Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình

Chương 120

Trước Sau
Không biết trải qua bao lâu Tần Lăng mới tỉnh lại, hắn nhớ rằng mình đang hái Huyết Lưu Ly thì bị rơi xuống dưới vực, đây là đâu? Chắc là hắn vẫn chưa chết phải không?

Tần Lăng khẽ động đậy nhưng toàn thân chỉ truyền lại toàn cơn đau nhức, từ tay cho đến chân khắp nơi đều đau ê ẩm không thể cử động. Nhưng nơi này là nơi nào? Tại sao lại tối như vậy, hắn nhớ lúc mình rơi xuống trời đã sáng, không lẽ lại một ngày nữa trôi qua sao?

Không được! Không thể như vậy được, hắn phải nhanh chóng mang thuốc về cho Mạc Nhiên.

"A." Tần Lăng ngồi dậy, cơn đau làm hắn nhíu mày lại kêu lên một tiếng. Thực ra lúc rơi xuống hắn không biết vách đá này có sâu hay không, vẫn còn giữ được mạng coi như ông trời cũng thương xót rồi.

Nhận ra trong tay mình vẫn còn nắm chặt lấy một nắm cỏ Tần Lăng khẽ thở nhẹ một tiếng, cẩn thận cất nó vào sâu trong ngực. Hắn đứng lên nhưng chân bị thương, mà xung quanh chỉ một mảng đen tối mù mịt, chân vấp phải hòn đá một lần nữa Tần Lăng lại ngã xuống dưới đất.

Lúc này hắn mới thấy có gì không đúng, dù là ban đêm cũng không thể tối mịt như vậy được, không trăng không sao, không lấy đến một chút ánh sáng. Không lẽ...

Tần Lăng đưa tay sờ lên mắt mình, vừa sờ đến là một mảng ươn ướt mùi máu tanh sộc thẳng vào mũi, hắn có thấy đau nhưng khắp người đều đau như vậy, nghĩ rằng lúc rơi xuống vô tình va chạm phải hòn đá nào đấy thôi, nhưng đây là chuyện gì rồi? Không lẽ hắn bị mù ư? Hắn không nhìn thấy sao trở về kinh thành?

"Có ai không?"

Tần Lăng hoảng loạn khua hai tai ra đằng trước, dưới chân toàn là đá to vì không nhìn thấy nên vừa bước được một bước lại cứ thế ngã xuống dưới đất, vết thương va vào đá lại rách toạc ra máu không ngừng chảy.

Lần này Tần Lăng cẩn thận hơn đưa tay sờ một lượt dưới đất, nhặt được một cành cây bé hắn bẻ gẫy rồi làm thành gậy. Hắn vừa đi vừa mò mẫm, tại sao hắn lại không nhìn thấy lúc này? Đường về kinh thành còn xa như vậy, không biết hôm nay là hôm nào, liệu Mạc Nhiên còn kịp chờ hắn trở về không? Nghĩ đến đây Tần Lăng càng khẩn trương, tiến về một khoảng không vô định đằng trước, vừa đi vừa kêu lên: "Có ai không giúp tôi với!"

Đáp lại hắn chỉ là một mảng yên tĩnh, một chân hắn đã bị thương nên chỉ có thể tập tễnh lê từng bước trên đất, hắn chưa từng thấy mình tuyệt vọng như hiện tại, mắt không thấy, cái gì cũng đều không làm được.



Máu trên mắt theo cử động của hắn cứ thế mà rơi xuống, Tần Lăng dừng lại xé bừa một mảnh áo buộc lên mắt. Khắp người đâu đâu cũng là vết thương, miệng khô khốc vừa nói ra một tiếng như trút hết sức lực trong người. Hắn thực sự rất mệt, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thế nhưng không được! Hắn không thể từ bỏ như vậy, nếu hắn ở đây Mạc Nhiên phải làm sao? Mạc Nhiên còn đang đợi hắn!

Tần Lăng dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vào cây gậy nhỏ, rồi lại đứng thẳng lưng lên bước đi, đúng vậy hắn không thể bỏ cuộc được!

"Ai đó giúp với, ta còn phải trở về kinh thành... ta còn phải cứu người..." Mặc dù không ai trả lời nhưng hắn vừa đi vừa khẩn cầu, biết đâu có người qua đường nào đó vô tình nghe thấy thì sao?

Tần Lăng lê từng bước chân nặng nhọc trên còn đường toàn đá, hắn cũng không biết bây giờ mình đã thảm hại đến mức nào... Ở đây không cảm nhận được tuyết, có lẽ đã rơi xuống một nơi nào đó may ra còn có người đi qua.

Đúng lúc đang tuyệt vọng nhất thì từ đằng xa truyền đến tiếng ngựa, Tần Lăng vội vàng theo hướng đó chạy lại gọi lớn: "Có ai ở đó không, cứu mạng!"

Tần Lăng không nhìn thấy gì nên cứ vậy mà lao ra giữa đường, người trên ngựa bị bất ngờ nên vội vàng kéo dây cương lại, con ngựa hí một tiếng dài hai chân trước dơ lên cao suýt nữa thì đạp phải người Tần Lăng.

Thiếu niên trẻ trên ngựa nhìn Tần Lăng nhíu mày một cái rồi quát lớn: "Ngươi muốn chết à? Dám chặn ngựa của bổn thiếu gia?!"

"Công tử xin thứ lỗi, do ta quá vội vàng. Công tử có thể giúp ta về kinh thành được không? Ân huệ này tại hạ sẽ mãi ghi nhớ không bao giờ quên."

Thiếu niên trẻ thầm quan sát Tần Lăng một lượt, khẽ nhếch môi lạnh lùng nói: "Một tên mù như ngươi thì làm được cái gì? Đừng có cản đường ta, mau cút ra!"

Tần Lăng vẫn đứng đó chặn giữa đường, không từ bỏ khẩn thiết cầu xin: "Ta xin ngươi đấy, ta đang có chuyện rất gấp!"

Dường như thiếu niên kia đã mất kiên nhẫn, thấy Tần Lăng loạng choạng hai tay quơ quơ tiến về phía mình, gã liền vung roi trong tay lên quất thẳng vào người Tần Lăng, khinh thường quát lên: "Đồ phế vật, cút!"

Tần Lăng không kịp tránh hứng trọn một roi bên hông, bộ y phục đã sẵn máu cũng không phân biệt được đâu là máu cũ, đâu là máu mới. Tần Lăng ngã gục xuống đất nôn ra một ngụm, gã kia nhếch môi nhìn Tần Lăng bằng ánh mắt coi thường rồi ung dung đi qua.



Tần Lăng khẽ nghiến răng, dù mắt bị che đi bằng một băng vải đen nhưng vẫn đủ nhận ra gương mặt hắn tràn đầy sát khí, Tần Lăng siết mạnh tay quơ lấy một đám sỏi dưới đất. Hắn dù không nhìn thấy cũng không đến mức phế!

Đang lúc định hạ thủ thì bàn tay nắm đầy sỏi của hắn bị một bàn tay khác nắm lấy, một giọng nói trầm ấm cất lên bên tai: "Ôi trời công tử này, người làm sao mà bị thương thành như vậy? Không sao chứ? Nào lại đây để ta băng bó vết thương cho."

Tần Lăng nghe vậy cũng quên mất điều mình định làm, hắn buông nắm sỏi trong tay mình ra cầm lấy tay người trước mặt: "Lão bá người có thể đưa ta về kinh thành không? Ta... ta cần trở về ngay bây giờ!"

"Được, được." Người kia thở dài: "Nhưng cũng để ta băng bó xong vết thương cho ngươi đã, bị thương thành thế này."

"Ta không sao!" Tần Lăng vội ngắt lời dùng sức đứng lên, tuy hơi loạng choạng nhưng cũng miễn cưỡng đứng vững nói: "Nhìn xem chưa chết ngay được, chúng ta mau đi đi!"

Lão bá lắc lắc đầu không biết làm thế nào, đành dắt tay hắn đi qua một chiếc xe để sẵn ở đó, Tần Lăng ngồi lên thì ra là một chiếc xe kéo để đầy rơm. Người kia nói: "Đúng lúc ta phải đến kinh thành lấy hàng, ta giúp ngươi đi một đoạn."

"Cảm tạ lão bá, ân nghĩa này ta sẽ khắc ghi trong lòng!" Như nhớ ra gì đó hắn vội vàng hỏi: "Xin hỏi, hôm nay là ngày bao nhiêu?"

"Ngày 15, giờ đã về chiều vài tiếng nữa là sang ngày 16 rồi."

Ngày 15 tức cũng là ngày thứ ba hắn đi, sắp sang ngày thứ tư rồi đường về kinh thành còn xa như vậy, nếu hắn đi ngựa một mình cũng phải mất gần hai ngày, với tốc độ này liệu có về kịp không? Tần Lăng lòng nóng như lửa đốt thúc giục: "Lão bá người có thể đi nhanh hơn một chút được không? Còn có người đợi ta cứu!"

"Vết thương của ngươi đi nhanh có ổn không?"

"Không sao ông cứ mặc kệ ta, đi nhanh hết mức có thể đi!" Tần Lăng vừa dứt lời lão bá kia cũng tăng tốc ngựa nhanh hơn, trên con đường gồ ghề mỗi lần va phải đá đằng sau xe lắc lư một cái mạnh, động đến vết thương của hắn quả là không dễ chịu gì. Nhưng hắn coi như không thấy, suốt cả đoạn đường vẫn liên tục thúc giục cho xe đi nhanh hết mức có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau