Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta

Chương 8: Thế ngoại đào nguyên

Trước Sau
Edit: Tiểu Vũ

Chỉ là nếu kỳ hương ở khoảng cách xa cũng không tìm được chính xác vị trí, hắn tính thời gian, Bạch Liên nên trở về rồi.

Quả nhiên, hắn dùng bữa xong không lâu, Bạch Liên đã trở lại.

Quý Dương vừa nghe Thạch Lệnh Thanh lặng yên không một tiếng động rời đi, chợt đứng lên, vô duyên vô cớ sao lại rời đi. Ánh mắt hắn xuất hiện một tia khẩn trương, lúc trước hắn còn cao hứng việc Bạch Liên gia nhập khiến Thạch Lệnh Thanh không thể ra ngoài làm nhiệm vụ cùng Lý Úc, hiện tại hắn càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cho dù đồ nhi có người trong lòng, người làm sư tôn như y cũng không vì vậy mà bỏ đi chứ.

Quý Dương nghĩ tới nghĩ lui càng cảm thấy là y xảy ra chuyện rồi.

Hắn hất vung áo choàng, hạ xuống mệnh lệnh: Bắt Lý Úc lại, phát tán tin này ra ngoài.

Nói rằng đồ nhi tốt của y bỏ trốn cùng sủng cơ của hắn.

Nguyệt Bạch Liên vừa nghe vậy, vội vàng đứng ra ngăn cản nói: "Chủ tử, không thể!"

"Đi bắt! Nhiệm vụ tiếp cận Lý Úc của ngươi đã hoàn thành rồi, về nghỉ ngơi đi. Có Lý Úc ở đây, Thạch Lệnh Thanh không dám bỏ mặc đồ nhi tốt của y đâu." Quý Dương nói.

Hai huynh đệ được gọi tới quỳ một chân, tiếp nhận mệnh lệnh xong đi ra ngoài. Sau khi thay đổi thường phục, rắc bột phấn thơm, liền lập tức đi bắt Lý Úc.

Sau khi Thạch Lệnh Thanh lặng lẽ rời đi, tìm một địa phương yên tĩnh, thuê một nông viện nói là tu dưỡng. Y cũng không thể trốn trong rừng sâu núi thẳm lặng lẽ sinh con, y cần uống thuốc an thai, còn cần một đại phu có kinh nghiệm phong phú đỡ đẻ cho y. Để tiện cho việc đi lại, y còn giả làm nữ nhân vào thành tìm đại phu.

Ngày hôm đó y vẫn giả nữ như cũ, mang theo mạng che mặt vào thành. Y bước chậm qua một tửu lâu, nghe thấy người bên trong bàn tán ồn ào phái Thanh Linh gì đó, y lập tức dừng lại.

Đợi đến lúc y nghe xong toàn bộ câu chuyện, sắc mặt đã cực kỳ khó coi.

Lời không tốt liên quan đến đồ đệ của y, y cũng không đứng lại tiếp tục nghe nữa. Y cũng không đi mua thuốc an thai nữa, bước nhanh về nông viện mình thuê, thu thập đồ của bản thân, sau đó đi vào thành mua một chiếc xe ngựa, ra sức thúc ngựa đuổi tới đào nguyên



Dọc đường đi, sắc mặt Thạch Lệnh Thanh vô cùng kém, vuốt ve bụng mình, dùng chút sức lực còn sót lại không nhiều vận hành nội lực vỗ về hài tử đang kháng nghị trong bụng y. Chạy mấy ngày như vậy, cuối cùng cũng đến được chân núi đào nguyên.

Phu xe không muốn đi vào đào nguyên, Thạch Lệnh Thanh cũng không miễn cưỡng, giao bạc lấy hành lý xong tự mình đi lên.

Trên đường đi y suy xét sự việc một chút, đồ đệ của y hẳn là tạm thời không gặp nguy hiểm, người sư đệ này của y sợ là đang đợi y tới. Thạch Lệnh Thanh nhìn bụng mình thở dài, y cố ý mặc một bộ y phục rộng rãi, bọc bản thân thành tròn vo, như vậy chiếc bụng nhô cao mới không bị lộ ra.

Sau tháng thứ 4, dấu hiệu mang thai càng lộ rõ, bụng y mỗi ngày càng to lên rõ ràng, vì không muốn người khác sinh nghi, y không giả nữ không được.

Chỉ hy vọng chút nữa Quý Dương nhìn thấy y, hắn đừng phát hiện ra khác thường là được.

Trí nhớ Thạch Lệnh Thanh không tệ, đường đi 7 năm trước vẫn còn nhớ, y cách cửa vào đào nguyên càng gần, ký ức càng rõ ràng. Y vốn cho rằng cuộc đời này của mình sẽ không bước vào đào nguyên nữa, không nghĩ tới vì đồ đệ Lý Úc y vẫn phải đi một chuyến.

Y đi tới cửa, đột nhiên có người nói: Người đến là ai! Tiến vào đào nguyên có việc gì!"

Thạch Lệnh Thanh tháo mạng che mặt xuống, hắng giọng, cất cao giọng nói: "Tại hạ chưởng môn phái Thanh Linh Thạch Lệnh Thanh, ta đến tìm Quý Dương, có việc cầu kiến!"

Người kia vừa nghe là y, núi đá trước mắt chầm chầm xê dịch, lộ ra một cửa động, một ông lão xuất hiện, nhìn Thạch Lệnh Thanh một cái, vuốt râu nói: "Là ngươi!"

"Lão nhân gia, ngài còn nhớ ta." Thạch Lệnh Thanh đáp.

"Chưởng môn tướng mạo phi phàm, lại là người đầu tiên đưa sư đệ của mình vào đào nguyên của chúng ta, không thể không nói ấn tượng sâu sắc. Mời chưởng môn tiến vào, chủ tử của chúng ta đợi ngài rất lâu rồi.

"Đa tạ." Thạch Lệnh Thanh nói một tiếng cảm ơn, sau đó đi vào đường đá.

7 năm trước, y đến đào nguyên, lại không đi vào, đứng ở cửa nói đầu đuôi nguyên do, một lão đầu đi ra nghiệm chứng một phen, xác định Quý Dương là ma nhân đào nguyên mới để cho hắn đi vào.

Đào nguyên rất cảnh giác với người ngoài, hiện tại y lại có thể bước vào đào nguyên. Thạch Lệnh Thanh nhìn cánh cửa đào nguyên lấp ló đang dần dần khép lại, lúc này y thật sự xác định Quý Dương đúng là đang chờ y tới.

Lúc y tiến vào, có một người gác cửa trẻ tuổi chạy đi trước báo cho Quý Dương biết.



Trên đường đi Thạch Lệnh Thanh vốn có tâm sự nặng nề, đến khi y ra khỏi đường đá, nhìn thấy một mảnh hồng phấn, y ngây người tại chỗ.

Thật sự là một cảnh tượng vô cùng tuyệt mỹ. trong nháy mắt y quên mất bản thân tới đây vì chuyện gì.

Đào nguyên là một địa phương thần kỳ. Trước khi y tiến vào còn cảm thấy mặt trời quá chói chang cay mắt, vừa đến đào nguyên, mồ hôi nóng dính trên thân được một trận gió mát thổi đi, rất thoải mái, còn có hương hoa đào thơm dịu khiến lòng người dễ chịu phả vào mặt. Giống như là đến mùa xuân và tháng 3, tháng 4.

Trên đường đi có tốp năm tốp ba người mặc y phục hồng phấn, trên mặt mang theo ý cười, không có một tia buồn rầu.

Là thế ngoại đào nguyên.

Thạch Lệnh Thanh đã sớm nghe nói về đào nguyên, bởi vì thế nhân cảm thấy ma nhân không tốt, tự nhiên cho là đào nguyên chướng khí mù mịt, dáng vẻ không muốn đặt chân tới.

Thạch Lệnh Thanh trong đầu nghĩ, gọi là đào nguyên đất cũng như tên. Y đứng tại chỗ không muốn rời đi. hình ảnh hoa đào lay động theo gió quá đẹp, y không khỏi hơi mỉm cười. Nơi này có thể khiến tâm tình càng an tĩnh hơn, quả thực rất thích hợp tu hành, cũng thích hợp khắc phục tâm ma.

"Ngươi tới rồi. Đột nhiên một giọng nam trầm thấp vang lên.

Thạch Lệnh Thanh quay đầu lại nhìn, là Quý Dương chạy tới.

Quý Dương nghe được Thạch Lệnh Thanh đã đến đào nguyên, lập tức thi triển kinh công bay qua nhìn y. Tâm tình vốn là vui mừng, nhưng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia đứng dưới tàng cây hoa đào, hắn nhất thời có chút phức tạp.

Lúc hắn vẫn còn ở đào nguyên đối kháng tâm ma, nỗ lực tu hành, hắn thường thường mong đợi sư huynh của hắn sẽ đến nhìn hắn. Chính là giống như bây giờ, đứng dưới cây hoa đào chờ hắn.

Nhưng trong lòng hắn có một giọng nói đang nhắc nhở hắn, chẳng qua là vì đệ tử của mình nên y mới đến tìm hắn.

Lý Úc là đồ đệ duy nhất của y, còn hắn không phải là sư đệ duy nhất nữa, dựa vào cái gì, chỉ bởi vì hắn là ma nhân trời sinh, nhưng thể chất ma nhân cũng không phải là thứ hắn có thể quyết định, hắn hận Thạch Lệnh Thanh bảo thủ và lạnh lùng.

Quý Dương thấy tâm tình tốt của mình đã bị oán hận thay thế làm mất cân bằng, trong đầu hắn nghĩ ngược lại ta muốn xem xem ngươi có thể vì đệ tử của mình hy sinh đến mức độ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau