Chương 50
Phiên ngoại 2
Editor: Meng
Giấc ngủ này sâu hơn tưởng tượng, mấy năm nay Lục Liễm Ninh đều ngủ rất nông, cảm giác khó có được này kéo dài đến thời khắc trời vừa tờ mờ sáng.
Cậu ta bị di động đánh thức, lúc di động vang lên, cậu ta nhanh tay đè lại, Lý Diễm bên cạnh xoay người một cái rồi tiếp tục ngủ.
Lục Liễm Ninh thấy mới 5 giờ hơn buổi sáng, là điện thoại của trợ lý, sau khi tắt điện thoại thì gửi qua một tin nhắn.
Lục Liễm Ninh nhìn nội dung tin nhắn, chậm rãi nhăn mày lại, sau đó lại nhìn Lý Diễm đang ngủ say, chưa đến năm phút sau đã đưa ra quyết định.
Cậu ta bế Lý Diễm lên, sau đó tiện tay lấy một tấm chăn, bọc anh lại, bước chân nhanh chóng bế anh lên xe.
Lý Diễm bừng tỉnh bởi một trận đong đưa rất nhỏ, cơ thể cứng lại, nửa híp mắt nhìn không trung mênh mông sương mù, anh kề sát vào ngực Lục Liễm Ninh, ngửi mùi hương cam đắng quen thuộc, dính trên vạt áo.
Anh chậm rãi thả lỏng cơ thể căng chặt, sau đó hỏi: "Đi đâu vậy..."
Lục Liễm Ninh đặt anh vào vị trí ghế phụ, sau đó điều chỉnh ghế ngả ra sau, thành một góc độ tương đối thoải mái, kéo kéo Lý Diễm đang bọc chăn hướng lên trên, giọng nói rất nhỏ, tràn ngập ý vị dụ dỗ: "Đi xem bóng rổ, không phải đã nói rồi sao?"
Lý Diễm hình như còn rất buồn ngủ, gật đầu xong lại lệch đầu sang một bên nhắm mắt lại.
Nếu không phải là chưa tỉnh ngủ, tinh thần vẫn còn chưa tỉnh táo cho lắm, thì chuyện phải về thành phố A sẽ không dễ thương lượng như vậy đâu.
Lục Liễm Ninh khởi động ô tô, điều chỉnh nhiệt độ, chạy về phía thành phố A.
Quả nhiên Lý Diễm tỉnh lại trên đường đi, sau đó mới từ từ phản ứng lại, anh ngồi dậy, nhìn sườn mặt của Lục Liễm Ninh đnag chuyên chú lái xe, chớp mắt: "Chúng ta... Chúng ta đang về thành phố A à?"
Lục Liễm Ninh thần thái tự nhiên: "Đúng vậy."
Chăn từ trên người Lý Diễm rơi xuống: "Nhưng mà... Nhưng mà..." Anh lắp bắp một lúc lâu, trong lòng cảm thấy có phần đột ngột, sao vừa ngủ một giấc thức đậy đã trên đường đi, cuối cùng anh nói với Lục Liễm Ninh: "Anh còn chưa kịp chuẩn bị hành lý..."
Lục Liễm Ninh nói: "Lấy cái gì nữa, trong nhà cái gì cũng có."
Cuối cùng Lý Diễm không nói gì nữa, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đã nhìn thấy cột mốc đánh dấu địa phận thành phố A.
Qua 5 năm, lại quay về căn nhà này thêm một lần nữa, Lý Diễm hoảng hốt một chút, nhưng anh không có cơ hội do dự nào, đã bị Lục Liễm Ninh kéo vào.
Lục Liễm Ninh cho người chuẩn bị bữa sáng, nhưng cậu ta lại không ăn, nhìn Lý Diễm ngồi xuống ăn hai miếng thì nói với Lý Diễm mình phải đi ra ngoài một chuyến, buổi chiều về sẽ đi xem bóng rổ với anh.
Lý Diễm ngồi ở chỗ kia, nhìn quản gia đứng ở bên cạnh đặt mâm đồ ăn lên bàn, còn có Lục Liễm Ninh mới vừa vào nhà đã phải ra ngoài.
Cậu ta nói về trận bóng rổ, cậu ta nói buổi chiều về nhà sẽ cùng anh đi xem bóng rổ.
Mà không phải là nói, chiều nay cậu ta về mà không thấy mình thì sẽ đẩy giờ giới nghiêm lên sớm hơn, hoặc là cấm túc một tháng không cho ra khỏi nhà.
Lý Diễm rũ mắt xuống, ngồi trên ghế, nhai miếng chả giò chiên hai cái, có hơi nóng.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy hình như mình có hơi chờ mong Lục Liễm Ninh về sớm một chút.
Lý Diễm ăn xong, quản gia hỏi anh có muốn về phòng nghỉ ngơi thêm chút nữa hay không, thật ra Lý Diễm không buồn ngủ, nhưng vẫn về phòng nhìn thử.
Trong phòng vẫn giống như trước kia, cái đèn ngủ có tua rua kia vẫn ở đó, trên giường vẫn bày hai cái gối đầu song song, đột nhiên Lý Diễm phát hiện ra gì đó, lại gần chút, thì thấy trong chăn lộ ra tới một góc áo ngủ mà trước đây anh từng mặc.
Chất liệu bông, rộng thùng thình, Lục Liễm Ninh cũng có một bộ tương tự, nhìn khá giống đồ đôi, là quần áo rất nhiều năm về trước.
Ma sai quỷ khiến thế nào, mà Lý Diễm lại lấy cái áo ra, đến gần ngửi ngửi.
Chỉ một thoáng Lý Diễm lập tức ngừng thở, mở to hai mắt, thứ này là gì đây, quả bom mùi cam hay sao!
Anh bị mùi hương đậm đặc này làm cho sặc, nhanh tay nhét lại quần áo vào chăn, như thể đang giấu đồ vật mờ ám gì đó, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.
Lục Liễm Ninh trở về rất sớm, thậm chí còn chưa đến buổi chiều, hai người còn ăn cơm trưa cùng nhau, có lẽ việc gấp hồi sáng giải quyết khá ổn, tâm trạng Lục Liễm Ninh nhìn có vẻ sung sướng.
Hai giờ rưỡi chiều, trận mùa xuân lần này tổ chức ở sân vận động thành phố A.
Lục Liễm Ninh đưa Lý Diễm đi vào, không quá gần cũng không quá xa, là vị trí trước đây Lý Diễm thường xuyên ngồi.
Hai người ngồi xuống tầm mười tới phút, Lý Diễm còn có thể thấy những nữ sinh hàng trước đang cùng bạn bè mình giao lưu cái gì, anh có thể nhìn rõ ràng nữ sinh kia cầm di động mở camera trước, liên tục liếc mắt, còn tự cho là rất bí mật.
Là đang chụp lén Lục Liễm Ninh.
Lục Liễm Ninh đột nhiên nhận thấy Lý Diễm hơi ghé sát vào người mình, hai người dán chặt vào nhau.
Niềm vui còn chưa tan đi hết, Lục Liễm Ninh đã phát hiện ra một chuyện cực kỳ khó chịu.
Cậu ta phát hiện đội ngũ trong trận chung kết mới vừa lên sân khấu có Lâm Sanh.
Lý Diễm cũng nhanh chóng phát hiện, có hơi kinh ngạc mà mở to hai mắt, dáng vẻ anh có phần không dám tin, cuối cùng anh chậm rãi nghiêng người qua, nhỏ giọng nói một tiếng "Cảm ơn." bên tai Lục Liễm Ninh
Anh cho rằng đây là Lục Liễm Ninh cố ý sắp xếp, dẫn anh tới xem trận thi đấu này của Lâm Sanh, trông thấy người bạn cũ đã nhiều năm không gặp.
Anh cảm thấy Lục Liễm Ninh quả nhiên trở nên rất rộng rãi, không còn keo kiệt và gây rối vô cớ giống như lúc trước.
Lục Liễm Ninh bị lời cảm ơn này làm cho nghẹn lại, nhìn hai mắt dần dần xuất hiện ánh sáng của Lý Diễm, chậm rãi phun ra một hơi, có chút suy yếu nói: "Đừng cảm ơn, anh vui là được rồi."
Lý Diễm cười mỉm với cậu ta, ánh mắt trong suốt thấy đáy, vẫn là đôi mắt trắng đen rõ ràng như năm nào.
Rất dễ thỏa mãn, rất dễ biểu đạt lòng biết ơn với người khác.
Anh nhanh chóng tiến vào trạng thái, ban đầu còn hơi gượng gạo, đến khi trận đầu tiến hành được một nửa, điểm số hai bên thật sự rất sát sao, cơ thể anh cũng có hơi căng thẳng, ngồi ngay ngắn, hơi hơi nghiêng về phía trước, cùng những người xung quanh nắm chặt hai tay, hô cố lên.
Anh ngồi thẳng như vậy, cũng không thèm ghé sát vào Lục Liễm Ninh nữa.
Lục Liễm Ninh nhìn Lý Diễm đã bị trận đấu dưới sân hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, nhìn anh đã hưng phấn đến toát mồ hôi, sâu kín hỏi: "Xem hay không?"
"Hay!" Lý Diễm rất ít khi không che lấp chút cảm xúc nào trước mặt Lục Liễm Ninh.
Cuối cùng Lâm Sanh ném vào một quả ba điểm, ngay một khắc trước khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, lấy chiến thắng chênh lệch nhau một điểm.
Bọn họ sôi nổi vỗ tay hò hét, quát: "Hay!"
Lý Diễm cũng hoà giọng cùng mọi người, cùng mọi người xung quanh vỗ tay thành cơn mưa tiếng vỗ tay, sau đó mới chậm rãi để ý đến Lục Liễm Ninh ngồi bên cạnh có hơi yên tĩnh, nhìn thần sắc không gợn sóng của Lục Liễm Ninh.
Lý Diễm hình như có hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng cũng hỏi Lục Liễm Ninh: "Em không thấy chơi rất xuất sắc hả?"
Lục Liễm Ninh lúc này chậm rãi nâng đôi tay cứng đờ lên, ung dung vỗ tay theo mọi người: "Ha hả, xuất sắc, thật sự rất xuất sắc."
Lý Diễm: "......"
Đến lúc này Lục Liễm Ninh mới nhận ra, thì ra bọn họ ngồi ở vị trí đội ngũ cổ vũ đội Lâm Sanh, xung quanh ai cũng đang gọi tên đội của bọn họ, còn có một ít đang gọi tên Lâm Sanh, Omega chiếm đa số.
Lúc tan cuộc, Lý Diễm và Lục Liễm Ninh đợi mọi người tan bớt một nửa mới rời đi, Lục Liễm Ninh nắm tay anh đi ra ngoài, quay đầu lại yên lặng liếc nhìn Lâm Sanh đang đứng trò chuyện với đồng đội, có cảm giác nói không nên lời mà hỏi Lý Diễm: "Không định qua chào một câu à?"
Lý Diễm cũng theo tầm mắt cậu ta quay lại liếc nhìn Lâm Sanh đang bị vây giữa đám người, không biết sau khi cậu ấy biết anh vòng đi vòng lại đến cuối cùng vẫn về lại bên cạnh Lục Liễm Ninh, tay nắm tay với Lục Liễm Ninh cùng nhau đến xem bóng rổ, thì cậu ấy sẽ có biểu cảm như thế nào.
Lý Diễm suy nghĩ, sau đó nói: "Để sau đi."
Lục Liễm Ninh nhướng mày, đưa Lý Diễm ra cửa lớn của sân vận động.
Giữa đám đông ầm ĩ, bọn họ cũng giống như những đôi tình lữ tay trong tay cùng nhau đi xem bóng rổ cùng nhau ra về không khác biệt gì nhiều.
Cho dù bọn họ đã dây dưa không rõ suốt mười năm, con trai cũng đã 5 tuổi.
Lại giống như thể vừa mới yêu nhau, sờ sờ lẫn nhau, đôi khi sẽ hơi ương bướng không ảnh hưởng toàn cục, cũng sẽ quan tâm lo lắng cho cảm xúc của đối phương, muốn khiến đối phương vui vẻ hơn một chút.
Ánh mặt trời chậm rãi bị tầng mây che lại, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ráng chiều ửng đỏ chiếu rọi lên bia đá trước cửa sân vận động, bên trên có khắc một ít lịch sử của sân vận động.
Lý Diễm liếc mắt đảo qua một cái, thấy ngày nào đó trong 6 năm trước, doanh nghiệp tài trợ cho sân vận động tu sửa, là tập đoàn Thịnh Lận*. (Tập đoàn của anh Ninh nhà mình nha mọi người, nhắc cho ai quên nà)
Lý Diễm hơi dừng bước chân, Lục Liễm Ninh nghiêng đầu nhìn lại anh: "Sao thế anh?"
Lý Diễm bước nhanh hơn đuổi theo cậu ta, lắc đầu nói: "Không có gì."
Anh đến gần Lục Liễm Ninh, hơi nhỏ giọng nói: "Em cùng anh đi làm chuyện anh thích rồi, anh cũng sẽ cùng em đi làm chuyện em thích."
Lục Liễm Ninh lặp lại một chút: "Em thích hả?" Ánh mắt cậu ta loé lên một tia sáng.
Ánh mắt nhìn Lý Diễm cũng bắt đầu thay đổi, kéo Lý Diễm đang vô cùng lo lắng chạy thẳng một đường về nhà.
Editor: Meng
Giấc ngủ này sâu hơn tưởng tượng, mấy năm nay Lục Liễm Ninh đều ngủ rất nông, cảm giác khó có được này kéo dài đến thời khắc trời vừa tờ mờ sáng.
Cậu ta bị di động đánh thức, lúc di động vang lên, cậu ta nhanh tay đè lại, Lý Diễm bên cạnh xoay người một cái rồi tiếp tục ngủ.
Lục Liễm Ninh thấy mới 5 giờ hơn buổi sáng, là điện thoại của trợ lý, sau khi tắt điện thoại thì gửi qua một tin nhắn.
Lục Liễm Ninh nhìn nội dung tin nhắn, chậm rãi nhăn mày lại, sau đó lại nhìn Lý Diễm đang ngủ say, chưa đến năm phút sau đã đưa ra quyết định.
Cậu ta bế Lý Diễm lên, sau đó tiện tay lấy một tấm chăn, bọc anh lại, bước chân nhanh chóng bế anh lên xe.
Lý Diễm bừng tỉnh bởi một trận đong đưa rất nhỏ, cơ thể cứng lại, nửa híp mắt nhìn không trung mênh mông sương mù, anh kề sát vào ngực Lục Liễm Ninh, ngửi mùi hương cam đắng quen thuộc, dính trên vạt áo.
Anh chậm rãi thả lỏng cơ thể căng chặt, sau đó hỏi: "Đi đâu vậy..."
Lục Liễm Ninh đặt anh vào vị trí ghế phụ, sau đó điều chỉnh ghế ngả ra sau, thành một góc độ tương đối thoải mái, kéo kéo Lý Diễm đang bọc chăn hướng lên trên, giọng nói rất nhỏ, tràn ngập ý vị dụ dỗ: "Đi xem bóng rổ, không phải đã nói rồi sao?"
Lý Diễm hình như còn rất buồn ngủ, gật đầu xong lại lệch đầu sang một bên nhắm mắt lại.
Nếu không phải là chưa tỉnh ngủ, tinh thần vẫn còn chưa tỉnh táo cho lắm, thì chuyện phải về thành phố A sẽ không dễ thương lượng như vậy đâu.
Lục Liễm Ninh khởi động ô tô, điều chỉnh nhiệt độ, chạy về phía thành phố A.
Quả nhiên Lý Diễm tỉnh lại trên đường đi, sau đó mới từ từ phản ứng lại, anh ngồi dậy, nhìn sườn mặt của Lục Liễm Ninh đnag chuyên chú lái xe, chớp mắt: "Chúng ta... Chúng ta đang về thành phố A à?"
Lục Liễm Ninh thần thái tự nhiên: "Đúng vậy."
Chăn từ trên người Lý Diễm rơi xuống: "Nhưng mà... Nhưng mà..." Anh lắp bắp một lúc lâu, trong lòng cảm thấy có phần đột ngột, sao vừa ngủ một giấc thức đậy đã trên đường đi, cuối cùng anh nói với Lục Liễm Ninh: "Anh còn chưa kịp chuẩn bị hành lý..."
Lục Liễm Ninh nói: "Lấy cái gì nữa, trong nhà cái gì cũng có."
Cuối cùng Lý Diễm không nói gì nữa, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đã nhìn thấy cột mốc đánh dấu địa phận thành phố A.
Qua 5 năm, lại quay về căn nhà này thêm một lần nữa, Lý Diễm hoảng hốt một chút, nhưng anh không có cơ hội do dự nào, đã bị Lục Liễm Ninh kéo vào.
Lục Liễm Ninh cho người chuẩn bị bữa sáng, nhưng cậu ta lại không ăn, nhìn Lý Diễm ngồi xuống ăn hai miếng thì nói với Lý Diễm mình phải đi ra ngoài một chuyến, buổi chiều về sẽ đi xem bóng rổ với anh.
Lý Diễm ngồi ở chỗ kia, nhìn quản gia đứng ở bên cạnh đặt mâm đồ ăn lên bàn, còn có Lục Liễm Ninh mới vừa vào nhà đã phải ra ngoài.
Cậu ta nói về trận bóng rổ, cậu ta nói buổi chiều về nhà sẽ cùng anh đi xem bóng rổ.
Mà không phải là nói, chiều nay cậu ta về mà không thấy mình thì sẽ đẩy giờ giới nghiêm lên sớm hơn, hoặc là cấm túc một tháng không cho ra khỏi nhà.
Lý Diễm rũ mắt xuống, ngồi trên ghế, nhai miếng chả giò chiên hai cái, có hơi nóng.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy hình như mình có hơi chờ mong Lục Liễm Ninh về sớm một chút.
Lý Diễm ăn xong, quản gia hỏi anh có muốn về phòng nghỉ ngơi thêm chút nữa hay không, thật ra Lý Diễm không buồn ngủ, nhưng vẫn về phòng nhìn thử.
Trong phòng vẫn giống như trước kia, cái đèn ngủ có tua rua kia vẫn ở đó, trên giường vẫn bày hai cái gối đầu song song, đột nhiên Lý Diễm phát hiện ra gì đó, lại gần chút, thì thấy trong chăn lộ ra tới một góc áo ngủ mà trước đây anh từng mặc.
Chất liệu bông, rộng thùng thình, Lục Liễm Ninh cũng có một bộ tương tự, nhìn khá giống đồ đôi, là quần áo rất nhiều năm về trước.
Ma sai quỷ khiến thế nào, mà Lý Diễm lại lấy cái áo ra, đến gần ngửi ngửi.
Chỉ một thoáng Lý Diễm lập tức ngừng thở, mở to hai mắt, thứ này là gì đây, quả bom mùi cam hay sao!
Anh bị mùi hương đậm đặc này làm cho sặc, nhanh tay nhét lại quần áo vào chăn, như thể đang giấu đồ vật mờ ám gì đó, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.
Lục Liễm Ninh trở về rất sớm, thậm chí còn chưa đến buổi chiều, hai người còn ăn cơm trưa cùng nhau, có lẽ việc gấp hồi sáng giải quyết khá ổn, tâm trạng Lục Liễm Ninh nhìn có vẻ sung sướng.
Hai giờ rưỡi chiều, trận mùa xuân lần này tổ chức ở sân vận động thành phố A.
Lục Liễm Ninh đưa Lý Diễm đi vào, không quá gần cũng không quá xa, là vị trí trước đây Lý Diễm thường xuyên ngồi.
Hai người ngồi xuống tầm mười tới phút, Lý Diễm còn có thể thấy những nữ sinh hàng trước đang cùng bạn bè mình giao lưu cái gì, anh có thể nhìn rõ ràng nữ sinh kia cầm di động mở camera trước, liên tục liếc mắt, còn tự cho là rất bí mật.
Là đang chụp lén Lục Liễm Ninh.
Lục Liễm Ninh đột nhiên nhận thấy Lý Diễm hơi ghé sát vào người mình, hai người dán chặt vào nhau.
Niềm vui còn chưa tan đi hết, Lục Liễm Ninh đã phát hiện ra một chuyện cực kỳ khó chịu.
Cậu ta phát hiện đội ngũ trong trận chung kết mới vừa lên sân khấu có Lâm Sanh.
Lý Diễm cũng nhanh chóng phát hiện, có hơi kinh ngạc mà mở to hai mắt, dáng vẻ anh có phần không dám tin, cuối cùng anh chậm rãi nghiêng người qua, nhỏ giọng nói một tiếng "Cảm ơn." bên tai Lục Liễm Ninh
Anh cho rằng đây là Lục Liễm Ninh cố ý sắp xếp, dẫn anh tới xem trận thi đấu này của Lâm Sanh, trông thấy người bạn cũ đã nhiều năm không gặp.
Anh cảm thấy Lục Liễm Ninh quả nhiên trở nên rất rộng rãi, không còn keo kiệt và gây rối vô cớ giống như lúc trước.
Lục Liễm Ninh bị lời cảm ơn này làm cho nghẹn lại, nhìn hai mắt dần dần xuất hiện ánh sáng của Lý Diễm, chậm rãi phun ra một hơi, có chút suy yếu nói: "Đừng cảm ơn, anh vui là được rồi."
Lý Diễm cười mỉm với cậu ta, ánh mắt trong suốt thấy đáy, vẫn là đôi mắt trắng đen rõ ràng như năm nào.
Rất dễ thỏa mãn, rất dễ biểu đạt lòng biết ơn với người khác.
Anh nhanh chóng tiến vào trạng thái, ban đầu còn hơi gượng gạo, đến khi trận đầu tiến hành được một nửa, điểm số hai bên thật sự rất sát sao, cơ thể anh cũng có hơi căng thẳng, ngồi ngay ngắn, hơi hơi nghiêng về phía trước, cùng những người xung quanh nắm chặt hai tay, hô cố lên.
Anh ngồi thẳng như vậy, cũng không thèm ghé sát vào Lục Liễm Ninh nữa.
Lục Liễm Ninh nhìn Lý Diễm đã bị trận đấu dưới sân hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, nhìn anh đã hưng phấn đến toát mồ hôi, sâu kín hỏi: "Xem hay không?"
"Hay!" Lý Diễm rất ít khi không che lấp chút cảm xúc nào trước mặt Lục Liễm Ninh.
Cuối cùng Lâm Sanh ném vào một quả ba điểm, ngay một khắc trước khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, lấy chiến thắng chênh lệch nhau một điểm.
Bọn họ sôi nổi vỗ tay hò hét, quát: "Hay!"
Lý Diễm cũng hoà giọng cùng mọi người, cùng mọi người xung quanh vỗ tay thành cơn mưa tiếng vỗ tay, sau đó mới chậm rãi để ý đến Lục Liễm Ninh ngồi bên cạnh có hơi yên tĩnh, nhìn thần sắc không gợn sóng của Lục Liễm Ninh.
Lý Diễm hình như có hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng cũng hỏi Lục Liễm Ninh: "Em không thấy chơi rất xuất sắc hả?"
Lục Liễm Ninh lúc này chậm rãi nâng đôi tay cứng đờ lên, ung dung vỗ tay theo mọi người: "Ha hả, xuất sắc, thật sự rất xuất sắc."
Lý Diễm: "......"
Đến lúc này Lục Liễm Ninh mới nhận ra, thì ra bọn họ ngồi ở vị trí đội ngũ cổ vũ đội Lâm Sanh, xung quanh ai cũng đang gọi tên đội của bọn họ, còn có một ít đang gọi tên Lâm Sanh, Omega chiếm đa số.
Lúc tan cuộc, Lý Diễm và Lục Liễm Ninh đợi mọi người tan bớt một nửa mới rời đi, Lục Liễm Ninh nắm tay anh đi ra ngoài, quay đầu lại yên lặng liếc nhìn Lâm Sanh đang đứng trò chuyện với đồng đội, có cảm giác nói không nên lời mà hỏi Lý Diễm: "Không định qua chào một câu à?"
Lý Diễm cũng theo tầm mắt cậu ta quay lại liếc nhìn Lâm Sanh đang bị vây giữa đám người, không biết sau khi cậu ấy biết anh vòng đi vòng lại đến cuối cùng vẫn về lại bên cạnh Lục Liễm Ninh, tay nắm tay với Lục Liễm Ninh cùng nhau đến xem bóng rổ, thì cậu ấy sẽ có biểu cảm như thế nào.
Lý Diễm suy nghĩ, sau đó nói: "Để sau đi."
Lục Liễm Ninh nhướng mày, đưa Lý Diễm ra cửa lớn của sân vận động.
Giữa đám đông ầm ĩ, bọn họ cũng giống như những đôi tình lữ tay trong tay cùng nhau đi xem bóng rổ cùng nhau ra về không khác biệt gì nhiều.
Cho dù bọn họ đã dây dưa không rõ suốt mười năm, con trai cũng đã 5 tuổi.
Lại giống như thể vừa mới yêu nhau, sờ sờ lẫn nhau, đôi khi sẽ hơi ương bướng không ảnh hưởng toàn cục, cũng sẽ quan tâm lo lắng cho cảm xúc của đối phương, muốn khiến đối phương vui vẻ hơn một chút.
Ánh mặt trời chậm rãi bị tầng mây che lại, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ráng chiều ửng đỏ chiếu rọi lên bia đá trước cửa sân vận động, bên trên có khắc một ít lịch sử của sân vận động.
Lý Diễm liếc mắt đảo qua một cái, thấy ngày nào đó trong 6 năm trước, doanh nghiệp tài trợ cho sân vận động tu sửa, là tập đoàn Thịnh Lận*. (Tập đoàn của anh Ninh nhà mình nha mọi người, nhắc cho ai quên nà)
Lý Diễm hơi dừng bước chân, Lục Liễm Ninh nghiêng đầu nhìn lại anh: "Sao thế anh?"
Lý Diễm bước nhanh hơn đuổi theo cậu ta, lắc đầu nói: "Không có gì."
Anh đến gần Lục Liễm Ninh, hơi nhỏ giọng nói: "Em cùng anh đi làm chuyện anh thích rồi, anh cũng sẽ cùng em đi làm chuyện em thích."
Lục Liễm Ninh lặp lại một chút: "Em thích hả?" Ánh mắt cậu ta loé lên một tia sáng.
Ánh mắt nhìn Lý Diễm cũng bắt đầu thay đổi, kéo Lý Diễm đang vô cùng lo lắng chạy thẳng một đường về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất