Chương 1
Edit: Hừa; Beta: Pate.
Hôm nay An Minh Tri có chuyến bay.
Ba giờ chiều sẽ xuất phát, mới tầm trưa cậu đã chạy đến sân bay đợi trước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước 7 giờ cậu sẽ có mặt ở thành phố H. Đúng giờ, cậu lên máy bay, ngoài trời tuyết rơi càng ngày càng dày đặc hơn, chuyến bay của cậu cách chuyến bay trước nửa tiếng, cuối cùng lại vì lý do thời tiết mà hoãn lại.
Nhiều chuyến bay đến trễ, toàn bộ sân bay lúc này toàn là hành khách bị lỡ chuyến, đông đúc tới mức không có chỗ đứng. Cậu lại gặp xui xẻo, phải ngồi đằng sau lớp người đang chen chúc nhau kia.
Cậu không muốn dính dáng tới việc đi trễ của bản thân hồi xưa nữa, cùng lắm thì khi trở lại sẽ nghe đôi câu quở trách. Nhưng hôm nay ông trời không chiều lòng cậu, hết thảy các chuyến bay đều không thể xuất phát, những hành khách khác đều bị kẹt lại ở sân bay, họ được thông báo rằng ít nhất phải đợi một đêm.
Xui xẻo nhất vẫn chính là cậu đã hứa hẹn trước 7 giờ sẽ trở về tham dự tiệc sinh nhật của Trịnh Dụ Chương.
Bây giờ, điện thoại An Minh Tri hiện lên là đã 6 giờ tối rồi, ở thành phố H tuyết vẫn chưa rơi, bầu trời về đêm đã tối đen như mực, mà ngôi biệt thự dưới núi lại đèn đuốc sáng trưng.
Tất cả đèn đều được bật sáng, từ những ngọn đèn nhỏ ở vườn hoa đến tận từng căn phòng ngủ. Bên trong biệt thự lại không quá náo nhiệt, cộng thêm quản gia cùng đầu bếp nữ cũng chỉ có năm, sáu người.
Trịnh Dụ Chương tối sầm mặt nói: “Tôi biết rồi.”, khuôn mặt sau đó lại càng thêm đen hơn, cúp điện thoại.
Con trai nhỏ Trịnh Dư Dương mới ba tuổi rưỡi nhìn thức ăn đầy bàn, ánh mắt thiết tha mong chờ nhìn chằm chằm, lại không thể ăn được, nước miếng đã chảy đến cằm của cậu nhóc, mơ hồ hỏi cha: “Là anh An gọi ạ?”
“Ừm.” Trịnh Dụ Chương sắc mặt âm trầm trả lời, cầm lấy đũa dặn dò đầu bếp không cần nấu tiếp những phần còn lại.
“Minh Tri ca ca xuống sân bay rồi ư? Sao tài xế không đi đón anh ấy?” Trịnh Trinh Trinh được buộc tóc hai bên, nhìn như hai cái đuôi ngựa thật đẹp, đầu nhỏ lắc lư qua lại.
Cô nhóc lai một phần tư người Đức rất xinh đẹp do được hưởng gen từ người mẹ mang sắc đẹp khó ai bì nổi nhưng nhân cách lại suy đồi, bây giờ đã trở thành một tiểu mỹ nhân với đôi mắt lấp lánh như thủy tinh chậm chạp nhấp nháy, xem chừng là đã say mất rồi.
Dù cô chỉ mới mười bốn tuổi.
Trên bàn cơm, mắt to mắt nhỏ trừng nhau, còn có thêm một đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, hết nhìn cha rồi nhìn chị gái mình. Cuối cùng, đũa Trịnh Dụ Chương giật giật, ra lệnh: “Ăn cơm đi.”
Ngữ khí của hắn tuy là không hung ác, nhưng lại rất trầm, sắc mặt so với với thời tiết thành phố biển lúc này còn kém hơn. Chỉ đáng thương hai chị em cùng người giúp việc của bọn họ, không ai dám hé một lời, qua hai giây, em trai Trịnh Dư Dương thật sự không nhịn được sức mê hoặc của đồ ăn, há miệng ăn đồ ăn trên bàn.
Tuy thằng nhóc chỉ mới được ba tuổi rưỡi, nhưng lại cầm đũa rất thành thạo, cái tay nhỏ gắp đậu phộng liên tục cũng không bị rơi.
Trịnh Trinh Trinh định lấy điện thoại di động ra gọi cho An Minh Tri, vừa mở màn hình thì phát hiện An Minh Tri đã gửi tin nhắn cho cô từ trước, nhưng điện thoại để chế độ im lặng nên cô không nghe thấy. Nội dung tin nhắn rất đơn giản, cùng giống với lời cậu đã nhắn với Trịnh Dụ Chương, thành phố biển đang tuyết lớn, chuyến bay bị hủy bỏ, chưa hoạt động trở lại được. Chỉ là trong điện thoại cô có nhiều hơn một lời nhắn, bảo cô nghe lời cha, đừng chọc cho Trịnh Dụ Chương tức giận.
Trịnh Dụ Chương thấy đứa con gái xinh đẹp của mình còn đang trợn mắt nhìn hắn, cả giận nói: “Nhìn cái gì nữa, mau ăn cơm!”
Cô nhất thời oan ức kêu lên, hướng về phía hắn ồn ào một trận: “Tuyết lớn cái gì chứ, rõ ràng là cha làm cho anh Minh Tri tức giận, nên ảnh mới không chịu về nhà!”
Trận này nhất định phải cãi nhau, Trịnh Dụ Chương cả người đều là hỏa khí không có chỗ phát tiết, vì vậy hắn đập đôi đũa thật mạnh xuống bàn, nổi trận lôi đình quát: “Cha làm em ấy tức giận khi nào? Con xem lại coi bây giờ lá gan em ấy lớn đến chừng nào?! Em ấy muốn lật cả trời luôn rồi! Năm ngoái cha tổ chức sinh nhật, em ấy còn biết đường mò về, năm nay thì hay rồi, cả ngày không bận chuyện này thì cũng là bận việc kia, ai nhìn vào cũng biết là đang kiếm cớ!”
Tiểu Dư Dương bị tiếng quát của hắn dọa sợ, oa một tiếng rồi lập tức khóc nức nở, dì giúp việc mượn cơ hội này, nhanh chóng lôi thằng nhóc về phòng, thoát thân khỏi cuộc chiến tranh này.
Ôi trời, sao An tiên sinh ở đây thì mỗi ngày đều ầm ĩ, mà An tiên sinh không ở đây cũng vẫn là mỗi ngày đều ầm ĩ.
Ở dưới lầu vẫn còn Trịnh Trinh Trinh mặt đỏ tới mang tai, cô không để ý tới, không phục mà cãi lại: “Nhưng năm đó thì thời tiết tốt hơn mà, đâu phải lỗi của Minh Tri đâu…”
Khóe miệng Trịnh Dụ Chương run rẩy, nói: “Con xem lại em ấy dạy con những cái gì, không biết lễ phép!”
Trịnh Trinh Trinh lập tức sửa miệng: “Gọi là Minh Tri ca ca được chưa!”
Ở Trịnh gia, mối quan hệ lớn nhỏ không hài hòa, chủ yếu là do Trịnh Dụ Chương tính khí lớn, táo bạo dễ tức giận, hắn là chủ nhà, cũng không ai dám cãi. Nhưng lại có một cô con gái Trịnh Trinh Trinh, tính khí còn lớn hơn cả hắn, hai cái miệng đụng nhau một chút liền…
Những lúc như này mà có An Minh Tri ở đây thì sẽ tốt hơn một chút, thỉnh thoảng sẽ can ngăn, làm dịu được hai người. Hắn vốn dễ tính, Trịnh Dụ Chương muốn tức giận với cậu cũng không tức giận nổi.
An Minh Tri dỗ hắn một câu, cục tức của Trịnh Dụ Chương liền biến mất.
Trịnh Trinh Trinh liếc mắt nhìn cha một cái, đứng trên vạn người thì có ích lợi gì, có nhiều tiền thì có ích lợi gì, người hung ác như hắn, chẳng trách không ai yêu!
Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Cái này không phải là cha cưng anh…”
Trình Dụ Chương trừng mắt nhìn cô.
Ầm ĩ một trận, cô là con gái, hắn không thể đánh cũng không thể mắng, mà cơm thì vẫn muốn ăn. Hai đứa trẻ con muốn ăn bánh sinh nhật, dì giúp việc liền nhân cơ hội này xoa dịu bầu không khí.
“Mấy ngày trước An tiên sinh đã dặn dì phải đặt trước bánh ngọt, sáng nay còn gọi điện thoại xác nhận tận mấy lần, ngài xem, trong lòng An tiên sinh vẫn luôn nghĩ tới ngài mà.”
Trịnh Dụ Chương không vui, “Hừ” một tiếng, “Ai nói đỡ cho em ấy cũng vô dụng thôi! Em ấy nghĩ tới tôi ư? Nếu biết đặt bánh ngọt từ mấy ngày trước, vậy sao không biết về nhà từ mấy ngày trước luôn đi?
Hằng năm, sinh nhật Trịnh Dụ Chương là đại sự, tuy không phải làm tiệc long trọng, nhưng An Minh Tri nhất định phải trở về. Một tuần trước Trịnh Dụ Chương đã gọi điện thoại qua cho cậu, trợ lý của hắn cũng đã nhắc nhở thêm một lần. Bất quá An Minh Tri vì tranh thủ diễn thêm một phân cảnh cuối cùng mà nán lại, còn cam kết trong ngày sinh nhật Trịnh Dụ Chương sẽ bay trở về. Tuy hắn không muốn lắm nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Giờ thì hay rồi…
Tiểu Dư Dương mới vừa nín khóc xong, bây giờ đang ăn bánh đến mức mặt dính đầy kem, đôi mắt đen to tròn nhìn chằm chằm Trịnh Dụ Chương.
Cậu nhóc phát triển chậm hơn những đứa trẻ khác, ba tuổi rồi mới học nói, vì vậy hiện giờ vẫn còn chưa nói lưu loát được, liếm kem dính trên tay một cái, nói: “Anh, đi làm.”
Trịnh Dụ Chương không so đo với con trai nhỏ, đưa cho đầu bếp nữ giám sát nó.
Lúc này An Minh Tri ở nơi thành phố biển xa xôi, bao bọc mình trong lớp khăn quàng cổ dày cộm, hắt xì hơi một cái.
…
Không ngồi chờ máy bay hoạt động nữa, An Minh Tri từ đại sảnh sân bay ra ngoài, tuyết vẫn rơi rất lớn, từng đợt lả tả tạo thành một lớp dày mặt đất.
Cậu đi tới đứng ở cửa ra, nơi đây rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi về nhà, bắt một chiếc taxi trống khách mãi mà không được, An Minh Tri lấy điện thoại di động ra đặt một chiếc xe, cũng phải hơn nửa tiếng mới tới.
Sắc trời đã tối tăm vô cùng, cậu bị cóng đến mức lỗ tai cũng đỏ lên, trên đầu đội mũ lưỡi trai, khẩu trang màu đen bị kéo xuống dưới cằm, cái mũi cũng lạnh đến đỏ bừng, lên xe cùng tài xế, nói: “Cho tôi đến trạm tàu cao tốc.”
Giọng nói của cậu tinh tế, nhẹ nhàng, không nghe ra được chút lo lắng cùng tức giận nào vì phải chờ xe lâu, bác tài cũng không khỏi quay đầu nhìn cậu một cái, nhưng hắn chỉ thấy hành khách kia kéo thấp vành mũ, che đi hơn nửa khuôn mặt, dựa lưng vào ghế tựa như đang ngủ.
An Minh Tri mấy ngày nay đã không được ngủ ngon giấc. Tối hôm qua có buổi diễn lớn, từ 10 giờ đêm kéo dài tới sáng sớm, vai diễn của cậu tuy không phải là nhân vật chính, nhưng cũng là vai phản diện quan trọng trong phim. Chờ đến trời sáng, đạo diễn lại để cho cậu quay thêm một vài cảnh bù đắp, trong đó có một cảnh đặc biệt khó, cứ quay liên tục như vậy từ tối muộn cho đến hừng đông. Sau đó An Minh Tri liền đi đến khách sạn, thu dọn hành lý của mình. Vừa định chợp mắt một lát thì hai diễn viên đã hơ khô thẻ tre* trong tổ phim gọi cậu đi ăn cơm, An Minh Tri không từ chối được, chỉ có thể đáp ứng.
*hơ khô thẻ tre: chỉ việc một diễn viên đã hoàn thành tất cả phân cảnh của mình trong bộ phim đó (hay việc hoàn thành 1 tác phẩm).
Như thế cứ thêm việc, lại tha đến giờ này, cuối cùng cũng có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Xe taxi đi trên đường nhựa phủ đầy tuyết, lại còn là ban đêm, tài xế liền thả chậm tốc độ, lái xe cẩn thận, đi hơn một tiếng mới tới trạm tàu cao tốc. An Minh Tri mua liền một vé đến thành phố H sớm nhất, dù vậy cũng phải mất sáu tiếng mới có thể đến nơi.
Nhưng cậu không thể không trở về.
…
Khi cậu đến được thành phố H thì đã là ba giờ sáng, thành phố này ở phía nam nên tuyết vẫn chưa rơi, nhưng lại lạnh thấu xương. An Minh Tri không gọi tài xế của Trịnh gia tới đón, cậu tự bắt một chiếc xe, trở về biệt thự của Trịnh Dụ Chương.
Trên núi vắng ngắt không một bóng người, từ xa thấp thoáng có tiếng chó sủa, An Minh Tri bọc kín mình trong áo khoác, lấy ra từ trong hộp gỗ đựng sữa bò trước cửa nhà một cái chìa khóa, dựa vào ánh đèn trong vườn mà Trịnh Dụ Chương bật sẵn, lặng lẽ mở cửa lớn biệt thự.
Biệt thự này được Trịnh Dụ Chương mua lại hồi trẻ, cụ thể đã bao nhiêu năm rồi thì An Minh Tri không rõ, nhưng nơi đây vẫn luôn được chăm sóc, dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng sau khi Trịnh Dư Dương được mang về, nơi ở ban đầu của bọn họ không thích hợp để nuôi dưỡng bọn trẻ, nên Trịnh gia, kể cả An Minh Tri đều chuyển đến nơi này.
Biệt thự có ba tầng và một lầu nhỏ, An Minh Tri rón rén đi vào, trong phòng khách có một chiếc đèn tường bật sẵn, tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, như là để chờ cậu về nhà.
Cả tòa biệt thự lặng thinh tựa như một con quái vật khổng lồ đang ngủ say, An Minh Tri thả nhẹ động tác, lo lắng mình sẽ đánh thức nó.
Phòng của cậu và Trịnh Dụ Chương ở trên lầu hai, trước khi vào phòng mình, An Minh Tri dựa vào ánh sáng của phòng khách, mở cửa phòng của Trịnh Dư Dương, nhìn thấy thằng nhóc nằm trên giường ngủ say đến chổng vó, sau khi ghém lại góc chăn bị nhóc con đá ra, cậu mới nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, đi lên lầu trên.
Cậu bước đi rất nhẹ, đặc biệt là lúc đi ngang qua phòng của Trịnh Dụ Chương, lo lắng sẽ đánh thức hắn. Ở trong biệt thự Trịnh gia, phòng của cậu xưa nay không khóa lại, nên không cần phải tìm chìa khóa, vặn tay nắm cửa thì lập tức mở ra.
Rèm cửa sổ trong phòng khép chặt, không có tia sáng nào lọt vào phòng, mặc dù đã gần một tháng rồi cậu không ở đây, trong phòng vẫn không bị dính bụi cùng mùi ẩm mốc, chắc là lúc người giúp việc dọn dẹp thì đã dọn qua phòng cậu.
Lúc đầu phòng ngủ của cậu đối diện phòng ngủ của Trịnh Dụ Chương, sau đó kim chủ của cậu không biết nghĩ gì, nói phòng của cậu có khí âm, lạnh lẽo, ẩm ướt nhất định phải chuyển sang phòng hiện tại- căn phòng cách vách phòng Trịnh Dụ Chương.
Cơ mà ở căn phòng trước kia của cậu, An Minh Tri không thấy có điều gì bất thường cả.
Nhưng đấy lại là ưu điểm của An Minh Tri, chưa bao giờ thắc mắc, dịu ngoan hiểu chuyện, mới có thể ở bên cạnh Trịnh Dụ Chương lâu đến vậy. Đừng nói đến việc Trịnh Dụ Chương chuyển phòng cậu từ đối diện sang bên cạnh, cho dù hắn có bảo cậu cuốn gói rời đi, cậu cũng sẽ không hỏi một câu, im lặng mà nghe theo.
Ở cùng Trịnh Dụ Chương nhiều năm như vậy, An Minh Tri hiểu rõ ràng một đạo lý: Đừng đoán tâm tư của kim chủ, cho dù có đoán cũng không được nghĩ nhiều.
An Minh Tri nhấc vali lặng lẽ chạy vào phòng mình, đến cả đèn cũng không dám mở. Cậu hứng gió cả đoạn đường từ thành phố biển trở về, vô cùng mệt mỏi, tuyết dính vào người rồi tan thành nước, thấm vào áo ẩm ướt lạnh lẽo rồi lại bị gió thổi qua. An Minh Tri cởi áo ra, nhắm mắt, mang cơ thể uể oải bước lên giường nằm.
Bỗng nhiên, một thân hình cao lớn mạnh mẽ đè cậu xuống, tấm chăn cũng bị hất tung đáp trên mặt đất. An Minh Tri không dám giãy dụa, cậu biết người kia là ai, ngoại trừ Trịnh Dụ Chương thì còn có thể là ai?
“Em còn biết trở về sao?”
An Minh Tri hoa mắt váng đầu, đáp: “Em đã nói với ngài là sẽ quay về…”
…
Tội nghiệp cho An Minh Tri trên đường đi sóng gió cũng phải gấp rút chạy về cho kịp hắn tổ chức sinh nhật, đến cả nghỉ ngơi một chút cũng không thể.
Cậu mệt muốn chết rồi, đến việc lão già khốn nạn Trịnh Dụ Chương này tại sao lại xuất hiện trong phòng cậu cũng không kịp nghĩ, lập tức chìm vào giấc ngủ say.
Hôm nay An Minh Tri có chuyến bay.
Ba giờ chiều sẽ xuất phát, mới tầm trưa cậu đã chạy đến sân bay đợi trước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước 7 giờ cậu sẽ có mặt ở thành phố H. Đúng giờ, cậu lên máy bay, ngoài trời tuyết rơi càng ngày càng dày đặc hơn, chuyến bay của cậu cách chuyến bay trước nửa tiếng, cuối cùng lại vì lý do thời tiết mà hoãn lại.
Nhiều chuyến bay đến trễ, toàn bộ sân bay lúc này toàn là hành khách bị lỡ chuyến, đông đúc tới mức không có chỗ đứng. Cậu lại gặp xui xẻo, phải ngồi đằng sau lớp người đang chen chúc nhau kia.
Cậu không muốn dính dáng tới việc đi trễ của bản thân hồi xưa nữa, cùng lắm thì khi trở lại sẽ nghe đôi câu quở trách. Nhưng hôm nay ông trời không chiều lòng cậu, hết thảy các chuyến bay đều không thể xuất phát, những hành khách khác đều bị kẹt lại ở sân bay, họ được thông báo rằng ít nhất phải đợi một đêm.
Xui xẻo nhất vẫn chính là cậu đã hứa hẹn trước 7 giờ sẽ trở về tham dự tiệc sinh nhật của Trịnh Dụ Chương.
Bây giờ, điện thoại An Minh Tri hiện lên là đã 6 giờ tối rồi, ở thành phố H tuyết vẫn chưa rơi, bầu trời về đêm đã tối đen như mực, mà ngôi biệt thự dưới núi lại đèn đuốc sáng trưng.
Tất cả đèn đều được bật sáng, từ những ngọn đèn nhỏ ở vườn hoa đến tận từng căn phòng ngủ. Bên trong biệt thự lại không quá náo nhiệt, cộng thêm quản gia cùng đầu bếp nữ cũng chỉ có năm, sáu người.
Trịnh Dụ Chương tối sầm mặt nói: “Tôi biết rồi.”, khuôn mặt sau đó lại càng thêm đen hơn, cúp điện thoại.
Con trai nhỏ Trịnh Dư Dương mới ba tuổi rưỡi nhìn thức ăn đầy bàn, ánh mắt thiết tha mong chờ nhìn chằm chằm, lại không thể ăn được, nước miếng đã chảy đến cằm của cậu nhóc, mơ hồ hỏi cha: “Là anh An gọi ạ?”
“Ừm.” Trịnh Dụ Chương sắc mặt âm trầm trả lời, cầm lấy đũa dặn dò đầu bếp không cần nấu tiếp những phần còn lại.
“Minh Tri ca ca xuống sân bay rồi ư? Sao tài xế không đi đón anh ấy?” Trịnh Trinh Trinh được buộc tóc hai bên, nhìn như hai cái đuôi ngựa thật đẹp, đầu nhỏ lắc lư qua lại.
Cô nhóc lai một phần tư người Đức rất xinh đẹp do được hưởng gen từ người mẹ mang sắc đẹp khó ai bì nổi nhưng nhân cách lại suy đồi, bây giờ đã trở thành một tiểu mỹ nhân với đôi mắt lấp lánh như thủy tinh chậm chạp nhấp nháy, xem chừng là đã say mất rồi.
Dù cô chỉ mới mười bốn tuổi.
Trên bàn cơm, mắt to mắt nhỏ trừng nhau, còn có thêm một đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, hết nhìn cha rồi nhìn chị gái mình. Cuối cùng, đũa Trịnh Dụ Chương giật giật, ra lệnh: “Ăn cơm đi.”
Ngữ khí của hắn tuy là không hung ác, nhưng lại rất trầm, sắc mặt so với với thời tiết thành phố biển lúc này còn kém hơn. Chỉ đáng thương hai chị em cùng người giúp việc của bọn họ, không ai dám hé một lời, qua hai giây, em trai Trịnh Dư Dương thật sự không nhịn được sức mê hoặc của đồ ăn, há miệng ăn đồ ăn trên bàn.
Tuy thằng nhóc chỉ mới được ba tuổi rưỡi, nhưng lại cầm đũa rất thành thạo, cái tay nhỏ gắp đậu phộng liên tục cũng không bị rơi.
Trịnh Trinh Trinh định lấy điện thoại di động ra gọi cho An Minh Tri, vừa mở màn hình thì phát hiện An Minh Tri đã gửi tin nhắn cho cô từ trước, nhưng điện thoại để chế độ im lặng nên cô không nghe thấy. Nội dung tin nhắn rất đơn giản, cùng giống với lời cậu đã nhắn với Trịnh Dụ Chương, thành phố biển đang tuyết lớn, chuyến bay bị hủy bỏ, chưa hoạt động trở lại được. Chỉ là trong điện thoại cô có nhiều hơn một lời nhắn, bảo cô nghe lời cha, đừng chọc cho Trịnh Dụ Chương tức giận.
Trịnh Dụ Chương thấy đứa con gái xinh đẹp của mình còn đang trợn mắt nhìn hắn, cả giận nói: “Nhìn cái gì nữa, mau ăn cơm!”
Cô nhất thời oan ức kêu lên, hướng về phía hắn ồn ào một trận: “Tuyết lớn cái gì chứ, rõ ràng là cha làm cho anh Minh Tri tức giận, nên ảnh mới không chịu về nhà!”
Trận này nhất định phải cãi nhau, Trịnh Dụ Chương cả người đều là hỏa khí không có chỗ phát tiết, vì vậy hắn đập đôi đũa thật mạnh xuống bàn, nổi trận lôi đình quát: “Cha làm em ấy tức giận khi nào? Con xem lại coi bây giờ lá gan em ấy lớn đến chừng nào?! Em ấy muốn lật cả trời luôn rồi! Năm ngoái cha tổ chức sinh nhật, em ấy còn biết đường mò về, năm nay thì hay rồi, cả ngày không bận chuyện này thì cũng là bận việc kia, ai nhìn vào cũng biết là đang kiếm cớ!”
Tiểu Dư Dương bị tiếng quát của hắn dọa sợ, oa một tiếng rồi lập tức khóc nức nở, dì giúp việc mượn cơ hội này, nhanh chóng lôi thằng nhóc về phòng, thoát thân khỏi cuộc chiến tranh này.
Ôi trời, sao An tiên sinh ở đây thì mỗi ngày đều ầm ĩ, mà An tiên sinh không ở đây cũng vẫn là mỗi ngày đều ầm ĩ.
Ở dưới lầu vẫn còn Trịnh Trinh Trinh mặt đỏ tới mang tai, cô không để ý tới, không phục mà cãi lại: “Nhưng năm đó thì thời tiết tốt hơn mà, đâu phải lỗi của Minh Tri đâu…”
Khóe miệng Trịnh Dụ Chương run rẩy, nói: “Con xem lại em ấy dạy con những cái gì, không biết lễ phép!”
Trịnh Trinh Trinh lập tức sửa miệng: “Gọi là Minh Tri ca ca được chưa!”
Ở Trịnh gia, mối quan hệ lớn nhỏ không hài hòa, chủ yếu là do Trịnh Dụ Chương tính khí lớn, táo bạo dễ tức giận, hắn là chủ nhà, cũng không ai dám cãi. Nhưng lại có một cô con gái Trịnh Trinh Trinh, tính khí còn lớn hơn cả hắn, hai cái miệng đụng nhau một chút liền…
Những lúc như này mà có An Minh Tri ở đây thì sẽ tốt hơn một chút, thỉnh thoảng sẽ can ngăn, làm dịu được hai người. Hắn vốn dễ tính, Trịnh Dụ Chương muốn tức giận với cậu cũng không tức giận nổi.
An Minh Tri dỗ hắn một câu, cục tức của Trịnh Dụ Chương liền biến mất.
Trịnh Trinh Trinh liếc mắt nhìn cha một cái, đứng trên vạn người thì có ích lợi gì, có nhiều tiền thì có ích lợi gì, người hung ác như hắn, chẳng trách không ai yêu!
Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Cái này không phải là cha cưng anh…”
Trình Dụ Chương trừng mắt nhìn cô.
Ầm ĩ một trận, cô là con gái, hắn không thể đánh cũng không thể mắng, mà cơm thì vẫn muốn ăn. Hai đứa trẻ con muốn ăn bánh sinh nhật, dì giúp việc liền nhân cơ hội này xoa dịu bầu không khí.
“Mấy ngày trước An tiên sinh đã dặn dì phải đặt trước bánh ngọt, sáng nay còn gọi điện thoại xác nhận tận mấy lần, ngài xem, trong lòng An tiên sinh vẫn luôn nghĩ tới ngài mà.”
Trịnh Dụ Chương không vui, “Hừ” một tiếng, “Ai nói đỡ cho em ấy cũng vô dụng thôi! Em ấy nghĩ tới tôi ư? Nếu biết đặt bánh ngọt từ mấy ngày trước, vậy sao không biết về nhà từ mấy ngày trước luôn đi?
Hằng năm, sinh nhật Trịnh Dụ Chương là đại sự, tuy không phải làm tiệc long trọng, nhưng An Minh Tri nhất định phải trở về. Một tuần trước Trịnh Dụ Chương đã gọi điện thoại qua cho cậu, trợ lý của hắn cũng đã nhắc nhở thêm một lần. Bất quá An Minh Tri vì tranh thủ diễn thêm một phân cảnh cuối cùng mà nán lại, còn cam kết trong ngày sinh nhật Trịnh Dụ Chương sẽ bay trở về. Tuy hắn không muốn lắm nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Giờ thì hay rồi…
Tiểu Dư Dương mới vừa nín khóc xong, bây giờ đang ăn bánh đến mức mặt dính đầy kem, đôi mắt đen to tròn nhìn chằm chằm Trịnh Dụ Chương.
Cậu nhóc phát triển chậm hơn những đứa trẻ khác, ba tuổi rồi mới học nói, vì vậy hiện giờ vẫn còn chưa nói lưu loát được, liếm kem dính trên tay một cái, nói: “Anh, đi làm.”
Trịnh Dụ Chương không so đo với con trai nhỏ, đưa cho đầu bếp nữ giám sát nó.
Lúc này An Minh Tri ở nơi thành phố biển xa xôi, bao bọc mình trong lớp khăn quàng cổ dày cộm, hắt xì hơi một cái.
…
Không ngồi chờ máy bay hoạt động nữa, An Minh Tri từ đại sảnh sân bay ra ngoài, tuyết vẫn rơi rất lớn, từng đợt lả tả tạo thành một lớp dày mặt đất.
Cậu đi tới đứng ở cửa ra, nơi đây rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi về nhà, bắt một chiếc taxi trống khách mãi mà không được, An Minh Tri lấy điện thoại di động ra đặt một chiếc xe, cũng phải hơn nửa tiếng mới tới.
Sắc trời đã tối tăm vô cùng, cậu bị cóng đến mức lỗ tai cũng đỏ lên, trên đầu đội mũ lưỡi trai, khẩu trang màu đen bị kéo xuống dưới cằm, cái mũi cũng lạnh đến đỏ bừng, lên xe cùng tài xế, nói: “Cho tôi đến trạm tàu cao tốc.”
Giọng nói của cậu tinh tế, nhẹ nhàng, không nghe ra được chút lo lắng cùng tức giận nào vì phải chờ xe lâu, bác tài cũng không khỏi quay đầu nhìn cậu một cái, nhưng hắn chỉ thấy hành khách kia kéo thấp vành mũ, che đi hơn nửa khuôn mặt, dựa lưng vào ghế tựa như đang ngủ.
An Minh Tri mấy ngày nay đã không được ngủ ngon giấc. Tối hôm qua có buổi diễn lớn, từ 10 giờ đêm kéo dài tới sáng sớm, vai diễn của cậu tuy không phải là nhân vật chính, nhưng cũng là vai phản diện quan trọng trong phim. Chờ đến trời sáng, đạo diễn lại để cho cậu quay thêm một vài cảnh bù đắp, trong đó có một cảnh đặc biệt khó, cứ quay liên tục như vậy từ tối muộn cho đến hừng đông. Sau đó An Minh Tri liền đi đến khách sạn, thu dọn hành lý của mình. Vừa định chợp mắt một lát thì hai diễn viên đã hơ khô thẻ tre* trong tổ phim gọi cậu đi ăn cơm, An Minh Tri không từ chối được, chỉ có thể đáp ứng.
*hơ khô thẻ tre: chỉ việc một diễn viên đã hoàn thành tất cả phân cảnh của mình trong bộ phim đó (hay việc hoàn thành 1 tác phẩm).
Như thế cứ thêm việc, lại tha đến giờ này, cuối cùng cũng có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Xe taxi đi trên đường nhựa phủ đầy tuyết, lại còn là ban đêm, tài xế liền thả chậm tốc độ, lái xe cẩn thận, đi hơn một tiếng mới tới trạm tàu cao tốc. An Minh Tri mua liền một vé đến thành phố H sớm nhất, dù vậy cũng phải mất sáu tiếng mới có thể đến nơi.
Nhưng cậu không thể không trở về.
…
Khi cậu đến được thành phố H thì đã là ba giờ sáng, thành phố này ở phía nam nên tuyết vẫn chưa rơi, nhưng lại lạnh thấu xương. An Minh Tri không gọi tài xế của Trịnh gia tới đón, cậu tự bắt một chiếc xe, trở về biệt thự của Trịnh Dụ Chương.
Trên núi vắng ngắt không một bóng người, từ xa thấp thoáng có tiếng chó sủa, An Minh Tri bọc kín mình trong áo khoác, lấy ra từ trong hộp gỗ đựng sữa bò trước cửa nhà một cái chìa khóa, dựa vào ánh đèn trong vườn mà Trịnh Dụ Chương bật sẵn, lặng lẽ mở cửa lớn biệt thự.
Biệt thự này được Trịnh Dụ Chương mua lại hồi trẻ, cụ thể đã bao nhiêu năm rồi thì An Minh Tri không rõ, nhưng nơi đây vẫn luôn được chăm sóc, dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng sau khi Trịnh Dư Dương được mang về, nơi ở ban đầu của bọn họ không thích hợp để nuôi dưỡng bọn trẻ, nên Trịnh gia, kể cả An Minh Tri đều chuyển đến nơi này.
Biệt thự có ba tầng và một lầu nhỏ, An Minh Tri rón rén đi vào, trong phòng khách có một chiếc đèn tường bật sẵn, tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, như là để chờ cậu về nhà.
Cả tòa biệt thự lặng thinh tựa như một con quái vật khổng lồ đang ngủ say, An Minh Tri thả nhẹ động tác, lo lắng mình sẽ đánh thức nó.
Phòng của cậu và Trịnh Dụ Chương ở trên lầu hai, trước khi vào phòng mình, An Minh Tri dựa vào ánh sáng của phòng khách, mở cửa phòng của Trịnh Dư Dương, nhìn thấy thằng nhóc nằm trên giường ngủ say đến chổng vó, sau khi ghém lại góc chăn bị nhóc con đá ra, cậu mới nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, đi lên lầu trên.
Cậu bước đi rất nhẹ, đặc biệt là lúc đi ngang qua phòng của Trịnh Dụ Chương, lo lắng sẽ đánh thức hắn. Ở trong biệt thự Trịnh gia, phòng của cậu xưa nay không khóa lại, nên không cần phải tìm chìa khóa, vặn tay nắm cửa thì lập tức mở ra.
Rèm cửa sổ trong phòng khép chặt, không có tia sáng nào lọt vào phòng, mặc dù đã gần một tháng rồi cậu không ở đây, trong phòng vẫn không bị dính bụi cùng mùi ẩm mốc, chắc là lúc người giúp việc dọn dẹp thì đã dọn qua phòng cậu.
Lúc đầu phòng ngủ của cậu đối diện phòng ngủ của Trịnh Dụ Chương, sau đó kim chủ của cậu không biết nghĩ gì, nói phòng của cậu có khí âm, lạnh lẽo, ẩm ướt nhất định phải chuyển sang phòng hiện tại- căn phòng cách vách phòng Trịnh Dụ Chương.
Cơ mà ở căn phòng trước kia của cậu, An Minh Tri không thấy có điều gì bất thường cả.
Nhưng đấy lại là ưu điểm của An Minh Tri, chưa bao giờ thắc mắc, dịu ngoan hiểu chuyện, mới có thể ở bên cạnh Trịnh Dụ Chương lâu đến vậy. Đừng nói đến việc Trịnh Dụ Chương chuyển phòng cậu từ đối diện sang bên cạnh, cho dù hắn có bảo cậu cuốn gói rời đi, cậu cũng sẽ không hỏi một câu, im lặng mà nghe theo.
Ở cùng Trịnh Dụ Chương nhiều năm như vậy, An Minh Tri hiểu rõ ràng một đạo lý: Đừng đoán tâm tư của kim chủ, cho dù có đoán cũng không được nghĩ nhiều.
An Minh Tri nhấc vali lặng lẽ chạy vào phòng mình, đến cả đèn cũng không dám mở. Cậu hứng gió cả đoạn đường từ thành phố biển trở về, vô cùng mệt mỏi, tuyết dính vào người rồi tan thành nước, thấm vào áo ẩm ướt lạnh lẽo rồi lại bị gió thổi qua. An Minh Tri cởi áo ra, nhắm mắt, mang cơ thể uể oải bước lên giường nằm.
Bỗng nhiên, một thân hình cao lớn mạnh mẽ đè cậu xuống, tấm chăn cũng bị hất tung đáp trên mặt đất. An Minh Tri không dám giãy dụa, cậu biết người kia là ai, ngoại trừ Trịnh Dụ Chương thì còn có thể là ai?
“Em còn biết trở về sao?”
An Minh Tri hoa mắt váng đầu, đáp: “Em đã nói với ngài là sẽ quay về…”
…
Tội nghiệp cho An Minh Tri trên đường đi sóng gió cũng phải gấp rút chạy về cho kịp hắn tổ chức sinh nhật, đến cả nghỉ ngơi một chút cũng không thể.
Cậu mệt muốn chết rồi, đến việc lão già khốn nạn Trịnh Dụ Chương này tại sao lại xuất hiện trong phòng cậu cũng không kịp nghĩ, lập tức chìm vào giấc ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất