Chương 1: Nam diễn viên quá thuần khiết cũng không phải chuyện gì tốt
Trong một căn phòng ngủ chật hẹp, ánh đèn mờ mờ trong không gian tối tăm ảm đạm, rèm cửa sổ có hoa văn màu chàm treo trên tường được kéo kín mít.
Trên giường ngổn ngang chăn gối, chiếc drap giường được trải ra nhăn nhúm thành nhiều đường, bị một cẳng chân thon gầy trắng nõn đá sang một bên, không một tiếng động rơi xuống sàn gỗ.
“A, ưm…”
“Em muốn ngài, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã muốn.”
“Xấu hổ à? Vậy thì giao cho em đi.”
Một bàn tay mảnh mai với những móng tay được sơn màu đỏ tươi lọt vào ống kính máy quay, giống như ma trảo của yêu nữ, đột nhiên kéo lấy cổ áo sơ mi trắng của chàng trai trẻ, lôi hắn qua.
Kha Ninh cứ như vậy ngã vào bầu ngực mềm mại, gương mặt to bằng bàn tay kẹt giữa khe ngực người phụ nữ, sung huyết đỏ bừng.
“Cắt—-!!”
Đây là lần thứ mười sáu đạo diễn NG(*).
(*) Not Good: cảnh quay hỏng.
Cảnh quay đang diễn ra trên giường im bặt, Kha Ninh mang vẻ mặt lúng túng ngồi dậy khỏi người nữ diễn viên, tiện thể lịch sự lấy quần áo từ bên cạnh đưa cho cô để che đậy nửa thân trên trần trụi.
“Cậu Kha, cậu hoàn toàn chưa nhập vai! Cậu đang làm gì vậy? Làm tình cơ mà, đâu phải đang nấu cơm, phải tạo ra chút cảm xúc chứ?” Đạo diễn nổi tiếng là dễ tính, giờ phút này cũng bị Kha Ninh làm cho mất kiên nhẫn, y đập thẳng kịch bản phim vào tay lớn tiếng trách móc.
“Xin lỗi xin lỗi… Lại một lần nữa.” Gương mặt Kha Ninh tràn đầy sự áy náy, cậu cung cúc cúi đầu xin lỗi đạo diễn.
Cậu đã mắc kẹt ở cảnh giường chiếu của bộ phim này hơn ba ngày rồi, không hề có sự cải thiện. Cậu hiểu rất rõ vấn đề của mình, mỗi lần đều không thể diễn ra được hiệu quả như đạo diễn mong đợi.
Cho dù nữ diễn viên có vào vai tỏ ra lả lơi đưa tình thế nào, Kha Ninh vẫn chỉ đực mặt ra một bên, tay chân cứng ngắc không thể phối hợp được. Mỗi cử chỉ thân mật đều cực kỳ gượng gạo, không thể phối hợp tự nhiên được với đối phương.
Nữ diễn viên tên Trình Tây Vân, là một đóa hoa cúc đã qua thời đình đám, cô buồn bực ngán ngẩm nằm trên giường, không nhịn được trách móc vài câu: “Chị bảo này, diễn với trai tân như em cũng gian nan quá. Nhìn động tác của em cứ như chị đây đang tập thể dục theo loa trên người em vậy.”
Kha Ninh xấu hổ, giọng thành khẩn xin lỗi cô: “Xin lỗi chị Tây Vân.”
“Chưa có bạn gái à?”
“Chưa ạ.”
“Chẳng trách.” Trình Tây Vân nhìn người rất chuẩn, liếc mắt qua biết ngay Kha Ninh là kiểu người ngây thơ không biết gì.
Tháng trước Kha Ninh vừa tròn hai mươi tuổi, từ năm mười sáu tuổi cậu đã được tuyển chọn debut làm diễn viên. Công ty quản lý của cậu rất nghiêm ngặt, đừng nói là yêu đương, ngay cả cơ hội để mập mờ với con chó cũng không có.
Trình Tây Vân gỡ mái tóc đen dài rủ xuống bờ vai xinh đẹp, bất đắc dĩ nhìn cậu: “Nam diễn viên quá thuần khiết cũng không phải chuyện gì tốt, cho dù chưa bao giờ tự thực hành thì phim ảnh em cũng nên xem qua rồi chứ?”
“Xem rồi ạ.” Mặt Kha Ninh càng đỏ hơn.
Dù sao cậu cũng là đàn ông, ai xem phim đen mà chưa từng tuốt súng chứ? Nhưng cậu lại nghĩ, không phải cứ xem phim thì nhất định sẽ biết thực hành. Làm tình giống như việc không phải chỉ cần xem qua công thức là có thể làm ra một bàn yến tiệc Mãn Hán thịnh soạn thơm ngon.
Đối với một người không có kinh nghiệm tình dục như Kha Ninh mà nói, đối mặt với cảnh giường chiếu là một thử thách lớn. Nhưng bộ phim này có không ít cảnh nóng, mỗi tập một mức độ khác nhau, cảm xúc mỗi cảnh không giống nhau, tất cả đều là những cảnh quay quan trọng thể hiện tình cảm của hai nhân vật chính.
Kha Ninh chậm rãi thở ra một hơi nặng nề, cậu ủ rũ nghĩ thầm, cùng lắm đêm nay tìm thêm mấy bộ nữa xem, càng dâm dục càng tốt.
Đến buổi chiều, nhiệt độ không khí tăng lên.
Công việc vẫn bắt đầu từ cảnh nóng bị gián đoạn từ ban sáng, Kha Ninh và Trình Tây Vân ngồi song song trên giường, không ai nói chuyện, mỗi người cầm kịch bản ấp ủ cảm xúc để vào vai.
Chẳng bao lâu sau, đạo diễn đẩy cửa bước vào, đi theo phía sau là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, vóc người rắn rỏi.
Người đàn ông kia ngậm điếu thuốc, trên người mặc áo ba lỗ đen, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh phủ kín nửa vành tai, trông có phần ngang tàng. Chiếc quần túi hộp bên dưới bao trọn cặp chân dài khiến người khác chú ý, chiều cao nhìn qua cũng phải gần 1m9.
Xung quanh người hắn phả ra hơi thở nam tính nồng đậm, âm thầm hòa lẫn với bầu không khí trong phòng.
Đạo diễn dẫn theo người này tiến về phía trước, nói với Kha Ninh và Trình Tây Vân: “Tôi giới thiệu cho hai người, vị này là Tần Kiêu, anh Kiêu.”
Trên giường ngổn ngang chăn gối, chiếc drap giường được trải ra nhăn nhúm thành nhiều đường, bị một cẳng chân thon gầy trắng nõn đá sang một bên, không một tiếng động rơi xuống sàn gỗ.
“A, ưm…”
“Em muốn ngài, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã muốn.”
“Xấu hổ à? Vậy thì giao cho em đi.”
Một bàn tay mảnh mai với những móng tay được sơn màu đỏ tươi lọt vào ống kính máy quay, giống như ma trảo của yêu nữ, đột nhiên kéo lấy cổ áo sơ mi trắng của chàng trai trẻ, lôi hắn qua.
Kha Ninh cứ như vậy ngã vào bầu ngực mềm mại, gương mặt to bằng bàn tay kẹt giữa khe ngực người phụ nữ, sung huyết đỏ bừng.
“Cắt—-!!”
Đây là lần thứ mười sáu đạo diễn NG(*).
(*) Not Good: cảnh quay hỏng.
Cảnh quay đang diễn ra trên giường im bặt, Kha Ninh mang vẻ mặt lúng túng ngồi dậy khỏi người nữ diễn viên, tiện thể lịch sự lấy quần áo từ bên cạnh đưa cho cô để che đậy nửa thân trên trần trụi.
“Cậu Kha, cậu hoàn toàn chưa nhập vai! Cậu đang làm gì vậy? Làm tình cơ mà, đâu phải đang nấu cơm, phải tạo ra chút cảm xúc chứ?” Đạo diễn nổi tiếng là dễ tính, giờ phút này cũng bị Kha Ninh làm cho mất kiên nhẫn, y đập thẳng kịch bản phim vào tay lớn tiếng trách móc.
“Xin lỗi xin lỗi… Lại một lần nữa.” Gương mặt Kha Ninh tràn đầy sự áy náy, cậu cung cúc cúi đầu xin lỗi đạo diễn.
Cậu đã mắc kẹt ở cảnh giường chiếu của bộ phim này hơn ba ngày rồi, không hề có sự cải thiện. Cậu hiểu rất rõ vấn đề của mình, mỗi lần đều không thể diễn ra được hiệu quả như đạo diễn mong đợi.
Cho dù nữ diễn viên có vào vai tỏ ra lả lơi đưa tình thế nào, Kha Ninh vẫn chỉ đực mặt ra một bên, tay chân cứng ngắc không thể phối hợp được. Mỗi cử chỉ thân mật đều cực kỳ gượng gạo, không thể phối hợp tự nhiên được với đối phương.
Nữ diễn viên tên Trình Tây Vân, là một đóa hoa cúc đã qua thời đình đám, cô buồn bực ngán ngẩm nằm trên giường, không nhịn được trách móc vài câu: “Chị bảo này, diễn với trai tân như em cũng gian nan quá. Nhìn động tác của em cứ như chị đây đang tập thể dục theo loa trên người em vậy.”
Kha Ninh xấu hổ, giọng thành khẩn xin lỗi cô: “Xin lỗi chị Tây Vân.”
“Chưa có bạn gái à?”
“Chưa ạ.”
“Chẳng trách.” Trình Tây Vân nhìn người rất chuẩn, liếc mắt qua biết ngay Kha Ninh là kiểu người ngây thơ không biết gì.
Tháng trước Kha Ninh vừa tròn hai mươi tuổi, từ năm mười sáu tuổi cậu đã được tuyển chọn debut làm diễn viên. Công ty quản lý của cậu rất nghiêm ngặt, đừng nói là yêu đương, ngay cả cơ hội để mập mờ với con chó cũng không có.
Trình Tây Vân gỡ mái tóc đen dài rủ xuống bờ vai xinh đẹp, bất đắc dĩ nhìn cậu: “Nam diễn viên quá thuần khiết cũng không phải chuyện gì tốt, cho dù chưa bao giờ tự thực hành thì phim ảnh em cũng nên xem qua rồi chứ?”
“Xem rồi ạ.” Mặt Kha Ninh càng đỏ hơn.
Dù sao cậu cũng là đàn ông, ai xem phim đen mà chưa từng tuốt súng chứ? Nhưng cậu lại nghĩ, không phải cứ xem phim thì nhất định sẽ biết thực hành. Làm tình giống như việc không phải chỉ cần xem qua công thức là có thể làm ra một bàn yến tiệc Mãn Hán thịnh soạn thơm ngon.
Đối với một người không có kinh nghiệm tình dục như Kha Ninh mà nói, đối mặt với cảnh giường chiếu là một thử thách lớn. Nhưng bộ phim này có không ít cảnh nóng, mỗi tập một mức độ khác nhau, cảm xúc mỗi cảnh không giống nhau, tất cả đều là những cảnh quay quan trọng thể hiện tình cảm của hai nhân vật chính.
Kha Ninh chậm rãi thở ra một hơi nặng nề, cậu ủ rũ nghĩ thầm, cùng lắm đêm nay tìm thêm mấy bộ nữa xem, càng dâm dục càng tốt.
Đến buổi chiều, nhiệt độ không khí tăng lên.
Công việc vẫn bắt đầu từ cảnh nóng bị gián đoạn từ ban sáng, Kha Ninh và Trình Tây Vân ngồi song song trên giường, không ai nói chuyện, mỗi người cầm kịch bản ấp ủ cảm xúc để vào vai.
Chẳng bao lâu sau, đạo diễn đẩy cửa bước vào, đi theo phía sau là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, vóc người rắn rỏi.
Người đàn ông kia ngậm điếu thuốc, trên người mặc áo ba lỗ đen, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh phủ kín nửa vành tai, trông có phần ngang tàng. Chiếc quần túi hộp bên dưới bao trọn cặp chân dài khiến người khác chú ý, chiều cao nhìn qua cũng phải gần 1m9.
Xung quanh người hắn phả ra hơi thở nam tính nồng đậm, âm thầm hòa lẫn với bầu không khí trong phòng.
Đạo diễn dẫn theo người này tiến về phía trước, nói với Kha Ninh và Trình Tây Vân: “Tôi giới thiệu cho hai người, vị này là Tần Kiêu, anh Kiêu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất