Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Chương 6: Trúc Cơ thành!

Trước Sau
Editor: Mì Tương Đen.

Trong một lần trời xui đất khiến, Vô Tranh thiên quân Nhiếp Đoan Hoa vô tình phát hiện công pháp《Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh》trong một tảng đá.

Là Y tu có tu vi cao nhất Thiên Nguyên đại thế giới, Vô Tranh thiên quân Nhiếp Đoan Hoa hệt như đạo hiệu của mình, trở thành người được hoan nghênh nhất Thiên Nguyên đại thế giới. Một tu sĩ dù có tu vi cao thâm đến mức nào, một khi thụ thương thiên tài địa bảo bình thường cũng chẳng cứu được, đan dược lại khó luyện chế, nên lựa chọn tốt nhất của bọn họ chính là Y tu.

Nhưng một ngày, vị Vô Tranh thiên quân tu vi Đại Thừa ấy cứ thế biến mất. Động phủ của người bị cướp sạch, bạn bè đệ tử cũng không còn một ai.

Chuyện này đã trở thành án treo tại Thiên Nguyên đại thế giới.

Điều làm Kiều Kinh Vũ hận nhất là không thể sống lại sớm một chút, nói cho sư tôn biết kẻ tiếp cận người, kẻ kết thành đạo lữ cùng người vốn chẳng có hảo ý. Thế nhưng y cũng biết, mình có trùng sinh sớm hơn, với thực lực của sư tôn cũng chẳng thể đánh bại nam nhân kia.

Mà nguyên nhân khiến sư tôn bị phản bội, chính là vì《Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh》.

Nghe nói đây là công pháp vô thượng, trực chỉ tiên quân thời Thượng Cổ. Một số công pháp tuyệt đỉnh ở các đại tông môn đều cải biến từ những bản công pháp thượng cổ, nhiều bản đã thất lạc. Đối với những tu sĩ dừng chân ở Đại Thừa kỳ đã mấy ngàn năm, không thấy hy vọng phi thăng mà nói, đây là cám dỗ lớn nhất.

Sư tôn cho nam nhân kia biết về sự tồn tại của công pháp, nhưng lại từ chối đưa chân kinh ra. Bất ngờ bị phản bội, Nhiếp Đoan Hoa trở tay không kịp, chỉ có thể vận dụng chút tu vi cuối cùng đẩy Kiều Kinh Vũ và chân kinh tới trung thế giới, còn mình thì bị cầm tù.

Trước khi có tung tích của chân kinh, hẳn là sư tôn sẽ không xảy ra chuyện.

Vả lại, nam nhân kia cũng biết, một ngày nào đó Kiều Kinh Vũ sẽ ngoan ngoãn mang chân kinh tới cửa.

Từ nhỏ, Kiều Kinh Vũ đã được dạy phải tuân theo thiên mệnh, chăm sóc người bị thương. Y vốn nên trở thành một Y tu giống như Nhiếp Đoan Hoa, tu luyện《Thiên Địa Hồi Xuân Vô Thượng Diệu Pháp》, sau đó thuận lợi phi thăng. Lực công kích của Y tu tuy thấp, nhưng xác suất phi thăng thành công lại cao nhất trong tất cả các tu sĩ.

Nhưng cũng bởi vì lực công kích của bọn họ thấp, xác suất phi thăng thành công lại quá cao, nên đa số tu sĩ không nguyện ý học tập vất vả như Y tu. Tu vi cao thì sao chứ, đều phải vì người may áo cưới thôi, bọn họ đố kỵ với Y tu thiên địa sở hỉ[1], những năm qua chưa từng thiếu chuyện tập kích.

[1] Thiên địa sở hỉ: sở nghĩa là minh bạch, hỉ trong vui vẻ, "thiên địa sở hỉ" ở đây ý chỉ Y tu biết rõ con đường mình đang đi, nhất sở thanh nhị – rõ ràng như ban ngày, tâm tình thoải mái tiến bước.

Bởi vậy, ở Thiên Nguyên đại thế giới, Nhiếp Đoan Hoa là Y tu duy nhất tu hành đến kỳ Đại Thừa trong cả vạn năm qua, đồng thời cũng là một tán tu. Cho tới bây giờ, những môn phái Y tu đều bị các đại tông môn khống chế, Y tu càng có tiềm lực thì càng bị chèn ép, chỉ lác đác được vài người tu luyện đến kỳ Hóa Thần. Vậy nên, Vô Tranh thiên quân Nhiếp Đoan Hoa nghiễm nhiên trở thành thần tượng của cả đám Y tu.

Vô Tranh thiên quân là người ôn hoà, dù kiếp trước Kiều Kinh Vũ một lòng vì sư tôn báo thù, muốn cứu sư tôn cũng là tự thân vận động, gần như không có lòng phòng bị đối với hảo hữu và sư huynh sư đệ ở Thái Ngọ môn. Cho nên khi bị phản bội, y mới phản ứng kịch liệt như thế.

Thế nhưng nam nhân kia không biết, sư tôn không cho hắn xem chân kinh không phải vì muốn độc chiếm một mình mà vì bản công pháp《Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh》vốn không trọn vẹn. Tu luyện theo bản công pháp này, nhiều nhất cũng chỉ bước lên được kỳ Đại Thừa, tuỳ thời còn có thể bị câu hồn tru diệt.

Có điều, người kia không quan tâm. Hắn cho rằng bản thân có thể tu luyện bất chấp, bù đắp sự thiếu sót của công pháp.

Hai đời Kiều Kinh Vũ đều chọn tu luyện bộ công pháp này, đã nắm chắc toàn bộ trong lòng bàn tay.

Công pháp này quá huyền ảo, bất kỳ tu sĩ nào cũng không kháng cự lại được, kể cả Kiều Kinh Vũ.

Thứ nghịch thiên như vậy, đáng lẽ không nên tồn tại!

Sự cố chấp của người kia càng khiến Nhiếp Đoan Hoa tin tưởng vào lựa chọn của mình. Nhiếp Đoan Hoa hiểu rõ tính tình đạo lữ, nếu hắn thật sự tu theo bộ công pháp này, mất hết tu vi còn là phúc, không cẩn thận thì ngay lập tức sẽ thân tử đạo tiêu.

Đáng tiếc, hắn không tin.

Sở dĩ y đổi tên thành "Kiều Tranh", cũng là để tự nhắc nhở mình về kết cục của sư tôn mà thôi.

Nếu Kiều Tranh tu《Thiên Địa Hồi Xuân Vô Thượng Diệu Pháp》như sư tôn, tu vi cũng chỉ đến kỳ Đại Thừa là dừng. Với các công pháp tu hành khác, có thể tu đến kỳ Đại Thừa đã là bí pháp bất truyền, nhưng y không thể dậm chân tại đó. Muốn có thực lực để liều mạng với nam nhân kia, trừ bản chân kinh này, Kiều Tranh không còn sự lựa chọn nào khác.



Kiếp trước Kiều Tranh an an ổn ổn đột phá Trúc Cơ thượng phẩm, chẳng chút khó khăn.

Thế nhưng bây giờ, y bị tâm ma nhập thể?

Một Trúc Cơ bé nhỏ cũng có thể xuất hiện tâm ma, Thiên Đạo quả nhiên vô cùng quan tâm y!

Kiều Tranh biết, đây là do trong lòng mình đè nén quá nhiều thứ, hơn không biết bao nhiêu lần so với bản thân đơn thuần ở kiếp trước. Đời trước y theo Vô Tranh thiên quân, không tranh không đoạt, mà tu sĩ vốn là người người tranh đường sống, kẻ kẻ cướp cơ duyên, nếu đã không tranh, có thể làm được gì?

Trong huyễn cảnh tâm ma, Kiều Tranh nhìn thấy rất nhiều thứ. Dù biết rõ là giả, y vẫn vô cùng phẫn nộ.

Y thấy sư tôn nhẹ nhàng cười với nam nhân kia, sau đó đột nhiên bị đâm một kiếm, nhuộm đầy máu tươi; y thấy kẻ y coi là "hảo hữu", vì tranh đoạt một danh ngạch đến đại thế giới mà gϊếŧ chết mình, thành công tấn thăng, được bồi dưỡng vô số tài nguyên, từng bước từng bước trở thành đại năng; y thấy những sư huynh đệ của Thái Ngọ môn dùng vẻ mặt khinh thường nhắc đến mình, cho rằng y ngu ngốc, bị bọn họ coi thành đá đạp chân cũng đáng; y còn thấy thi cốt của mình bị người ta luyện hóa thành con rối, động phủ bị cướp trống không trơ trọi...

Nhưng Kiều Tranh thấy càng nhiều, mặt mày càng vô cảm.

Y biết rõ, đời này y sẽ kéo từng kẻ khinh thường mình xuống, sẽ cứu sư tôn của y ra, sau đó tiếp tục nghe người dạy bảo từng đạo lý hay các vấn đề cần để ý lúc tu hành.

Kiều Tranh mở mắt ra, vô số ý thức luân chuyển trong đầu y, Thiên Đạo ảo diệu, chiếu vào từng góc khuất sâu không lường được.

Sau đó, vô số linh khí từ huyệt Thiên Linh rót ngược như biển lớn dâng trào, xông vào trong thân thể, đi qua kỳ kinh bát mạch[2], tẩy tinh phạt tuỷ, từ đan điền sinh ra tử phủ, từ tử phủ lại hiện ra thần thức sơ hình, đột phá thành công!

[2] Kỳ kinh bát mạch: tám đường lớn chứa chân khí của con người.

Miệng Kiều Tranh niệm vài câu khẩu quyết, chính là khúc dạo đầu của《Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh》. Mà giây phút tử phủ mở ra, ý thức của Thiên Đạo cũng tặng cho tu sĩ một món quà nhỏ.

Huyễn cảnh, suy nghĩ đã biến mất toàn bộ. Vạn vật mấy chục dặm xung quanh lần lượt xuất hiện trong mắt Kiều Tranh, mà thân thể y cũng tỏa ra mùi hôi thối do những uế vật vừa tẩy khỏi thân thể.

Kiều Tranh ngừng một chút, thiêu huỷ toàn bộ pháp y trên người, liên tục bấm chú Thanh Khiết và chú Thanh Thuỷ mấy lần, lại lấy một bộ đồ mới trong túi trữ vật ra, bấy giờ mới xong việc. Y an tâm ngồi xuống xem lại quà tặng của Thiên Đạo, thuận tiện củng cố cảnh giới của chính mình.

Người có được quà tặng của Thiên Đạo chắc chắn sẽ là Trúc Cơ thượng phẩm, nhưng người đạt được Trúc Cơ thượng phẩm chưa chắc sẽ có quà. Sở dĩ những kẻ sau khi đạt được Trúc Cơ tu hành từng bước tụt lùi, chính là bởi vì quá quan tâm tới quà tặng của Thiên Đạo.

Bởi vậy, cùng là Trúc Cơ thượng phẩm, khi kết Kim Đan vẫn có chỗ khác nhau.

Kiếp trước Kiều Tranh là tu sĩ Kim Đan thượng tam phẩm, khi đột phá Trúc Cơ thành công đương nhiên cũng nhận được quà tặng của Thiên Đạo. Chỉ là so với lần này thì vẫn ít hơn rất nhiều.

Vẻ mặt Kiều Tranh vô cảm, y phải trải qua thêm một huyễn cảnh tâm ma, so với kiếp trước đương nhiên sẽ đạt được nhiều hơn.

Bởi vậy, thời gian y hao phí đương nhiên cũng không kém.

Quà tặng của Thiên Đạo, là hình chiếu cộng minh với công pháp tu hành của tu sĩ. Hình chiếu cộng minh có thể giúp tu sĩ lý giải những điểm thâm ảo bên trong công pháp, ví như《Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh》là trực chỉ tiên quân, đương nhiên sẽ càng phù hợp với những sáng tạo của Thiên Đạo.

Kiều Tranh nhắm mắt lại, chậm rãi cảm nhận những điểm ảo diệu của công pháp. Đối với y, muốn tu hành một bản công pháp không trọn vẹn, đương nhiên không thể thiếu quà tặng của Thiên Đạo. Nếu đã là kinh tài tuyệt diễm[3], cũng không phải không có khả năng tu bổ những chỗ thiếu hụt trong bản công pháp.

[3] Kinh tài tuyệt diễm: ý chỉ tài năng đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Chẳng qua, nếu muốn tu bổ công pháp, tu vi tối thiểu phải cao hơn người sáng tạo ra nó. Kiều Tranh tự biết bản thân không có năng lực này, y cũng không cố chấp.

Kiều Tranh bình tâm tĩnh khí, bắt đầu chậm rãi trải nghiệm ảo diệu của công pháp.

Không ngờ, một lần nhập định liền mười ngày, người trong Thái Ngọ môn ai cũng biết Kiều Tranh bế quan đột phá Trúc Cơ, chế giễu trắng trợn.

"Hơn mười ngày còn chưa ra, chắc chắn là đột phá thất bại, không còn mặt mũi nhìn người rồi! Hay cho một đơn linh căn!" Bất kể nơi nào, thiên tài đơn linh căn luôn bị người ta đố kỵ. Đệ tử ngoại môn sau khi đột phá Trúc Cơ mới được thu vào làm đệ tử nội môn, nếu biểu hiện xuất chúng hoặc tranh tài vị trí thứ nhất trong những lần làm nhiệm vụ thì mới được các Kim Đan chân quân nhìn trúng, thu làm đệ tử.



Nhưng đãi ngộ của tu sĩ đơn linh căn thì khác.

Ở niên đại xem trọng cả tư chất và ngộ tính, ngộ tính còn mờ mịt hơn so với tư chất. Thiên tài đơn linh căn vừa nhập môn đã trở thành đệ tử nội môn, sau khi đột phá Trúc Cơ hơn nửa là thượng phẩm, ngay sau đó sẽ có không ít Kim Đan chân quân xem trọng, thu làm đệ tử chân truyền.

Đãi ngộ bậc này, sao có thể không đố kỵ!

So với vô số người đau khổ giãy dụa ở ngoại môn, Kiều Tranh ngay từ đầu đã cao cao tại thượng đứng ở nơi bọn họ không thể với tới. Nhưng hiện tại, cao cao tại thượng này sụp đổ rồi.

"Trương sư huynh, mệt cho sư huynh còn lấy pháp khí thượng phẩm ra khích lệ y. Chậc, thật sự không nghĩ đến, chẳng lẽ bảy năm y ở bên ngoài đều phân tâm yêu đương?" Một đệ tử mặc đồng phục ngoại môn cười ha hả.

"Kiều sư đệ còn trẻ mà, về sau đường còn dài."

"Đến lúc đó sư huynh nhất định đã là chân quân, đâu có giống tên phế vật kia, muốn đột phá Trúc Cơ cũng tốn bao nhiêu Trúc Cơ đan, lãng phí thời gian."

"Sư đệ quá khen. Kiều sư đệ chỉ cần cố gắng, sau này vẫn có hy vọng đột phá Trúc Cơ."

Hai kẻ này thổi phồng lẫn nhau, khiến cho người ta nhìn vào vô cùng chán ghét.

Chỉ là ngại thực lực của gã họ Trương kia, có giận cũng chẳng dám nói gì mà thôi.

Suy cho cùng, vẫn là thố tử hồ bi[4].

[4] Thố tử hồ bi: thỏ chết cáo khóc.

Các đệ tử nội môn ở đây xưa nay cùng Kiều Tranh không thù không oán, thế nhưng hết lần này đến lần khác bị Kiều Tranh và gã họ Trương vượt mặt. Còn với các đệ tử ngoại môn, vốn chẳng có ai dám khẳng định mình sẽ đột phá Trúc Cơ thành công.

"Có lẽ Kiều sư huynh vốn đã đột phá thành công rồi, giờ chỉ đang củng cố cảnh giới thôi!" Trong đám người bỗng nhiên truyền ra một âm thanh không hài hoà.

Hai mắt Trương Phương Khâm nhắm lại, ngay lập tức thả ra thần thức dò xét.

Vài đệ tử tu vi Trúc Cơ biến sắc, không nghĩ Trương Phương Khâm này nhỏ mọn như vậy? Thần thức của tu vi Trúc Cơ tầng tám có thể dò xét tình huống chừng hai mươi dặm xung quanh, đệ tử vừa rồi nhất thời buột miệng cũng khẩn trương cúi đầu, thầm trách chính mình vạ miệng.

"Hừ! Ngắt lời sư huynh đang nói chuyện, giáo dưỡng của đệ tử ngoại môn chỉ có thế?" Vừa thả thần thức ra, Trương Phương Khâm đã biết người có tu vi cao nhất ở đây trừ gã cũng chỉ là Trúc Cơ tầng ba mà thôi, bởi vậy nói chuyện không hề khách sáo, định thừa cơ lập uy.

"Chuyện gì khiến sư huynh tức giận thế này?" Động phủ đột nhiên mở, một thiếu niên cao gầy bước ra ngoài. Đây chính là Kiều Tranh.

"Ấy? Nhiều sư huynh sư đệ đang đợi ta vậy?" Kiều Tranh vô thức gãi đầu, thập phần xấu hổ. "Không phụ kỳ vọng của các sư huynh, Kiều Tranh đã đột phá Trúc Cơ thành công."



Tác giả có lời muốn nói: Về cơ bản Kiều Tranh là bé con đáng thương nhận hết khổ cực của nhân vật chính trong văn tu chân, tóm gọn lại như vậy nè:

Được một sư tôn ôn nhu hiền lành thu làm đệ tử, sau đó sư tôn bị đạo lữ của y phản bội, đẩy cả Kiều Tranh và công pháp xuống trung thế giới. Bé con thay tên đổi họ bái nhập Thái Ngọ môn, lập chí tu hành muốn đi cứu sư tôn, mặc dù bị tình cảnh của sư tôn hủy tam quan nhưng bản chất vẫn là bé con, lại bị bằng hữu và sư huynh đệ mình tin tưởng phản bội, đến chết vẫn không thấy được sư tôn. Sau khi sống lại bé con lại ôm tam quan lung lay sắp đổ hạ phàm làm người hầu, học đủ các kiến thức trạch đấu, âm mưu tâm cơ, cuối cùng triệt để biến thành bé con bệnh kiều.

Tóm lại, Kiều Tranh vẫn là bé con số khổ, trừ việc không bị bức hôn hay từ hôn ra thì đủ tiêu chuẩn của nhân vật chính số khổ rồi.

PS: Tui biết mọi người đều đang đặt trọng tâm vào tiểu huynh đệ bé xíu của Dê Núi Nhỏ ở chương trước, thật ra thì bình thường chim không có cái này đâu, nhưng nghe đồn Khổng Tước có đó. =]]] Mong mọi người không dùng tiêu chuẩn của sinh vật Trái Đất để đánh giá yêu thú của Tu Chân giới, mở lòng với thiết lập Bạch Khổng của Dê Núi Nhỏ nhà tui một chút. Bản chất của Dê Nhỏ vốn rất hiếu học, chẳng qua hơi ngốc xíu thôi, moah mọi người rất nhiều.

Tu sĩ kỳ Kim Đan tự xưng là chân quân, kỳ Nguyên Anh xưng là chân nhân, kỳ Hóa Thần xưng là tôn giả, Đại Thừa là thiên quân, Tán Tiên là tiên quân. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau