nhiều câu hỏi không lời, tựa như một mối bận tâm khó hiểu đang dần hình thành trong tâm trí.
Gia Hân bắt gặp ánh mắt của Ngọc Linh, hiếu rõ bạn mình đang thắc mắc điều gì. Với một nụ cười nhẹ nhàng, cô nói: "Người bạn của mình vừa về nhà lấy chút đồ đạc. Anh ấy đến để giúp mình chăm sóc cậu thôi. Không cần lo lắng đâu, mọi chuyện đều ổn."
Ngọc Linh nghe vậy thì khẽ gật đầu, sự tò mò trong lòng dần dịu lại. Dù vẫn cảm thấy có chút gì đó không hoàn toàn rõ ràng, nhưng sự an ủi từ Gia Hân và cách cô nhẹ nhàng chăm sóc đã khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Những thìa cháo ấm áp tiếp tục được Gia Hân đút cho, từng chút một mang lại sự hồi phục cho cơ thể Ngọc Linh.
Không khí trong phòng bệnh trở nên ấm cúng và dịu dàng hơn. Ngọc Linh, dù vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, nhưng sự hiện diện của Gia Hân bên cạnh khiến cô cảm thấy không còn quá hoang mang hay lo lắng. Cô gật đầu nhẹ như một lời cảm ơn, rồi tiếp tục để Gia Hân chăm sóc, lòng dần dần cảm nhận được sự an toàn và yên bình trong khoảnh khắc này.
Văn Thành trở về nhà, nhanh chóng chuẩn bị vài bộ đồ và vật dụng cần thiết cho Gia Hân. Khi anh quay lại bệnh viện, trời đã bắt đầu khuya, ánh đèn mờ ảo trong hành lang chỉ còn lác đác vài người qua lại. Khi bước vào phòng bệnh, anh thấy Ngọc Linh đã chìm vào giấc ngủ sâu, hơi thở đều đặn và yên bình.
Anh nhẹ nhàng bước đến bên Gia Hân, trao cho cô những bộ quần áo đã mang đến. "Em đi tắm rửa rồi thay đồ đi," anh nói bằng giọng dịu dàng. "Anh sẽ ở đây trông Ngọc Linh cho, em đừng lo."
Gia Hân nhìn Văn Thành, thấy trong mắt anh sự quan tâm chân thành. Cô mỉm cười biết ơn, nhẹ nhàng gật đầu rồi rời phòng. Văn Thành ngồi xuống chiếc ghế gần giường bệnh, đôi mắt anh dịu dàng dõi theo khuôn mặt thanh thản của Ngọc Linh. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc nhẹ nhàng vang lên, như một nhịp điệu êm ái đưa người ta vào giấc ngủ.
Một lúc sau, Ngọc Linh dần tỉnh lại từ giấc ngủ sâu. Cô chớp mắt, nhìn quanh, và khi ánh mắt chạm vào Văn Thành, một cảm giác ấm áp lạ kỳ tràn ngập trong lòng. Nụ cười của anh như ánh nắng ban mai, tỏa ra sự dịu dàng khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Anh bước đến gần giường, ánh mắt lo lắng nhưng dịu dàng. "Cô cảm thấy thế nào rồi?" anh hỏi, giọng nói ấm áp, đầy quan tâm.
Ngọc Linh nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên hiện rõ. Cô nhận ra điều gì đó quen thuộc trong ánh mắt ấy. Một thoáng ký ức chợt hiện lên, cô khẽ nhíu mày, rồi bỗng nhiên hỏi: "Anh... có phải là người hôm trước tôi đã chở về không?"
Văn Thành hơi bất ngờ, nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ. Anh gật đầu, xác nhận: "Đúng rồi, chính là tôi. Lúc đó tôi không kịp cảm ơn cô."
Ngọc Linh khẽ cười, cảm giác lúng túng ban đầu dần tan biến. "Trái Đất này thật nhỏ bé. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Mà... tôi vẫn chưa biết tên anh."
Văn Thành đáp lời, ánh mắt anh chứa đựng sự chân thành: "Tôi là Văn Thành."
Ngọc Linh mỉm cười, cảm giác thân thuộc dần lớn lên trong lòng. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể mọi lo toan đều bị cuốn trôi bởi sự ấm áp từ nụ cười của người đàn ông này.
Sau khi tắm rửa và thay quần áo xong, Gia Hân bước vào phòng bệnh với gương mặt tươi tắn hơn. Cô thấy Ngọc Linh đã tỉnh dậy, và Văn Thành đang ngồi bên giường, nở nụ cười ấm áp. Khi thấy Gia Hân trở lại, Văn Thành đứng dậy, tiến về phía góc phòng nơi anh đã để sẵn một túi lớn.
"Tôi đã chuẩn bị vài món ăn ở nhà," anh nói với cả hai, giọng nói chứa đầy sự chu đáo. "Đều là những món giàu dinh dưỡng, tốt cho người bệnh và cả người bình thường. Mọi người cùng ăn nhé."
Gia Hân gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm của chồng. Văn Thành lấy ra những khay thức ăn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, bày lên bàn bên cạnh giường bệnh. Mùi hương thơm ngát của những món ăn khiến không gian bệnh viện vốn dĩ lạnh lẽo trở nên ấm cúng và thân thiện hơn.
Ngọc Linh, dù vẫn còn chút đau đớn, cố gắng ngồi dậy. Thấy vậy, Gia Hân nhanh chóng đến bên, giúp đỡ cô ngồi thoải mái hơn. Khi nhìn thấy những món ăn được bày ra trước mắt, lòng Ngọc Linh bỗng dưng tràn đầy cảm xúc.
Đã lâu rồi cô mới có được một bữa ăn ấm cúng, mang đầy đủ sự quan tâm và chăm sóc từ người khác như thế này. Trong lòng cô dâng lên một niềm xúc động khó tả, như thể những bữa ăn gia đình đã trở nên xa lạ với cô bấy lâu nay, giờ đây lại được tái hiện một cách trọn vẹn.
Văn Thành mỉm cười khi thấy mọi người đã sẵn sàng. Anh nói với giọng trầm ấm: "Nào, cùng ăn thôi. Cứ từ từ mà ăn, không cần phải vội đâu."
Ngọc Linh cầm lấy đũa, nhẹ nhàng gắp một miếng thức ăn. Hương vị tinh tế, đậm đà lan tỏa trong miệng, không chỉ làm dịu đi cơn đói mà còn mang đến một cảm giác an yên, bình dị. Gia Hân cũng ăn, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Ngọc Linh, cảm nhận được niềm vui trong ánh mắt của cô.
Cả ba người ngồi ăn trong không gian nhỏ hẹp nhưng ấm áp ấy. Mỗi người đều mang trong lòng những suy nghĩ riêng, nhưng bữa cơm giản dị này đã mang họ lại gần nhau hơn, không chỉ bằng lời nói mà còn bằng những cử chỉ quan tâm thầm lặng.
Ngọc Linh, giữa những miếng ăn, khẽ ngước nhìn Văn Thành. Anh không chỉ là một người đàn ông xa lạ mà cô từng gặp thoáng qua, mà giờ đây, anh còn là người đã mang đến cho cô cảm giác gia đình, điều mà cô tưởng như đã đánh mất trong cuộc sống bận rộn và cô đơn của mình. Bữa cơm đơn giản này, với sự hiện diện của Gia Hân và Văn Thành, đã làm trái tim cô ấm lại theo một cách rất riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất