Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)
Chương 13: .
Biến thái?!
Vẻ mặt anh đẹp trai cứng đờ, anh nhìn cậu thanh niên xù lông đang điên cuồng xoa môi, hận không thể xé nó xuống trước mặt, khóe miệng nhếch lên một độ cung tràn đầy hứng thú, song ánh mắt lại lộ ra vài phần vô tội, lên án nói: "Rõ ràng là em xông lên hôn anh trước mà...."
Sao em có thể mở miệng mắng anh là biến thái chứ?!
"Ngậm mồm."
Da Úc Dạ Bạc vốn rất trắng, gần như trong suốt, biểu cảm trên mặt có bất kỳ thay đổi nhỏ nào đều có thể thấy rõ ràng, ví dụ như bây giờ, mắt thường cũng thấy rõ khuôn mặt trắng nõn từ từ đỏ bừng từ mặt đến tai.
Tuy rằng chính xác là ngoài ý muốn hôn phải anh đẹp trai này, còn giơ một tay vừa được công thêm thuộc tính lực bộc phát tát người ta một phát, song chẳng phải các cụ ta vẫn có câu 'thẹn quá hóa giận' sao.
Úc Dạ Bạc đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi phun một chữ: "Xéo."
Vì vậy, anh chàng đẹp trai cứ vậy mà bị đuổi ra khỏi nhà.
Đêm đó, Úc Dạ Bạc vọt vào phòng tắm điên cuồng rửa mặt, chà môi đến nỗi sắp rách da mới ngừng.
Sau đó, hôm sau, Úc Dạ Bạc sốt rồi.
Một đêm này cậu không cách nào ngủ ngon, thần kinh vì quá kích động khiến cậu rơi vào trạnh thái nửa tình nửa mê, phảng phất như chỉ cần nhắm mắt sẽ trở về tòa nhà xám đen kia.
Mạch suy nghĩ hỗn loạn không ngừng, huyệt thái dương như bị kim châm chích, tay vừa nâng lên kéo theo toàn bộ cơ thể đau nhức rã rời.
Lại còn rất đói bụng.
Cổ họng đau rát không bật ra nổi một từ, Úc Dạ Bạc dùng toàn bộ sức lực kêu một tiếng, gọi xong mới nhớ mẹ mình nửa tháng nay chưa từng về nhà.
Tệ hơn nữa, da dày cậu bắt đầu co rút đau đớn.
Úc Dạ Bạc khó chịu muốn chết, cậu muốn gọi điện thoại nhưng không còn chút sức lực, chỉ muốn ngủ, mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy bên tai có tiếng nói chuyện.
"Em không sao chứ?"
"Cục cưng, thuốc nhà em để ở chỗ nào?"
"Này, tỉnh dậy đi."
Úc Dạ Bạc bức bối nhăn mày, cổ họng khàn khàn không kiên nhẫn nói: "Anh đi ra ngoài...đừng làm phiền tôi."
Giọng nói kia biết điều im lặng, quay người đi ra ngoài, trước khi đi còn đóng cửa, hình như thật sự không muốn chăm lo cho cậu.
Chỉ là hơn 20 phút sau, cửa phòng bị đẩy ra một lần nữa, Úc Dạ Bạc ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, chóp mũi hơi giật giật.
Thơm quá, phô mai?
Nhà ai đang nấu đồ ăn thế?
Sau đó, cậu nghe thấy một giọng nói trầm ấm dễ chịu bên tai: "Em tỉnh chưa? Anh mua chút đồ ăn, muốn ngồi dậy nếm thử không?"
Úc Dạ Bạc cố sức mở to mắt, phát hiện đầu giường thật sự đặt nột bát khoai lang đỏ phô mai cậu thích nhất.
Càng ngạc nhiên hơn là lại có người ngồi xổm cạnh giường, đỡ cậu dậy, múc một thìa khoai lang đưa đến bên miệng cậu.
Phô mai vừa mềm vừa dẻo, vị sữa nồng đậm bùng nổ vị giác, khoai lang bên dưới tan dưới đầu lưỡi, ngọt lịm.
Úc Dạ Bạc tưởng rằng bản thân đang mơ.
"A~~~...thêm một miếng nữa nào."
Giọng nói vốn trầm thấp lạnh lùng giờ phút này mang theo vài phần hương vị dỗ dành con nít.
Úc Dạ Bạc nghe lời há miệng, người cho ăn vô cùng kiên nhẫn, không thúc giục vội vã, từ từ đút từng thìa để cậu ăn xong chỗ khoai lang này. Tinh bột trong khoai làm giảm chứng hạ đường huyết, dạ dày cũng không còn đau như lúc trước, khuôn mặt trắng xanh bắt đầu có thêm chút máu.
Dạ dày dễ chịu, cơ thể thoải mái hơn nhiều, cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn, định ngả lưng xuống giường, giọng nói kia lại bắt chuyện với cậu: "Khoan hẵng ngủ, em ngồi dậy uống thuốc đi, vẫn còn sốt nhẹ đây này."
Mãi đến tận khi nước ấm trôi qua cổ họng Úc Dạ Bạc mới tỉnh táo được một chút, cảm thấy hình như có chỗ không đúng.
Cmn ai đây?
Úc Dạ Bạc trợn trừng hai mắt, một cái đầu tổ quạ và khuôn mặt đẹp trai không tỳ vết đứng cạnh mép giường đập vào mắt cậu.
Mái tóc đen ngắn sắc bén, mày kiếm mắt sáng, đường nét từ trán đến cằm vô cùng tinh tế. Đôi mắt tuy to nhưng không mang chút cảm giác nào gọi là ngập nước, trái lại lỗ ra một cỗ lạnh lẽo. Con ngươi đen láy, so với người bình thường còn đen hơn, hố đen trong đáy mắt như muốn hút hồn người vào bên trong.
Người đàn ông nhìn cậu, kiềm lòng không nổi, cười nhẹ phả vào tai cậu hai câu: "Cục cưng, bộ dạng vừa tỉnh ngủ của em đáng yêu thật đấy."
?!
Úc Dạ Bạc tỉnh thêm vài phần, nhận ra anh đẹp trước mặt là ai, hơn nữa còn nhớ về chuyện xảy ra đêm qua, nháy mắt cả khuôn mặt đen xì, đường nét mềm mại âm u có thể nhéo ra nước, buột miệng thốt lên: "Sao anh còn chưa xéo?"
"Được được, bây giờ anh xéo liền."
Bệnh nhân lớn nhất.
Người đàn ông phất phất tay đứng dậy: "Nếu em thấy chỗ nào không thoải mái nhớ gọi anh, anh đứng ngoài cửa canh em."
Xong xuôi anh lui ra ngoài cửa phòng, tiếp tục đối mặt với vách tường 'diện bích tư quá'.
(*) Diện bích tư quá: Quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm.
Anh nhẹ nhàng dựa lên khung cửa, tầm mắt bên phải xuất hiện một màn hình màu lam lơ lửng, bên trên là thông tin về thuộc tính cơ thể của Úc Dạ Bạc, dưới cùng có một thanh dài màu xanh lục, bên cạnh viết ba chữ to 'Độ hảo cảm'.
Bên trong thanh dài trống rỗng, chứng minh bây giờ Úc Dạ Bạc không có chút hảo cảm nào với anh, không những không có, có khi còn là số âm.
"Anh đứng chỗ này canh anh ấy một đêm, nhưng hình như anh trai không thích anh đâu."
Sau lưng người đàn ông xuất hiện một cô bé váy đỏ tay ôm gấu bông.
Cô bé này chính là Thẩm Nguyệt Nguyệt. Sau khi rời khỏi tòa nhà những vết thương trên người bé đã lành lại toàn bộ, bệnh câm cũng được chữa khỏi, thoạt nhìn không khác nào đứa trẻ bình thường là bao.
Dường như Tần Hoài Chu không thèm quan tâm đến vấn đề này, nghiêng mặt liếc nhìn cô bé: "Sao em còn chưa đi?"
Giọng điệu người đàn ông vô cùng lạnh lùng bá đạo, không chút khách sáo, khuôn mặt điển trai không có lấy một ý cười, lộ ra cỗ khí chất cuồng ngạo cao cao tại thượng.
Không giống vẻ bề ngoài dịu dàng ân cần như lúc chăm sóc Úc Dạ Bạc, tưởng chừng như hai người khác nhau.
Cô bé không phục bĩu môi: "Hừ, anh đừng có mà đắc ý, tập tranh em đã trao cho anh ấy, chỉ cần em muốn em cũng có thể mãi đi theo..."
Chưa kịp dứt lời, đột nhiên một ánh mắt âm u lạnh lẽo phóng qua.
Đôi mắt đen tuyền của người đàn ông híp lại, đôi môi mím chặt từ từ nhếch lên độ cong tà ác, rõ ràng là khuôn mặt rõ ràng đang cười lại mang đến cho người ta cảm giác bức bách sợ hãi tim đập chân run.
Hai chiếc răng nanh vừa nhọn vừa sắc lộ ra ngoài, giống như con sói hung ác đang ra sức bảo vệ đồ ăn.
Theo lẽ thường mà nói, lẽ ra một lệ quỷ như Thẩm Nguyệt Nguyệt không nên sợ một tấm thẻ đạo cụ mới đúng. Rõ ràng chỉ là tấm thẻ đạo cụ không rõ công dụng nhưng giờ phút này, không hiểu sao đáy lòng Thẩm Nguyệt Nguyệt sinh ra cảm giác ớn lạnh.
Cô bé lập tức ôm chặt gấu bông run rẩy bay về phía sau: "Em, em nói giỡn á mà, giữa trưa xử lý xong chuyện em sẽ rời đi..."
Thấy cô bé thức thời, người đàn ông vô cùng hài lòng, không chú ý đến cô bé nữa. Thấy bên trong không có động tĩnh, anh nhẹ nhàng đẩy cửa lén nhìn vào trong.
Úc Dạ Bạc uống thuốc ngủ liều cao, mặt giấu dưới gối, sợi tóc mềm mại như lông mèo tản ra xung quanh, nhịp thở đều đặn ổn định.
Cậu vô thức động đậy người một chút, cẳng tay trắng nõn ôm chặt gối đầu co thành con tôm.
Người đàn ông đi vào, nhặt tấm chăn rơi dưới đất, nhẹ nhàng đắp lên người Úc Dạ Bạc.
"Anh..anh có quen anh ấy không?" Cô bé hơi tò mò.
Bé không hiểu vì sao chỉ mới gặp mà người đàn ông trước mặt lại có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt nhường vậy với Úc Dạ Bạc, hơn nữa...bé nhìn Úc Dạ Bạc bên cạnh anh, bé rất có thiện cảm với anh ấy nha.
Cái nhan sắc đỉnh cao này, sắp chói mù mắt bé đấy có biết không!
....
Sau khi uống thuốc hạ sốt, Úc Dạ Bạc ngủ ngon hơn nhiều, mãi đến tận tối mịt mới tỉnh lại. Cổ họng vẫn còn hơi đau, miệng khát khô, cậu vừa ho khan hai tiếng đã có cốc nước đưa đến tận miệng.
"Em tỉnh rồi?"
Người đàn ông ngồi bên giường, giọng điệu lộ ra vài phần quan tâm.
Úc Dạ Bạc mở mắt nhăn mày: "Anh...."
Người đàn ông đứng dậy, lùi về sau nửa bước, vừa vặn che lấp ánh sáng chói mắt, trong tầm mắt ướt át mơ hồ của Úc Dạ Bạc, đường nét sắc bén trên khuôn mặt anh ngày dần hiện rõ.
"Quên chưa?" Môi mỏng của anh khẽ mím, vô hại cười cười: "Anh chính là thẻ đạo cụ mà em rút được."
Tất nhiên sao cậu có thể quên cho được. Hôm qua ngoài ý muốn hôn tên này đã không nói, thế mà anh ta còn dám duỗi lưỡi vào.
"Anh là cái thằng biến thái..." Thấy sắc mặt cậu thanh niên ngày càng khó coi, người đàn ông hơi thở dài: "Cục cưng ngoan, em còn giận hả? Đâu phải anh cố ý, huống chi anh cũng là lần đầu tiên, em cũng đâu có thiệt...."
Mẹ nó còn dám mở mồm nhắc lại. Úc Dạ Bạc hung ác trợn trừng mắt liếc xéo anh một cái.
"Được rồi được rồi, anh không nhắc nữa, em uống nước trước đi." Người đàn ông không bận tâm nhiều, đưa cốc đến bên miệng cậu.
Con hàng này lúc bị bệnh tính khí vô cùng tợn. Vừa rồi mấy lần mơ mơ màng màng tỉnh lại vài lần, vừa nhìn thấy anh sắc mặt đã đen như đáy nồi, anh nhìn nhiều thành quen rồi.
Vốn Úc Dạ Bạc còn dịnh tự thân cầm ly nước, kết quả không nhắc nổi tay, lần này còn cậy mạnh nữa thì có vẻ hơi ngang ngược quá mức, cuối cũng chỉ đành lạnh mặt uống xong cốc nước.
"Em muốn ăn gì không, anh đút cho."
"....Không, không thèm."
Cậu có cảm giác bản thân được chăm nuôi không khác gì thú cưng.
"Được, vậy anh ra ngoài nhé." Đáy mắt người đàn ông hiện lên vài phần mất mát. Lông mi của anh rất dài, song không cong mà thẳng tắp rủ xuống, bóng râm che ngợp mí mắt tạo cảm giác yếu đuối vài phần.
Khiến người ta không sao chịu nổi.
Trong cái nhìn của Úc Dạ Bạc cũng vậy, thậm chí hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ: "Chờ chút."
"Sao thế?" Người đàn ông quay đầu, khóe miệng nhếch lên độ cong vui vẻ.
"...." Suýt chút nữa Úc Dạ Bạc bị nụ cười trên khuôn mặt anh làm chói mù mắt, nhanh chóng dời tầm mắt.
Sau khi hạ sốt, đầu óc cậu dần dần thanh tỉnh, khuôn mặt tái nhợt có thêm vài phần huyết sắc, tinh thần cũng tốt hơn một chút. Cậu với tay cầm điếu thuốc trên tủ đầu giường, ngậm vào miệng, dựa vào thành giường đánh giá người đàn ông đứng bên cạnh.
Bình tĩnh mà nói, khuôn mặt kia thật sự rất đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với diễn viên nam trong giới giải trí, nhìn gần, đường nét thâm thúy trên gương mặt còn phảng phát mang chút con lai.
"Có chuyện gì vậy?" Khóe miệng người đàn ông lại nhếch lên, hình như đang rất vui vẻ, còn cố tình phóng điện với cậu.
Mí mắt Úc Dạ Bạc giật giật, hơi dời tầm mắt: "Rốt cuộc anh là người hay quỷ."
"Anh cũng không biết." Người đàn ông thẳng thừng dứt khoát trả lời.
Úc Dạ Bạc nhớ tới một đống thuộc tính bị che mờ của tên này, cậu cầm bật lửa từ trong tủ đầu giường, chân mày nhíu chặt: "Anh cũng không biết là sao?"
"Ừm thì, cục cưng em..."
"Dừng." Da đầu Úc Dạ Bạc tê dại, nhanh chóng bảo y ngậm miệng: "Tôi tên là Úc Dạ Bạc, không phải cục cưng."
"Ồ, gọi vậy không được hả? Anh còn tường đó là tên em, bởi vì nó rất đúng với em." Người đàn ông bày ra vẻ mặt như vừa sực tỉnh.
"...." Nhất thời Úc Dạ Bạc không biết tên này ngu thật hay cố tình giả ngu.
Người đàn ông tiếp tục nói: "Em là người đầu tiên mang anh ra ngoài, trước ngày hôm nay anh đã phải sống trong một không gian hoàn toàn tăm tối, ký ức đứt đoạn không nhớ rõ." Ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay cậu, thành thật nói: "Về thuộc tính và kỹ năng cá nhân của bản thân, chính anh cũng không rõ lắm."
"Vậy anh..." Úc Dạ Bạc ngậm điếu vào miệng, lười biếng dựa vào giường: "Nói trắng ra là không có công dụng gì hả?"
Người đàn ông bặm chặt môi, dùng giọng điệu như mấy tên đa cấp đẩy mạnh tiêu thụ: "Anh biết đặt cơm."
Úc Dạ Bạc: "Ông đây cũng biết."
Người đàn ông: "Anh có thể vì em học nấu ăn."
Úc Dạ Bạc: "Ông đây không cần."
Người đàn ông: "Em bị bệnh, cần người bên cạnh chăm sóc."
Úc Dạ Bạc: "Ông đây sắp khỏi rồi."
"...." Cơ mặt người đàn ông nhịn không được co giật.
Úc Dạ Bạc nhẹ nhàng cười 'xùy' một tiếng, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, bắt đầu nghiên cứu cách làm sao để thu hồi tấm thẻ thoạt nhìn chả được tích sự gì này.
Tuy người đàn ông nom qua có vẻ không mang ác ý với cậu, đích thực hôm nay cũng nhờ anh chăm sóc cả ngày, nhưng nói thế nào đi chăng nữa trong nhà đột nhiên nhiều thêm một người xa lạ, còn không rõ là người hay quỷ, cảm giác này thật chẳng yên tâm chút nào.
Vào lúc cậu đang chăm chú tìm kiếm nút thu hổi trên điện thoại, bên tai vang lên tiếng 'bộp'. Một cánh tay rắn rỏi vươn ra chống trên vách tường ngang tai cậu, vừa ngẩng đầu đã đối diện với cặp mắt đen tuyền kia.
"Có ai từng nói cho em biết, khi em bị bệnh cũng rất đáng yêu không?"
Người đàn ông chăm chú nhìn thằng nhóc chuyên qua cầu rút ván này, ý cười trên mặt không giảm, ngón tay thon dài rút điếu thuốc trong miệng cậu ném vào thùng rác: "Tên của anh là Tần Hoài Chu."
Úc Dạ Bạc liếm liếm môi, hắng giọng, nhướn mày nhìn anh: "Không phải anh nói mình không nhớ rõ à?"
"Tới gần em tự dưng nhớ ra á." Tần Hoài Chu duỗi tay nắm cằm cậu thanh niên, đầu ngón tay miết nhẹ lên môi cậu một cái: "Nếu gần thêm chút nữa, có khi anh nhớ ra thêm nhiều thứ nữa đấy."
"Muốn thử xem không? Hửm?"
Đầu người đàn ông cúi ngày một gần, lấy tư thế kabedon vô cùng chuẩn xác ấn cậu ở đầu giường, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy như muốn hút linh hồn bé nhỏ của cậu vào trong.
"Này." Úc Dạ Bạc nhíu mày, có chút mất tự nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác: "Nói chuyện nói bằng mồm, đừng có táy máy tay chân, cũng đừng có dí sát mặt vào tôi như vậy."
Gay khí ngập phòng rồi đây này.
"Trên miệng em dính nước." Tần Hoài Chu đưa giọt nước trên đầu ngón tay cho cậu xem, nở nụ cười thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn.
Ồ, ngây thơ quá nhỉ.
Úc Dạ Bạc nhấc mí mắt, nhìn anh ngồi trên ghế, đột
Vẻ mặt anh đẹp trai cứng đờ, anh nhìn cậu thanh niên xù lông đang điên cuồng xoa môi, hận không thể xé nó xuống trước mặt, khóe miệng nhếch lên một độ cung tràn đầy hứng thú, song ánh mắt lại lộ ra vài phần vô tội, lên án nói: "Rõ ràng là em xông lên hôn anh trước mà...."
Sao em có thể mở miệng mắng anh là biến thái chứ?!
"Ngậm mồm."
Da Úc Dạ Bạc vốn rất trắng, gần như trong suốt, biểu cảm trên mặt có bất kỳ thay đổi nhỏ nào đều có thể thấy rõ ràng, ví dụ như bây giờ, mắt thường cũng thấy rõ khuôn mặt trắng nõn từ từ đỏ bừng từ mặt đến tai.
Tuy rằng chính xác là ngoài ý muốn hôn phải anh đẹp trai này, còn giơ một tay vừa được công thêm thuộc tính lực bộc phát tát người ta một phát, song chẳng phải các cụ ta vẫn có câu 'thẹn quá hóa giận' sao.
Úc Dạ Bạc đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi phun một chữ: "Xéo."
Vì vậy, anh chàng đẹp trai cứ vậy mà bị đuổi ra khỏi nhà.
Đêm đó, Úc Dạ Bạc vọt vào phòng tắm điên cuồng rửa mặt, chà môi đến nỗi sắp rách da mới ngừng.
Sau đó, hôm sau, Úc Dạ Bạc sốt rồi.
Một đêm này cậu không cách nào ngủ ngon, thần kinh vì quá kích động khiến cậu rơi vào trạnh thái nửa tình nửa mê, phảng phất như chỉ cần nhắm mắt sẽ trở về tòa nhà xám đen kia.
Mạch suy nghĩ hỗn loạn không ngừng, huyệt thái dương như bị kim châm chích, tay vừa nâng lên kéo theo toàn bộ cơ thể đau nhức rã rời.
Lại còn rất đói bụng.
Cổ họng đau rát không bật ra nổi một từ, Úc Dạ Bạc dùng toàn bộ sức lực kêu một tiếng, gọi xong mới nhớ mẹ mình nửa tháng nay chưa từng về nhà.
Tệ hơn nữa, da dày cậu bắt đầu co rút đau đớn.
Úc Dạ Bạc khó chịu muốn chết, cậu muốn gọi điện thoại nhưng không còn chút sức lực, chỉ muốn ngủ, mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy bên tai có tiếng nói chuyện.
"Em không sao chứ?"
"Cục cưng, thuốc nhà em để ở chỗ nào?"
"Này, tỉnh dậy đi."
Úc Dạ Bạc bức bối nhăn mày, cổ họng khàn khàn không kiên nhẫn nói: "Anh đi ra ngoài...đừng làm phiền tôi."
Giọng nói kia biết điều im lặng, quay người đi ra ngoài, trước khi đi còn đóng cửa, hình như thật sự không muốn chăm lo cho cậu.
Chỉ là hơn 20 phút sau, cửa phòng bị đẩy ra một lần nữa, Úc Dạ Bạc ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, chóp mũi hơi giật giật.
Thơm quá, phô mai?
Nhà ai đang nấu đồ ăn thế?
Sau đó, cậu nghe thấy một giọng nói trầm ấm dễ chịu bên tai: "Em tỉnh chưa? Anh mua chút đồ ăn, muốn ngồi dậy nếm thử không?"
Úc Dạ Bạc cố sức mở to mắt, phát hiện đầu giường thật sự đặt nột bát khoai lang đỏ phô mai cậu thích nhất.
Càng ngạc nhiên hơn là lại có người ngồi xổm cạnh giường, đỡ cậu dậy, múc một thìa khoai lang đưa đến bên miệng cậu.
Phô mai vừa mềm vừa dẻo, vị sữa nồng đậm bùng nổ vị giác, khoai lang bên dưới tan dưới đầu lưỡi, ngọt lịm.
Úc Dạ Bạc tưởng rằng bản thân đang mơ.
"A~~~...thêm một miếng nữa nào."
Giọng nói vốn trầm thấp lạnh lùng giờ phút này mang theo vài phần hương vị dỗ dành con nít.
Úc Dạ Bạc nghe lời há miệng, người cho ăn vô cùng kiên nhẫn, không thúc giục vội vã, từ từ đút từng thìa để cậu ăn xong chỗ khoai lang này. Tinh bột trong khoai làm giảm chứng hạ đường huyết, dạ dày cũng không còn đau như lúc trước, khuôn mặt trắng xanh bắt đầu có thêm chút máu.
Dạ dày dễ chịu, cơ thể thoải mái hơn nhiều, cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn, định ngả lưng xuống giường, giọng nói kia lại bắt chuyện với cậu: "Khoan hẵng ngủ, em ngồi dậy uống thuốc đi, vẫn còn sốt nhẹ đây này."
Mãi đến tận khi nước ấm trôi qua cổ họng Úc Dạ Bạc mới tỉnh táo được một chút, cảm thấy hình như có chỗ không đúng.
Cmn ai đây?
Úc Dạ Bạc trợn trừng hai mắt, một cái đầu tổ quạ và khuôn mặt đẹp trai không tỳ vết đứng cạnh mép giường đập vào mắt cậu.
Mái tóc đen ngắn sắc bén, mày kiếm mắt sáng, đường nét từ trán đến cằm vô cùng tinh tế. Đôi mắt tuy to nhưng không mang chút cảm giác nào gọi là ngập nước, trái lại lỗ ra một cỗ lạnh lẽo. Con ngươi đen láy, so với người bình thường còn đen hơn, hố đen trong đáy mắt như muốn hút hồn người vào bên trong.
Người đàn ông nhìn cậu, kiềm lòng không nổi, cười nhẹ phả vào tai cậu hai câu: "Cục cưng, bộ dạng vừa tỉnh ngủ của em đáng yêu thật đấy."
?!
Úc Dạ Bạc tỉnh thêm vài phần, nhận ra anh đẹp trước mặt là ai, hơn nữa còn nhớ về chuyện xảy ra đêm qua, nháy mắt cả khuôn mặt đen xì, đường nét mềm mại âm u có thể nhéo ra nước, buột miệng thốt lên: "Sao anh còn chưa xéo?"
"Được được, bây giờ anh xéo liền."
Bệnh nhân lớn nhất.
Người đàn ông phất phất tay đứng dậy: "Nếu em thấy chỗ nào không thoải mái nhớ gọi anh, anh đứng ngoài cửa canh em."
Xong xuôi anh lui ra ngoài cửa phòng, tiếp tục đối mặt với vách tường 'diện bích tư quá'.
(*) Diện bích tư quá: Quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm.
Anh nhẹ nhàng dựa lên khung cửa, tầm mắt bên phải xuất hiện một màn hình màu lam lơ lửng, bên trên là thông tin về thuộc tính cơ thể của Úc Dạ Bạc, dưới cùng có một thanh dài màu xanh lục, bên cạnh viết ba chữ to 'Độ hảo cảm'.
Bên trong thanh dài trống rỗng, chứng minh bây giờ Úc Dạ Bạc không có chút hảo cảm nào với anh, không những không có, có khi còn là số âm.
"Anh đứng chỗ này canh anh ấy một đêm, nhưng hình như anh trai không thích anh đâu."
Sau lưng người đàn ông xuất hiện một cô bé váy đỏ tay ôm gấu bông.
Cô bé này chính là Thẩm Nguyệt Nguyệt. Sau khi rời khỏi tòa nhà những vết thương trên người bé đã lành lại toàn bộ, bệnh câm cũng được chữa khỏi, thoạt nhìn không khác nào đứa trẻ bình thường là bao.
Dường như Tần Hoài Chu không thèm quan tâm đến vấn đề này, nghiêng mặt liếc nhìn cô bé: "Sao em còn chưa đi?"
Giọng điệu người đàn ông vô cùng lạnh lùng bá đạo, không chút khách sáo, khuôn mặt điển trai không có lấy một ý cười, lộ ra cỗ khí chất cuồng ngạo cao cao tại thượng.
Không giống vẻ bề ngoài dịu dàng ân cần như lúc chăm sóc Úc Dạ Bạc, tưởng chừng như hai người khác nhau.
Cô bé không phục bĩu môi: "Hừ, anh đừng có mà đắc ý, tập tranh em đã trao cho anh ấy, chỉ cần em muốn em cũng có thể mãi đi theo..."
Chưa kịp dứt lời, đột nhiên một ánh mắt âm u lạnh lẽo phóng qua.
Đôi mắt đen tuyền của người đàn ông híp lại, đôi môi mím chặt từ từ nhếch lên độ cong tà ác, rõ ràng là khuôn mặt rõ ràng đang cười lại mang đến cho người ta cảm giác bức bách sợ hãi tim đập chân run.
Hai chiếc răng nanh vừa nhọn vừa sắc lộ ra ngoài, giống như con sói hung ác đang ra sức bảo vệ đồ ăn.
Theo lẽ thường mà nói, lẽ ra một lệ quỷ như Thẩm Nguyệt Nguyệt không nên sợ một tấm thẻ đạo cụ mới đúng. Rõ ràng chỉ là tấm thẻ đạo cụ không rõ công dụng nhưng giờ phút này, không hiểu sao đáy lòng Thẩm Nguyệt Nguyệt sinh ra cảm giác ớn lạnh.
Cô bé lập tức ôm chặt gấu bông run rẩy bay về phía sau: "Em, em nói giỡn á mà, giữa trưa xử lý xong chuyện em sẽ rời đi..."
Thấy cô bé thức thời, người đàn ông vô cùng hài lòng, không chú ý đến cô bé nữa. Thấy bên trong không có động tĩnh, anh nhẹ nhàng đẩy cửa lén nhìn vào trong.
Úc Dạ Bạc uống thuốc ngủ liều cao, mặt giấu dưới gối, sợi tóc mềm mại như lông mèo tản ra xung quanh, nhịp thở đều đặn ổn định.
Cậu vô thức động đậy người một chút, cẳng tay trắng nõn ôm chặt gối đầu co thành con tôm.
Người đàn ông đi vào, nhặt tấm chăn rơi dưới đất, nhẹ nhàng đắp lên người Úc Dạ Bạc.
"Anh..anh có quen anh ấy không?" Cô bé hơi tò mò.
Bé không hiểu vì sao chỉ mới gặp mà người đàn ông trước mặt lại có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt nhường vậy với Úc Dạ Bạc, hơn nữa...bé nhìn Úc Dạ Bạc bên cạnh anh, bé rất có thiện cảm với anh ấy nha.
Cái nhan sắc đỉnh cao này, sắp chói mù mắt bé đấy có biết không!
....
Sau khi uống thuốc hạ sốt, Úc Dạ Bạc ngủ ngon hơn nhiều, mãi đến tận tối mịt mới tỉnh lại. Cổ họng vẫn còn hơi đau, miệng khát khô, cậu vừa ho khan hai tiếng đã có cốc nước đưa đến tận miệng.
"Em tỉnh rồi?"
Người đàn ông ngồi bên giường, giọng điệu lộ ra vài phần quan tâm.
Úc Dạ Bạc mở mắt nhăn mày: "Anh...."
Người đàn ông đứng dậy, lùi về sau nửa bước, vừa vặn che lấp ánh sáng chói mắt, trong tầm mắt ướt át mơ hồ của Úc Dạ Bạc, đường nét sắc bén trên khuôn mặt anh ngày dần hiện rõ.
"Quên chưa?" Môi mỏng của anh khẽ mím, vô hại cười cười: "Anh chính là thẻ đạo cụ mà em rút được."
Tất nhiên sao cậu có thể quên cho được. Hôm qua ngoài ý muốn hôn tên này đã không nói, thế mà anh ta còn dám duỗi lưỡi vào.
"Anh là cái thằng biến thái..." Thấy sắc mặt cậu thanh niên ngày càng khó coi, người đàn ông hơi thở dài: "Cục cưng ngoan, em còn giận hả? Đâu phải anh cố ý, huống chi anh cũng là lần đầu tiên, em cũng đâu có thiệt...."
Mẹ nó còn dám mở mồm nhắc lại. Úc Dạ Bạc hung ác trợn trừng mắt liếc xéo anh một cái.
"Được rồi được rồi, anh không nhắc nữa, em uống nước trước đi." Người đàn ông không bận tâm nhiều, đưa cốc đến bên miệng cậu.
Con hàng này lúc bị bệnh tính khí vô cùng tợn. Vừa rồi mấy lần mơ mơ màng màng tỉnh lại vài lần, vừa nhìn thấy anh sắc mặt đã đen như đáy nồi, anh nhìn nhiều thành quen rồi.
Vốn Úc Dạ Bạc còn dịnh tự thân cầm ly nước, kết quả không nhắc nổi tay, lần này còn cậy mạnh nữa thì có vẻ hơi ngang ngược quá mức, cuối cũng chỉ đành lạnh mặt uống xong cốc nước.
"Em muốn ăn gì không, anh đút cho."
"....Không, không thèm."
Cậu có cảm giác bản thân được chăm nuôi không khác gì thú cưng.
"Được, vậy anh ra ngoài nhé." Đáy mắt người đàn ông hiện lên vài phần mất mát. Lông mi của anh rất dài, song không cong mà thẳng tắp rủ xuống, bóng râm che ngợp mí mắt tạo cảm giác yếu đuối vài phần.
Khiến người ta không sao chịu nổi.
Trong cái nhìn của Úc Dạ Bạc cũng vậy, thậm chí hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ: "Chờ chút."
"Sao thế?" Người đàn ông quay đầu, khóe miệng nhếch lên độ cong vui vẻ.
"...." Suýt chút nữa Úc Dạ Bạc bị nụ cười trên khuôn mặt anh làm chói mù mắt, nhanh chóng dời tầm mắt.
Sau khi hạ sốt, đầu óc cậu dần dần thanh tỉnh, khuôn mặt tái nhợt có thêm vài phần huyết sắc, tinh thần cũng tốt hơn một chút. Cậu với tay cầm điếu thuốc trên tủ đầu giường, ngậm vào miệng, dựa vào thành giường đánh giá người đàn ông đứng bên cạnh.
Bình tĩnh mà nói, khuôn mặt kia thật sự rất đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với diễn viên nam trong giới giải trí, nhìn gần, đường nét thâm thúy trên gương mặt còn phảng phát mang chút con lai.
"Có chuyện gì vậy?" Khóe miệng người đàn ông lại nhếch lên, hình như đang rất vui vẻ, còn cố tình phóng điện với cậu.
Mí mắt Úc Dạ Bạc giật giật, hơi dời tầm mắt: "Rốt cuộc anh là người hay quỷ."
"Anh cũng không biết." Người đàn ông thẳng thừng dứt khoát trả lời.
Úc Dạ Bạc nhớ tới một đống thuộc tính bị che mờ của tên này, cậu cầm bật lửa từ trong tủ đầu giường, chân mày nhíu chặt: "Anh cũng không biết là sao?"
"Ừm thì, cục cưng em..."
"Dừng." Da đầu Úc Dạ Bạc tê dại, nhanh chóng bảo y ngậm miệng: "Tôi tên là Úc Dạ Bạc, không phải cục cưng."
"Ồ, gọi vậy không được hả? Anh còn tường đó là tên em, bởi vì nó rất đúng với em." Người đàn ông bày ra vẻ mặt như vừa sực tỉnh.
"...." Nhất thời Úc Dạ Bạc không biết tên này ngu thật hay cố tình giả ngu.
Người đàn ông tiếp tục nói: "Em là người đầu tiên mang anh ra ngoài, trước ngày hôm nay anh đã phải sống trong một không gian hoàn toàn tăm tối, ký ức đứt đoạn không nhớ rõ." Ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay cậu, thành thật nói: "Về thuộc tính và kỹ năng cá nhân của bản thân, chính anh cũng không rõ lắm."
"Vậy anh..." Úc Dạ Bạc ngậm điếu vào miệng, lười biếng dựa vào giường: "Nói trắng ra là không có công dụng gì hả?"
Người đàn ông bặm chặt môi, dùng giọng điệu như mấy tên đa cấp đẩy mạnh tiêu thụ: "Anh biết đặt cơm."
Úc Dạ Bạc: "Ông đây cũng biết."
Người đàn ông: "Anh có thể vì em học nấu ăn."
Úc Dạ Bạc: "Ông đây không cần."
Người đàn ông: "Em bị bệnh, cần người bên cạnh chăm sóc."
Úc Dạ Bạc: "Ông đây sắp khỏi rồi."
"...." Cơ mặt người đàn ông nhịn không được co giật.
Úc Dạ Bạc nhẹ nhàng cười 'xùy' một tiếng, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, bắt đầu nghiên cứu cách làm sao để thu hồi tấm thẻ thoạt nhìn chả được tích sự gì này.
Tuy người đàn ông nom qua có vẻ không mang ác ý với cậu, đích thực hôm nay cũng nhờ anh chăm sóc cả ngày, nhưng nói thế nào đi chăng nữa trong nhà đột nhiên nhiều thêm một người xa lạ, còn không rõ là người hay quỷ, cảm giác này thật chẳng yên tâm chút nào.
Vào lúc cậu đang chăm chú tìm kiếm nút thu hổi trên điện thoại, bên tai vang lên tiếng 'bộp'. Một cánh tay rắn rỏi vươn ra chống trên vách tường ngang tai cậu, vừa ngẩng đầu đã đối diện với cặp mắt đen tuyền kia.
"Có ai từng nói cho em biết, khi em bị bệnh cũng rất đáng yêu không?"
Người đàn ông chăm chú nhìn thằng nhóc chuyên qua cầu rút ván này, ý cười trên mặt không giảm, ngón tay thon dài rút điếu thuốc trong miệng cậu ném vào thùng rác: "Tên của anh là Tần Hoài Chu."
Úc Dạ Bạc liếm liếm môi, hắng giọng, nhướn mày nhìn anh: "Không phải anh nói mình không nhớ rõ à?"
"Tới gần em tự dưng nhớ ra á." Tần Hoài Chu duỗi tay nắm cằm cậu thanh niên, đầu ngón tay miết nhẹ lên môi cậu một cái: "Nếu gần thêm chút nữa, có khi anh nhớ ra thêm nhiều thứ nữa đấy."
"Muốn thử xem không? Hửm?"
Đầu người đàn ông cúi ngày một gần, lấy tư thế kabedon vô cùng chuẩn xác ấn cậu ở đầu giường, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy như muốn hút linh hồn bé nhỏ của cậu vào trong.
"Này." Úc Dạ Bạc nhíu mày, có chút mất tự nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác: "Nói chuyện nói bằng mồm, đừng có táy máy tay chân, cũng đừng có dí sát mặt vào tôi như vậy."
Gay khí ngập phòng rồi đây này.
"Trên miệng em dính nước." Tần Hoài Chu đưa giọt nước trên đầu ngón tay cho cậu xem, nở nụ cười thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn.
Ồ, ngây thơ quá nhỉ.
Úc Dạ Bạc nhấc mí mắt, nhìn anh ngồi trên ghế, đột
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất