Chương 402: Ra tay giúp đỡ
Cô gái đối diện thoáng giật mình rồi liên tục lắc đầu:“E…em không sao…”
Dù gương mặt hai người không khác nhau là mấy, nhưng có thể nhìn ra được về tuổi tác thì Kỷ Thần Hi vẫn lớn hơn, nên cô gái vẫn dùng kính ngữ với cô.
Thật sự rất giống, cứ như đang soi gương, đó là điều mà Kỷ Thần Hi đang nghĩ trong đầu.
Tuy nhiên, ngoại trừ gương mặt kia, thì hầu như mọi thứ của họ đều rất khác biệt.
Tóc mái của cô gái kia khá dài và hơi rối, khiến cho ngũ quan trên gương mặt cũng có chút mất cân đối. Đặc biệt, cô rất gầy, cực kỳ gầy. Cơ bắp trên người lỏng lẻo, má và mắt hơi hóp, da khô, đây rõ ràng là triệu chứng của suy dinh dưỡng.
Kỷ Thần Hi cũng khá gầy, vì cô cao gần một mét bảy nhưng chỉ nặng khoảng hơn chín mươi cân một chút. Thế nhưng cô gái ở đối diện cùng lắm chỉ nặng khoảng bảy mươi cân là cùng.
*(1 cân = 596,8g)
Kỷ Thần Hi bỗng chợt nghĩ, nếu cô gái này ăn uống và điều dưỡng đàng hoàng, đến khi trở về thể trạng bình thường, có khi đến chính anh trai cô cũng không phân biệt được ai với ai.
“Cô đến từ Nước Z sao?” Kỷ Thần Hi khẽ nâng tách cà phê trên bàn uống một ngụm rồi hỏi.
Đối phương có vẻ rất dè dặt, không dám động đậy hay nói bất kỳ điều gì, khiến cô hơi nhíu mày.
Suy dinh dưỡng, có chướng ngại tiếp xúc xã hội, xem ra cô gái này trước đây sống cũng không quá dễ dàng. Vì để có những triệu chứng trên, đa phần đều hình thành trong quá trình sống thân thuộc nhất và không khó để đoán ra được, một cô bé còn chưa thành niên lại trải qua những chuyện này, thì hơn chín mươi phần trăm là xuất phát từ gia đình.
Cô gái vẫn không trả lời và Kỷ Thần Hi cũng không muốn vòng vo thêm nữa, nói thẳng:“Tôi cũng không có hứng thú gì lắm đến cuộc sống cá nhân của cô, chẳng qua tôi cũng giống cô, đều bị sốc khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.”
Nói xong Kỷ Thần Hi nở một nụ cười đầy giễu cợt.
Sao cô lại lo chuyện bao đồng đến thế chứ? Chẳng lẻ lại thật sự tin vào câu chuyện hư cấu kia của bà lão bán hàng rong? Đừng nói tiếp theo chính là cô xảy ra chuyện không may, rồi cô bé này sẽ thay thế vị trí của cô?
Thật nực cười!
Nhưng đã lỡ cứu người ta một lần, vậy thì giúp người giúp cho trót.
Kỷ Thần Hi lấy ra một tấm chi phiếu, sau đó viết lên đó một dãy số rồi đẩy đến trước mặt cô gái kia.
“Nhiêu đây đủ để cô về nước, phần còn lại đủ để cô kinh doanh gì đó, xem như là khởi nghiệp để tự lo cho bản thân. Vậy nên, về đi, quốc gia này…không thích hợp cho cô sinh sống đâu.”
Người R Quốc vô cùng ghét người ngoại quốc, cũng có một số không như vậy, nhưng sự thật chứng minh cô gái này không thích hợp sống ở đất nước này.
Hôm nay cô ấy may mắn được Kỷ Thần Hi cứu một mạng, vậy rồi sẽ có lần hai sao?
Chắc chắn là không thể.
Cô không thể cứu thêm một lần, nhưng bọn lưu manh kia vẫn sẽ có thể truy đuổi cô gái này thêm nhiều lần nữa.
Vậy nên, rời khỏi đây mới chính là lựa chọn thông mình nhất hiện giờ.
Tuy nhiên hành động tiếp theo của cô gái khiến Kỷ Thần Hi không khỏi bất ngờ.
Cô gái đẩy trả tấm chi phiếu, đôi mắt đỏ lên như sắp khóc, vẫn cố nén nước mắt nghẹn ngào nói:“Em…em không có…không có nhà để về…”
Nhà sao?
Zero là nhà, A&D là nhà…và cũng chỉ có thế mà thôi.
Nếu nói Kỷ Thần Hi vì đồng cảm mà dao động là giả.
“Vậy ở đây cô có nhà sao?”
Cô gái lắc đầu, khẽ nấc một tiếng mới đáp:“Bọn họ…là bọn họ ép em đến đây…họ không cho em về…”
Kỷ Thần Hi lần nữa nhíu mày. Có vẻ cô có thể đoán được đại khái tình hình của cô gái này.
“Quá yếu đuối chỉ khiến những kẻ đó hả hê, nếu cô không tự mình vùng dậy, thì cả đời này cũng không thể nào thoát khỏi bọn họ.”
Lần này cô gái không nhịn được nữa mà khóc lớn thành tiếng.
Trong quán cà phê lúc này cũng có khá nhiều khách, mọi người đều bị tiếng khóc của cô gái thu hút sự chú ý.
Trông thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào bàn của mình, lại cộng thêm cô bé trước mặt khóc lóc đầy ủy khuất còn cô thì một thân lạnh lùng tựa lưng vào ghế, thì không cần nói cũng biết mọi người đang nghĩ là cô bắt nạt cô ấy.
Nếu cứ để đối phương khóc tiếp, thì sợ rằng sông Hoàng Hà cũng chẳng đủ để rửa nỗi oan này.
Kỷ Thần Hi cau mày rút khăn giấy ra đưa cho đối phương, lạnh giọng nhắc nhở:“Được rồi đừng khóc nữa, tôi sẽ giúp cô an toàn về nước, xem như tôi giúp chính mình ở một phiên bản khác đi.”
Cô gái thật sự dừng khóc, mặt đầy hoài nghi hỏi:“Chị…chị thật sự…giúp được em sao?”
Kỷ Thần Hi cảm thấy rất phiền, khi không lại tự mình chuốc lấy rắc rối làm gì không biết.
Nhưng ai đó miệng cứng lòng mềm, cuối cùng cũng hứa sẽ giúp đối phương thuận lợi trở về Nước Z, đồng thời đảm bảo những người khiến cô ấy sợ hãi, vĩnh viễn không tìm được cô.
…----------------…
Dù gương mặt hai người không khác nhau là mấy, nhưng có thể nhìn ra được về tuổi tác thì Kỷ Thần Hi vẫn lớn hơn, nên cô gái vẫn dùng kính ngữ với cô.
Thật sự rất giống, cứ như đang soi gương, đó là điều mà Kỷ Thần Hi đang nghĩ trong đầu.
Tuy nhiên, ngoại trừ gương mặt kia, thì hầu như mọi thứ của họ đều rất khác biệt.
Tóc mái của cô gái kia khá dài và hơi rối, khiến cho ngũ quan trên gương mặt cũng có chút mất cân đối. Đặc biệt, cô rất gầy, cực kỳ gầy. Cơ bắp trên người lỏng lẻo, má và mắt hơi hóp, da khô, đây rõ ràng là triệu chứng của suy dinh dưỡng.
Kỷ Thần Hi cũng khá gầy, vì cô cao gần một mét bảy nhưng chỉ nặng khoảng hơn chín mươi cân một chút. Thế nhưng cô gái ở đối diện cùng lắm chỉ nặng khoảng bảy mươi cân là cùng.
*(1 cân = 596,8g)
Kỷ Thần Hi bỗng chợt nghĩ, nếu cô gái này ăn uống và điều dưỡng đàng hoàng, đến khi trở về thể trạng bình thường, có khi đến chính anh trai cô cũng không phân biệt được ai với ai.
“Cô đến từ Nước Z sao?” Kỷ Thần Hi khẽ nâng tách cà phê trên bàn uống một ngụm rồi hỏi.
Đối phương có vẻ rất dè dặt, không dám động đậy hay nói bất kỳ điều gì, khiến cô hơi nhíu mày.
Suy dinh dưỡng, có chướng ngại tiếp xúc xã hội, xem ra cô gái này trước đây sống cũng không quá dễ dàng. Vì để có những triệu chứng trên, đa phần đều hình thành trong quá trình sống thân thuộc nhất và không khó để đoán ra được, một cô bé còn chưa thành niên lại trải qua những chuyện này, thì hơn chín mươi phần trăm là xuất phát từ gia đình.
Cô gái vẫn không trả lời và Kỷ Thần Hi cũng không muốn vòng vo thêm nữa, nói thẳng:“Tôi cũng không có hứng thú gì lắm đến cuộc sống cá nhân của cô, chẳng qua tôi cũng giống cô, đều bị sốc khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.”
Nói xong Kỷ Thần Hi nở một nụ cười đầy giễu cợt.
Sao cô lại lo chuyện bao đồng đến thế chứ? Chẳng lẻ lại thật sự tin vào câu chuyện hư cấu kia của bà lão bán hàng rong? Đừng nói tiếp theo chính là cô xảy ra chuyện không may, rồi cô bé này sẽ thay thế vị trí của cô?
Thật nực cười!
Nhưng đã lỡ cứu người ta một lần, vậy thì giúp người giúp cho trót.
Kỷ Thần Hi lấy ra một tấm chi phiếu, sau đó viết lên đó một dãy số rồi đẩy đến trước mặt cô gái kia.
“Nhiêu đây đủ để cô về nước, phần còn lại đủ để cô kinh doanh gì đó, xem như là khởi nghiệp để tự lo cho bản thân. Vậy nên, về đi, quốc gia này…không thích hợp cho cô sinh sống đâu.”
Người R Quốc vô cùng ghét người ngoại quốc, cũng có một số không như vậy, nhưng sự thật chứng minh cô gái này không thích hợp sống ở đất nước này.
Hôm nay cô ấy may mắn được Kỷ Thần Hi cứu một mạng, vậy rồi sẽ có lần hai sao?
Chắc chắn là không thể.
Cô không thể cứu thêm một lần, nhưng bọn lưu manh kia vẫn sẽ có thể truy đuổi cô gái này thêm nhiều lần nữa.
Vậy nên, rời khỏi đây mới chính là lựa chọn thông mình nhất hiện giờ.
Tuy nhiên hành động tiếp theo của cô gái khiến Kỷ Thần Hi không khỏi bất ngờ.
Cô gái đẩy trả tấm chi phiếu, đôi mắt đỏ lên như sắp khóc, vẫn cố nén nước mắt nghẹn ngào nói:“Em…em không có…không có nhà để về…”
Nhà sao?
Zero là nhà, A&D là nhà…và cũng chỉ có thế mà thôi.
Nếu nói Kỷ Thần Hi vì đồng cảm mà dao động là giả.
“Vậy ở đây cô có nhà sao?”
Cô gái lắc đầu, khẽ nấc một tiếng mới đáp:“Bọn họ…là bọn họ ép em đến đây…họ không cho em về…”
Kỷ Thần Hi lần nữa nhíu mày. Có vẻ cô có thể đoán được đại khái tình hình của cô gái này.
“Quá yếu đuối chỉ khiến những kẻ đó hả hê, nếu cô không tự mình vùng dậy, thì cả đời này cũng không thể nào thoát khỏi bọn họ.”
Lần này cô gái không nhịn được nữa mà khóc lớn thành tiếng.
Trong quán cà phê lúc này cũng có khá nhiều khách, mọi người đều bị tiếng khóc của cô gái thu hút sự chú ý.
Trông thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào bàn của mình, lại cộng thêm cô bé trước mặt khóc lóc đầy ủy khuất còn cô thì một thân lạnh lùng tựa lưng vào ghế, thì không cần nói cũng biết mọi người đang nghĩ là cô bắt nạt cô ấy.
Nếu cứ để đối phương khóc tiếp, thì sợ rằng sông Hoàng Hà cũng chẳng đủ để rửa nỗi oan này.
Kỷ Thần Hi cau mày rút khăn giấy ra đưa cho đối phương, lạnh giọng nhắc nhở:“Được rồi đừng khóc nữa, tôi sẽ giúp cô an toàn về nước, xem như tôi giúp chính mình ở một phiên bản khác đi.”
Cô gái thật sự dừng khóc, mặt đầy hoài nghi hỏi:“Chị…chị thật sự…giúp được em sao?”
Kỷ Thần Hi cảm thấy rất phiền, khi không lại tự mình chuốc lấy rắc rối làm gì không biết.
Nhưng ai đó miệng cứng lòng mềm, cuối cùng cũng hứa sẽ giúp đối phương thuận lợi trở về Nước Z, đồng thời đảm bảo những người khiến cô ấy sợ hãi, vĩnh viễn không tìm được cô.
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất