Sự Cố Lãng Mạn

Chương 58

Trước Sau
Edit + Beta: Hừa.

An Minh Tri không trở về biệt thự ngay, cậu thấy sống ở chỗ mới rất thoải mái, có thể đọc sách, trồng hoa cỏ, giải tỏa lo lắng. Đã lâu lắm rồi cậu không được ở một mình.

Sau khi tan làm Trịnh Dụ Chương lập tức đến căn hộ của cậu, mang theo rất nhiều đồ ăn ngon. Thế nên An Minh Tri ăn được ngủ được, gần đây đã nặng thêm vài cân. Mặc dù không biết mấy cân thịt kia được đắp vào đâu, khuôn mặt cậu vẫn gầy như cũ, nhưng An Minh Tri đứng lên cân xong cũng không dám ăn nhiều nữa.

Trước khi ăn cơm cậu lại đứng lên cân, rồi giận dỗi với Trịnh Dụ Chương: “Em mập lên mấy cân mất rồi.”

Là một nhân vật của công chúng, cậu rất lo lắng vấn đề này, nhất là nhóc con trong bụng càng làm cho cậu lo lắng hơn nữa. Giảm béo khó lắm đó nha!

Trịnh Dụ Chương ngồi trên ghế sofa, giang tay: “Đâu? Lại đây anh xem coi.”

An Minh Tri đi tới, thân hình của cậu vẫn không có thay đổi gì, nhưng cân nặng vẫn là quan trọng nhất. Trịnh Dụ Chương sờ loạn trên người cậu, bụng dưới vẫn săn chắc, vòng eo vẫn nhỏ, khuôn mặt cũng không tròn trịa như lúc trước, cuối cùng hắn xoa nhẹ mông An Minh Tri, à, hình như chỗ này nhiều thịt hơn một chút rồi.

Hắn hôn mấy cái lên bụng An Minh Tri: “Không mập đâu, là do cân đo không chính xác.”

Còn lâu An Minh Tri mới tin, nhưng nói gì thì nói vẫn phải ăn cơm trưa. Trong lúc đang ăn cơm, Trịnh Dụ Chương nói: “Hôm nay Trinh Trinh sẽ về, buổi chiều anh đi đón con bé.”. Đam Mỹ Hài

“Vâng.”

Gần đây An Minh Tri ngủ rất nhiều, cũng rất dễ bị buồn ngủ, ngay sau bữa trưa cậu bắt đầu ngáp dài, mà cậu không muốn mình ngủ nhiều như vậy nên ngồi đọc sách trên ghế tựa đặt  trong ban công, nhưng một lát sau lại ngủ gật. Ánh nắng buổi chiều vào người cậu qua lớp rèm cửa, lộ ra những hoa văn hình ngôi sao.

Trịnh Dụ Chương không đánh thức An Minh Tri, chỉ để lại một tờ giấy ghi chú lên cuốn sách của cậu, sau đó lái xe đến sân bay đón con gái. Trịnh Trinh Trinh đi du lịch với mẹ hết hơn hai mươi ngày, cuối cùng cũng biết đường quay về.

Trịnh Trinh Trinh đeo kính râm dáo dác nhìn xung quanh, đôi mắt to tròn nhìn khắp nơi: “Cha, sao anh Minh Tri không tới vậy ạ?”

“Bận việc.” Trịnh Dụ Chương nói với cô nàng.

“Sao có thể lấy lý do bận việc được?” Trịnh Trinh Trinh ấm ức, đoán mò: “Hay là cha với anh lại cãi nhau nữa hả?”

Trịnh Dụ Chương trừng mắt liếc con gái: “Chuyện của người lớn, con xen vào làm gì?”

Trịnh Trinh Trinh bĩu môi lẩm bẩm: “Đó, cha cứ xấu tính như vậy, bảo sao không dọa anh Minh Tri chạy mất, đến lúc đó cha đừng có mà hối hận!”

Trước khi Trịnh Trinh Trinh đi thì hai người còn đang trong chiến tranh lạnh, nghe nói là xích mích xuất phát từ cha cô, mà còn là vấn đề rất nghiêm trọng nữa. Nhưng mà chi tiết mọi chuyện sau đó thế nào, cô nàng ham đi chơi nên quên hỏi mất rồi…

“Cha, hình như anh Minh Tri đạt được giải thưởng đúng không, giỏi quá trời luôn.”

Trịnh Dụ Chương ừm một tiếng.

“Anh Minh Tri vừa đẹp vừa tốt tính, ai cũng yêu mến anh ấy hết, sao cha chẳng quý trọng anh ấy chút nào vậy hả?”

“Cha không quý trọng?”

“Đúng rồi còn gì.” Trịnh Trinh Trinh sợ người khác nghe thấy cuộc trò chuyện này, liền thì thầm trong thất vọng: “Cha nói thật cho con nghe đi, có phải là… cha không thích anh Minh Tri đúng không?”

Không biết con bé này suy diễn từ đâu ra, Trịnh Dụ Chương cốc đầu cô: “Cả ngày rảnh rỗi quá suy nghĩ lung tung cái gì vậy hả?”

“Là Minh Tri nói với con mà, ảnh còn nghi cha có người khác bên ngoài nữa.” Trịnh Trinh Trinh suy tư một hồi, quyết định đem những điều giấu kín trong lòng nói ra, “Có thật không ạ?”

Trịnh Dụ Chương nhớ lại hành động của mình lúc trước, quả thật dễ khiến cho nhiều người hiểu lầm.

“Em ấy nói chuyện đó với con lúc nào?”

“Trước lúc con đi á.” Trịnh Trinh Trinh nói, “Cơ mà con chưa kịp tìm bằng chứng thì phải đi du lịch với mẹ mất rồi.”

Trịnh Dụ Chương nói: “Dừng lại đi, chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm?” Hết tò mò Trịnh Trinh Trinh lại chuyển sang phấn khích, “Cho nên không có gì xảy ra hết, hai người vẫn hòa hợp đúng không?”

“Ừ.” Trịnh Dụ Chương nói sang chuyện khác, hỏi, “Đi du lịch vui không?”

“Vui ạ.” Trịnh Trinh Trinh được yên tâm, cô nàng lại đeo kính râm lên.

Bây giờ cô đã cao đến vai Trịnh Dụ Chương, dáng đi uyển chuyển xinh đẹp không khác gì mẹ mình, “À đúng rồi, mẹ con lại muốn kết hôn hôn rồi, với bạn trai nhỏ hơn mẹ chín tuổi.”

Trịnh Dụ Chương nhướng mày.

“Là người sáng lập của một công ty được niêm yết trên thị trường chứng khoán.” Trịnh Trinh Trinh nhanh chân đi lên trước Trịnh Dụ Chương, “Thế nên là cho con hỏi, khi nào ba mới tính kết hôn với anh ảnh đế nào đó nhỏ hơn mình mười hai tuổi vậy?”

Sau đó cô được nhìn thấy khuôn mặt không biến đổi chút cảm xúc: “Sắp rồi.”



“Thật á?”

Trịnh Dụ Chương đẩy cô nàng ngồi vào xe.

Từ sân bay đến chỗ An Minh Tri cũng tiện đường qua nhà cha mẹ Trịnh, Trịnh Dụ Chương đi vòng một đoạn ngắn qua đó, để cha mẹ hắn nhìn cháu gái mình một lát rồi đón cả Dương Dương đi theo.

Cho đến khi tới nhà An Minh Tri thì Trịnh Trinh Trinh mới cảm thấy sai sai, vừa xuống xe cô liền hỏi Trịnh Dụ Chương: “Đây là đâu vậy ạ?”

“Anh Minh Tri của con ở chỗ này.” Trịnh Dụ Chương nói.

“Hai người ly thân!?” Trịnh Trinh Trinh cả kinh.

Trịnh Dụ Chương bế Trịnh Dư Dương ra khỏi xe, nhóc con vừa mới tỉnh dậy còn đang mơ màng, hắn đáp, “Là em ấy tự dọn ra ngoài.”

“Tại sao?” Trịnh Trinh Trinh “bật chế độ Sherlock Holmes”, sau khi suy luận thì dò hỏi: “Cha làm anh tức giận nên anh mới bỏ đi, có đúng không?”

“Mau vào đi.”

Trịnh Trinh Trinh bị hắn lơ đi câu hỏi, tâm trạng không dễ chịu chút nào.

Lúc này An Minh Tri đã thức dậy, mặt trời dần ngả về Tây, hiện lên hoàng hôn, cậu thấy lời nhắn của Trịnh Dụ Chương nên không gọi điện cho hắn.

Tiếng chuông cửa vang lên, cánh cửa vừa mở ra là Dương Dương nhảy ngay vào lòng cậu: “Anh ơi!”

Đã lâu lắm rồi An Minh Tri không được gặp thằng bé, cậu xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.

“Dương Dương nhớ anh lắm đó.” Trịnh Dư Dương cọ vào vai cậu làm nũng.

Sau mỗi lần đi xa về là Dương Dương luôn dính lấy cậu, nhưng cảm giác của lần gặp lại này hoàn toàn khác biệt, An Minh Tri vẫn chưa quen với “thân phận” mới của mình, nhóc con này thế mà lại là con của cậu, là con trai của cậu đúng nghĩa đen, dù nó vẫn gọi cậu là anh trai. Trịnh Trinh Trinh cũng rất nhớ An Minh Tri, cô nàng ôm lấy cậu một cái rồi quấn lấy đòi nghe chuyện của cậu với cha cô trong thời gian cô vắng mặt.

Bị cả hai đứa con ngó lơ, Trịnh Dụ Chương đem hành lý của con gái mình vào trong nhà, sua đó xắn tay áo sơ mi lên vào bếp chuẩn bị cơm tối.

An Minh Tri không cản được Trịnh Trinh Trinh, đành phải kể lại chi tiết mọi chuyện cho cô nàng, chỉ trừ chuyện cơ thể đặc biệt của cậu ra. Trịnh Trinh Trinh nghe xong, cảm giác như mình mới đi tàu lượn siêu tốc về vậy.

“Vậy là anh với cha em chiến tranh lạnh xong rồi tách ra ở riêng, sau đó anh chuyển ra ngoài thì mới làm hòa.” Cô nàng đăm chiêu, “Còn bây giờ anh tạm thời không muốn về nhà, cho nên cha em cũng ở đây luôn?”

Một lời tổng kết vô cùng ngắn gọn, xúc tích.

“Em chỉ mới đi có mấy ngày mà hai người đã như vậy rồi.” Trịnh Trinh Trinh nhìn về hướng nhà bếp, nhỏ giọng nói, “Chi bằng anh thử ngó lơ cha em luôn đi, cho cha chừa, lúc đó mới biết quý trọng anh.”

An Minh Tri bị dáng vẻ nghiêm túc của Trịnh Trinh Trinh chọc cười: “Em học mấy cái này từ đâu vậy?”

Trịnh Trinh Trinh cười hì hì. Cô nàng đang trong độ tuổi trưởng thành, mà tình yêu là một phần không thể thiếu trong đó.

Trong nhà này không có ghế dành cho trẻ em, đến lúc ăn cơm An Minh Tri đành để Trịnh Dư Dương ngồi trên ghế của người lớn, nhóc con vui vẻ vô cùng, đôi chân mập mạp đung đưa thong thả.

“Anh ơi.” Cậu nhóc gọi.

An Minh Tri ngồi xuống bên cạnh nó: “Ơi?”

Trịnh Dư Dương nói: “Bên nhà bà nội có em gái, Dương Dương cũng muốn có em gái giống vậy.”

Em gái mà nhóc con nói tới là con gái của em họ Trịnh Dụ Chương, mới sinh hồi tháng Năm, bây giờ đã được ba tháng tuổi.

Trịnh Dụ Chương nghe thấy, bưng đĩa đi tới: “Con muốn có em gái?”

Trịnh Dư Dương gật đầu thật mạnh: “Đúng ạ!”

Trịnh Dụ Chương đùa nó: “Em gái cũng phải uống sữa bột và chơi đồ chơi, con có chịu chia một nửa đồ của con cho em gái không?”

Trịnh Dư Dương cúi đầu suy tư một hồi, cậu nhóc có rất nhiều đồ chơi mà, không phải lo: “Chịu ạ.”

Trịnh Dụ Chương liền nở nụ cười.

Ở dưới bàn An Minh Tri đá vào chân hắn, “Đừng có đùa như vậy, nó tưởng thật bây giờ.”

Trịnh Dụ Chương chớp lấy cơ hội giữ chặt chân cậu lại, không cho rút về: “Tưởng thật thì sao, không phải cũng sắp…”

An Minh Tri nhìn Trinh Trinh đang ngồi bên cạnh, cho dù Dương Dương còn nhỏ không hiểu lời bọn họ nói thì vẫn còn Trinh Trinh hiểu. Cậu sợ Trịnh Dụ Chương nói ra bí mật, dồn sức đạp hắn một cái thật mạnh.

“A!” Trịnh Dụ Chương kêu lên thảm thiết.

Trịnh Trinh Trinh đang vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại, ngẩng đầu lên hỏi: “Cha bị sao vậy?”



Trịnh Dụ Chương đành cố nhịn đau: “Không có gì, cha đụng trúng chỗ bàn bị sứt. Còn con lo tập trung ăn cơm đi, đừng có bấm điện thoại nữa!”

“Dạ…” Cô nàng miễn cưỡng bỏ điện thoại xuống.

Trịnh Dư Dương chớp chớp mắt, tự xúc một muỗng cơm: “Anh ơi, ăn nhanh lên đi ạ!”

An Minh Tri hỏi: “Sao lại muốn ăn nhanh?”

Vẻ mặt Trịnh Dư Dương vừa đáng yêu vừa vô tội: “Ăn nhanh để đi nhặt em gái chứ ạ, không nhanh lên là bị bạn khác lấy mất!”

An Minh Tri dở khóc dở cười.

“Con muốn đi nhặt em gái ở đâu hả?” Trịnh Dụ Chương cười hỏi nó.

Trịnh Dư Dương suy nghĩ nghiêm túc một hồi, nói: “Mình đến chỗ thùng rác mà cha nhặt Dương Dương xem có em gái ở đó không.”

Lúc này đến cả Trịnh Trinh Trinh cũng cười không ngừng được. An Minh Tri thì trừng mắt với Trịnh Dụ Chương, hắn nói cái gì mà Dương Dương còn nhỏ không nhớ được mấy lời nói đùa đâu, giờ thì nhìn đi, nhớ rất kỹ là đằng khác.

“Bây giờ không đi được.” Trịnh Dụ Chương ra vẻ nghiêm túc nói với cậu nhóc, “Vẫn chưa có em gái đâu.”

“Ơ, sao lại không có ạ?” Trịnh Dư Dương chu mỏ, hỏi.

Trịnh Dụ Chương đưa mắt nhìn An Minh Tri: “Tại vì… em gái con vẫn chưa lớn.”

An Minh Tri không muốn thảo luận vấn đề này ở trên bàn cơm, đồ ăn sắp nguội hết cả rồi. Cậu giả vờ ho vài tiếng, đỏ mặt: “Lo ăn cơm đi.”

Nhưng Trịnh Trinh Trinh cảm thấy rất kỳ lạ, vì cha cô chưa từng nhắc đến những vấn đề như vậy trước mặt An Minh Tri, tất cả bọn họ đều biết thân phận của mẹ Dương Dương vẫn luôn là khúc mắc của cậu.

Vậy mà hôm nay không chỉ nhắc đến, mà bầu không khí vẫn rất vui vẻ.

Thật là kỳ lạ.

Căn nhà này không quá rộng, chỉ có hai phòng ngủ được trang trí đơn giản. Trịnh Dụ Chương không về, mà hai đứa nhóc cũng không muốn đi về, trước mắt sẽ ở lại một đêm nay. Bây giờ Trinh Trinh đã là thiếu nữ rồi, ngủ chung với ai cũng không hợp lý, nên An Minh Tri thu dọn phòng ngủ phụ một chút rồi để nguyên phòng cho cô bé ở. Trịnh Dư Dương sẽ ngủ chung với cậu ở phòng ngủ chính, còn Trịnh Dụ Chương…

“Anh ngủ tạm ở ghế salon là được rồi.”

An Minh Tri không nói gì, đưa một cái chăn cho hắn.

Nhóc con Trịnh Dư Dương lăn qua lăn lại trên giường không chịu ngủ, kể chuyện cổ tích rồi mà vẫn không có tác dụng, đến hơn mười giờ đêm nó mới chịu yên, nằm nhoài bên người An Minh Tri hỏi cậu về chuyện em gái mình.

Thực ra hiện giờ An Minh Tri rất hoang mang, nhất là đối với thứ đang nằm trong bụng mình, thậm chí cậu còn không biết là bản thân có muốn giữ nó lại hay không.

Ngụy Minh nói đúng, vất vả lắm sự nghiệp của cậu mới dần khởi sắc. Mà trong cái giới này không bao giờ có cây thường xanh*, nếu bây giờ cậu lại khuất dần trong mắt công chúng lần nữa thì đồng nghĩa với việc lựa chọn từ bỏ.

Ngoài ra cậu còn lo lắng cho cơ thể của mình, cậu có thể sinh ra một đứa bé khỏe mạnh thật sao? Mặc dù Trịnh Dư Dương vẫn luôn nhảy nhót tưng bừng trước mặt cậu nhưng cậu vẫn không khỏi nghi ngờ.

Chờ dỗ Trịnh Dư Dương ngủ xong, Trịnh Dụ Chương lại lén lút chui vào.

“Em ngủ rồi à?”

“Ừm.”

Trịnh Dụ Chương rón rén đi tới bên giường, hôn một cái lên chóp mũi con trai mình.

“Anh làm gì đó?” An Minh Tri nói, “Em cũng muốn ngủ.”

Trịnh Dụ Chương đi đến phía bên giường cậu, cũng hôn An Minh Tri một lát, trong cơn triền miên hắn vén chăn lên rồi đặt tay lên bụng cậu: “Để anh sờ chút.”

Bé ngoan An Minh Tri nín thở để hắn sờ bụng mình.

Qua mấy phút mà thấy Trịnh Dụ Chương vẫn chưa có ý định rời đi, An Minh Tri mới nói: “Em thực sự buồn ngủ lắm rồi.”

Trịnh Dụ Chương hôn lên bụng cậu một cái: “Sờ thêm một phút, chỉ một phút nữa thôi.”

An Minh Tri không thèm nghe, trùm chăn nằm xuống: “Không cho.”

“Thôi được rồi.” Trịnh Dụ Chương xoa cằm cậu, “Ngủ đi.”

Ngủ ngon nhé, ba cục cưng của hắn.

*Cây thường xanh (hay thực vật thường xanh): chỉ những loại cây có cành lá xum xuê, thường xanh quanh năm, mang hàm ý vĩnh cửu. (Nguồn: Baidu)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau