Chương 7: Ngươi nghĩ ta sẽ sợ mất mặt?
Đại lục chia làm bốn vùng đông, tây, nam, bắc, Tàng sơn kiếm tông nằm ở vùng phía đông, mà nơi Tước Tước muốn dẫn Đường Dực Hiên đi, thì ở vùng phía Bắc.
Đại bộ phận bắc vực bị ma tu chiếm lĩnh, môn phái tu chân ở đây ít lại càng ít, lẻ tẻ mấy cái như thế, cũng bị tông môn ma tu ép đến không ngóc nổi đầu.
Khác với Đông vực bốn mùa rõ ràng, Bắc Vực quanh năm gió lạnh thét gào, thổi đến hai má phát đau. Đường Dực Hiên bọc áo choàng to rộng màu đen, bên người mang theo một pháp khí chắn gió cỡ nhỏ, trên áo choàng của y đã vương không ít tuyết, nhẹ nhàng giũ nó, cả người liền giống như một ngọn núi tuyết gây ra một trận tuyết lở nhỏ.
Dựa theo lời Tước Tước nói, nơi đó ở trên núi cách trấn nhỏ này không xa. Đường Dực Hiên chuyển nhịp chân bước vào một khách điếm, sau khi yêu cầu gian thượng phòng để vào rồi mới vén mũ choàng lên.
Tước Tước nghẹn một đường lập tức đập cánh bay ra, "Nghẹn chết rồi nghẹn chết rồi, nhét cả chặng đường, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi."
Chuyến này của bọn họ không tiện rêu rao, mặc dù nó trông không giống thần thú, nhưng nếu bị một số nhãn lực tốt nhìn ra lai lịch, e rằng sẽ gặp phiền toái. Ở trên địa bàn của ma tu, vẫn là hành động kín đáo tốt hơn.
Tước Tước không hề sợ lạnh, trong cơ thể nó chính là chân hoả chính dương chí thuần, sao có thể sợ chút giá lạnh này. Chỉ là suốt chăng đường bị Đường Dực Hiên che trong mũ choàng, còn không được nói chuyện, đương nhiên làm cho nó trước giờ luôn hoạt bát buồn chết đi được. Lúc này rốt cuộc được thả ra ngoài, nhất thời ríu rít không dứt.
"Này này, chúng ta qua thẳng đó được mà, lông ta nói cho ta biết xung quanh không có người." Tước Tước đứng trên bàn, chân nhỏ không ngừng được vỗ qua vỗ lại.
Nó thật sự không muốn ở chỗ này thời gian quá dài, từ tận đáy lòng hy vọng Đường Dực Hiên có thể cầm đồ đi ngay, mà không phải nán lại cái nơi nó sẽ luôn bị nhét trong áo choàng.
Đường Dực Hiên gõ đầu nhỏ của Tước Tước một cái, "Con chim ngốc nhà ngươi, chỗ ngươi đến đương nhiên không có người, nhưng nếu có thể bị ngươi tìm được, vậy cũng có thể bị người khác tìm được, chuẩn bị chu đáo dù sao vẫn tốt."
Chuyến này của y chỉ cho phép thành công không được thất bại, huyền băng thiết tinh với y mà nói rất quan trọng, là thứ nhất định phải giành được. Đồ đệ đã tới Kim Đan kỳ, mà so tài tông môn vào hai năm sau, hiện tại thời gian đi tìm kiếm bản mệnh cho đồ đệ nhà mình nói thật là quá gấp gáp, còn không chắc đã tìm được thanh vừa vặn. Đường Dực Hiên quyết định đích thân tìm vật liệu, chế tạo cho đồ đệ một thanh kiếm bản mệnh hoàn toàn phù hợp.
Đúng lúc, đồ đệ là băng linh căn, dùng huyền băng thiết tinh làm phôi kiếm, không gì hợp bằng. Đợi về tông môn rồi, lấy các vật liệu khác y đổi từ tông môn phụ trợ, kiếm đúc hoàn toàn có thể bồi đồ đệ cho đến lúc độ kiếp phi thăng.
Cho nên, huyền băng thiết tinh quan trọng nhất, không được phép mất!
Chủ quán rất nhanh đưa đồ ăn Đường Dực Hiên chọn lên lầu, Đường Dực Hiên nhận rồi đóng cửa lại, lúc này mới cẩn thận đánh giá toàn bộ căn phòng. Chỗ này thuộc vùng đất giáp ranh Bắc vực, thế lực đám ma tu tuy khổng lồ, nhưng cũng không bao trùm toàn bộ, mà khách điếm này chính là một tông môn nhỏ vừa mở ở đây.
Trong phòng bày phòng trần trận, gần bên cửa sổ còn đặt hai cái đệm hương hồ, vừa khéo đặt trên tụ linh trận được sắp xếp. Dưới lòng đất của khách điếm rất rõ ràng có chôn một cái linh mạch tính hoả nho nhỏ, chính vì vậy, trong phòng ấm áp, đối lập rõ ràng với rét lạnh thấu xương bên ngoài.
"Đồ ăn chỗ này cũng không tệ lắm." Khi chủ quán vừa mới đưa đồ ăn tới, Tước Tước rút cánh vào trốn, đợi người đi rồi mới từ trong góc xó bay ra, nhắm thẳng về phía thức ăn thơm phức trên bàn.
Tộc Chu Tước chúng nó tuy rằng có thói quen ăn uống gần giống với tộc Phượng Hoàng, nhưng cũng không đến mức không phải Ngô đồng không thích không có lễ tuyền là không uống. Đặc biệt là nó, sống chung với Đường Dực Hiên nhiều năm như vậy, thường xuyên vào nam ra bắc ở phàm trần giới, dần dà nó cũng thích đủ dạng mỹ thực của phàm trần.
Tước Tước ăn đến là vui vẻ, còn Đường Dực Hiên thì đang lục trong nhẫn trữ vật tựa như hộp bảo bối tìm đồ. Y rất khéo tay, một tờ giấy trắng bình thường nhưng đảo mắt một cái đã được y gấp thành con hạc giấy nho nhỏ. Đừng nhìn Đường Dực Hiên ngày thường lười nhác như cái gì cũng không để trong lòng, trên thực tế thứ y biết thực sự không ít, đại đa số đều đến từ phàm trần giới.
Đường Dực Hiên thi một pháp thuật nhỏ, hạc giấy đập đập cánh, rất nhanh đã xiêu vẹo bay lên cao. Y thả một tia thần thức của mình vào trong đó, lại thêm một tầng chú phòng hộ cho hạc giấy, để nó không bị gió tuyết ảnh hưởng, lệnh nó thay thế mình đi lên ngọn núi Tước Tước nói quan sát tình huống một chút, sau quyết định tiếp.
Mở cửa sổ ra một khe hở, hạc giấy nhỏ theo khe bay ra ngoài, trong màn gió tuyết dữ dội nghiêng ngả mà mất tung tích.
"Một con chim còn chưa thành niên như ngươi, sao có thể ăn nhiều như vậy, tốt xấu gì cũng phải chừa ta chút chứ!" Đường Dực Hiên quay đầu lại, nhìn thấy trên bàn không còn thừa bao nhiêu thức ăn trong giây lát liền biến sắc.
Y xông qua một phát nắm Tước Tước trong tay, "Coi chừng ta bán ngươi ở chỗ này bán nghệ trả nợ!"
"Đường trưởng lão phong chủ Kiếm Ẩn phong của Tàng Sơn Kiếm tông ngày cả chút linh thạch này cũng trả không nổi, cũng không chê mất mặt?" Tước Tước ăn uống no đủ, mới không thèm để ý uy hiếp của y, há mỏ ra trào phúng.
Đường Dực Hiên hiếm lạ nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ mất mặt?
Nghe vậy, Tước Tước hiếm thấy mà chìm vào im lặng. Nó vô cùng hiểu rõ tính nết Đường Dực Hiên, gia hoả Đường Dực Hiên này đúng là không sợ mất mặt, nói không chừng sẽ thật sự để nó ở lại chỗ này trả nợ.
Tước Tước trong lòng buồn bực không thôi bay lên vai Đường Dực Hiên muốn mổ y, bị Đường Dực Hiên vô tình dùng hai ngón tay như kìm sắt kẹp mỏ, liều mạng đập cánh nhỏ cũng không thể nhúc nhích, muốn phun lửa cũng không làm được.
Đương lúc Tước Tước thẹn quá hóa giận, Đường Dực Hiên biến sắc, buông lỏng tay, hai tay lên xuống, cấp tốc thay đổi thủ quyết.
Mới ban nãy, lúc y cùng Tước Tước ầm ĩ, hạc giấy được y thả ra tách liên hệ với y.
Y vẫn có thể cảm giác được vị trí đại khái hạc giấy biến mất, cách nơi Tước Tước để lông vũ rất gần, thực lực đối phương mạnh mẽ, ít nhất cũng là kỳ Phân Thần.
Cũng may lúc trước Đường Dực Hiên có lưu một tia thần thức trên hạc giấy, bây giờ chỉ cần kiểm tra một phen, hẳn là có thể biết nhân số và bộ dạng của đối phương.
Không khí trước mắt một người một chim nhấp nhô gợn sóng như từng lớp nước, trên đó từ từ hiện ra hình ảnh.
Một nắm trắng tuyết vô cùng rõ ràng hiện trên thủy kính.
Tước Tước: “???” Thứ gì vậy?
Đường Dực Hiên: “......Khụ.”
Đại bộ phận bắc vực bị ma tu chiếm lĩnh, môn phái tu chân ở đây ít lại càng ít, lẻ tẻ mấy cái như thế, cũng bị tông môn ma tu ép đến không ngóc nổi đầu.
Khác với Đông vực bốn mùa rõ ràng, Bắc Vực quanh năm gió lạnh thét gào, thổi đến hai má phát đau. Đường Dực Hiên bọc áo choàng to rộng màu đen, bên người mang theo một pháp khí chắn gió cỡ nhỏ, trên áo choàng của y đã vương không ít tuyết, nhẹ nhàng giũ nó, cả người liền giống như một ngọn núi tuyết gây ra một trận tuyết lở nhỏ.
Dựa theo lời Tước Tước nói, nơi đó ở trên núi cách trấn nhỏ này không xa. Đường Dực Hiên chuyển nhịp chân bước vào một khách điếm, sau khi yêu cầu gian thượng phòng để vào rồi mới vén mũ choàng lên.
Tước Tước nghẹn một đường lập tức đập cánh bay ra, "Nghẹn chết rồi nghẹn chết rồi, nhét cả chặng đường, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi."
Chuyến này của bọn họ không tiện rêu rao, mặc dù nó trông không giống thần thú, nhưng nếu bị một số nhãn lực tốt nhìn ra lai lịch, e rằng sẽ gặp phiền toái. Ở trên địa bàn của ma tu, vẫn là hành động kín đáo tốt hơn.
Tước Tước không hề sợ lạnh, trong cơ thể nó chính là chân hoả chính dương chí thuần, sao có thể sợ chút giá lạnh này. Chỉ là suốt chăng đường bị Đường Dực Hiên che trong mũ choàng, còn không được nói chuyện, đương nhiên làm cho nó trước giờ luôn hoạt bát buồn chết đi được. Lúc này rốt cuộc được thả ra ngoài, nhất thời ríu rít không dứt.
"Này này, chúng ta qua thẳng đó được mà, lông ta nói cho ta biết xung quanh không có người." Tước Tước đứng trên bàn, chân nhỏ không ngừng được vỗ qua vỗ lại.
Nó thật sự không muốn ở chỗ này thời gian quá dài, từ tận đáy lòng hy vọng Đường Dực Hiên có thể cầm đồ đi ngay, mà không phải nán lại cái nơi nó sẽ luôn bị nhét trong áo choàng.
Đường Dực Hiên gõ đầu nhỏ của Tước Tước một cái, "Con chim ngốc nhà ngươi, chỗ ngươi đến đương nhiên không có người, nhưng nếu có thể bị ngươi tìm được, vậy cũng có thể bị người khác tìm được, chuẩn bị chu đáo dù sao vẫn tốt."
Chuyến này của y chỉ cho phép thành công không được thất bại, huyền băng thiết tinh với y mà nói rất quan trọng, là thứ nhất định phải giành được. Đồ đệ đã tới Kim Đan kỳ, mà so tài tông môn vào hai năm sau, hiện tại thời gian đi tìm kiếm bản mệnh cho đồ đệ nhà mình nói thật là quá gấp gáp, còn không chắc đã tìm được thanh vừa vặn. Đường Dực Hiên quyết định đích thân tìm vật liệu, chế tạo cho đồ đệ một thanh kiếm bản mệnh hoàn toàn phù hợp.
Đúng lúc, đồ đệ là băng linh căn, dùng huyền băng thiết tinh làm phôi kiếm, không gì hợp bằng. Đợi về tông môn rồi, lấy các vật liệu khác y đổi từ tông môn phụ trợ, kiếm đúc hoàn toàn có thể bồi đồ đệ cho đến lúc độ kiếp phi thăng.
Cho nên, huyền băng thiết tinh quan trọng nhất, không được phép mất!
Chủ quán rất nhanh đưa đồ ăn Đường Dực Hiên chọn lên lầu, Đường Dực Hiên nhận rồi đóng cửa lại, lúc này mới cẩn thận đánh giá toàn bộ căn phòng. Chỗ này thuộc vùng đất giáp ranh Bắc vực, thế lực đám ma tu tuy khổng lồ, nhưng cũng không bao trùm toàn bộ, mà khách điếm này chính là một tông môn nhỏ vừa mở ở đây.
Trong phòng bày phòng trần trận, gần bên cửa sổ còn đặt hai cái đệm hương hồ, vừa khéo đặt trên tụ linh trận được sắp xếp. Dưới lòng đất của khách điếm rất rõ ràng có chôn một cái linh mạch tính hoả nho nhỏ, chính vì vậy, trong phòng ấm áp, đối lập rõ ràng với rét lạnh thấu xương bên ngoài.
"Đồ ăn chỗ này cũng không tệ lắm." Khi chủ quán vừa mới đưa đồ ăn tới, Tước Tước rút cánh vào trốn, đợi người đi rồi mới từ trong góc xó bay ra, nhắm thẳng về phía thức ăn thơm phức trên bàn.
Tộc Chu Tước chúng nó tuy rằng có thói quen ăn uống gần giống với tộc Phượng Hoàng, nhưng cũng không đến mức không phải Ngô đồng không thích không có lễ tuyền là không uống. Đặc biệt là nó, sống chung với Đường Dực Hiên nhiều năm như vậy, thường xuyên vào nam ra bắc ở phàm trần giới, dần dà nó cũng thích đủ dạng mỹ thực của phàm trần.
Tước Tước ăn đến là vui vẻ, còn Đường Dực Hiên thì đang lục trong nhẫn trữ vật tựa như hộp bảo bối tìm đồ. Y rất khéo tay, một tờ giấy trắng bình thường nhưng đảo mắt một cái đã được y gấp thành con hạc giấy nho nhỏ. Đừng nhìn Đường Dực Hiên ngày thường lười nhác như cái gì cũng không để trong lòng, trên thực tế thứ y biết thực sự không ít, đại đa số đều đến từ phàm trần giới.
Đường Dực Hiên thi một pháp thuật nhỏ, hạc giấy đập đập cánh, rất nhanh đã xiêu vẹo bay lên cao. Y thả một tia thần thức của mình vào trong đó, lại thêm một tầng chú phòng hộ cho hạc giấy, để nó không bị gió tuyết ảnh hưởng, lệnh nó thay thế mình đi lên ngọn núi Tước Tước nói quan sát tình huống một chút, sau quyết định tiếp.
Mở cửa sổ ra một khe hở, hạc giấy nhỏ theo khe bay ra ngoài, trong màn gió tuyết dữ dội nghiêng ngả mà mất tung tích.
"Một con chim còn chưa thành niên như ngươi, sao có thể ăn nhiều như vậy, tốt xấu gì cũng phải chừa ta chút chứ!" Đường Dực Hiên quay đầu lại, nhìn thấy trên bàn không còn thừa bao nhiêu thức ăn trong giây lát liền biến sắc.
Y xông qua một phát nắm Tước Tước trong tay, "Coi chừng ta bán ngươi ở chỗ này bán nghệ trả nợ!"
"Đường trưởng lão phong chủ Kiếm Ẩn phong của Tàng Sơn Kiếm tông ngày cả chút linh thạch này cũng trả không nổi, cũng không chê mất mặt?" Tước Tước ăn uống no đủ, mới không thèm để ý uy hiếp của y, há mỏ ra trào phúng.
Đường Dực Hiên hiếm lạ nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ mất mặt?
Nghe vậy, Tước Tước hiếm thấy mà chìm vào im lặng. Nó vô cùng hiểu rõ tính nết Đường Dực Hiên, gia hoả Đường Dực Hiên này đúng là không sợ mất mặt, nói không chừng sẽ thật sự để nó ở lại chỗ này trả nợ.
Tước Tước trong lòng buồn bực không thôi bay lên vai Đường Dực Hiên muốn mổ y, bị Đường Dực Hiên vô tình dùng hai ngón tay như kìm sắt kẹp mỏ, liều mạng đập cánh nhỏ cũng không thể nhúc nhích, muốn phun lửa cũng không làm được.
Đương lúc Tước Tước thẹn quá hóa giận, Đường Dực Hiên biến sắc, buông lỏng tay, hai tay lên xuống, cấp tốc thay đổi thủ quyết.
Mới ban nãy, lúc y cùng Tước Tước ầm ĩ, hạc giấy được y thả ra tách liên hệ với y.
Y vẫn có thể cảm giác được vị trí đại khái hạc giấy biến mất, cách nơi Tước Tước để lông vũ rất gần, thực lực đối phương mạnh mẽ, ít nhất cũng là kỳ Phân Thần.
Cũng may lúc trước Đường Dực Hiên có lưu một tia thần thức trên hạc giấy, bây giờ chỉ cần kiểm tra một phen, hẳn là có thể biết nhân số và bộ dạng của đối phương.
Không khí trước mắt một người một chim nhấp nhô gợn sóng như từng lớp nước, trên đó từ từ hiện ra hình ảnh.
Một nắm trắng tuyết vô cùng rõ ràng hiện trên thủy kính.
Tước Tước: “???” Thứ gì vậy?
Đường Dực Hiên: “......Khụ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất