Sư Phụ Người Vi Lão Bất Tôn

Chương 3: Còn không phải là phòng trộm sao?

Trước Sau
Sau đó Trạm Nam Chu cáo biệt Vương Thẩm luôn giữ, muốn nhận hắn làm nghĩa tử, cũng cáo biệt chưởng quỹ hàng xóm luôn chiếu cố hắn, giẫm lên con đường đi tới Tàng Sơn Kiếm tông.

Một đường đi đi dừng dừng, diễn ra suốt hai năm, cuối cùng hắn cũng đã tới nơi toạ lạc của Tàng Sơn Kiếm tông, có thể là do vận khí, hắn vừa khéo đuổi kịp đại điển cử hành nhập môn. Trải qua một loạt khảo hạch, hắn được dò ra là băng linh căn, thành công thông qua khảo hạch.

Ở trên đại điện Tàng Khôn phong, hắn lại lần nữa gặp lại Đường Dực Hiên, thế mới biết, y vậy mà lại là trưởng lão của Tàng Sơn Kiếm tông.

Hắn như mong muốn thành công bái nhập môn hạ Đường Dực Hiên, chỉ là khi đó, Đường Dực Hiên hình như đã không còn nhớ hắn nữa.

Tuy rằng sau khi vào Kiếm Ẩn phong, sư tôn với hình tượng hắn tưởng tượng ra một trời một vực, nhưng Trạm Nam Chu rất thoả mãn.

Ở đây hắn có một sư tôn không đáng tin cậy kiên nhẫn dạy hắn tu hành, thường xuyên mang hắn theo cùng nhau chơi đùa gặp rắc rối, sau đó cần hắn tới thu dọn cục diện rối rắm.

Hắn không còn phải chịu đói chịu rét, mặc dù không đàng hoàng như sư tôn cho hắn cảm giác như nhà.

Hết thảy này đây, đều là thứ ngày trước hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Mười năm trôi qua, Trạm Nam Chu dùng tốc độ kinh người một đường đột phá, cuối cùng vào hôm nay kết đan, không cô phụ kỳ vọng của sư tôn cùng các sư thúc.

Chỉ là, vì sao tâm ma kiếp kết đoạn cuối của Kim Đan kiếp hắn lại nhìn thấy hình bóng sư tôn? Còn có nụ hôn đó.....

Trạm Nam Chu mờ mịt lại khó hiểu.

- -

Kiếp số đã qua, các đệ tử vây xem tản đi có, vẫn đứng tại chỗ cũng có, tỉ mỉ thể ngộ thu được trong lôi kiếp.



Đường Dực Hiên mí mắt cụp xuống, thuận tay nắm cọng cỏ từ trên mặt đất bên cạnh, còn chưa cầm nóng, đã bị Yến Hi Trúc cướp đi.

"Không phải chứ sư đệ, ngay cả cọng cỏ trong tay ta ngươi cũng muốn cướp?" Lông mày Đường Dực Hiên gần như muốn nhướng lên trời, "Trên đất còn nhiều như vậy, muốn thì ngươi tự đi mà bứt."

Ném cỏ trong tay xuống đất, Yến Hi Trúc cười nghiến răng nghiến lợi: "Vẫn xin sư huynh chú ý hình tượng, tốt xấu gì cũng là trưởng lão một tông, đừng có nhét cỏ vô miệng nữa."

Đường Dực Hiên xua xua tay, vẻ mặt ghét bỏ muốn ngự gió trở về Kiếm Ẩn phong của mình xem đồ đệ vừa mới độ kiếp xong, dành cho độ đệ thân yêu sự quan tâm của sư tôn, không rảnh ở đây tán dóc với sư đệ hệt như mẹ già nhà mình.

"Sư đệ cũng đừng quên chuẩn bị lễ kết đan cho Nam Chu, sư huynh tin đệ thân là chưởng môn một phái, nhất định sẽ không ra tay keo kiệt." Đường Dực Hiên người đã không thấy bóng dáng, nhưng thanh âm lại xa xa truyền tới.

Nhịn hồi lâu cuối cùng không nhịn nổi nữa, Yến Hi Trúc giận sôi máu: "Cút, về Kiếm Ẩn phong của ngươi đi!"

Đường Dực Hiên sớm đoán được sư đệ nhà mình sẽ tức giận, lên dây cót tốc hành chuồn mất, lúc này đã về đến trên Kiếm Ẩn phong của mình, chuẩn bị hết lòng khen ngợi đồ đệ thân yêu nhà mình. Kết quả.... nhìn thấy đồ đệ một thân phát quan quần áo màu lục đậm, tuy rách vài góc áo, nhưng không có vết thương nào, ngay cả phát quan cũng không lệch đang ngốc ở đỉnh phong.

".....Đồ đệ?" Đường Dực Hiên đến gần gọi một tiếng, "Sao đứng đây phát ngốc thế?"

Trạm Nam Chu phục hồi tinh thần sửa sang lại phần cổ tay áo bị sét đánh cháy xém của bản thân một chút, "Đệ tử không phụ mong đợi của sư tôn."

Đường Dực Hiên xoay quanh hắn hai vòng, duỗi tay muốn lột y phục hắn.

Trạm Nam Chu cả kinh, lui về sau một bước lớn, khép vạt áo mình lại, run giọng nói: "Sư, sư tôn?!"

"Nói thật, con sẽ không phải bị thương rồi chuẩn bị giấu vi sư chứ?" Đường Dực Hiên hoài nghi nói. Truyện Mạt Thế

Đồ đệ này của y cái gì cũng tốt, hành sự ổn trọng làm việc chắc chắc, duy chỉ có một điểm, không thoải mái, bị thương thích giấu giếm ai cũng không nói cho biết. Thời điểm hắn vừa mới thu đồ đệ này nhập môn hạ chính là, tiểu gia hỏa rõ ràng đã phát sốt, cứ thế một chữ cũng không nói. Cuối cùng vẫn là bị y xách đến Lăng Mộc phong của tứ sư đệ, để hắn luyện mấy viên đan dược uống, lúc này mới chuyển biến tốt.



Nhớ lại nụ hôn kia của sư tôn trong tâm ma kiếp, gần như không suy nghĩ nhiều, Trạm Nam Chu quyết định giấu chuyện này xuống, tâm ma kiếp của hắn đã qua, cảnh giới cũng cực kỳ vững chắc, kim đan trong cơ thể vận chuyển ổn định....

"Đệ tử không sao, sư tôn không cần lo lắng ạ." Trạm Nam Chu gật đầu nói.

Đường Dực Hiên hình như đã vứt bỏ ý nghĩ lột y phục đồ đệ ra kiểm này quét người từ trên xuống dưới qua lại mấy lần, sau khi xác nhận đồ đệ thực sự không có vấn đề, liền kéo người chạy: "Đúng lúc, vi sư muốn ăn cá đông trong hàn đàm Lộ Hoa phong, cùng vi sư đi bắt hai con về nướng ăn."

Mắt thấy sắp bị túm lên trời, Trạm Nam Chu vội vàng thốt: "Sư tôn, cho đệ tử thay y phục trước đã, ăn mặc thế này bái phỏng Lộ Hoa phong của tam sư thúc, không thoả đáng lắm."

Dứt lời, Trạm Nam chu lấy từ trong nhẫn trữ vật của mình ra một bộ quần áo màu lục đậm cơ hồ giống nhau như đúc, niết quyết cấp tốc thay. Đại khái sửa sang bản thân chỉnh tề, không đợi Trạm Nam Chu lên tiếng, Đường Dực Hiên kéo người vào trong lòng, ngự gió bay đến Lộ Hoa phong.

Trạm Nam Chu làm ổ trong lòng sư tôn ngẩn ngơ phút chốc, thực ra hắn cũng có thể ngự gió, nhưng giờ phút này trong lòng sư tôn thật quá an nhàn thoải mái, hắn lại phát hiện tự đáy lòng không muốn nhắc sư tôn chuyện này.

Cảnh vật Lộ Hoa phong với Kiếm Ẩn phong của Đường Dực Hiên khác xa nhau, Kiếm Ẩn phong cho dù bị cây xanh che phủ, cũng có mũi nhọn không đậy đi được. Mà Lộ Hoa phong, một phần ba đều do nước tạo thành, có một thác nước nguy nga từ đỉnh phong đổ thẳng xuống đáy phong, ở phía hình hình thành nên một hàn đàm.

Đường Dực Hiên mang theo Trạm Nam Chu dừng ở bên cạnh hàn đàm, chỗ này thuộc địa phận khổ tu của Lộ Hoa phong, ngày thường ít người lui tới. thích hợp cho tu sĩ thủy linh căn tu luyện, Trạm Nam Chu vừa tới đây, không khỏi hít một ngụm linh khí thuộc tính thủy dồi dào. Chỗ này đối với hắn mà nói, quả là một thánh địa tu luyện lượng thân tá tạo.

Nhiệt độ trong hàn đàm số với bên ngoài càng lạnh hơn mấy phần, láng máng có thể thấy mấy con cá nhỏ đuôi màu xanh nước bơi qua. Hồi chưởng môn đời trước tại chức, ai cũng có thể tới đây, nhưng bởi vì nơi này quá rét lạnh, thường chỉ có số ít đệ tử tu hành công pháo thuộc tính băng mới đến ở lại một đoạn thời gian.

Mặt đàm có bố trí cấm chế, đến từ tay của phong chủ Lộ Hoa phong đời này, chính vì phòng ngừa một số người nào đó lén chạy tới bắt đặc sản cá đông mỗi năm mỗi ít trong hàn đàm.

Đường • quen cửa quen nẻo • Dực Hiên một chút gánh nặng cũng không có vén tay áo lên, trái phải đánh giá cấm chế này nửa ngày, phát hiện hình như không có cách nào dưới tình huống không phát động cấm chế mà vớt cá ở trong đi được.

"Tam sư muội này sao lại làm như phòng trộm vậy nhở, không phúc hậu, quá không phúc hậu." Đường Dực Hiên lắc lắc đầu.

Trạm Nam Chu ngoan ngoãn đứng một bên chớp chớp mắt: "....." Sư thúc phòng, còn không phải tên "trộm" là sư tôn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau