Chương 27
Edit: Hừa; Beta: Pate.
Buổi chiều trợ lý gọi xe đến đón An Minh Tri. Trợ lý của cậu là một cô nàng tên Hạng Tuyết, chỉ mới hai mươi ba tuổi, người trợ lý trước vì mấy biến động nhân sự của công ty mà bị điều đi nơi khác, Hạng Tuyết đi theo cậu chưa tới một năm.
“Tiểu An ca.”
Vóc người cô nhỏ nhắn, tóc ngắn, năng lực làm việc ổn định, tất cả những hoạt động quay chụp ở bên ngoài của An Minh Tri đều do cô chăm sóc.
An Minh Tri có thói quen đeo khẩu trang và đội mũ khi ra ngoài, cậu lấy hành lý của mình trong tay Trịnh Dụ Chương. Hạng Tuyết đã gặp qua Trịnh Dụ Chương rồi, tuy rằng không ai nói gì với cô nhưng cô cũng đoán được kha khá về mối quan hệ của bọn họ.
Ở trong giới giải trí này, giác quan nhạy bén với mấy tin tức bát quái là vô cùng quan trọng đó.
Cô nàng lễ phép: “Trịnh tiên sinh.”
Trịnh Dụ Chương nhìn cô một cái, hắn có chút ấn tượng với người trợ lý này, nhân lúc An Minh Tri đi cất vali vào cốp xe, hắn nói với cô: “Chăm sóc tốt em ấy.”
Đương nhiên Hạng Tuyết biết, cô thập phần kính nể người đàn ông bốn mươi tuổi vừa đẹp trai vừa nhiều tiền này: “Ngài yên tâm ạ, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc Tiểu An ca thật tốt.”
“Có chuyện gì thì phải lập tức gọi điện thoại cho tôi.” Trịnh Dụ Chương gật đầu nói, “Cô có số điện thoại tôi rồi chứ?”
“Có có có, lần đầu gặp ngài tôi đã lưu lại rồi ạ.”
Trong điện thoại Hạng Tuyết vẫn lưu số điện thoại của Trịnh Dụ Chương, nhưng chưa gọi qua một lần nào cả.
An Minh Tri cất vali cẩn thận rồi đi vào hàng ghế sau ngồi, ngoại trừ xe của Trịnh Dụ Chương thì cậu rất ít khi ngồi ở ghế phó lái. Cậu kéo cửa sổ xe xuống, Trịnh Dụ Chương vẫy tay với cậu.
“Đến nơi thì nhớ gọi cho tôi.”
Bé ngoan An Minh Tri gật đầu, kéo khẩu trang xuống cằm nói: “Vâng.”
Ba giờ chiều lên máy bay, tới nơi khoảng năm giờ, từ sân bay đến khách sạn mất hơn một tiếng, khi An Minh Tri đến nơi đã gần bảy giờ. Cậu đến trường quay sớm hơn những người khác hai ngày, đạo diễn Nghê bảo nên đến trước để tìm cảm giác, Nghê Hồng Diệu vừa nhìn thấy mặt cậu liền kéo qua nói về mấy cảnh diễn, muốn bây giờ cậu diễn thử trước phân cảnh của ngày mai. Đây là cảnh ở nửa sau của bộ phim, lấy bối cảnh tại ban công của khách sạn này.
Bởi vì những điều cần chú ý đã được thông báo trước buổi quay chụp, nên yêu cầu đối với việc nhập vai của các diễn viên là rất cao. Lúc này An Minh Tri vừa mới tới nơi, chưa quay được cảnh nào, còn chưa tiến vào trạng thái diễn, quả thực rất khó. Một lần nghe giảng hết hơn hai tiếng, An Minh Tri nói một chút suy nghĩ của mình, vì cậu muốn nhanh chóng nhập tâm vào nhân vật, khi vừa trở về phòng cậu lập tức cầm nguyên tác của phân cảnh đó đọc đi đọc lại mấy lần, xem qua thời gian đã hơn mười giờ tối rồi.
Lúc lên máy bay cậu chuyển điện thoại di động của mình sang chế độ máy bay, đến giờ quên tắt đi, trước khi đi ngủ mới nhớ mình chưa gọi điện thoại cho Trịnh Dụ Chương báo đã đến nơi an toàn. Trịnh Dụ Chương làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, có lúc ngủ rất sớm, cũng có lúc bận rộn công việc mà gần sáng mới đi ngủ, nên An Minh Tri không biết bây giờ hắn đã ngủ chưa, đành gửi tin nhắn trên Wechat qua.
Chưa đến hai phút, Trịnh Dụ Chương gọi điện thoại tới, An Minh Tri nhấn nút nhận: “Ngài chưa ngủ ạ?”
“Đến nơi rồi?”
“Vâng, tới sớm rồi, nhưng bị đạo diễn Nghê kéo đi giảng diễn nên giờ em mới về. Ngài gọi nhỡ cho em sao?”
Chế độ máy bay của điện thoại không cho người khác gọi tới, cũng không hiển thị thông báo cuộc gọi nhỡ, An Minh Tri mở Wechat thì thấy hai cuộc gọi nhỡ, tất cả là của Trịnh Dụ Chương.
“Ồ, em không mở điện thoại, cũng không nhắn cho tôi một tin đã an toàn?”
Thực sự là An Minh Tri quên mất, cậu hơi say máy bay, lúc xuống sân bay cả người không thoải mái, lúc ngồi xe đến khách sạn không lấy điện thoại di động ra, chỉ nằm nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
“Em quên mất…”
Trịnh Dụ Chương ngáp một cái, hắn chờ điện thoại của An Minh Tri đến tận bây giờ nên hơi mệt rồi, nói vào điện thoại: “Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng, ngài cũng nghỉ ngơi sớm ạ.”
Không biết có phải vì thời gian chờ đợi An Minh Tri gọi đến quá lâu hay không mà Trịnh Dụ Chương không còn kiên nhẫn nữa, một tiếng “ngài” từ An Minh Tri vẫn làm hắn khó chịu, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ “ừm” một tiếng, cúp điện thoại không quá vui vẻ.
An Minh Tri thấy mình rất vô tội, nằm giường suy nghĩ một lát, mình lại chọc giận hắn chỗ nào rồi. Cậu nghe người ta nói, nếu như bạn yêu thích một người, thì bất kể người đó làm gì đi nữa bạn cũng hài lòng vui vẻ, dù là chọc tức đi nữa. Cậu không biết mình đã chọc vào chỗ nào của Trịnh Dụ Chương, nhưng nhìn Trịnh Dụ Chương như vậy hẳn là chẳng yêu thích gì cậu lắm.
Giả như các cặp tình nhân yêu nhau lâu năm còn có thể vì cãi nhau mà chia tay, cậu với Trịnh Dụ Chương không có cãi nhau nhiều lắm, có mấy lần cãi nhau kịch liệt nhưng cuối cùng lại bỏ lửng. Những vấn đề chưa được giải quyết, từng ngày từng ngày chất chồng, tích lũy thành một tòa nhà cao tầng trên nền đất mềm, chỉ cần gió thổi nhẹ qua sẽ sập đổ ngay lập tức, sóng ngầm yên tĩnh cũng sẽ phun trào.
Đến buổi trưa ngày thứ ba Phong Trì mới tới, những diễn viên khác cũng lục tục đến dần, buổi tối hôm đó đạo diễn Nghê mời cơm mọi người, có thêm mặt của mấy nhân viên sáng tạo, coi như là lần gặp mặt chính thức đầu tiên.
Uống rượu dễ làm hỏng việc, ngày mai lại là ngày khởi quay, mọi người đều biết đạo diễn Nghê Hồng Diệu yêu thích uống rượu, nên cố ý không muốn gọi rượu, sợ y sẽ uống nhiều.Từ sau tai nạn xe cộ An Minh Tri thì không uống rượu, nếu uống sẽ làm ảnh hưởng đến những vết thương đã hồi phục trên người, nên cậu rất chú ý những việc này.
Cảnh sau khi quay xong là Phong Trì, cậu tiến vào trạng thái rất nhanh, quay một lần là đã được qua cảnh, Nghê Hồng Diệu tán thưởng cậu rất nhiều. Mà chuyện này đối với những diễn viên khác lại là áp lực rất lớn, đặc biệt là những người phải diễn cùng Phong Trì, chỉ có người sở hữu thực lực ngang bằng mới đối diễn được thôi.
Đối đầu là An Minh Tri đóng vai đối thủ của Phong Trì, đạo diễn Nghê hiểu rõ cậu nên mới kêu cậu đến sớm vài ngày, mấy cảnh diễn thử ngày hôm qua của cậu không thể quay diễn một cách thuận lợi được, nhưng bây giờ cậu đã có thể thành công nhập vào vai diễn, hóa thân thành nhân vật Hải Sơn.
Sau khi đọc qua kịch bản mấy lần, An Minh Tri hiểu tại sao Nghê Hồng Diệu lại chọn cậu, từ những phong thái đến cả lời nói, cậu và nhân vật Hải Sơn có rất nhiều điểm tương đồng nhau, điều này rất có lợi cho diễn viên bới móc sâu hơn vào tâm tư tình cảm của nhân vật, cũng giảm bớt gánh nặng ở một mức độ nào đó.
Nhưng độ khó cũng chính là ở đây, nói gì đi nữa diễn viên và nhân vật cũng là hai con người khác nhau, ở những điểm tính cách dù nhỏ cũng phải xử lý thật tốt, không dễ dàng gì.
Cho nên lần đối diễn này, hai người phải luyện tập rất nhiều mới tìm được cảm giác, nhưng diễn qua mấy lần rồi Nghê Hồng Diệu vẫn lắc đầu, không hẳn là thất vọng nhưng tất cả mọi người đều gặp phải khó khăn.
Nhân lúc nghỉ giải lao giữa giờ, Nghê Hồng Diệu cho gọi An Minh Tri và Phong Trì đến, chỉ vào màn hình máy quay nói: “Tự hai cậu xem đi, có phải thiếu một chút cảm giác nữa đúng không?”
“Vừa nãy Phong Trì nắm bắt tâm trạng nhân vật rất tốt, nhưng dùng ở thời điểm này không đúng.” Đạo diễn nói, “Phải vừa mang sự khinh bỉ, vừa có quyết tâm đem con mồi siết chặt trong tay mình.”
Trước giờ y nói chuyện không quanh co lòng vòng, cho dù ở trước mặt có nhiều người cũng vạch thẳng ra vấn đề: “Bây giờ hai người mới gặp mặt nhau, là đối thủ chứ không phải tình nhân!”
Phong Trì liếc nhìn An Minh Tri, nói đã biết.
“Hạ Hải Sơn muốn đối đầu gay gắt với Ngao Minh, lấy cứng đối cứng hơn, cậu phải hiểu rõ, ở điểm này ánh sáng trong mắt cậu còn quá yếu.”
An Minh Tri gật đầu.
Hai người điều chỉnh trạng thái tốt, trước lúc quay hình thì lén tập dợt thử với nhau, chờ đạo diễn hô gọi mới đi ra. Hai người vẫn chưa quen lắm, đến khi đối diễn còn một ít gượng gạo.
Lúc này đã nhập vai lắm rồi, sau khi quay diễn lại ba lần, cuối cùng cũng qua cảnh. Chỉ mới một phân cảnh này thôi mà diễn mất tới hai tiếng, thời gian trong bộ phim đang là mùa thu, trên người An Minh Tri chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nãy giờ lại quay ngoài trời, cả người cậu đều bị cóng, hai bàn tay lạnh như băng. Tiết trời đầu tháng Ba vẫn rất lạnh, hai ngày trước có nhiều nơi tuyết còn rơi nữa.
Đạo diễn giơ thẻ, Hạng Tuyết lập tức chạy lên trùm áo khoác cho cậu, giờ đã ấm áp hơn nhiều rồi. Nhân vật của Phong Trì không có yêu cầu nhất định, trên người cậu mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, tuy là không dày lắm, nhưng mà vẫn tốt hơn An Minh Tri.
Trợ lý của Phong Trì tên là Tiểu Đinh, một thanh niên khá cao ráo, mang hai cốc cà phê nóng hổi vừa mới mua đến, đưa cho An Minh Tri một cốc.
“Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu.” An Minh Tri nói.
Phong Trì: “Cầm cho ấm tay cũng được.”
Công nhận là lạnh kinh khủng, An Minh Tri để quên cốc của mình ở trong phòng rồi nên nhận lấy, nói cảm ơn thêm một lần nữa.
Phong Trì nở nụ cười: “Không cần khách sáo như vậy.”
Buổi chiều trợ lý gọi xe đến đón An Minh Tri. Trợ lý của cậu là một cô nàng tên Hạng Tuyết, chỉ mới hai mươi ba tuổi, người trợ lý trước vì mấy biến động nhân sự của công ty mà bị điều đi nơi khác, Hạng Tuyết đi theo cậu chưa tới một năm.
“Tiểu An ca.”
Vóc người cô nhỏ nhắn, tóc ngắn, năng lực làm việc ổn định, tất cả những hoạt động quay chụp ở bên ngoài của An Minh Tri đều do cô chăm sóc.
An Minh Tri có thói quen đeo khẩu trang và đội mũ khi ra ngoài, cậu lấy hành lý của mình trong tay Trịnh Dụ Chương. Hạng Tuyết đã gặp qua Trịnh Dụ Chương rồi, tuy rằng không ai nói gì với cô nhưng cô cũng đoán được kha khá về mối quan hệ của bọn họ.
Ở trong giới giải trí này, giác quan nhạy bén với mấy tin tức bát quái là vô cùng quan trọng đó.
Cô nàng lễ phép: “Trịnh tiên sinh.”
Trịnh Dụ Chương nhìn cô một cái, hắn có chút ấn tượng với người trợ lý này, nhân lúc An Minh Tri đi cất vali vào cốp xe, hắn nói với cô: “Chăm sóc tốt em ấy.”
Đương nhiên Hạng Tuyết biết, cô thập phần kính nể người đàn ông bốn mươi tuổi vừa đẹp trai vừa nhiều tiền này: “Ngài yên tâm ạ, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc Tiểu An ca thật tốt.”
“Có chuyện gì thì phải lập tức gọi điện thoại cho tôi.” Trịnh Dụ Chương gật đầu nói, “Cô có số điện thoại tôi rồi chứ?”
“Có có có, lần đầu gặp ngài tôi đã lưu lại rồi ạ.”
Trong điện thoại Hạng Tuyết vẫn lưu số điện thoại của Trịnh Dụ Chương, nhưng chưa gọi qua một lần nào cả.
An Minh Tri cất vali cẩn thận rồi đi vào hàng ghế sau ngồi, ngoại trừ xe của Trịnh Dụ Chương thì cậu rất ít khi ngồi ở ghế phó lái. Cậu kéo cửa sổ xe xuống, Trịnh Dụ Chương vẫy tay với cậu.
“Đến nơi thì nhớ gọi cho tôi.”
Bé ngoan An Minh Tri gật đầu, kéo khẩu trang xuống cằm nói: “Vâng.”
Ba giờ chiều lên máy bay, tới nơi khoảng năm giờ, từ sân bay đến khách sạn mất hơn một tiếng, khi An Minh Tri đến nơi đã gần bảy giờ. Cậu đến trường quay sớm hơn những người khác hai ngày, đạo diễn Nghê bảo nên đến trước để tìm cảm giác, Nghê Hồng Diệu vừa nhìn thấy mặt cậu liền kéo qua nói về mấy cảnh diễn, muốn bây giờ cậu diễn thử trước phân cảnh của ngày mai. Đây là cảnh ở nửa sau của bộ phim, lấy bối cảnh tại ban công của khách sạn này.
Bởi vì những điều cần chú ý đã được thông báo trước buổi quay chụp, nên yêu cầu đối với việc nhập vai của các diễn viên là rất cao. Lúc này An Minh Tri vừa mới tới nơi, chưa quay được cảnh nào, còn chưa tiến vào trạng thái diễn, quả thực rất khó. Một lần nghe giảng hết hơn hai tiếng, An Minh Tri nói một chút suy nghĩ của mình, vì cậu muốn nhanh chóng nhập tâm vào nhân vật, khi vừa trở về phòng cậu lập tức cầm nguyên tác của phân cảnh đó đọc đi đọc lại mấy lần, xem qua thời gian đã hơn mười giờ tối rồi.
Lúc lên máy bay cậu chuyển điện thoại di động của mình sang chế độ máy bay, đến giờ quên tắt đi, trước khi đi ngủ mới nhớ mình chưa gọi điện thoại cho Trịnh Dụ Chương báo đã đến nơi an toàn. Trịnh Dụ Chương làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, có lúc ngủ rất sớm, cũng có lúc bận rộn công việc mà gần sáng mới đi ngủ, nên An Minh Tri không biết bây giờ hắn đã ngủ chưa, đành gửi tin nhắn trên Wechat qua.
Chưa đến hai phút, Trịnh Dụ Chương gọi điện thoại tới, An Minh Tri nhấn nút nhận: “Ngài chưa ngủ ạ?”
“Đến nơi rồi?”
“Vâng, tới sớm rồi, nhưng bị đạo diễn Nghê kéo đi giảng diễn nên giờ em mới về. Ngài gọi nhỡ cho em sao?”
Chế độ máy bay của điện thoại không cho người khác gọi tới, cũng không hiển thị thông báo cuộc gọi nhỡ, An Minh Tri mở Wechat thì thấy hai cuộc gọi nhỡ, tất cả là của Trịnh Dụ Chương.
“Ồ, em không mở điện thoại, cũng không nhắn cho tôi một tin đã an toàn?”
Thực sự là An Minh Tri quên mất, cậu hơi say máy bay, lúc xuống sân bay cả người không thoải mái, lúc ngồi xe đến khách sạn không lấy điện thoại di động ra, chỉ nằm nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
“Em quên mất…”
Trịnh Dụ Chương ngáp một cái, hắn chờ điện thoại của An Minh Tri đến tận bây giờ nên hơi mệt rồi, nói vào điện thoại: “Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng, ngài cũng nghỉ ngơi sớm ạ.”
Không biết có phải vì thời gian chờ đợi An Minh Tri gọi đến quá lâu hay không mà Trịnh Dụ Chương không còn kiên nhẫn nữa, một tiếng “ngài” từ An Minh Tri vẫn làm hắn khó chịu, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ “ừm” một tiếng, cúp điện thoại không quá vui vẻ.
An Minh Tri thấy mình rất vô tội, nằm giường suy nghĩ một lát, mình lại chọc giận hắn chỗ nào rồi. Cậu nghe người ta nói, nếu như bạn yêu thích một người, thì bất kể người đó làm gì đi nữa bạn cũng hài lòng vui vẻ, dù là chọc tức đi nữa. Cậu không biết mình đã chọc vào chỗ nào của Trịnh Dụ Chương, nhưng nhìn Trịnh Dụ Chương như vậy hẳn là chẳng yêu thích gì cậu lắm.
Giả như các cặp tình nhân yêu nhau lâu năm còn có thể vì cãi nhau mà chia tay, cậu với Trịnh Dụ Chương không có cãi nhau nhiều lắm, có mấy lần cãi nhau kịch liệt nhưng cuối cùng lại bỏ lửng. Những vấn đề chưa được giải quyết, từng ngày từng ngày chất chồng, tích lũy thành một tòa nhà cao tầng trên nền đất mềm, chỉ cần gió thổi nhẹ qua sẽ sập đổ ngay lập tức, sóng ngầm yên tĩnh cũng sẽ phun trào.
Đến buổi trưa ngày thứ ba Phong Trì mới tới, những diễn viên khác cũng lục tục đến dần, buổi tối hôm đó đạo diễn Nghê mời cơm mọi người, có thêm mặt của mấy nhân viên sáng tạo, coi như là lần gặp mặt chính thức đầu tiên.
Uống rượu dễ làm hỏng việc, ngày mai lại là ngày khởi quay, mọi người đều biết đạo diễn Nghê Hồng Diệu yêu thích uống rượu, nên cố ý không muốn gọi rượu, sợ y sẽ uống nhiều.Từ sau tai nạn xe cộ An Minh Tri thì không uống rượu, nếu uống sẽ làm ảnh hưởng đến những vết thương đã hồi phục trên người, nên cậu rất chú ý những việc này.
Cảnh sau khi quay xong là Phong Trì, cậu tiến vào trạng thái rất nhanh, quay một lần là đã được qua cảnh, Nghê Hồng Diệu tán thưởng cậu rất nhiều. Mà chuyện này đối với những diễn viên khác lại là áp lực rất lớn, đặc biệt là những người phải diễn cùng Phong Trì, chỉ có người sở hữu thực lực ngang bằng mới đối diễn được thôi.
Đối đầu là An Minh Tri đóng vai đối thủ của Phong Trì, đạo diễn Nghê hiểu rõ cậu nên mới kêu cậu đến sớm vài ngày, mấy cảnh diễn thử ngày hôm qua của cậu không thể quay diễn một cách thuận lợi được, nhưng bây giờ cậu đã có thể thành công nhập vào vai diễn, hóa thân thành nhân vật Hải Sơn.
Sau khi đọc qua kịch bản mấy lần, An Minh Tri hiểu tại sao Nghê Hồng Diệu lại chọn cậu, từ những phong thái đến cả lời nói, cậu và nhân vật Hải Sơn có rất nhiều điểm tương đồng nhau, điều này rất có lợi cho diễn viên bới móc sâu hơn vào tâm tư tình cảm của nhân vật, cũng giảm bớt gánh nặng ở một mức độ nào đó.
Nhưng độ khó cũng chính là ở đây, nói gì đi nữa diễn viên và nhân vật cũng là hai con người khác nhau, ở những điểm tính cách dù nhỏ cũng phải xử lý thật tốt, không dễ dàng gì.
Cho nên lần đối diễn này, hai người phải luyện tập rất nhiều mới tìm được cảm giác, nhưng diễn qua mấy lần rồi Nghê Hồng Diệu vẫn lắc đầu, không hẳn là thất vọng nhưng tất cả mọi người đều gặp phải khó khăn.
Nhân lúc nghỉ giải lao giữa giờ, Nghê Hồng Diệu cho gọi An Minh Tri và Phong Trì đến, chỉ vào màn hình máy quay nói: “Tự hai cậu xem đi, có phải thiếu một chút cảm giác nữa đúng không?”
“Vừa nãy Phong Trì nắm bắt tâm trạng nhân vật rất tốt, nhưng dùng ở thời điểm này không đúng.” Đạo diễn nói, “Phải vừa mang sự khinh bỉ, vừa có quyết tâm đem con mồi siết chặt trong tay mình.”
Trước giờ y nói chuyện không quanh co lòng vòng, cho dù ở trước mặt có nhiều người cũng vạch thẳng ra vấn đề: “Bây giờ hai người mới gặp mặt nhau, là đối thủ chứ không phải tình nhân!”
Phong Trì liếc nhìn An Minh Tri, nói đã biết.
“Hạ Hải Sơn muốn đối đầu gay gắt với Ngao Minh, lấy cứng đối cứng hơn, cậu phải hiểu rõ, ở điểm này ánh sáng trong mắt cậu còn quá yếu.”
An Minh Tri gật đầu.
Hai người điều chỉnh trạng thái tốt, trước lúc quay hình thì lén tập dợt thử với nhau, chờ đạo diễn hô gọi mới đi ra. Hai người vẫn chưa quen lắm, đến khi đối diễn còn một ít gượng gạo.
Lúc này đã nhập vai lắm rồi, sau khi quay diễn lại ba lần, cuối cùng cũng qua cảnh. Chỉ mới một phân cảnh này thôi mà diễn mất tới hai tiếng, thời gian trong bộ phim đang là mùa thu, trên người An Minh Tri chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nãy giờ lại quay ngoài trời, cả người cậu đều bị cóng, hai bàn tay lạnh như băng. Tiết trời đầu tháng Ba vẫn rất lạnh, hai ngày trước có nhiều nơi tuyết còn rơi nữa.
Đạo diễn giơ thẻ, Hạng Tuyết lập tức chạy lên trùm áo khoác cho cậu, giờ đã ấm áp hơn nhiều rồi. Nhân vật của Phong Trì không có yêu cầu nhất định, trên người cậu mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, tuy là không dày lắm, nhưng mà vẫn tốt hơn An Minh Tri.
Trợ lý của Phong Trì tên là Tiểu Đinh, một thanh niên khá cao ráo, mang hai cốc cà phê nóng hổi vừa mới mua đến, đưa cho An Minh Tri một cốc.
“Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu.” An Minh Tri nói.
Phong Trì: “Cầm cho ấm tay cũng được.”
Công nhận là lạnh kinh khủng, An Minh Tri để quên cốc của mình ở trong phòng rồi nên nhận lấy, nói cảm ơn thêm một lần nữa.
Phong Trì nở nụ cười: “Không cần khách sáo như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất