Sự Gắn Kết Của Tình Thân

Chương 6

Trước Sau
Em trai đã 6 tuổi sinh nhật xong thì 7 tuổi, vậy mà còn ngủ chung với tôi.

Thật ra lúc nó 5 tuổi tôi đã muốn chia phòng rồi nhưng nhà không có nhiều phòng, chỉ có thể miễn cưỡng chia giường. Tôi bèn gỡ ra, cái nệm thì cho nó còn mình thì nằm ván gỗ. Kết quả đến tối nó bò từ nệm xuống ván gỗ chỗ tôi, ôm tôi không rời.

Lúc ấy tôi cười nó, "Em làm gì đó?"

"Ngủ chung với anh." Nó lớn tiếng trả lời.

"Đừng lại đây, về chỗ mình đi." Tôi cốc đầu nó, "Con trai nhà ai 5 tuổi rồi còn ngủ chung với người nhà, không xấu hổ à?"

Em trai lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ, chết cũng không đi. Tôi đành ngồi dậy ôm nó, muốn ném lên nệm, em trai lập tức ôm cổ tôi kêu to: "Em không làm con trai nữa!"

Tôi mắng: "Nói bậy cái gì đấy!"

"Em lớn rồi cũng không nhỏ lại được, nhỏ rồi sẽ làm anh phiền, sau này em còn phải bảo vệ anh." Nó ngây thơ giải thích, "Nhưng em còn muốn ngủ với anh, vậy thì không làm con trai nữa là được."

Một tay tôi ôm nó, một tay khác luồn xuống dưới chân nắm chim nhỏ của nó, đe dọa: "Vậy thì anh cắt đó!"

Thằng ngu ấy còn thấy chết không sờn nhắm chặt hai mắt, tay quàng qua cổ tôi, khẩn trương đến mức lông mi không ngừng run rẩy, nhỏ giọng nói: "Cắt thì cắt … "

Vậy nên rốt cuộc chúng tôi cũng không chia giường thành công.

Mà chia thì hơi phiền thật. Chỗ chúng tôi là phương Nam, trong phòng lại không gắn điều hòa, mùa đông thì vừa ẩm vừa lạnh, buổi tối chỉ có thể ôm nhau mà ngủ cho ấm. Thân hình em trai nhỏ còn đặc biệt thích rút vào lòng tôi, ôm cũng vừa. Hai người ôm lâu liền cảm thấy mùa đông cũng không lạnh.

Vào mùng 1 Tết, sáng sớm ba liền đi ra ngoài, tôi dẫn em trai đi chúc Tết hàng xóm. Khi nó còn nhỏ mấy người này đều là tôi nhờ giúp, sau mấy năm hàng xóm đều quen cả. Tôi và em trai treo nụ cười trên mặt mà chạy một vòng đưa bánh bao tôi tự làm cho cô dì chú bác ông bà gần đây, gom được không ít kẹo và đồ ăn vặt. Chúng tôi ngại nhận tiền mừng tuổi, ngày thường đã đủ phiền gia đình người ta rồi, làm gì còn mặt mũi đi lấy tiền bọn họ.



Em trai ôm thịt heo đóng gói về nhà, nó cẩn thận bỏ vào ngăn kéo để tránh bị ba phát hiện lấy đi ăn. Nó che lại bằng cuốn vở sau đó trải bánh kẹo ra bàn, nghiêm túc nói: "Ăn cái này trước, chà bông chờ thêm mấy ngày nữa hãy ăn!"

"Ăn kẹo nữa sẽ bị sâu răng đó." Tôi cảnh báo.

Em trai lập tức nhét kẹo vào trong miệng rồi che lại sợ tôi không cho nó ăn, vì ngậm kẹo nên giọng nói nghe không rõ: "Mỗi ngày em đều đánh răng mà."

"Có đánh răng cũng không thể ăn nhiều, lỡ sâu răng thì chỉ có nhổ thôi."

Tôi để tay tạo thành cái kìm lớn sau đó làm như chuẩn bị nhổ răng nó, nó nhìn thì có hơi sợ hãi, liên tục gật đầu, lại lấy hai viên kẹo bỏ vào trong túi: "Em chỉ ăn hai viên, hai viên nữa thôi."

Tôi lại làm bộ muốn nhổ răng nó.

Em trai mới lưu luyến không rời mà móc ra một viên kẹo bỏ xuống, tranh thủ nói: "Vậy thì một viên, một viên là được."

Tôi vừa lòng gật đầu.

Năn mới, tiền lương cao hơn ngày thường nhiều. Mà em trai thì không muốn ở nhà nên xin đi theo tới chỗ tôi làm thêm, tôi làm việc còn nó ngồi bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng giúp tôi lau bàn.

Tôi dẫn em trai đi ăn ở Wallace, nhưng chỗ tôi làm lại ở KFC.

Thằng nhóc ngồi chỗ của mình, ngửi mùi thức ăn của khách hàng, không ngừng nhìn tới nhìn lui. Khay thức ăn của khách bưng tới đâu thì mắt nó cũng lia tới đó. Cuối cùng nó dứt khoát bịt mũi lại, ngồi sát vào bàn xem tôi làm.

Vào giờ nghỉ nó lén hỏi tôi: "Anh ơi, lần sau chúng mình ăn ở KFC được không?"



Giá cả ở KFC đắt hơn Wallace. Tôi đưa thực đơn cho nó xem, nó nghiêng đầu ngồi trên ghế, lấy ngón tay vẽ theo con số, vừa nhìn vừa tính.

Ba phút sau em trai quyết đoán: "Wallace! Wallace thì tốt hơn!"

Năm cuối cấp gần như không thể đi làm ngày nghỉ được, mà phí sinh hoạt thường ngày vẫn phải trả, học phí của em trai cũng là tôi chi, dù muốn dẫn nó đi ăn để khoe với bạn bè cũng không được.

Nhưng tôi suy nghĩ một chút rồi lại gần nói nhỏ bên tai nó: "Chỗ anh làm có phúc lợi cho nhân viên, nói không chừng còn có thể giữ lại một chút cho em."

Hai mắt thằng nhóc tỏa ánh sáng.

Ngón tay tôi đặt trước môi giả bộ "suỵt", nó bắt chước cũng đặt tay lên môi rồi "suỵt" một cái, rất nghiêm túc mà nói: "Tốt quá."

Giám đốc là một chú bụng to, ngày thường luôn cười tủm tỉm, cũng dễ nói chuyện. Tôi mang em trai cùng đi làm mấy ngày phúc lợi, buổi tối đem mấy món còn dư về ăn, thằng nhóc hạnh phúc đến độ muốn bay lên.

Mỗi ngày ăn đến mỡ bao quanh miệng, tôi còn cười nói nó ở dơ.

Có thể ăn ngon thì ở dơ cũng không sao. Nó cũng không thèm để ý, vui tươi hớn hở mà chạy lại hôn mặt tôi. Tôi ghét bỏ mà đẩy nó ra, nó lại ngẩng mặt lên ý bảo tôi lau, sau khi lau đến mức da nó hồng lên thì lại bò tới hôn mặt tôi.

Thích hôn thì hôn đi, dù sao từ nhỏ đến lớn hôn cũng rất nhiều rồi.

Mỗi ngày thằng nhóc đều chạy theo sau tôi, có lúc lại ngồi trong tiệm làm bài tập nhưng làm xong thì không còn việc gì nữa, khó tránh khỏi hơi chán.

Có đôi khi tôi bận quá em trai sẽ canh lúc đó chuồn ra ngoài đi lung tung, rồi còn tự cho giấu trời biển không thấy mà chạy về. Sau khi bị tôi dạy dỗ cũng không ngoan hơn được.

Làm tới ngày thứ mười lăm thì sinh nhật em trai đến. Tôi ở sau quán hỏi một đồng nghiệp nữ xem nên tặng gì cho trẻ con. Sau mười phút, tôi ra ngoài thì người đã không cánh mà bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau