Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

Chương 17: Đầu người

Trước Sau
"......"

Đù, ông giời con này suýt dọa cả đám lên cơn đau tim tập thề.

"Ù, ù..."

Cơn đau tim thứ nhất vừa đi, cơn đau tim thứ hai đã đến. Điện thoại trên người tất cả những người đang đứng đây bỗng đồng loạt rung lên, điên cuồng phát ra tiếng ù ù.

Cầm điện thoại ra xem, một tin nhắn hiện lên trong app 'Nhiệm vụ kinh dị'.

[Bạn đã tha gia nhóm chat, xác chết vô danh vừa gửi tin nhắn.]

Xác chết vô danh: "Đúng vậy, quy tắc của trò chơi chính là nội quy lớp học, vi phạm quy tắc sẽ phải chết đó nha~~"

Xác chết vô danh: "Về phần nội quy ó hỏ? Nói nhỏ cho mấy người biết nè, có tổng cộng 21 cái, nhưng cụ thể là gì mọi người có thể lấy cái chết của bản thân ra thử nghiệm, coi coi chết vì cái gì thì cái đó chính là nội quy ~~~"

Xác chết vô danh: "Hì hì, tôi sắp không chờ được đến lúc xem mấy người bị xé nát rùi..."

Nhìn thấy xác chết vô danh đột nhiên lòi ra, đám người làm nhiệm vụ hoảng sợ vô cùng.

Chắc hẳn bên kia vô cùng hài lòng trước phản ứng của họ: "Yên tâm nà, tôi sẽ chọn cái chết tàn khốc nhất để cho các người biết thế nào cái chết kinh khủng nhất."

"Hì hì hì....."

Mọi người mặt cắt không còn hột máu.

Ngay sau đó, một thông báo hiện lên.

[Tần Hoài Chu đã tham gia nhóm chat.]

Tần Hoài Chu: "Câm mõm thằng đbrr. Mày thử dọa người của ông mày sợ nữa xem?! Mày có tin ông vác xác mày vào nhà hỏa tang thiêu thành bã, sau đó rắc tro cốt của mày vào bồn cầu nhà vệ sinh không?"

Tần Hoài Chu: "Hì."

Xác chết vô danh: ????

Cái giọng hất mặt lên trời nhìn người bằng nửa con mắt này, cái này cái này...hình như không có trong kịch bản đúng không!!!

Khóe miệng Úc Dạ Bạc khẽ nhếch.

Là người đầu tiên làm nhiệm vụ đã dám dọa đánh dọa giết nữ quỷ, cậu vô cùng hài lòng với cách làm của Tần Hoài Chu, siêu cấp thoải mái.

Những người khác nhìn nhau ngơ ngác, có người hỏi: "Tần Hoài Chu...là ai?"

Úc Dạ Bạc không nói gì nhưng trên mặt đầy ý cười, con ngươi màu trà sáng rực.

Mọi người càng thêm kinh sợ, hiển nhiên là hiểu lầm, ánh mắt nhìn Úc Dạ Bạc như muốn nói: Tiếc quá đi mất, đẹp trai thế này hóa ra lại là tên biến thái.

Vu Khánh: "Vẫn còn tốt, chỉ có 21 điều. Bắt đầu từ bây giờ mọi người đều đứng im tại chỗ cho đến hừng đông ngày mai, không được di chuyển cũng không được phát ra tiếng động."

"Đúng đúng."

"Được, tất cả chúng ta đứng im chỗ này, ai cũng đừng mong rời đi."

Úc Dạ Bạc làm như không nghe thấy, một mình đi đến bên cạnh cửa sổ. Bây giờ đã là 7h30 tối, từ cửa sổ nhìn ra ngoài không có lấy một ánh đèn. Trường học giống được xây ở trên núi, đến cả đường giao thông quốc lộ cũng không thấy được.

Dưới lầu là sân bóng rổ cũ, ngọn đèn đường chiếu sáng khá kém, giữa sân bóng có một quả bóng rổ rách tung tóe, nhìn từ xa nom như cái đầu người.

Ý nghĩ vừa lóe lên, quả bóng rổ đã bắt đầu chuyển động lăn không ngừng. Rõ ràng không có gió lại một đường lăn đến dưới khung rổ.

Úc Dạ Bạc mặt không đổi sắc thu hồi tầm mắt nhìn mấy thứ dán trên bức tường bên cạnh. Bởi vì thời gian qua lâu mà giấy dán trên tường đã rơi xuống gần hết, chỉ còn hai ba tờ dính bên trên.

Ngoài hai tờ viết tay đã không nhìn rõ nét chữ, còn có một tấm giấy khen, bên trên viết: "Đại hội Thể dục Thể thao Trường Trung học Chí Tường năm học 2008 – 2009, chúc mừng lớp 1-2 đạt được giải thưởng đoàn đôi danh dự, vị trí hạng nhất."

Đây là một trường cấp 3 tư nhân tên Chí Tường. Nhìn xung quanh có thể đoán đây là một ngôi trường bán khép kín*, nhưng không rõ vì nguyên nhân gì mà bị bỏ hoang hơn mười năm, có lẽ phần lớn liên quan đến xác chết vô danh kia.



(*)Trường bán khép kín: Học sinh theo học bán khép kín phải ở trong trường từ thứ 2 đến thứ 6, cuối tuần có thể ra ngoài chơi hoặc về nhà. Phụ huynh học sinh được thăm con vào cuối tuần hoặc cuối mỗi tháng.(Theo nguồn Baidu)

Úc Dạ Bạc ghi nhớ mấy điều này, Tần Hoài Chu giúp cậu nhặt những tờ giấy rơi dưới đất. Ngoại trừ giấy khen, văn mẫu, báo cáo hàng tuần còn có tranh học sinh vẽ, viết đánh giá.

Thấy cậu đi lại khắp phòng không sao, Uông Lôi cũng đi theo tìm kiếm manh mối. Hiển nhiên cô cũng hiểu rõ phần thưởng và cách chấm điểm có quan hệ rất lớn với mức độ cống hiến, cũng cảm thấy không có chuyện không làm gì mà có thể dễ dàng vượt qua nhiệm vụ.

"Tôi đã kiểm tra ngăn tủ, vách tường, dưới ghế, kể cả sau cửa nhưng vẫn không thấy. Bên cậu thế nào rồi, có phát hiện gì không?"

"...." Úc Dạ Bạc khẽ lắc đầu.

Vậy nội quy lớp học chính xác đang được giấu ở chỗ nào?

"Reng reng reng...."

Tiếng chuông lớp học bén nhọn đột nhiên vang lên khiến tất cả người chơi có mặt trong phòng co cụm lại thành một đống run lẩy bẩy.

Úc Dạ Bạc như đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu, như đang rơi vào suy tư.

Sau khi tiếng chuông kết thúc, cậu đứng dậy.

"Này, khoan đã."

"Tôi fuck cả nhà anh, anh đang làm gì vậy hả?"

Trong tiếng la hét sợ hãi, cậu không do dự bước thẳng ra ngoài phòng học.

Nhìn hai chân Úc Dạ Bạc thò ra bên ngoài, hô hấp của mọi người chậm lại, đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.

Bóng người cao gầy dừng bước.

Một giây, hai giây, ba giây.

Cảnh tượng máu me như trong tưởng tượng không xảy ra, Úc Dạ Bạc từ từ xoay người: "Quả nhiên, chỉ có trong lúc học là không thể rời khỏi phòng học."

Mọi người: ?!

Còn nhớ tiếng chuông lớp học vang lên lúc mọi người tỉnh lại không? Nhiệm vụ bắt đầu tình từ lúc đó.

"Sự tồn tại của tiếng chuông không đơn giản chỉ dùng để dọa người chơi."

Hơn nữa đã là nội quy lớp học thì không thể để học sinh cả ngày ngồi trong lớp học đúng không? Nếu đã lục tung phòng học cũng không thể tìm thấy nội quy, vậy thì khả năng cao nó không có ở trong đây.

"Chính vì vậy tôi mới thử ra ngoài phòng xem có bị chết không." Úc Dạ Bạc bình tĩnh giải thích.

Mọi người nghe xong trợn mắt há hốc mồm, Vu Khánh nhỏ giọng cảm thán: "Thằng điên..."

Mọi người đều hận không thể trốn thật xa, vậy mà người này cư nhiên dám dùng mạng sống của bàn thân để thử quy tắc.

Tất nhiên, Úc Dạ Bạc không hành động lỗ mãng như vẻ bề ngoài. Trên thực tế cậu đã để sẵn ba thẻ bài chống đỡ trong túi, cộng thêm có sự bảo vệ của Tần Hoài Chu, cậu có thể đảm bảo nắm chắc tính mạng bản thân trong tay.

Úc Dạ Bạc cược thắng.

Cậu muốn ra ngoài tìm manh mối.

Nhưng Vu Khánh một mực bảo thủ kiên quyết không chịu đi, cảm thấy nếu đã quyết định cố thủ trong phòng học một đêm, vậy hà tất phải ra ngoài mạo hiểm làm gì.

Úc Dạ Bạc không thèm để tâm suy nghĩ của người khác, từ trước đến nay cậu luôn làm theo ý mình thích, cũng không cần bọn học trợ giúp, cài đặt đồng hồ bào thức lúc 8h sau đó xoay người rời khỏi lớp học.

Uông Lôi đi theo, còn có cả cậu nam sinh tên Trác Lê kia.

"Anh, anh ngầu quá đi mất." Trác Lê đi đến bên cậu, thể hiện sự sùng bái: "Cứ y như mấy nam chính trong truyện tranh ấy. Anh, anh đang làm gì vậy?"

Úc Dạ Bạc liếc mắt nhìn cu cậu một cái: "Trường nào cũng cấm học sinh đọc truyện tranh hết đó."

Nói cách khác, không chừng nội quy sẽ cấm học sinh thảo luận những vấn đề liên quan tới truyện tranh, nếu học sinh vi phạm, trong lòng tự biết kết cục.



Trác Lê: !!!!

Cậu nhóc nhanh chóng ngậm miệng.

Giống như bên trong phòng học, bên ngoài cũng cũ nát như vậy, hơn nữa còn không có đèn, đèn pin trên điện thoại chiếu qua, mặt đất phủ đầy bụi bặm.

Hơn nữa không biết tên rỗi hơi nào vứt một cái ghế giữa hành lang, lẻ loi đơn độc quay lưng về phía họ, thật giống như có người ngồi trên đó.

Tòa nhà dạy học vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể chỉ nghe thấy tiếng bước chân vang vọng. Ngoại trừ lớp 1-2 của họ, hầu như các cánh cửa lớp học khác đều đóng chặt, bên trên còn dán con dấu ghi tháng 8 năm 2010.

Khắp nơi đều lộ ra hơi thở chết chóc.

Uông Lôi nhỏ giọng: "Muốn vào bên trong xem không?"

Trác Lê cũng nhỏ giọng theo: "Hay thôi đi, em có hơi sợ."

Uông Lôi: "Nhưng nhỡ đâu có manh mối..."

Cô nói xong thấy Úc Dạ Bạc không có ý định muốn dừng, vì thế cũng đi theo, đi đến văn phòng.

Khả năng cao nội quy lớp học ở trong văn phòng, cho dù không có cũng có thể có manh mối khác. Dựa theo cốt truyện của phần lớn game kinh dị, đoán chừng lúc trước khi chết giáo viên nào đó không cam lòng, sau khi chết hóa thành oan hồn, dùng nội quy nguyền rủa học sinh, dẫn tới việc trường học phải đóng cửa.

Vì vậy bọn họ phải bắt đầu tìm kiếm từ văn phòng.

Văn phòng lâu năm phủ đầy bụi bặm, không khí vẩn đục, Úc Dạ Bạc phải dùng tay bịt kín miệng mũi mới dám đi vào.

Tuy nhiên, bên trong cũng trống trải như lớp học, chỉ có hai bàn làm việc cụt tay cụt chân và ba cái tủ nhựa, trên bàn đặt một số tạp chí năm đó, chai nước khoáng rỗng và túi đồ ăn vặt mốc meo.

Thoạt nhìn bề ngoài không có chỗ nào khác thường.

Trác Lê: "Mọi người ơi qua xem này, em tìm thấy một tờ lịch công tác."

Úc Dạ Bạc đang định đi qua, Uông Lôi bên cửa đột nhiên nói: "Hai người có nghe thấy tiếng động gì không?"

Trác Lê sửng sốt: "Không có ạ, tiếng gì vậy?"

Ba người nín thở lắng nghe, dần dần đều nghe thấy tiếng gì đó, bên ngoài vang lên tiếng 'cộp cộp cộp'.

Giống như tiếng bước chân ngày càng tới gần.

Úc Dạ Bạc lập tức nắm chặt đạo cụ trong túi, nhỏ giọng nói: "Đi ra ngoài xem."

Hành lang trừ bỏ lớp 1-2 không còn ánh sáng nào khác, cái ghế giữa hành lang xoay tròn, quay lại đối diện với bọn họ.

Trác Lê hút một ngụm khí lạnh, giọng nói run run: "Hình như tiếng động phát ra từ dưới lầu, dưới lầu..."

Đúng vậy, tiếng 'cộp cộp' kia giống như tiếng bước chân từ dưới lầu đi lên. Ba người từ hành lang đi xuống, tiếng động cách họ mỗi lúc một gần.

Ngay khi tiếng động đi đến góc cầu thang, Uông Lôi đột nhiên phát hiện: "Chờ đã, tiếng động này hình như không phải phát ra từ hướng đó."

Theo hướng ngón tay cô, bên ngoài cửa kính hành lang, ánh sáng phía xa xa tỏa sáng rực rỡ trên nền trời đêm.

'Bùm bùm bùm'

Cho đến khi quả pháo hoa cuối cùng được phóng lên, bầu trời quay lại với sự tĩnh lặng vốn có. Một lần nữa, cả tòa nhà dạy học rơi vào yên tĩnh.

Trác Lê thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Mẹ..." Cậu nhóc cố nuốt lời thô tục đến bên miệng về: "Hóa ra là pháo hoa, suýt dọa chết em."

Nhưng lời chưa kịp dứt. Phía sau đột nhiên xuất hiện tiếng động 'cộp cộp'.

?!

Tiếng động cực kỳ gần, cơ hồ ngay sát đằng sau. Úc Dạ Bạc lập tức xoay người, thấy một quả bóng rổ rách nát lăn ra từ góc tối, giống như quả cậu nhìn thấy bên cửa sổ ban nãy.

Đợi đến khi nó dừng lại, phía bên kìa vừa vặn xoay ra trước, lúc này ba người mới phát hiện, đây căn bản chả phải quả bóng rổ gì mà là một cái đầu người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau