Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)
Chương 53: Đánh động lũ quỷ, đoàn kết chính là sức mạnh
Người bình thường lấy đâu ra loại xương này?!
Tay trái Úc Dạ Bạc cầm mảnh xương kia, tay phải nhanh chóng mở điện thoại tìm đám ảnh vừa chụp, lựa một tấm rồi phóng to hết cỡ.
Đó là vị trí xương hàm dưới, chân răng rỗng tuếch, Úc Dạ Bạc cầm mảnh xương nhọn đối chiếu với hình.
Cho dù là hình dạng hay kích thước đều trùng khớp!
Mảnh xương sắc như kim nhọn này thế mà lại là răng của đứa trẻ!
Tần Hoài Chu gỡ ba lô trên lưng Úc Dạ Bạc xuống, đá văng ra xa.
Lý Thi Nhân trợn tròn hai mắt: “Răng, hàm răng?! Sao răng người có thể trông như thế được! Không đúng, sao trẻ con lại có răng nanh…. chẳng lẽ nó chính là con quái vật kia?!”
“Không thế thì còn gì nữa?” Úc Dạ Bạc nhìn chiếc ba lô nằm dưới đất, trong lòng càng ớn lạnh, lại bảo Tần Hoài Chu đá nó xa mình một chút.
Người bình thường làm sao có thể có bộ răng như kia?
“Không……” Hiển nhiên Lý Thi Nhân cũng thấy cực kỳ kinh ngạc, chú ngơ ngác buột miệng hỏi: “Tại sao lại như vậy, có phải có chỗ nào bị nhầm không, đây đúng là răng của nó hả? Không phải nó là nạn nhân à? Không phải mục đích của chúng ta là cứu nó ư? Sao nó có thể là quái vật cơ chứ?”
Úc Dạ Bạc hỏi ngược lại chú: “Ngay từ lúc bắt đầu nó đã rất lạ, một đứa trẻ bình thường làm sao đã biết viết chữ? Trong đống hộp mù chúng ta tìm được, vì sao những chữ bằng máu lại viết chính xác vị trí và thông tin cầu cứu, rõ ràng đây không phải chuyện mà một đứa trẻ sơ sinh có thể làm được.”
“Hay nó được con quỷ khác giúp đỡ?”
“Không có chuyện đó, nếu như nó thật sự giống đám quỷ nơi này đều là người bị hại, vậy vì sao con quỷ khác biết ôm nhau gào khóc, lại còn biết hợp tác bắt người? Chắc chắn đám quỷ ở đây có khả năng tư duy nhất định, nhưng kể từ khi chúng ta làm nhiệm vụ, chỉ cần tìm thấy hộp mù chúng nó sẽ lập tức đuổi theo sau.”
Bắt đầu từ cây lau nhà, chỉ cần lấy được hộp mù chúng sẽ lập tức quay đầu đuổi giết.
Lý Thi Nhân: “Nhưng hầu hết chúng nó đều không đuổi cùng giết tận, không chừng bọn nó biết chúng ta đến cứu người, nên mới…”
“Có lẽ đây chính là sức mạnh của ‘nó’.” Ngón tay Úc Dạ Bạc vuốt dọc theo mép răng nanh, gõ nhẹ một cái: “Không lẽ chú không nhận ra càng về sau nhiệm vụ này càng đơn giản sao? Ban đầu là hai chọn một, chọn sai, sau đó là bốn chọn một, chọn đúng. Cuối cùng không gian lộn xộn chồng chéo, tất cả hộp mù đều được mở ra. Đáng lẽ mọi chuyện phải kinh dị hơn, phải đáng sợ hơn mới đúng, nhưng may mắn của chúng ta lại tốt quá thể, tất cả hung hiểm đều tránh được hết.”
Thật sự là do vận may của Úc Dạ Bạc tăng lên sao?
Mơ ngủ chưa tỉnh à! Cái khác không dám bàn đến chứ riêng khoản này Úc Dạ Bạc luôn tự biết thân biết phận.
Cả đời này cậu còn lâu mới đỏ lên được.
“Ngoài chúng ta ra còn ai muốn rời khỏi đây nữa?”
Tất nhiên là đứa trẻ trong hộp mù!
“Nó đã bị nhốt ở nơi này suốt hơn hai mươi năm, so với chúng ta, nó mới là kẻ muốn chạy thoát nhất.”
“Kể cả vừa rồi, chú thử nghĩ xem vì sao đám quỷ không dám đến gần chúng ta?”
Lúc trước vì để tránh hộp mù rơi mất nên bọn họ luôn đặt nó ở trong phòng bảo vệ. Nhưng lần hành động cuối cùng này họ lại mang cả năm chiếc hộp mù theo bên người, vậy mà đám quỷ đông đúc trong bãi đậu xe lại chẳng thèm tấn công.
Hiển nhiên có chỗ bất thường.
“Là do chúng nó không dám tới gần!”
“Biết đâu chúng nó ngầm cho phép chúng ta đi.”
Úc Dạ Bạc mỉm cười: “Chú có dám tin lời mình vừa nói không?”
Đúng vậy, tuy ngoài miệng Lý Thi Nhân nói vậy nhưng rõ ràng ngữ điệu của chú lại tỏ vẻ cũng không chắc lắm.
Chỉ là chú không dám tin sự thật bày ra trước mặt, đứa trẻ mà họ bất chấp tính mạng muốn cứu hóa ra lại chính là một con quái vật! Thế giới quan của chú đã bị sụp đổ hoàn toàn!
“Vậy bây giờ chúng ta…” Lý Thi Nhân bỗng hét lên, một bàn tay bóp chặt cổ chú kéo ra đằng sau, kề con dao găm bén nhọn lên động mạch cổ.
Úc Dạ Bạc vội vàng nhấc đèn pin điện thoại, chợt thấy sau lưng Lý Thi Nhân có thêm một người. Kẻ này không phải ai khác, chính là tên lùn. Không biết gã đã lén lút xuống hầm gửi xe từ lúc nào.
Vừa rồi sự chú ý của hai người đều đặt vào bộ hài cốt, căn bản không hề chú ý phía sau, hơn nữa Lý Thi Nhân lại tình cờ đứng dưới cầu thang, sau lưng tối om, chỉ đến khi bị người ta bóp cổ mới giật mình.
Ban đầu Lý Thi Nhân còn tưởng là quỷ, chú lấy bùa định thân, hoảng loạn giãy giụa. Đợi đến khi quay đầu nhìn thấy tên lùn mới ngạc nhiên hỏi: “Thẩm Thiệu, cậu định làm gì, bị điên hả?”
Tên lùn không thèm liếc mắt nhìn chú, càng dùng sức bóp chặt cổ, con dao bén nhọn vẽ một đường máu trên cằm. Gã nhìn chằm chằm Úc Dạ Bạc hung tợn nói: “Thằng mặt trắng, mau giao đống hộp ra đây, nếu không tao xiên chết nó! Chúng mày không cho tao sống tao cũng không cho chúng mày sống yên, cùng lắm thì chết chung với nhau.”
“Đừng đừng đừng! Cậu nghe tôi nói đã……” Lý Thi Nhân đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, sợ tên lùn chẳng may lên cơn chém chết mình. Chú giơ tay tỏ vẻ bản thân vô hại: “Chúng ta đều bị lừa hết rồi, đứa trẻ này không phải loại tốt lành gì, nó chính là quái vật ăn thịt người hai mươi năm trước! Chính nó đã giết chết tất cả mọi người ở đây.”
“A, vậy thì làm sao?” Tên lùn nào thèm bận tâm: “Nó là mục tiêu nhiệm vụ, ai thèm quan tâm nó tốt hay xấu, giao đồ kết thúc nhiệm vụ nhanh.”
“Cái đầu mày chỉ để mọc tóc à?” Úc Dạ Bạc thực sự muốn nạy đầu gã ra để xem bên trong có chứa bã đậu thật không: “Nếu nó là kẻ giết người trong bệnh viện, vậy mày cảm thấy nộp nhiệm vụ là xong hả, đám quỷ nơi này sẽ dễ dàng buông tha cho kẻ đã giúp con quái vật chạy thoát à?”
Từ trước đến giờ app chưa từng trói buộc bất cứ thứ gì sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Quái vật nhỏ biến mất, nhưng đám quỷ vẫn còn tồn tại!
Bây giờ đám quỷ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng chờ đến khi quái vật nhỏ bị app tiễn đi chỗ khác rồi những người này có thể sống sót rời khỏi trung tâm thương mại sao?
Đứa học sinh lớp một còn biết đáp án nữa là!
Tên lùn cười lạnh: “Tất nhiên tao có thể ra ngoài rồi.” Gã dương dương tự đắc hất vai, vẻ mặt khoe khoang không thèm che giấu.
Chỉ thấy tờ bùa dán trước cửa phòng bảo vệ đã yên vị trên vai gã lúc nào không hay.
Sắc mặt Úc Dạ Bạc bỗng trầm xuống: “Thân Quân bị mày……”
Bảo sao trên người gã dính đầy máu tươi!
Thân Quân bị thương, đi lại khó khăn, nếu tên lùn muốn xé lá bùa thì hắn muốn cản cũng không cản nổi.
“Đị*t con mẹ mày đừng lảm nhảm dài dòng, đưa hộp mù cho tao nhanh lên!”
Úc Dạ Bạc nhíu mày, im lặng nắm chặt tay, từ từ lùi về bên cạnh ba lô: “Tần Hoài Chu, đưa cho nó.”
Tần Hoài Chu nhặt ba lô ném qua chỗ tên lùn.
“Còn thứ trong tay mày, mở ra cho tao xem!” Tên lùn nhìn Úc Dạ Bạc mở hộp mù thứ sáu, thấy cậu ném đồ cho mình mới thả Lý Thi Nhân ra, vội vàng nhặt ba lô chứa hộp mù rồi chạy lên lầu.
Gã biết Úc Dạ Bạc có thẻ đạo cụ rất mạnh, không dám dừng chân, sợ bị đoạt mất đồ nên gã tính chạy thật xa mới nộp nhiệm vụ. Nhưng gã vừa mới đặt chân vào hành lang lầu một, chợt nghe thấy Úc Dạ Bạc đằng sau hét to: “Này…. quái vật cắn chết mấy người bỏ chạy đến nơi rồi, mấy người còn đứng ngẩn tò te ra đấy làm gì?”
“Đứng góp vui cái gì! Mau cản nó lại!”
“Nó muốn chạy thật kìa, mấy người chuẩn bị tinh thần ở đây vĩnh viễn đi!”
Giọng chàng trai vô cùng êm tai, nhưng lại chẳng mang theo chút cảm xúc nào. Gào được hai câu, Úc Dạ Bạc cảm thấy hình như không có tác dụng mấy bèn quay sang hỏi Lý Thi Nhân: “Chú Lý, chú làm giáo viên dạy môn gì?”
Lý Thi Nhân che miệng vết thương trên cằm trả lời: “Thật ra năm ngoái tôi đã từ chức rồi, trước kia làm giáo viên dạy văn.”
“Thế thì còn gì bằng.”
Vài giây sau, tên lùn đứng trên lầu một chợt nghe thấy chất giọng tình cảm trầm ấm thấm đẫm tinh thần nhà giáo nhân dân của Lý Thi Nhân vang lên: “Kính chào bạn bè thân bằng cố hữu gần xa, từng quỷ hồn ngụ ở chốn này. Không lẽ mọi người đã quên nó uống máu ăn thịt của mình như thế nào, không lẽ đã quên nó tàn nhẫn ăn thịt con cái mình ra sao? Đó đều là những sinh mệnh mới vừa đặt chân đến thế giới này.”
“Đáng ra lũ trẻ phải được hưởng một cuộc sống vui tươi, đáng ra mọi người phải được sống cuộc sống hạnh phúc bên gia đình, nhưng tất cả chưa kịp bắt đầu đã bị con quái vật kia tàn nhẫn phá hủy.”
“Mọi người cam lòng không? Chẳng lẽ mọi người không muốn báo thù? Hai mươi năm, nghĩ thử xem hai mươi năm đó người thân nơi trần thế trải qua thế nào, nghĩ thử xem cha mẹ đã đau đớn ra sao? Từng giây từng phút bọn họ đều tưởng nhớ hoài niệm về mọi người.”
Giọng Lý Thi Nhân vốn dĩ đã to, thông qua hành lang bỗng trở nên vang vọng khắp trung tâm thương mại trống trải.
“Hãy vùng lên để chấm dứt kiếp nô lệ! Hãy dùng máu thịt xây nên Vạn Lý Trường Thành mới của chúng ta! Đừng để sợ hãi cản bước chân, không lẽ bao người còn thua mình nó? Chết thì đã chết rồi, chúng ta còn cái gì để sợ?”
“Đoàn kết là sức mạnh! Sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép, cứng hơn cả sắt, mạnh hơn cả thép!”*
Tiếng hát trầm bổng mạnh mẽ vô cùng cuốn hút, khiến cho ý chí chiến đấu sục sôi dâng trào.
Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu đồng thời giơ ngón cái like tới tấp.
Có khi hồi xưa Lý Thi Nhân đam mê làm giáo viên âm nhạc nhưng bố mẹ lại bắt đi dạy văn cũng nên.
Mới đầu Lý Thi Nhân đúng là bị Úc Dạ Bạc ép không trâu bắt chó đi cày, lời văn rời rạc khô cằn, nhưng càng nói lại càng chân thành dạt dào cảm xúc. Cũng không biết do vết thương ở cằm lên cơn đau hay nhớ đến người vợ đã mất của mình, chú bỗng bật khóc, giọng nói nức nở đầy chân tình.
Đợi đến khi chú nói xong câu cuối cùng, toàn bộ trung tâm thương mại chìm vào khoảng lặng. Mấy giây sau, trong bãi đậu xe chợt vang lên tiếng khóc nỉ non ai oán.
“Hu hu hu… tôi chết thảm quá mà…”
Tựa như giọt nước tràn ly, một quân bài domino đổ xuống dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền.
“Hu hu hu… trả con cho tôi… trả con cho tôi đây…”
“Tôi mới có 18 tuổi đầu, tôi chết không cam lòng, không cam lòngggg…”
“Chồng tôi vẫn đang đợi tôi về, anh ấy vẫn đang đợi tôi trở về!”
Tiếng kêu khóc của vô số oan hồn lệ quỷ như sóng thần quét qua, tựa như một đám bệnh nhân tâm thần cuồng loạn chất chứa biết bao oán hận!
Tên lùn:???
Gã bị một loạt tiếng khóc gào dọa cho hồn lìa khỏi xác, suýt chút nữa trượt chân vấp té.
Nào ngờ lại còn chiêu này, thằng mặt trắng kia đúng là loại hiểm độc!
Gã chửi thầm một tiếng rồi tăng tốc chạy về cửa lớn, nhưng đám quỷ đã lên cơn điên sao có thể dễ dàng để gã đi được?
Từng bóng quỷ kêu gào xuất hiện từ trong bóng tối, bọn chúng làm lơ Úc Dạ Bạc và Lý Thi Nhân, há to miệng như chậu máu, lộ ra hàm răng sắc bén, phi như bay đuổi theo tên lùn.
Úc Dạ Bạc nhân cơ hội chạy trốn, hai người vừa mới chạy vào phòng bảo vệ, chợt phát hiện toàn bộ màn hình giám sát bên phải đã biến thành màu đen.
Sau khoảng thời gian ngắn ngủi chìm vào bóng tối, màn hình bỗng nhiễu loạn, hình ảnh biến đổi lần nữa. Đợi đến khi màn hình giám sát sáng lên lần thứ hai, không gian trung tâm thương mại đã hoàn toàn biến mất.
Nơi đây đã bị bệnh viện ma ám nuốt chửng sạch sành sanh!
Sảnh lớn tối đen im lặng, phòng mổ dính đầy máu tươi.
“Thân Quân, cậu đâu rồi?”
“Ở dưới gầm bàn.” Lý Thi Nhân kéo hắn ra xem.
Bụng Thân Quân bị đâm ba nhát, đã chết.
“Tên rác rưởi kia!” Lý Thi Nhân hận nghiến răng nghiến lợi, đỏ mắt tức giận nói: “Chỉ sợ ngay từ lúc đầu gã đã mưu ma chước quỷ muốn ngồi một chỗ làm ngư ông đắc lợi.”
Đúng lúc này bọn họ chợt nghe thấy tiếng thét sợ hãi của tên lùn vang lên.
Đám quỷ hồn đã vây quanh gã, vô số bàn tay vươn ra muốn bóp cổ, tấm bùa trên vai bắt đầu phát huy tác dụng. Đống tay quỷ như bị điện giật bắn ngược trở về, nhưng có thể thấy rõ vòng vây của quỷ đang dần thu hẹp, cách gã ngày một gần.
“Mẹ kiếp!” Khó khăn lắm gã mới bò ra được đến cửa, cố gắng khống chế ngón tay phát run, mở app ấn nút [Gửi nhiệm vụ].
Nhưng màn hình lại hiện lên thông báo [Gửi nhiệm vụ thất bại, chưa đủ mục tiêu nhiệm vụ.]
Tại sao lại như vậy?!
Rõ ràng gã đã lấy được sáu blind box, rõ ràng gã đã lấy được mà!
Đầu gã mướt mát mồ hôi, điên cuồng ấn nút [Gửi nhiệm vụ].
Nhưng cho dù gã có ấn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì màn hình vẫn luôn hiện lên thông báo [Gửi nhiệm vụ thất bại, chưa đủ mục tiêu nhiệm vụ.]
[Gửi nhiệm vụ thất bại, chưa đủ mục tiêu nhiệm vụ.]
[Gửi nhiệm vụ thất bại, chưa đủ mục tiêu nhiệm vụ.]
……
“A a a a a!!” Tên lùn như phát điên, tự giựt tóc mình rồi quỳ rạp xuống đất, trong miệng bật ra tiếng kêu gào tuyệt vọng.
Con đường sống sót ở ngay trước mặt, nhưng đám quỷ hồn kinh khủng cũng cách gã gần hơn, khiến gã không chạy thoát được.
Trong phòng bảo vệ lúc này, Úc Dạ Bạc móc tay vào túi lấy ra một chiếc răng sắc nhọn!
Giây phút tên lùn xuất hiện cậu đã lén đưa chiếc răng này cho Tần Hoài Chu, người đàn ông nhân cơ hội giấu sau lưng Úc Dạ Bạc.
Tên lùn cũng không biết sự tồn tại của đống răng, hiển nhiên sẽ không biết bên trong thiếu gì.
Vậy nên ngay cả khi họ không thể kích động lòng thù hận của lũ quỷ thì tên lùn cũng đừng mơ cuỗm đồ rồi rời khỏi đây một mình.
“Chúng ta nên làm sao bây giờ?” Lý Thi Nhân hỏi: “Đám quỷ hồn ngoài kia có thể giải quyết con quái vật không? Nếu nó bị xử lý thì chúng ta vẫn có thể nộp nhiệm vụ chứ?”
“Khó nói lắm.”
Cậu đoán sức chiến đấu của quái vật chắc hẳn rất mạnh nên lúc trước đám quỷ không dám đánh trả.
Mà cho dù đám quỷ thất bại đi chăng nữa thì chưa chắc quái vật nhỏ bỏ qua cho họ.
…kể cả có muốn buông tha, Úc Dạ Bạc cậu cũng không muốn.
Liều mạng dốc sức chỉ vì để cứu một con quái vật đã tàn sát biết bao người ra ngoài? Ha ha, Úc Dạ Bạc càng nghĩ càng tức hộc máu, làm một streamer game kinh dị theo đuổi cách vượt màn hoàn mỹ, cậu tuyệt đối không cho phép chuyện như thế này xuất hiện trong sự nghiệp chơi game của mình.
Úc Dạ Bạc bước nhanh đến trước màn hình giám sát, ánh mắt quét nhanh qua màn hình: “Nếu không gian bệnh viện đã đi ra, vậy biện pháp phá giải chắc chắn nằm ở bên trong.”
“Phải rồi!” Lý Thi Nhân như chợt nghĩ tới điều gì: “Hiến tế! Rất có thể con quái vật nhỏ kia bị bọn họ triệu hồi, không phải trong phim kinh dị hay có chi tiết hiến tế trẻ con với thiếu nữ để ác quỷ bám vào người sao? Chúng ta có thể đi tìm đàn hiến tế hoặc tài liệu liên quan đến hiến tế để tìm biện pháp phá giải.”
Tay trái Úc Dạ Bạc cầm mảnh xương kia, tay phải nhanh chóng mở điện thoại tìm đám ảnh vừa chụp, lựa một tấm rồi phóng to hết cỡ.
Đó là vị trí xương hàm dưới, chân răng rỗng tuếch, Úc Dạ Bạc cầm mảnh xương nhọn đối chiếu với hình.
Cho dù là hình dạng hay kích thước đều trùng khớp!
Mảnh xương sắc như kim nhọn này thế mà lại là răng của đứa trẻ!
Tần Hoài Chu gỡ ba lô trên lưng Úc Dạ Bạc xuống, đá văng ra xa.
Lý Thi Nhân trợn tròn hai mắt: “Răng, hàm răng?! Sao răng người có thể trông như thế được! Không đúng, sao trẻ con lại có răng nanh…. chẳng lẽ nó chính là con quái vật kia?!”
“Không thế thì còn gì nữa?” Úc Dạ Bạc nhìn chiếc ba lô nằm dưới đất, trong lòng càng ớn lạnh, lại bảo Tần Hoài Chu đá nó xa mình một chút.
Người bình thường làm sao có thể có bộ răng như kia?
“Không……” Hiển nhiên Lý Thi Nhân cũng thấy cực kỳ kinh ngạc, chú ngơ ngác buột miệng hỏi: “Tại sao lại như vậy, có phải có chỗ nào bị nhầm không, đây đúng là răng của nó hả? Không phải nó là nạn nhân à? Không phải mục đích của chúng ta là cứu nó ư? Sao nó có thể là quái vật cơ chứ?”
Úc Dạ Bạc hỏi ngược lại chú: “Ngay từ lúc bắt đầu nó đã rất lạ, một đứa trẻ bình thường làm sao đã biết viết chữ? Trong đống hộp mù chúng ta tìm được, vì sao những chữ bằng máu lại viết chính xác vị trí và thông tin cầu cứu, rõ ràng đây không phải chuyện mà một đứa trẻ sơ sinh có thể làm được.”
“Hay nó được con quỷ khác giúp đỡ?”
“Không có chuyện đó, nếu như nó thật sự giống đám quỷ nơi này đều là người bị hại, vậy vì sao con quỷ khác biết ôm nhau gào khóc, lại còn biết hợp tác bắt người? Chắc chắn đám quỷ ở đây có khả năng tư duy nhất định, nhưng kể từ khi chúng ta làm nhiệm vụ, chỉ cần tìm thấy hộp mù chúng nó sẽ lập tức đuổi theo sau.”
Bắt đầu từ cây lau nhà, chỉ cần lấy được hộp mù chúng sẽ lập tức quay đầu đuổi giết.
Lý Thi Nhân: “Nhưng hầu hết chúng nó đều không đuổi cùng giết tận, không chừng bọn nó biết chúng ta đến cứu người, nên mới…”
“Có lẽ đây chính là sức mạnh của ‘nó’.” Ngón tay Úc Dạ Bạc vuốt dọc theo mép răng nanh, gõ nhẹ một cái: “Không lẽ chú không nhận ra càng về sau nhiệm vụ này càng đơn giản sao? Ban đầu là hai chọn một, chọn sai, sau đó là bốn chọn một, chọn đúng. Cuối cùng không gian lộn xộn chồng chéo, tất cả hộp mù đều được mở ra. Đáng lẽ mọi chuyện phải kinh dị hơn, phải đáng sợ hơn mới đúng, nhưng may mắn của chúng ta lại tốt quá thể, tất cả hung hiểm đều tránh được hết.”
Thật sự là do vận may của Úc Dạ Bạc tăng lên sao?
Mơ ngủ chưa tỉnh à! Cái khác không dám bàn đến chứ riêng khoản này Úc Dạ Bạc luôn tự biết thân biết phận.
Cả đời này cậu còn lâu mới đỏ lên được.
“Ngoài chúng ta ra còn ai muốn rời khỏi đây nữa?”
Tất nhiên là đứa trẻ trong hộp mù!
“Nó đã bị nhốt ở nơi này suốt hơn hai mươi năm, so với chúng ta, nó mới là kẻ muốn chạy thoát nhất.”
“Kể cả vừa rồi, chú thử nghĩ xem vì sao đám quỷ không dám đến gần chúng ta?”
Lúc trước vì để tránh hộp mù rơi mất nên bọn họ luôn đặt nó ở trong phòng bảo vệ. Nhưng lần hành động cuối cùng này họ lại mang cả năm chiếc hộp mù theo bên người, vậy mà đám quỷ đông đúc trong bãi đậu xe lại chẳng thèm tấn công.
Hiển nhiên có chỗ bất thường.
“Là do chúng nó không dám tới gần!”
“Biết đâu chúng nó ngầm cho phép chúng ta đi.”
Úc Dạ Bạc mỉm cười: “Chú có dám tin lời mình vừa nói không?”
Đúng vậy, tuy ngoài miệng Lý Thi Nhân nói vậy nhưng rõ ràng ngữ điệu của chú lại tỏ vẻ cũng không chắc lắm.
Chỉ là chú không dám tin sự thật bày ra trước mặt, đứa trẻ mà họ bất chấp tính mạng muốn cứu hóa ra lại chính là một con quái vật! Thế giới quan của chú đã bị sụp đổ hoàn toàn!
“Vậy bây giờ chúng ta…” Lý Thi Nhân bỗng hét lên, một bàn tay bóp chặt cổ chú kéo ra đằng sau, kề con dao găm bén nhọn lên động mạch cổ.
Úc Dạ Bạc vội vàng nhấc đèn pin điện thoại, chợt thấy sau lưng Lý Thi Nhân có thêm một người. Kẻ này không phải ai khác, chính là tên lùn. Không biết gã đã lén lút xuống hầm gửi xe từ lúc nào.
Vừa rồi sự chú ý của hai người đều đặt vào bộ hài cốt, căn bản không hề chú ý phía sau, hơn nữa Lý Thi Nhân lại tình cờ đứng dưới cầu thang, sau lưng tối om, chỉ đến khi bị người ta bóp cổ mới giật mình.
Ban đầu Lý Thi Nhân còn tưởng là quỷ, chú lấy bùa định thân, hoảng loạn giãy giụa. Đợi đến khi quay đầu nhìn thấy tên lùn mới ngạc nhiên hỏi: “Thẩm Thiệu, cậu định làm gì, bị điên hả?”
Tên lùn không thèm liếc mắt nhìn chú, càng dùng sức bóp chặt cổ, con dao bén nhọn vẽ một đường máu trên cằm. Gã nhìn chằm chằm Úc Dạ Bạc hung tợn nói: “Thằng mặt trắng, mau giao đống hộp ra đây, nếu không tao xiên chết nó! Chúng mày không cho tao sống tao cũng không cho chúng mày sống yên, cùng lắm thì chết chung với nhau.”
“Đừng đừng đừng! Cậu nghe tôi nói đã……” Lý Thi Nhân đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, sợ tên lùn chẳng may lên cơn chém chết mình. Chú giơ tay tỏ vẻ bản thân vô hại: “Chúng ta đều bị lừa hết rồi, đứa trẻ này không phải loại tốt lành gì, nó chính là quái vật ăn thịt người hai mươi năm trước! Chính nó đã giết chết tất cả mọi người ở đây.”
“A, vậy thì làm sao?” Tên lùn nào thèm bận tâm: “Nó là mục tiêu nhiệm vụ, ai thèm quan tâm nó tốt hay xấu, giao đồ kết thúc nhiệm vụ nhanh.”
“Cái đầu mày chỉ để mọc tóc à?” Úc Dạ Bạc thực sự muốn nạy đầu gã ra để xem bên trong có chứa bã đậu thật không: “Nếu nó là kẻ giết người trong bệnh viện, vậy mày cảm thấy nộp nhiệm vụ là xong hả, đám quỷ nơi này sẽ dễ dàng buông tha cho kẻ đã giúp con quái vật chạy thoát à?”
Từ trước đến giờ app chưa từng trói buộc bất cứ thứ gì sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Quái vật nhỏ biến mất, nhưng đám quỷ vẫn còn tồn tại!
Bây giờ đám quỷ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng chờ đến khi quái vật nhỏ bị app tiễn đi chỗ khác rồi những người này có thể sống sót rời khỏi trung tâm thương mại sao?
Đứa học sinh lớp một còn biết đáp án nữa là!
Tên lùn cười lạnh: “Tất nhiên tao có thể ra ngoài rồi.” Gã dương dương tự đắc hất vai, vẻ mặt khoe khoang không thèm che giấu.
Chỉ thấy tờ bùa dán trước cửa phòng bảo vệ đã yên vị trên vai gã lúc nào không hay.
Sắc mặt Úc Dạ Bạc bỗng trầm xuống: “Thân Quân bị mày……”
Bảo sao trên người gã dính đầy máu tươi!
Thân Quân bị thương, đi lại khó khăn, nếu tên lùn muốn xé lá bùa thì hắn muốn cản cũng không cản nổi.
“Đị*t con mẹ mày đừng lảm nhảm dài dòng, đưa hộp mù cho tao nhanh lên!”
Úc Dạ Bạc nhíu mày, im lặng nắm chặt tay, từ từ lùi về bên cạnh ba lô: “Tần Hoài Chu, đưa cho nó.”
Tần Hoài Chu nhặt ba lô ném qua chỗ tên lùn.
“Còn thứ trong tay mày, mở ra cho tao xem!” Tên lùn nhìn Úc Dạ Bạc mở hộp mù thứ sáu, thấy cậu ném đồ cho mình mới thả Lý Thi Nhân ra, vội vàng nhặt ba lô chứa hộp mù rồi chạy lên lầu.
Gã biết Úc Dạ Bạc có thẻ đạo cụ rất mạnh, không dám dừng chân, sợ bị đoạt mất đồ nên gã tính chạy thật xa mới nộp nhiệm vụ. Nhưng gã vừa mới đặt chân vào hành lang lầu một, chợt nghe thấy Úc Dạ Bạc đằng sau hét to: “Này…. quái vật cắn chết mấy người bỏ chạy đến nơi rồi, mấy người còn đứng ngẩn tò te ra đấy làm gì?”
“Đứng góp vui cái gì! Mau cản nó lại!”
“Nó muốn chạy thật kìa, mấy người chuẩn bị tinh thần ở đây vĩnh viễn đi!”
Giọng chàng trai vô cùng êm tai, nhưng lại chẳng mang theo chút cảm xúc nào. Gào được hai câu, Úc Dạ Bạc cảm thấy hình như không có tác dụng mấy bèn quay sang hỏi Lý Thi Nhân: “Chú Lý, chú làm giáo viên dạy môn gì?”
Lý Thi Nhân che miệng vết thương trên cằm trả lời: “Thật ra năm ngoái tôi đã từ chức rồi, trước kia làm giáo viên dạy văn.”
“Thế thì còn gì bằng.”
Vài giây sau, tên lùn đứng trên lầu một chợt nghe thấy chất giọng tình cảm trầm ấm thấm đẫm tinh thần nhà giáo nhân dân của Lý Thi Nhân vang lên: “Kính chào bạn bè thân bằng cố hữu gần xa, từng quỷ hồn ngụ ở chốn này. Không lẽ mọi người đã quên nó uống máu ăn thịt của mình như thế nào, không lẽ đã quên nó tàn nhẫn ăn thịt con cái mình ra sao? Đó đều là những sinh mệnh mới vừa đặt chân đến thế giới này.”
“Đáng ra lũ trẻ phải được hưởng một cuộc sống vui tươi, đáng ra mọi người phải được sống cuộc sống hạnh phúc bên gia đình, nhưng tất cả chưa kịp bắt đầu đã bị con quái vật kia tàn nhẫn phá hủy.”
“Mọi người cam lòng không? Chẳng lẽ mọi người không muốn báo thù? Hai mươi năm, nghĩ thử xem hai mươi năm đó người thân nơi trần thế trải qua thế nào, nghĩ thử xem cha mẹ đã đau đớn ra sao? Từng giây từng phút bọn họ đều tưởng nhớ hoài niệm về mọi người.”
Giọng Lý Thi Nhân vốn dĩ đã to, thông qua hành lang bỗng trở nên vang vọng khắp trung tâm thương mại trống trải.
“Hãy vùng lên để chấm dứt kiếp nô lệ! Hãy dùng máu thịt xây nên Vạn Lý Trường Thành mới của chúng ta! Đừng để sợ hãi cản bước chân, không lẽ bao người còn thua mình nó? Chết thì đã chết rồi, chúng ta còn cái gì để sợ?”
“Đoàn kết là sức mạnh! Sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép, cứng hơn cả sắt, mạnh hơn cả thép!”*
Tiếng hát trầm bổng mạnh mẽ vô cùng cuốn hút, khiến cho ý chí chiến đấu sục sôi dâng trào.
Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu đồng thời giơ ngón cái like tới tấp.
Có khi hồi xưa Lý Thi Nhân đam mê làm giáo viên âm nhạc nhưng bố mẹ lại bắt đi dạy văn cũng nên.
Mới đầu Lý Thi Nhân đúng là bị Úc Dạ Bạc ép không trâu bắt chó đi cày, lời văn rời rạc khô cằn, nhưng càng nói lại càng chân thành dạt dào cảm xúc. Cũng không biết do vết thương ở cằm lên cơn đau hay nhớ đến người vợ đã mất của mình, chú bỗng bật khóc, giọng nói nức nở đầy chân tình.
Đợi đến khi chú nói xong câu cuối cùng, toàn bộ trung tâm thương mại chìm vào khoảng lặng. Mấy giây sau, trong bãi đậu xe chợt vang lên tiếng khóc nỉ non ai oán.
“Hu hu hu… tôi chết thảm quá mà…”
Tựa như giọt nước tràn ly, một quân bài domino đổ xuống dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền.
“Hu hu hu… trả con cho tôi… trả con cho tôi đây…”
“Tôi mới có 18 tuổi đầu, tôi chết không cam lòng, không cam lòngggg…”
“Chồng tôi vẫn đang đợi tôi về, anh ấy vẫn đang đợi tôi trở về!”
Tiếng kêu khóc của vô số oan hồn lệ quỷ như sóng thần quét qua, tựa như một đám bệnh nhân tâm thần cuồng loạn chất chứa biết bao oán hận!
Tên lùn:???
Gã bị một loạt tiếng khóc gào dọa cho hồn lìa khỏi xác, suýt chút nữa trượt chân vấp té.
Nào ngờ lại còn chiêu này, thằng mặt trắng kia đúng là loại hiểm độc!
Gã chửi thầm một tiếng rồi tăng tốc chạy về cửa lớn, nhưng đám quỷ đã lên cơn điên sao có thể dễ dàng để gã đi được?
Từng bóng quỷ kêu gào xuất hiện từ trong bóng tối, bọn chúng làm lơ Úc Dạ Bạc và Lý Thi Nhân, há to miệng như chậu máu, lộ ra hàm răng sắc bén, phi như bay đuổi theo tên lùn.
Úc Dạ Bạc nhân cơ hội chạy trốn, hai người vừa mới chạy vào phòng bảo vệ, chợt phát hiện toàn bộ màn hình giám sát bên phải đã biến thành màu đen.
Sau khoảng thời gian ngắn ngủi chìm vào bóng tối, màn hình bỗng nhiễu loạn, hình ảnh biến đổi lần nữa. Đợi đến khi màn hình giám sát sáng lên lần thứ hai, không gian trung tâm thương mại đã hoàn toàn biến mất.
Nơi đây đã bị bệnh viện ma ám nuốt chửng sạch sành sanh!
Sảnh lớn tối đen im lặng, phòng mổ dính đầy máu tươi.
“Thân Quân, cậu đâu rồi?”
“Ở dưới gầm bàn.” Lý Thi Nhân kéo hắn ra xem.
Bụng Thân Quân bị đâm ba nhát, đã chết.
“Tên rác rưởi kia!” Lý Thi Nhân hận nghiến răng nghiến lợi, đỏ mắt tức giận nói: “Chỉ sợ ngay từ lúc đầu gã đã mưu ma chước quỷ muốn ngồi một chỗ làm ngư ông đắc lợi.”
Đúng lúc này bọn họ chợt nghe thấy tiếng thét sợ hãi của tên lùn vang lên.
Đám quỷ hồn đã vây quanh gã, vô số bàn tay vươn ra muốn bóp cổ, tấm bùa trên vai bắt đầu phát huy tác dụng. Đống tay quỷ như bị điện giật bắn ngược trở về, nhưng có thể thấy rõ vòng vây của quỷ đang dần thu hẹp, cách gã ngày một gần.
“Mẹ kiếp!” Khó khăn lắm gã mới bò ra được đến cửa, cố gắng khống chế ngón tay phát run, mở app ấn nút [Gửi nhiệm vụ].
Nhưng màn hình lại hiện lên thông báo [Gửi nhiệm vụ thất bại, chưa đủ mục tiêu nhiệm vụ.]
Tại sao lại như vậy?!
Rõ ràng gã đã lấy được sáu blind box, rõ ràng gã đã lấy được mà!
Đầu gã mướt mát mồ hôi, điên cuồng ấn nút [Gửi nhiệm vụ].
Nhưng cho dù gã có ấn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì màn hình vẫn luôn hiện lên thông báo [Gửi nhiệm vụ thất bại, chưa đủ mục tiêu nhiệm vụ.]
[Gửi nhiệm vụ thất bại, chưa đủ mục tiêu nhiệm vụ.]
[Gửi nhiệm vụ thất bại, chưa đủ mục tiêu nhiệm vụ.]
……
“A a a a a!!” Tên lùn như phát điên, tự giựt tóc mình rồi quỳ rạp xuống đất, trong miệng bật ra tiếng kêu gào tuyệt vọng.
Con đường sống sót ở ngay trước mặt, nhưng đám quỷ hồn kinh khủng cũng cách gã gần hơn, khiến gã không chạy thoát được.
Trong phòng bảo vệ lúc này, Úc Dạ Bạc móc tay vào túi lấy ra một chiếc răng sắc nhọn!
Giây phút tên lùn xuất hiện cậu đã lén đưa chiếc răng này cho Tần Hoài Chu, người đàn ông nhân cơ hội giấu sau lưng Úc Dạ Bạc.
Tên lùn cũng không biết sự tồn tại của đống răng, hiển nhiên sẽ không biết bên trong thiếu gì.
Vậy nên ngay cả khi họ không thể kích động lòng thù hận của lũ quỷ thì tên lùn cũng đừng mơ cuỗm đồ rồi rời khỏi đây một mình.
“Chúng ta nên làm sao bây giờ?” Lý Thi Nhân hỏi: “Đám quỷ hồn ngoài kia có thể giải quyết con quái vật không? Nếu nó bị xử lý thì chúng ta vẫn có thể nộp nhiệm vụ chứ?”
“Khó nói lắm.”
Cậu đoán sức chiến đấu của quái vật chắc hẳn rất mạnh nên lúc trước đám quỷ không dám đánh trả.
Mà cho dù đám quỷ thất bại đi chăng nữa thì chưa chắc quái vật nhỏ bỏ qua cho họ.
…kể cả có muốn buông tha, Úc Dạ Bạc cậu cũng không muốn.
Liều mạng dốc sức chỉ vì để cứu một con quái vật đã tàn sát biết bao người ra ngoài? Ha ha, Úc Dạ Bạc càng nghĩ càng tức hộc máu, làm một streamer game kinh dị theo đuổi cách vượt màn hoàn mỹ, cậu tuyệt đối không cho phép chuyện như thế này xuất hiện trong sự nghiệp chơi game của mình.
Úc Dạ Bạc bước nhanh đến trước màn hình giám sát, ánh mắt quét nhanh qua màn hình: “Nếu không gian bệnh viện đã đi ra, vậy biện pháp phá giải chắc chắn nằm ở bên trong.”
“Phải rồi!” Lý Thi Nhân như chợt nghĩ tới điều gì: “Hiến tế! Rất có thể con quái vật nhỏ kia bị bọn họ triệu hồi, không phải trong phim kinh dị hay có chi tiết hiến tế trẻ con với thiếu nữ để ác quỷ bám vào người sao? Chúng ta có thể đi tìm đàn hiến tế hoặc tài liệu liên quan đến hiến tế để tìm biện pháp phá giải.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất