Sông Ngầm Trường Minh

Chương 2

Trước Sau
Editor: Meng

Toàn thân Lý Diễm cứng đờ tay chân chậm chạp từng bước tới gần Lục Liễm Ninh, anh chỉ mới vừa đến gần mép giường, đã bị Lục Liễm Ninh mạnh tay kéo lên giường.

Lục Liễm Ninh trực tiếp túm chặt cánh tay anh, lôi anh xuống, rồi đè cơ thể mình lên người anh, đưa tay dò xét vào vạt áo ngủ rộng thùng thình, sờ từ eo đến trước ngực, sau đó vùi đầu vào cổ Lý Diễm hít một hơi, phát hiện hương vị pheromone lần trước cậu ta để lại đã bị phai nhạt rất nhiều.

Nhận ra được điều này khiến cho cậu ta có chút bất mãn, chỉ dùng một tay kéo quần ngủ Lý Diễm xuống...

Trận giằng co này thế mà kéo dài rất lâu, cuối cùng Lý Diễm không còn đủ ý thức để tỉnh táo, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được Lục Liễm Ninh bế anh lên, bỏ vào nước ấm.

Giữa trưa ngày hôm sau hơn mười một giờ trưa Lý Diễm mới tỉnh lại, lúc đó Lục Liễm Ninh đã không còn ở nhà, công việc của cậu ta rất bận, cậu ta chỉ mới vừa tiếp nhận Lục gia chưa đến hai năm, thậm chí nghe nói vẫn còn một bộ phận quyền lực Lục An Lăng chưa chuyển giao hết cho cậu ta.

Lý Diễm cảm thấy thân thể có hơi nhức mỏi, giữa trưa một mình ngồi ở bàn dài ăn cơm trưa, quản gia đứng ở bên cạnh dọn thức ăn lên cho anh.

Ăn xong cơm trưa anh lập tức ra khỏi nhà, thật ra cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục vẫn cảm thấy không khoẻ lắm, nhưng anh thật sự không muốn ở lì trong cái nhà kia, đặc biệt là sau khi Lục Liễm Ninh vừa trở về.

Chuyển giao giữa hai mùa Xuân Hè, ánh nắng buổi trưa đã gắt gao như thể đang là giữa Hè, anh phát hiện lão Nhạc ở đường dành cho người đi bộ Tây Thành.

Lão Nhạc ngồi xếp bằng dưới gốc cây, trên người mặc thêm hai món quần áo ráchnát Lý Diễm chưa từng thấy qua, phía trên có ít nhất ba chỗ rách được đắp vá lạibằng những mảnh vải dệt màu sắc khác nhau. Cái lỗ bị rạn nứt trên cái chén trướcmặt ông đã từ một lỗ thành hai lỗ, bất quá tiền bên trong thật ra không ít.

Lão Nhạc đang nhắm mắt dưỡng thần, trong tay ông là cây ba-toong* bẩn bẩn dựng lên thì cao tới đầu vai, đang nằm ở trên cây đại thụ sau người ông.

*ba-toong:



Lý Diễm chậm rãi đi qua, đến gần, chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó duỗi tay hướng về chiếc chén trước mặt lão Nhạc, ngón tay mới vừa chạm đến hai đồng tiền xu dưới đáy của cái chén, đã bị cây ba-toong hung hăng gõ vào mu bàn tay.



"Ai da... Không phải là ông nhắm mắt lại rồi hả?" Lý Diễm xoa nhẹ mu bàn tay bị đánh.

Ánh mắt sắc bén của Lão Nhạc quét về phía Lý Diễm, ngữ khí mãnh liệt: "Nhãi ranh, mi còn muốn trộm mấy đồng tiền của ta." Bộ râu màu hoa râm đều run rẩy lên, thậm chí còn giả vờ muốn lấy ba-toong gõ Lý Diễm thêm hai cái.

Lý Diễm né sang hai bên, chân mày nhăn lại: "Sao ông chơi không đẹp vậy, ở đây có phải là có tiền của con không."

"Ở đâu ra tiền của mi, tiền của mi đã hết từ sớm rồi, bị mi đem đi mua mì sợi thịt bò hết." Lão Nhạc vội vàng dùng hai tay che đậy bảo vệ chén tiền của ông.

"Không thể nào, con mới ăn có hai bát mì thịt bò, ông quên vụ hồi tháng trước con cùng ông diễn kịch ở dưới cầu vượt rồi hả, hùa theo nói thân thể ông bệnh nặng không có tiền trị liệu con ở chỗ đó xin tiền cứu mạng cho ông, ông đã đồng ý tiền kiếm được chia cho con một nữa đó, chẳng lẽ không phải sao?"

Lão Nhạc giả vờ câm điếc, cũng không nói gì nữa.

Lý Diễm lần nữa nhắc lại chuyện cũ: "Còn có lần trước nữa, ông cố ý đụng chạm đồ sứ của người ta bị thương sau đó kêu con đi đòi tiền thuốc men, có phải đã thoả thuận chia con 3 phần tiền hay không."

"Được được được, đền cho mi tiền diễn kịch, cầm đi cầm đi." Lão Nhạc nghe thấy, biết anh nhất quyết đòi tiền mắt thấy anh còn bắt đầu bày ra tư thế tính sổ, ngay lập tức đem mấy đồng tiền xu kia ném cho Lý Diễm.

Có vài đồng lăn khá xa, xém chút nữa rơi vào cống thoát nước ở cạnh hàng cây bên đường, Lý Diễm đi tới nhặt từng đồng đem về, thổi thổi tầng bụi bên trên.

Mặt trời đã lên cao, Lý Diễm nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tìm được một cửa hàng tiện lợi ở giữa rất nhiều cửa tiệm trà sữa trên đường.

Ban đầu định lấy một chai nước khoáng bốn tệ, nghĩ nghĩ một lát thì đổi thành hai chai, cầm lấy hai chai.

Kết quả mới vừa quay về đầu phố, đã thấy ngay bên dưới bóng cây kia đã không thấy thân ảnh lão Nhạc. Nhìn xung quanh một lượt, thì thấy giữa đường vậy mà đầy người đang tụ tập, trong lòng Lý Diễm nghĩ có phải lại bắt đầu rồi không nhỉ.

Khi anh tới gần thì nhìn thấy chiếc gậy chống như mái chèo của lão Nhạc ở khe hở giữa đám người ngoài đó.

Lý Diễm không chần chừ, nhanh chân chen vào, hình dáng chiếc xe còn chưa nhìn rõ, đã thẳng tắp té ra nằm vật trên đất hô to ba tiếng "Ba" với lão Nhạc cũng đang ngã dưới đất rên rỉ không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau