Sự Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em
Chương 37: Trái tim tôi vẫn chỉ thuộc về Tiểu Niệm!
Đường Uyển Niệm không dám đụng vào con người giàu có này nữa, nhưng mà nhìn số tiền lớn anh chuyển cho mình, cô có chút không muốn trả.
“Anh, số tiền này anh sẽ không đòi lại chứ?”
“Sao anh dám đòi của em đây?”
Mạc Tử Thần mãi mới có thể vào phòng sao có thể để bị đuổi ra khỏi phòng một lần nữa.
Đường Uyển Niệm lại bị giao động rồi, lúc này khi nhìn thấy số tiền trong tài khoản của anh, lúc đó cô mới biết bản thân thật có số hưởng.
Nếu dỗi thêm lúc nữa, có khi mình thành phú mà rồi!
****
Phải mất hai tuần sau, Hạ Tuệ Như mới xuất hiện ở bên ngoài, khi truyền thông đã quên lãng đi chuyện đó nàng ta mới bắt đầu tiếp tục công việc người mẫu. Nhưng ả vẫn không thể để bị tuột mất miếng mồi béo bở như Mạc Tử Thần được.
Sau nhiều lần sug nghĩ nứt óc ả mới phát hiện ra điểm yếu của Đường Uyển Niệm đó chính là bà ngoại cô.
Đường Uyển Niệm trong khi chờ cảnh quay của mình cô đã ghé đến một cửa hàng cà phê để uống, vừa nhâm nhi tách café rồi bánh ngọt thưởng thức cảnh vật sẽ giúp cô tập trung vào nhân vật khi diễn hơn, thư giãn đầu óc cũng là một phần quan trọng để có thể nhập tâm vào nhân vật. Trong lúc thoải mái cô lại gặp Hạ Tuệ Như cũng đang mua cà phê, sau khi thấy cô Hạ Tuệ Như từ tốn bước đến kéo ghế ngồi đối diện.
“Cô Hạ, ở đây rất nhiều chỗ tại sao lại ngồi bàn của tôi!”
Từ lúc ở buổi thảm đỏ đó, Đường Uyển Niệm mới biết được tin tức Hạ Tuệ Như muốn làm vợ anh, nên cô có chút tức giận. Mặc dù giữa cô và Mạc Tử Thần chỉ là hôn nhân hợp đồng hai bên đều có lợi, nhưng khi nghe chồng mình bị dành cô có chút tức giận.
“Ô vậy sao? Chết tôi lỡ ngồi mất rồi!”
“Vậy thì Cô Hạ chỉ cần đứng dậy là được!”
Tưởng Hạ Tuệ Như biết ý đứng dậy, nhưng ả ta chưa đứng đã cố tình làm đổ nước vào người cô.
“Ối xin lỗi, làm đổ cà phê lên người cô rồi!”
“Tài khoản của tôi, cô cứ chuyển tiền là được, không cần xin lỗi!”
Đường Uyển Niệm trước giờ chưa từng nhịn bất kì ai, cô cũng lười làm lớn chuyện nên chỉ đưa số tài khoản ra. Hạ Tuệ Như nhìn với vẻ mặt ghét bỏ, ả ta sau khi chuyển tiền xong liền bỏ lại một câu kinh bỉ.
“Đúng là người nghèo, làm sao đủ đẳng đấp để nói chuyện với tôi? Chẳng qua vớ phải miếng cá ngon nên muốn gặm mãi, nghèo vẫn hoàn nghèo, mê tiền hơn mạng!”
Đường Uyển Niệm nghe xong tay nắm chặt cốc cà phê trên tay xoay người trực tiếp đổ từ đầu xuống. Vốn dĩ cô đã im lặng cho qua nhưng cô ta lại quá tự đặt cao mình làm cho Đường Uyển Niệm tức điên.
“Cô…!’
“Câm miệng chó của cô lại!” Đường Uyển Niệm đã vội chặn miệng cô ta lại, không để cô ta kịp nhìn lại bộ dạng của mình Đường Uyển Niệm tiếp tục nói: “Cô nói tôi nghèo sao? Đúng tôi nghèo nhưng nhân cách tôi tốt, cái gì mà tự nhận mình là vợ Mạc tổng, giàu mà ngu người ta kết hôn với ai liên quan gì tới cô, chưa gì đã thông báo khắp nơi!”
Đường Uyển Niệm chẳng nhiều lời sau khi nói xong trực tiếp rời đi: “Quên mất, tiền mua váy bao nhiêu cứ gửi hoá đơn đến thẳng cho chồng tôi, anh ấy sẽ gửi trả!”
Vốn nghĩ mình đến đây để chọc tức Đường Uyển Niệm nhưng người tức lại là bản thân. Hạ Tuệ Như tức nhưng không làm gì được chỉ biết đập mấy cái cốc trên bàn, hậm hực mà nhìn về phía cửa, ánh mắt nổi lên ý giết người của Hạ Tuệ Như.
Đường Uyển Niệm bực tức trong người thù điện thoại của Mạc Tử Thần gọi tới, cô đang muốn tìm chỗ để trút giận lên người Mạc Tử Thần.
“Vợ yêu…!”
“Anh mau xem lại cô bạn thân của anh đi nha!”
“Em yêu ai chọc em giận thế!”
“Cô bạn thân Hạ Tuệ Như thân yêu của anh đấy, cũng phải hai người thân nên hợp nhau bắt tạt tôi đúng không?”
“ Anh nào dám!”
“ Anh không dám nhưng kia dám đấy, hôm nay cô ta còn đổ cà phê nóng lên người em đấy!”
Nghe nói Hạ Tuệ Như đổ nước nóng vào người cô, Mạc Tử Thần tức giận mà đập bàn: “Em có bị làm sao không?”
“Không sao, tay có chút đỏ!”
“Em chờ anh một lát, anh sẽ xử lý cô ta thay em!’
Sau khi cúp máy Mạc Tử Thần trực tiếp gọi cho Hạ Tuệ Như đến công ty mình. Hạ Tuệ Như còn tưởng anh hẹn mình có việc gì, chọn một chiếc váy xinh nhất trong tủ đồ để đến công ty anh.
Nàng ta vừa đẩy cửa bước vào ngay lập tức một cốc nước sôi đổ lên tay ả, khiến Hạ Tuệ Như phải la lên.
“Nóng, mẹ nó đứa nào không có mắt làm đổ nước nóng vào người tôi…!”
Ả chưa nói xong nhưng tiếng cốc nặng nề đã làm ả thôi lại, nhìn lên là Mạc Tử Thần đang cau có.
“Anh Thần, anh bất cẩn thể vậy, hắn cốc nước nóng vào tay người ta rồi này!” Hạ Tuệ Như nũng nịu đưa cách tay đỏ về phía Mạc Tử Thần. Anh đến cái nhìn còn chả thèm, trực tiếp bóp vào cằm cô ta, ánh mắt sắt bén nhìn thẳng vào mặt ả.
“Cô nên nhớ tránh xa vợ tôi ra, đừng để tôi phải nói nhiều, nếu làm cô ấy bị thương một lần nữa thì tôi không để yên cho cô đâu, tôi sẽ bắt cô trả gấp ngàn lần!”
Nói xong liền vứt tay khỏi cằm ả ta, Mạc Tử Thần chê bai lấy nước rửa tay xịt rồi lau đi lau lại. Hạ Tuệ Như bị anh bóp để đau cả cằm, ả ta hận không thể chiếm được anh sớm hơn.
“Có phải cô ta nói gì với anh không? Nếu là vậy ả đang nói dối đó, em không hề làm!”
“Câm miệng lại, đừng xưng ả với vợ tôi, nên nhớ vợ tôi là cô ấy không phải là cô, nên cô không có quyền phải nặng nịu khi tôi bảo vệ Tiểu Niệm!”
“Nhưng em là người thân với anh từ trước tới giờ, em là người tới trước tại sao cô ta lại…!”
“Nên nhớ giữa cô và tôi chỉ là bạn, với lại cho dù cô có là người tới trước hay không, trái tim tôi vẫn chỉ thuộc về Tiểu Niệm!”
“Anh, số tiền này anh sẽ không đòi lại chứ?”
“Sao anh dám đòi của em đây?”
Mạc Tử Thần mãi mới có thể vào phòng sao có thể để bị đuổi ra khỏi phòng một lần nữa.
Đường Uyển Niệm lại bị giao động rồi, lúc này khi nhìn thấy số tiền trong tài khoản của anh, lúc đó cô mới biết bản thân thật có số hưởng.
Nếu dỗi thêm lúc nữa, có khi mình thành phú mà rồi!
****
Phải mất hai tuần sau, Hạ Tuệ Như mới xuất hiện ở bên ngoài, khi truyền thông đã quên lãng đi chuyện đó nàng ta mới bắt đầu tiếp tục công việc người mẫu. Nhưng ả vẫn không thể để bị tuột mất miếng mồi béo bở như Mạc Tử Thần được.
Sau nhiều lần sug nghĩ nứt óc ả mới phát hiện ra điểm yếu của Đường Uyển Niệm đó chính là bà ngoại cô.
Đường Uyển Niệm trong khi chờ cảnh quay của mình cô đã ghé đến một cửa hàng cà phê để uống, vừa nhâm nhi tách café rồi bánh ngọt thưởng thức cảnh vật sẽ giúp cô tập trung vào nhân vật khi diễn hơn, thư giãn đầu óc cũng là một phần quan trọng để có thể nhập tâm vào nhân vật. Trong lúc thoải mái cô lại gặp Hạ Tuệ Như cũng đang mua cà phê, sau khi thấy cô Hạ Tuệ Như từ tốn bước đến kéo ghế ngồi đối diện.
“Cô Hạ, ở đây rất nhiều chỗ tại sao lại ngồi bàn của tôi!”
Từ lúc ở buổi thảm đỏ đó, Đường Uyển Niệm mới biết được tin tức Hạ Tuệ Như muốn làm vợ anh, nên cô có chút tức giận. Mặc dù giữa cô và Mạc Tử Thần chỉ là hôn nhân hợp đồng hai bên đều có lợi, nhưng khi nghe chồng mình bị dành cô có chút tức giận.
“Ô vậy sao? Chết tôi lỡ ngồi mất rồi!”
“Vậy thì Cô Hạ chỉ cần đứng dậy là được!”
Tưởng Hạ Tuệ Như biết ý đứng dậy, nhưng ả ta chưa đứng đã cố tình làm đổ nước vào người cô.
“Ối xin lỗi, làm đổ cà phê lên người cô rồi!”
“Tài khoản của tôi, cô cứ chuyển tiền là được, không cần xin lỗi!”
Đường Uyển Niệm trước giờ chưa từng nhịn bất kì ai, cô cũng lười làm lớn chuyện nên chỉ đưa số tài khoản ra. Hạ Tuệ Như nhìn với vẻ mặt ghét bỏ, ả ta sau khi chuyển tiền xong liền bỏ lại một câu kinh bỉ.
“Đúng là người nghèo, làm sao đủ đẳng đấp để nói chuyện với tôi? Chẳng qua vớ phải miếng cá ngon nên muốn gặm mãi, nghèo vẫn hoàn nghèo, mê tiền hơn mạng!”
Đường Uyển Niệm nghe xong tay nắm chặt cốc cà phê trên tay xoay người trực tiếp đổ từ đầu xuống. Vốn dĩ cô đã im lặng cho qua nhưng cô ta lại quá tự đặt cao mình làm cho Đường Uyển Niệm tức điên.
“Cô…!’
“Câm miệng chó của cô lại!” Đường Uyển Niệm đã vội chặn miệng cô ta lại, không để cô ta kịp nhìn lại bộ dạng của mình Đường Uyển Niệm tiếp tục nói: “Cô nói tôi nghèo sao? Đúng tôi nghèo nhưng nhân cách tôi tốt, cái gì mà tự nhận mình là vợ Mạc tổng, giàu mà ngu người ta kết hôn với ai liên quan gì tới cô, chưa gì đã thông báo khắp nơi!”
Đường Uyển Niệm chẳng nhiều lời sau khi nói xong trực tiếp rời đi: “Quên mất, tiền mua váy bao nhiêu cứ gửi hoá đơn đến thẳng cho chồng tôi, anh ấy sẽ gửi trả!”
Vốn nghĩ mình đến đây để chọc tức Đường Uyển Niệm nhưng người tức lại là bản thân. Hạ Tuệ Như tức nhưng không làm gì được chỉ biết đập mấy cái cốc trên bàn, hậm hực mà nhìn về phía cửa, ánh mắt nổi lên ý giết người của Hạ Tuệ Như.
Đường Uyển Niệm bực tức trong người thù điện thoại của Mạc Tử Thần gọi tới, cô đang muốn tìm chỗ để trút giận lên người Mạc Tử Thần.
“Vợ yêu…!”
“Anh mau xem lại cô bạn thân của anh đi nha!”
“Em yêu ai chọc em giận thế!”
“Cô bạn thân Hạ Tuệ Như thân yêu của anh đấy, cũng phải hai người thân nên hợp nhau bắt tạt tôi đúng không?”
“ Anh nào dám!”
“ Anh không dám nhưng kia dám đấy, hôm nay cô ta còn đổ cà phê nóng lên người em đấy!”
Nghe nói Hạ Tuệ Như đổ nước nóng vào người cô, Mạc Tử Thần tức giận mà đập bàn: “Em có bị làm sao không?”
“Không sao, tay có chút đỏ!”
“Em chờ anh một lát, anh sẽ xử lý cô ta thay em!’
Sau khi cúp máy Mạc Tử Thần trực tiếp gọi cho Hạ Tuệ Như đến công ty mình. Hạ Tuệ Như còn tưởng anh hẹn mình có việc gì, chọn một chiếc váy xinh nhất trong tủ đồ để đến công ty anh.
Nàng ta vừa đẩy cửa bước vào ngay lập tức một cốc nước sôi đổ lên tay ả, khiến Hạ Tuệ Như phải la lên.
“Nóng, mẹ nó đứa nào không có mắt làm đổ nước nóng vào người tôi…!”
Ả chưa nói xong nhưng tiếng cốc nặng nề đã làm ả thôi lại, nhìn lên là Mạc Tử Thần đang cau có.
“Anh Thần, anh bất cẩn thể vậy, hắn cốc nước nóng vào tay người ta rồi này!” Hạ Tuệ Như nũng nịu đưa cách tay đỏ về phía Mạc Tử Thần. Anh đến cái nhìn còn chả thèm, trực tiếp bóp vào cằm cô ta, ánh mắt sắt bén nhìn thẳng vào mặt ả.
“Cô nên nhớ tránh xa vợ tôi ra, đừng để tôi phải nói nhiều, nếu làm cô ấy bị thương một lần nữa thì tôi không để yên cho cô đâu, tôi sẽ bắt cô trả gấp ngàn lần!”
Nói xong liền vứt tay khỏi cằm ả ta, Mạc Tử Thần chê bai lấy nước rửa tay xịt rồi lau đi lau lại. Hạ Tuệ Như bị anh bóp để đau cả cằm, ả ta hận không thể chiếm được anh sớm hơn.
“Có phải cô ta nói gì với anh không? Nếu là vậy ả đang nói dối đó, em không hề làm!”
“Câm miệng lại, đừng xưng ả với vợ tôi, nên nhớ vợ tôi là cô ấy không phải là cô, nên cô không có quyền phải nặng nịu khi tôi bảo vệ Tiểu Niệm!”
“Nhưng em là người thân với anh từ trước tới giờ, em là người tới trước tại sao cô ta lại…!”
“Nên nhớ giữa cô và tôi chỉ là bạn, với lại cho dù cô có là người tới trước hay không, trái tim tôi vẫn chỉ thuộc về Tiểu Niệm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất