Chương 4
Hạ Uyển Ân ngước mắt nhìn về phía tiếng nói phát ra, nhận ra đó là Trịnh Vỹ Ngôn bạn thân của mình thì cô lại càng không kiềm được nước mắt mà ôm chầm lấy anh khóc to hơn. Cố Hàn Đình từ góc độ kia nhìn đến, đó là chồng của cô ấy sao? Ý nghĩ trong đầu không hiểu sao đã làm anh cảm giác có chút hụt hẫng. Anh quay lại lên xe không chút chần chừ lái xe đi mất. Vỹ Ngôn vừa dỗ dành Uyển Ân vừa lên tiếng hỏi.
"Ân Ân, có chuyện gì thế? Sao cậu lại khóc?"
"Vỹ Ngôn, mình đau lòng quá! Mình không thể nào chịu được nữa rồi... hức hức..."
"Nhưng là chuyện gì? Cậu phải nói thì mình mới giúp cậu được chứ! Cậu đang mang thai đấy. Nói cho mình biết, có phải Trọng Đình đã ức hiếp cậu không?"
Hạ Uyển Ân chầm chậm rời khỏi lòng của Vỹ Ngôn, đôi mắt vẫn ngấn lệ nhìn Vỹ Ngôn nói.
"Mình và anh ta...chia tay rồi?"
"Cái gì? Sao đột nhiên lại chia tay? Anh ta có biết cậu đã mang thai rồi không?"
"Có, nhưng anh ta đã có người khác rồi. Anh ta không cần mình nữa. Mình đúng là một con ngốc. Bao nhiêu năm qua mình cứ như con thiêu thân mù quáng tin vào tình yêu của anh ta, từ bỏ cả ước mơ để lo cho anh ta ăn học. Vậy mà... hức hức... mình đúng là đồ ngốc mà!"
Nhìn thấy Uyển Ân đau lòng như thế bản thân Vỹ Ngôn cũng không biết nên khuyên nhủ cô thế nào. Từ đầu anh đã nhắc nhở cô Trọng Đình kia không phải người tốt, nhưng những ai rơi vào lưới tình rồi thì sao chịu nghe lời khuyên từ ai chứ!
"Ân Ân đừng khóc nữa, trên thế giới này đâu riêng anh ta là đàn ông chứ! Vã lại một người tệ bạc như anh ta cậu tiếc làm gì, quên anh ta đi!"
"Mình cũng muốn làm theo lời cậu, nhưng mình không làm được. Mình thật sự rất yêu anh ấy. Vỹ Ngôn, mình phải làm sao đây?"
Khó khăn lắm Vỹ Ngôn mới dỗ được Uyển Ân và đưa cô về nhà mình. Ngồi trên sofa với gương mặt thất thần nhợt nhạt, Uyển Ân chỉ im lặng mà không nói gì. Vỹ Ngôn nấu một bát mì nóng mang ra cho cô, nhìn cô như thế Vỹ Ngôn khẽ thở dài nói.
"Cậu đừng như vậy nữa, ăn một chút đi. Dù có buồn thế nào đi nữa thì cậu cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng cậu chứ! Nó có lỗi gì đâu."
"Xin lỗi cậu, lại làm phiền cậu phải chăm mình."
"Bạn bè với nhau đứng nói mấy lời xa cách đó, cậu phải phấn chấn lên để còn lo cho con của cậu nữa. Tuy là mình không ưa gì Trọng Đình, nhưng trẻ con không có tội. Tạm thời cậu cứ ở lại đây với mình, công việc của mình bây giờ cũng ổn định, thừa sức nuôi mẹ con cậu. Đừng buồn nữa, một người như hắn ta không đáng để cậu bận tâm đâu."
"Cảm ơn cậu."
"Được rồi cảm ơn mãi, mau ăn đi!"
****************
Mấy ngày sau tâm trạng của Uyển Ân cũng khá hơn nhiều. Cô không còn ủ rũ buồn bã vì gã đàn ông bội bạc kia nữa. Mỗi buổi sáng sau khi ăn sáng xong cô lại ra ngoài tìm việc, có lẽ may mắn vẫn chưa mỉm cười với cô nên mãi vẫn chưa tìm được việc làm. Với cả vì cô đang mang thai nên xin việc ở đâu người ta cũng từ chối.
Hôm ấy sau bữa sáng, Uyển Ân nhìn thấy tập tài liệu Vỹ Ngôn bỏ quên trên bàn. Biết cậu bạn thân vội quá bỏ quên, muốn giúp cậu ấy mang đến nhưng lại không biết cậu làm công ty nào. Còn chưa kịp gọi cho cậu ấy thì cậu ấy đã gọi về.
"Ân Ân, cậu có nhìn thấy tập tài liệu mình bỏ quên trên bàn không?"
"Có, mình đang định gọi cho cậu đây. Cậu ở đâu mình đưa tới giúp cậu?"
"Vậy làm phiền cậu mang đến tập đoàn Cố thị giúp mình với, mình đang cần."
"Được mình đến ngay."
Hạ Uyển Ân cầm theo tập tài liệu bắt taxi đến Cố thị. Đứng trước cổng một tập đoàn lớn Hạ Uyển Ân chỉ biết há hốc mồm trong sự kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ. Không ngờ bạn thân của cô lại may mắn như vậy, được làm việc trong một tập đoàn lớn thế này. Phải chi năm đó mình đừng quá tin lời gã tệ bạc kia, có lẽ bây giờ mình cũng đã ra trường và có công việc ổn định rồi.
Bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, Uyển Ân gọi điện thoại cho Vỹ Ngôn báo mình đang ở cổng. Còn chưa đợi được Vỹ Ngôn thì đã nhìn thấy Trọng Đình cùng người phụ nữ kìa tay trong tay bước đến. Vốn không muốn đối diện với bọn họ nên Uyển Ân đã quay mặt định tránh đi, nhưng người phụ nữ kia đã nhanh miệng lớn tiếng nói.
"Ai đây! Chẳng phải là cô bạn gái cũ của anh sao? Thế nào, đừng nói là đến tận đây để níu kéo anh ấy đấy nhé!"
Trọng Đình đưa đôi mắt coi thường nhìn cô nhếch môi cười nói.
"Tôi nói cho cô biết, giữa tôi và cô đã chấm dứt rồi. Cô tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Hạ Uyển Ân thở ra một tiếng rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt Trọng Đình lên đính tiếng.
"Anh nghĩ anh là ai mà tôi phải vang xin anh quay lại? Chỉ là một thằng đàn ông bám váy đàn bà thì có gì đáng để tôi tiếc sao?"
"Cô..."
"Tôi làm sao? Tốt nhất hai người đừng xuất hiện trước mặt tôi, nhìn thấy hai người tôi lại thấy không khí bị ô nhiễm đấy!"
Hạ Uyển Ân quay lưng bỏ đi thì Trọng Đình đã nhanh chân bước đến giữ tay cô lại nói.
"Cô nói hay lắm, không muốn níu kéo tôi mà lại tìm đến tận nơi tôi làm việc. Không muốn níu kéo tôi mà luôn tìm mọi cách đến gần tôi. Cô không biết chữ nhục là thế nào à?"
"Người không biết nhục là các người đấy!"
"Ân Ân, có chuyện gì thế? Sao cậu lại khóc?"
"Vỹ Ngôn, mình đau lòng quá! Mình không thể nào chịu được nữa rồi... hức hức..."
"Nhưng là chuyện gì? Cậu phải nói thì mình mới giúp cậu được chứ! Cậu đang mang thai đấy. Nói cho mình biết, có phải Trọng Đình đã ức hiếp cậu không?"
Hạ Uyển Ân chầm chậm rời khỏi lòng của Vỹ Ngôn, đôi mắt vẫn ngấn lệ nhìn Vỹ Ngôn nói.
"Mình và anh ta...chia tay rồi?"
"Cái gì? Sao đột nhiên lại chia tay? Anh ta có biết cậu đã mang thai rồi không?"
"Có, nhưng anh ta đã có người khác rồi. Anh ta không cần mình nữa. Mình đúng là một con ngốc. Bao nhiêu năm qua mình cứ như con thiêu thân mù quáng tin vào tình yêu của anh ta, từ bỏ cả ước mơ để lo cho anh ta ăn học. Vậy mà... hức hức... mình đúng là đồ ngốc mà!"
Nhìn thấy Uyển Ân đau lòng như thế bản thân Vỹ Ngôn cũng không biết nên khuyên nhủ cô thế nào. Từ đầu anh đã nhắc nhở cô Trọng Đình kia không phải người tốt, nhưng những ai rơi vào lưới tình rồi thì sao chịu nghe lời khuyên từ ai chứ!
"Ân Ân đừng khóc nữa, trên thế giới này đâu riêng anh ta là đàn ông chứ! Vã lại một người tệ bạc như anh ta cậu tiếc làm gì, quên anh ta đi!"
"Mình cũng muốn làm theo lời cậu, nhưng mình không làm được. Mình thật sự rất yêu anh ấy. Vỹ Ngôn, mình phải làm sao đây?"
Khó khăn lắm Vỹ Ngôn mới dỗ được Uyển Ân và đưa cô về nhà mình. Ngồi trên sofa với gương mặt thất thần nhợt nhạt, Uyển Ân chỉ im lặng mà không nói gì. Vỹ Ngôn nấu một bát mì nóng mang ra cho cô, nhìn cô như thế Vỹ Ngôn khẽ thở dài nói.
"Cậu đừng như vậy nữa, ăn một chút đi. Dù có buồn thế nào đi nữa thì cậu cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng cậu chứ! Nó có lỗi gì đâu."
"Xin lỗi cậu, lại làm phiền cậu phải chăm mình."
"Bạn bè với nhau đứng nói mấy lời xa cách đó, cậu phải phấn chấn lên để còn lo cho con của cậu nữa. Tuy là mình không ưa gì Trọng Đình, nhưng trẻ con không có tội. Tạm thời cậu cứ ở lại đây với mình, công việc của mình bây giờ cũng ổn định, thừa sức nuôi mẹ con cậu. Đừng buồn nữa, một người như hắn ta không đáng để cậu bận tâm đâu."
"Cảm ơn cậu."
"Được rồi cảm ơn mãi, mau ăn đi!"
****************
Mấy ngày sau tâm trạng của Uyển Ân cũng khá hơn nhiều. Cô không còn ủ rũ buồn bã vì gã đàn ông bội bạc kia nữa. Mỗi buổi sáng sau khi ăn sáng xong cô lại ra ngoài tìm việc, có lẽ may mắn vẫn chưa mỉm cười với cô nên mãi vẫn chưa tìm được việc làm. Với cả vì cô đang mang thai nên xin việc ở đâu người ta cũng từ chối.
Hôm ấy sau bữa sáng, Uyển Ân nhìn thấy tập tài liệu Vỹ Ngôn bỏ quên trên bàn. Biết cậu bạn thân vội quá bỏ quên, muốn giúp cậu ấy mang đến nhưng lại không biết cậu làm công ty nào. Còn chưa kịp gọi cho cậu ấy thì cậu ấy đã gọi về.
"Ân Ân, cậu có nhìn thấy tập tài liệu mình bỏ quên trên bàn không?"
"Có, mình đang định gọi cho cậu đây. Cậu ở đâu mình đưa tới giúp cậu?"
"Vậy làm phiền cậu mang đến tập đoàn Cố thị giúp mình với, mình đang cần."
"Được mình đến ngay."
Hạ Uyển Ân cầm theo tập tài liệu bắt taxi đến Cố thị. Đứng trước cổng một tập đoàn lớn Hạ Uyển Ân chỉ biết há hốc mồm trong sự kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ. Không ngờ bạn thân của cô lại may mắn như vậy, được làm việc trong một tập đoàn lớn thế này. Phải chi năm đó mình đừng quá tin lời gã tệ bạc kia, có lẽ bây giờ mình cũng đã ra trường và có công việc ổn định rồi.
Bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, Uyển Ân gọi điện thoại cho Vỹ Ngôn báo mình đang ở cổng. Còn chưa đợi được Vỹ Ngôn thì đã nhìn thấy Trọng Đình cùng người phụ nữ kìa tay trong tay bước đến. Vốn không muốn đối diện với bọn họ nên Uyển Ân đã quay mặt định tránh đi, nhưng người phụ nữ kia đã nhanh miệng lớn tiếng nói.
"Ai đây! Chẳng phải là cô bạn gái cũ của anh sao? Thế nào, đừng nói là đến tận đây để níu kéo anh ấy đấy nhé!"
Trọng Đình đưa đôi mắt coi thường nhìn cô nhếch môi cười nói.
"Tôi nói cho cô biết, giữa tôi và cô đã chấm dứt rồi. Cô tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Hạ Uyển Ân thở ra một tiếng rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt Trọng Đình lên đính tiếng.
"Anh nghĩ anh là ai mà tôi phải vang xin anh quay lại? Chỉ là một thằng đàn ông bám váy đàn bà thì có gì đáng để tôi tiếc sao?"
"Cô..."
"Tôi làm sao? Tốt nhất hai người đừng xuất hiện trước mặt tôi, nhìn thấy hai người tôi lại thấy không khí bị ô nhiễm đấy!"
Hạ Uyển Ân quay lưng bỏ đi thì Trọng Đình đã nhanh chân bước đến giữ tay cô lại nói.
"Cô nói hay lắm, không muốn níu kéo tôi mà lại tìm đến tận nơi tôi làm việc. Không muốn níu kéo tôi mà luôn tìm mọi cách đến gần tôi. Cô không biết chữ nhục là thế nào à?"
"Người không biết nhục là các người đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất