Chương 19
Edit: Hừa; Beta: Pate.
Trịnh Dụ Chương chờ An Minh Tri ngủ say rồi mới rời khỏi phòng.
Rốt cuộc thì tuổi cậu vẫn còn nhỏ, so cách đối nhân xử thế với hắn thì vẫn là không hiểu chuyện hơn, lớn lên rồi thì dáng dấp cũng nhỏ nhỏ như vậy, trong tám năm này cũng không có gì thay đổi nhiều, nhìn thế nào thì vẫn giống một đứa nhỏ.
Hiện tại đã tốt hơn rất nhiều rồi, lúc mới quen biết nhau, khi đó An Minh Tri chỉ mới chừng hai mươi tuổi, lúc nào cũng ngơ ngác, thường hay ngồi trên ghế làm tổ cùng với Trinh Trinh, cả hai ngồi ăn khoai tây chiên, trông như hai con chuột đồng nhỏ vậy.
Dì giúp việc trong nhà thường nói đùa rằng, Trịnh tiên sinh đang nuôi hai đứa con, Trịnh Dụ Chương nghe xong thì bật cười.
Trước đây An Minh Tri thực sự là một đứa trẻ, cứng đầu không hiểu chuyện, thường xuyên chọc hắn tức giận mà chính cậu cũng không biết, tính tình rất bướng bỉnh, không chịu thua xin lỗi bao giờ. Trịnh Dụ Chương còn hơn cả như thế, từ bé đến lớn đều là người khác nhận sai với hắn, vì vậy hai người giằng co một hồi, sau đó không biết ai là người nhường bước trước, nói vài câu thì lại trở về như bình thường.
Những năm này bọn họ ầm ĩ không ít, nhưng chỉ có một lần cãi nhau lớn tới mức muốn kết thúc mối quan hệ này. Sau đó An Minh Tri ngày càng thận trọng và điềm tĩnh, từ tính cách đến phong cách làm việc, cả người như lột xác vậy. Nhưng cậu càng thận trọng và điềm tĩnh như thế, Trịnh Dụ Chương lại càng lo lắng, hoang mang.
An Minh Tri như một con diều trong tay hắn vậy, Từ lúc bắt đầu cầm lên đã không nỡ thả, mà thả lên trên bầu trời cao kia thì hắn lại càng muốn nắm chặt sợi dây trong tay, bây giờ nhìn cậu càng bay càng cao, nhưng sợi dây trong tay hắn lại bị gió thổi sắp đứt rồi, làm sao mà hắn không hoảng hốt cho được?
An Minh Tri đã không làm nũng với hắn từ rất lâu rồi, cũng không còn nhìn hắn với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa vui sướng nữa. Khi cả hai gặp vấn đề không còn cùng hắn cứng đối cứng nữa, học được cách thuận theo lấy lòng. Đã từng có những quá khứ như vậy, mà giờ đã không còn khiến Trịnh Dụ Chương trống vắng trong lòng.
Lúc hắn đi xuống lầu thì bữa trưa đã ăn xong, tiệc rượu cũng ngừng. Cha Trịnh và chú Trịnh uống rượu nên phải về phòng ngủ một lát, những người còn lại thì làm hai bàn mạt chược, ở trong phòng ăn cùng đánh mạt chược với nhau.
Trịnh Dụ Chương ngồi cùng bàn với mẹ mình, dì Trịnh với cô em họ hắn cũng ngồi xuống theo, quả nhiên là vừa mới làm hai vòng, các bà liền nhắc tới hôn sự của hắn.
Chuyện này làm cho Trịnh Dụ Chương rất đau đầu, hồi trước hắn đã nói qua với cha mẹ là hắn muốn mang người của mình về, hắn đã nghĩ kĩ rồi, hắn nghĩ cha mẹ cũng hiểu nên suýt chút nữa đem mấy lời sâu xa hơn nói ra. Nhưng lúc nãy nhìn An Minh Tri tủi thân mà khóc đến như vậy, hắn biết mình đã sai rồi.
“Lúc trước con lấy lý do Trinh Trinh còn nhỏ chưa hiểu chuyện, bây giờ mẹ thấy Trinh Trinh lớn lên hiểu chuyện như vậy, mà Dương Dương cũng cần có người chăm sóc, sao con không đem mấy đứa nhỏ đến đây để mẹ chăm sóc, con thì lu bu công chuyện không có thời gian thì ai chăm lo mấy đứa nhỏ hả?”
“Nhà chúng ta có điều kiện tốt như thế, muốn cái gì mà chẳng lo được? Con nên tìm vài người đi, chưa nói đến chuyện phải kết hôn ngay lập tức, nhưng ít nhất cũng phải dẫn người về xem thử đi chứ? Mẹ của Dương Dương cũng được đi, dù gì cũng phải mang về để gặp mặt gia đình mình.”
Trịnh Dụ Chương nói: “Kết hôn chứ có phải là hái củ cải xào cải thảo đâu mà bảo chọn là chọn. Đó là chưa nói trong lòng con có một ‘món’ rồi, hơn nữa cũng không muốn buông bỏ.”
Mẹ Trịnh sờ thẻ bài, liếc mắt nhìn lên lầu trên.
“Mẹ đừng nhìn.” Trịnh Dụ Chương ném một thẻ đông phong, nói với mẹ Trịnh: “Chính mẹ cũng biết, đây là ăn Tết, đâu phải ai cũng có thể mang về nhà được? Minh Tri ở cùng con nhiều năm như vậy, em ấy không muốn đến đây, con vất vả lắm mới có thể dỗ dành để đưa được người về nhà, nhưng bây giờ thì sao, tới đây còn phải chịu sự tức giận của mẹ với dì, nào có chuyện ngược đời như vậy?”
Dì Trịnh không kìm nén được, bao nhiêu khó coi đều hiện hết lên trên mặt, cũng không thèm quan tâm lễ tiết gì nữa, nói: “Nhưng cậu ta là nam! Như vậy thì một là không kết hôn được, hai là không sinh con được, làm người khác sẽ nghĩ gì về cậu ta hả?”
“Người khác thấy thế nào, đó là chuyện của người khác, với cả đã có Trinh Trinh và Dương Dương rồi mà còn chưa đủ? Làm người thì không thể quá tham lam đâu dì à.” Trịnh Dụ Chương nở nụ cười, nói: “Chín vạn.”
Dì Trịnh bị lời hắn nói đến không thể lên tiếng được nữa, mẹ Trịnh cũng không nói nên lời, cầm mấy tấm thẻ bài của mình. Cô em họ đã lấy chồng của Trịnh Dụ Chương không nhìn nổi nữa, đúng lúc nhảy ra nói: “Ôi giời, không kết hôn được thì rất tự do chứ sao. Con đây hối hận muốn chết, giờ vướng hai đứa nhỏ nên mới không ly hôn được nè.”
“Con nói bậy bạ cái gì đó!” Dưới chân bàn, dì Trịnh đá chân con gái mình một cái, “Ly cái gì mà ly? Ai cho con nói như vậy.”
Ván bài trên bàn yên lặng một hồi.
Chuyện liên quan đến người tên An Minh Tri này, bà đã biết từ hai năm trước rồi. Mới đầu Trịnh Dụ Chương còn giấu rất kỹ, mà do Trịnh Trinh Trinh còn nhỏ lỡ miệng nói ra. Có lần Trịnh Dụ Chương về nhà chính, bà hỏi hắn hai câu, hắn chẳng phủ nhận cũng không nhiều lời, xem ra là sự thật.”
Người nhà họ Trịnh luôn làm theo truyền thống, nhưng đối với Trịnh Dụ Chương cũng không quản được. Theo góc nhìn của Trịnh Dụ Chương khi đó, có lẽ mối quan hệ của họ vẫn chỉ là bao dưỡng mà thôi, An Minh Tri ngủ cùng hắn, hắn cho cậu tài nguyên, cho cậu vai diễn, cho cậu tất cả. Bên cạnh hắn lúc đó chỉ là một vật nhỏ hợp ý mình.
Nhưng sau đó mọi chuyện không còn tiếp diễn như vậy nữa, từ lần bọn họ cãi nhau ầm ĩ kia, tình cảm bắt đầu biến chất lên men, đi đến tận bây cũng không rõ phương hướng mình đi.
Chuyện đó thì người nhà họ Trịnh không biết, bọn họ chỉ biết Trịnh Dụ Chương nuôi một tình nhân nhỏ bên người, đây cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì, tự nhiên cũng không coi An Minh Tri là chuyện to tát gì.
Trịnh Dụ Chương nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là bản thân hắn cân nhắc không chu đáo: “Nên trách con, con không nói rõ với mọi người.”
Nhóm người lớn đang nói chuyện, Trịnh Trinh Trinh chạy vào trong phòng tìm cha, nói cô muốn bật lửa, tò mỏ hỏi bọn họ đang nói chuyện gì.
“Bà nội muốn tìm mẹ kế cho con.” Trịnh Dụ Chương nói.
Cô nàng nghe xong liền bùng nổ, chớp một cái nước mắt rơi xuống, khóc như mưa nhưng khí thế không hề giảm: “Con không cần mẹ kế! Con chỉ muốn mỗi Minh Tri ca ca thôi. Mọi người mà tìm mẹ kế cho con, con lập tức đuổi cô ta ra ngoài, cô ta mà muốn sinh con cho cha, con lập tức bóp chết đứa nhỏ đó!”
“Ôi trời, con bé này, nói bậy bạ cái gì đó…”
Lời nói này của cô bé quả thực là hơi quá đáng, nhưng bây giờ cô rất uất ức, tiếng khóc và nước mắt rơi không ngừng, trông rất đáng thương.
Mẹ Trịnh đau lòng cháu gái mình, quay lại thì thấy thái độ Trịnh Dụ Chương vẫn kiên quyết như thế, liền biết việc này không thể thương lượng tiếp được nữa, đành lùi một bước: “Bà chỉ tùy tiện nói vậy thôi, còn không phải là bà lo cho cha con chăm sóc con với em trai con cực khổ sao. Chuyện kia… Nếu con không thích thì bà không nói đến nữa nhé.”
Trịnh Trinh Trinh vẫn không thể ngừng khóc được. Cô khóc oan ức cho mình, còn oan ức thay cho An Minh Tri nữa: “Cha mới không chăm sóc cho tụi con, mấy năm toàn là Minh Tri ca ca chăm sóc con với em trai thôi. Anh ấy rất khổ cực, vậy mà mọi người còn nói xấu anh ấy, thậm chí còn lén lút tìm mẹ kế, tại sao mọi người lại xấu xa như vậy…”
“Khụ.” Trịnh Dụ Chương nhắc nhở cô phải biết chừng mực, làm sao mà hắn không chăm sóc cho tụi nhỏ được, tuy là không có công lao gì nhưng cũng có chịu khổ chịu phiền. Mấy người lớn trong nhà bị con gái hắn nói đến không còn một chút gì.
Nhưng con gái không nghe thấy ám hiệu của hắn, vẫn nói tiếp: “Cha con chỉ biết yêu thôi, ngoại trừ Minh Tri ca ca ra thì ai cũng không cưới đâu, mấy người đừng có mơ.”
Lần đầu tiên cha và con gái đồng lòng. Trịnh Trinh Trinh sinh hoạt chung lâu dài với An Minh Tri, còn có thêm cả Trịnh Dụ Chương nữa, tất nhiên là sẽ không có ai hiểu rõ tình cảm của bọn họ hơn cô nàng được, nếu cô dám nói như vậy thì mọi người sẽ hiểu rõ Trịnh Dụ Chương cũng nghĩ như vậy.
Lần này không một ai lên tiếng nữa.
An Minh Tri còn đang chìm trong giấc mộng, không hề biết ở dưới nhà mới xảy ra cuộc chiến gì, đợi cậu tỉnh dậy đi xuống, bàn chơi bài còn chưa giải tán.
Bên ngoài trời có vài bông hoa tuyết bay bay, bọn trẻ rất ngạc nhiên, không sợ lạnh mà chạy ra ngoài chơi đùa. Tiểu Dư Dương chơi một lát liền bỏ chạy vì quá mệt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng vì bị cóng, được mẹ Trịnh ôm dỗ vài phút thì ngủ mất, đắp kín chăn ngủ trên ghế salon.
Trịnh Dụ Chương thấy cậu đi xuống lầu, cúi đầu xem đồng hồ đeo tay, đã bốn giờ rưỡi rồi, một buổi trưa trôi qua trong chớp mắt.
Nhà bếp bắt đầu chuẩn bị cho tiệc tối, còn đang làm sạch nguyên liệu nấu ăn, mọi người cũng dần dần rời bàn đi phụ giúp trong bếp. Đã lâu rồi không ai chơi đánh bài với mẹ Trịnh nên bà đang rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ, mãi cũng không muốn hạ bài.
“Dậy rồi?”
“Ừm.” Giọng mũi của An Minh Tri rất nặng.
Cậu nhìn thấy mẹ Trịnh ngồi ở đối diện, lập tức nhớ tới mấy chuyện trong hôm nay nên không muốn đi qua. Cậu tự biết thân biết phận mình, cuối năm rồi, cậu không muốn để người lớn trong nhà thấy chướng mắt.
Nhưng Trịnh Dụ Chương nắm tay để cậu đi tới bàn. Nói với mẹ mình: “Để Tiểu An thay con chơi với mẹ hai ván, con đi gọi điện thoại chút rồi quay lại.”
An Minh Tri hơi lúng túng: “Em không chơi giỏi…”
“Chơi đại hai ván thôi, thua cũng không sao.”
Cuộc gọi đến của hắn rất khẩn cấp, hắn vội đi ra ngoài. An Minh Tri không thể làm gì khác đành phải ngồi xuống, mấy việc trong chức trách của cậu có cùng kim chủ tham gia tiệc tùng, chăm con cho kim chủ, ngủ với kim chủ, cùng kim chủ về nhà ăn tết, bây giờ có thêm một nhiệm vụ nữa là chơi mạt chược cùng với người nhà kim chủ.
Cũng may là cậu biết chơi mạt chược một chút, có thể tạm đối phó cục diện trước mắt.
Sau hai ván, An Minh Tri đều thua, cậu chơi chơi xong có hơi hoài nghi nhân sinh, bên cậu còn chưa biết phản ứng làm sao, bên kia mọi người đã hồ* rồi. Cộng thêm luật chơi khác với luật cậu từng chơi, qua vài vòng cậu mới thăm dò được mấy quy tắc này.
*Hồ: thắng, giống như “tới” hay “ù” của Việt Nam. (mình không rành về mạt chược nên có sai sót gì mọi người góp ý cho mình nhé:”””)
Mẹ Trịnh thắng tam cuộc, tâm tình rất tốt, đối xử với An Minh Tri cũng dễ thở hơn rất nhiều, thậm chí còn cười với cậu.
An Minh Tri nghi mình nhìn nhầm rồi, hay là cậu mới dậy nên còn chưa tỉnh ngủ lắm, không biết vì lý do gì mà thái độ trước và sau của mẹ Trịnh lại biến hóa lạ thường như vậy.
Ván này vận may của An Minh Tri kém, một pháo pháo nổ hai lần, thua quá nhiều thì bị nghi là đánh xả nước, nhưng chơi xả nước mạt chược không dễ như vậy, phải đoán được bài của đối phương sẽ ra là gì, nhưng bài của mình cậu còn không lo xong, còn đầu óc đâu mà suy nghĩ đến bài của người khác.
“Hồi trưa anh họ ngồi chỗ đấy thắng rất nhiều, nhân lúc anh ấy không có ở đây, chúng ta phải gỡ gạc lại thôi.” Cô em họ của Trịnh Dụ Chương nói.
An Minh Tri ngượng ngùng nói: “Là tay tôi quá xui.”
Mẹ Trịnh liếc mắt nhìn hắn, thấy cậu chơi rất chi là nghiêm túc, vậy mà không hiểu tại sao lại cuối cùng vẫn thua, đành an ủi cậu: “Chơi bài là như vậy đó, thế sự đổi thay, ai cũng có lúc không gặp được may mắn cả thôi.”
Nên là An Minh Tri lại tiếp tục nghiêm túc đánh bài, không thắng được, nhưng cũng không thua liên hoàn thua. Trịnh Dụ Chương nói chuyện điện thoại tới tận bốn mươi phút sau mới trở vào, nhìn thấy An Minh Tri đang nhìn bài mình chằm chằm, lại không biết nên ra quân nào mới tốt.
Cậu lén lút kéo áo Trịnh Dụ Chương, nhỏ giọng nói: “Ngài nhìn giúp em chút đi, nãy giờ em toàn thua không à.”
Trịnh Dụ Chương bật cười ha ha, trấn an để cậu đừng sợ, hắn suy nghĩ một hồi, giúp cậu ra Tứ vạn*.
*Tứ vạn: một quân bài trong hàng Vạn của mạt chược.
Bài vừa thả xuống, mẹ Trịnh lập tức ra bài của mình, mở cờ trong bụng: “Tứ vạn nha, một con rồng, mẹ hồ rồi!”
Đó, lại thua mất rồi.
An Minh Tri không biết là Trịnh Dụ Chương cố ý làm như vậy, đến khi ván bài kết thúc mới biết được, cuối cùng thì Trịnh Dụ Chương vẫn chủ động nói với cậu, thắng hay thua không quan trọng, làm bậc cha chú vui vẻ mới là điều đáng nói nhất.
Nói thì nói như thế, nhưng rốt cuộc An Minh Tri vẫn không hiểu, tại sao hắn có thể đoán được mẹ Trịnh sẽ đi nước bài nào.
U là trời chú bị con gái bóc mẽ rồi nha =)))))
Trịnh Dụ Chương chờ An Minh Tri ngủ say rồi mới rời khỏi phòng.
Rốt cuộc thì tuổi cậu vẫn còn nhỏ, so cách đối nhân xử thế với hắn thì vẫn là không hiểu chuyện hơn, lớn lên rồi thì dáng dấp cũng nhỏ nhỏ như vậy, trong tám năm này cũng không có gì thay đổi nhiều, nhìn thế nào thì vẫn giống một đứa nhỏ.
Hiện tại đã tốt hơn rất nhiều rồi, lúc mới quen biết nhau, khi đó An Minh Tri chỉ mới chừng hai mươi tuổi, lúc nào cũng ngơ ngác, thường hay ngồi trên ghế làm tổ cùng với Trinh Trinh, cả hai ngồi ăn khoai tây chiên, trông như hai con chuột đồng nhỏ vậy.
Dì giúp việc trong nhà thường nói đùa rằng, Trịnh tiên sinh đang nuôi hai đứa con, Trịnh Dụ Chương nghe xong thì bật cười.
Trước đây An Minh Tri thực sự là một đứa trẻ, cứng đầu không hiểu chuyện, thường xuyên chọc hắn tức giận mà chính cậu cũng không biết, tính tình rất bướng bỉnh, không chịu thua xin lỗi bao giờ. Trịnh Dụ Chương còn hơn cả như thế, từ bé đến lớn đều là người khác nhận sai với hắn, vì vậy hai người giằng co một hồi, sau đó không biết ai là người nhường bước trước, nói vài câu thì lại trở về như bình thường.
Những năm này bọn họ ầm ĩ không ít, nhưng chỉ có một lần cãi nhau lớn tới mức muốn kết thúc mối quan hệ này. Sau đó An Minh Tri ngày càng thận trọng và điềm tĩnh, từ tính cách đến phong cách làm việc, cả người như lột xác vậy. Nhưng cậu càng thận trọng và điềm tĩnh như thế, Trịnh Dụ Chương lại càng lo lắng, hoang mang.
An Minh Tri như một con diều trong tay hắn vậy, Từ lúc bắt đầu cầm lên đã không nỡ thả, mà thả lên trên bầu trời cao kia thì hắn lại càng muốn nắm chặt sợi dây trong tay, bây giờ nhìn cậu càng bay càng cao, nhưng sợi dây trong tay hắn lại bị gió thổi sắp đứt rồi, làm sao mà hắn không hoảng hốt cho được?
An Minh Tri đã không làm nũng với hắn từ rất lâu rồi, cũng không còn nhìn hắn với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa vui sướng nữa. Khi cả hai gặp vấn đề không còn cùng hắn cứng đối cứng nữa, học được cách thuận theo lấy lòng. Đã từng có những quá khứ như vậy, mà giờ đã không còn khiến Trịnh Dụ Chương trống vắng trong lòng.
Lúc hắn đi xuống lầu thì bữa trưa đã ăn xong, tiệc rượu cũng ngừng. Cha Trịnh và chú Trịnh uống rượu nên phải về phòng ngủ một lát, những người còn lại thì làm hai bàn mạt chược, ở trong phòng ăn cùng đánh mạt chược với nhau.
Trịnh Dụ Chương ngồi cùng bàn với mẹ mình, dì Trịnh với cô em họ hắn cũng ngồi xuống theo, quả nhiên là vừa mới làm hai vòng, các bà liền nhắc tới hôn sự của hắn.
Chuyện này làm cho Trịnh Dụ Chương rất đau đầu, hồi trước hắn đã nói qua với cha mẹ là hắn muốn mang người của mình về, hắn đã nghĩ kĩ rồi, hắn nghĩ cha mẹ cũng hiểu nên suýt chút nữa đem mấy lời sâu xa hơn nói ra. Nhưng lúc nãy nhìn An Minh Tri tủi thân mà khóc đến như vậy, hắn biết mình đã sai rồi.
“Lúc trước con lấy lý do Trinh Trinh còn nhỏ chưa hiểu chuyện, bây giờ mẹ thấy Trinh Trinh lớn lên hiểu chuyện như vậy, mà Dương Dương cũng cần có người chăm sóc, sao con không đem mấy đứa nhỏ đến đây để mẹ chăm sóc, con thì lu bu công chuyện không có thời gian thì ai chăm lo mấy đứa nhỏ hả?”
“Nhà chúng ta có điều kiện tốt như thế, muốn cái gì mà chẳng lo được? Con nên tìm vài người đi, chưa nói đến chuyện phải kết hôn ngay lập tức, nhưng ít nhất cũng phải dẫn người về xem thử đi chứ? Mẹ của Dương Dương cũng được đi, dù gì cũng phải mang về để gặp mặt gia đình mình.”
Trịnh Dụ Chương nói: “Kết hôn chứ có phải là hái củ cải xào cải thảo đâu mà bảo chọn là chọn. Đó là chưa nói trong lòng con có một ‘món’ rồi, hơn nữa cũng không muốn buông bỏ.”
Mẹ Trịnh sờ thẻ bài, liếc mắt nhìn lên lầu trên.
“Mẹ đừng nhìn.” Trịnh Dụ Chương ném một thẻ đông phong, nói với mẹ Trịnh: “Chính mẹ cũng biết, đây là ăn Tết, đâu phải ai cũng có thể mang về nhà được? Minh Tri ở cùng con nhiều năm như vậy, em ấy không muốn đến đây, con vất vả lắm mới có thể dỗ dành để đưa được người về nhà, nhưng bây giờ thì sao, tới đây còn phải chịu sự tức giận của mẹ với dì, nào có chuyện ngược đời như vậy?”
Dì Trịnh không kìm nén được, bao nhiêu khó coi đều hiện hết lên trên mặt, cũng không thèm quan tâm lễ tiết gì nữa, nói: “Nhưng cậu ta là nam! Như vậy thì một là không kết hôn được, hai là không sinh con được, làm người khác sẽ nghĩ gì về cậu ta hả?”
“Người khác thấy thế nào, đó là chuyện của người khác, với cả đã có Trinh Trinh và Dương Dương rồi mà còn chưa đủ? Làm người thì không thể quá tham lam đâu dì à.” Trịnh Dụ Chương nở nụ cười, nói: “Chín vạn.”
Dì Trịnh bị lời hắn nói đến không thể lên tiếng được nữa, mẹ Trịnh cũng không nói nên lời, cầm mấy tấm thẻ bài của mình. Cô em họ đã lấy chồng của Trịnh Dụ Chương không nhìn nổi nữa, đúng lúc nhảy ra nói: “Ôi giời, không kết hôn được thì rất tự do chứ sao. Con đây hối hận muốn chết, giờ vướng hai đứa nhỏ nên mới không ly hôn được nè.”
“Con nói bậy bạ cái gì đó!” Dưới chân bàn, dì Trịnh đá chân con gái mình một cái, “Ly cái gì mà ly? Ai cho con nói như vậy.”
Ván bài trên bàn yên lặng một hồi.
Chuyện liên quan đến người tên An Minh Tri này, bà đã biết từ hai năm trước rồi. Mới đầu Trịnh Dụ Chương còn giấu rất kỹ, mà do Trịnh Trinh Trinh còn nhỏ lỡ miệng nói ra. Có lần Trịnh Dụ Chương về nhà chính, bà hỏi hắn hai câu, hắn chẳng phủ nhận cũng không nhiều lời, xem ra là sự thật.”
Người nhà họ Trịnh luôn làm theo truyền thống, nhưng đối với Trịnh Dụ Chương cũng không quản được. Theo góc nhìn của Trịnh Dụ Chương khi đó, có lẽ mối quan hệ của họ vẫn chỉ là bao dưỡng mà thôi, An Minh Tri ngủ cùng hắn, hắn cho cậu tài nguyên, cho cậu vai diễn, cho cậu tất cả. Bên cạnh hắn lúc đó chỉ là một vật nhỏ hợp ý mình.
Nhưng sau đó mọi chuyện không còn tiếp diễn như vậy nữa, từ lần bọn họ cãi nhau ầm ĩ kia, tình cảm bắt đầu biến chất lên men, đi đến tận bây cũng không rõ phương hướng mình đi.
Chuyện đó thì người nhà họ Trịnh không biết, bọn họ chỉ biết Trịnh Dụ Chương nuôi một tình nhân nhỏ bên người, đây cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì, tự nhiên cũng không coi An Minh Tri là chuyện to tát gì.
Trịnh Dụ Chương nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là bản thân hắn cân nhắc không chu đáo: “Nên trách con, con không nói rõ với mọi người.”
Nhóm người lớn đang nói chuyện, Trịnh Trinh Trinh chạy vào trong phòng tìm cha, nói cô muốn bật lửa, tò mỏ hỏi bọn họ đang nói chuyện gì.
“Bà nội muốn tìm mẹ kế cho con.” Trịnh Dụ Chương nói.
Cô nàng nghe xong liền bùng nổ, chớp một cái nước mắt rơi xuống, khóc như mưa nhưng khí thế không hề giảm: “Con không cần mẹ kế! Con chỉ muốn mỗi Minh Tri ca ca thôi. Mọi người mà tìm mẹ kế cho con, con lập tức đuổi cô ta ra ngoài, cô ta mà muốn sinh con cho cha, con lập tức bóp chết đứa nhỏ đó!”
“Ôi trời, con bé này, nói bậy bạ cái gì đó…”
Lời nói này của cô bé quả thực là hơi quá đáng, nhưng bây giờ cô rất uất ức, tiếng khóc và nước mắt rơi không ngừng, trông rất đáng thương.
Mẹ Trịnh đau lòng cháu gái mình, quay lại thì thấy thái độ Trịnh Dụ Chương vẫn kiên quyết như thế, liền biết việc này không thể thương lượng tiếp được nữa, đành lùi một bước: “Bà chỉ tùy tiện nói vậy thôi, còn không phải là bà lo cho cha con chăm sóc con với em trai con cực khổ sao. Chuyện kia… Nếu con không thích thì bà không nói đến nữa nhé.”
Trịnh Trinh Trinh vẫn không thể ngừng khóc được. Cô khóc oan ức cho mình, còn oan ức thay cho An Minh Tri nữa: “Cha mới không chăm sóc cho tụi con, mấy năm toàn là Minh Tri ca ca chăm sóc con với em trai thôi. Anh ấy rất khổ cực, vậy mà mọi người còn nói xấu anh ấy, thậm chí còn lén lút tìm mẹ kế, tại sao mọi người lại xấu xa như vậy…”
“Khụ.” Trịnh Dụ Chương nhắc nhở cô phải biết chừng mực, làm sao mà hắn không chăm sóc cho tụi nhỏ được, tuy là không có công lao gì nhưng cũng có chịu khổ chịu phiền. Mấy người lớn trong nhà bị con gái hắn nói đến không còn một chút gì.
Nhưng con gái không nghe thấy ám hiệu của hắn, vẫn nói tiếp: “Cha con chỉ biết yêu thôi, ngoại trừ Minh Tri ca ca ra thì ai cũng không cưới đâu, mấy người đừng có mơ.”
Lần đầu tiên cha và con gái đồng lòng. Trịnh Trinh Trinh sinh hoạt chung lâu dài với An Minh Tri, còn có thêm cả Trịnh Dụ Chương nữa, tất nhiên là sẽ không có ai hiểu rõ tình cảm của bọn họ hơn cô nàng được, nếu cô dám nói như vậy thì mọi người sẽ hiểu rõ Trịnh Dụ Chương cũng nghĩ như vậy.
Lần này không một ai lên tiếng nữa.
An Minh Tri còn đang chìm trong giấc mộng, không hề biết ở dưới nhà mới xảy ra cuộc chiến gì, đợi cậu tỉnh dậy đi xuống, bàn chơi bài còn chưa giải tán.
Bên ngoài trời có vài bông hoa tuyết bay bay, bọn trẻ rất ngạc nhiên, không sợ lạnh mà chạy ra ngoài chơi đùa. Tiểu Dư Dương chơi một lát liền bỏ chạy vì quá mệt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng vì bị cóng, được mẹ Trịnh ôm dỗ vài phút thì ngủ mất, đắp kín chăn ngủ trên ghế salon.
Trịnh Dụ Chương thấy cậu đi xuống lầu, cúi đầu xem đồng hồ đeo tay, đã bốn giờ rưỡi rồi, một buổi trưa trôi qua trong chớp mắt.
Nhà bếp bắt đầu chuẩn bị cho tiệc tối, còn đang làm sạch nguyên liệu nấu ăn, mọi người cũng dần dần rời bàn đi phụ giúp trong bếp. Đã lâu rồi không ai chơi đánh bài với mẹ Trịnh nên bà đang rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ, mãi cũng không muốn hạ bài.
“Dậy rồi?”
“Ừm.” Giọng mũi của An Minh Tri rất nặng.
Cậu nhìn thấy mẹ Trịnh ngồi ở đối diện, lập tức nhớ tới mấy chuyện trong hôm nay nên không muốn đi qua. Cậu tự biết thân biết phận mình, cuối năm rồi, cậu không muốn để người lớn trong nhà thấy chướng mắt.
Nhưng Trịnh Dụ Chương nắm tay để cậu đi tới bàn. Nói với mẹ mình: “Để Tiểu An thay con chơi với mẹ hai ván, con đi gọi điện thoại chút rồi quay lại.”
An Minh Tri hơi lúng túng: “Em không chơi giỏi…”
“Chơi đại hai ván thôi, thua cũng không sao.”
Cuộc gọi đến của hắn rất khẩn cấp, hắn vội đi ra ngoài. An Minh Tri không thể làm gì khác đành phải ngồi xuống, mấy việc trong chức trách của cậu có cùng kim chủ tham gia tiệc tùng, chăm con cho kim chủ, ngủ với kim chủ, cùng kim chủ về nhà ăn tết, bây giờ có thêm một nhiệm vụ nữa là chơi mạt chược cùng với người nhà kim chủ.
Cũng may là cậu biết chơi mạt chược một chút, có thể tạm đối phó cục diện trước mắt.
Sau hai ván, An Minh Tri đều thua, cậu chơi chơi xong có hơi hoài nghi nhân sinh, bên cậu còn chưa biết phản ứng làm sao, bên kia mọi người đã hồ* rồi. Cộng thêm luật chơi khác với luật cậu từng chơi, qua vài vòng cậu mới thăm dò được mấy quy tắc này.
*Hồ: thắng, giống như “tới” hay “ù” của Việt Nam. (mình không rành về mạt chược nên có sai sót gì mọi người góp ý cho mình nhé:”””)
Mẹ Trịnh thắng tam cuộc, tâm tình rất tốt, đối xử với An Minh Tri cũng dễ thở hơn rất nhiều, thậm chí còn cười với cậu.
An Minh Tri nghi mình nhìn nhầm rồi, hay là cậu mới dậy nên còn chưa tỉnh ngủ lắm, không biết vì lý do gì mà thái độ trước và sau của mẹ Trịnh lại biến hóa lạ thường như vậy.
Ván này vận may của An Minh Tri kém, một pháo pháo nổ hai lần, thua quá nhiều thì bị nghi là đánh xả nước, nhưng chơi xả nước mạt chược không dễ như vậy, phải đoán được bài của đối phương sẽ ra là gì, nhưng bài của mình cậu còn không lo xong, còn đầu óc đâu mà suy nghĩ đến bài của người khác.
“Hồi trưa anh họ ngồi chỗ đấy thắng rất nhiều, nhân lúc anh ấy không có ở đây, chúng ta phải gỡ gạc lại thôi.” Cô em họ của Trịnh Dụ Chương nói.
An Minh Tri ngượng ngùng nói: “Là tay tôi quá xui.”
Mẹ Trịnh liếc mắt nhìn hắn, thấy cậu chơi rất chi là nghiêm túc, vậy mà không hiểu tại sao lại cuối cùng vẫn thua, đành an ủi cậu: “Chơi bài là như vậy đó, thế sự đổi thay, ai cũng có lúc không gặp được may mắn cả thôi.”
Nên là An Minh Tri lại tiếp tục nghiêm túc đánh bài, không thắng được, nhưng cũng không thua liên hoàn thua. Trịnh Dụ Chương nói chuyện điện thoại tới tận bốn mươi phút sau mới trở vào, nhìn thấy An Minh Tri đang nhìn bài mình chằm chằm, lại không biết nên ra quân nào mới tốt.
Cậu lén lút kéo áo Trịnh Dụ Chương, nhỏ giọng nói: “Ngài nhìn giúp em chút đi, nãy giờ em toàn thua không à.”
Trịnh Dụ Chương bật cười ha ha, trấn an để cậu đừng sợ, hắn suy nghĩ một hồi, giúp cậu ra Tứ vạn*.
*Tứ vạn: một quân bài trong hàng Vạn của mạt chược.
Bài vừa thả xuống, mẹ Trịnh lập tức ra bài của mình, mở cờ trong bụng: “Tứ vạn nha, một con rồng, mẹ hồ rồi!”
Đó, lại thua mất rồi.
An Minh Tri không biết là Trịnh Dụ Chương cố ý làm như vậy, đến khi ván bài kết thúc mới biết được, cuối cùng thì Trịnh Dụ Chương vẫn chủ động nói với cậu, thắng hay thua không quan trọng, làm bậc cha chú vui vẻ mới là điều đáng nói nhất.
Nói thì nói như thế, nhưng rốt cuộc An Minh Tri vẫn không hiểu, tại sao hắn có thể đoán được mẹ Trịnh sẽ đi nước bài nào.
U là trời chú bị con gái bóc mẽ rồi nha =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất