Chương 54
Edit: Hừa; Beta: Pate.
Sau bao nhiêu kiên trì tìm kiếm trên núi, rốt cuộc Trịnh Dụ Chương cũng tìm được An Minh Tri ở một hang động.
Cả người lạnh đến phát run, cậu tự ôm lấy cơ thể mình dựa vào vách tường đá, xoa hai lòng bàn tay với nhau để giữ hơi ấm. Trong hang núi rất tối, cậu bị đèn pin của Trịnh Dụ Chương chiếu vào làm chói mắt nên không nhìn thấy rõ người nào, nhưng cậu vẫn nhận ra giọng nói đó chính là Trịnh Dụ Chương.
Giọng Trịnh Dụ Chương tràn ngập căng thẳng: “An Minh Tri?”
Nhiệt độ cơ thể của An Minh Tri hiện giờ rất thấp, cậu run rẩy không ngừng, ý thức mơ hồ, thậm chí còn tưởng rằng mình đang gặp ảo giác.
Trịnh Dụ Chương vội vàng đi tới, hắn nhanh chóng cởi quần áo mưa ném qua một bên, lấy áo khoác của mình phủ lên người An Minh Tri, ôm chặt lấy người đang không ngừng run rẩy vào lòng.
“Không sao rồi, có anh ở đây.” Hắn hôn nhẹ lên mái tóc ẩm ướt của An Minh Tri “Mọi thứ đều ổn rồi.”
Trịnh Dụ Chương vừa an ủi cậu, vừa như an ủi trái tim thấp thỏm nãy giờ của mình.
An Minh Tri cảm nhận được hơi ấm từ trong lồng ngực người nọ, đợi một lúc lâu sau, cả người cậu dần ấm lên, muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng, cậu dựa sát vào Trịnh Dụ Chương hơn. Trịnh Dụ Chương không ngừng hôn lên bàn tay cậu, nhẹ nhàng nói đi nói lại rằng hắn đã ở đây, ở bên cạnh cậu rồi.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, tiếng mưa rả rích thay thế âm thanh nền tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm rền, ở trong hang làm tiếng vang vọng của nó càng bị khuếch đại hơn.
Trời mưa to như vậy, An Minh Tri bị lạnh đến cóng cả người nên có lẽ một lát nữa sẽ không thể rời khỏi đây. Trịnh Dụ Chương cầm bộ đàm nói chuyện với những người trong đội cứu hộ, chỉ có điều bây giờ trời rất tối, ngay cả chính hắn cũng không biết nơi này nằm ở đâu nên không thể nói vị trí chính xác được.
Có khi bọn họ phải ở trong hang núi này qua một đêm.
“Anh đến tìm em sao?” Chờ một lúc sau An Minh Tri mới tỉnh táo lại được một chút, cậu hỏi hắn.
Bây giờ Trịnh Dụ Chương nhớ lại mà vẫn còn thấy sợ, hắn xoa lỗ tai của cậu, đáp lại đúng rồi. Hắn không tìm cậu thì còn có thể tìm ai, cũng chỉ có mỗi An Minh Tri mới khiến cho hắn lo lắng đến thế.
An Minh Tri yên tâm, không nói chuyện nữa. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi, được Trịnh Dụ Chương ôm vào lòng ấm áp vô cùng, khiến cậu muốn ngủ một giấc.
“Em thực sự hù chết anh rồi, anh đã già đến từng này tuổi, tim không chịu được cú sốc lớn như vậy đâu.” Trịnh Dụ Chương nói.
An Minh Tri nhắm mắt lại tựa vào người hắn, cơn buồn ngủ ập đến, mơ màng dùng giọng mũi đáp lại hắn: “Ừm…”
“An Minh Tri?” Nghe cậu đáp lại không một chút sức lực như vậy làm Trịnh Dụ Chương căng thẳng nháy mắt, lay vai gọi tên cậu không ngừng, “Bây giờ em không được ngủ.”
“Em mệt lắm…” Suy nghĩ của cậu ngày càng rời rạc, dụi dụi vào lồng ngực Trịnh Dụ Chương để hai người tựa gần nhau hơn, “Anh đừng nhúc nhích nữa, để em nằm một chút.”
Trái tim của Trịnh Dụ Chương vừa thả lỏng lại bị bóp chặt, nhiệt độ cơ thể An Minh Tri lúc này quá thấp, sau khi bọc áo khoác cho cậu thì trên người hắn chỉ còn một chiếc áo sơ mi, mà trong hang núi không cần gió thổi cũng đã rất lạnh rồi. Chẳng mấy chốc nữa hắn cũng sẽ rét run như An Minh Tri.
Trịnh Dụ Chương cầm đèn pin soi thấy mấy cành cây lá vụn ở cửa hang, hắn để An Minh Tri dựa vào vách tường đá, bước tới nhặt rồi gom chúng lại với nhau, lấy trong túi ra một chiếc bật lửa đốt lên. Lửa bén rất nhanh, vài giây sau đã bắt đầu cháy, ánh lửa thắp sáng cả một nửa hang động. Cách này hiệu quả hơn rất nhiều so với việc hai người ôm nhau cho ấm, Trịnh Dụ Chương cởi quần áo ra hong khô, sau đó mặc vào cho An Minh Tri, rồi lại cầm quần áo ướt sũng của cậu đặt lên giá phơi.
Hắn lại ôm lấy An Minh Tri, giọng nói dịu dàng chưa từng thấy: “Có ấm không?”
An Minh Tri không còn thấy lạnh như lúc nãy nữa, tinh thần cũng tỉnh táo hơn một chút: “Dạ có.”
“Em nói thêm vài câu nữa đi, đừng làm anh sợ.” Trịnh Dụ Chương ôm chặt lấy cậu, hắn muốn cơ thể người này hòa làm một với mình, để cậu không bao giờ có thể rời đi nữa.
An Minh Tri nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Thì ra anh cũng biết sợ à?”
“Tất nhiên rồi, anh cũng là người, mà người nào chẳng có nỗi sợ?”
Trịnh Dụ Chương hắn chỉ là một người bình thường, có yêu có ghét, có sợ hãi cũng sẽ có sợ mất mát.
An Minh Tri đưa tay ra, cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ ngọn lửa, giống như cái ôm của Trịnh Dụ Chương vậy, ấm áp đến mức khiến cậu trở nên tham lam, đầu ngón tay gần như chạm vào ngọn lửa.
Trịnh Dụ Chương nhanh chóng cầm tay cậu kéo về: “Cẩn thận, đừng để bị bỏng.”
Hai người tựa sát vào, giống như như hai con vật bị thương đang liếm láp vết thương cho nhau. An Minh Tri thu tay về đặt ở trước ngực: “Thực ra em cũng rất sợ.”
“Sao?”
“Lúc nãy em có cảm giác dường như mình sắp chết, nhưng mà nghĩ lại thì em không thể chết được.” An Minh Tri nói, “Anh vẫn còn nợ em một lời giải thích.”
“Về chuyện của Lâm Y sao?” Trịnh Dụ Chương lấy điện thoại di động ra, đi dưới trời mưa một lúc mà màn hình vẫn bật sáng được, hắn lau khô nước trên điện thoại đi, “Mọi chuyện xảy ra đêm đó đều được lưu ở đây. Người đàn ông này là người môi giới của cậu ta, mà từ đầu đến cuối anh với cậu ta chưa từng ở riêng với nhau. Từ lúc bọn họ bước vào đến khi ra ngoài mất khoảng hai mươi ba phút, trên đường đi còn phải chụp ảnh và nhận điện thoại của em, còn lại mấy phút thì có thể làm được chuyện gì?”
An Minh Tri chăm chú nhìn màn hình điện thoại, không nói lời nào, rồi lại nhìn hắn bằng đôi mắt tròn xoe.
Chỉ thấy Trịnh Dụ Chương nói: “Anh bao nhiêu phút chẳng lẽ em còn không rõ sao?”
Mặt An Minh Tri bừng một cái đỏ rực, tức giận làm cậu hơi nóng nảy. Trịnh Dụ Chương lại ôm chặt lấy cậu, kể cho cậu nghe lại một lần nữa những chuyện xảy ra vào tối hôm ấy.
Lông mày An Minh Tri khẽ chau lại: “Đông Kỳ? Công ty đầu tiên mà em ký cũng là một công ty dưới trướng của Đông Kỳ.”
Cậu ngày ấy với Lâm Y bây giờ rất giống nhau, thiếu niên ngây thơ, trẻ người non dạ tưởng rằng chỉ cần ký với công ty giải trí là có thể debut. Đông Kỳ không phải là công ty nhỏ, bên dưới nó còn có ba, bốn công ty giải trí khác, công ty mà cậu ký chính là Văn hóa Truyền thông Tiên Thịnh. Đương nhiên vấn đề mà cậu và Lâm Y gặp phải cũng tương tự, cho nên gặp được Trịnh Dụ Chương chính là may mắn của cậu.
Ngay sau khi An Minh Tri chấm dứt hợp đồng, Tiên Thịnh đã bị một công ty khác mua lại, sau đó cậu cũng không để ý tới tin tức của công ty đó nữa.
“Có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng ở Đông Kỳ, bọn họ dựa vào đám người đó để thu hút người mới ký hợp đồng, cho bọn em mấy điều kiện hậu hĩnh rồi lừa ký vào hợp đồng với mức bồi thường rất cao.”
Trịnh Dụ Chương: “Không sai, treo đầu dê bán thịt chó.”
An Minh Tri từng trải qua cảm giác đó, thực sự rất đau khổ: “Em không ngờ đến bây giờ bọn họ vẫn còn dám làm những chuyện như thế.”
“Không ai dám đem chuyện này ra ánh sáng, bởi vì bọn họ không gánh nổi kiện cáo, càng không trả nổi tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.” Trịnh Dụ Chương nói, “Cho nên anh với cậu ta thật sự không làm gì cả, chưa từng đụng đến dù chỉ một ngón tay.”
An Minh Tri im lặng vài giây, mới nói: “Bây giờ thì không có gì, nhưng sau đó thì sao? Lỡ như chuyện này lại xảy ra mà người đó là nữ, không lẽ em lại giúp anh nuôi thêm con nữa à?”
Cuối cùng Trịnh Dụ Chương đã có thể nhìn rõ khúc mắc của cậu, vòng tới vòng lui cũng quay về chuyện này.
Hắn cũng im lặng một lúc.
Ngọn lửa trong hang núi lay động theo chiều gió, một lúc lâu sau Trịnh Dụ Chương mới hỏi cậu: “Vì chuyện này nên em mới rời khỏi anh sao?”
An Minh Tri dồn nén chuyện này đã lâu, cảm xúc bùng nổ: “Có lẽ anh không biết nhưng mỗi ngày em đều sống trong cảm giác tội lỗi, ngài đã có người yêu rồi, cô ấy có thể trở về đây bất cứ lúc nào, giống như một quả bom không biết ngày nào sẽ nổ tung vậy. Dương Dương cần một người mẹ, mà ngài cũng cần người yêu, cho nên…”
“Cho nên em bỏ đi?” Trịnh Dụ Chương nói, “Không, khoan đã, cái gì mà anh có người yêu, còn có thể trở về bất cứ lúc nào?”
Hắn không hiểu.
An Minh Tri ngẩng đầu nhìn hắn: “Còn không đúng sao? Mẹ của Dương Dương chứ còn ai nữa, anh rất yêu cô ấy, anh lúc nào cũng giấu không chịu nói cho em biết cô ấy là ai. Em không muốn đến lúc anh kết hôn rồi, trước một ngày mới báo cho em biết.”
Cậu vẫn luôn cố chấp hỏi chuyện này rất nhiều lần, mà Trịnh Dụ Chương vẫn luôn né tránh. Cho dù không quen biết người phụ nữ này đi nữa, nhưng cậu vẫn muốn biết người đó là ai.
Trịnh Dụ Chương bị cậu chọc tức đến mức bật cười.
An Minh Tri vẫn còn đang tức giận, mỗi lần nhớ tới chuyện này cậu đều rất tức giận, trừng mắt nhìn Trịnh Dụ Chương: “Anh cười cái gì mà cười?”
“Bị em chọc tức chứ còn gì nữa?” Trịnh Dụ Chương dở khóc dở cười, “Anh không kết hôn, mà mẹ của Dương Dương cũng sẽ không đột nhiên quay về, mà sao em lại nghĩ như vậy?”
An Minh Tri suy nghĩ một lúc, cảm thấy lạc lõng vô cùng: “Thì tại vì anh bảo vệ cô ấy quá tốt đi.”
Đôi mắt An Minh Tri hơi đỏ lên, mỗi lần nhắc đến chuyện này cậu đều như vậy. Trịnh Dụ Chương xót thay cậu, nhưng đối với mấy suy nghĩ linh tinh của An Minh Tri thì hắn không tài nào chấp nhận được.
“Em không giữ anh đúng không?”
An Minh Tri cúi đầu, giọng nói nghèn nghẹn: “Em không ép anh…”
Đống lửa sắp cháy xong, mưa đã nhỏ hơn một chút nhưng vẫn chưa thể đi ra ngoài. Trịnh Dụ Chương đứng dậy nhặt thêm vài cành cây khô, cúi người bên đống lửa nói: “Thực ra Dương Dương là con của em.”
“?” Đôi đồng tử của An Minh Tri co lại, đốm lửa lập lòe phản chiếu trong mắt cậu.
Cậu nhớ lại từ sau khi mình gặp Trịnh Dụ Chương, đến người bạn khác giới hắn còn không có lấy một người huống chi là người phụ nữ nào kia, vậy thì làm sao có người sinh con cho hắn cơ chứ? Nhưng mà chuyện quan trọng như vậy, tại sao cậu lại không nhớ được chút gì.
Cậu không nén được nỗi sợ, nói: “Sao có thể có chuyện đó được?”
“Là thật.” Ngược lại, Trịnh Dụ Chương vẫn rất bình tĩnh, hắn cầm quần áo đã được hong khô mặc vào, đây là quần áo của An Minh Tri, tuy không vừa người hắn nhưng đành mặc tạm vậy.
“…Em?” An Minh Tri cau mày, “Làm sao có thể? Em không cùng với người khác… lẽ nào?”
Lẽ nào cậu lại là loại người mới nói lúc nãy, uống rượu say xỉn rồi đi quan hệ với người khác?!
Tại sao cậu không nhớ được chút gì.
Trịnh Dụ Chương lắc đầu cười, ngồi xuống bên cạnh cậu, luồn tay vào trong áo An Minh Tri, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo ở bụng dưới của cậu.
An Minh Tri nghe thấy hắn chậm rãi nói: “Minh Tri, Dương Dương… là đứa con em sinh cho anh.”
Sau bao nhiêu kiên trì tìm kiếm trên núi, rốt cuộc Trịnh Dụ Chương cũng tìm được An Minh Tri ở một hang động.
Cả người lạnh đến phát run, cậu tự ôm lấy cơ thể mình dựa vào vách tường đá, xoa hai lòng bàn tay với nhau để giữ hơi ấm. Trong hang núi rất tối, cậu bị đèn pin của Trịnh Dụ Chương chiếu vào làm chói mắt nên không nhìn thấy rõ người nào, nhưng cậu vẫn nhận ra giọng nói đó chính là Trịnh Dụ Chương.
Giọng Trịnh Dụ Chương tràn ngập căng thẳng: “An Minh Tri?”
Nhiệt độ cơ thể của An Minh Tri hiện giờ rất thấp, cậu run rẩy không ngừng, ý thức mơ hồ, thậm chí còn tưởng rằng mình đang gặp ảo giác.
Trịnh Dụ Chương vội vàng đi tới, hắn nhanh chóng cởi quần áo mưa ném qua một bên, lấy áo khoác của mình phủ lên người An Minh Tri, ôm chặt lấy người đang không ngừng run rẩy vào lòng.
“Không sao rồi, có anh ở đây.” Hắn hôn nhẹ lên mái tóc ẩm ướt của An Minh Tri “Mọi thứ đều ổn rồi.”
Trịnh Dụ Chương vừa an ủi cậu, vừa như an ủi trái tim thấp thỏm nãy giờ của mình.
An Minh Tri cảm nhận được hơi ấm từ trong lồng ngực người nọ, đợi một lúc lâu sau, cả người cậu dần ấm lên, muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng, cậu dựa sát vào Trịnh Dụ Chương hơn. Trịnh Dụ Chương không ngừng hôn lên bàn tay cậu, nhẹ nhàng nói đi nói lại rằng hắn đã ở đây, ở bên cạnh cậu rồi.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, tiếng mưa rả rích thay thế âm thanh nền tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm rền, ở trong hang làm tiếng vang vọng của nó càng bị khuếch đại hơn.
Trời mưa to như vậy, An Minh Tri bị lạnh đến cóng cả người nên có lẽ một lát nữa sẽ không thể rời khỏi đây. Trịnh Dụ Chương cầm bộ đàm nói chuyện với những người trong đội cứu hộ, chỉ có điều bây giờ trời rất tối, ngay cả chính hắn cũng không biết nơi này nằm ở đâu nên không thể nói vị trí chính xác được.
Có khi bọn họ phải ở trong hang núi này qua một đêm.
“Anh đến tìm em sao?” Chờ một lúc sau An Minh Tri mới tỉnh táo lại được một chút, cậu hỏi hắn.
Bây giờ Trịnh Dụ Chương nhớ lại mà vẫn còn thấy sợ, hắn xoa lỗ tai của cậu, đáp lại đúng rồi. Hắn không tìm cậu thì còn có thể tìm ai, cũng chỉ có mỗi An Minh Tri mới khiến cho hắn lo lắng đến thế.
An Minh Tri yên tâm, không nói chuyện nữa. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi, được Trịnh Dụ Chương ôm vào lòng ấm áp vô cùng, khiến cậu muốn ngủ một giấc.
“Em thực sự hù chết anh rồi, anh đã già đến từng này tuổi, tim không chịu được cú sốc lớn như vậy đâu.” Trịnh Dụ Chương nói.
An Minh Tri nhắm mắt lại tựa vào người hắn, cơn buồn ngủ ập đến, mơ màng dùng giọng mũi đáp lại hắn: “Ừm…”
“An Minh Tri?” Nghe cậu đáp lại không một chút sức lực như vậy làm Trịnh Dụ Chương căng thẳng nháy mắt, lay vai gọi tên cậu không ngừng, “Bây giờ em không được ngủ.”
“Em mệt lắm…” Suy nghĩ của cậu ngày càng rời rạc, dụi dụi vào lồng ngực Trịnh Dụ Chương để hai người tựa gần nhau hơn, “Anh đừng nhúc nhích nữa, để em nằm một chút.”
Trái tim của Trịnh Dụ Chương vừa thả lỏng lại bị bóp chặt, nhiệt độ cơ thể An Minh Tri lúc này quá thấp, sau khi bọc áo khoác cho cậu thì trên người hắn chỉ còn một chiếc áo sơ mi, mà trong hang núi không cần gió thổi cũng đã rất lạnh rồi. Chẳng mấy chốc nữa hắn cũng sẽ rét run như An Minh Tri.
Trịnh Dụ Chương cầm đèn pin soi thấy mấy cành cây lá vụn ở cửa hang, hắn để An Minh Tri dựa vào vách tường đá, bước tới nhặt rồi gom chúng lại với nhau, lấy trong túi ra một chiếc bật lửa đốt lên. Lửa bén rất nhanh, vài giây sau đã bắt đầu cháy, ánh lửa thắp sáng cả một nửa hang động. Cách này hiệu quả hơn rất nhiều so với việc hai người ôm nhau cho ấm, Trịnh Dụ Chương cởi quần áo ra hong khô, sau đó mặc vào cho An Minh Tri, rồi lại cầm quần áo ướt sũng của cậu đặt lên giá phơi.
Hắn lại ôm lấy An Minh Tri, giọng nói dịu dàng chưa từng thấy: “Có ấm không?”
An Minh Tri không còn thấy lạnh như lúc nãy nữa, tinh thần cũng tỉnh táo hơn một chút: “Dạ có.”
“Em nói thêm vài câu nữa đi, đừng làm anh sợ.” Trịnh Dụ Chương ôm chặt lấy cậu, hắn muốn cơ thể người này hòa làm một với mình, để cậu không bao giờ có thể rời đi nữa.
An Minh Tri nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Thì ra anh cũng biết sợ à?”
“Tất nhiên rồi, anh cũng là người, mà người nào chẳng có nỗi sợ?”
Trịnh Dụ Chương hắn chỉ là một người bình thường, có yêu có ghét, có sợ hãi cũng sẽ có sợ mất mát.
An Minh Tri đưa tay ra, cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ ngọn lửa, giống như cái ôm của Trịnh Dụ Chương vậy, ấm áp đến mức khiến cậu trở nên tham lam, đầu ngón tay gần như chạm vào ngọn lửa.
Trịnh Dụ Chương nhanh chóng cầm tay cậu kéo về: “Cẩn thận, đừng để bị bỏng.”
Hai người tựa sát vào, giống như như hai con vật bị thương đang liếm láp vết thương cho nhau. An Minh Tri thu tay về đặt ở trước ngực: “Thực ra em cũng rất sợ.”
“Sao?”
“Lúc nãy em có cảm giác dường như mình sắp chết, nhưng mà nghĩ lại thì em không thể chết được.” An Minh Tri nói, “Anh vẫn còn nợ em một lời giải thích.”
“Về chuyện của Lâm Y sao?” Trịnh Dụ Chương lấy điện thoại di động ra, đi dưới trời mưa một lúc mà màn hình vẫn bật sáng được, hắn lau khô nước trên điện thoại đi, “Mọi chuyện xảy ra đêm đó đều được lưu ở đây. Người đàn ông này là người môi giới của cậu ta, mà từ đầu đến cuối anh với cậu ta chưa từng ở riêng với nhau. Từ lúc bọn họ bước vào đến khi ra ngoài mất khoảng hai mươi ba phút, trên đường đi còn phải chụp ảnh và nhận điện thoại của em, còn lại mấy phút thì có thể làm được chuyện gì?”
An Minh Tri chăm chú nhìn màn hình điện thoại, không nói lời nào, rồi lại nhìn hắn bằng đôi mắt tròn xoe.
Chỉ thấy Trịnh Dụ Chương nói: “Anh bao nhiêu phút chẳng lẽ em còn không rõ sao?”
Mặt An Minh Tri bừng một cái đỏ rực, tức giận làm cậu hơi nóng nảy. Trịnh Dụ Chương lại ôm chặt lấy cậu, kể cho cậu nghe lại một lần nữa những chuyện xảy ra vào tối hôm ấy.
Lông mày An Minh Tri khẽ chau lại: “Đông Kỳ? Công ty đầu tiên mà em ký cũng là một công ty dưới trướng của Đông Kỳ.”
Cậu ngày ấy với Lâm Y bây giờ rất giống nhau, thiếu niên ngây thơ, trẻ người non dạ tưởng rằng chỉ cần ký với công ty giải trí là có thể debut. Đông Kỳ không phải là công ty nhỏ, bên dưới nó còn có ba, bốn công ty giải trí khác, công ty mà cậu ký chính là Văn hóa Truyền thông Tiên Thịnh. Đương nhiên vấn đề mà cậu và Lâm Y gặp phải cũng tương tự, cho nên gặp được Trịnh Dụ Chương chính là may mắn của cậu.
Ngay sau khi An Minh Tri chấm dứt hợp đồng, Tiên Thịnh đã bị một công ty khác mua lại, sau đó cậu cũng không để ý tới tin tức của công ty đó nữa.
“Có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng ở Đông Kỳ, bọn họ dựa vào đám người đó để thu hút người mới ký hợp đồng, cho bọn em mấy điều kiện hậu hĩnh rồi lừa ký vào hợp đồng với mức bồi thường rất cao.”
Trịnh Dụ Chương: “Không sai, treo đầu dê bán thịt chó.”
An Minh Tri từng trải qua cảm giác đó, thực sự rất đau khổ: “Em không ngờ đến bây giờ bọn họ vẫn còn dám làm những chuyện như thế.”
“Không ai dám đem chuyện này ra ánh sáng, bởi vì bọn họ không gánh nổi kiện cáo, càng không trả nổi tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.” Trịnh Dụ Chương nói, “Cho nên anh với cậu ta thật sự không làm gì cả, chưa từng đụng đến dù chỉ một ngón tay.”
An Minh Tri im lặng vài giây, mới nói: “Bây giờ thì không có gì, nhưng sau đó thì sao? Lỡ như chuyện này lại xảy ra mà người đó là nữ, không lẽ em lại giúp anh nuôi thêm con nữa à?”
Cuối cùng Trịnh Dụ Chương đã có thể nhìn rõ khúc mắc của cậu, vòng tới vòng lui cũng quay về chuyện này.
Hắn cũng im lặng một lúc.
Ngọn lửa trong hang núi lay động theo chiều gió, một lúc lâu sau Trịnh Dụ Chương mới hỏi cậu: “Vì chuyện này nên em mới rời khỏi anh sao?”
An Minh Tri dồn nén chuyện này đã lâu, cảm xúc bùng nổ: “Có lẽ anh không biết nhưng mỗi ngày em đều sống trong cảm giác tội lỗi, ngài đã có người yêu rồi, cô ấy có thể trở về đây bất cứ lúc nào, giống như một quả bom không biết ngày nào sẽ nổ tung vậy. Dương Dương cần một người mẹ, mà ngài cũng cần người yêu, cho nên…”
“Cho nên em bỏ đi?” Trịnh Dụ Chương nói, “Không, khoan đã, cái gì mà anh có người yêu, còn có thể trở về bất cứ lúc nào?”
Hắn không hiểu.
An Minh Tri ngẩng đầu nhìn hắn: “Còn không đúng sao? Mẹ của Dương Dương chứ còn ai nữa, anh rất yêu cô ấy, anh lúc nào cũng giấu không chịu nói cho em biết cô ấy là ai. Em không muốn đến lúc anh kết hôn rồi, trước một ngày mới báo cho em biết.”
Cậu vẫn luôn cố chấp hỏi chuyện này rất nhiều lần, mà Trịnh Dụ Chương vẫn luôn né tránh. Cho dù không quen biết người phụ nữ này đi nữa, nhưng cậu vẫn muốn biết người đó là ai.
Trịnh Dụ Chương bị cậu chọc tức đến mức bật cười.
An Minh Tri vẫn còn đang tức giận, mỗi lần nhớ tới chuyện này cậu đều rất tức giận, trừng mắt nhìn Trịnh Dụ Chương: “Anh cười cái gì mà cười?”
“Bị em chọc tức chứ còn gì nữa?” Trịnh Dụ Chương dở khóc dở cười, “Anh không kết hôn, mà mẹ của Dương Dương cũng sẽ không đột nhiên quay về, mà sao em lại nghĩ như vậy?”
An Minh Tri suy nghĩ một lúc, cảm thấy lạc lõng vô cùng: “Thì tại vì anh bảo vệ cô ấy quá tốt đi.”
Đôi mắt An Minh Tri hơi đỏ lên, mỗi lần nhắc đến chuyện này cậu đều như vậy. Trịnh Dụ Chương xót thay cậu, nhưng đối với mấy suy nghĩ linh tinh của An Minh Tri thì hắn không tài nào chấp nhận được.
“Em không giữ anh đúng không?”
An Minh Tri cúi đầu, giọng nói nghèn nghẹn: “Em không ép anh…”
Đống lửa sắp cháy xong, mưa đã nhỏ hơn một chút nhưng vẫn chưa thể đi ra ngoài. Trịnh Dụ Chương đứng dậy nhặt thêm vài cành cây khô, cúi người bên đống lửa nói: “Thực ra Dương Dương là con của em.”
“?” Đôi đồng tử của An Minh Tri co lại, đốm lửa lập lòe phản chiếu trong mắt cậu.
Cậu nhớ lại từ sau khi mình gặp Trịnh Dụ Chương, đến người bạn khác giới hắn còn không có lấy một người huống chi là người phụ nữ nào kia, vậy thì làm sao có người sinh con cho hắn cơ chứ? Nhưng mà chuyện quan trọng như vậy, tại sao cậu lại không nhớ được chút gì.
Cậu không nén được nỗi sợ, nói: “Sao có thể có chuyện đó được?”
“Là thật.” Ngược lại, Trịnh Dụ Chương vẫn rất bình tĩnh, hắn cầm quần áo đã được hong khô mặc vào, đây là quần áo của An Minh Tri, tuy không vừa người hắn nhưng đành mặc tạm vậy.
“…Em?” An Minh Tri cau mày, “Làm sao có thể? Em không cùng với người khác… lẽ nào?”
Lẽ nào cậu lại là loại người mới nói lúc nãy, uống rượu say xỉn rồi đi quan hệ với người khác?!
Tại sao cậu không nhớ được chút gì.
Trịnh Dụ Chương lắc đầu cười, ngồi xuống bên cạnh cậu, luồn tay vào trong áo An Minh Tri, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo ở bụng dưới của cậu.
An Minh Tri nghe thấy hắn chậm rãi nói: “Minh Tri, Dương Dương… là đứa con em sinh cho anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất