Chương 27: Tán thưởng Kiếm tu.
editor: Mì Tương Đen.
Kiếm là gì?
Kiếm là hung khí, Kiếm tu là sát lục chi đạo[1].
[1] Sát lục chi đạo: ý chỉ đạo gϊếŧ chóc.
Bất kể là tiên ma yêu nhân, lấy gϊếŧ chóc để chứng đạo, không làm trái bản thân, không lấy gϊếŧ cản gϊếŧ, không sa vào Ma đạo, chính là Kiếm tiên.
Thông thiên triệt địa, vạn sự vạn vật chỉ tồn tại trên thân kiếm, tồn tại ở thân tâm, tồn tại cùng vạn thế!
Có hàng ngàn, hàng vạn tu sĩ bước vào con đường tu kiếm, thế nhưng chỉ có một phần trăm rất nhỏ trong đó mới có thể lĩnh ngộ kiếm ý; mà trong một phần trăm ấy, lại chỉ một phần ngàn có thể lĩnh ngộ kiếm quang phân hoá. Về phần kiếm ý hoá hình, kiếm hồn hay kiếm phách, càng là những đỉnh cao không phải Kiếm tu nào cũng có thể chạm tới được. Ấy thế nhưng, ngay cả như vậy, cũng chưa từng có kẻ nào tu kiếm mà từ bỏ truy đạo, dù con đường vô cùng long đong.
Kiếm tu, chính là thẳng tiến không lùi, vĩnh viễn không dừng.
Nhất kiếm phá vạn pháp.
Từ khi Đường Tam Dương có ký ức, hắn đã ôm chặt một thanh kiếm không chịu buông tay, mà toàn bộ những người chung quanh cũng xem luyện kiếm như là nhân sinh đại sự. Những kẻ không thể trở thành Kiếm tu, ánh mắt nhìn người bên cạnh luôn tràn ngập hâm mộ. Ở Kiếm Tu đại lục, tu kiếm chính là nhân sinh đại sự, truy cầu lý tưởng, cho dù là thiếu gia ăn chơi trắng tay vô dụng, há miệng ra cũng có thể nhắc tới vài ba sự tình về luyện kiếm. Vậy cho nên, có thể cam đoan rằng khắp Kiếm Tu đại lục, luôn có những Kiếm tu thuần tuý, nối tiếp đạo thống một đời lại một đời.
Ở nơi đó chỉ nói kiếm, không nhắc đến bất cứ thứ gì khác.
Thế nhưng nơi này lại khác.
Đường Tam Dương có thể cảm thấy kiếm ý tràn đầy từ Vệ Hàm Ương.
Kiếm quang từng lớp từng lớp, hệt như Thiên Nữ rải hoa, nháy mắt đã trở thành thiên la địa võng, chặt chẽ nối liền, không thể tách rời. Chỉ cần dính phải một chút, chắc chắn sẽ bị gọt mất một phần huyết nhục.
Góc áo Vệ Hàm Ương không gió mà bay, kiếm trong tay tản ra uy thế không thể coi nhẹ, những sư đệ Kiếm tu kia cũng không khỏi lui lại vài chục bước, miễn cho bị kiếm quang của Vệ Hàm Ương gây tương tổn. Từ ánh mắt kinh ngạc đầy sùng bái của bọn họ, có thể thấy được sự lợi hại của một chiêu này.
Cho dù là Kiều Tranh hoàn toàn không hiểu kiếm, cũng có thể cảm nhận được kiếm ý sắc bén nguy hiểm từ trong thiên la địa võng này.
Ai nghĩ rằng, Vệ Hàm ương gầy gò ốm yếu, nhất tiếu khuynh thành kia lại mạnh mẽ như vậy? Hoá ra trước đó khi đối chiến, y căn bản vẫn chưa xuất ra toàn bộ thực lực, nếu không kiếm võng này vừa mới xuất hiện, chỉ sợ đệ tử Đan Khuê môn và những tán tu kia, chẳng ai có thể lông tóc vô thương mà trở về được.
Đường Tam Dương vẫn không nhúc nhích, tinh tế nhìn từng hành động của Vệ Hàm Ương, tựa như căn bản không để Vệ Hàm Ương vào mắt. Thật ra mà nói, từ khi Đường Tam DƯơng xuyên đến thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui vẻ.
Đúng thế, là vui vẻ.
Đối mặt với một kiếm kinh người như vậy, hắn chỉ cảm thấy không tệ, có thể để mắt mà thôi. Kiếm tu trên thế giới này, còn có đạo tu kiếm của bọn họ, quả nhiên vô cùng thú vị.
Đường Tam Dương không ngừng vận chuyển《Vạn Kiếm Quy Nhất Như Ý Chân Kinh》trong thân thể, thông qua con mắt và thần thức, phân hoá rồi dung hợp kiếm ý của Vệ Hàm Ương, lại có một người tí hon không ngừng diễn luyện bên trong kiếm vực của hắn, bổ ngang chém dọc, từng thức từng chiêu, dần dần diễn luyện thành một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh. Khí thế trên người tí hon này ngưng lại, vô số kiếm quang phát ra từ bên trong linh kiếm. Thiên la địa võng, như mây như mưa, như dây như tóc, ở khắp mọi nơi, đâu đâu cũng có.
Ngay sau đó, kiếm quang như thiên la địa võng tan rã trong nháy mắt. Kiếm quang ấy bị một đạo kiếm quang khác thôn phệ, chỉ trong một chớp đã biến mất toàn bộ. Một điểm sáng chui từ kiếm vực ra, hoà vào đan điền của Đường Tam DƯơng.
Vạn Kiếm Quy Nhất Duy Ngã Kiếm Kinh, xem như đã thừa nhận kiếm ý của Vệ Hàm Ương, lại thông qua hai mắt Đường Tam Dương và quá trình diễn luyện, hoàn toàn giải khai biến thành một bộ phận trong Kiếm đạo của Đường Tam Dương.
Mà hết thảy những điều này, chỉ diễn ra trong vài hơi thở.
Nội tâm Đường Tam Dương hơi động, ánh mắt nhìn Vệ Hàm Ương cũng nhiều thêm mấy phần thưởng thức.
Một người chưa kết thành Kim Đan, cũng chưa dung luyện được kiếm ý hoá hình lại có thể được công pháp của hắn thừa nhận, quả thực là không tầm thường. Cho dù là ở Kiếm Tu đại lục, người được Đường Tam Dương thừa nhận cũng chẳng đếm được bao nhiêu.
"Sao hắn lại không nhúc nhích? Đừng nói là bị doạ sợ rồi?" Tạ Hồng nhíu mày, đẩy nhẹ Kiều Tranh.
"Không biết." Kiều Tranh lắc đầu. Y không hiểu kiếm, cũng không biết nên giải thích hoàn cảnh hiện tại như thế nào, chỉ là trong lòng y biết rõ, với thực lực của người này, tuyệt đối không có khả năng bại trong tay Vệ Hàm Ương.
Đường Tam Dương giơ linh kiếm trong tay lên, chém xuống một cái, đến linh khí cũng không dao động.
Ngay lập tức, sắc mặt Vệ Hàm Ương trắng bệch.
Khoảng cách không xa lắm, một chiêu còn không mang theo chút linh khí nào, đột nhiên lại truyền ra tiếng xé gió.
Vụt một tiếng.
Một chém vô cùng đơn giản nổ tung thành kiếm khí giữa không trung, tàn phá bừa bãi tựa vòi rồng, xông thẳng vào thiên la địa võng, một chém đã phá nát kiếm quang lít nha lít nhít kia, sau đó tụ lại thành một đường kiếm, đi thẳng từ trên xuống dưới! Kiếm lộ này một mực lan tràn xuống tận mặt đất, hình thành một cái động lớn sâu cỡ cánh tay, lại không tổn hại bất cứ hoa cỏ nào trên đất bằng.
Tất cả các tu sĩ ở đây, bao gồm cả nhóm đệ tử Kiếm tu của Tam Nguyên kiếm môn lập tức thay đổi sắc mặt.
Phải biết rằng, hiện tại bọn họ đang phi hành trên không trung, bay cách mặt đất tối thiểu cũng phải mười trượng.
Một kiếm nhẹ nhàng vung lên, phá hư kiếm võng của Vệ Hàm Ương còn chưa đủ, hình thành kiếm lộ tràn lan trên mặt đất, kiếm quang thế mà còn chưa tiêu tan, đánh ra một cái hố to như thế.
Kể cả đích thân Môn chủ của Tam Nguyên kiếm môn cũng chưa chắc đã đạt được đến trình độ này.
Trong mắt đám người kia, Đường Tam Dương không phải tu sĩ nữa, hắn là quái vật.
Uy lực như vậy, kiếm chiêu thế này!
Quả nhiên là chưa từng nghe, cũng chưa từng thấy!
Nhân vật đỉnh cao như vậy, tu vi như vậy, không lẽ là đệ tử đích truyền của Kiếm tiên nào đó tại đại thế giới?
"Ta thua, tâm phục khẩu phục." Vệ Hàm Ương nuốt một viên đan dược, ổn định thân hình, bái một cái thật sâu về phía Đường Tam Dương. "Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam."
"Đợi ngươi kết thành Kim Đan, bế quan ba năm, cũng sẽ có được kiếm ý hoá hình." Đường Tam Dương cười khẽ, khuôn mặt vốn dĩ đã yêu dị nay lại càng không giống phàm nhân. "Ta tặng một kiếm quyết cho ngươi." Nói xong, khí thế trên thân hắn tăng vọt, tu vi một đường từ Trúc Cơ đại viên mãn đi thẳng vào hậu kỳ Kim Đan, chỉ tay một cái, một đạo thần niệm đã tiến vào trong đầu Vệ Hàm Ương.
Kiếm pháp của Vệ Hàm Ương chính là kiếm pháp thượng thừa của Tam Nguyên kiếm môn, bất tri bất giác đã bị Đường Tam Dương học hỏi toàn bộ, cũng nên đền bù lại một chút.
Thứ Đường Tam Dương cho Vệ Hàm Ương, chính là kiếm ý mình lĩnh ngộ được bên trong kiếm vực, diễn luyện, sau đó biến thành kiếm quyết, có thể tính là kiếm pháp bổ sung cho Vệ Hàm Ương, xem như bản thăng cấp cũng được.
Chẳng qua, đây cũng chính là kiếm ý hoá hình của Vệ Hàm Ương.
Đường Tam Dương dự tính thời gian, linh kiếm vừa bay lên đã trở lại trong tay Kiều Tranh. "Đa tạ."
Sau đó, bởi vì tu vi trên thân hắn tăng vọt, trong bí cảnh nhỏ đã xuất hiện một cái lỗ đen trống rỗng, ngăn trở thần thức của tất cả mọi người, căn bản là không dò xét được.
Đường Tam Dương búng tay một cái, vô số kiếm ý nhỏ vụn tuôn ra bay về phía Kiều Tranh và tất cả các tu sĩ ở đây. Kiếm ý này tạm thời có thể che mắt bọn họ, mà pháp tắc của bí cảnh lại đang cản trở thần thức của những người ở đây, giờ phút này chính là thời cơ tốt đẹp để quay trở về bản thể!
Sau khi hiểu rõ quy tắc của bí cảnh, Đường Tam Dương đã nghĩ ra phương pháp như vậy, mà hành động cũng vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Đợi tới khi đám người kia có thể mở mắt ra, lỗ đen đã biến mất, Kiếm tu yêu dị kia cũng chẳng còn thấy bóng dáng.
"Không hổ là Kiếm tu đến từ thế giới khác, tu vi như thế, đúng là cái đích cho mọi người hướng về!" Một người nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.
Nếu ngày nào đó mình cũng có thể như vị Kiếm tu kia, tu vi cao thâm, tự nhiên như không trong bí cảnh, lấy một địch vạn mà mặt không đổi sắc, sẽ tiêu dao tự tại đến như thế nào?
Từ đây ở Thần Nguyên trung thế giới, người ta vẫn hay nhắc tới truyền thuyết về một vị Kiếm tu trong bí cảnh Thiên Trạch.
"Vốn là một tán khách vô danh,
Lẻ loi du hành vượt thế giới,
Hôm nay gặp phải người đồng đạo,
Một kiếm phá không thiên hạ hay!"
Kiều Tranh sững sờ nhìn về hướng Đường Tam Dương rời đi, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Hoá ra đây chính là Kiếm tu.
Hoá ra đây chính là ngưỡng cửa khiến tâm trí vô số tu sĩ hướng về Kiếm tu!
Nếu đạo lữ của sư tôn cũng từng có mấy phần phong thái như thế này, cũng khó trách sư tôn không ngại tín nhiệm, trả giá vì hắn, kết thành đạo lữ.
Không đợi đám người này lấy lại tinh thần sau một kiếm kinh thiên động địa của Đường Tam Dương, bí cảnh Thiên Trạch đã bắt đầu chấn động.
Sắc trời sẩm tối, bí cảnh Thiên Trạch cũng bắt đầu đóng lại.
Sau khi Kiều Tranh và nhóm người Tạ Hồng đi từ bí cảnh ra, đã thấy Hà Tất Khinh vừa vặn đang đợi ở bên ngoài, nom có vẻ vô cùng vui mừng vì đệ tử của Thái Ngọ môn không thiếu mất một ai.
Tạ Hồng thấy thế, kéo theo Kiều Tranh và Lưu Ngọc, bắt đầu báo cáo về một số chuyện phát sinh trong bí cảnh Thiên Trạch, còn có chuyện của Long Huyết thạch anh, cuối cùng dừng lại cảm thán về một kiếm kinh thiên động địa của Đường Tam Dương, giọng nói còn mang theo ao ước.
Mà những người khác đi ra từ bí cảnh Thiên Trạch, sau khi khai báo về sự tình của chính mình cũng nhao nhao nói về một kiếm của Đường Tam Dương, thậm chí không ít người còn muốn trở về nói với hậu bối chưa Trúc Cơ và các sư đệ nhà mình rằng, chỗ tốt của Kiếm tu là như thế nào.
Một kiếm của Đường Tam Dương, thật sự quá rung động.
Đường Tam Dương lúc này đang ghé vào trong ngực Kiều Tranh, trong lòng hết sức khinh bỉ đối với những Pháp tu tóc dài não ngắn này.
Chẳng qua, thần sắc tán đồng trên mặt Kiều Tranh vẫn khiến hắn vô cùng cao hứng.
Đây chính là Kiếm tu đó, hỡi Pháp tu vô tri bé nhỏ.
"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên[2]. Thần Nguyên trung thế giới của chúng ta chẳng qua chỉ là một trong ngàn vạn thế giới, còn có vô số trung tiểu đại thế giới, vô số đại năng tâm cao khí ngạo, kinh tài tuyệt diễm. Các ngươi phải coi đây như bài học, tuyệt đối không được sinh lòng kiêu ngạo. Tới trước mặt Thiên Đạo, Thái Ngọ môn chúng ta chẳng qua cũng chỉ là sâu kiến mà thôi."
[2] Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: ý nói núi cao còn có núi cao hơn, người tài ắt sẽ có người tài hơn nữa.
Hà Tất Khinh mỉm cười trấn an Tạ Hồng vẫn đang líu ríu, thuận tiện cũng nhấc lên khí thế đệ tử Kim Đan chân truyền của chưởng môn, nhắc nhở các đệ tử một phen.
Về phần Long Huyết thạch anh, nhóm sư đệ của hắn phải cực cực khổ khổ mới lấy được đến tay, hắn biểu thị bản thân cái gì cũng không biết, vô cùng tự nhiên xem nhẹ ánh mắt cuồng nhiệt đầy mong chờ của các đệ tử Đan Khuê môn bên kia.
Hà Tất Khinh biết, ba ngày nay nhóm sư đệ của mình ở trong bí cảnh cũng mệt mỏi rồi. Hắn cố ý mượn một chiếc thuyền lớn cấp bậc bảo khí từ chỗ Minh Hư chân nhân, đưa toàn bộ sư đệ nhà mình lên thuyền, mở cấm chế, ai cũng đừng nghĩ muốn đen ăn đen bọn họ.
Hà Tất Khinh ném hơn trăm khối linh thạch trung phẩm ra, khảm nạm vào mạn bảo thuyền, lại bấm pháp quyết, sau đó nghênh ngang rời đi.
Mà bên kia, Tam Nguyên kiếm môn cũng cử một đệ tử chân truyền tới, tung ra một thanh cự kiếm dài hơn mười mét, để đệ tử trong môn giẫm lên trên, bản thân mình đứng ở đỉnh cao nhất thi triển pháp quyết, một hơi đã bay xa vài trăm dặm.
Đệ tử Đan Khuê môn cũng trổ hết tài năng, từng người ném ngọc bài đeo bên người lên không trung. Hai mươi khối ngọc bài hợp lại thành một thể, biến thành cái khay ngọc to lớn, đệ tử Đan Khuê môn vừa bước chân lên, thoáng chốc cũng không còn thấy bóng.
Bỏ lại vài tán tu và các đệ tử của các tông môn nho nhỏ khác khoé mắt run rẩy, chỉ có thể nhận mệnh móc pháp khí của mình ra, kết bè kết bạn cùng trở về một chỗ, kiểm kê thu hoạch của chính mình.
Đệ tử của tam đại tông môn, đúng là thổ hào làm cho người ta chán ghét!
***
Bảo thuyền rất lớn, còn bày sẵn trận pháp, mỗi đệ tử sẽ có một phòng ở không lớn không nhỏ, đủ cho bọn họ tu hành hoặc dưỡng thương thật tốt.
Kiều Tranh đóng chặt cửa phòng, xách Đường Tam Dương trong lòng bàn tay, quyết tâm mở sổ tính nợ.
Đường Tam Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, tuyệt không sợ hãi.
Lúc trước, hắn mượn danh nghĩa của hình người, đã từng đàm thoại cùng Kiều Tranh rồi.
Kiều Tranh không thể sờ hắn, cũng không thể đùa giỡn hắn, không thể gọi hắn là nhóc con, càng không thể xen bảy quản tám với hắn nữa!
Không thể không nói, Kiếm tu đến từ Kiếm Tu đại lục thực sự quá đơn thuần.
Mặc dù Đường Tam Dương dùng dáng vẻ hình người nói nói một tràng dài với Kiều Tranh, thế nhưng từ đầu đến cuối y cũng chỉ nghe, căn bản không cho hắn một câu trả lời.
Điều này đã chứng minh, trước khi Đường Tam Dương chính thức hoá hình, còn phải tuỳ ý Kiều Tranh xoa tròn bóp méo.
"Chiếp chiếp!"
"Chíp!"
Đường Tam Dương bị Kiều Tranh lật qua lật lại như bánh rán, từ bụng đến móng vuốt đều bị y dùng thứ gọi là bàn chải thanh tẩy một lần.
Bởi vì tố chất thân thể Đường Tam Dương rất tốt, khi Kiều Tranh ra tay không thèm lưu tình chút nào. Lực đạo kỳ cọ tắm rửa cho Đường Tam Dương của y, không thua lực đạo bình thường khi làm thịt người là bao.
"Ha, ngươi còn dám ngủ say trong ngực kẻ khác?"
... Đó là hình người của ta, cũng chính là ta mà!
"Còn dám tố cáo với hắn không? Ta mới là chủ nhân của ngươi!"
... Đang nói gì vậy, đừng có không nói đạo lý như thế!
"Đường Tam Dương?" Kiều Tranh ngừng tay, đột nhiên nói một câu.
"Chiếp!"
Đây là tên của mình, nhất định phải đáp một tiếng.
Đường Tam Dương bày ra khí thế không sợ thịt nát xương tan, quyết tâm bảo vệ tên của mình. Bị người ta kỳ cọ tắm rửa như đang ngược đãi cũng chẳng là gì, hắn da dày thịt béo, không như những Kiếm tu bình thường kia, hoàn toàn có thể coi như đang rèn luyện. Thế nhưng danh tự là thứ đi theo cả đời, Đường Tam Dương tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng.
Kiều Tranh nhìn tư thế của Đường Tam Dương, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn cười, thập phần muốn ôm nó vào lòng cưng nựng, chẳng qua mặt mày vẫn xụ xuống như cũ, nhìn qua rất không hữu hảo.
"Mặc dù ta vẫn muốn để ngươi theo họ Kiều..." Kiều Tranh dừng lại, vô cùng đáng nghi.
Đường Tam Dương quay ngoắt qua.
"Được rồi, nếu ngươi thích cái tên này cũng không sao. Có điều ngươi là một con chim, hết lần này tới lần khác cứ phải gọi là dê núi, tội gì chứ." Kiều Tranh thở dài, hiển nhiên vô cùng không hiểu danh tự của Đường Tam Dương.
Chẳng lẽ vì người cứu bọn họ lần trước là Liệt Địa Hồng Dương, cho nên mới muốn nhóc con lấy tên là dê núi để báo ân?
Đường Tam Dương sững sờ trong chốc lát, sau khi mê man thì có chút dở khóc dở cười.
Là "Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Thiên địa huyền hoàng, thần túc liệt trương, đạo pháp âm dương[3]."
[3] Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật: nguyên văn trích từ "Đạo Đức kinh" là "Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Vạn vật phụ Âm nhi bão Dương, xung khí dĩ vi hoà", dịch xuôi nghĩa là đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật; trong vạn vật sáu cõi, không vật nào không có Âm và Dương, ở giữa là nguyên khí dung hoà.
Thiên địa huyền hoàng, thần túc liệt trương: khi mới khai thiên lập địa, thế giới ra đời, thì Trời là màu đen, Đất là màu vàng; khoảng không gian bao la ấy ngập trong hồng thuỷ, cỏ cây um tùm, chìm trong hỗn độn; Mặt Trời quá trưa dần ngả bóng về phía Tây, người ta coi Mặt Trời và Mặt Trăng là Thần, đây cũng là tên gọi chung của các vì sao; chúng phân bố rải rác khắp trên trời cao. Nguyên văn trích trong "Thiên Tự văn":
"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang
Nhật Nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương."
— chữ 宿 vừa đọc là "tú" vừa đọc là "túc".
***
Trở lại Thái Ngọ môn.
Vinh Khách và Hà Tất Khinh chia Long Huyết thạch anh thành sáu phần, Kiều Tranh, Tạ Hồng và Lưu Ngọc mỗi người một phần, còn lại một phần nộp lên cho tông môn, một phần bán cho Đan Khuê môn, phần cuối cùng bị một đệ tử nội môn mua mất. Linh thạch bán Long Huyết thạch anh cũng chia làm ba, rơi vào tay ba người Kiều Tranh.
Đợi đến thời điểm bọn họ chuẩn bị kết Đan, Vinh Khách sẽ đem ba phần linh tuyền bọn họ cần tới.
Nói tóm lại, thu hoạch từ bí cảnh Thiên Trạch lần này không tệ chút nào.
Ba năm sau, bí cảnh nhỏ trực thuộc Thái Ngọ môn cũng sẽ mở ra, nếu muốn thì mấy người Kiều Tranh có thể đi vào, mà Vinh Khách cũng truyền đạt cho Kiều Tranh ý tứ của Minh Hư chân nhân rằng, đợi tới khi Kiều Tranh kết Đan, có thể tự động chuyển thành đệ tử chân truyền của Minh Hư. Tới lúc đó, tất nhiên Minh Hư chân nhân sẽ tới gặp y một lần, lắng nghe ý tứ của y.
Kiều Tranh giật mình, có chút kiêng kỵ ý tứ của Minh Hư chân nhân.
Theo lý mà nói, nếu muốn trở thành đệ tử chân truyền của Minh Hư chân nhân, y chỉ cần chính thức làm lễ bái sư cùng Minh Hư chân nhân, dâng hương kính báo lên trời cao, kết nhân quả sư đồ, từ đó cùng vinh cùng nhục. Bởi vậy, cũng sẽ cam đoan liên hệ giữa tông môn và sư đồ, nếu muốn phản bội sư môn, sẽ phải tiếp nhận trừng phạt tương ứng với nhân quả, người bình thường tất nhiên sẽ không dám làm ra sự tình khi sư diệt tổ gì.
Kiều Tranh chỉ muốn làm đệ tử trên danh nghĩa, tất nhiên sẽ không muốn làm lễ bái sư với Minh Hư chân nhân. Cũng vì vậy, câu nói "lắng nghe ý tứ của y" mà Minh Hư chân nhân để Vinh Khách truyền đạt lại, đúng là có phần thâm ý.
Trong lòng Kiều Tranh không khỏi nghĩ, phải chăng Minh Hư chân nhân đã biết gì rồi? Thế nhưng bái sư chính là đại sự, mình cũng không sinh ra dự cảm bất an gì, có lẽ sẽ không có gì phát sinh giữa chừng đâu nhỉ?
Kiều Tranh thả lỏng tâm thần, sau khi tạm biệt Vinh Khách lại mang theo Đường Tam Dương hồi động phủ, lấy danh nghĩa "trở về từ bí cảnh, chuẩn bị xung kích Trúc Cơ đại viên mãn", thật ra là dự định đổi hết tất cả những thứ mình cướp bóc được thành linh thạch, bày trận pháp vận chuyển《Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh》, rút ra một sợi khí tức hỗn độn từ trong đống linh thạch, tích trữ trong đan điền nội hải, phát triển kinh mạch, chờ tới khi kết Đan sẽ dung nhập khí tức hỗn độn này vào Kim Đan, sáng lập ra con đường vô thượng, đạt được thành tựu nhất phẩm, thậm chí còn có cơ hội trở thành Kim Đan cực phẩm!
Thần Nguyên trung thế giới chưa bao giờ xuất hiện người có thành tựu Kim Đan cực phẩm.
Khi Kiều Tranh vẫn còn ở Thiên Nguyên đại thế giới, đã từng nghe sư tôn Nhiếp Đoan Hoa và đạo lữ nhắc đến điều này. Mặc dù Kiều Tranh hận đạo lữ của Nhiếp Đoan Hoa thấu xương, nhưng không thể phủ nhận bản thân hắn từng bước từng bước tiến lên trở thành thiên quân tu vi Đại Thừa, cũng đã là vô cùng xuất sắc.
Khi nhắc tới Kim Đan cực phẩm, hắn đã từng nói, Ma đạo có một Ma tiên đã ba lần vượt thiên kiếp, cố ý du tẩu trong ngàn vạn thế giới, hao tổn mấy trăm năm mới tìm được phương pháp tu luyện thời Thượng Cổ, dùng thiên tài địa bảo đúc thành Kim Đan cực phẩm cho đạo lữ luân hồi chuyển thế của mình, giúp người tu vi tăng tốc, sớm ngày kết Anh, khôi phục lại những ký ức trong quá khứ.
Kim Đan cực phẩm và Kim Đan thượng nhất phẩm bề ngoài giống nhau như đúc, trên thực tế lại có nhiều tác dụng hơn. Nó có thể hỗ trợ tu sĩ giảm bớt tâm ma nhiều nhất có thể vào thời điểm kết Anh, thu hút linh khí, tỉ lệ kết thành tử sắc Anh tướng cao hơn tu sĩ bình thường gấp năm lần!
Phá Đan thành Anh khó khăn cỡ nào, công pháp hoặc linh thảo có thể trợ giúp tu sĩ thêm phần thành công đều là thứ có tiền cũng chẳng mua nổi, đã ít lại càng thêm ít. Huống hồ đây là năm phần tỉ lệ kết thành pháp tướng Nguyên Anh thượng đẳng!
Đáng tiếc Kim Đan cực phẩm yêu cầu quá nhiều, mà tu sĩ sau khi kết thành Nguyên Anh sẽ không bị hạn chế bởi tư chất nữa, tất cả sẽ dựa vào số phận cùng với cơ duyên của bản thân, đột phá Hoá Thần thì tết cả sẽ đứng trên cùng một điểm xuất phát, bất kể là Pháp tu, Kiếm tu hay thậm chí là Trận tu, Phù tu sẽ đều có cùng một điểm đột phá, thứ duy nhất khác biệt chẳng qua chỉ là thuật pháp công kích mà thôi.
Kim Đan cực phẩm, khi lên tới kỳ Nguyên Anh sẽ không để vào mắt nữa, cũng không đáng phải hao tốn nhiều thời gian và linh thạch như vậy.
Thế nhưng với Kiều Tranh thì lại khác.
Khúc mắc khiến tiền kiếp y thất bại đã ở ngay trước mắt, không thể giải cứu sư tôn, báo đáp ân tình, cũng không thể chém chết cừu nhân, trả mối thù sát thân. Nói cách khác, muốn đột phá được Nguyên Anh, Kiều Tranh không chỉ phải chịu lôi kiếp mà sẽ còn phải trải qua đại thù sát thân trong tâm ma cảnh một lần nữa.
Tâm ma Nguyên Anh, có thể so sánh cùng với Đại Thừa phi thăng hoặc Tán Tiên độ kiếp. Nguyên Anh, cũng chính là trở thành bán tiên, tâm ma kiếp cũng là lợi hại nhất.
Kiều Tranh biết rõ bản thân sẽ không qua nổi, bởi vì y không buông bỏ xuống được.
Nếu y nguyện ý bỏ qua Tiên đạo tiến vào Ma đạo, nói không chừng còn có thể thuận lợi mà thành. Đáng tiếc Kiều Tranh không muốn, y đã phụ lòng dạy dỗ của sư tôn, không có khả năng lưu lạc tới bước đường cùng như người kia. Vả lại, phần lớn yêu thú đỉnh cấp vốn không tranh cùng thế gian, cũng sẽ không nguyện ý bầu bạn với Ma tu.
Kim Đan cực phẩm này, chính là cây cỏ cứu mạng của Kiều Tranh.
Y có công pháp Thượng Cổ, tư chất và căn cốt đều chẳng kém, chí ít cũng sẽ là Kim Đan thượng nhất phẩm!
Kiều Tranh còn cướp được không ít đồ vật.
Y không ngừng thay đổi dung mạo, bán hết linh thảo và linh khoáng trong tay mình đi, quy toàn bộ thành linh thạch trung phẩm. Cuối cùng, Kiều Tranh chẳng ngại xa xôi ngàn dặm, mang theo Đường Tam Dương đi tới thương hội lớn nhất của Thần Nguyên trung thế giới, đổi toàn bộ tiền tài trên người mình thành linh thạch thượng phẩm.
Trọn vẹn hai mươi khối!
Toàn bộ gia tài của một tu sĩ Kim Đan hạ phẩm cũng chỉ tương đương với một khối linh thạch thượng phẩm, đệ tử trong Thái Ngọ môn có Kim Đan thượng phẩm như Hà Tất Khinh, gia tài đổi được năm khối linh thạch thượng phẩm cũng đã là hào phú rồi. Kiều Tranh chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, lại qua cướp bóc trấn lột mà một thân tài phú như vậy, có thể thấy được ăn cướp bằng cái nghề đen ăn đen này rốt cuộc có bao nhiêu ích lợi.
Hai mươi khối linh thạch thượng phẩm, lại thêm ba khối linh thạch thượng phẩm y có trước kia, tổng cộng là hai mươi ba khối, luyện được ra một tia khí tức hỗn độn cũng xem như kiếm lời rồi.
Kiều Tranh không khỏi cảm thán, gian gian khổ khổ nhiều năm, một đêm lại trở lại trước khi giải phóng.
Bây giờ Long Huyết thạch anh và Linh Xu Kim Sa đều đã nằm trong tay y, trong số linh khoáng chỉ còn lại Thang Mây thổ vẫn bặt vô âm tín. Về phần ba loại linh thảo, Bách Kết Cô trúc, Tinh Hoá Ưu Đàm, cỏ Khổng Tước y đều đã có tin. Kiếp trước khi kết Đan y cũng sử dụng ba loại linh thảo này, chỉ chờ thời cơ tuyên bố bế quan một năm trong môn phái, sau đó mượn cớ ra ngoài, chậm rãi tìm là được.
Và hành vi đổi tất cả gia tài trên thân thành linh thạch của Kiều Tranh, tất nhiên là bị Đường Tam Dương nhìn rõ từ đầu tới cuối.
Hắn thực sự không thể nào hiểu được, ngoại trừ mua đồ và cung cấp linh khí trợ giúp tu luyện bên ngoài thì linh thạch còn có tác dụng nào khác, những linh thạch và linh khoáng trên người Kiều Tranh mới là những thứ cần thiết nhất trong giai đoạn hiện tại chứ?
Thế nhưng Kiều Tranh toàn toàn đã phá vỡ nhận thức của Đường Tam Dương, khiến hắn bó tay.
Hiện tại Kiều Tranh chỉ có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, căn bản là không chịu nổi linh khí bên trong những linh thạch thượng phẩm này. Nếu y dám tu luyện bằng những linh thạch thượng phẩm này, thì chính là tự tìm đường chết!
Trừ khi... là nguyên nhân công pháp.
Đường Tam Dương cảm giác mình đã bắt được trọng điểm.
Bí mật trên người Kiều Tranh thật sự nhiều lắm.
Sau khi tiếp nhận ký ức truyền thừa hoàn chỉnh, Đường Tam Dương liền biết ở Thần Nguyên trung thế giới không hề có đồ giám yêu, cũng không có cách nào nhìn thấu được nguỵ trang của yêu thú đỉnh cấp. Thế nhưng khi hắn phá xác, Kiều Tranh phảng phất như tìm được hy vọng trên người hắn, mà mấy tháng sau đó, hắn vẫn luôn duy trì dáng vẻ xấu xí phổ thông của chim Bạch Hoả, có nhìn thế nào cũng chỉ là một con yêu thú cấp thấp dùng để ăn mà thôi.
Ấy vậy mà, Kiều Tranh lại càng vui vẻ hơn, đối xử với hắn như một yêu thú đỉnh cấp.
Cũng tốt, dù sao chính bản thân hắn cũng thật sự là yêu thú đỉnh cấp.
Sau nữa, hành vi của Kiều Tranh hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của y, còn hiểu những chuyện sẽ phát sinh tại Thái Ngọ môn như nắm trong lòng bàn tay. Những chuyện này, đều dấy lên nghi ngờ trong lòng Đường Tam Dương.
Cuối cùng, chính là công pháp của Kiều Tranh.
Đường Tam Dương không hiểu thế giới này, ngay từ đầu cũng chẳng nghĩ công pháp Kiều Tranh tu luyện có gì khác biệt. Thế nhưng sau khi đối chiến cụ thể, tỉ như ở bí cảnh Thiên Trạch, y chế ngự bốn bảo bối mà không tốn chút sức lực nào, mặc dù Đường Tam Dương có chút thưởng thức, thế nhưng cũng không đủ để bỏ đi lo nghĩ trong lòng hắn.
Điều chân chính khiến cho Đường Tam Dương để ý, chính là vì Minh Hư chân nhân từng nói cho hắn nghe.
Yêu thú đỉnh cấp số lượng thưa thớt, trước lúc thành niên sẽ được hưởng sự chiếu cố của Thiên Đạo. Yêu thú bọn họ chiến lực cao cường, sẽ không có khả năng bị nhân loại nuôi dưỡng, đa số tu sĩ đến cơ hội nghe qua danh tiếng của bọn họ cũng chẳng có, mắt thường thôi cũng thấy bọn họ chính là khí vận quanh thân. Những người có thể trực tiếp nuôi dưỡng Đường Tam Dương là hậu duệ của Cửu Thiên Thần Phượng như Kiều Tranh, chính là dị số bên trong dị số!
Chưa kể tới kết nhân quả sư đồ, dạng người này với Minh Hư mà nói, hắn hận không thể trực tiếp đuổi Kiều Tranh cách ra, mang theo đồ đệ triệt để rời thật xa khỏi Kiều Tranh mới tốt.
Kể cả khi Kiều Tranh không đề cập tới, Minh Hư cũng sẽ vắt óc nghĩ cách để không trở thành sư tôn của y.
Cho nên, cũng coi như ăn nhịp với nhau.
Như Minh Hư từng nói, tu sĩ có thể nuôi dưỡng yêu thú đỉnh cấp, hoặc là Thiên Đạo yêu quý, kẻ nổi bật vạn năm có một của Tiên giới.
Loại còn lại, chính là kẻ thân mang dị số, nghịch chuyển ba ngàn pháp tắc của thiên địa.
Cả hai loại người này, bất kể dù là loại trước hay kiểu sau, đều đã chú định cả đời sẽ khác với những tu sĩ tầm thường còn lập, trầm bổng chập trùng, thay đổi trong chớp mắt âu cũng là chuyện thường ngày.
Nếu dùng bốn chữ để khái quát, thì chính là Thiên Sát Cô Tinh[4]!
[4] Thiên sát cô tinh: sao chiếu mệnh, ý nói tất cả những ai ở xung quanh người mang mệnh này đều sẽ gặp phải tai hoạ.
***
Vài lời lảm nhảm của editor: coi như thông báo nhỏ xinh thôi nè, chuyện là trong khoảng 1 tháng tới tớ có việc, sẽ khá bận bịu, khả năng cao là không update chương mới được nên tầm Valentine Trắng — 14/3 tớ sẽ quay trở lại nha, hẹn gặp lại mọi ngườiiiii.
Kiếm là gì?
Kiếm là hung khí, Kiếm tu là sát lục chi đạo[1].
[1] Sát lục chi đạo: ý chỉ đạo gϊếŧ chóc.
Bất kể là tiên ma yêu nhân, lấy gϊếŧ chóc để chứng đạo, không làm trái bản thân, không lấy gϊếŧ cản gϊếŧ, không sa vào Ma đạo, chính là Kiếm tiên.
Thông thiên triệt địa, vạn sự vạn vật chỉ tồn tại trên thân kiếm, tồn tại ở thân tâm, tồn tại cùng vạn thế!
Có hàng ngàn, hàng vạn tu sĩ bước vào con đường tu kiếm, thế nhưng chỉ có một phần trăm rất nhỏ trong đó mới có thể lĩnh ngộ kiếm ý; mà trong một phần trăm ấy, lại chỉ một phần ngàn có thể lĩnh ngộ kiếm quang phân hoá. Về phần kiếm ý hoá hình, kiếm hồn hay kiếm phách, càng là những đỉnh cao không phải Kiếm tu nào cũng có thể chạm tới được. Ấy thế nhưng, ngay cả như vậy, cũng chưa từng có kẻ nào tu kiếm mà từ bỏ truy đạo, dù con đường vô cùng long đong.
Kiếm tu, chính là thẳng tiến không lùi, vĩnh viễn không dừng.
Nhất kiếm phá vạn pháp.
Từ khi Đường Tam Dương có ký ức, hắn đã ôm chặt một thanh kiếm không chịu buông tay, mà toàn bộ những người chung quanh cũng xem luyện kiếm như là nhân sinh đại sự. Những kẻ không thể trở thành Kiếm tu, ánh mắt nhìn người bên cạnh luôn tràn ngập hâm mộ. Ở Kiếm Tu đại lục, tu kiếm chính là nhân sinh đại sự, truy cầu lý tưởng, cho dù là thiếu gia ăn chơi trắng tay vô dụng, há miệng ra cũng có thể nhắc tới vài ba sự tình về luyện kiếm. Vậy cho nên, có thể cam đoan rằng khắp Kiếm Tu đại lục, luôn có những Kiếm tu thuần tuý, nối tiếp đạo thống một đời lại một đời.
Ở nơi đó chỉ nói kiếm, không nhắc đến bất cứ thứ gì khác.
Thế nhưng nơi này lại khác.
Đường Tam Dương có thể cảm thấy kiếm ý tràn đầy từ Vệ Hàm Ương.
Kiếm quang từng lớp từng lớp, hệt như Thiên Nữ rải hoa, nháy mắt đã trở thành thiên la địa võng, chặt chẽ nối liền, không thể tách rời. Chỉ cần dính phải một chút, chắc chắn sẽ bị gọt mất một phần huyết nhục.
Góc áo Vệ Hàm Ương không gió mà bay, kiếm trong tay tản ra uy thế không thể coi nhẹ, những sư đệ Kiếm tu kia cũng không khỏi lui lại vài chục bước, miễn cho bị kiếm quang của Vệ Hàm Ương gây tương tổn. Từ ánh mắt kinh ngạc đầy sùng bái của bọn họ, có thể thấy được sự lợi hại của một chiêu này.
Cho dù là Kiều Tranh hoàn toàn không hiểu kiếm, cũng có thể cảm nhận được kiếm ý sắc bén nguy hiểm từ trong thiên la địa võng này.
Ai nghĩ rằng, Vệ Hàm ương gầy gò ốm yếu, nhất tiếu khuynh thành kia lại mạnh mẽ như vậy? Hoá ra trước đó khi đối chiến, y căn bản vẫn chưa xuất ra toàn bộ thực lực, nếu không kiếm võng này vừa mới xuất hiện, chỉ sợ đệ tử Đan Khuê môn và những tán tu kia, chẳng ai có thể lông tóc vô thương mà trở về được.
Đường Tam Dương vẫn không nhúc nhích, tinh tế nhìn từng hành động của Vệ Hàm Ương, tựa như căn bản không để Vệ Hàm Ương vào mắt. Thật ra mà nói, từ khi Đường Tam DƯơng xuyên đến thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui vẻ.
Đúng thế, là vui vẻ.
Đối mặt với một kiếm kinh người như vậy, hắn chỉ cảm thấy không tệ, có thể để mắt mà thôi. Kiếm tu trên thế giới này, còn có đạo tu kiếm của bọn họ, quả nhiên vô cùng thú vị.
Đường Tam Dương không ngừng vận chuyển《Vạn Kiếm Quy Nhất Như Ý Chân Kinh》trong thân thể, thông qua con mắt và thần thức, phân hoá rồi dung hợp kiếm ý của Vệ Hàm Ương, lại có một người tí hon không ngừng diễn luyện bên trong kiếm vực của hắn, bổ ngang chém dọc, từng thức từng chiêu, dần dần diễn luyện thành một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh. Khí thế trên người tí hon này ngưng lại, vô số kiếm quang phát ra từ bên trong linh kiếm. Thiên la địa võng, như mây như mưa, như dây như tóc, ở khắp mọi nơi, đâu đâu cũng có.
Ngay sau đó, kiếm quang như thiên la địa võng tan rã trong nháy mắt. Kiếm quang ấy bị một đạo kiếm quang khác thôn phệ, chỉ trong một chớp đã biến mất toàn bộ. Một điểm sáng chui từ kiếm vực ra, hoà vào đan điền của Đường Tam DƯơng.
Vạn Kiếm Quy Nhất Duy Ngã Kiếm Kinh, xem như đã thừa nhận kiếm ý của Vệ Hàm Ương, lại thông qua hai mắt Đường Tam Dương và quá trình diễn luyện, hoàn toàn giải khai biến thành một bộ phận trong Kiếm đạo của Đường Tam Dương.
Mà hết thảy những điều này, chỉ diễn ra trong vài hơi thở.
Nội tâm Đường Tam Dương hơi động, ánh mắt nhìn Vệ Hàm Ương cũng nhiều thêm mấy phần thưởng thức.
Một người chưa kết thành Kim Đan, cũng chưa dung luyện được kiếm ý hoá hình lại có thể được công pháp của hắn thừa nhận, quả thực là không tầm thường. Cho dù là ở Kiếm Tu đại lục, người được Đường Tam Dương thừa nhận cũng chẳng đếm được bao nhiêu.
"Sao hắn lại không nhúc nhích? Đừng nói là bị doạ sợ rồi?" Tạ Hồng nhíu mày, đẩy nhẹ Kiều Tranh.
"Không biết." Kiều Tranh lắc đầu. Y không hiểu kiếm, cũng không biết nên giải thích hoàn cảnh hiện tại như thế nào, chỉ là trong lòng y biết rõ, với thực lực của người này, tuyệt đối không có khả năng bại trong tay Vệ Hàm Ương.
Đường Tam Dương giơ linh kiếm trong tay lên, chém xuống một cái, đến linh khí cũng không dao động.
Ngay lập tức, sắc mặt Vệ Hàm Ương trắng bệch.
Khoảng cách không xa lắm, một chiêu còn không mang theo chút linh khí nào, đột nhiên lại truyền ra tiếng xé gió.
Vụt một tiếng.
Một chém vô cùng đơn giản nổ tung thành kiếm khí giữa không trung, tàn phá bừa bãi tựa vòi rồng, xông thẳng vào thiên la địa võng, một chém đã phá nát kiếm quang lít nha lít nhít kia, sau đó tụ lại thành một đường kiếm, đi thẳng từ trên xuống dưới! Kiếm lộ này một mực lan tràn xuống tận mặt đất, hình thành một cái động lớn sâu cỡ cánh tay, lại không tổn hại bất cứ hoa cỏ nào trên đất bằng.
Tất cả các tu sĩ ở đây, bao gồm cả nhóm đệ tử Kiếm tu của Tam Nguyên kiếm môn lập tức thay đổi sắc mặt.
Phải biết rằng, hiện tại bọn họ đang phi hành trên không trung, bay cách mặt đất tối thiểu cũng phải mười trượng.
Một kiếm nhẹ nhàng vung lên, phá hư kiếm võng của Vệ Hàm Ương còn chưa đủ, hình thành kiếm lộ tràn lan trên mặt đất, kiếm quang thế mà còn chưa tiêu tan, đánh ra một cái hố to như thế.
Kể cả đích thân Môn chủ của Tam Nguyên kiếm môn cũng chưa chắc đã đạt được đến trình độ này.
Trong mắt đám người kia, Đường Tam Dương không phải tu sĩ nữa, hắn là quái vật.
Uy lực như vậy, kiếm chiêu thế này!
Quả nhiên là chưa từng nghe, cũng chưa từng thấy!
Nhân vật đỉnh cao như vậy, tu vi như vậy, không lẽ là đệ tử đích truyền của Kiếm tiên nào đó tại đại thế giới?
"Ta thua, tâm phục khẩu phục." Vệ Hàm Ương nuốt một viên đan dược, ổn định thân hình, bái một cái thật sâu về phía Đường Tam Dương. "Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam."
"Đợi ngươi kết thành Kim Đan, bế quan ba năm, cũng sẽ có được kiếm ý hoá hình." Đường Tam Dương cười khẽ, khuôn mặt vốn dĩ đã yêu dị nay lại càng không giống phàm nhân. "Ta tặng một kiếm quyết cho ngươi." Nói xong, khí thế trên thân hắn tăng vọt, tu vi một đường từ Trúc Cơ đại viên mãn đi thẳng vào hậu kỳ Kim Đan, chỉ tay một cái, một đạo thần niệm đã tiến vào trong đầu Vệ Hàm Ương.
Kiếm pháp của Vệ Hàm Ương chính là kiếm pháp thượng thừa của Tam Nguyên kiếm môn, bất tri bất giác đã bị Đường Tam Dương học hỏi toàn bộ, cũng nên đền bù lại một chút.
Thứ Đường Tam Dương cho Vệ Hàm Ương, chính là kiếm ý mình lĩnh ngộ được bên trong kiếm vực, diễn luyện, sau đó biến thành kiếm quyết, có thể tính là kiếm pháp bổ sung cho Vệ Hàm Ương, xem như bản thăng cấp cũng được.
Chẳng qua, đây cũng chính là kiếm ý hoá hình của Vệ Hàm Ương.
Đường Tam Dương dự tính thời gian, linh kiếm vừa bay lên đã trở lại trong tay Kiều Tranh. "Đa tạ."
Sau đó, bởi vì tu vi trên thân hắn tăng vọt, trong bí cảnh nhỏ đã xuất hiện một cái lỗ đen trống rỗng, ngăn trở thần thức của tất cả mọi người, căn bản là không dò xét được.
Đường Tam Dương búng tay một cái, vô số kiếm ý nhỏ vụn tuôn ra bay về phía Kiều Tranh và tất cả các tu sĩ ở đây. Kiếm ý này tạm thời có thể che mắt bọn họ, mà pháp tắc của bí cảnh lại đang cản trở thần thức của những người ở đây, giờ phút này chính là thời cơ tốt đẹp để quay trở về bản thể!
Sau khi hiểu rõ quy tắc của bí cảnh, Đường Tam Dương đã nghĩ ra phương pháp như vậy, mà hành động cũng vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Đợi tới khi đám người kia có thể mở mắt ra, lỗ đen đã biến mất, Kiếm tu yêu dị kia cũng chẳng còn thấy bóng dáng.
"Không hổ là Kiếm tu đến từ thế giới khác, tu vi như thế, đúng là cái đích cho mọi người hướng về!" Một người nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.
Nếu ngày nào đó mình cũng có thể như vị Kiếm tu kia, tu vi cao thâm, tự nhiên như không trong bí cảnh, lấy một địch vạn mà mặt không đổi sắc, sẽ tiêu dao tự tại đến như thế nào?
Từ đây ở Thần Nguyên trung thế giới, người ta vẫn hay nhắc tới truyền thuyết về một vị Kiếm tu trong bí cảnh Thiên Trạch.
"Vốn là một tán khách vô danh,
Lẻ loi du hành vượt thế giới,
Hôm nay gặp phải người đồng đạo,
Một kiếm phá không thiên hạ hay!"
Kiều Tranh sững sờ nhìn về hướng Đường Tam Dương rời đi, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Hoá ra đây chính là Kiếm tu.
Hoá ra đây chính là ngưỡng cửa khiến tâm trí vô số tu sĩ hướng về Kiếm tu!
Nếu đạo lữ của sư tôn cũng từng có mấy phần phong thái như thế này, cũng khó trách sư tôn không ngại tín nhiệm, trả giá vì hắn, kết thành đạo lữ.
Không đợi đám người này lấy lại tinh thần sau một kiếm kinh thiên động địa của Đường Tam Dương, bí cảnh Thiên Trạch đã bắt đầu chấn động.
Sắc trời sẩm tối, bí cảnh Thiên Trạch cũng bắt đầu đóng lại.
Sau khi Kiều Tranh và nhóm người Tạ Hồng đi từ bí cảnh ra, đã thấy Hà Tất Khinh vừa vặn đang đợi ở bên ngoài, nom có vẻ vô cùng vui mừng vì đệ tử của Thái Ngọ môn không thiếu mất một ai.
Tạ Hồng thấy thế, kéo theo Kiều Tranh và Lưu Ngọc, bắt đầu báo cáo về một số chuyện phát sinh trong bí cảnh Thiên Trạch, còn có chuyện của Long Huyết thạch anh, cuối cùng dừng lại cảm thán về một kiếm kinh thiên động địa của Đường Tam Dương, giọng nói còn mang theo ao ước.
Mà những người khác đi ra từ bí cảnh Thiên Trạch, sau khi khai báo về sự tình của chính mình cũng nhao nhao nói về một kiếm của Đường Tam Dương, thậm chí không ít người còn muốn trở về nói với hậu bối chưa Trúc Cơ và các sư đệ nhà mình rằng, chỗ tốt của Kiếm tu là như thế nào.
Một kiếm của Đường Tam Dương, thật sự quá rung động.
Đường Tam Dương lúc này đang ghé vào trong ngực Kiều Tranh, trong lòng hết sức khinh bỉ đối với những Pháp tu tóc dài não ngắn này.
Chẳng qua, thần sắc tán đồng trên mặt Kiều Tranh vẫn khiến hắn vô cùng cao hứng.
Đây chính là Kiếm tu đó, hỡi Pháp tu vô tri bé nhỏ.
"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên[2]. Thần Nguyên trung thế giới của chúng ta chẳng qua chỉ là một trong ngàn vạn thế giới, còn có vô số trung tiểu đại thế giới, vô số đại năng tâm cao khí ngạo, kinh tài tuyệt diễm. Các ngươi phải coi đây như bài học, tuyệt đối không được sinh lòng kiêu ngạo. Tới trước mặt Thiên Đạo, Thái Ngọ môn chúng ta chẳng qua cũng chỉ là sâu kiến mà thôi."
[2] Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: ý nói núi cao còn có núi cao hơn, người tài ắt sẽ có người tài hơn nữa.
Hà Tất Khinh mỉm cười trấn an Tạ Hồng vẫn đang líu ríu, thuận tiện cũng nhấc lên khí thế đệ tử Kim Đan chân truyền của chưởng môn, nhắc nhở các đệ tử một phen.
Về phần Long Huyết thạch anh, nhóm sư đệ của hắn phải cực cực khổ khổ mới lấy được đến tay, hắn biểu thị bản thân cái gì cũng không biết, vô cùng tự nhiên xem nhẹ ánh mắt cuồng nhiệt đầy mong chờ của các đệ tử Đan Khuê môn bên kia.
Hà Tất Khinh biết, ba ngày nay nhóm sư đệ của mình ở trong bí cảnh cũng mệt mỏi rồi. Hắn cố ý mượn một chiếc thuyền lớn cấp bậc bảo khí từ chỗ Minh Hư chân nhân, đưa toàn bộ sư đệ nhà mình lên thuyền, mở cấm chế, ai cũng đừng nghĩ muốn đen ăn đen bọn họ.
Hà Tất Khinh ném hơn trăm khối linh thạch trung phẩm ra, khảm nạm vào mạn bảo thuyền, lại bấm pháp quyết, sau đó nghênh ngang rời đi.
Mà bên kia, Tam Nguyên kiếm môn cũng cử một đệ tử chân truyền tới, tung ra một thanh cự kiếm dài hơn mười mét, để đệ tử trong môn giẫm lên trên, bản thân mình đứng ở đỉnh cao nhất thi triển pháp quyết, một hơi đã bay xa vài trăm dặm.
Đệ tử Đan Khuê môn cũng trổ hết tài năng, từng người ném ngọc bài đeo bên người lên không trung. Hai mươi khối ngọc bài hợp lại thành một thể, biến thành cái khay ngọc to lớn, đệ tử Đan Khuê môn vừa bước chân lên, thoáng chốc cũng không còn thấy bóng.
Bỏ lại vài tán tu và các đệ tử của các tông môn nho nhỏ khác khoé mắt run rẩy, chỉ có thể nhận mệnh móc pháp khí của mình ra, kết bè kết bạn cùng trở về một chỗ, kiểm kê thu hoạch của chính mình.
Đệ tử của tam đại tông môn, đúng là thổ hào làm cho người ta chán ghét!
***
Bảo thuyền rất lớn, còn bày sẵn trận pháp, mỗi đệ tử sẽ có một phòng ở không lớn không nhỏ, đủ cho bọn họ tu hành hoặc dưỡng thương thật tốt.
Kiều Tranh đóng chặt cửa phòng, xách Đường Tam Dương trong lòng bàn tay, quyết tâm mở sổ tính nợ.
Đường Tam Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, tuyệt không sợ hãi.
Lúc trước, hắn mượn danh nghĩa của hình người, đã từng đàm thoại cùng Kiều Tranh rồi.
Kiều Tranh không thể sờ hắn, cũng không thể đùa giỡn hắn, không thể gọi hắn là nhóc con, càng không thể xen bảy quản tám với hắn nữa!
Không thể không nói, Kiếm tu đến từ Kiếm Tu đại lục thực sự quá đơn thuần.
Mặc dù Đường Tam Dương dùng dáng vẻ hình người nói nói một tràng dài với Kiều Tranh, thế nhưng từ đầu đến cuối y cũng chỉ nghe, căn bản không cho hắn một câu trả lời.
Điều này đã chứng minh, trước khi Đường Tam Dương chính thức hoá hình, còn phải tuỳ ý Kiều Tranh xoa tròn bóp méo.
"Chiếp chiếp!"
"Chíp!"
Đường Tam Dương bị Kiều Tranh lật qua lật lại như bánh rán, từ bụng đến móng vuốt đều bị y dùng thứ gọi là bàn chải thanh tẩy một lần.
Bởi vì tố chất thân thể Đường Tam Dương rất tốt, khi Kiều Tranh ra tay không thèm lưu tình chút nào. Lực đạo kỳ cọ tắm rửa cho Đường Tam Dương của y, không thua lực đạo bình thường khi làm thịt người là bao.
"Ha, ngươi còn dám ngủ say trong ngực kẻ khác?"
... Đó là hình người của ta, cũng chính là ta mà!
"Còn dám tố cáo với hắn không? Ta mới là chủ nhân của ngươi!"
... Đang nói gì vậy, đừng có không nói đạo lý như thế!
"Đường Tam Dương?" Kiều Tranh ngừng tay, đột nhiên nói một câu.
"Chiếp!"
Đây là tên của mình, nhất định phải đáp một tiếng.
Đường Tam Dương bày ra khí thế không sợ thịt nát xương tan, quyết tâm bảo vệ tên của mình. Bị người ta kỳ cọ tắm rửa như đang ngược đãi cũng chẳng là gì, hắn da dày thịt béo, không như những Kiếm tu bình thường kia, hoàn toàn có thể coi như đang rèn luyện. Thế nhưng danh tự là thứ đi theo cả đời, Đường Tam Dương tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng.
Kiều Tranh nhìn tư thế của Đường Tam Dương, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn cười, thập phần muốn ôm nó vào lòng cưng nựng, chẳng qua mặt mày vẫn xụ xuống như cũ, nhìn qua rất không hữu hảo.
"Mặc dù ta vẫn muốn để ngươi theo họ Kiều..." Kiều Tranh dừng lại, vô cùng đáng nghi.
Đường Tam Dương quay ngoắt qua.
"Được rồi, nếu ngươi thích cái tên này cũng không sao. Có điều ngươi là một con chim, hết lần này tới lần khác cứ phải gọi là dê núi, tội gì chứ." Kiều Tranh thở dài, hiển nhiên vô cùng không hiểu danh tự của Đường Tam Dương.
Chẳng lẽ vì người cứu bọn họ lần trước là Liệt Địa Hồng Dương, cho nên mới muốn nhóc con lấy tên là dê núi để báo ân?
Đường Tam Dương sững sờ trong chốc lát, sau khi mê man thì có chút dở khóc dở cười.
Là "Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Thiên địa huyền hoàng, thần túc liệt trương, đạo pháp âm dương[3]."
[3] Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật: nguyên văn trích từ "Đạo Đức kinh" là "Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Vạn vật phụ Âm nhi bão Dương, xung khí dĩ vi hoà", dịch xuôi nghĩa là đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật; trong vạn vật sáu cõi, không vật nào không có Âm và Dương, ở giữa là nguyên khí dung hoà.
Thiên địa huyền hoàng, thần túc liệt trương: khi mới khai thiên lập địa, thế giới ra đời, thì Trời là màu đen, Đất là màu vàng; khoảng không gian bao la ấy ngập trong hồng thuỷ, cỏ cây um tùm, chìm trong hỗn độn; Mặt Trời quá trưa dần ngả bóng về phía Tây, người ta coi Mặt Trời và Mặt Trăng là Thần, đây cũng là tên gọi chung của các vì sao; chúng phân bố rải rác khắp trên trời cao. Nguyên văn trích trong "Thiên Tự văn":
"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang
Nhật Nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương."
— chữ 宿 vừa đọc là "tú" vừa đọc là "túc".
***
Trở lại Thái Ngọ môn.
Vinh Khách và Hà Tất Khinh chia Long Huyết thạch anh thành sáu phần, Kiều Tranh, Tạ Hồng và Lưu Ngọc mỗi người một phần, còn lại một phần nộp lên cho tông môn, một phần bán cho Đan Khuê môn, phần cuối cùng bị một đệ tử nội môn mua mất. Linh thạch bán Long Huyết thạch anh cũng chia làm ba, rơi vào tay ba người Kiều Tranh.
Đợi đến thời điểm bọn họ chuẩn bị kết Đan, Vinh Khách sẽ đem ba phần linh tuyền bọn họ cần tới.
Nói tóm lại, thu hoạch từ bí cảnh Thiên Trạch lần này không tệ chút nào.
Ba năm sau, bí cảnh nhỏ trực thuộc Thái Ngọ môn cũng sẽ mở ra, nếu muốn thì mấy người Kiều Tranh có thể đi vào, mà Vinh Khách cũng truyền đạt cho Kiều Tranh ý tứ của Minh Hư chân nhân rằng, đợi tới khi Kiều Tranh kết Đan, có thể tự động chuyển thành đệ tử chân truyền của Minh Hư. Tới lúc đó, tất nhiên Minh Hư chân nhân sẽ tới gặp y một lần, lắng nghe ý tứ của y.
Kiều Tranh giật mình, có chút kiêng kỵ ý tứ của Minh Hư chân nhân.
Theo lý mà nói, nếu muốn trở thành đệ tử chân truyền của Minh Hư chân nhân, y chỉ cần chính thức làm lễ bái sư cùng Minh Hư chân nhân, dâng hương kính báo lên trời cao, kết nhân quả sư đồ, từ đó cùng vinh cùng nhục. Bởi vậy, cũng sẽ cam đoan liên hệ giữa tông môn và sư đồ, nếu muốn phản bội sư môn, sẽ phải tiếp nhận trừng phạt tương ứng với nhân quả, người bình thường tất nhiên sẽ không dám làm ra sự tình khi sư diệt tổ gì.
Kiều Tranh chỉ muốn làm đệ tử trên danh nghĩa, tất nhiên sẽ không muốn làm lễ bái sư với Minh Hư chân nhân. Cũng vì vậy, câu nói "lắng nghe ý tứ của y" mà Minh Hư chân nhân để Vinh Khách truyền đạt lại, đúng là có phần thâm ý.
Trong lòng Kiều Tranh không khỏi nghĩ, phải chăng Minh Hư chân nhân đã biết gì rồi? Thế nhưng bái sư chính là đại sự, mình cũng không sinh ra dự cảm bất an gì, có lẽ sẽ không có gì phát sinh giữa chừng đâu nhỉ?
Kiều Tranh thả lỏng tâm thần, sau khi tạm biệt Vinh Khách lại mang theo Đường Tam Dương hồi động phủ, lấy danh nghĩa "trở về từ bí cảnh, chuẩn bị xung kích Trúc Cơ đại viên mãn", thật ra là dự định đổi hết tất cả những thứ mình cướp bóc được thành linh thạch, bày trận pháp vận chuyển《Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh》, rút ra một sợi khí tức hỗn độn từ trong đống linh thạch, tích trữ trong đan điền nội hải, phát triển kinh mạch, chờ tới khi kết Đan sẽ dung nhập khí tức hỗn độn này vào Kim Đan, sáng lập ra con đường vô thượng, đạt được thành tựu nhất phẩm, thậm chí còn có cơ hội trở thành Kim Đan cực phẩm!
Thần Nguyên trung thế giới chưa bao giờ xuất hiện người có thành tựu Kim Đan cực phẩm.
Khi Kiều Tranh vẫn còn ở Thiên Nguyên đại thế giới, đã từng nghe sư tôn Nhiếp Đoan Hoa và đạo lữ nhắc đến điều này. Mặc dù Kiều Tranh hận đạo lữ của Nhiếp Đoan Hoa thấu xương, nhưng không thể phủ nhận bản thân hắn từng bước từng bước tiến lên trở thành thiên quân tu vi Đại Thừa, cũng đã là vô cùng xuất sắc.
Khi nhắc tới Kim Đan cực phẩm, hắn đã từng nói, Ma đạo có một Ma tiên đã ba lần vượt thiên kiếp, cố ý du tẩu trong ngàn vạn thế giới, hao tổn mấy trăm năm mới tìm được phương pháp tu luyện thời Thượng Cổ, dùng thiên tài địa bảo đúc thành Kim Đan cực phẩm cho đạo lữ luân hồi chuyển thế của mình, giúp người tu vi tăng tốc, sớm ngày kết Anh, khôi phục lại những ký ức trong quá khứ.
Kim Đan cực phẩm và Kim Đan thượng nhất phẩm bề ngoài giống nhau như đúc, trên thực tế lại có nhiều tác dụng hơn. Nó có thể hỗ trợ tu sĩ giảm bớt tâm ma nhiều nhất có thể vào thời điểm kết Anh, thu hút linh khí, tỉ lệ kết thành tử sắc Anh tướng cao hơn tu sĩ bình thường gấp năm lần!
Phá Đan thành Anh khó khăn cỡ nào, công pháp hoặc linh thảo có thể trợ giúp tu sĩ thêm phần thành công đều là thứ có tiền cũng chẳng mua nổi, đã ít lại càng thêm ít. Huống hồ đây là năm phần tỉ lệ kết thành pháp tướng Nguyên Anh thượng đẳng!
Đáng tiếc Kim Đan cực phẩm yêu cầu quá nhiều, mà tu sĩ sau khi kết thành Nguyên Anh sẽ không bị hạn chế bởi tư chất nữa, tất cả sẽ dựa vào số phận cùng với cơ duyên của bản thân, đột phá Hoá Thần thì tết cả sẽ đứng trên cùng một điểm xuất phát, bất kể là Pháp tu, Kiếm tu hay thậm chí là Trận tu, Phù tu sẽ đều có cùng một điểm đột phá, thứ duy nhất khác biệt chẳng qua chỉ là thuật pháp công kích mà thôi.
Kim Đan cực phẩm, khi lên tới kỳ Nguyên Anh sẽ không để vào mắt nữa, cũng không đáng phải hao tốn nhiều thời gian và linh thạch như vậy.
Thế nhưng với Kiều Tranh thì lại khác.
Khúc mắc khiến tiền kiếp y thất bại đã ở ngay trước mắt, không thể giải cứu sư tôn, báo đáp ân tình, cũng không thể chém chết cừu nhân, trả mối thù sát thân. Nói cách khác, muốn đột phá được Nguyên Anh, Kiều Tranh không chỉ phải chịu lôi kiếp mà sẽ còn phải trải qua đại thù sát thân trong tâm ma cảnh một lần nữa.
Tâm ma Nguyên Anh, có thể so sánh cùng với Đại Thừa phi thăng hoặc Tán Tiên độ kiếp. Nguyên Anh, cũng chính là trở thành bán tiên, tâm ma kiếp cũng là lợi hại nhất.
Kiều Tranh biết rõ bản thân sẽ không qua nổi, bởi vì y không buông bỏ xuống được.
Nếu y nguyện ý bỏ qua Tiên đạo tiến vào Ma đạo, nói không chừng còn có thể thuận lợi mà thành. Đáng tiếc Kiều Tranh không muốn, y đã phụ lòng dạy dỗ của sư tôn, không có khả năng lưu lạc tới bước đường cùng như người kia. Vả lại, phần lớn yêu thú đỉnh cấp vốn không tranh cùng thế gian, cũng sẽ không nguyện ý bầu bạn với Ma tu.
Kim Đan cực phẩm này, chính là cây cỏ cứu mạng của Kiều Tranh.
Y có công pháp Thượng Cổ, tư chất và căn cốt đều chẳng kém, chí ít cũng sẽ là Kim Đan thượng nhất phẩm!
Kiều Tranh còn cướp được không ít đồ vật.
Y không ngừng thay đổi dung mạo, bán hết linh thảo và linh khoáng trong tay mình đi, quy toàn bộ thành linh thạch trung phẩm. Cuối cùng, Kiều Tranh chẳng ngại xa xôi ngàn dặm, mang theo Đường Tam Dương đi tới thương hội lớn nhất của Thần Nguyên trung thế giới, đổi toàn bộ tiền tài trên người mình thành linh thạch thượng phẩm.
Trọn vẹn hai mươi khối!
Toàn bộ gia tài của một tu sĩ Kim Đan hạ phẩm cũng chỉ tương đương với một khối linh thạch thượng phẩm, đệ tử trong Thái Ngọ môn có Kim Đan thượng phẩm như Hà Tất Khinh, gia tài đổi được năm khối linh thạch thượng phẩm cũng đã là hào phú rồi. Kiều Tranh chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, lại qua cướp bóc trấn lột mà một thân tài phú như vậy, có thể thấy được ăn cướp bằng cái nghề đen ăn đen này rốt cuộc có bao nhiêu ích lợi.
Hai mươi khối linh thạch thượng phẩm, lại thêm ba khối linh thạch thượng phẩm y có trước kia, tổng cộng là hai mươi ba khối, luyện được ra một tia khí tức hỗn độn cũng xem như kiếm lời rồi.
Kiều Tranh không khỏi cảm thán, gian gian khổ khổ nhiều năm, một đêm lại trở lại trước khi giải phóng.
Bây giờ Long Huyết thạch anh và Linh Xu Kim Sa đều đã nằm trong tay y, trong số linh khoáng chỉ còn lại Thang Mây thổ vẫn bặt vô âm tín. Về phần ba loại linh thảo, Bách Kết Cô trúc, Tinh Hoá Ưu Đàm, cỏ Khổng Tước y đều đã có tin. Kiếp trước khi kết Đan y cũng sử dụng ba loại linh thảo này, chỉ chờ thời cơ tuyên bố bế quan một năm trong môn phái, sau đó mượn cớ ra ngoài, chậm rãi tìm là được.
Và hành vi đổi tất cả gia tài trên thân thành linh thạch của Kiều Tranh, tất nhiên là bị Đường Tam Dương nhìn rõ từ đầu tới cuối.
Hắn thực sự không thể nào hiểu được, ngoại trừ mua đồ và cung cấp linh khí trợ giúp tu luyện bên ngoài thì linh thạch còn có tác dụng nào khác, những linh thạch và linh khoáng trên người Kiều Tranh mới là những thứ cần thiết nhất trong giai đoạn hiện tại chứ?
Thế nhưng Kiều Tranh toàn toàn đã phá vỡ nhận thức của Đường Tam Dương, khiến hắn bó tay.
Hiện tại Kiều Tranh chỉ có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, căn bản là không chịu nổi linh khí bên trong những linh thạch thượng phẩm này. Nếu y dám tu luyện bằng những linh thạch thượng phẩm này, thì chính là tự tìm đường chết!
Trừ khi... là nguyên nhân công pháp.
Đường Tam Dương cảm giác mình đã bắt được trọng điểm.
Bí mật trên người Kiều Tranh thật sự nhiều lắm.
Sau khi tiếp nhận ký ức truyền thừa hoàn chỉnh, Đường Tam Dương liền biết ở Thần Nguyên trung thế giới không hề có đồ giám yêu, cũng không có cách nào nhìn thấu được nguỵ trang của yêu thú đỉnh cấp. Thế nhưng khi hắn phá xác, Kiều Tranh phảng phất như tìm được hy vọng trên người hắn, mà mấy tháng sau đó, hắn vẫn luôn duy trì dáng vẻ xấu xí phổ thông của chim Bạch Hoả, có nhìn thế nào cũng chỉ là một con yêu thú cấp thấp dùng để ăn mà thôi.
Ấy vậy mà, Kiều Tranh lại càng vui vẻ hơn, đối xử với hắn như một yêu thú đỉnh cấp.
Cũng tốt, dù sao chính bản thân hắn cũng thật sự là yêu thú đỉnh cấp.
Sau nữa, hành vi của Kiều Tranh hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của y, còn hiểu những chuyện sẽ phát sinh tại Thái Ngọ môn như nắm trong lòng bàn tay. Những chuyện này, đều dấy lên nghi ngờ trong lòng Đường Tam Dương.
Cuối cùng, chính là công pháp của Kiều Tranh.
Đường Tam Dương không hiểu thế giới này, ngay từ đầu cũng chẳng nghĩ công pháp Kiều Tranh tu luyện có gì khác biệt. Thế nhưng sau khi đối chiến cụ thể, tỉ như ở bí cảnh Thiên Trạch, y chế ngự bốn bảo bối mà không tốn chút sức lực nào, mặc dù Đường Tam Dương có chút thưởng thức, thế nhưng cũng không đủ để bỏ đi lo nghĩ trong lòng hắn.
Điều chân chính khiến cho Đường Tam Dương để ý, chính là vì Minh Hư chân nhân từng nói cho hắn nghe.
Yêu thú đỉnh cấp số lượng thưa thớt, trước lúc thành niên sẽ được hưởng sự chiếu cố của Thiên Đạo. Yêu thú bọn họ chiến lực cao cường, sẽ không có khả năng bị nhân loại nuôi dưỡng, đa số tu sĩ đến cơ hội nghe qua danh tiếng của bọn họ cũng chẳng có, mắt thường thôi cũng thấy bọn họ chính là khí vận quanh thân. Những người có thể trực tiếp nuôi dưỡng Đường Tam Dương là hậu duệ của Cửu Thiên Thần Phượng như Kiều Tranh, chính là dị số bên trong dị số!
Chưa kể tới kết nhân quả sư đồ, dạng người này với Minh Hư mà nói, hắn hận không thể trực tiếp đuổi Kiều Tranh cách ra, mang theo đồ đệ triệt để rời thật xa khỏi Kiều Tranh mới tốt.
Kể cả khi Kiều Tranh không đề cập tới, Minh Hư cũng sẽ vắt óc nghĩ cách để không trở thành sư tôn của y.
Cho nên, cũng coi như ăn nhịp với nhau.
Như Minh Hư từng nói, tu sĩ có thể nuôi dưỡng yêu thú đỉnh cấp, hoặc là Thiên Đạo yêu quý, kẻ nổi bật vạn năm có một của Tiên giới.
Loại còn lại, chính là kẻ thân mang dị số, nghịch chuyển ba ngàn pháp tắc của thiên địa.
Cả hai loại người này, bất kể dù là loại trước hay kiểu sau, đều đã chú định cả đời sẽ khác với những tu sĩ tầm thường còn lập, trầm bổng chập trùng, thay đổi trong chớp mắt âu cũng là chuyện thường ngày.
Nếu dùng bốn chữ để khái quát, thì chính là Thiên Sát Cô Tinh[4]!
[4] Thiên sát cô tinh: sao chiếu mệnh, ý nói tất cả những ai ở xung quanh người mang mệnh này đều sẽ gặp phải tai hoạ.
***
Vài lời lảm nhảm của editor: coi như thông báo nhỏ xinh thôi nè, chuyện là trong khoảng 1 tháng tới tớ có việc, sẽ khá bận bịu, khả năng cao là không update chương mới được nên tầm Valentine Trắng — 14/3 tớ sẽ quay trở lại nha, hẹn gặp lại mọi ngườiiiii.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất