Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình
Chương 100
Minh Nghi nhìn vẻ mặt thản nhiên như mọi chuyện đều không liên quan đến mình cùng thái độ dửng dưng của Tần Lăng, phải kiềm chế lắm mới không thốt ra những lời mắng chửi: "Cái gì mà ngươi cũng không biết, vậy đám quan binh bên ngoài là chuyện gì?"
"Ngươi mau kể rõ ra đi." Mạc Nhiên cũng không bình tĩnh nổi đành lên tiếng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt của y đang lo lắng cho mình, Tần Lăng mỉm cười trấn an từ từ kể lại: "Trên đường trở về ta đi qua căn phòng đấy thấy cửa khép hờ, thực ra lúc đầu cũng không để ý lắm, đi được một đoạn thì nghe thấy có tiếng người hét lên, rồi thấy một hắc y nhân từ bên trong chạy ra. Biết có người gặp chuyện nên ta liền vào xem thử."
Tần Lăng vừa nói vừa nhấp chén trà trong tay, hắn sẽ không nói vì nhìn thấy hắc y nhân kia mang trên mình thanh kiếm khắc hình bán nguyệt, chính là người đã ra tay ám sát Mạc Nhiên ở kiếp trước. Khi đó hại hắn bị trúng độc nên vẫn luôn âm thầm điều tra về đám người này, nhưng đều không có tung tích. Kiếp trước đã ra tay một lần, không thể tránh khỏi kiếp này ra tay lần nữa. Những người này võ công cực kỳ lợi hại, hơn nữa còn hành tung bí ẩn, đặc biệt là người đứng đằng sau càng khó lường. Cho dù là hiện tại võ công hắn giỏi hơn trước nhiều, nhưng cũng chưa chắc đã là đối thủ của họ, vì vậy càng phải cẩn thận hơn.
"Lúc ngươi vào thì Trương thái sư đã chết rồi?" Sở Tiêu bây giờ mới lên tiếng.
"Chưa." Tần Lăng nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc ta vào ông ta vẫn còn hơi thở thoi thóp, trên lưng bị đâm một con dao nhọn, ta thấy ông ta còn có thể cứu nên liền chạy lại giúp cầm máu."
"Thế nhưng vẫn là không kịp, Trương thái sư bị mất máu quá nhiều được một lúc liền tắt thở, trước khi chết còn giữ chặt tay ta không buông nói ra hai từ."
Minh Nghi thấy hắn ngập ngừng nôn nóng hỏi: "Hai từ gì?"
Tần Lăng: "Cứu mạng..."
"Ta còn tưởng ông ta biết hung thủ là ai, trước lúc chết nói ra manh mối." Minh Nghi bày ra vẻ mặt thất vọng nói.
"Ta buông Trương thái sư ra định tìm người báo án thì không biết Lê Tân Bình cùng Lý Nhạc từ đâu chạy tới, nói người là do ta giết rồi cứ vậy cùng nhau lao vào động thủ. Ta vì tự vệ nên đẩy Lê Tân Bình ra, không ngờ chỉ đẩy nhẹ một cái hắn đã chết rồi, chuyện sau đó thì các người cũng thấy rồi đấy."
"Có khi nào có người cố tình muốn đổ tội cho ngươi? Không lẽ là..."
Không lẽ là vì y trở mặt với vương gia nên ông ta mới bày trò hại Tần Lăng, Mạc Nhiên lo lắng trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Y cứ nghĩ mình hiểu rõ người này, dù là ngày đó y trực tiếp vứt thuốc độc ông ta đưa cũng sẽ không động thủ sớm như vậy. Nhìn thấy Mạc Nhiên lo lắng bàn tay hắn cầm chặt tay y an ủi: "Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.
"Trương thái sư địa vị trong triều cũng không hề nhỏ, hơn nữa còn có nhân chứng vật chứng lại đúng lúc Tống Thanh Trì gặp phải, ngươi nói xem không lo mà được sao? Lần này nếu không thể tự giải oan, dù có là hoàng thượng cũng không cứu được ngươi!" Sở Tiêu nhìn bộ dạng lo lắng không thôi của Mạc Nhiên, hướng Tần Lăng bực dọc nói.
"Cũng là tại ta..." Mạc Nhiên ngập ngừng rũ hai mắt xuống, hai tay căng thẳng bấu vào nhau.
"Không phải đâu, Mạc Nhiên không hề làm gì sai cả." Tần Lăng vỗ nhẹ vai y an ủi, cố hạ thấp giọng xuống dù biết trong phòng nhỏ này, có hạ thấp thế nào hai người kia cũng nghe thấy: "Dù hôm đấy ngươi không làm như vậy, ông ta đã nghi ngờ từ trước thì sớm muộn gì cũng ra tay. Đã là điều không thể tránh, đừng tự trách mình được không?"
Mạc Nhiên thấy hắn đã như vậy trong lòng không chút lo lắng còn quay ngược lại an ủi mình, đành miễn cưỡng gật nhẹ đầu.
"Hai người đang nói cái gì vậy, không thể nói lớn tiếng hơn được sao?" Minh Nghi từ nãy đến giờ vẫn đang cố vểnh tai lên nghe, nhưng dù có nghe thấy cũng không hiểu nên bực dọc nói.
Sở Tiêu lý trí hơn một chút nhìn ra ngoài cửa, trời bây giờ đã khuya nhưng khác với vẻ yên tĩnh hàng ngày, hiện tại khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng của binh lính ồn ào lục soát bên ngoài: "Quan trọng trước mắt vẫn nên rời khỏi kinh thành trước."
"Đúng vậy." Mạc Nhiên đồng tình: "Rời khỏi kinh thành trước còn có thể tự mình tìm ra manh mối... Chỉ là bên ngoài nhiều binh lính như vậy thoát bằng cách nào?"
Cả bốn người đều rơi vào trầm mặc, nếu bây giờ gọi thuộc hạ đến giúp nhất định sẽ bị chú ý, chỉ có thể tự mình thoát thân. Minh Nghi xoa xoa cằm đột nhiên nảy ra một ý tưởng hí hửng nói: "Ta có một cách."
Sở Tiêu: "Cách gì mau nói thử."
Minh Nghi tỏ vẻ thần bí vẫy vẫy cho ba người cúi sát lại gần mình rồi nói nhỏ: "Ta ngày thường hay ngồi kiệu dẫn mỹ nữ ra ngoài thành chơi, đám lính canh ngoài đó nào dám cản ta lại. Lúc đó chỉ cần mấy người ngồi trong kiệu còn lại để ta đối phó, mấy tên đó nhất định sẽ không dám lục soát kiệu của ta. Chỉ là..."
Sở Tiêu hơi mất kiên nhẫn: "Chỉ là?"
"Chỉ là vạn nhất... chúng dám mở cửa kiệu ra thật vẫn cần có một nữ nhân để đối phó."
Mạc Nhiên: "Chúng ta kiếm đâu ra nữ nhân? Dù có kiếm được cũng chưa chắc đáng tin."
"Không cần kiếm, cách cũ vẫn luôn hữu dụng nhất, một trong số ba người giả dạng là được." Minh Nghi mỉm cười quay qua nhìn ba người.
Tần Lăng: "Ta là người họ muốn bắt, rất dễ bị phát hiện."
Mạc Nhiên cũng vội chối: "Chuyện này chắc chắn cũng đến tai vương gia, ngày mai nhất định cũng có người của vương phủ đến. Họ nhìn ta từ bé đến lớn, dù có cải trang thành gì cũng sẽ bị nhận ra."
Thấy ai cũng có lý do chính đáng, Sở Tiêu đang ngồi yên đột nhiên cảm nhận được sáu ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình, Sở Tiêu như thấy cả người mình nổi gai ốc vội từ chối: "Giả dạng nữ nhân ta nhất định không làm! Huống chi không phải còn có tứ hoàng tử sao?"
"Nếu ngươi có thể khiến mấy tên đó ngoan ngoãn không dám kiểm tra kiệu thì ta giả cũng không sao, dù gì ta cũng là hoàng tử không mấy ai dám gây chuyện với ta, sẽ nắm chắc nhiều phần hơn mà phải không Sở công tử?" Nghĩ đến việc Sở Tiêu phải giả thành gái, Minh Nghi không nhịn được bụm miệng cười.
Sở Tiêu thấy nói tuy có lý nhưng nhìn bộ dạng hả hê của Minh Nghi bực dọc đứng lên nói: "Ta không làm, nghĩ cách khác đi."
Hỏi thật nhé mọi người thấy truyện của mình có dài dòng và nhàm chán quá không? Nếu có thì mình sẽ đẩy nhanh tình tiết :(((((((
"Ngươi mau kể rõ ra đi." Mạc Nhiên cũng không bình tĩnh nổi đành lên tiếng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt của y đang lo lắng cho mình, Tần Lăng mỉm cười trấn an từ từ kể lại: "Trên đường trở về ta đi qua căn phòng đấy thấy cửa khép hờ, thực ra lúc đầu cũng không để ý lắm, đi được một đoạn thì nghe thấy có tiếng người hét lên, rồi thấy một hắc y nhân từ bên trong chạy ra. Biết có người gặp chuyện nên ta liền vào xem thử."
Tần Lăng vừa nói vừa nhấp chén trà trong tay, hắn sẽ không nói vì nhìn thấy hắc y nhân kia mang trên mình thanh kiếm khắc hình bán nguyệt, chính là người đã ra tay ám sát Mạc Nhiên ở kiếp trước. Khi đó hại hắn bị trúng độc nên vẫn luôn âm thầm điều tra về đám người này, nhưng đều không có tung tích. Kiếp trước đã ra tay một lần, không thể tránh khỏi kiếp này ra tay lần nữa. Những người này võ công cực kỳ lợi hại, hơn nữa còn hành tung bí ẩn, đặc biệt là người đứng đằng sau càng khó lường. Cho dù là hiện tại võ công hắn giỏi hơn trước nhiều, nhưng cũng chưa chắc đã là đối thủ của họ, vì vậy càng phải cẩn thận hơn.
"Lúc ngươi vào thì Trương thái sư đã chết rồi?" Sở Tiêu bây giờ mới lên tiếng.
"Chưa." Tần Lăng nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc ta vào ông ta vẫn còn hơi thở thoi thóp, trên lưng bị đâm một con dao nhọn, ta thấy ông ta còn có thể cứu nên liền chạy lại giúp cầm máu."
"Thế nhưng vẫn là không kịp, Trương thái sư bị mất máu quá nhiều được một lúc liền tắt thở, trước khi chết còn giữ chặt tay ta không buông nói ra hai từ."
Minh Nghi thấy hắn ngập ngừng nôn nóng hỏi: "Hai từ gì?"
Tần Lăng: "Cứu mạng..."
"Ta còn tưởng ông ta biết hung thủ là ai, trước lúc chết nói ra manh mối." Minh Nghi bày ra vẻ mặt thất vọng nói.
"Ta buông Trương thái sư ra định tìm người báo án thì không biết Lê Tân Bình cùng Lý Nhạc từ đâu chạy tới, nói người là do ta giết rồi cứ vậy cùng nhau lao vào động thủ. Ta vì tự vệ nên đẩy Lê Tân Bình ra, không ngờ chỉ đẩy nhẹ một cái hắn đã chết rồi, chuyện sau đó thì các người cũng thấy rồi đấy."
"Có khi nào có người cố tình muốn đổ tội cho ngươi? Không lẽ là..."
Không lẽ là vì y trở mặt với vương gia nên ông ta mới bày trò hại Tần Lăng, Mạc Nhiên lo lắng trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Y cứ nghĩ mình hiểu rõ người này, dù là ngày đó y trực tiếp vứt thuốc độc ông ta đưa cũng sẽ không động thủ sớm như vậy. Nhìn thấy Mạc Nhiên lo lắng bàn tay hắn cầm chặt tay y an ủi: "Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.
"Trương thái sư địa vị trong triều cũng không hề nhỏ, hơn nữa còn có nhân chứng vật chứng lại đúng lúc Tống Thanh Trì gặp phải, ngươi nói xem không lo mà được sao? Lần này nếu không thể tự giải oan, dù có là hoàng thượng cũng không cứu được ngươi!" Sở Tiêu nhìn bộ dạng lo lắng không thôi của Mạc Nhiên, hướng Tần Lăng bực dọc nói.
"Cũng là tại ta..." Mạc Nhiên ngập ngừng rũ hai mắt xuống, hai tay căng thẳng bấu vào nhau.
"Không phải đâu, Mạc Nhiên không hề làm gì sai cả." Tần Lăng vỗ nhẹ vai y an ủi, cố hạ thấp giọng xuống dù biết trong phòng nhỏ này, có hạ thấp thế nào hai người kia cũng nghe thấy: "Dù hôm đấy ngươi không làm như vậy, ông ta đã nghi ngờ từ trước thì sớm muộn gì cũng ra tay. Đã là điều không thể tránh, đừng tự trách mình được không?"
Mạc Nhiên thấy hắn đã như vậy trong lòng không chút lo lắng còn quay ngược lại an ủi mình, đành miễn cưỡng gật nhẹ đầu.
"Hai người đang nói cái gì vậy, không thể nói lớn tiếng hơn được sao?" Minh Nghi từ nãy đến giờ vẫn đang cố vểnh tai lên nghe, nhưng dù có nghe thấy cũng không hiểu nên bực dọc nói.
Sở Tiêu lý trí hơn một chút nhìn ra ngoài cửa, trời bây giờ đã khuya nhưng khác với vẻ yên tĩnh hàng ngày, hiện tại khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng của binh lính ồn ào lục soát bên ngoài: "Quan trọng trước mắt vẫn nên rời khỏi kinh thành trước."
"Đúng vậy." Mạc Nhiên đồng tình: "Rời khỏi kinh thành trước còn có thể tự mình tìm ra manh mối... Chỉ là bên ngoài nhiều binh lính như vậy thoát bằng cách nào?"
Cả bốn người đều rơi vào trầm mặc, nếu bây giờ gọi thuộc hạ đến giúp nhất định sẽ bị chú ý, chỉ có thể tự mình thoát thân. Minh Nghi xoa xoa cằm đột nhiên nảy ra một ý tưởng hí hửng nói: "Ta có một cách."
Sở Tiêu: "Cách gì mau nói thử."
Minh Nghi tỏ vẻ thần bí vẫy vẫy cho ba người cúi sát lại gần mình rồi nói nhỏ: "Ta ngày thường hay ngồi kiệu dẫn mỹ nữ ra ngoài thành chơi, đám lính canh ngoài đó nào dám cản ta lại. Lúc đó chỉ cần mấy người ngồi trong kiệu còn lại để ta đối phó, mấy tên đó nhất định sẽ không dám lục soát kiệu của ta. Chỉ là..."
Sở Tiêu hơi mất kiên nhẫn: "Chỉ là?"
"Chỉ là vạn nhất... chúng dám mở cửa kiệu ra thật vẫn cần có một nữ nhân để đối phó."
Mạc Nhiên: "Chúng ta kiếm đâu ra nữ nhân? Dù có kiếm được cũng chưa chắc đáng tin."
"Không cần kiếm, cách cũ vẫn luôn hữu dụng nhất, một trong số ba người giả dạng là được." Minh Nghi mỉm cười quay qua nhìn ba người.
Tần Lăng: "Ta là người họ muốn bắt, rất dễ bị phát hiện."
Mạc Nhiên cũng vội chối: "Chuyện này chắc chắn cũng đến tai vương gia, ngày mai nhất định cũng có người của vương phủ đến. Họ nhìn ta từ bé đến lớn, dù có cải trang thành gì cũng sẽ bị nhận ra."
Thấy ai cũng có lý do chính đáng, Sở Tiêu đang ngồi yên đột nhiên cảm nhận được sáu ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình, Sở Tiêu như thấy cả người mình nổi gai ốc vội từ chối: "Giả dạng nữ nhân ta nhất định không làm! Huống chi không phải còn có tứ hoàng tử sao?"
"Nếu ngươi có thể khiến mấy tên đó ngoan ngoãn không dám kiểm tra kiệu thì ta giả cũng không sao, dù gì ta cũng là hoàng tử không mấy ai dám gây chuyện với ta, sẽ nắm chắc nhiều phần hơn mà phải không Sở công tử?" Nghĩ đến việc Sở Tiêu phải giả thành gái, Minh Nghi không nhịn được bụm miệng cười.
Sở Tiêu thấy nói tuy có lý nhưng nhìn bộ dạng hả hê của Minh Nghi bực dọc đứng lên nói: "Ta không làm, nghĩ cách khác đi."
Hỏi thật nhé mọi người thấy truyện của mình có dài dòng và nhàm chán quá không? Nếu có thì mình sẽ đẩy nhanh tình tiết :(((((((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất