Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga
Chương 4: [Lý Giang Lạc 0.2]
Anh trai của Bách Lâm đến rồi.
Tôi nhìn anh ta, càng khó chịu trong lòng.
Hai anh em họ quá giống nhau, nhưng tôi biết giống chỉ là cái xác bề ngoài thôi, từ câu đầu tiên anh ta nói tôi đã biết họ hoàn toàn khác nhau.
Chúng tôi không nói chuyện nhiều, cũng không có gì để nói, thậm chí tôi sợ anh ta hỏi gì đó, vì có thể là tôi không trả lời được.
Đến bây giờ, pháp y đã tiến hành khám nghiệm tử thi, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được Bách Lâm không còn đây.
Người đang sống sờ sờ như thế, sáng sớm trước khi ra ngoài còn nói tối muốn ăn lẩu, sau khi tan ca tôi đi mua nguyên liệu nấu, còn mua trái cây anh thích ăn, nhưng người không còn nữa.
Muốn tôi chấp nhận thế nào đây.
Chúng tôi bên nhau năm năm, trong năm năm chưa từng cãi nhau, tôi và anh đều là người rất lý trí, gặp bất cứ chuyện gì cũng đều sẽ ngồi xuống từng người nêu quan điểm của mình rồi đưa ra quyết định.
Tôi nghĩ cho đến tận giờ, chuyện điên cuồng nhất tôi từng làm trong cuộc đời mình đó là sống bên Bách Lâm.
Bởi vì tình yêu vốn dĩ nằm ngoài kế hoạch của tôi.
Tôi chuẩn bị sẵn sàng sẽ luôn đi bên anh, mãi đến khi nào anh không cần nữa mới thôi.
Chúng tôi sống rất hòa hợp, loại cảm giác được yêu câu chữ không miêu tả hết được.
Anh đã trở thành không khí của tôi, mất đi anh có lẽ tôi cũng sống không được bao lâu.
Nhưng phải thừa nhận rằng không phải trong năm năm chúng tôi chưa từng xuất hiện vấn đề nào, bệnh của tôi đã đủ khiến cả hai mệt mỏi.
Mặc dù anh nói không sao cả, nói chúng tôi có thể yêu trên tinh thần, nhưng sống cùng một chỗ, dù tôi không chú ý đi chăng nữa, nhưng dục vọng của đàn ông không thể giấu được.
Chúng tôi cùng ngủ trên một chiếc giường, nhưng mỗi người quấn một cái chăn riêng.
Giống với bài hát nào đó, giữa chúng ta cách một dải ngân hà.
Rất nhiều đêm tôi tỉnh giấc, đập vào tai là tiếng thở dốc kìm nén của anh, anh đang làm gì tôi biết chứ, nhưng tôi không thể bảo mình quay lại ôm anh được.
Tôi chỉ đành nhắm mắt, tận lực phân tán sự chú ý của bản thân, vì một khi nghĩ quá sâu tôi sẽ buồn nôn, tôi không muốn làm anh đau lòng, cũng không cho phép mình làm vậy.
Những buổi tối đó, tôi bị cảm giác áy náy bao trùm, mỗi lần phát sinh chuyện như thế tôi luôn thấy mình nợ Bách Lâm mấy đời cũng không trả hết.
Trong quan điểm tình yêu của những người bình thường, tình dục là chất xúc tác của tình yêu, nó không phải là cái cần phải có, nhưng không có nó thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của tình nhân.
Bách Lâm biết vấn đề của tôi, trước giờ chưa từng yêu cầu tôi làm gì, thậm chí anh chỉ hôn tay, lòng bàn tay, mu bàn tay của tôi, những nơi được anh hôn đến giờ nóng rát vô cùng.
Anh thích ôm tôi, lấy ôm ấp thay thế cho hôn nhau và làm tình.
Tôi cũng thích cảm giác được anh ôm, cực kỳ an lòng, rất trân quý.
Nhưng sau này sẽ không có nữa, những cái ôm đã rời xa tôi mãi mãi rồi.
Từ Chiêu và anh trai của Bách Lâm nói gì tôi không biết, cũng không có hứng thú biết.
Tôi chẳng muốn nghe gì hết, chỉ muốn tĩnh lặng hoài niệm người yêu của mình.
Nhưng tôi vẫn muốn biết kết quả, đến cùng là anh bị giết hay là tự sát.
Tôi không tin Bách Lâm sẽ tự sát, không hợp lý tí nào, anh ấy không nỡ bỏ tôi đâu.
Bước ra khỏi cảnh cục, tôi dẫn anh trai của Bách Lâm đến khách sạn.
Tôi khách khí gọi anh ta là “Ngài Hình”, thật ra tim đã đau đớn giày xéo, vốn mường tượng lần đầu gặp mặt sẽ tươi cười gọi anh ta là “Anh hai” giống như Bách Lâm.
Nhưng Bách Lâm không còn đây, anh ấy chết rồi.
Anh chết, mọi thứ xung quanh tôi dường như cũng đều chết theo anh.
Cây cối chúng tôi chăm có lẽ chẳng bao lâu sẽ khô héo, căn nhà bị dán giấy niêm phong chẳng mấy chốc sẽ phủ đầy bụi bặm, mà tôi từng được anh nâng trong lòng bàn tay thương yêu chở che chẳng bao lâu cũng sẽ ngã quỵ.
Nhanh thôi, nhưng không phải hiện tại.
Bởi tôi còn chưa biết chân tướng, tôi hi vọng có thể tự tay giết chết tên đã hại Bách Lâm, tất cả cùng đồng quy vu tận.
Tôi nán lại khách sạn, sau khi anh trai của Bách Lâm giận dữ đẩy tôi vào vách cửa rồi thả ra.
Khoảnh khắc đó tâm trạng chúng tôi đều hoàn toàn sụp đổ, tôi biết Bách Lâm là người thân chung của chúng tôi, chuyện anh ấy rời đi tạo thành thương tổn thế nào với cả hai.
Lưng bị va đập rất đau nhưng tôi hi vọng có thể đau thêm chút nữa.
Khóc lóc thật sự mất mặt, nhưng tôi không nén nổi.
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết khi ngẩng đầu lên, người đàn ông có ngoại hình giống hệt với Bách Lâm đang dựa vào tường lặng lẽ chảy nước mắt.
Tôi quen biết Bách Lâm mười năm, thương nhau năm năm, còn bọn họ gần như là đến thế giới này cùng lúc với nhau.
Tôi nhìn anh ta, thấu cái gọi là đau như cắt.
Bỗng muốn nói lời xin lỗi với anh ta, nhưng mở miệng lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh nào.
Thời gian trôi đi, trời sập tối, tia sáng trong căn phòng tối dần đi.
Anh ta mở đèn, đi vào nhà vệ sinh.
Tôi nghe thấy tiếng nước, sau đấy đối phương gọi tôi đến rửa mặt.
Lúc đứng dậy tôi hơi váng đầu, đi đến cửa nhà vệ sinh thì thấy anh ta đang quay đầu nhìn mình.
Trong nháy mắt ấy tôi nảy sinh ảo giác, tưởng rằng người đứng đó là Bách Lâm.
Đáng tiếc, không phải.
Bọn họ là hai người khác nhau.
Chúng tôi đều bình tâm lại, anh trai của Bách Lâm rót hai ly nước để lên bàn.
Chúng tôi ngồi trên sofa, một người bên trái một người bên phải.
“Cậu biết nó có dính líu với ai không?” Anh ta khàn giọng, mắt đỏ ngầu, nói xong nhìn chằm chằm tôi.
Tôi lắc đầu, Bách Lâm là người tốt như thế, sao có khả năng dính líu với ai.
“Cậu biết không,” anh ta cầm lấy ly nước dùng một lần, do dự rồi bỏ xuống lại, “Thật ra có một người đáng nghi nhất.”
Tôi ngạc nhiên, nhíu mày, bức thiết muốn biết là ai.
Nhưng lại nghe thấy anh ta nói: “Chính là cậu.”
Tôi ngỡ như nghe được câu chuyện hài hước, tôi yêu anh ấy như vậy, sao có thể sẽ giết anh được cơ chứ.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên ở bên nhau, tôi đã muốn sống với anh đến cuối đời, muốn già đi thành ông lão cùng anh, đi dạo trong công viên xách lồng chim hát ngâm nga trong ánh ráng chiều, dọc theo con sông được đào để bảo vệ thành, đi đến khi nào chúng tôi không đi nổi nữa mới thôi.
Tôi gửi gắm tất thảy tình yêu và tất thảy hi vọng lên người Bách Lâm, mà lại đi giết anh? Trừ khi tôi thật sự điên rồi.
Tôi sững sờ vài giây, nở nụ cười còn khó xem hơn cả khóc.
Tôi hỏi: “Anh, sao lại nghi ngờ em vậy?”
Anh ta thâm trầm nhìn tôi, đôi mắt mang theo sự xem xét, giống như con dao bén nhọn, lưỡi dao chống ngay ngực tôi.
“Vị cảnh sát hôm nay hình như rất quen với cậu.” Anh ta lại nói.
Nhắc đến Từ Chiêu, tôi chau mày.
“Xem ra tôi nói đúng rồi.” Anh ta uống ngụm nước, đứng dậy đi về phía bình nước uống.
“Anh ấy là hàng xóm lúc nhỏ của em.” Tôi nhỏ giọng nói, “Bọn em biết nhau đã nhiều năm, đúng lúc vụ án này do anh ấy phụ trách.”
“Cậu ta nói với tôi là cậu ta nghĩ Bách Lâm tự sát.”
Anh ta nói xong câu đó thì tôi đại khái hiểu được ý của đối phương.
Anh ta nghĩ Từ Chiêu đang bao che cho tôi.
“Sẽ không.” Tôi nói rất kiên quyết, “Bách Lâm chẳng có lý do gì để tự sát cả, chúng em đã lên kế hoạch xong xuôi là tối sẽ cùng ăn lẩu, còn hẹn cuối tuần đi xem phim, anh ấy nói Giáng Sinh sẽ dẫn em đi gặp các anh, bảo em đến lúc đó nhớ đổi giọng gọi ba mẹ và anh hai, anh ấy sẽ không tự sát, tuyệt đối sẽ không, chắc chắn sẽ không!”
Nói đến đó tôi hơi kích động, người run lẩy bẩy, cứ như trái tim sẽ bất ngờ ngừng đập bất cứ khi nào.
Chắc là người đàn ông đó không ngờ tôi sẽ phản ứng như vậy, vội thả cái ly xuống bước đến đây nắm vai tôi để tôi bình tĩnh lại.
Tôi không bình tĩnh nổi, tôi hận không thể chết đi.
“Em sẽ không hại anh ấy, em yêu anh ấy.” Hình như tôi khóc, không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là có nước mắt rớt xuống quần, “Em muốn bắt tên hung thủ, muốn giết kẻ đó.”
Tôi không biết mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ lúc đó mình quá kích động, vốn đã mấy ngày liên tiếp không được nghỉ ngơi đầy đủ, sau đó người lả đi gần như hư thoát.
Anh trai của Bách Lâm kéo tôi nằm lên giường, tôi nói phòng mình ở cách vách nhưng anh ta phớt lờ.
Anh ta cởi áo khoác ra cho tôi rồi bỏ lên sofa, cởi giày, còn kéo chăn đắp kín người tôi, từ đầu chí cuối chẳng nói gì, cũng không biểu lộ nét mặt gì, thậm chí ánh mắt không chạm mặt tôi một giây nào.
Tôi nhìn anh ta một lúc rồi không dám nhìn nữa.
Nhìn anh ta, đặc biệt là khi chăm sóc tôi thì sẽ chỉ làm tôi càng nhung nhớ người yêu mình.
Tôi cắn chăn, nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi, quá mệt mỏi, mệt đến nỗi căn bản không biết lúc nào mình sẽ sụp đổ, quá đau thương, đau thương đến nỗi cảm giác bản thân đang chết mòn từng giây từng phút.
Tôi muốn biết đến cùng cõi âm có lạnh không, muốn biết Bách Lâm có đang chờ tôi không, muốn biết đến khi tôi giết được hung thủ rồi đi tìm anh thì có phải vẫn kịp không.
Liên tục nghĩ ngợi lung tung như vậy, rốt cục bị nhấm chìm bởi cơn mệt lử của mấy ngày, mắt ngâm trong biển nước mắt, mơ màng thiếp đi.
Tôi mơ một giấc mơ, trong mơ bốn phía đen đặc, giơ tay không thấy năm ngón.
Từ xa truyền đến tiếng bước chân, vừa nghe biết ngay là của Bách Lâm.
Anh càng bước càng gần, tôi mừng rỡ.
Nhưng chờ đến khi anh đứng trước mặt tôi, tôi lại không nhìn thấy anh.
Tối quá, tôi giơ tay ra sờ được thân thể lạnh lẽo của đối phương, ôm chầm lấy anh, hỏi anh có lạnh không.
Anh chỉ khóc, nói xin lỗi tôi.
Người cần xin lỗi không phải là em ư, là em không chăm sóc tốt cho anh nên làm anh bị tổn thương.
Tôi kéo anh đi về, nhưng quay người mới phát hiện không biết nơi nào mới là đường về nhà.
Tôi hoảng hốt, điên cuồng tìm kiếm, nhưng xung quanh ngoại trừ bóng tối ra thì không có gì cả.
Tính quay lại dặn Bách Lâm đừng nôn nóng, tôi sẽ dẫn anh về nhà nhưng bỗng phát hiện bàn tay tôi vẫn nắm biến mất từ lúc nào rồi.
Tôi không cảm nhận được anh, lớn tiếng gọi mà anh không còn đáp lại.
Tôi giật mình choàng tỉnh, trong phòng chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn bàn, trên chiếc giường lớn đủ để ba người ngủ có mỗi tôi nằm giữa.
Tôi ngồi dậy, thấy anh trai của Bách Lâm đang hút thuốc ở sân thượng.
Tôi đứng lên, kéo cánh cửa kính ra.
Anh ta quay đầu nhìn tôi, thở dài không nói gì.
Tôi đứng bên cạnh, mùi khói thuốc nồng nặc xộc đến, tôi gián tiếp hít một hơi thật sâu mùi thuốc lá.
Mặt trăng ngoài kia lớn và sáng vô cùng, nhưng lại chẳng thể nhìn thấy được Bách Lâm của tôi.
Tôi nhìn anh ta, càng khó chịu trong lòng.
Hai anh em họ quá giống nhau, nhưng tôi biết giống chỉ là cái xác bề ngoài thôi, từ câu đầu tiên anh ta nói tôi đã biết họ hoàn toàn khác nhau.
Chúng tôi không nói chuyện nhiều, cũng không có gì để nói, thậm chí tôi sợ anh ta hỏi gì đó, vì có thể là tôi không trả lời được.
Đến bây giờ, pháp y đã tiến hành khám nghiệm tử thi, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được Bách Lâm không còn đây.
Người đang sống sờ sờ như thế, sáng sớm trước khi ra ngoài còn nói tối muốn ăn lẩu, sau khi tan ca tôi đi mua nguyên liệu nấu, còn mua trái cây anh thích ăn, nhưng người không còn nữa.
Muốn tôi chấp nhận thế nào đây.
Chúng tôi bên nhau năm năm, trong năm năm chưa từng cãi nhau, tôi và anh đều là người rất lý trí, gặp bất cứ chuyện gì cũng đều sẽ ngồi xuống từng người nêu quan điểm của mình rồi đưa ra quyết định.
Tôi nghĩ cho đến tận giờ, chuyện điên cuồng nhất tôi từng làm trong cuộc đời mình đó là sống bên Bách Lâm.
Bởi vì tình yêu vốn dĩ nằm ngoài kế hoạch của tôi.
Tôi chuẩn bị sẵn sàng sẽ luôn đi bên anh, mãi đến khi nào anh không cần nữa mới thôi.
Chúng tôi sống rất hòa hợp, loại cảm giác được yêu câu chữ không miêu tả hết được.
Anh đã trở thành không khí của tôi, mất đi anh có lẽ tôi cũng sống không được bao lâu.
Nhưng phải thừa nhận rằng không phải trong năm năm chúng tôi chưa từng xuất hiện vấn đề nào, bệnh của tôi đã đủ khiến cả hai mệt mỏi.
Mặc dù anh nói không sao cả, nói chúng tôi có thể yêu trên tinh thần, nhưng sống cùng một chỗ, dù tôi không chú ý đi chăng nữa, nhưng dục vọng của đàn ông không thể giấu được.
Chúng tôi cùng ngủ trên một chiếc giường, nhưng mỗi người quấn một cái chăn riêng.
Giống với bài hát nào đó, giữa chúng ta cách một dải ngân hà.
Rất nhiều đêm tôi tỉnh giấc, đập vào tai là tiếng thở dốc kìm nén của anh, anh đang làm gì tôi biết chứ, nhưng tôi không thể bảo mình quay lại ôm anh được.
Tôi chỉ đành nhắm mắt, tận lực phân tán sự chú ý của bản thân, vì một khi nghĩ quá sâu tôi sẽ buồn nôn, tôi không muốn làm anh đau lòng, cũng không cho phép mình làm vậy.
Những buổi tối đó, tôi bị cảm giác áy náy bao trùm, mỗi lần phát sinh chuyện như thế tôi luôn thấy mình nợ Bách Lâm mấy đời cũng không trả hết.
Trong quan điểm tình yêu của những người bình thường, tình dục là chất xúc tác của tình yêu, nó không phải là cái cần phải có, nhưng không có nó thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của tình nhân.
Bách Lâm biết vấn đề của tôi, trước giờ chưa từng yêu cầu tôi làm gì, thậm chí anh chỉ hôn tay, lòng bàn tay, mu bàn tay của tôi, những nơi được anh hôn đến giờ nóng rát vô cùng.
Anh thích ôm tôi, lấy ôm ấp thay thế cho hôn nhau và làm tình.
Tôi cũng thích cảm giác được anh ôm, cực kỳ an lòng, rất trân quý.
Nhưng sau này sẽ không có nữa, những cái ôm đã rời xa tôi mãi mãi rồi.
Từ Chiêu và anh trai của Bách Lâm nói gì tôi không biết, cũng không có hứng thú biết.
Tôi chẳng muốn nghe gì hết, chỉ muốn tĩnh lặng hoài niệm người yêu của mình.
Nhưng tôi vẫn muốn biết kết quả, đến cùng là anh bị giết hay là tự sát.
Tôi không tin Bách Lâm sẽ tự sát, không hợp lý tí nào, anh ấy không nỡ bỏ tôi đâu.
Bước ra khỏi cảnh cục, tôi dẫn anh trai của Bách Lâm đến khách sạn.
Tôi khách khí gọi anh ta là “Ngài Hình”, thật ra tim đã đau đớn giày xéo, vốn mường tượng lần đầu gặp mặt sẽ tươi cười gọi anh ta là “Anh hai” giống như Bách Lâm.
Nhưng Bách Lâm không còn đây, anh ấy chết rồi.
Anh chết, mọi thứ xung quanh tôi dường như cũng đều chết theo anh.
Cây cối chúng tôi chăm có lẽ chẳng bao lâu sẽ khô héo, căn nhà bị dán giấy niêm phong chẳng mấy chốc sẽ phủ đầy bụi bặm, mà tôi từng được anh nâng trong lòng bàn tay thương yêu chở che chẳng bao lâu cũng sẽ ngã quỵ.
Nhanh thôi, nhưng không phải hiện tại.
Bởi tôi còn chưa biết chân tướng, tôi hi vọng có thể tự tay giết chết tên đã hại Bách Lâm, tất cả cùng đồng quy vu tận.
Tôi nán lại khách sạn, sau khi anh trai của Bách Lâm giận dữ đẩy tôi vào vách cửa rồi thả ra.
Khoảnh khắc đó tâm trạng chúng tôi đều hoàn toàn sụp đổ, tôi biết Bách Lâm là người thân chung của chúng tôi, chuyện anh ấy rời đi tạo thành thương tổn thế nào với cả hai.
Lưng bị va đập rất đau nhưng tôi hi vọng có thể đau thêm chút nữa.
Khóc lóc thật sự mất mặt, nhưng tôi không nén nổi.
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết khi ngẩng đầu lên, người đàn ông có ngoại hình giống hệt với Bách Lâm đang dựa vào tường lặng lẽ chảy nước mắt.
Tôi quen biết Bách Lâm mười năm, thương nhau năm năm, còn bọn họ gần như là đến thế giới này cùng lúc với nhau.
Tôi nhìn anh ta, thấu cái gọi là đau như cắt.
Bỗng muốn nói lời xin lỗi với anh ta, nhưng mở miệng lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh nào.
Thời gian trôi đi, trời sập tối, tia sáng trong căn phòng tối dần đi.
Anh ta mở đèn, đi vào nhà vệ sinh.
Tôi nghe thấy tiếng nước, sau đấy đối phương gọi tôi đến rửa mặt.
Lúc đứng dậy tôi hơi váng đầu, đi đến cửa nhà vệ sinh thì thấy anh ta đang quay đầu nhìn mình.
Trong nháy mắt ấy tôi nảy sinh ảo giác, tưởng rằng người đứng đó là Bách Lâm.
Đáng tiếc, không phải.
Bọn họ là hai người khác nhau.
Chúng tôi đều bình tâm lại, anh trai của Bách Lâm rót hai ly nước để lên bàn.
Chúng tôi ngồi trên sofa, một người bên trái một người bên phải.
“Cậu biết nó có dính líu với ai không?” Anh ta khàn giọng, mắt đỏ ngầu, nói xong nhìn chằm chằm tôi.
Tôi lắc đầu, Bách Lâm là người tốt như thế, sao có khả năng dính líu với ai.
“Cậu biết không,” anh ta cầm lấy ly nước dùng một lần, do dự rồi bỏ xuống lại, “Thật ra có một người đáng nghi nhất.”
Tôi ngạc nhiên, nhíu mày, bức thiết muốn biết là ai.
Nhưng lại nghe thấy anh ta nói: “Chính là cậu.”
Tôi ngỡ như nghe được câu chuyện hài hước, tôi yêu anh ấy như vậy, sao có thể sẽ giết anh được cơ chứ.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên ở bên nhau, tôi đã muốn sống với anh đến cuối đời, muốn già đi thành ông lão cùng anh, đi dạo trong công viên xách lồng chim hát ngâm nga trong ánh ráng chiều, dọc theo con sông được đào để bảo vệ thành, đi đến khi nào chúng tôi không đi nổi nữa mới thôi.
Tôi gửi gắm tất thảy tình yêu và tất thảy hi vọng lên người Bách Lâm, mà lại đi giết anh? Trừ khi tôi thật sự điên rồi.
Tôi sững sờ vài giây, nở nụ cười còn khó xem hơn cả khóc.
Tôi hỏi: “Anh, sao lại nghi ngờ em vậy?”
Anh ta thâm trầm nhìn tôi, đôi mắt mang theo sự xem xét, giống như con dao bén nhọn, lưỡi dao chống ngay ngực tôi.
“Vị cảnh sát hôm nay hình như rất quen với cậu.” Anh ta lại nói.
Nhắc đến Từ Chiêu, tôi chau mày.
“Xem ra tôi nói đúng rồi.” Anh ta uống ngụm nước, đứng dậy đi về phía bình nước uống.
“Anh ấy là hàng xóm lúc nhỏ của em.” Tôi nhỏ giọng nói, “Bọn em biết nhau đã nhiều năm, đúng lúc vụ án này do anh ấy phụ trách.”
“Cậu ta nói với tôi là cậu ta nghĩ Bách Lâm tự sát.”
Anh ta nói xong câu đó thì tôi đại khái hiểu được ý của đối phương.
Anh ta nghĩ Từ Chiêu đang bao che cho tôi.
“Sẽ không.” Tôi nói rất kiên quyết, “Bách Lâm chẳng có lý do gì để tự sát cả, chúng em đã lên kế hoạch xong xuôi là tối sẽ cùng ăn lẩu, còn hẹn cuối tuần đi xem phim, anh ấy nói Giáng Sinh sẽ dẫn em đi gặp các anh, bảo em đến lúc đó nhớ đổi giọng gọi ba mẹ và anh hai, anh ấy sẽ không tự sát, tuyệt đối sẽ không, chắc chắn sẽ không!”
Nói đến đó tôi hơi kích động, người run lẩy bẩy, cứ như trái tim sẽ bất ngờ ngừng đập bất cứ khi nào.
Chắc là người đàn ông đó không ngờ tôi sẽ phản ứng như vậy, vội thả cái ly xuống bước đến đây nắm vai tôi để tôi bình tĩnh lại.
Tôi không bình tĩnh nổi, tôi hận không thể chết đi.
“Em sẽ không hại anh ấy, em yêu anh ấy.” Hình như tôi khóc, không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là có nước mắt rớt xuống quần, “Em muốn bắt tên hung thủ, muốn giết kẻ đó.”
Tôi không biết mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ lúc đó mình quá kích động, vốn đã mấy ngày liên tiếp không được nghỉ ngơi đầy đủ, sau đó người lả đi gần như hư thoát.
Anh trai của Bách Lâm kéo tôi nằm lên giường, tôi nói phòng mình ở cách vách nhưng anh ta phớt lờ.
Anh ta cởi áo khoác ra cho tôi rồi bỏ lên sofa, cởi giày, còn kéo chăn đắp kín người tôi, từ đầu chí cuối chẳng nói gì, cũng không biểu lộ nét mặt gì, thậm chí ánh mắt không chạm mặt tôi một giây nào.
Tôi nhìn anh ta một lúc rồi không dám nhìn nữa.
Nhìn anh ta, đặc biệt là khi chăm sóc tôi thì sẽ chỉ làm tôi càng nhung nhớ người yêu mình.
Tôi cắn chăn, nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi, quá mệt mỏi, mệt đến nỗi căn bản không biết lúc nào mình sẽ sụp đổ, quá đau thương, đau thương đến nỗi cảm giác bản thân đang chết mòn từng giây từng phút.
Tôi muốn biết đến cùng cõi âm có lạnh không, muốn biết Bách Lâm có đang chờ tôi không, muốn biết đến khi tôi giết được hung thủ rồi đi tìm anh thì có phải vẫn kịp không.
Liên tục nghĩ ngợi lung tung như vậy, rốt cục bị nhấm chìm bởi cơn mệt lử của mấy ngày, mắt ngâm trong biển nước mắt, mơ màng thiếp đi.
Tôi mơ một giấc mơ, trong mơ bốn phía đen đặc, giơ tay không thấy năm ngón.
Từ xa truyền đến tiếng bước chân, vừa nghe biết ngay là của Bách Lâm.
Anh càng bước càng gần, tôi mừng rỡ.
Nhưng chờ đến khi anh đứng trước mặt tôi, tôi lại không nhìn thấy anh.
Tối quá, tôi giơ tay ra sờ được thân thể lạnh lẽo của đối phương, ôm chầm lấy anh, hỏi anh có lạnh không.
Anh chỉ khóc, nói xin lỗi tôi.
Người cần xin lỗi không phải là em ư, là em không chăm sóc tốt cho anh nên làm anh bị tổn thương.
Tôi kéo anh đi về, nhưng quay người mới phát hiện không biết nơi nào mới là đường về nhà.
Tôi hoảng hốt, điên cuồng tìm kiếm, nhưng xung quanh ngoại trừ bóng tối ra thì không có gì cả.
Tính quay lại dặn Bách Lâm đừng nôn nóng, tôi sẽ dẫn anh về nhà nhưng bỗng phát hiện bàn tay tôi vẫn nắm biến mất từ lúc nào rồi.
Tôi không cảm nhận được anh, lớn tiếng gọi mà anh không còn đáp lại.
Tôi giật mình choàng tỉnh, trong phòng chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn bàn, trên chiếc giường lớn đủ để ba người ngủ có mỗi tôi nằm giữa.
Tôi ngồi dậy, thấy anh trai của Bách Lâm đang hút thuốc ở sân thượng.
Tôi đứng lên, kéo cánh cửa kính ra.
Anh ta quay đầu nhìn tôi, thở dài không nói gì.
Tôi đứng bên cạnh, mùi khói thuốc nồng nặc xộc đến, tôi gián tiếp hít một hơi thật sâu mùi thuốc lá.
Mặt trăng ngoài kia lớn và sáng vô cùng, nhưng lại chẳng thể nhìn thấy được Bách Lâm của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất