Chương 196: Không nên giữ lại
Khương Đình Văn trán đầy mồ hôi cố giữ bình tĩnh:"Tịch...Tịch Tổng, ngài còn gì dặn dò sao?"
Cả người Tịch Cảnh Dương lúc này dường như toả ra một luồng khí lạnh lẽo, khiến cho bầu không khí xung quanh anh trở nên vô cùng nặng nề.
"Cô ta, từ mai tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa. Gửi lời của tôi đến những công ty khác, chỉ cần ai nhận cô ta vào làm, chính là muốn đối đầu với Tịch Thị."
Khương Đình Văn nghe xong lời của Đại Boss thì không ngừng gật đầu:"Vâng tôi hiểu rồi! Nội trong hôm nay tôi nhất định sẽ giải quyết cô ta ngay!"
Kỷ Thần Hi cũng lắc đầu ngao ngán nhìn về phía Phương Kỷ sắc mặt trắng bệch ngồi lì trên nền đất. Mặc dù cảm thấy cô ta rất đáng thương, nhưng bản thân cô đã thấm nhuần một bài học từ khi còn bé đến giờ "nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân". Và đương nhiên còn một người nữa cô sẽ không bỏ qua rồi.
"Nè ông chú già!"
Khương Đình Văn mặc dù rất tức, dù sao ông ta cũng chỉ mới U40 (ừ thì cụ thể là 39 tuổi) nhưng luôn bị một cô bé...đã là bà chủ tương lai của ông gọi là chú già, thì ông chính là ông chú già:"Vâng! Bà chủ còn gì dặn dò sao?"
Kỷ Thần Hi mỉm cười hiền hoà:"Không có gì quan trọng lắm, chẳng qua Phương Tiểu Thư và trợ lý cô ấy vô cùng thân thiết. Thế nên, nếu đã chuyển công tác cho cô Phương, đừng quên cô trợ lý có tâm ấy nhé!"
Khương Đình Văn ngơ ngác mất mất giây thì ông ta mới nhận ra người mà Kỷ Thần Hi đang nói đến chính là Trình Mẫn, nạn nhân bị Phương Kỷ cướp mất chức tổng giám nhân sự.
Có điều ông ta không hiểu, rõ ràng Trình Mẫn cũng là nạn nhân trong chuyện này, vì sao bà chủ nhỏ lại muốn đuổi cùng giết tận không chỉ Phương Kỷ mà ngay cả Trình Mẫn cũng không tha chứ?
Như đọc được suy nghĩ trong lòng của ông ta, Kỷ Thần Hi hơi nhoẻn miệng:"Người có năng lực là người đáng trân trọng. Người có tâm tư sâu là người có tầm nhìn. Nhưng đã là một người có năng lực lại dùng tâm tư của bản thân vào những chuyện hại người, thì đương nhiên không nên giữ lại rồi."
Bởi vì những kẻ như thế luôn mang trên mình con dao hai lưỡi, có thể giúp cho bạn cũng sẽ khiến bạn bị thương. Và một nơi như Tịch Thị, không thiếu nhân tài đến mức phải đặt cược cho một người không đáng tin.
Thế nhưng hàm ý sâu xa của Kỷ Thần Hi quá hack não, khiến cho Khương Đình Văn đơ người không hiểu gì.
Tịch Cảnh Dương khẽ phụt cười mà giải vây cho cấp dưới ngờ nghệch của mình:"Ông cứ làm theo lời cô ấy là được."
Sau đó anh liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn mười một giờ thì quay sang căn dặn Khương Đình Văn một số điều, rồi nắm tay Kỷ Thần Hi rời đi.
Khương Đình Văn vẫn đứng như trời trồng tại chỗ. Vì sao à, vì ông ta mới nhìn thấy "tảng băng hắc ám" nghìn năm không tan vừa cười! Con bà nó phải đem tin này chia sẻ với mọi người mới được! Hoá ra Đại Boss của bọn họ! Anh ta biết cười!
Thế nên Khương Đình Văn liền cho người giúp Phương Kỷ thu dọn đồ đạc cũng như tiễn cô ấy ra tận cửa.
Thế nhưng Phương Kỷ như phát điên lên, cô ta thậm chí còn tấn công cả nhân viên bảo an của công ty. Tuy vậy, cô ta vẫn bị cưỡng chế bị đuổi khỏi Tịch Thị và được đưa vào danh sách đen của mọi công ty lớn trong nước.
Ngoài ra, khi Trình Mẫn nhận được tin bản thân bị buộc thôi việc thì không hề tỏ thái độ gì mà ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc rời đi. Cứ như cô ta đã đoán trước được mọi việc sẽ xảy ra.
Cùng lúc đó chính là thời gian bùng nổ trong group chat của công ty, khi một tấm ảnh chụp góc nghiêng mặt của Kỷ Thần Hi đang không đeo khẩu trang bị một nhân viên của phòng an ninh mạng chụp được gửi vào.
Thậm chí những người tận mắt chứng kiến khả năng chống hacker cũng như thao tác tay của bà chủ nhỏ khi sử dụng máy tính, cũng bắt đầu kể lại một cách vô cùng phấn khích.
Dù ban đầu vẫn còn một số người không tin nghĩ rằng họ đang cố tình tâng bốc bà chủ nhỏ, nhưng đến ngay cả Khương Đình Văn - tổng giám phòng an ninh mạng vào xác nhận thì không còn ai dám hó hé gì nữa.
Tuy bà chủ trông còn nhỏ tuổi, lại sở hữu gương mặt học sinh nhưng thân hình phụ huynh và đường nét gương mặt vô cùng tinh xảo pha chút yêu nghiệt.
Nếu nói Đại Boss của họ mang vẻ đẹp thần thánh như các vị thần, thì cô chính là tiểu yêu tinh mang vẻ đẹp khuynh đảo chúng sinh, đến để kéo vị thần của họ ra khỏi thánh điện.
Chỉ trong phút chốc, số lượng tin nhắn bàn về hai người tăng vọt đến chóng mặt. Đến mức, một công ty lớn nhất khu vực Châu Á, một trong những công ty mạnh về công nghệ tương lai và kỹ thuật máy tính, ngay tại trụ sở chính của họ, hệ thống mạng của công ty đã bị sập vì số lượng tin nhắn trong một giây vượt ngưỡng mà hệ thống có thể chịu được.
...----------------...
Cả người Tịch Cảnh Dương lúc này dường như toả ra một luồng khí lạnh lẽo, khiến cho bầu không khí xung quanh anh trở nên vô cùng nặng nề.
"Cô ta, từ mai tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa. Gửi lời của tôi đến những công ty khác, chỉ cần ai nhận cô ta vào làm, chính là muốn đối đầu với Tịch Thị."
Khương Đình Văn nghe xong lời của Đại Boss thì không ngừng gật đầu:"Vâng tôi hiểu rồi! Nội trong hôm nay tôi nhất định sẽ giải quyết cô ta ngay!"
Kỷ Thần Hi cũng lắc đầu ngao ngán nhìn về phía Phương Kỷ sắc mặt trắng bệch ngồi lì trên nền đất. Mặc dù cảm thấy cô ta rất đáng thương, nhưng bản thân cô đã thấm nhuần một bài học từ khi còn bé đến giờ "nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân". Và đương nhiên còn một người nữa cô sẽ không bỏ qua rồi.
"Nè ông chú già!"
Khương Đình Văn mặc dù rất tức, dù sao ông ta cũng chỉ mới U40 (ừ thì cụ thể là 39 tuổi) nhưng luôn bị một cô bé...đã là bà chủ tương lai của ông gọi là chú già, thì ông chính là ông chú già:"Vâng! Bà chủ còn gì dặn dò sao?"
Kỷ Thần Hi mỉm cười hiền hoà:"Không có gì quan trọng lắm, chẳng qua Phương Tiểu Thư và trợ lý cô ấy vô cùng thân thiết. Thế nên, nếu đã chuyển công tác cho cô Phương, đừng quên cô trợ lý có tâm ấy nhé!"
Khương Đình Văn ngơ ngác mất mất giây thì ông ta mới nhận ra người mà Kỷ Thần Hi đang nói đến chính là Trình Mẫn, nạn nhân bị Phương Kỷ cướp mất chức tổng giám nhân sự.
Có điều ông ta không hiểu, rõ ràng Trình Mẫn cũng là nạn nhân trong chuyện này, vì sao bà chủ nhỏ lại muốn đuổi cùng giết tận không chỉ Phương Kỷ mà ngay cả Trình Mẫn cũng không tha chứ?
Như đọc được suy nghĩ trong lòng của ông ta, Kỷ Thần Hi hơi nhoẻn miệng:"Người có năng lực là người đáng trân trọng. Người có tâm tư sâu là người có tầm nhìn. Nhưng đã là một người có năng lực lại dùng tâm tư của bản thân vào những chuyện hại người, thì đương nhiên không nên giữ lại rồi."
Bởi vì những kẻ như thế luôn mang trên mình con dao hai lưỡi, có thể giúp cho bạn cũng sẽ khiến bạn bị thương. Và một nơi như Tịch Thị, không thiếu nhân tài đến mức phải đặt cược cho một người không đáng tin.
Thế nhưng hàm ý sâu xa của Kỷ Thần Hi quá hack não, khiến cho Khương Đình Văn đơ người không hiểu gì.
Tịch Cảnh Dương khẽ phụt cười mà giải vây cho cấp dưới ngờ nghệch của mình:"Ông cứ làm theo lời cô ấy là được."
Sau đó anh liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn mười một giờ thì quay sang căn dặn Khương Đình Văn một số điều, rồi nắm tay Kỷ Thần Hi rời đi.
Khương Đình Văn vẫn đứng như trời trồng tại chỗ. Vì sao à, vì ông ta mới nhìn thấy "tảng băng hắc ám" nghìn năm không tan vừa cười! Con bà nó phải đem tin này chia sẻ với mọi người mới được! Hoá ra Đại Boss của bọn họ! Anh ta biết cười!
Thế nên Khương Đình Văn liền cho người giúp Phương Kỷ thu dọn đồ đạc cũng như tiễn cô ấy ra tận cửa.
Thế nhưng Phương Kỷ như phát điên lên, cô ta thậm chí còn tấn công cả nhân viên bảo an của công ty. Tuy vậy, cô ta vẫn bị cưỡng chế bị đuổi khỏi Tịch Thị và được đưa vào danh sách đen của mọi công ty lớn trong nước.
Ngoài ra, khi Trình Mẫn nhận được tin bản thân bị buộc thôi việc thì không hề tỏ thái độ gì mà ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc rời đi. Cứ như cô ta đã đoán trước được mọi việc sẽ xảy ra.
Cùng lúc đó chính là thời gian bùng nổ trong group chat của công ty, khi một tấm ảnh chụp góc nghiêng mặt của Kỷ Thần Hi đang không đeo khẩu trang bị một nhân viên của phòng an ninh mạng chụp được gửi vào.
Thậm chí những người tận mắt chứng kiến khả năng chống hacker cũng như thao tác tay của bà chủ nhỏ khi sử dụng máy tính, cũng bắt đầu kể lại một cách vô cùng phấn khích.
Dù ban đầu vẫn còn một số người không tin nghĩ rằng họ đang cố tình tâng bốc bà chủ nhỏ, nhưng đến ngay cả Khương Đình Văn - tổng giám phòng an ninh mạng vào xác nhận thì không còn ai dám hó hé gì nữa.
Tuy bà chủ trông còn nhỏ tuổi, lại sở hữu gương mặt học sinh nhưng thân hình phụ huynh và đường nét gương mặt vô cùng tinh xảo pha chút yêu nghiệt.
Nếu nói Đại Boss của họ mang vẻ đẹp thần thánh như các vị thần, thì cô chính là tiểu yêu tinh mang vẻ đẹp khuynh đảo chúng sinh, đến để kéo vị thần của họ ra khỏi thánh điện.
Chỉ trong phút chốc, số lượng tin nhắn bàn về hai người tăng vọt đến chóng mặt. Đến mức, một công ty lớn nhất khu vực Châu Á, một trong những công ty mạnh về công nghệ tương lai và kỹ thuật máy tính, ngay tại trụ sở chính của họ, hệ thống mạng của công ty đã bị sập vì số lượng tin nhắn trong một giây vượt ngưỡng mà hệ thống có thể chịu được.
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất