Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình
Chương 92
Nghe đến đây Tần Lăng thấy cổ họng mình nghẹn lại, bàn tay sau lưng Mạc Nhiên khẽ vuốt nhẹ như muốn an ủi. Hắn nhìn y đang nằm trong lòng mình, cảm giác tội lỗi dâng lên cao hơn bao giờ hết.
Hắn sai rồi.
Ngày đó Sở Tiêu nói, hắn tự đặt tay lên ngực mình hỏi xem bản thân mình có phải đã sai rồi không. Hắn đã trả lời rằng mình không sai, tự dối lòng mình rằng bản thân không thích y, nhưng thì ra hắn sai từ đầu rồi, tất cả những việc hắn làm đều sai cả rồi.
Tần Lăng thấy giọng mình như nghẹn lại nói: "Mạc Nhiên, sau này đừng nói những câu như không còn ai bên cạnh ngươi nữa. Có ta ở đây, ta sẽ luôn bên ngươi có được không?"
Mạc Nhiên không trả lời câu hỏi của hắn, khẽ cắn nhẹ môi ngập ngừng nói: "Tần Lăng... thực ra ta được gả cho ngươi không phải như người bên ngoài nói, ta lần đầu gặp đã thích ngươi. Mà là..."
Biết y định nhắc đến chuyện trộm binh phù, Tần Lăng vội ngắt lời trước: "Mạc Nhiên hiện giờ trong lòng ngươi có ta không?"
Đột nhiên bị hắn hỏi thẳng như vậy Mạc Nhiên có chút ngại ngùng, Tần Lăng đợi một lúc lâu vẫn không thấy y trả lời, nhưng hắn cũng không thúc giục mà yên tĩnh đợi.
Mãi một lúc mới thấy người trong lòng mình khẽ gật đầu một cái, hắn khẽ mỉm cười nói: "Như vậy là được rồi, ta không cần biết trước kia ngươi vì lý do gì, chỉ cần hiện giờ trong lòng ngươi có ta vậy là đủ rồi."
"Nhưng ta..." Mạc Nhiên vốn muốn nói rõ để trong lòng không cảm thấy có lỗi, nhưng Tần Lăng đã nói trước: "Mọi chuyện ta đều biết cả, dù ngươi làm gì ta cũng đều không trách ngươi, chỉ cần sau này ngươi đừng rời bỏ ta có được không?"
Tuy Mạc Nhiên không nói gì, nhưng thay vào đó là một cánh tay vòng qua ôm qua người hắn thay cho câu trả lời, Tần Lăng hài lòng nhìn y dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Giai Hy cũng chết rồi, tuy cô nhiều thủ đoạn độc ác nhưng cũng là do thù hận làm mờ con mắt, Tần Lăng cũng không muốn truy xét đến gia đình hiện tại của cô nữa. Trần Mạc Liên hắn cũng đã xử lý, chỉ còn một mình vương gia là hắn chưa làm gì. Lúc biết mình thích Mạc Nhiên, hắn còn lo lắng chuyện mình ra tay với vương gia sẽ phải đối diện như thế nào với y. Nhưng hiện giờ biết Mạc Nhiên không phải con ruột ông ta, chuyện này không cần nhắc đến nữa.
Hơn nữa Trần Lâm dám đối xử với y như vậy, hắn lại càng không thể tha. Tần Lăng vừa nghĩ trong mắt liền hiện lên đầy sự độc ác và toan tính.
Khi trời vừa hửng sáng Mạc Nhiên thức dậy đã không thấy Tần Lăng đâu, y mệt mỏi nheo mắt nhìn ra bên ngoài, hôm nay là một ngày khá đẹp ánh nắng heo hắt len vào trong cửa sổ. Tần Lăng đẩy cửa bước vào, hắn đứng trước cửa làm ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt, nở nụ cười ấm áp nhìn y nói: "Dậy rồi sao? Chuẩn bị đi ta dẫn ngươi đến một nơi."
Mạc Nhiên còn đang sững người ngồi đó nhìn, nghe hắn nói mới giật mình hỏi lại: "Hả? Ngươi nói gì?"
Tần Lăng im lặng mỉm cười, tiến lại gần giúp Mạc Nhiên buộc lại tóc cùng thay y phục, mặc cho y từ chối nhưng hắn vẫn không chịu để y động tay tự mình làm mọi việc. Sau khi làm xong hắn cầm lấy tay y đi nhanh ra ngoài, Mạc Nhiên bị hắn kéo đi cau mày hỏi: "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
Tần Lăng trả lời: "Đến nơi rồi ngươi sẽ biết."
Hắn đưa y ra khỏi cửa, bên ngoài đã có một con ngựa đen đứng đó đợi sẵn, Tần Lăng trèo lên trước duỗi một tay xuống nhìn y nói: "Đưa tay đây."
Mạc Nhiên do dự nhìn hắn ngập ngừng hỏi lại: "Ngồi cùng một ngựa sao?"
"Có gì mà không được?" Tần Lăng nhún vai, sợ để y tự quyết định trời cũng muộn, hắn cúi xuống ôm lấy eo rồi dùng sức bế y ngồi lên trước mặt mình.
Mạc Nhiên tức giận nhìn hắn: "Ngươi..."
Tần Lăng vẻ mặt mang theo ý cười nói nhỏ bên tai y: "Suỵt... Ngồi im đừng cử động, cẩn thận ngã." Hắn vừa nói xong thì cũng thúc ngựa rời đi, ngựa đi rất nhanh trên con phố đông đúc, không ít người ngoái đầu lại nhìn.
Mạc Nhiên cảm thấy hơi ngại y đã ít khi ra ngoài, còn ra với bộ dạng này quả thật mất mặt, vì vậy cố cúi gằm mặt xuống để không ai nhận ra mình, cũng không có tâm trạng nào mà tức giận với Tần Lăng.
Ngựa đi một đoạn xa, xung quanh đã không còn người đông đúc nữa, thay vào đó là khu rừng toàn là cây cỏ xanh mát. Có tiếng suối róc rách chảy cùng tiếng chim hót, không khí trong lành làm người ta thực sự cảm thấy dễ chịu. Tần Lăng đỡ Mạc Nhiên xuống ngựa, nắm lấy tay y đi trên thảm cỏ xanh trước mặt, thỉnh thoảng còn có vài bụi hoa dại mọc lên ven đường.
"Nhiên Nhiên có thích nơi này không?" Nhìn vẻ mặt Mạc Nhiên đang thích thú ngắm quang cảnh xung quanh, Tần Lăng khẽ hỏi.
Mạc Nhiên vốn đang vui vẻ, nghe thấy hai từ "Nhiên Nhiên" thì đen mặt lại, quay phắt sang nhìn hắn hỏi lại: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"
"Nhiên Nhiên, ngươi không thấy cái tên này hay sao?" Tần Lăng không để ý nét mặt y không vui, vẫn cười nham nhở nhắc lại. Mạc Nhiên lạnh lùng nói: "Đừng gọi ta bằng cái tên sến súa này."
"Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi thế nào? A Nhiên, Tiểu Nhiên, Nhiên Nhi..."
"Cái gì cũng đừng có gọi!" Tần Lăng nhắc đến một tên sắc mặt Mạc Nhiên lại kém đi một phần, Tần Lăng thấy vẻ mặt giận dữ này của y cũng thật dễ thương, không ngờ y lại không thích người khác gọi mình bằng mấy cái tên thân mật này. Hắn không nhịn được lại muốn trêu chọc y thêm một chút: "Hay là Nhiên Nhi nhé? Nhiên Nhi, Nhiên Nhi..."
"Ngươi còn gọi thêm một tiếng nữa, ta liền không nói chuyện với ngươi!" Mạc Nhiên thực sự đã bị hắn chọc cho tức giận đến hai má đỏ lên, y vung tay như muốn rời đi, thấy vậy Tần Lăng đành hạ giọng trước: "Được rồi ta sai rồi, Mạc Nhiên không muốn thì ta sẽ không gọi nữa." Hắn vừa nói vừa cầm tay y vẻ mặt như biết lỗi dỗ dành.
Tần Lăng nói lảng sang chuyện khác: "Ngươi nhìn xem chỗ này có đẹp không? Tuy không phải là vẻ đẹp hiếm thấy nhưng rất yên bình, có hoa thơm có cỏ xanh ngát, còn có dòng suối nhỏ. Xung quanh yên tĩnh không ai làm phiền, buổi sáng có thể hít thở không khí trong lành ngắm bình minh. Buổi chiều ngắm hoàng hôn cũng rất đẹp, ngươi nhìn xem có thích không?"
Mạc Nhiên nghe hắn nói cũng gật nhẹ đầu, nhìn về phía xa xa nói: "Không ngờ ở gần kinh thành lại còn có một mảnh đất nhìn yên bình như vậy, đúng là rất đẹp."
"Chỉ cần Mạc Nhiên thích là được rồi." Hắn vừa nói vừa vén nhẹ tóc y lên, nhìn đôi môi của y ngay gần trước mặt, hắn không kiềm chế được lại muốn hôn lên nó. Tần Lăng kéo y sát lại gần mình, một tay vòng qua sau eo khẽ cúi đầu xuống. Mạc Nhiên biết hắn định làm gì, cũng không tránh né nhắm hờ hai mắt.
"A!" Ngay khi hai môi tưởng chừng như sắp chạm nhau, đột nhiên có tiếng như của một đứa trẻ kêu lên. Bị người khác phát hiện Mạc Nhiên chỉ muốn chui luôn xuống dưới đất, vội buông Tần Lăng ra, hai má đỏ ửng cúi gằm mặt xuống không dám quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc là ai đến.
Tần Lăng có chút khó chịu quay qua nhìn Tử Du đang xoay mặt về hướng khác hai tay bịt kín mắt, miệng còn không ngừng nói: "Đệ chưa nhìn thấy gì, chưa nhìn thấy gì cả!"
Hắn sai rồi.
Ngày đó Sở Tiêu nói, hắn tự đặt tay lên ngực mình hỏi xem bản thân mình có phải đã sai rồi không. Hắn đã trả lời rằng mình không sai, tự dối lòng mình rằng bản thân không thích y, nhưng thì ra hắn sai từ đầu rồi, tất cả những việc hắn làm đều sai cả rồi.
Tần Lăng thấy giọng mình như nghẹn lại nói: "Mạc Nhiên, sau này đừng nói những câu như không còn ai bên cạnh ngươi nữa. Có ta ở đây, ta sẽ luôn bên ngươi có được không?"
Mạc Nhiên không trả lời câu hỏi của hắn, khẽ cắn nhẹ môi ngập ngừng nói: "Tần Lăng... thực ra ta được gả cho ngươi không phải như người bên ngoài nói, ta lần đầu gặp đã thích ngươi. Mà là..."
Biết y định nhắc đến chuyện trộm binh phù, Tần Lăng vội ngắt lời trước: "Mạc Nhiên hiện giờ trong lòng ngươi có ta không?"
Đột nhiên bị hắn hỏi thẳng như vậy Mạc Nhiên có chút ngại ngùng, Tần Lăng đợi một lúc lâu vẫn không thấy y trả lời, nhưng hắn cũng không thúc giục mà yên tĩnh đợi.
Mãi một lúc mới thấy người trong lòng mình khẽ gật đầu một cái, hắn khẽ mỉm cười nói: "Như vậy là được rồi, ta không cần biết trước kia ngươi vì lý do gì, chỉ cần hiện giờ trong lòng ngươi có ta vậy là đủ rồi."
"Nhưng ta..." Mạc Nhiên vốn muốn nói rõ để trong lòng không cảm thấy có lỗi, nhưng Tần Lăng đã nói trước: "Mọi chuyện ta đều biết cả, dù ngươi làm gì ta cũng đều không trách ngươi, chỉ cần sau này ngươi đừng rời bỏ ta có được không?"
Tuy Mạc Nhiên không nói gì, nhưng thay vào đó là một cánh tay vòng qua ôm qua người hắn thay cho câu trả lời, Tần Lăng hài lòng nhìn y dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Giai Hy cũng chết rồi, tuy cô nhiều thủ đoạn độc ác nhưng cũng là do thù hận làm mờ con mắt, Tần Lăng cũng không muốn truy xét đến gia đình hiện tại của cô nữa. Trần Mạc Liên hắn cũng đã xử lý, chỉ còn một mình vương gia là hắn chưa làm gì. Lúc biết mình thích Mạc Nhiên, hắn còn lo lắng chuyện mình ra tay với vương gia sẽ phải đối diện như thế nào với y. Nhưng hiện giờ biết Mạc Nhiên không phải con ruột ông ta, chuyện này không cần nhắc đến nữa.
Hơn nữa Trần Lâm dám đối xử với y như vậy, hắn lại càng không thể tha. Tần Lăng vừa nghĩ trong mắt liền hiện lên đầy sự độc ác và toan tính.
Khi trời vừa hửng sáng Mạc Nhiên thức dậy đã không thấy Tần Lăng đâu, y mệt mỏi nheo mắt nhìn ra bên ngoài, hôm nay là một ngày khá đẹp ánh nắng heo hắt len vào trong cửa sổ. Tần Lăng đẩy cửa bước vào, hắn đứng trước cửa làm ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt, nở nụ cười ấm áp nhìn y nói: "Dậy rồi sao? Chuẩn bị đi ta dẫn ngươi đến một nơi."
Mạc Nhiên còn đang sững người ngồi đó nhìn, nghe hắn nói mới giật mình hỏi lại: "Hả? Ngươi nói gì?"
Tần Lăng im lặng mỉm cười, tiến lại gần giúp Mạc Nhiên buộc lại tóc cùng thay y phục, mặc cho y từ chối nhưng hắn vẫn không chịu để y động tay tự mình làm mọi việc. Sau khi làm xong hắn cầm lấy tay y đi nhanh ra ngoài, Mạc Nhiên bị hắn kéo đi cau mày hỏi: "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
Tần Lăng trả lời: "Đến nơi rồi ngươi sẽ biết."
Hắn đưa y ra khỏi cửa, bên ngoài đã có một con ngựa đen đứng đó đợi sẵn, Tần Lăng trèo lên trước duỗi một tay xuống nhìn y nói: "Đưa tay đây."
Mạc Nhiên do dự nhìn hắn ngập ngừng hỏi lại: "Ngồi cùng một ngựa sao?"
"Có gì mà không được?" Tần Lăng nhún vai, sợ để y tự quyết định trời cũng muộn, hắn cúi xuống ôm lấy eo rồi dùng sức bế y ngồi lên trước mặt mình.
Mạc Nhiên tức giận nhìn hắn: "Ngươi..."
Tần Lăng vẻ mặt mang theo ý cười nói nhỏ bên tai y: "Suỵt... Ngồi im đừng cử động, cẩn thận ngã." Hắn vừa nói xong thì cũng thúc ngựa rời đi, ngựa đi rất nhanh trên con phố đông đúc, không ít người ngoái đầu lại nhìn.
Mạc Nhiên cảm thấy hơi ngại y đã ít khi ra ngoài, còn ra với bộ dạng này quả thật mất mặt, vì vậy cố cúi gằm mặt xuống để không ai nhận ra mình, cũng không có tâm trạng nào mà tức giận với Tần Lăng.
Ngựa đi một đoạn xa, xung quanh đã không còn người đông đúc nữa, thay vào đó là khu rừng toàn là cây cỏ xanh mát. Có tiếng suối róc rách chảy cùng tiếng chim hót, không khí trong lành làm người ta thực sự cảm thấy dễ chịu. Tần Lăng đỡ Mạc Nhiên xuống ngựa, nắm lấy tay y đi trên thảm cỏ xanh trước mặt, thỉnh thoảng còn có vài bụi hoa dại mọc lên ven đường.
"Nhiên Nhiên có thích nơi này không?" Nhìn vẻ mặt Mạc Nhiên đang thích thú ngắm quang cảnh xung quanh, Tần Lăng khẽ hỏi.
Mạc Nhiên vốn đang vui vẻ, nghe thấy hai từ "Nhiên Nhiên" thì đen mặt lại, quay phắt sang nhìn hắn hỏi lại: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"
"Nhiên Nhiên, ngươi không thấy cái tên này hay sao?" Tần Lăng không để ý nét mặt y không vui, vẫn cười nham nhở nhắc lại. Mạc Nhiên lạnh lùng nói: "Đừng gọi ta bằng cái tên sến súa này."
"Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi thế nào? A Nhiên, Tiểu Nhiên, Nhiên Nhi..."
"Cái gì cũng đừng có gọi!" Tần Lăng nhắc đến một tên sắc mặt Mạc Nhiên lại kém đi một phần, Tần Lăng thấy vẻ mặt giận dữ này của y cũng thật dễ thương, không ngờ y lại không thích người khác gọi mình bằng mấy cái tên thân mật này. Hắn không nhịn được lại muốn trêu chọc y thêm một chút: "Hay là Nhiên Nhi nhé? Nhiên Nhi, Nhiên Nhi..."
"Ngươi còn gọi thêm một tiếng nữa, ta liền không nói chuyện với ngươi!" Mạc Nhiên thực sự đã bị hắn chọc cho tức giận đến hai má đỏ lên, y vung tay như muốn rời đi, thấy vậy Tần Lăng đành hạ giọng trước: "Được rồi ta sai rồi, Mạc Nhiên không muốn thì ta sẽ không gọi nữa." Hắn vừa nói vừa cầm tay y vẻ mặt như biết lỗi dỗ dành.
Tần Lăng nói lảng sang chuyện khác: "Ngươi nhìn xem chỗ này có đẹp không? Tuy không phải là vẻ đẹp hiếm thấy nhưng rất yên bình, có hoa thơm có cỏ xanh ngát, còn có dòng suối nhỏ. Xung quanh yên tĩnh không ai làm phiền, buổi sáng có thể hít thở không khí trong lành ngắm bình minh. Buổi chiều ngắm hoàng hôn cũng rất đẹp, ngươi nhìn xem có thích không?"
Mạc Nhiên nghe hắn nói cũng gật nhẹ đầu, nhìn về phía xa xa nói: "Không ngờ ở gần kinh thành lại còn có một mảnh đất nhìn yên bình như vậy, đúng là rất đẹp."
"Chỉ cần Mạc Nhiên thích là được rồi." Hắn vừa nói vừa vén nhẹ tóc y lên, nhìn đôi môi của y ngay gần trước mặt, hắn không kiềm chế được lại muốn hôn lên nó. Tần Lăng kéo y sát lại gần mình, một tay vòng qua sau eo khẽ cúi đầu xuống. Mạc Nhiên biết hắn định làm gì, cũng không tránh né nhắm hờ hai mắt.
"A!" Ngay khi hai môi tưởng chừng như sắp chạm nhau, đột nhiên có tiếng như của một đứa trẻ kêu lên. Bị người khác phát hiện Mạc Nhiên chỉ muốn chui luôn xuống dưới đất, vội buông Tần Lăng ra, hai má đỏ ửng cúi gằm mặt xuống không dám quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc là ai đến.
Tần Lăng có chút khó chịu quay qua nhìn Tử Du đang xoay mặt về hướng khác hai tay bịt kín mắt, miệng còn không ngừng nói: "Đệ chưa nhìn thấy gì, chưa nhìn thấy gì cả!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất