Chương 5: Đến Gần
~~~~
Anh nhớ kỹ người đó là bởi vì vầng trán độc nhất vô nhị, bất động như núi Thẩm Tĩnh này.
Khí chất độc đáo của hắn để lại cho anh ấn tượng quá mức sâu sắc, nên ngược lại xem nhẹ khuôn mặt lạnh lùng này —— thế cho nên ở thật lâu về sau trong một con hẻm nhỏ, lúc anh nhìn thấy thiếu niên chỉnh tề kia, thế nhưng lại không cảm thấy được tướng mạo tương tự của bọn họ.
Nhưng hắn giống như lại không nhớ rõ anh —— ngay cả khi bọn họ gặp lại nhau lần nữa vào ngày hôm sau.
"Tiếng đàn.... Rất êm tai." Lúc hắn đến gần cảm thấy rất căng thẳng, ngay cả chủ ngữ cũng quên thêm.
Bọn họ đối diện nhau không đến một giây, hắn liền rũ mí mắt xuống, sau đó giọng nói phập phồng phun ra những lời nghe không rõ này từ đôi môi mỏng.
Đây là một buổi tiệc từ thiện, Diêu Lương đàn một khúc dương cầm để mở màn cho một hồi ăn uống linh đình kế tiếp.
Diêu Lương không có chú ý đến ánh mắt kiêng dè cùng ngạc nhiên của người xung quanh khi thấy Nghiêm Ngật, anh chỉ chú ý tới hôm nay hắn mặc đồ thường, vừa chỉnh tề vừa bó sát, kiểu dáng mới mẻ, nhưng bởi vì thân hình cao lớn cường tráng của hắn nên lại mất đi phong cách ôn nhu thân sĩ vốn có.
"Cảm ơn." Anh mỉm cười nhìn, nhưng đến lúc hạ mắt xuống thì trái tim lại đập nhanh.
Người này thật kỳ quái, vô cùng kỳ quái. Ngày hôm qua vẫn là bộ dạng coi thường nhưng hôm nay lại chủ động đi về phía mình nói chuyện.
Sự trầm mặc chuyển động giữa hai người lại đồng thời bị đánh vỡ.
"Anh...."
"Tôi...."
Anh thấy mình vừa mở miệng đã cắt đứt người phía sau thì ảo não, không tiếng động thở dài.
"Tôi tên Diêu Lương." Diêu Lương chủ động nói.
"Ừ." Người đàn ông lên tiếng, không biết là sau khi nghe thấy tên mới ngẩn người hay vẫn là bản thân mới học không lâu nên lễ nghi xã giao trong đầu đều đã quên, cách một phút sau mới vội vàng bổ sung, "Nghiêm Ngật."
Vẫn là vô cùng ngắn gọn giống như chữ "Cút" lạnh như băng kia, chỉ là ——
Rõ ràng lúc trước anh sẽ không chú ý đến những chi tiết nhỏ bé đó nhưng lúc anh nhìn thấy vành tai hồng nhạt của hắn, trong lòng đột nhiên tràn đầy cảm giác nhẹ nhàng, giống như lúc ăn trái cây trưởng thành sớm thì khi cảm giác đắng qua đi hàm răng sẽ xuất hiện cảm giác ngọt ngào.
Đáng yêu.
"Cái gì?" Diêu Lương nghe thấy giọng nói giống như khối băng lướt qua yết hầu, anh giật mình, lúc này mới ý thức được bản thân không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Ý tôi là.... Ách...." Người kỳ quái là mình mới đúng, đối với cái người chỉ thấy mặt ba lần này nhiệt độ trên mặt lại trở nên nóng rực, lời nói nói ra cũng không chịu khống chế, "Có thể ăn một bữa cơm cùng nhau không?" Một câu quá mức quen thuộc, rất nhiều người khác nhau đã nói với anh nhưng hiện tại anh lại đổi thành thân phận mời người khác.
Diêu Lương vừa nói xong liền hối hận, ngay cả mấy tên công tử ăn chơi cũng sẽ không nói thẳng lời mời ra như vậy sau hai câu đối thoại.
Diêu Lương cắn môi, không chú ý đến ánh mắt vô cùng kích động của người đối diện.
—— Âu phục có hơi chật, thật hối hận vì đeo cà vạt, hắn muốn cởi ra để thở dốc một ngụm.
"Được." Diêu Lương ngẩng đầu, thất yết hầu sắc bén của người đàn ông chuyển động lên xuống, môi mỏng khép mở, "Ngồi xe của tôi?"
Anh không nghĩ tới Nghiêm Ngật thoạt nhìn nghiêm nghị không qua loa này lại sẽ tiếp tục đề tài hoang đường của mình, mà chính mình cũng đang ngồi trên xe của hắn.
"Có hơi.... Quá nhanh." Diêu Lương không có biện pháp, suốt hành trình chỉ hết sức chăm chú nhìn cửa sổ, nên mới quên nắm cánh tay Nghiêm Ngật nhắc nhở, lúc nắm mới phát hiện cơ bắp trên cánh tay của người đàn ông đầy lực, tất cả đều đang căng chặt.
Hắn như mới tỉnh lại từ trong trộng, tốc độ xe giảm dần.
"Về nhà tôi." Hắn nói nhưng vẫn nhìn thẳng phía trước, nếu không phải gân xanh trên cánh tay hắn đều hiện lên thì chỉ cảm thấy giọng điệu cường thế giống như nội dung trong lời nói của hắn, "Về nhà tôi.... Ăn cơm....?"
"Hả?.... Cũng được."
Không đến mười phút ở chung, không vượt quá mười câu đối thoại, trong tiếng bô xe nổ vang lại cách nhau không đến 10 mét.
Anh nhớ kỹ người đó là bởi vì vầng trán độc nhất vô nhị, bất động như núi Thẩm Tĩnh này.
Khí chất độc đáo của hắn để lại cho anh ấn tượng quá mức sâu sắc, nên ngược lại xem nhẹ khuôn mặt lạnh lùng này —— thế cho nên ở thật lâu về sau trong một con hẻm nhỏ, lúc anh nhìn thấy thiếu niên chỉnh tề kia, thế nhưng lại không cảm thấy được tướng mạo tương tự của bọn họ.
Nhưng hắn giống như lại không nhớ rõ anh —— ngay cả khi bọn họ gặp lại nhau lần nữa vào ngày hôm sau.
"Tiếng đàn.... Rất êm tai." Lúc hắn đến gần cảm thấy rất căng thẳng, ngay cả chủ ngữ cũng quên thêm.
Bọn họ đối diện nhau không đến một giây, hắn liền rũ mí mắt xuống, sau đó giọng nói phập phồng phun ra những lời nghe không rõ này từ đôi môi mỏng.
Đây là một buổi tiệc từ thiện, Diêu Lương đàn một khúc dương cầm để mở màn cho một hồi ăn uống linh đình kế tiếp.
Diêu Lương không có chú ý đến ánh mắt kiêng dè cùng ngạc nhiên của người xung quanh khi thấy Nghiêm Ngật, anh chỉ chú ý tới hôm nay hắn mặc đồ thường, vừa chỉnh tề vừa bó sát, kiểu dáng mới mẻ, nhưng bởi vì thân hình cao lớn cường tráng của hắn nên lại mất đi phong cách ôn nhu thân sĩ vốn có.
"Cảm ơn." Anh mỉm cười nhìn, nhưng đến lúc hạ mắt xuống thì trái tim lại đập nhanh.
Người này thật kỳ quái, vô cùng kỳ quái. Ngày hôm qua vẫn là bộ dạng coi thường nhưng hôm nay lại chủ động đi về phía mình nói chuyện.
Sự trầm mặc chuyển động giữa hai người lại đồng thời bị đánh vỡ.
"Anh...."
"Tôi...."
Anh thấy mình vừa mở miệng đã cắt đứt người phía sau thì ảo não, không tiếng động thở dài.
"Tôi tên Diêu Lương." Diêu Lương chủ động nói.
"Ừ." Người đàn ông lên tiếng, không biết là sau khi nghe thấy tên mới ngẩn người hay vẫn là bản thân mới học không lâu nên lễ nghi xã giao trong đầu đều đã quên, cách một phút sau mới vội vàng bổ sung, "Nghiêm Ngật."
Vẫn là vô cùng ngắn gọn giống như chữ "Cút" lạnh như băng kia, chỉ là ——
Rõ ràng lúc trước anh sẽ không chú ý đến những chi tiết nhỏ bé đó nhưng lúc anh nhìn thấy vành tai hồng nhạt của hắn, trong lòng đột nhiên tràn đầy cảm giác nhẹ nhàng, giống như lúc ăn trái cây trưởng thành sớm thì khi cảm giác đắng qua đi hàm răng sẽ xuất hiện cảm giác ngọt ngào.
Đáng yêu.
"Cái gì?" Diêu Lương nghe thấy giọng nói giống như khối băng lướt qua yết hầu, anh giật mình, lúc này mới ý thức được bản thân không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Ý tôi là.... Ách...." Người kỳ quái là mình mới đúng, đối với cái người chỉ thấy mặt ba lần này nhiệt độ trên mặt lại trở nên nóng rực, lời nói nói ra cũng không chịu khống chế, "Có thể ăn một bữa cơm cùng nhau không?" Một câu quá mức quen thuộc, rất nhiều người khác nhau đã nói với anh nhưng hiện tại anh lại đổi thành thân phận mời người khác.
Diêu Lương vừa nói xong liền hối hận, ngay cả mấy tên công tử ăn chơi cũng sẽ không nói thẳng lời mời ra như vậy sau hai câu đối thoại.
Diêu Lương cắn môi, không chú ý đến ánh mắt vô cùng kích động của người đối diện.
—— Âu phục có hơi chật, thật hối hận vì đeo cà vạt, hắn muốn cởi ra để thở dốc một ngụm.
"Được." Diêu Lương ngẩng đầu, thất yết hầu sắc bén của người đàn ông chuyển động lên xuống, môi mỏng khép mở, "Ngồi xe của tôi?"
Anh không nghĩ tới Nghiêm Ngật thoạt nhìn nghiêm nghị không qua loa này lại sẽ tiếp tục đề tài hoang đường của mình, mà chính mình cũng đang ngồi trên xe của hắn.
"Có hơi.... Quá nhanh." Diêu Lương không có biện pháp, suốt hành trình chỉ hết sức chăm chú nhìn cửa sổ, nên mới quên nắm cánh tay Nghiêm Ngật nhắc nhở, lúc nắm mới phát hiện cơ bắp trên cánh tay của người đàn ông đầy lực, tất cả đều đang căng chặt.
Hắn như mới tỉnh lại từ trong trộng, tốc độ xe giảm dần.
"Về nhà tôi." Hắn nói nhưng vẫn nhìn thẳng phía trước, nếu không phải gân xanh trên cánh tay hắn đều hiện lên thì chỉ cảm thấy giọng điệu cường thế giống như nội dung trong lời nói của hắn, "Về nhà tôi.... Ăn cơm....?"
"Hả?.... Cũng được."
Không đến mười phút ở chung, không vượt quá mười câu đối thoại, trong tiếng bô xe nổ vang lại cách nhau không đến 10 mét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất