Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình

Chương 59

Trước Sau
Không ngoài dự tính của hắn ngày hôm sau Giai Hy đã tự tìm đến, bước vào trong phủ thấy mọi thứ đều yên bình khác với mong đợi làm Giai Hy cảm thấy không vui. Nhìn Tần Lăng đang bình thản uống trà, cô tươi cười như hàng ngày nhẹ nhàng nói: "Muội nghe nói dạo này huynh rất bận, sao hôm nay lại rảnh rỗi ngồi đây uống trà thế này?"

Tần Lăng không ngẩng mặt lên, thổi chén trà trong tay hờ hững đáp: "Đúng là rất bận nhưng hôm nay cố tình ở đây đợi muội đến."

"Huynh biết muội sẽ đến sao?" Giai Hy có chút bất ngờ hỏi lại.

"Ta có chuyện cần nói rõ với muội." Tần Lăng ngồi thẳng dậy nghiêm túc nhìn Giai Hy: "Có còn nhớ hôm trước ta nói với muội hạn chế sang bên này không?"

"Lăng ca ca muội biết huynh còn tức giận muội chuyện hôm đó." Giai Hy vừa nói vừa cầm lấy tay Tần Lăng nhưng bị hắn phũ phàng đẩy ra, cô nước mắt lưng tròng nói: "Muội đều là lo cho tương lai của chúng ta, huynh không hiểu sao? Huynh xem muội đã đợi huynh thực hiện lời hứa lấy muội cả chín năm rồi. Bây giờ huynh làm như vậy nói muội phải làm thế nào đây, Tần Lăng không lẽ huynh thay lòng đổi dạ rồi?"

"Đúng vậy, giờ trong lòng ta đã có Mạc Nhiên không thể chứa thêm ai khác." Hắn nhìn Giai Hy đang khóc mà không tiếc thương nói thêm: "Giai Hy có một số chuyện không cần nói ra trong lòng ai cũng đều hiểu rõ, muội tốt nhất là nên yên phận, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình. Còn nữa sau này tránh xa Mạc Nhiên ra một chút."

"Huynh có bị làm sao không, thế tử là nam nhân huynh vừa nói là huynh thích hắn?" Giai Hy cười nửa miệng như không tin vào tai mình.

"Phải, cho nên muội cũng nên dừng lại đi."

"Tần Lăng! Không lẽ huynh là kẻ bội bạc như vậy? Ta vì huynh mà chờ đợi bao nhiêu năm, bằng tuổi ta người khác đã sớm thành gia lập thất từ lâu, hơn nữa cả kinh thành ai mà không biết chuyện giữa ta và huynh. Giờ huynh nói thích người khác vậy ta phải làm sao? Còn ai dám lấy một nữ tử như ta nữa?"

Giai Hy vừa khóc vừa nói nhưng Tần Lăng vẫn đứng đó lạnh nhạt nhìn, đợi cô nói xong mới mở miệng: "Chẳng phải còn vương phủ? Trần Mạc Liên thế tử cũng anh tuấn, địa vị lại cao, mặc dù hơi trăng hoa nhưng gả về đấy cũng không thiệt cho muội."

Nghe Tần Lăng nói đến Trần Mạc Liên cô im bặt, không lẽ hắn biết chuyện rồi? Không đúng làm sao có thể biết được chứ cô lắc đầu giải thích: "Lăng ca ca huynh nói gì vậy? Ta với Mạc Liên gặp nhau mới vài lần, cũng chỉ chào hỏi bình thường sao lại có chuyện gì được, có phải huynh nghe ai nói bậy bạ gì rồi không?"

"Chính muội cũng đã gọi thân thiết là Mạc Liên rồi còn cần gì ai nói, bỏ đi Giai Hy, ta thực sự không muốn ra tay với muội, những chuyện sau này muội lựa đường mà hành xử đi." Tần Lăng nói xong bỏ lại Giai Hy đứng đó một mình đi ra ngoài.

Giai Hy ngồi khụy xuống dưới đất, lắc đầu nói: "Không phải đâu, Tần Lăng yêu ta như vậy sao có thể bỏ rơi ta chứ? Chắc là do chàng ghen chuyện ta gặp Mạc Liên rồi, đúng vậy chỉ là ghen thôi."

Giai Hy vừa nói vừa nghĩ đến kẻ dám tiết lộ chuyện này, cô đi gặp Mạc Liên chỉ có một mình nha hoàn bên cạnh biết, dám bán đứng cô sao? Giai Hy cào tay mạnh xuống dưới thảm nghiến răng nói: "Được lắm nuôi ong tay áo, đã vậy xem ta sẽ xử ngươi như nào."



Những ngày này Tần Lăng bận vì phải sắp xếp lại những ám vệ trong phủ, họ đều là cao thủ trong tay cha hắn bao nhiêu năm, dù là hắn được cha nhượng lại quyền cai quản nhưng tuổi hắn còn trẻ, làm sao để thuộc hạ một lòng một dạ sống chết vì mình quả là không dễ. Cũng nhờ vào một phần kinh nghiệm của trước mà mọi điều cũng dễ giải quyết hơn, sau khi giao cho ám vệ một số việc Tần Lăng lại gọi Tu Kiệt đưa vài người vào.

Nhìn năm người đang quỳ trên sàn quần áo có chút luộm thuộm, người nhỏ tuổi nhất mới chỉ mười sáu, lớn nhất là mười tám, cả năm thiếu niên đang nhìn Tần Lăng bằng ánh mắt hoảng sợ và đề phòng. Đây quả đúng là năm cận vệ kiếp trước đã đi theo hắn, dù là bây giờ còn trẻ nhưng cũng không khó nhận ra. Tần Lăng nhìn sang Tu Kiệt trách móc: "Ngươi không dặn người phải đối xử với họ tốt sao, sao lại đến đây vẫn bộ dạng thế này."

Tu Kiệt nhìn lướt qua năm người rồi giải thích: "Công tử binh lính báo lại lúc dẫn người về họ nhất quyết phản kháng nên đành trói lại đưa đến đây cũng không kịp tắm rửa gì."

Tần Lăng thở dài, có lẽ nơi buôn bán nô lệ khiến họ trở nên đề phòng như vậy, nhìn trên người ai cũng tràn đầy vết thương mà trong lòng hắn không khỏi đau xót, vì như vậy mà bốn năm sau ai trong số họ cũng lạnh lùng vô tình, để được sống mà giết người không ghê tay. Tần Lăng lại gần năm người nhẹ giọng nói: "Chắc các người cũng mệt rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi mai gặp ta nói chuyện."

"Ngươi rốt cuộc dẫn bọn ta tới đây làm gì? Muốn chém muốn giết thì tùy đừng có dài dòng, dù sao ta cũng xác định không sống khỏi đây." Một người trông lớn tuổi nhất trong số đó lên tiếng, Tần Lăng nhận ra đó chính là Minh Triết.

Ngày trước hắn cũng trọng dụng nhất người này, Minh Triết làm việc gì cũng gọn gàng kín kẽ, mọi việc đều dứt khoát dù là ở tuổi này cũng nhìn thấy dáng vẻ không chịu khuất phục của y. Tần Lăng mỉm cười nói: "Minh Triết, Tiêu Vương, Thẩm Cao và hai huynh đệ Án Minh, Án Lạc phải không?"

Năm thiếu niên nghe hắn gọi chính xác tên rồi đến chỉ mặt từng người không khỏi sửng sốt.

"Ta nếu muốn làm gì các ngươi thì việc gì phải ngàn dặm đưa đến đây, đi tắm rửa ăn no bụng đi rồi hôm khác nói chuyện."

Thấy Tần Lăng nói có lý nên Minh Triết cũng không nói lại nữa, cùng bốn người khác theo Tu Kiệt thay đồ. Nhìn bóng dáng nhỏ gầy của mấy người Tần Lăng không khỏi thương xót, họ sinh ra đã không có ai thương, đến tay hắn lại có kết cục thảm. Chỉ mong kiếp này có thể khiến họ hạnh phúc.

Mạc Nhiên nhìn bát canh tổ yến đã nguội lạnh trên bàn, vì lần trước thất bại nên lần này y chẳng nghĩ cách gì cho phức tạp vốn định cứ vậy mà uống thuốc độc. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy có người muốn trừ khử y, trước bị thích khách ám sát, sau thì hạ độc cũng không phải lạ gì, chỉ là hiện tại y lại có chút do dự. Trác Phong nhìn y một rồi nói: "Thế tử lần này nữa là ba lần rồi, nếu người không muốn thì đừng uống."

"Ta uống... chỉ là nghĩ đến vài chuyện." Mạc Nhiên nhìn bát canh chứa độc dược lòng khẽ run lên hỏi: "Là loại thuốc cực độc sao?"

"Chính là nó, người bị trúng loại độc này sẽ rất đau đớn, trong hai ngày không tìm được thuốc giải thất khiếu sẽ chảy máu đến chết." Trác Phong có chút không đành lòng: "Người muốn giả chết uống loại độc nào chẳng như nhau, sao cứ phải chọn loại này?"

Mạc Nhiên ánh mắt hơi buồn cầm thìa lên khuấy nhẹ canh trong bát: "Nếu không dùng loại độc mạnh nhất, đau đớn nhất, sao để người khác thấy có người thù oán nặng với ta thế nào."

"Sau khi ta trúng độc, ngươi cho ta uống viên thuốc kia sẽ làm kinh mạch đều ngừng như đã chết. Thái y cũng sẽ không tìm được chứng cứ gì, nếu không có gì sai sót làm như kế hoạch sẽ không có ai phát hiện đâu. Cũng không ai nghĩ là ta tự mình uống thuốc độc."



"Nhưng mà người..."

Trác Phong cứ thấy tâm trạng bất an, nếu có sai sót thật thì không phải là y giả chết mà sẽ thực sự chết. Vốn định khuyên y suy nghĩ lại dùng cách khác nhưng đã bị Mạc Nhiên ngắt lời: "Quyết định vậy đi, lần này ta sẽ không do dự nữa."

"Mạc Nhiên." Bàn tay cầm thìa của y đang đưa đến gần miệng chỉ cách vài phân thì nghe tiếng gọi, Mạc Nhiên giật mình nhìn Tần Lăng đang tươi cười bước đến. Nhìn thấy y Tần Lăng không ngại ngùng mà ngồi xuống ngay bên cạnh cười cười nói: "Ngươi đang uống tổ yến sao? Phải rồi ngươi gầy như vậy phải ăn nhiều vào."

Mạc Nhiên không trả lời chỉ khẽ đặt thìa xuống, sao mỗi lần y định rời xa nơi này hắn lại mò đến vậy? Y khó chịu mà quay qua nhìn Tần Lăng.

"Sao lại nhìn ta như vậy, vài ngày nay ta bận không đến thăm ngươi được ngươi giận sao?"

Y vẫn im lặng chuyển ánh mắt đi hướng khác, Tần Lăng cũng đã quen dù sao cũng toàn là hắn tự nói tự trả lời. Nhìn bát tổ yến vẫn chưa động đến Tần Lăng cầm lên hít một hơi rồi khen ngợi: "Nhìn ngon quá, từ sáng đến giờ ta chưa ăn gì ngươi không ăn, để ta ăn được không?"

Thấy Tần Lăng định ăn thật Mạc Nhiên giữ tay hắn lại nói: "Đừng ăn!" Y hơi lớn tiếng nên làm Tần Lăng giật mình.

"Sao ngươi phải vội vàng vậy? Ta ăn một chút không được sao?"

Biết mình lúc nãy biểu hiện hơi lộ liễu nên Mạc Nhiên vội thu tay về, lảng tránh ánh mắt của hắn nói: "Nguội rồi đừng ăn, nếu ngươi muốn ta bảo nhà bếp làm cho ngươi cái khác."

Tần Lăng mỉm cười: "Ta chỉ muốn ăn bát này." Hắn vẫn không bỏ ý định mà cầm bát lên lại.

"Ta đã nói đừng có ăn!" Mạc Nhiên vừa nói vừa đẩy bát canh ra chỗ khác, nhưng vì trượt tay nên cả bát rơi xuống dưới đất tạo ra một âm thanh lớn. Tổ yến vung vãi ra khắp nơi, cả y và hắn lẫn Trác Phong đều giật mình. Tần Lăng nhìn những mảnh sứ dưới đất mỉm cười cúi xuống nhặt từng mảnh, lúc này Trác Phong mới hoàn hồn vội vàng nói: "Tần công tử để tiểu nhân dọn."

"Không cần, ngươi ra ngoài đi." Tần Lăng cúi người xuống nên không nhìn thấy sắc mặt của hắn, hắn cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ như sợ sót lại miếng nào sẽ làm y bị thương. Được một lúc Tần Lăng mới đứng lên nở một nụ cười gượng, nhìn Mạc Nhiên nói: "Bẩn hết chỗ của ngươi rồi, lát bảo hạ nhân đến lau dọn, ta đi trước."

Mạc Nhiên không nói được gì chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn hắn dần đi xa, nếu không phải vì bát canh đó có độc y cũng không đến mức không cho hắn động vào như vậy...

Tần Lăng đi khuất khỏi nơi của y mới cầm một mảnh sứ nhỏ lên nhìn chăm chú, ánh mắt của hắn đượm buồn đứng yên một chỗ. Được một lúc Tần Lăng gồng mình nắm chặt mảnh sứ đó lại, mảnh sứ cứa vào tay làm máu chảy đầm đìa theo kẽ tay mà rơi xuống đất. Tần Lăng cảm thấy đau nhưng không phải vì vết thương ở tay, mà là đau trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau