Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình

Chương 91

Trước Sau
Tần Lăng trở về vội đi tắm rửa rồi sai hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, mấy ngày qua hắn chỉ uống mỗi rượu cứ tỉnh rồi say, say lại tỉnh không biết bao nhiêu lần, dạ dày vốn dĩ đã kêu gào dữ dội. Sau khi tắm rửa xong trời cũng đã tối, hắn thu dọn hành lý hết sang phòng y, Mạc Nhiên nhìn đống quần áo cùng người đứng trước mắt mình cau mày nói: "Ngươi định qua ở với ta thật?"

Không để y kịp từ chối, hắn đã mang hết đồ ra sắp xếp ở trong phòng nói: "Thực ra phòng của ta rộng hơn nhưng để ngươi dọn sang thì thật mất công, vậy nên ta tự mình sang vẫn là nhanh nhất." Tần Lăng thoải mái ngả mình lên giường y như phòng của mình.

Khi Mạc Nhiên quyết định trở về, dù không nói ra nhưng cũng đã xác định rõ tình cảm của mình dành cho Tần Lăng, nên cũng đành mặc kệ hắn ở lại. Tần Lăng thấy y không nói gì nở nụ cười tươi, nằm lên trên giường một tay đỡ lấy đầu nhìn y nói: "Trời cũng đã muộn rồi nên đi ngủ sớm thôi."

Mạc Nhiên cắn nhẹ môi, ngày trước hai người đã ở chung phòng nhiều lần nhưng chưa bao giờ ngủ chung, bộ dạng bây giờ của hắn còn như đang trêu chọc nên y do dự, không biết có nên lên cùng hay không.

"Ngươi..."

Tần Lăng thấy Mạc Nhiên vẫn đứng yên, liền nhoài người lên kéo y lại nằm bên cạnh, hắn thấy y lại định mắng mình nên đặt một ngón lên miệng y nói: "Đêm khuya rồi đừng làm ồn, người bên ngoài đều sẽ nghe thấy."

Quả nhiên như hắn đoán Mạc Nhiên chỉ "hừm" nhẹ tiếng rồi thôi, hắn xoa nhẹ đầu y ở trong lòng. Lại không thể nghĩ được có một ngày hắn lại để Mạc Nhiên trở về bên cạnh mình, còn có thể thân thiết như vậy.

Mạc Nhiên ở trong lòng khẽ ngước lên nhìn hắn nói: "Ta nghe nói nhị ca ta trên đường rời khỏi kinh thành thì gặp núi lở, bị đè nát mất hai chân." Y nói đến đây cố ý nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi: "Chuyện này không phải do ngươi làm chứ?"

"Ta làm gì có khả năng làm cho núi lở được chứ." Tay hắn vẫn không ngừng vuốt tóc y, nhưng ánh mắt lại cố ý lảng tránh. Thấy vậy Mạc Nhiên không nói gì nhìn Tần Lăng chằm chằm, được một lúc thấy ánh mắt y vẫn không ngừng soi xét, Tần Lăng liền thở dài xem ra vẫn là không qua được mắt y.

"Thực ra chỗ núi đó mưa nhiều ngày vốn đã dễ bị sạt lở, ta chỉ cho người động tay động chân một chút để đúng lúc Trần Mạc Liên đi qua thì gặp phải thôi, cũng không xem là ta làm chứ?"

Mạc Nhiên tránh khỏi cánh tay hắn đang trên người mình, nhíu mày nói: "Trần Mạc Liên kiêu ngạo như vậy, bị cha ta đuổi đi làm binh lính bình thường với tính cách của hắn đã đủ thảm hại lắm rồi, ngươi còn cướp đi đôi chân của hắn nói sau này bảo hắn phải làm sao sống? Làm một phế nhân thà chết đi còn thoải mái hơn."



Tần Lăng vỗ nhẹ lên vai y mỉm cười nói: "Mạc Nhiên là đang thấy đau xót thay cho nhị ca hay là lo lắng cho ta?"

"Ta..." Biết mình bị hắn nhìn thấu, Mạc Nhiên cũng không lảng tránh nữa gắt gỏng nói: "Dù vương gia có không thích Trần Mạc Liên thì hắn ta vẫn là cốt nhục của ông ta, ngươi làm vậy để vương gia phát hiện ra dấu vết gì nhất định sẽ không để yên cho ngươi."

Tần Lăng thấy y thực sự quan tâm mình thật, vui vẻ ôm lấy y vào trong lòng nói: "Ngươi yên tâm không để lại dấu vết gì, tên đó bị như thế thực sự còn quá dễ dàng cho hắn. Hắn dám làm vậy với ngươi, ta còn hận không thể tự mình đích thân phanh thây hắn ra ném cho dã thú ăn." Hắn vừa nói ánh mắt vừa tràn lên sát khí, đến Mạc Nhiên nghe cũng cảm thấy rùng mình.

"Mạc Nhiên..." Hắn ngập ngừng nhìn y trong lòng, có một số chuyện hắn đã rất muốn hỏi từ lâu.

"Lúc nãy ta nghe ngươi nhắc về vương gia có vẻ không thân thiết lắm, trong khi khắp kinh thành này đều nói ông ấy yêu thương ngươi nhất. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Nghe hắn hỏi đôi mắt Mạc Nhiên thoáng buồn cúi xuống, thấy biểu hiện này của y Tần Lăng vội nói: "Ngươi không muốn thì không cần nói."

Mạc Nhiên:"Ta không phải con ruột của vương gia."

"Hả?" Tần Lăng bị câu trả lời của y làm cho giật mình, không kiềm chế được có hơi cao giọng hỏi lại: "Sao lại có thể như vậy được chứ, ông ấy rất yêu thương ngươi."

"Là thật, ông ta không phải cha ta." Mạc Nhiên một lần nữa xác nhận lại, nếu là Tần Lăng y cũng khó có thể tin chuyện này là thật.

"Nhưng mà tại sao ông ta lại đối tốt với ngươi như vậy, với địa vị của vương gia dù có không thích, đối xử tệ với ngươi cũng không ai dám ý kiến gì?"



Mạc Nhiên gượng cười cúi đầu xuống vùi sâu vào trong ngực hắn, những điều này ngoài ngoại tổ phụ ra y chưa từng nói với người ngoài, nên lúc nói ra có hơi khó khăn.

"Ta không biết, suốt bao năm qua ta cũng tự hỏi, tự tìm hiểu bao nhiêu lần, vẫn không thể hiểu sao ông ta lại làm vậy." Y dừng lại một chút hít một hơi thật sâu nói: "Ở trong vương phủ vương gia đối tốt với ta bao nhiêu, thì vương phi cùng hai người ca ca kia của ta căm ghét ta bấy nhiêu, luôn tìm cách ức hiếp ta giày vò ta."

"Ông ta đều biết những chuyện họ làm nhưng chỉ giả vờ trách mắng vài câu, rồi tiếp tục thương yêu ta trước mắt họ để họ càng căm thù ta hơn."

Đôi tay Tần Lăng đang ôm lấy y run lên, tại sao lại thế này? Hắn từ kiếp trước vẫn luôn nghĩ y được sống cao sang phú quý có một gia đình tốt, một người cha tốt thương yêu mình, tại sao y lại trải qua những chuyện như vậy mà hắn không hề biết.

"Trước năm ta năm tuổi ta cũng từng nghĩ mình rất hạnh phúc, có cha có mẹ và ai cũng thương yêu mình. Bỗng nhiên một hôm ta nghe vương gia cùng mẹ ta cãi vã, trong lúc tức giận vương gia đã nói với mẹ ta rằng: "Ta coi Mạc Nhiên như là con ruột của mình, như vậy còn chư đủ sao?" Đó là lần đầu tiên ta biết chuyện này."

Tần Lăng không biết nói gì cho phải, chỉ khẽ ôm chặt lấy Mạc Nhiên, lấy hơi ấm trên thân thể mình sưởi ấm cho y.

"Sau đó vài hôm thì mẹ ta treo cổ tự vẫn, ta lúc đó cũng như muốn chết đi, lúc đầu còn nghĩ là do vương gia ép mẹ ta. Nhưng nhìn ông ta cũng đau lòng mất ăn mất ngủ không kém ta là mấy, nên ta mới bỏ suy nghĩ này."

"Vương gia bề ngoài vẫn đối xử với ta như trước kia, nhưng lại âm thầm hạ độc vào đồ ăn làm thân thể ta liên tục bị bệnh. Mãi ba năm sau ta nghi ngờ, lén lấy đồ ăn cho ngoại tổ phụ xem thử thì mới biết."

"Ngoại tổ phụ liền dạy ta y thuật để tránh sau này lại xảy ra chuyện, ta thì lén tự học được một ít công phu cho nên mới biết võ công. Vì uống thuốc đó trong thời gian lâu, dù biết võ nhưng đến giờ sức khỏe của ta quả thật vẫn không được tốt lắm."

Nghe đến đây hai mắt Tần Lăng đỏ lên, Mạc Nhiên đã chịu nhiều điều như vậy tại sao kiếp trước hắn còn đối xử với y như thế. Mọi việc của vương gia làm tại sao lại cứ đổ hết lên đầu y, hành hạ y trong khi y còn không phải là con ruột của vương gia.

"Sau đó hai năm, ông ta lại ép ngoại tổ phụ ta rời kinh thành. Từ đó bên cạnh ta không còn một ai cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau