Sử Thượng Đệ Nhất Ôn Nhu Kim Chủ
Chương 7
Từ sau hôm ấy, Đường Hồng Chí ở hẳn trong nhà Diệp Tu, thay anh xử lý hết mọi vấn đề sinh hoạt trong nhà.
Đương nhiên, Diệp Tu không cần hắn.
Diệp Tu ăn uống đơn giản, ở cũng đơn giản, ăn no là được, nhà sạch sẽ ngăn nắp là ổn.
Đường Hồng Chí cơ bản là không có cách nào để nịnh nọt, vì thế Đường tổng chỉ có thể sáng làm điểm tâm tình yêu, tối nấu bữa khuya, mở nước tắm…
Diệp Tu vốn dĩ rất thích Đường Hồng Chí, những nghĩ người này là sếp của cậu anh thì đè nén hết tình cảm lại, cứ tỏ ra ghét ơi là ghét.
Bữa sáng tình yêu không ăn, ra phim trường ăn với mọi người.
Bữa khuya không ăn, phải duy trì cơ thể cân đối.
Nước tắm, không cần, tôi có tay, cảm ơn!
Ngại một cái là nhà của Diệp Tu cũng thuộc công ty, không thể đuổi Đường Hồng Chí đi, anh nhìn qua nhìn lại, định bụng tự mình dọn đi.
Trong một lần Đường tổng đi công tác, Diệp Tu nhanh lẹ gọi công ty chuyển nhà, dọn đồ của mình đến chung cư cậu mới mua.
Hot lên rồi tiền không còn túng thiếu như trước, ăn ở đều có thể tự túc được.
Nhưng dù không còn lo lắng ăn ở thì Diệp Tu vẫn không vui nổi.
Anh không quên được mỗi khi Đường Hồng Chí cười, khi hơi thở nam tính phả vào mặt mình, mà cứ nhớ thì cơ thể lại khó chịu, rồi một hồi sau là đi vật tay với ngũ cô nương *……
*thẩm du.
Cơ thể càng sướng tâm hồn lại càng trống rỗng, trái tim lại càng khó chịu.
Diệp Tu chưa từng nghĩ tới có một ngày dục vọng lại khiến con người ta khó chịu như thế.
Rõ ràng là chính anh muốn rời đi, lại chính anh cứ nhớ nhung người kia, muốn được ở cạnh hắn.
Diệp Tu cuộn tròn mình lại bật khóc.
Sao anh lại trở nên đáng ghét như thế này?
Bỗng nhiên anh có hơi mong chờ, chờ người kia trở về không thấy anh, không biết liệu hắn sẽ có suy nghĩ gì.
Anh không biết liệu người ấy có nổi giận hay không? Có tức quá mà lao đến đây bắt anh về rồi nhốt lại hay không? Diệp Tu nằm trên giường khóc liên tục.
Anh thực sự rất ghét mình của hiện tại, anh thực sự muốn thay đổi bản thân mình.
Khóc đến nỗi mệt mỏi, Diệp Tu ngủ lúc nào không biết.
Giấc ngủ của anh hôm nay không tốt, chỉ toàn là ác mộng.
Có lúc về lại thời điểm cha mẹ anh ly hôn, có lúc thì về lại một năm trước khi anh đang gặp khó khăn và một chuỗi những thất vọng, lúc lần đầu gặp Đường Hồng Chí, lại về lúc lần thứ hai gặp lại hắn..
Diệp Tu mơ thấy anh và Đường Hồng Chí đang ôm nhau trong căn phòng nhỏ, dây dưa không dứt.
Cơ thể anh bị đâm liên tục, đau không tả nỗi…
Sau đó có rất nhiều phóng viên ập vào, đèn flash chớp nháy liên tục khiến anh không thể mở mắt, rồi họ liên tục đặt ra hàng loạt câu hỏi hóc búa.
Diệp Tu bình tĩnh nhìn xuống cơ thể đang trần trụi xuất hiện trước ánh mắt mọi người của mình, vừa bướng bỉnh lại vừa đáng thương.
Trong lúc anh đang đau khổ thì hình ảnh lại thay đổi.
Diệp Tu vẫn trần truồng, nhưng không gian bây giờ là một căn phòng lớn, còn chân anh thì đang đeo dây xích…
Đường Hồng Chí đứng ở cửa phòng, cười thoả mãn nói: “Em là của tôi, em trốn không thoát đâu.”
“AAAAA……” Diệp Tu hét to, giật mình tỉnh lại. Trán anh lúc này đã ra đầy mồ hôi, mà sau lưng cũng đã ướt đẫm
Ác mộng đêm qua là những đau khổ vẫn lưu lại trong lòng anh.
Diệp Tu xem đồng hồ, đã bảy giờ, vừa đúng lúc người đại diện gọi tới, Diệp Tu lắc đầu cho tỉnh chút rồi nghe máy: “Gì đó?”
“Diệp Tu, anh đừng có ra khỏi nhà, cũng đừng có lên mạng, hôm nay cứ ở im trong phòng đọc kịch bản đi nhé.”
“Nhớ kỹ nha, đây là lệnh của Đường tổng!”
“Được rồi, tôi cúp đây.”
Diệp Tu: “……”
Đương nhiên, Diệp Tu không cần hắn.
Diệp Tu ăn uống đơn giản, ở cũng đơn giản, ăn no là được, nhà sạch sẽ ngăn nắp là ổn.
Đường Hồng Chí cơ bản là không có cách nào để nịnh nọt, vì thế Đường tổng chỉ có thể sáng làm điểm tâm tình yêu, tối nấu bữa khuya, mở nước tắm…
Diệp Tu vốn dĩ rất thích Đường Hồng Chí, những nghĩ người này là sếp của cậu anh thì đè nén hết tình cảm lại, cứ tỏ ra ghét ơi là ghét.
Bữa sáng tình yêu không ăn, ra phim trường ăn với mọi người.
Bữa khuya không ăn, phải duy trì cơ thể cân đối.
Nước tắm, không cần, tôi có tay, cảm ơn!
Ngại một cái là nhà của Diệp Tu cũng thuộc công ty, không thể đuổi Đường Hồng Chí đi, anh nhìn qua nhìn lại, định bụng tự mình dọn đi.
Trong một lần Đường tổng đi công tác, Diệp Tu nhanh lẹ gọi công ty chuyển nhà, dọn đồ của mình đến chung cư cậu mới mua.
Hot lên rồi tiền không còn túng thiếu như trước, ăn ở đều có thể tự túc được.
Nhưng dù không còn lo lắng ăn ở thì Diệp Tu vẫn không vui nổi.
Anh không quên được mỗi khi Đường Hồng Chí cười, khi hơi thở nam tính phả vào mặt mình, mà cứ nhớ thì cơ thể lại khó chịu, rồi một hồi sau là đi vật tay với ngũ cô nương *……
*thẩm du.
Cơ thể càng sướng tâm hồn lại càng trống rỗng, trái tim lại càng khó chịu.
Diệp Tu chưa từng nghĩ tới có một ngày dục vọng lại khiến con người ta khó chịu như thế.
Rõ ràng là chính anh muốn rời đi, lại chính anh cứ nhớ nhung người kia, muốn được ở cạnh hắn.
Diệp Tu cuộn tròn mình lại bật khóc.
Sao anh lại trở nên đáng ghét như thế này?
Bỗng nhiên anh có hơi mong chờ, chờ người kia trở về không thấy anh, không biết liệu hắn sẽ có suy nghĩ gì.
Anh không biết liệu người ấy có nổi giận hay không? Có tức quá mà lao đến đây bắt anh về rồi nhốt lại hay không? Diệp Tu nằm trên giường khóc liên tục.
Anh thực sự rất ghét mình của hiện tại, anh thực sự muốn thay đổi bản thân mình.
Khóc đến nỗi mệt mỏi, Diệp Tu ngủ lúc nào không biết.
Giấc ngủ của anh hôm nay không tốt, chỉ toàn là ác mộng.
Có lúc về lại thời điểm cha mẹ anh ly hôn, có lúc thì về lại một năm trước khi anh đang gặp khó khăn và một chuỗi những thất vọng, lúc lần đầu gặp Đường Hồng Chí, lại về lúc lần thứ hai gặp lại hắn..
Diệp Tu mơ thấy anh và Đường Hồng Chí đang ôm nhau trong căn phòng nhỏ, dây dưa không dứt.
Cơ thể anh bị đâm liên tục, đau không tả nỗi…
Sau đó có rất nhiều phóng viên ập vào, đèn flash chớp nháy liên tục khiến anh không thể mở mắt, rồi họ liên tục đặt ra hàng loạt câu hỏi hóc búa.
Diệp Tu bình tĩnh nhìn xuống cơ thể đang trần trụi xuất hiện trước ánh mắt mọi người của mình, vừa bướng bỉnh lại vừa đáng thương.
Trong lúc anh đang đau khổ thì hình ảnh lại thay đổi.
Diệp Tu vẫn trần truồng, nhưng không gian bây giờ là một căn phòng lớn, còn chân anh thì đang đeo dây xích…
Đường Hồng Chí đứng ở cửa phòng, cười thoả mãn nói: “Em là của tôi, em trốn không thoát đâu.”
“AAAAA……” Diệp Tu hét to, giật mình tỉnh lại. Trán anh lúc này đã ra đầy mồ hôi, mà sau lưng cũng đã ướt đẫm
Ác mộng đêm qua là những đau khổ vẫn lưu lại trong lòng anh.
Diệp Tu xem đồng hồ, đã bảy giờ, vừa đúng lúc người đại diện gọi tới, Diệp Tu lắc đầu cho tỉnh chút rồi nghe máy: “Gì đó?”
“Diệp Tu, anh đừng có ra khỏi nhà, cũng đừng có lên mạng, hôm nay cứ ở im trong phòng đọc kịch bản đi nhé.”
“Nhớ kỹ nha, đây là lệnh của Đường tổng!”
“Được rồi, tôi cúp đây.”
Diệp Tu: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất