Chương 369: Hồng bao nghìn vạn
Loại người bị truy sát gắt gao…chắc là câu này không dành cho top 5 người trong bảng đen của WHO đâu nhỉ?
Chắc chắn là thế rồi.
“Ông ngoại, anh ấy rất tốt, rất rất tốt. Tuy anh ấy có khoảng thời gian hoạt động trong thế giới ngầm, nhưng đó cũng là tình thế ép buộc. Năm đó tình hình Tịch Gia vô cùng loạn, anh ấy lại có thể dẹp yên, chứng tỏ năng lực anh ấy không hề thấp. Còn nữa, tuy anh ấy không phải màu trắng nhưng cũng không phải là màu đen, anh ấy giống cháu đều là màu xám, đều ở giữa hai giới hắc bạch. Hơn ai hết, cháu hiểu anh ấy.”
Kỷ Lão hờn dỗi chống gậy hừ một tiếng, dáng vẻ đau thương ban nãy biến mất hoàn toàn, mà chỉ còn lại bộ dạng uất hận mà thôi.
Kỷ Thần Hi thầm cầu nguyện cho người bạn trai số khổ của cô, có vẻ như người nhà cô không một ai thích anh cả, không phải là không thích thông thường, mà hình như là ghét bỏ luôn rồi.
Cô kéo kéo ống tay áo của ông cụ, vẻ mặt đáng thương ra sức làm nũng:“Ông ơi~~”
Có vẻ như cách này vô cùng công hiệu, ông cụ đã có chút mềm lòng nhưng miệng vẫn rất cứng:“Hứ, cháu không gọi ta là lão tướng quân nữa sao?”
Kỷ Thần Hi cười hì hì đầy ngây ngô đáp:“Tuy ông đã từ bỏ chức danh, nhưng lí do là vì hai anh em chúng cháu, vì thế đối với cháu mà nói, dù không còn danh hiệu thì trong lòng cháu ông mãi mãi là lão tướng quân uy phong nhất.”
Ông cụ ho khụ mấy tiếng vì ngượng, chẳng có ông lão nào mà không thích nghe con cháu ca ngợi mình cả, đặc biệt là đứa cháu mà ông yêu thương nhất. Ông thở dài nhìn cô cháu gái cáu kỉnh của mình.
“Mắt cháu có thể đổi màu sao?”
“Dạ vâng, thủ thuật đổi màu mắt là do cháu học được từ khi còn nhỏ, cháu dùng nó để che giấu thân phận khi còn ở Nước R.”
“À, bây giờ cháu vẫn dùng thủ thuật đó, xem ra tên nhóc kia chưa biết thân phận thật của cháu rồi nhỉ?”
Kỷ Thần Hi gãi đầu cười gượng:“Cháu chưa tìm được cơ hội để nói anh ấy biết, dù sao trí nhớ cháu khiếm khuyết, nên cứ từ từ đã.”
Ông cụ bật cười:“Vừa hay, cháu khoan hãy nói với nó. Tạm thời cũng không cần trở về nhà họ Kỷ, còn chuyện hộ khẩu cứ để ông lo.”
Muốn rước cháu gái bảo bối của ông về nhà? Phải xem Tịch Gia có cái phước đó không. Ông thật sự muốn xem xem thái độ của nhà họ Tịch đối với cháu gái ông khi không hề biết thân phận thật của nó. Nếu chút thử thách này mà không vượt qua được, nhà họ Kỷ vẫn thừa khả năng nuôi cô bé đến hết đời, không cần đến một Tịch Gia cỏn con.
Kỷ Thần Hi không nhận ra được ý định của ông cụ chỉ khẽ gật đầu dạ vâng.
“Nhưng ông ơi, cháu…cháu lấy thân phận gì trong hộ khẩu?”
Ông cụ đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với mẹ của cô, nên chuyện ông từng có một cô con gái không quá nhiều người biết đến, giờ tự nhiên lòi ra một cô cháu ngoại, quả thật rất bất thường.
“Cháu và Hàn Phi đều họ Kỷ?”
“Vâng, chính mẹ cháu đã đặt hai cái tên này trước khi chúng cháu rời R Quốc khi còn nhỏ.”
“Ừm, hai đứa đều họ Kỷ, đương nhiên là thuộc dòng chính, đều là cháu nội của ông.”
Kỷ Thần Hi không khỏi kinh ngạc:“Ông ngoại, ý ông là…”
Ông cụ mò mẫm trong túi áo rồi lấy điện thoại ra gọi đi:“Kỷ Nhất, con vào đây một lát.”
Cúp máy ông cười hiền từ quay sang nói với cô:“Vốn dĩ việc này ông đã muốn làm từ lâu rồi, nhưng ông vẫn phải cần sự đồng ý của mấy đứa.”
Kỷ Thần Hi cũng lờ mờ đoán được dự định của ông cụ, nhưng nếu làm thế…liệu có ổn không?
Vài phút sau, tiếng gõ cửa lại vang lên, giọng nói ông cụ đầy uy nghiêm vang lên:“Vào đi.”
Người đàn ông trung niên đi cùng với ông cụ ban nãy đẩy cửa đi vào, rồi tiến đến chỗ giường bệnh của Kỷ Thần Hi.
Ông cụ nghiêng đầu nhìn ra cửa, hỏi:“Thằng bé Tiểu Phàm đâu?”
Người đàn ông trung niên cười đáp:“Cháu bảo nó đi cắt dưa cho chị gái rồi.”
Kỷ Thần Hi ngồi trên giường bệnh bỗng có chút chột dạ:"…"
Nhưng cái nhà này quả thật trọng nữ khinh nam vô cùng nghiêm trọng. Kỷ Lão cũng chỉ hỏi đúng một câu rồi quẳng thằng cháu đích tôn sang một bên, chỉ tay về phía người đàn ông trung niên, giới thiệu ông ấy với cô.
“Đây là Kỷ Nhất, con trai lớn của ông, cũng là bác cả của con.”
Kỷ Thần Hi lễ phép gật đầu gọi một tiếng:“Bác cả.”
Kỷ Nhất vô cùng vui vẻ xoa xoa đầu cô:“Cháu gái ngoan, lần đầu gặp mặt bác cả không mang theo quà cáp gì thật quá thiếu xót mà. Hay là chúng ta kết bạn Zchat nhé, để bác gửi lì xì cho cháu.”
Kỷ Thần Hi muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt phát sáng của đối phương khi nhìn cô, lời từ chối chưa kịp nói ra đã phải nuốt xuống. Cô miễn cưỡng đưa mã QR của mình ra để Kỷ Nhất quét kết bạn.
Ba giây sau điện thoại cô vang lên ba tiếng “ting” “ting” “ting”.
[Thông báo: Tài khoản quý khách vừa nhận được lì xì 999 ngàn vạn từ tài khoản Kỷ Lão Đại, vui lòng nhấn xác nhận!]
Kỷ Hàng tiếc nuối nói:“Tiếc thật đấy, trên Zchat có giới hạn hạn mức lì xì, bác cả chuyển tạm trước nhiêu đó nhé, sau này sẽ bù sau.”
Kỷ Thần Hi:"…"
Lương của quân nhân Nước Z kinh khủng thế à, gần một ngàn vạn lại chẳng thấy là bao? Rốt cuộc thì Kỷ Gia có thật sự chỉ là gia tộc quân nhân lâu đời hay không thế?
…----------------…
Chắc chắn là thế rồi.
“Ông ngoại, anh ấy rất tốt, rất rất tốt. Tuy anh ấy có khoảng thời gian hoạt động trong thế giới ngầm, nhưng đó cũng là tình thế ép buộc. Năm đó tình hình Tịch Gia vô cùng loạn, anh ấy lại có thể dẹp yên, chứng tỏ năng lực anh ấy không hề thấp. Còn nữa, tuy anh ấy không phải màu trắng nhưng cũng không phải là màu đen, anh ấy giống cháu đều là màu xám, đều ở giữa hai giới hắc bạch. Hơn ai hết, cháu hiểu anh ấy.”
Kỷ Lão hờn dỗi chống gậy hừ một tiếng, dáng vẻ đau thương ban nãy biến mất hoàn toàn, mà chỉ còn lại bộ dạng uất hận mà thôi.
Kỷ Thần Hi thầm cầu nguyện cho người bạn trai số khổ của cô, có vẻ như người nhà cô không một ai thích anh cả, không phải là không thích thông thường, mà hình như là ghét bỏ luôn rồi.
Cô kéo kéo ống tay áo của ông cụ, vẻ mặt đáng thương ra sức làm nũng:“Ông ơi~~”
Có vẻ như cách này vô cùng công hiệu, ông cụ đã có chút mềm lòng nhưng miệng vẫn rất cứng:“Hứ, cháu không gọi ta là lão tướng quân nữa sao?”
Kỷ Thần Hi cười hì hì đầy ngây ngô đáp:“Tuy ông đã từ bỏ chức danh, nhưng lí do là vì hai anh em chúng cháu, vì thế đối với cháu mà nói, dù không còn danh hiệu thì trong lòng cháu ông mãi mãi là lão tướng quân uy phong nhất.”
Ông cụ ho khụ mấy tiếng vì ngượng, chẳng có ông lão nào mà không thích nghe con cháu ca ngợi mình cả, đặc biệt là đứa cháu mà ông yêu thương nhất. Ông thở dài nhìn cô cháu gái cáu kỉnh của mình.
“Mắt cháu có thể đổi màu sao?”
“Dạ vâng, thủ thuật đổi màu mắt là do cháu học được từ khi còn nhỏ, cháu dùng nó để che giấu thân phận khi còn ở Nước R.”
“À, bây giờ cháu vẫn dùng thủ thuật đó, xem ra tên nhóc kia chưa biết thân phận thật của cháu rồi nhỉ?”
Kỷ Thần Hi gãi đầu cười gượng:“Cháu chưa tìm được cơ hội để nói anh ấy biết, dù sao trí nhớ cháu khiếm khuyết, nên cứ từ từ đã.”
Ông cụ bật cười:“Vừa hay, cháu khoan hãy nói với nó. Tạm thời cũng không cần trở về nhà họ Kỷ, còn chuyện hộ khẩu cứ để ông lo.”
Muốn rước cháu gái bảo bối của ông về nhà? Phải xem Tịch Gia có cái phước đó không. Ông thật sự muốn xem xem thái độ của nhà họ Tịch đối với cháu gái ông khi không hề biết thân phận thật của nó. Nếu chút thử thách này mà không vượt qua được, nhà họ Kỷ vẫn thừa khả năng nuôi cô bé đến hết đời, không cần đến một Tịch Gia cỏn con.
Kỷ Thần Hi không nhận ra được ý định của ông cụ chỉ khẽ gật đầu dạ vâng.
“Nhưng ông ơi, cháu…cháu lấy thân phận gì trong hộ khẩu?”
Ông cụ đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với mẹ của cô, nên chuyện ông từng có một cô con gái không quá nhiều người biết đến, giờ tự nhiên lòi ra một cô cháu ngoại, quả thật rất bất thường.
“Cháu và Hàn Phi đều họ Kỷ?”
“Vâng, chính mẹ cháu đã đặt hai cái tên này trước khi chúng cháu rời R Quốc khi còn nhỏ.”
“Ừm, hai đứa đều họ Kỷ, đương nhiên là thuộc dòng chính, đều là cháu nội của ông.”
Kỷ Thần Hi không khỏi kinh ngạc:“Ông ngoại, ý ông là…”
Ông cụ mò mẫm trong túi áo rồi lấy điện thoại ra gọi đi:“Kỷ Nhất, con vào đây một lát.”
Cúp máy ông cười hiền từ quay sang nói với cô:“Vốn dĩ việc này ông đã muốn làm từ lâu rồi, nhưng ông vẫn phải cần sự đồng ý của mấy đứa.”
Kỷ Thần Hi cũng lờ mờ đoán được dự định của ông cụ, nhưng nếu làm thế…liệu có ổn không?
Vài phút sau, tiếng gõ cửa lại vang lên, giọng nói ông cụ đầy uy nghiêm vang lên:“Vào đi.”
Người đàn ông trung niên đi cùng với ông cụ ban nãy đẩy cửa đi vào, rồi tiến đến chỗ giường bệnh của Kỷ Thần Hi.
Ông cụ nghiêng đầu nhìn ra cửa, hỏi:“Thằng bé Tiểu Phàm đâu?”
Người đàn ông trung niên cười đáp:“Cháu bảo nó đi cắt dưa cho chị gái rồi.”
Kỷ Thần Hi ngồi trên giường bệnh bỗng có chút chột dạ:"…"
Nhưng cái nhà này quả thật trọng nữ khinh nam vô cùng nghiêm trọng. Kỷ Lão cũng chỉ hỏi đúng một câu rồi quẳng thằng cháu đích tôn sang một bên, chỉ tay về phía người đàn ông trung niên, giới thiệu ông ấy với cô.
“Đây là Kỷ Nhất, con trai lớn của ông, cũng là bác cả của con.”
Kỷ Thần Hi lễ phép gật đầu gọi một tiếng:“Bác cả.”
Kỷ Nhất vô cùng vui vẻ xoa xoa đầu cô:“Cháu gái ngoan, lần đầu gặp mặt bác cả không mang theo quà cáp gì thật quá thiếu xót mà. Hay là chúng ta kết bạn Zchat nhé, để bác gửi lì xì cho cháu.”
Kỷ Thần Hi muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt phát sáng của đối phương khi nhìn cô, lời từ chối chưa kịp nói ra đã phải nuốt xuống. Cô miễn cưỡng đưa mã QR của mình ra để Kỷ Nhất quét kết bạn.
Ba giây sau điện thoại cô vang lên ba tiếng “ting” “ting” “ting”.
[Thông báo: Tài khoản quý khách vừa nhận được lì xì 999 ngàn vạn từ tài khoản Kỷ Lão Đại, vui lòng nhấn xác nhận!]
Kỷ Hàng tiếc nuối nói:“Tiếc thật đấy, trên Zchat có giới hạn hạn mức lì xì, bác cả chuyển tạm trước nhiêu đó nhé, sau này sẽ bù sau.”
Kỷ Thần Hi:"…"
Lương của quân nhân Nước Z kinh khủng thế à, gần một ngàn vạn lại chẳng thấy là bao? Rốt cuộc thì Kỷ Gia có thật sự chỉ là gia tộc quân nhân lâu đời hay không thế?
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất