Sử Thượng Đệ Nhất Ôn Nhu Kim Chủ
Chương 6: Từ chối
Diệp Tu run rẩy rúc người vào một góc sofa, anh nắm chặt đai lưng, gắt gao nhìn Đường Hồng Chí.
Chân Diệp Tu vẫn đang mềm nhũn, cả cơ thể bị tình dục tra tấn, anh thực sự sợ Đường Hồng Chí lao lại phía mình.
Nếu Đường Hồng Chí mạnh bạo sợ anh giữ không được.
“Đến vầy rồi em còn từ chối sao?” Đường Hồng Chí làm lơ dục vọng đang sục sôi trong người mình, hắn nhìn anh hỏi.
“Tôi chết cũng không chơi quy tắc ngầm.” Diệp Tu cắn răng đáp, anh cố gắng gồng lên để nhìn mình không quá yếu ớt.
“Ai quy tắc em? Tôi thích em, là thích đấy hiểu không?” Đường Hồng Chí bực mình đứng dậy đi lại gần Diệp Tu, đưa tay ra định kéo Diệp Tu ôm vào lòng, nhưng thấy sự kiên quyết trong ánh mắt anh nên đành thôi.
“Cậu gạt tôi!” Diệp Tu nói.
“Tôi gạt em? Tôi gạt em làm cái gì?” Đường Hồng Chí tức trào đờm tức đỏ mắt, nhưng hắn không dám quát to sợ doạ Diệp Tu.
Diệp Tu vừa mới khóc, không thể lại để anh khóc tiếp nữa.
Diệp Tu không đáp lại, Đường Hồng Chí đi qua đi lại vài vòng, hít sâu một hơi rồi nói: “Diệp Tu, tôi thích em nên mới muốn ngủ với em.”
“Từ lần đầu tiên gặp em tôi đã muốn ăn em rồi, chỉ là em từ chối tôi thôi.”
“Tôi thích em hiểu không? Là nhất kiến chung tình đấy!” Đường Hồng Chí cúi người, giữ hai vai của Diệp Tu, nghiêm túc nói.
Diệp Tu lắc đầu, cậu không tin.
Anh không thể tin được. Người có tiền ai cũng biết nói ngon nói ngọt, dăm ba câu tôi thích em ai cũng có thể nói được mà, nên anh không thể tin.
Nhưng chân giữa hai người đang dựng thẳng, không thích hợp để nói gì nữa, Đường Hồng Chí sợ mình nhịn lâu quá nổi thú tính muốn đè hiếp luôn người đối diện.
Hắn lùi ra sau nói: “Em nghỉ ngơi đi đã”.
Diệp Tu cẩn thận nhìn Đường Hồng Chí, sau đó lùi từng bước rồi nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, mãi đến lúc cánh cửa đóng lại mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cửa đóng lại, nỗi sợ hãi cũng không còn nữa, lúc này Diệp Tu mới nhớ đến dục vọng của mình.
Trong đầu anh tràn ngập hình ảnh vừa nãy, cơ thể to lớn quyến rũ, cơ bắp săn chắc mạnh khoẻ, toàn thân tràn đầy hóc môn nam tính…
Và cả cái chân giữa thô to nữa…
Tim Diệp Tu đập bịch bịch bịch, anh chịu không nổi mà vói tay vào trong quần áo, nhanh chóng dỗ dành dục vọng của mình, nhưng cái động không biết tên nào đấy lại ngứa ngáy khiến anh muốn điên luôn.
Sau trong tâm trí lại thèm khát Đường Hồng Chí khiến anh khó chịu tới mức bật khóc.
Nếu mặc kệ Đường Hồng Chí làm……
Diệp Tu tưởng tượng cảnh con chim cúc cu đi thăm dò sâu vô hang động rồi lên đỉnh luôn.
Anh tự ném mình lên giường, ôm chăn bật khóc.
Đường Hồng Chí nhìn cánh cửa đóng ở trước mắt một hồi rồi vào phòng tắm giải quyết chuyện của mình, sau đó đi vào phòng khách ngủ.
Chân Diệp Tu vẫn đang mềm nhũn, cả cơ thể bị tình dục tra tấn, anh thực sự sợ Đường Hồng Chí lao lại phía mình.
Nếu Đường Hồng Chí mạnh bạo sợ anh giữ không được.
“Đến vầy rồi em còn từ chối sao?” Đường Hồng Chí làm lơ dục vọng đang sục sôi trong người mình, hắn nhìn anh hỏi.
“Tôi chết cũng không chơi quy tắc ngầm.” Diệp Tu cắn răng đáp, anh cố gắng gồng lên để nhìn mình không quá yếu ớt.
“Ai quy tắc em? Tôi thích em, là thích đấy hiểu không?” Đường Hồng Chí bực mình đứng dậy đi lại gần Diệp Tu, đưa tay ra định kéo Diệp Tu ôm vào lòng, nhưng thấy sự kiên quyết trong ánh mắt anh nên đành thôi.
“Cậu gạt tôi!” Diệp Tu nói.
“Tôi gạt em? Tôi gạt em làm cái gì?” Đường Hồng Chí tức trào đờm tức đỏ mắt, nhưng hắn không dám quát to sợ doạ Diệp Tu.
Diệp Tu vừa mới khóc, không thể lại để anh khóc tiếp nữa.
Diệp Tu không đáp lại, Đường Hồng Chí đi qua đi lại vài vòng, hít sâu một hơi rồi nói: “Diệp Tu, tôi thích em nên mới muốn ngủ với em.”
“Từ lần đầu tiên gặp em tôi đã muốn ăn em rồi, chỉ là em từ chối tôi thôi.”
“Tôi thích em hiểu không? Là nhất kiến chung tình đấy!” Đường Hồng Chí cúi người, giữ hai vai của Diệp Tu, nghiêm túc nói.
Diệp Tu lắc đầu, cậu không tin.
Anh không thể tin được. Người có tiền ai cũng biết nói ngon nói ngọt, dăm ba câu tôi thích em ai cũng có thể nói được mà, nên anh không thể tin.
Nhưng chân giữa hai người đang dựng thẳng, không thích hợp để nói gì nữa, Đường Hồng Chí sợ mình nhịn lâu quá nổi thú tính muốn đè hiếp luôn người đối diện.
Hắn lùi ra sau nói: “Em nghỉ ngơi đi đã”.
Diệp Tu cẩn thận nhìn Đường Hồng Chí, sau đó lùi từng bước rồi nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, mãi đến lúc cánh cửa đóng lại mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cửa đóng lại, nỗi sợ hãi cũng không còn nữa, lúc này Diệp Tu mới nhớ đến dục vọng của mình.
Trong đầu anh tràn ngập hình ảnh vừa nãy, cơ thể to lớn quyến rũ, cơ bắp săn chắc mạnh khoẻ, toàn thân tràn đầy hóc môn nam tính…
Và cả cái chân giữa thô to nữa…
Tim Diệp Tu đập bịch bịch bịch, anh chịu không nổi mà vói tay vào trong quần áo, nhanh chóng dỗ dành dục vọng của mình, nhưng cái động không biết tên nào đấy lại ngứa ngáy khiến anh muốn điên luôn.
Sau trong tâm trí lại thèm khát Đường Hồng Chí khiến anh khó chịu tới mức bật khóc.
Nếu mặc kệ Đường Hồng Chí làm……
Diệp Tu tưởng tượng cảnh con chim cúc cu đi thăm dò sâu vô hang động rồi lên đỉnh luôn.
Anh tự ném mình lên giường, ôm chăn bật khóc.
Đường Hồng Chí nhìn cánh cửa đóng ở trước mắt một hồi rồi vào phòng tắm giải quyết chuyện của mình, sau đó đi vào phòng khách ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất