Sư Phụ Vai Ác Không Dễ Làm!

Chương 25: Tiểu bàn là dã thú!

Trước Sau
“Vô Nhai, có phải ngươi biết cái gì hay không?” Chu Chu thẩm vấn, nhìn kỹ từng cử chỉ của Quân Vô Nhai.

“Không biết.” Quân Vô Nhai trả lời rất nhanh, đôi mắt xinh đẹp đầy chân thành, nhưng một chút khẩn trương không trốn khỏi tầm quan sát của Chu Chu, điều này làm Chu Chu có thể củng cố thêm suy đoán của mình.

“Quân, Vô, Nhai.” Chu Chu nheo mắt đầy nguy hiểm, gằn từng chữ trong tên của Quân Vô Nhai.

“Thật, thật sự không biết.” Biểu tình của Quân mỹ nhân giống như tiểu tức phụ bị ủy khuất, làm Chu Chu có chút ngượng ngùng.

Chu Chu hắng giọng, hòa hoãn lại, dùng ngữ khí lừa gạt tiểu hài tử bắt đầu hỏi lại: “Vô Nhai, ngoan, kỳ thật, ta cũng không muốn tức giận với ngươi, nhưng ngươi không biết, mãng xà chín đầu kia rất lợi hại, có người xấu muốn đem nó thả ra đối phó với chúng ta, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”

“Không thả ra được đâu.” Quân mỹ nhân thấp giọng phản bác, cúi đầu không dám đối diện với Chu Chu.

“Sao ngươi biết là không thả ra được.” Chu Chu bắt được trọng điểm trong đôi mắt của hắn, mắt tức khắc tỏa sáng.

“Không thể nói.” Quân mỹ nhân trộm nhìn Chu Chu một cái, rồi lại nhanh chóng thu lại ánh mắt.

“Ai không cho nói?” Thế mà còn có người có thể ra mệnh lệnh cho Quân Vô Nhai, kỳ quái.

“A Mạch.” Quân mỹ nhân ngập ngừng nói.

“Ân?” Chu Chu theo bản năng lên tiếng.

“A Mạch không cho nói.” Quân mỹ nhân lặp lại một lần nữa.

“Ta?” Hóa ra là Vân Thanh Mạch không cho hắn nói, Chu Chu dừng một chút, nói, “Hiện tại ta đâu có cấm ngươi nói?”

“Không thể.” Quân mỹ nhân kiên định lắc đầu, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc mà nói.

Nghe xong, Chu Chu thiếu chút nữa lại tức giận, đây là muốn nháo kiểu gì vậy, Quân Vô Nhai ngốc nhà ngươi, thời điểm nào rồi mà còn tích chữ như vàng vậy, còn có, nếu Vân Thanh Mạch không cho ngươi nói, vậy giờ nói cho Vân Thanh Mạch thì đâu cần giấu diếm, bây giờ không cần vất não đi nha.

Hay là, tên ngốc này đã biết linh hồn của Vân Thanh Mạch đã thay đổi? Ý thức được loại khả năng này, Chu Chu không khỏi rùng mình, trộm quan sát Quân Vô Nhai, nhưng hình như không giống, còn nữa, hiện tại với chỉ số thông minh như thế này, hắn không thể nhìn thấu.

Tự thấy mình quá đa nghi, Chu Chu lại nghiêm mặt nói: “Nếu hiện tại ngươi không nói cho ta, về sau ta không thèm để ý tới ngươi nữa, không mang ngươi đi chơi, cũng không nói chuyện với ngươi.” Đối phó với một bé ngốc, chiêu này luôn dùng được.

“A Mạch hư, không thể.” Đôi mắt thỏ lại có xu thế muốn hồng.

U, thế mà còn trách ta. Trong lòng Chu Chu cảm thấy tên ngốc này thật sự đáng yêu, nhưng bên ngoài lại hoàn toàn không dao động, nhướng mày, lạnh lùng nhìn hắn.



“A Mạch.” Quân Vô Nhai cẩn thận túm lấy ống tay áo của Chu Chu, nhẹ nhàng túm túm, lại bắt đầu bày ra biểu tình ủy khuất.

Chu Chu nhìn thẳng, rút tay áo từ trong tay hắn ra, nhưng Quân Vô Nhai nhanh hơn, tay áo khẽ nhúc nhích, nháy mắt lại bị nắm trở về, hơn nữa lần này còn nắm chặt trong tay.

Chu Chu dùng sức giựt ra cũng không giựt nổi, con mắt hình viên đạn đảo qua, lại thấy Quân Vô Nhai vẫn dùng biểu tình vô tội nhìn hắn.

Trong lòng Chu Chu có một vạn con thảo nê mã lao nhanh qua, cái loại tâm tình này, quả thực không thể dùng từ nào để giải thích. Một tên có pháp thuật cao cường hơn hắn, địa vị cao hơn hắn, lớn lên còn đẹp hơn hắn, rõ ràng chiếm thế thượng phong, lại bày ra bộ dạng như bị hắn khi dễ, hắn còn có thể nói cái gì.

Chu Chu lạnh mặt hung hăng trừng Quân Vô Nhai, lực đạo nắm áo của Quân Vô Nhai lại chặt hơn, lại trừng, lại nắm chặt, đến khi Chu Chu mệt mỏi, Quân Vô Nhai mới hoàn toàn đem tay áo Chu Chu buông xuống.

Chu Chu lạnh lùng nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Nói hay không.” Bộ dạng cực kỳ bá đạo, không cho người khác có đường lui.

“Ở Huyền Linh bí cảnh, phía tây, nơi đó có Tỏa Hồ, tiểu lục ở nơi đó.” âm thanh nói chuyện của Quân mỹ nhân rất thấp, càng nói càng bé, nhưng thông tin vẫn nghe đủ rồi.

Chu Chu vừa lòng gật đầu, quay đầu lại nói với thần thú: “Tham Lang, chúng ta đi.”

Lại quay đầu liền thấy Quân Vô Nhai ngăn trước mặt hắn, thấy thế Chu Chu tính toán giở trò cũ, trừng mắt thần công, Quân Vô Nhai lại mở miệng: “Ta mang các ngươi đi.”

Chu Chu đối với việc này cực kỳ vừa lòng, lộ ra nụ cười cổ vũ cho Quân Vô Nhai, nhưng đối phương lại không cho hắn phản ứng tương ứng, yên lặng quay đầu đi trước.

Không đoán được đối phương sẽ như thế này, Chu Chu sửng sốt, ổn định lại tinh thần, trong lòng có chút ê ẩm hụt hẫng nhi, lại phản ứng lại, trong lòng đột nhiên có một ý tưởng, kỳ thật hắn lúc này mới gọi là bá đạo.

Lắc đầu, Chu Chu nhấc chân đi theo.

Mặc kệ Mạc Hoàn Tố có âm mưu gì, nhất định phải ngăn cản, hy vọng còn kịp.

Lại nói đến Cơ Boss bên này, khi Thường Dật tuyên bố khảo hạch bắt đầu, vô số hài tử điên cuồng dũng mãnh bước vào Huyền Linh bí cảnh, Âu Dương Cẩn cũng muốn vọt vào trước, nhưng Cơ Vân Lưu cùng Lâm Linh đều không có ý nghĩ như vậy, mà đồng bọn nhà mình lại sợ Cơ Vân Lưu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, dù trong lòng hắn ngứa không chịu được, cũng chỉ có thể chờ, đến khi đám người trên cơ bản đều đã đi vào, Cơ Vân Lưu mới không nhanh không chậm tiến vào.

Thường Dật nhìn thân ảnh Cơ Vân Lưu cuối cùng cũng biến mất, trên mặt lộ ra nụ cười tán thưởng, không kiêu không hấp tấp, lại có chút thong dong, tiểu sư đệ này thật sự tốt.

Thường Dật xoay người, đi đến đỉnh núi, xem ra mình nên đi báo tin vui cho các sư huynh nhà mình.

Cơ Lưu Vân tiến vào, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, khi mở mắt đã tới một nơi xa lạ, chung quanh cây cối rậm rạp, ánh nắng thưa thớt, thoạt nhìn thì hắn đang ở trong rừng rậm rạp, bên người trừ Âu Dương Cẩn cón thiếu đi vài người, hẳn là đã đi tìm con mồi.

Đối với việc tìm kiếm con mồi, Cơ Vân Lưu cũng không sốt ruột, hiện giờ chuyện quan trọng chính là phải biết mình đang ở đâu, Huyền Linh bí cảnh hắn đã vào một lần, nhưng lúc ấy quay lại vội vàng, mà hắn cũng có đủ lực để quét ngang nơi này, cho nên căn bản không quá chú ý quá cái bí cảnh nhỏ này.



Hai mắt Âu Dương Cẩn tỏa ánh sáng, xoa tay hầm hè, hưng phấn nói: “Ngao, rốt cuộc vào được, Cơ Vân Lưu Lâm Linh, chúng ta cũng mau đi săn yêu thú đi.”

Mấy đệ tử Âu Dương gia tuy rằng không có biểu hiện lộ liễu như Âu Dương Cẩn, nhưng hưng phấn trong mắt cũng không che dấu được.

Thật ra Lâm Linh có vẻ tương đối bình tĩnh, bộ dáng phảng phất chỉ là đi vào một vùng rừng bình thường, mà không phải là bí cảnh, bên trong hung hiểm, khắp nơi đều có yêu thú tụ tập.

Cơ Vân Lưu mở miệng nói: “Trước tiên phải từ từ.” Nói xong hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, đem thần thức phóng ra, kéo dài đến mấy chục dặm ngoại, việc này đối với Luyện Khí tu vi của hắn đã là cực hạn, trên thực tế với Luyện Khí tu vi hiện giờ, cho dù là cực kỳ mạnh cũng chỉ có thể kéo dài 1 dặm.

Xác nhận trong phạm vi mấy chục dặm có bao nhiêu yêu thú phân bố, Cơ Vân Lưu chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu tím nhạt khó nén mỏi mệt, tuy rằng chỉ phóng thần thức một lát, hiện giờ hắn đã riêu hao một lượng pháp lực không nhỏ, nếu muốn sử dụng một lần nữa như này, có lẽ phải đợi một ngày mới có thể phóng lại.

Cơ Vân Lưu nói: “Chúng ta đi hướng tây.” Tuy rằng chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng không biết vì sao mọi người nghe xong đều cảm thấy đi hướng tây là việc đương nhiên. Thẳng đến khi mọi người đã ở đi một quãng xa, Lâm Linh mới giương mắt như có suy tư nhìn Cơ Vân Lưu, tâm tình có chút phức tạp.

Cơ Vân Lưu đương nhiên không biết tâm tư của hắn, sau khi nói rõ phương hướng cho mọi người, hắn liền lười nhác đi phía sau cùng, so với Âu Dương Cẩn cao hứng hăng hái đi đầu cực kỳ khác biệt.

Đột nhiên, Cơ Vân Lưu nhíu mày, dừng bước, chỉ có Lâm Linh vẫn luôn quan sát Cơ Vân Lưu mới phát hiện hắn dị thường, cũng ngừng lại, vì thế những người khác cũng nhìn bọn họ mà ngừng lại. Âu Dương Cẩn đi mấy bước xa mới phát giác phía sau dị thường, liền xoay người lại, thấy những người khác đều ngừng cách hắn, hắn trở về gọi: “Uy, các ngươi dừng lại làm gì, sao không đi nữa?”

Lâm Linh phóng ánh mắt hình viên đạn qua, thành công làm Âu Dương Cẩn ngừng ồn ào, Âu Dương Cẩn hậm hực thu hồi cánh tay múa may, ngoan ngoãn đi qua, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Cơ Vân Lưu, hắn cũng nhìn qua.

“Sẵn sàng đi, chuẩn bị chiến đấu.” Cơ Vân Lưu dứt lời, trong rừng rậm rạp đột nhiên chui ra một con yêu thú đánh về phía Âu Dương Cẩn, bởi vì tốc độ quá nhanh, nên không trông thấy bộ dáng làm sao.

Âu Dương Cẩn còn chưa hiểu rõ chuyện như thế nào liền thấy một vật thể không rõ vọt tới phía mình, quên né tránh.

Đứng bên cạnh Âu Dương Cẩn, Lâm Linh phản ứng nhanh chóng, bay nhanh phóng thích thuật pháp, đem thứ sắp bổ nhào vào Âu Dương Cẩn đánh một nhát, sau đó Cơ Vân Lưu cũng đánh tới, sức mạnh cường đại đem yêu thú đánh bay ra ngoài.

Mà lúc này bọn họ cũng thấy rõ bộ dáng của con yêu thú kia, hóa ra là một con hổ có cánh, tốc độ không tồi, đáng tiếc chỉ là yêu thú cấp một, Âu Dương Cẩn tức khắc cảm thấy hơi mất mặt mũi, chính mình suýt nữa thì bị một con yêu thú cấp một đả thương, lại còn phải để tức phụ tương lai ra tay cứu, quả thực không thể nhẫn, mà đầu sỏ gây tội hắn càng không thể buông tha, oán niệm không có chỗ phát tiết, Âu Dương Cẩn nắm tay vọt đến chỗ con hổ.

Phanh phanh phanh phanh, từng quyền đập nó.

Con hổ đáng thương kia không cẩn thận chọn sai đối tượng để công kích, liền bị đánh đến đau đớn, hiện giờ xem ra, còn không bằng chết trong tay Cơ Boss, ít nhất còn có thể chết thống khoái.

Một quyền cuối cùng, đánh đến đan điền của con hổ, nắm tay lại rút ra, trong tay đã cầm một viên nội đan. Phịch một tiếng, tiếng thân thể rơi xuống mặt đất, Âu Dương Cẩn đối với thi thể con hổ có cánh hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác, đối với mọi người nhếch miệng cười, lộ ra biểu tình thắng lợi.

Cơ Boss đại khái không nghĩ tới một tiểu cầu hóa ra lại là phái dã thú, ánh mắt nhìn hắn hơi có chút kinh ngạc.

Lâm Linh vẻ mặt chán ghét nhìn tay Âu Dương Cẩn dính đầy máu, vô lực trợn mắt.

Đệ tử trong nhà đối với thói bạo lực của Âu Dương Cẩn đã quá quen, không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là khi Âu Dương Cẩn theo thói quen cười ngây ngô, bọn họ đều chỉnh tề quay đầu đi, quá ngốc, quả thực không nỡ nhìn thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau