Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)
Chương 54: Người thứ năm
Úc Dạ Bạc đứng trước màn hình theo dõi, ánh mắt nhanh chóng lướt qua hơn bảy mươi màn hình nhỏ. Tần Hoài Chu từ sau kéo tay cậu, chỉ vào một màn hình nhỏ trong đó.
“Ở tầng 3.”
Lý Thi Nhân đến gần nhìn: “Đây có phải là phòng mổ không?”
“Ừ.” Úc Dạ Bạc kể hình ảnh mình nhìn thấy ở khu trò chơi điện tử tầng hai cho chú nghe: “Nếu con quái vật được sinh ra từ đó, vậy bên trong phòng mổ chắc chắn có manh mối.”
“Còn cả chỗ này.” Lý Thi Nhân chỉ vào văn phòng bác sĩ nằm trên tầng hai: “Chỗ này nhất định sẽ có tài liệu liên quan.”
Chú cũng từng nằm mơ thấy tên bác sĩ kia, chỉ cần tìm ra văn phòng bác sĩ, bên trong chắc chắn có manh mối quan trọng.
Hơn hai mươi năm trước nơi đây chỉ là một bệnh viện phụ sản tư nhân loại nhỏ, toàn bộ diện tích cũng không lớn bằng Trung tâm Thương mại Xuân Thiên bây giờ.
Lúc này hầu hết quỷ hồn trong bệnh viện đã tụ tập trước đại sảnh tầng một.
Tên lùn sắp bị chúng dọa phát điên, gã dựa lưng vào kính khóc như sắp chết đến nơi, gào mồm cầu cứu.
“Cứu với! Làm ơn cứu tôi với! Lý Thi Nhân, Úc Dạ Bạc cầu xin hai người hãy cứu tôi! Xin lỗi, thực ra tôi không muốn giết chết Thân Quân! Tôi chỉ lỡ tay nên mới giết chết anh ta! Ai kêu anh ta cứ nhất quyết phản kháng lại.”
“Tôi sai rồi, tôi chưa muốn chết, cầu xin hai người cứu tôi, làm ơn cứu tôi với! Mọi người qua đây, trên người tôi có dán bùa, chúng ta có thể cùng nhau chạy ra ngoài.”
Nhưng tiếng quỷ hồn kêu rên khắp nơi, chúng nó vây chặt tên lùn, vô số bàn tay tái nhợt vươn ra kéo gã, tiếng gào than muốn xé gã thành trăm mảnh, gặm máu thịt gã đến sạch mới thôi.
Úc Dạ Bạc và Lý Thi Nhân không nghe thấy tiếng hét của gã, hiển nhiên dù có nghe thấy cũng sẽ bơ đẹp.
Bọn họ nhân cơ hội này lập tức chạy đi điều tra manh mối, phải biết rốt cuộc hai mươi năm trước nơi đây đã từng xảy ra chuyện gì.
“Mau đi thôi.”
Lúc cánh cửa phòng bảo vệ mở ra, khung cảnh bên ngoài hoàn toàn thay đổi. Hành lang rộng rãi sáng sủa ban đầu của Trung tâm Thương mại bị thay bằng một hành lang trắng tối tăm u ám.
Ánh đèn trên trần lập lòe, hơi thở âm trầm khủng bố quẩn quanh, sàn nhà chi chít vệt máu, còn có mấy cỗ thi thể bị gặm nát bét.
Cạnh chân Úc Dạ Bạc là một người phụ nữ mang thai bị gặm biến dạng hoàn toàn, cánh tay cô bị gặm sạch, chết vì mất máu quá nhiều.
Khung cảnh thê lương không nỡ nhìn thẳng.
Hai người cẩn thận đi qua xác người phụ nữ, bước vào hành lang.
Bên trong hành lang cũng giống y như những gì vừa thấy trước cửa, ngoài bệnh nhân và người nhà còn có một vài nhân viên vệ sinh và bảo vệ, tất cả đều đã chết.
Tựa như chốn luyện ngục nhân gian.
Bởi vì không rõ tên lùn có thể câu giờ bao lâu nên Úc Dạ Bạc và Lý Thi Nhân quyết định chia ra hành động, tốc chiến tốc thắng, cố gắng tìm được manh mối sớm nhất.
Vậy nên Lý Thi Nhân ở lại tầng hai lục soát văn phòng.
Còn Úc Dạ Bạc thì đi thẳng lên tầng ba, vào phòng mổ cuối cùng.
Cánh cửa phòng mổ mở toang, trên sàn có vệt máu dài, trông như vật gì đó đang bò hoặc bị kéo lê về sau.
Giống như những gì nhìn thấy trong khu trò chơi điện tử, trong phòng mổ có bốn bộ thi thể, bác sĩ xương khô vẫn nằm trên bàn phẫu thuật, khuôn mặt hằn nét dữ tợn, chết không nhắm mắt.
Dụng cụ phẫu thuật vương đầy dưới đất, trong đó có một chiếc khoan điện nhỏ và răng cưa nhuốm máu.
“Xẹt…xẹt……”
Bộ đàm trên người Úc Dạ Bạc vang lên.
“Úc Dạ Bạc, tôi tìm thấy văn phòng làm việc của tên bác sĩ kia rồi. Nhưng lục khắp bàn làm việc, hộc tủ, quần áo với túi xách cũng không thấy tài liệu liên quan tới tà giáo hay hiến tế, bên cậu thế nào rồi?”
“Cũng không có gì.”
Không chỉ không có, bỏ qua vệt máu dưới sàn và đống thi thể, mặc dù cơ sở vật chất của bệnh viện này khá cũ nhưng từ bàn phẫu thuật đến trang thiết bị y tế đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Không có xương khô, đèn cày, pháp trận hay bất cứ hình vẽ kỳ dị nào thường xuất hiện trong các nghi thức hiến tế tà giáo.
Úc Dạ Bạc bảo Tần Hoài Chu lật hết mọi thứ trong phòng mổ một lần nữa cũng không tìm được đồ vật khả nghi.
Từ quần áo và thẻ công tác đeo trước ngược của ba người nằm dưới đất có thể nhìn ra đó chỉ là mấy y bác sĩ bình thường.
Bên kia bộ đàm, Lý Thi Nhân lo lắng: “Vì sao chứ? Vì sao không thể tìm thấy bất kì tài liệu nào liên quan đến nghi thức hiến tế? Chẳng lẽ chúng ta đã nhầm?”
Rốt cuộc chuyện quái gì đã từng xảy ra ở đây?
“Nếu chỗ nào cũng tìm không được, vậy thì chỉ có một khả năng.” Chàng trai cầm điện thoại, đôi mắt màu trà bỗng trở nên thâm trầm.
[Tai nghe chưa chắc đã đúng]
Bọn họ đã chứng thực được những lời đồn đoán như bệnh viện tâm thần, hành hạ bệnh nhân đến chết, thí nghiệm trên cơ thể người hay buôn bán nội tạng đều là giả.
Nhưng những gì mắt thấy có hoàn toàn đúng không?
Đồng hồ trên tường vĩnh viễn dừng lại ở 10 giờ tối, bác sĩ chết dưới đất cùng với những gì nhìn thấy suốt đường đi, Úc Dạ Bạc cho rằng đó đều là sự thật.
“…có lẽ từ đầu đã không hề tồn tại thứ gọi là nghi thức hiến tế tà giáo.”
“Hả? Vậy con quái vật kia chui ra từ đâu? Còn cả giấc mơ chúng ta từng thấy, chẳng lẽ bác sĩ giết chết nó cũng là giả?”
“Không, đó cũng là thật sự.” Úc Dạ Bạc theo thói quen cắn khớp ngón trỏ, in lại một vòng dấu răng hồng nhạt.
Một bàn tay lạnh lẽo nắm tay cậu.
Xúc cảm lành lạnh như xoa dịu phần nào trái tim nôn nóng bất an của của Úc Dạ Bạc.
Chàng trai tiếp tục nói: “Vậy nếu hành động xuống tay với đưa trẻ của bác sĩ xuất phát từ bản năng tự vệ thì sao?”
Lý Thi Nhân:?!
Trong một đêm mà thế giới quan của chú đã sụp đổ hai lần, chú bật miệng thốt: “Sao có thể, chuyện này…”
Úc Dạ Bạc hỏi ngược lại: “Tại sao lại không thể xảy ra?”
“Vậy con quái vật kia chui ra từ đâu?”
Hỏi rất hay.
Úc Dạ Bạc bỗng quay đầu nhìn vệt máu trước cửa phòng mổ, đột nhiên hiểu ra vì sao blind box thứ năm lại mở ra phòng mổ…người đã biến mất là ai.
Lúc này Lý Thi Nhân bên kia bộ đàm nói tiếp: “Tôi đã tìm được phòng giám sát ban đầu của bệnh viên rồi…” nói được một nửa, chú chợt ngưng bặt, đoạn hét to: “Trời đất.”
Úc Dạ Bạc: “Có chuyện gì vậy?”
“Thẩm Thiệu chết rồi!”
“Hắn bị đám quỷ hồn giết chết hả?”
“Không, không phải!”
Ba phút trước, là bùa trên người Thẩm Thiệu sắp không chống đỡ nổi, gã cũng hiểu rõ không có chuyện Úc Dạ Bạc và Lý Thi Nhân chạy qua cứu mình.
Vào thời điểm quan trọng giữa sự sống và cái chết gã lựa chọn liều ăn nhiều, lấy đống xương của quái vật nhỏ ra, dùng chút keo còn sót lại trong ba lô dán xương hộp sọ, sau đó nói với nó.
“Này, quái vật, mau sống lại giúp tao, nếu mày không giúp thì cũng đừng hòng mơ thoát khỏi nơi đây! Chỉ cần mày chịu giúp, tao hứa sẽ tìm ra tất cả các mảnh xương còn thiếu cho mày! Làm ơn, cầu xin mày đó!”
Gã không chú ý rằng vệt máu trên tay mình đã bị bộ xương lẳng lặng hấp thụ. Chờ đến khi gã nói xong, tay quái vật nhỏ từ từ nhấc lên, dưới ánh mắt mừng đến phát khóc của Thẩm Thiệu, nó nhẹ nhàng vuốt ve má gã.
Nhưng một giây sau, xương ngón tay sắc nhọn xuyên thẳng da mặt cắm vào trong khoang miệng gã, dùng sức kéo toàn bộ xương hàm dưới của gã ra, máu tươi lập tức văng tung tóe, ngay cả lưỡi cũng lòi ra ngoài.
“A a a a a a!!”
“Là quái vật nhỏ…quái vật nhỏ đã thoát khỏi ba lô.” Giọng Lý Thi Nhân run rẩy: “Màn hình giám sát chỗ này hơi mờ, hình như nó móc cằm Thẩm Thiệu rồi bẻ răng hắn nhét vào miệng mình.”
Đờ mờ.
Nghĩ tới hình ảnh kia Úc Dạ Bạc bắt đầu cảm thấy sởn tóc gáy.
“…… Có quỷ xông lên, chúng nó lao vào đánh nhau. Nhưng con quái vật kia rất giỏi, năm sáu con quỷ cũng đánh không lại.” Lý Thi Nhân thót tim: “Dù bị cả đám quỷ bao vây nhưng nó đang chạy về phía hành lang…Có phải nó chạy đi tìm chúng ta hay không? Bây giờ phải làm sao đây?”
“Có lẽ nó đi tìm răng của mình.” Úc Dạ Bạc lấy răng nanh trong túi áo nhìn một chút, nhanh chóng rời khỏi phòng mổ: “Chú Lý, chú cứ đứng nhìn màn hình giám sát đi.”
Nhưng khi Úc Dạ Bạc vừa mới đặt chân ra khỏi phòng mổ, Lý Thi Nhân lại kinh hãi thét lên: “Nó đến rồi! Đám quỷ hồn không giữ được nó! Nó đã đi vào hành lang, Úc Dạ Bạc, chạy mau.”
Lời vừa dứt, Úc Dạ Bạc lập tức nghe thấy tiếng khóc thê lương nỉ non của trẻ con vọng đến từ cuối hành lang.
“Oe e e e e…”
Tiếng khóc vừa nhỏ vừa thé, tràn ngập oán hận và tức giận, đi kèm với đó là tiếng răng va lập cập vào nhau.
“Cộp, cộp, cộp, cộp, cộp……”
Gió tà thổi qua, chui vào từng lỗ chân lông, khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh thấu xương!
Không ít oan hồn muốn nhào lên ngăn con quái vật, nhưng hiệu quả chả được là bao, chẳng mấy chốc tiếng khóc đã đến gần tầng ba.
Quả nhiên nó muốn lên đây!
Tần Hoài Chu lập tức kéo Úc Dạ Bạc về phía sau.
“Úc Dạ Bạc, cậu mau chạy đi! Nó sắp lên đến tầng ba tới nơi rồi!”
Ban nãy Lý Thi Nhân tận mắt nhìn thấy đứa trẻ bò qua khe cửa. Trong miệng nó nhét đầy răng của Thẩm Thiệu, lít nha lít nhít, cả chân răng lần hàm trên dính đầy máu tươi, chú bị dọa đến nỗi hai chân mềm oặt.
Nó ăn Thẩm Thiệu!
Úc Dạ Bạc nhìn răng nanh trong tay: “Phải tìm một chỗ giấu đống này đi.”
Nếu quái vật có thể thông qua blind box nói cho người làm nhiệm vụ biết vị trí từng phần cơ thể, vậy chắc hẳn nó có thể cảm ứng được răng mình ở đâu.
Mang theo bên người quá nguy hiểm.
Vào lúc Úc Dạ Bạc còn đang suy nghĩ địa điểm giấu, bỗng Tần Hoài Chu bế thốc cậu chạy về phía nhà vệ sinh. Khi thấy Úc Dạ Bạc làm vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, anh bèn đặt cậu xuống cạnh bồn đi tiểu.
Chàng trai ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu vấn đề. Cậu xòe tay đổ hết đống răng nanh vào bồn tiểu, Tần Hoài Chu dứt khoát ấn nút xả nước.
Đám răng vừa mảnh vừa dài như những chiếc kim, vô cùng rắn chắc nhưng cũng không nặng, một làn nước cuốn nhẹ qua đã trôi hết sạch, chảy xuống ống thoát nước rồi đi thẳng đến bể tự hoại.
Tần Hoài Chu tỏ vẻ: “Dù nó có tìm được thì sau này ăn gì cũng dính mùi thôi.”
Úc Dạ Bạc: “……”
Ngẫm lại cái mùi kia…đủ nhục!
Có một chiếc thẻ đạo cụ bình thường thì đẹp trai dịu dàng nhưng khảm sâu trong xương lại là tâm hồn đen như mực.
Sao cứ thấy vật nhỏ này bị hai mặt thế nhỉ?
Cho nên khi quái vật nhỏ vội vã vọt đến cửa, nó đã tận mắt chứng kiến cảnh răng minh bị dòng nước cuốn sạch xuống cống thoát nước.
“Oe e e e e e…”
Tiếng gào khóc lập tức tăng lên quãng tám, nó sắp tức chết đến nơi rồi. Quái vật điên tiết há to miệng, bên trong lít nha lít nhít răng người khiến người khác cảm thấy ghê rợn, nó tru một tiếng rồi nhào lên.
Nào ngờ đằng sau lại đột nhiên xuất hiện hai quỷ hồn bác sĩ, một trái một phải nắm lấy tay nó kéo về sau.
Tần Hoài Chu thừa cơ ôm Úc Dạ Bạc rời đi.
“Đi theo vết máu trước cửa phòng mổ.”
Vết máu đứt quãng kéo dài tới cuối hành lang, bọn họ đi đến điểm cuối, là trên sân thượng.
Tần Hoài Chu xách Úc Dạ Bạc phá cửa xông vào.
Bất thình lình phát hiện trên sân thượng thế mà lại có năm sáu bộ hài cốt.
Bảo vệ từng kể, một ngày nọ khi hắn tỉnh dậy suýt chút nữa lăn từ sân thượng xuống dưới.
Đáng lẽ phải sớm đoán ra mới đúng!
Đằng sau đám hài cốt là một người phụ nữ mặc trên mình chiếc váy trắng, giữa bụng bị rạch một đường, nửa người bên dưới dính đầy máu tươi.
Không sai, người thứ năm chết trong phòng mổ không phải ai khác, ngoài bác sĩ, y tá và đứa trẻ thì chỉ có thể là sản phụ.
Mẹ của con quái vật kia.
“Ở tầng 3.”
Lý Thi Nhân đến gần nhìn: “Đây có phải là phòng mổ không?”
“Ừ.” Úc Dạ Bạc kể hình ảnh mình nhìn thấy ở khu trò chơi điện tử tầng hai cho chú nghe: “Nếu con quái vật được sinh ra từ đó, vậy bên trong phòng mổ chắc chắn có manh mối.”
“Còn cả chỗ này.” Lý Thi Nhân chỉ vào văn phòng bác sĩ nằm trên tầng hai: “Chỗ này nhất định sẽ có tài liệu liên quan.”
Chú cũng từng nằm mơ thấy tên bác sĩ kia, chỉ cần tìm ra văn phòng bác sĩ, bên trong chắc chắn có manh mối quan trọng.
Hơn hai mươi năm trước nơi đây chỉ là một bệnh viện phụ sản tư nhân loại nhỏ, toàn bộ diện tích cũng không lớn bằng Trung tâm Thương mại Xuân Thiên bây giờ.
Lúc này hầu hết quỷ hồn trong bệnh viện đã tụ tập trước đại sảnh tầng một.
Tên lùn sắp bị chúng dọa phát điên, gã dựa lưng vào kính khóc như sắp chết đến nơi, gào mồm cầu cứu.
“Cứu với! Làm ơn cứu tôi với! Lý Thi Nhân, Úc Dạ Bạc cầu xin hai người hãy cứu tôi! Xin lỗi, thực ra tôi không muốn giết chết Thân Quân! Tôi chỉ lỡ tay nên mới giết chết anh ta! Ai kêu anh ta cứ nhất quyết phản kháng lại.”
“Tôi sai rồi, tôi chưa muốn chết, cầu xin hai người cứu tôi, làm ơn cứu tôi với! Mọi người qua đây, trên người tôi có dán bùa, chúng ta có thể cùng nhau chạy ra ngoài.”
Nhưng tiếng quỷ hồn kêu rên khắp nơi, chúng nó vây chặt tên lùn, vô số bàn tay tái nhợt vươn ra kéo gã, tiếng gào than muốn xé gã thành trăm mảnh, gặm máu thịt gã đến sạch mới thôi.
Úc Dạ Bạc và Lý Thi Nhân không nghe thấy tiếng hét của gã, hiển nhiên dù có nghe thấy cũng sẽ bơ đẹp.
Bọn họ nhân cơ hội này lập tức chạy đi điều tra manh mối, phải biết rốt cuộc hai mươi năm trước nơi đây đã từng xảy ra chuyện gì.
“Mau đi thôi.”
Lúc cánh cửa phòng bảo vệ mở ra, khung cảnh bên ngoài hoàn toàn thay đổi. Hành lang rộng rãi sáng sủa ban đầu của Trung tâm Thương mại bị thay bằng một hành lang trắng tối tăm u ám.
Ánh đèn trên trần lập lòe, hơi thở âm trầm khủng bố quẩn quanh, sàn nhà chi chít vệt máu, còn có mấy cỗ thi thể bị gặm nát bét.
Cạnh chân Úc Dạ Bạc là một người phụ nữ mang thai bị gặm biến dạng hoàn toàn, cánh tay cô bị gặm sạch, chết vì mất máu quá nhiều.
Khung cảnh thê lương không nỡ nhìn thẳng.
Hai người cẩn thận đi qua xác người phụ nữ, bước vào hành lang.
Bên trong hành lang cũng giống y như những gì vừa thấy trước cửa, ngoài bệnh nhân và người nhà còn có một vài nhân viên vệ sinh và bảo vệ, tất cả đều đã chết.
Tựa như chốn luyện ngục nhân gian.
Bởi vì không rõ tên lùn có thể câu giờ bao lâu nên Úc Dạ Bạc và Lý Thi Nhân quyết định chia ra hành động, tốc chiến tốc thắng, cố gắng tìm được manh mối sớm nhất.
Vậy nên Lý Thi Nhân ở lại tầng hai lục soát văn phòng.
Còn Úc Dạ Bạc thì đi thẳng lên tầng ba, vào phòng mổ cuối cùng.
Cánh cửa phòng mổ mở toang, trên sàn có vệt máu dài, trông như vật gì đó đang bò hoặc bị kéo lê về sau.
Giống như những gì nhìn thấy trong khu trò chơi điện tử, trong phòng mổ có bốn bộ thi thể, bác sĩ xương khô vẫn nằm trên bàn phẫu thuật, khuôn mặt hằn nét dữ tợn, chết không nhắm mắt.
Dụng cụ phẫu thuật vương đầy dưới đất, trong đó có một chiếc khoan điện nhỏ và răng cưa nhuốm máu.
“Xẹt…xẹt……”
Bộ đàm trên người Úc Dạ Bạc vang lên.
“Úc Dạ Bạc, tôi tìm thấy văn phòng làm việc của tên bác sĩ kia rồi. Nhưng lục khắp bàn làm việc, hộc tủ, quần áo với túi xách cũng không thấy tài liệu liên quan tới tà giáo hay hiến tế, bên cậu thế nào rồi?”
“Cũng không có gì.”
Không chỉ không có, bỏ qua vệt máu dưới sàn và đống thi thể, mặc dù cơ sở vật chất của bệnh viện này khá cũ nhưng từ bàn phẫu thuật đến trang thiết bị y tế đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Không có xương khô, đèn cày, pháp trận hay bất cứ hình vẽ kỳ dị nào thường xuất hiện trong các nghi thức hiến tế tà giáo.
Úc Dạ Bạc bảo Tần Hoài Chu lật hết mọi thứ trong phòng mổ một lần nữa cũng không tìm được đồ vật khả nghi.
Từ quần áo và thẻ công tác đeo trước ngược của ba người nằm dưới đất có thể nhìn ra đó chỉ là mấy y bác sĩ bình thường.
Bên kia bộ đàm, Lý Thi Nhân lo lắng: “Vì sao chứ? Vì sao không thể tìm thấy bất kì tài liệu nào liên quan đến nghi thức hiến tế? Chẳng lẽ chúng ta đã nhầm?”
Rốt cuộc chuyện quái gì đã từng xảy ra ở đây?
“Nếu chỗ nào cũng tìm không được, vậy thì chỉ có một khả năng.” Chàng trai cầm điện thoại, đôi mắt màu trà bỗng trở nên thâm trầm.
[Tai nghe chưa chắc đã đúng]
Bọn họ đã chứng thực được những lời đồn đoán như bệnh viện tâm thần, hành hạ bệnh nhân đến chết, thí nghiệm trên cơ thể người hay buôn bán nội tạng đều là giả.
Nhưng những gì mắt thấy có hoàn toàn đúng không?
Đồng hồ trên tường vĩnh viễn dừng lại ở 10 giờ tối, bác sĩ chết dưới đất cùng với những gì nhìn thấy suốt đường đi, Úc Dạ Bạc cho rằng đó đều là sự thật.
“…có lẽ từ đầu đã không hề tồn tại thứ gọi là nghi thức hiến tế tà giáo.”
“Hả? Vậy con quái vật kia chui ra từ đâu? Còn cả giấc mơ chúng ta từng thấy, chẳng lẽ bác sĩ giết chết nó cũng là giả?”
“Không, đó cũng là thật sự.” Úc Dạ Bạc theo thói quen cắn khớp ngón trỏ, in lại một vòng dấu răng hồng nhạt.
Một bàn tay lạnh lẽo nắm tay cậu.
Xúc cảm lành lạnh như xoa dịu phần nào trái tim nôn nóng bất an của của Úc Dạ Bạc.
Chàng trai tiếp tục nói: “Vậy nếu hành động xuống tay với đưa trẻ của bác sĩ xuất phát từ bản năng tự vệ thì sao?”
Lý Thi Nhân:?!
Trong một đêm mà thế giới quan của chú đã sụp đổ hai lần, chú bật miệng thốt: “Sao có thể, chuyện này…”
Úc Dạ Bạc hỏi ngược lại: “Tại sao lại không thể xảy ra?”
“Vậy con quái vật kia chui ra từ đâu?”
Hỏi rất hay.
Úc Dạ Bạc bỗng quay đầu nhìn vệt máu trước cửa phòng mổ, đột nhiên hiểu ra vì sao blind box thứ năm lại mở ra phòng mổ…người đã biến mất là ai.
Lúc này Lý Thi Nhân bên kia bộ đàm nói tiếp: “Tôi đã tìm được phòng giám sát ban đầu của bệnh viên rồi…” nói được một nửa, chú chợt ngưng bặt, đoạn hét to: “Trời đất.”
Úc Dạ Bạc: “Có chuyện gì vậy?”
“Thẩm Thiệu chết rồi!”
“Hắn bị đám quỷ hồn giết chết hả?”
“Không, không phải!”
Ba phút trước, là bùa trên người Thẩm Thiệu sắp không chống đỡ nổi, gã cũng hiểu rõ không có chuyện Úc Dạ Bạc và Lý Thi Nhân chạy qua cứu mình.
Vào thời điểm quan trọng giữa sự sống và cái chết gã lựa chọn liều ăn nhiều, lấy đống xương của quái vật nhỏ ra, dùng chút keo còn sót lại trong ba lô dán xương hộp sọ, sau đó nói với nó.
“Này, quái vật, mau sống lại giúp tao, nếu mày không giúp thì cũng đừng hòng mơ thoát khỏi nơi đây! Chỉ cần mày chịu giúp, tao hứa sẽ tìm ra tất cả các mảnh xương còn thiếu cho mày! Làm ơn, cầu xin mày đó!”
Gã không chú ý rằng vệt máu trên tay mình đã bị bộ xương lẳng lặng hấp thụ. Chờ đến khi gã nói xong, tay quái vật nhỏ từ từ nhấc lên, dưới ánh mắt mừng đến phát khóc của Thẩm Thiệu, nó nhẹ nhàng vuốt ve má gã.
Nhưng một giây sau, xương ngón tay sắc nhọn xuyên thẳng da mặt cắm vào trong khoang miệng gã, dùng sức kéo toàn bộ xương hàm dưới của gã ra, máu tươi lập tức văng tung tóe, ngay cả lưỡi cũng lòi ra ngoài.
“A a a a a a!!”
“Là quái vật nhỏ…quái vật nhỏ đã thoát khỏi ba lô.” Giọng Lý Thi Nhân run rẩy: “Màn hình giám sát chỗ này hơi mờ, hình như nó móc cằm Thẩm Thiệu rồi bẻ răng hắn nhét vào miệng mình.”
Đờ mờ.
Nghĩ tới hình ảnh kia Úc Dạ Bạc bắt đầu cảm thấy sởn tóc gáy.
“…… Có quỷ xông lên, chúng nó lao vào đánh nhau. Nhưng con quái vật kia rất giỏi, năm sáu con quỷ cũng đánh không lại.” Lý Thi Nhân thót tim: “Dù bị cả đám quỷ bao vây nhưng nó đang chạy về phía hành lang…Có phải nó chạy đi tìm chúng ta hay không? Bây giờ phải làm sao đây?”
“Có lẽ nó đi tìm răng của mình.” Úc Dạ Bạc lấy răng nanh trong túi áo nhìn một chút, nhanh chóng rời khỏi phòng mổ: “Chú Lý, chú cứ đứng nhìn màn hình giám sát đi.”
Nhưng khi Úc Dạ Bạc vừa mới đặt chân ra khỏi phòng mổ, Lý Thi Nhân lại kinh hãi thét lên: “Nó đến rồi! Đám quỷ hồn không giữ được nó! Nó đã đi vào hành lang, Úc Dạ Bạc, chạy mau.”
Lời vừa dứt, Úc Dạ Bạc lập tức nghe thấy tiếng khóc thê lương nỉ non của trẻ con vọng đến từ cuối hành lang.
“Oe e e e e…”
Tiếng khóc vừa nhỏ vừa thé, tràn ngập oán hận và tức giận, đi kèm với đó là tiếng răng va lập cập vào nhau.
“Cộp, cộp, cộp, cộp, cộp……”
Gió tà thổi qua, chui vào từng lỗ chân lông, khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh thấu xương!
Không ít oan hồn muốn nhào lên ngăn con quái vật, nhưng hiệu quả chả được là bao, chẳng mấy chốc tiếng khóc đã đến gần tầng ba.
Quả nhiên nó muốn lên đây!
Tần Hoài Chu lập tức kéo Úc Dạ Bạc về phía sau.
“Úc Dạ Bạc, cậu mau chạy đi! Nó sắp lên đến tầng ba tới nơi rồi!”
Ban nãy Lý Thi Nhân tận mắt nhìn thấy đứa trẻ bò qua khe cửa. Trong miệng nó nhét đầy răng của Thẩm Thiệu, lít nha lít nhít, cả chân răng lần hàm trên dính đầy máu tươi, chú bị dọa đến nỗi hai chân mềm oặt.
Nó ăn Thẩm Thiệu!
Úc Dạ Bạc nhìn răng nanh trong tay: “Phải tìm một chỗ giấu đống này đi.”
Nếu quái vật có thể thông qua blind box nói cho người làm nhiệm vụ biết vị trí từng phần cơ thể, vậy chắc hẳn nó có thể cảm ứng được răng mình ở đâu.
Mang theo bên người quá nguy hiểm.
Vào lúc Úc Dạ Bạc còn đang suy nghĩ địa điểm giấu, bỗng Tần Hoài Chu bế thốc cậu chạy về phía nhà vệ sinh. Khi thấy Úc Dạ Bạc làm vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, anh bèn đặt cậu xuống cạnh bồn đi tiểu.
Chàng trai ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu vấn đề. Cậu xòe tay đổ hết đống răng nanh vào bồn tiểu, Tần Hoài Chu dứt khoát ấn nút xả nước.
Đám răng vừa mảnh vừa dài như những chiếc kim, vô cùng rắn chắc nhưng cũng không nặng, một làn nước cuốn nhẹ qua đã trôi hết sạch, chảy xuống ống thoát nước rồi đi thẳng đến bể tự hoại.
Tần Hoài Chu tỏ vẻ: “Dù nó có tìm được thì sau này ăn gì cũng dính mùi thôi.”
Úc Dạ Bạc: “……”
Ngẫm lại cái mùi kia…đủ nhục!
Có một chiếc thẻ đạo cụ bình thường thì đẹp trai dịu dàng nhưng khảm sâu trong xương lại là tâm hồn đen như mực.
Sao cứ thấy vật nhỏ này bị hai mặt thế nhỉ?
Cho nên khi quái vật nhỏ vội vã vọt đến cửa, nó đã tận mắt chứng kiến cảnh răng minh bị dòng nước cuốn sạch xuống cống thoát nước.
“Oe e e e e e…”
Tiếng gào khóc lập tức tăng lên quãng tám, nó sắp tức chết đến nơi rồi. Quái vật điên tiết há to miệng, bên trong lít nha lít nhít răng người khiến người khác cảm thấy ghê rợn, nó tru một tiếng rồi nhào lên.
Nào ngờ đằng sau lại đột nhiên xuất hiện hai quỷ hồn bác sĩ, một trái một phải nắm lấy tay nó kéo về sau.
Tần Hoài Chu thừa cơ ôm Úc Dạ Bạc rời đi.
“Đi theo vết máu trước cửa phòng mổ.”
Vết máu đứt quãng kéo dài tới cuối hành lang, bọn họ đi đến điểm cuối, là trên sân thượng.
Tần Hoài Chu xách Úc Dạ Bạc phá cửa xông vào.
Bất thình lình phát hiện trên sân thượng thế mà lại có năm sáu bộ hài cốt.
Bảo vệ từng kể, một ngày nọ khi hắn tỉnh dậy suýt chút nữa lăn từ sân thượng xuống dưới.
Đáng lẽ phải sớm đoán ra mới đúng!
Đằng sau đám hài cốt là một người phụ nữ mặc trên mình chiếc váy trắng, giữa bụng bị rạch một đường, nửa người bên dưới dính đầy máu tươi.
Không sai, người thứ năm chết trong phòng mổ không phải ai khác, ngoài bác sĩ, y tá và đứa trẻ thì chỉ có thể là sản phụ.
Mẹ của con quái vật kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất