Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 2 Chương 92: Tiểu Ma Giới

Trước Sau
Từ khi Tạ Chinh Hồng đi vào đến lúc đi ra, quá trình luyện hóa Ngọc Tuyền động thiên tổng cộng trải qua thời gian gần ba năm.

Đương nhiên, đây mới chỉ là luyện hóa bước đầu, muốn tiến thêm một cấp sâu hơn, còn phải tiêu phí không ít thời gian để mài giũa dung hợp. Nhưng ngay cả như vậy, cũng đủ khiến Vĩnh Phong cam tâm tình nguyện gọi hắn một tiếng chủ nhân. Mà thứ thích hợp cho Tạ Chinh Hồng tu luyện, Vĩnh Phong cũng đưa tận tay cho Tạ Chinh Hồng. Chỉ cần Tạ Chinh Hồng muốn, hắn có thể tiến vào trong Ngọc Tuyền động thiên bất cứ lúc nào, dù là lúc đang đấu pháp với người khác cũng thế. Lực phòng ngự của Ngọc Tuyền động thiên có thể nói là cao nhất, cho dù là Văn Xuân Tương cũng tạm thời không thể nào phá vỡ, vậy cũng giống như cho Tạ Chinh Hồng thêm vài cái mạng, chí ít có thể bảo đảm ‘không chết’.

Có kết quả như vậy, đương nhiên là tất cả cùng vui.

Nhận thức sâu sắc được sự gắn kết chặt chẽ giữa Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, sau khi nhận Tạ Chinh Hồng làm chủ, Vĩnh Phong rất thức thời mà chủ động giao động thiên cho Tạ Chinh Hồng tự do quản lý, còn mình thì ra ngoài du lịch, cố gắng hoàn trả mối nhân quả còn nợ trước kia.

Bằng không Vĩnh Phong cũng không dám chắc, cái tên Văn Xuân Tương lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông suốt ngày, lại còn thực lực cao cường kia sẽ làm gì mình nữa? Văn Xuân Tương một khi tàn nhẫn thật, y tàn nhẫn với người khác, lại càng tàn nhẫn với mình hơn, loại người này là đáng sợ nhất, đặc biệt đối phương và chủ nhân mới của y còn đang ở trong kỳ trăng mật, chính là thời điểm Tiêu không rời Mạnh, Mạnh chẳng rời Tiêu, mình chỉ là một khí linh, tốt nhất là đừng tùy tiện xen vào giữa hai người này.

(Tiêu không rời Mạnh, Mạnh chẳng rời Tiêu: Mạnh với Tiêu ở đây là nói đến Mạnh Lương và Dương Diên Chiêu trong “Dương gia tướng”. Hai ông này là huynh đệ kết nghĩa, gắn bó keo sơn, như hình với bóng:v (Ha ha chính là tình huynh đệ). Câu này là để chỉ tình cảm gắn bó vô cùng thân thiết và sâu đậm.)

Vĩnh Phong tự nhận mình không phải đối thủ, nên ngoan ngoãn rời đi thì hơn.

Văn Xuân Tương thấy Vĩnh Phong chủ động rời đi không đến làm chướng mắt nữa, đương nhiên là vô cùng vui vẻ. Vất vả lắm mới tống cổ được một con chuột, lại thêm một khí linh biết nói, nhìn kiểu gì cũng quá là thiệt. Nếu đối phương muốn đi, y cũng liền nói hai câu níu kéo cho có lệ rồi kệ xác thôi.

“Nếu chủ nhân có gì phân phó thì có thể trực tiếp truyền âm với ta thông qua Ngọc Tuyền động thiên.” Vĩnh Phong chắp tay cáo từ với Tạ Chinh Hồng, dứt lời lại cúi đầu suy nghĩ, rồi nói, “Khí Vận hương lai lịch phi phàm, người dính líu nhân quả trong đó cũng không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể đối địch được, xin chủ nhân hãy cứ từ từ, đừng quá mức nóng vội.”

Sau khi biết người Khí Vận hương có quan hệ chính là Quý Hiết, Vĩnh Phong cũng hiểu thêm chút ít về năng lực gây chuyện của vị chủ nhân mới này. Mặc dù động thiên của y ngàn năm mới mở một lần, nhưng y cũng từng nghe đến tên Quý Hiết.

Chung quy không phải Ma tu nào cũng có thể làm quá phận được như Quý Hiết, hơn nữa lại còn sống sờ sờ được đến tận giờ.

Tuy nhiên nguy cơ lớn thì mới có cơ duyên lớn, trên thế giới này chẳng có chuyện tốt không làm mà hưởng.

Tạ Chinh Hồng có sự tương trợ của Văn Xuân Tương cũng là Ma Hoàng, bản thân lại là đại năng Phật giới chuyển thế, nếu thật sự đối đầu với Quý Hiết, cũng chưa chắc ai thắng ai thua. Chẳng qua Vĩnh Phong là khí linh, nên khuyên thì vẫn phải khuyên một chút. Ngộ nhỡ Tạ Chinh Hồng nhất thời hồ đồ, cứng đối cứng với Quý Hiết, vị chủ nhân mới của y chết sớm như vậy, y lại phải tốn thời gian đi tìm một chủ nhân mới khác, thế thì chẳng biết phải chờ đến mấy ngàn mấy vạn năm sau nữa.

Tạ Chinh Hồng đương nhiên hiểu được ý quan tâm trong lời của Vĩnh Phong, hắn gật đầu cười, “Điểm ấy bần tăng tất nhiên hiểu được, hiện tại bên ngoài kia xưa đâu bằng nay, ngươi một mình rời đi, vạn sự cẩn thận. Trước đây ta cũng từng một thân một mình bôn ba bên ngoài, có chút ít tâm đắc ghi trong ngọc giản này, ngươi có thể mở ra xem thử.” Nói rồi, Tạ Chinh Hồng liền đưa ngọc giản cho Vĩnh Phong.

“Đa tạ chủ nhân.” Vĩnh Phong cảm kích nói, lại lấy lòng Văn Xuân Tương, “Ngày sau còn phải nhờ cậy Ma Hoàng chiếu cố chủ nhân nhiều nhiều.”

“Chuyện này thì ngươi không cần lo lắng.” Văn Xuân Tương ngạo nghễ nói, “Sắc trời cũng không còn sớm nữa đâu.”

“Vậy xin cáo từ.” Vĩnh Phong nghe ra ý thúc giục trong lời nói của Văn Xuân Tương, âm thầm phỉ nhổ giọng điệu sặc mùi dấm chua của Văn Xuân Tương, rồi sâu xa nhìn Tạ Chinh Hồng, nói xong một câu cuối cùng liền biến mất ở nơi này, bay đến một thế giới khác.

Bấy giờ nơi này chỉ còn lại hai người Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, tình cảnh liền trở nên có chút lúng túng.

“Tiểu hòa thượng……” “Tiền bối……”

Hai người không hẹn mà cùng muốn phá vỡ sự im lặng, cùng nhau tiến đến gần.

“Ngươi nói trước đi.” “Ngài nói trước đi.”

Hai người lại lần nữa đồng thanh, tâm tình đều có chút vi diệu, hai đôi mắt đối diện nhau, không khí xấu hổ lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

“Mời tiền bối nói.” Tạ Chinh Hồng cười.

“Khụ khụ, ngươi còn gọi ta là tiền bối sao?” Văn Xuân Tương đưa mắt nhìn sang chỗ khác, không nhìn mặt Tạ Chinh Hồng.

Đã song tu rồi mà còn gọi tiền bối tiền bối, chẳng phải là chọc vào nỗi đau của y, nhắc nhớ y rằng mình muốn làm trâu già gặm cỏ non, kết quả lại bị cỏ non gặm hay sao? Hơn nữa trong lúc song tu, Tạ Chinh Hồng cũng vẫn gọi tiền bối tiền bối, Văn Xuân Tương nghe mà cứ thấy là lạ.

Y và tiểu hòa thượng đã có quan hệ thân mật như thế rồi, vậy phương diện xưng hô cũng đến lúc nên sửa lại thôi.

“Nếu không thể gọi tiền bối……” Tạ Chinh Hồng cúi đầu suy nghĩ, rồi chăm chú nhìn Văn Xuân Tương, nói, “Xuân Tương?”

“……Nghe cứ là lạ sao ấy.” Nghe giống tên nha hoàn hơn.

Văn Xuân Tương day day trán, trực tiếp gọi tên lại càng không quen. Trước đây y không hề nghĩ đến vấn đề xưng hô ra sao, kết quả chuyện song tu đến quá bất ngờ, quấy nhiễu hết thảy bước đi của y. Giờ lại nghĩ tới vấn đề này, chỉ trong nhất thời nửa khắc không nghĩ ra được.

Cảm giác gọi “Chinh Hồng” còn chẳng thân mật bằng gọi “Tiểu hòa thượng”.

“Mà thôi, vẫn cứ như bình thường đi.” Văn Xuân Tương cũng không làm kiêu, dù sao chỉ là tâm huyết dâng trào, một cách xưng hô mà thôi, chẳng phải chuyện to tát gì. Sau này nghĩ ra thì sau lại sửa, bây giờ cứ giữ nguyên thế này là được.

“Vâng, tiền bối.” Tạ Chinh Hồng ngoan ngoãn nói.

“Đúng rồi, tiền bối, kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu?” Tạ Chinh Hồng lên tiếng hỏi. Hiện bọn họ còn ở trong Ngọc Tuyền động thiên, dù đi ra ngoài thì hẳn là đang ở Phá Nguyên đại thế giới. Hay là đến Tam Luận tông thử xem nhỉ?

“Đương nhiên là đến Tuyết Sa đại thế giới.” Văn Xuân Tương nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, “Tên Quý Hiết vô liêm sỉ kia dám động thủ với chúng ta biết bao lần như vậy, không đáp trả đầy đủ thì sao xứng với hắn?” Không quậy cho Tuyết Sa đại thế giới long trời lở đất, khiến Quý Hiết điên tiết lên, thì y liền không phải tên là Văn Xuân Tương.

Cứ luôn chịu đựng không nổi giận, Quý Hiết tưởng y là quả hồng mềm dễ bóp thật sao?

Vừa khéo tiểu hòa thượng cũng có không ít quan hệ nhân quả với hắn, giải quyết luôn một lần, vẹn toàn đôi bên!

“Trong Tuyết Sa đại thế giới có vô số Ma tu, được xưng là Tiểu Ma Giới, một khi đã vậy, bổn tọa không ngại giúp ngươi có được một cơ duyên lớn.” Văn Xuân Tương trầm tư một lát, cười nói với Tạ Chinh Hồng.

“Cơ duyên lớn?”

“Không sai.” Văn Xuân Tương ung dung cười, “Phật tu các ngươi muốn chứng được Kim Thân, ngoại trừ tinh thông Phật pháp, bản thân cũng cần tích lũy không ít công đức thì lúc phi thăng mới càng nắm chắc hơn. Nếu công đức đầy đủ, chờ ngươi đến Phật giới rồi, địa vị có thể nhận được cũng sẽ càng cao. Trong Tiểu Ma Giới đa phần là Ma tu tội ác tày trời, được coi là khối u ác tính trong ba ngàn thế giới. Nếu ngươi có thể độ hóa Ma tu trong Tiểu Ma Giới, vậy thì công đức không đo đếm nổi, dù cho ngươi không muốn phi thăng thành Phật, Thiên Đạo cũng sẽ không đáp ứng.”

“Dẫu tiêu tốn thời gian mấy trăm mấy ngàn mấy vạn năm để độ hóa Ma tu trong Tiểu Ma Giới thì cũng là đáng giá. Hơn nữa ngươi có bổn tọa tương trợ, thời gian sẽ ngắn hơn. Hay là, ngươi không muốn đi cùng ta?” Văn Xuân Tương nhìn Tạ Chinh Hồng, hỏi.

Tạ Chinh Hồng lắc đầu, nhìn Văn Xuân Tương nói, “Có tiền bối bên cạnh, dù là núi đao biển lửa, cũng không có nơi nào là không thể đi.”

“Tiểu hòa thượng đúng là dẻo miệng.” Y thích cái dáng vẻ luôn bộc lộ nỗi lòng khiến người ta thích này của tiểu hòa thượng, lập tức nhấc cằm Tạ Chinh Hồng lên hôn một cái, “Yên tâm, nếu ngươi đã là người của bổn tọa, vậy thì dù ta có bị thương, cũng sẽ không khiến ngươi chịu thương tổn.”

Tạ Chinh Hồng mỉm cười, mặc cho Văn Xuân Tương hôn, hắn sao có thể để tiền bối bị thương chứ? Lời tiền bối nói, cũng chính là lời hắn muốn nói.

Dù có liều mạng khiến mình bị thương, cũng không muốn để tiền bối chịu thương tổn.

“Trong ba ngàn thế giới này, có ba đại thế giới nguy hiểm nhất. Tài nguyên trong ba đại thế giới này rất phong phú, số lượng đại năng cũng nhiều nhất, nếu tu sĩ chúng ta muốn ra ngoài du lịch, trước khi đạt đến tu vi kỳ Hóa Thần, tốt nhất nên tránh đi đến ba đại thế giới này.” Bên trong Cửu Đỉnh phường, một tu sĩ mặc áo dài trắng chỉ lên bản vẽ trên tường, lớn tiếng giảng giải, nói đến nước miếng tung bay, liên tục không ngừng nghỉ.

Nơi này tên là Bôn Lôi trung thế giới, vị trí địa lý trong ba ngàn thế giới cũng có chút đặc biệt. Bởi vì nơi này là trạm trung chuyển của vô số đại thế giới, có hằng hà sa số truyền tống trận, vì thế nơi đây thường hội tụ tu sĩ từ các thế giới, mà cơ quan buôn bán tin tức cũng mọc lên ùn ùn. Như Thiên Cơ các trong Bôn Lôi trung thế giới này cũng chỉ có thể xưng là hạng nhất chứ không phải đứng đầu.

Nếu chỉ xét riêng số lượng và chất lượng tu sĩ, Bôn Lôi trung thế giới cũng chẳng hề thua kém đại thế giới. Bởi vì vấn đề vị trí đặc thù và nghề nghiệp đặc thù này, ở trung thế giới này cũng có không ít tu sĩ cấp bậc tán tiên tọa trấn, thế giới bình thường căn bản không dám ngấp nghé hi vọng gì với Bôn Lôi trung thế giới. Chẳng biết từ bao giờ, nơi này liền trở thành trạm trung chuyển của vô số tu sĩ, cung cấp nơi dừng chân hỏi thăm tin tức cho họ.

Mà Cửu Đỉnh phường chính là một trong những cơ quan buôn bán tin tức đó, chuyên thu thập tin tức về các thế giới. Mà khách hàng phần lớn là tu sĩ vừa mới học hành có chút thành tích, tính toán xuất ngoại du lịch nhưng lại không biết mình nên chọn thế giới nào. Cửu Đỉnh phường đặc biệt bồi dưỡng một vài tu sĩ, chỉ bảo bọn họ ăn nói như thế nào, phát triển nghiệp vụ bản thân như thế nào, rồi truyền lại một ít tin tức của mình cho mấy tu sĩ này để thu thù lao, lấy đó mà kiếm lời.

Giờ phút này, vị quản sự của Cửu Đỉnh phường đang lấy ra một miếng ngọc giản, giảng giải cho mấy trăm vị tu sĩ Nguyên Anh Xuất Khiếu mới xuất sơn này khi chọn lựa thế giới du lịch cần phải chú ý những gì. Nói xong lại đến nguyên tắc lựa chọn, rồi bắt đầu hạng mục cuối cùng cần đặc biệt chú ý.

Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương cũng thu lại khí thế, làm chút ngụy trang, ẩn mình trong Cửu Đỉnh phường nghe tu sĩ này giảng giải, tìm hiểu một ít tin tức về Tuyết Sa đại thế giới. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tìm hiểu nhiều một chút bao giờ cũng hơn.

“Ồ ồ!”

Các tu sĩ Nguyên Anh Xuất Khiếu nghe quản sự nói vậy, lập tức cả đám đều nổi hứng thú.

Bọn họ đa phần đều mới rời sư môn ở tiểu thế giới và trung thế giới để đến đây, cũng không hiểu biết bao nhiêu về tin tức của thế giới khác, nhất là đại thế giới. Giao một khoản linh thạch liền nghe được đủ loại bí văn, quả cũng đáng giá. Bằng không nếu dựa vào cảm giác, chọn một thế giới mà bọn họ có đi cũng vô dụng hoặc đi vào là chết chắc, vậy thì đúng là bỏ mạng oan uổng. Mọi người tu hành đến được bước này đều khó khăn, đương nhiên không muốn chết trước cửa đại đạo dễ dàng như vậy.

“Độ nguy hiểm xếp thứ ba trong các đại thế giới, chính là Võ Ninh đại thế giới, bên trong có vô số yêu thú, Thể tu và Kiếm tu chiếm hơn phân nửa, hầu như khắp nơi đều là chiến trường. Trừ phi có tự tin cực độ vào thực lực của bản thân, không thì đừng dễ dàng đi đến đó. Võ Ninh đại thế giới vốn nên xếp hạng hai, nhưng gần đây đã an toàn hơn không ít. Dù sao đợt thú triều trăm năm một lần vừa mới qua đi, hiện giờ đang là thời kỳ yên bình, vả lại thế giới xếp hạng hai gần đây bởi vì một vài chuyện mà độ nguy hiểm tăng lên, cho nên hai thế giới này liền đổi chỗ cho nhau. Nhưng cá thoát lưới cũng còn tàn lưu, truyền tống trận cũng bị mấy yêu thú hung dữ trong thú triều hủy hơn phân nửa, trước khi truyền tống trận khôi phục lại, vẫn nên tránh đi là tốt nhất.”

Tạ Chinh Hồng nghe chuyện về Võ Ninh đại thế giới xong, liền nhịn không được mà hỏi Văn Xuân Tương, “Tiền bối, trong Võ Ninh đại thế giới có rất nhiều yêu thú sao?”

“Ừ.” Văn Xuân Tương gật đầu, trên mặt không khỏi hiện ra vài phần chán ghét, “Đâu chỉ nhiều, gần như có thể nói là tràn lan thành họa. Nói chúng nó là yêu thú thì cũng không hẳn, bởi vì trong số chúng chỉ ít con biết tu luyện, đa phần là trời sinh đã có thực lực kỳ Kim Đan Nguyên Anh. Thường thì chúng nó thần trí hữu hạn, khó mà tu luyện được, nhưng chúng lại có thể thông qua thôn phệ huyết nhục của tu sĩ để đạt được tu vi, khó có thể bị thu phục, hơn nữa sinh sản cực nhanh, thọ mệnh cũng rất dài. Bởi vậy trong Võ Ninh đại thế giới, các tu sĩ phần lớn đều sẽ lựa chọn Kiếm tu có lực công kích mạnh, hoặc Thể tu có lực phòng ngự mạnh để tiến hành tu luyện, gia tăng tỷ lệ sinh tồn của mình. Ở nơi đó, chỉ cần ngươi có tu vi kỳ Trúc Cơ, liền có thể được phân đến một vài chiến trường nhỏ để tiêu diệt yêu thú. Tiêu diệt yêu thú càng nhiều, tài nguyên ngươi có thể đạt được cũng càng nhiều, thanh danh cũng sẽ càng lớn. Võ Ninh Võ Ninh, nghe tên ngươi hẳn biết ngay đó là một thế giới tuyệt đối lấy võ vi tôn, ai nấy đều theo đuổi tu vi và thực lực cao cường. Pháp tu và Phật tu như ngươi cơ bản đều sẽ không đi đến đó. Mấy vị Kiếm tiên tọa trấn trong Võ Ninh đại thế giới đều từng là những bậc thủ lĩnh, thực lực sâu không lường được, dưới tình huống bình thường, chín người bọn ta cũng sẽ không dễ dàng đến Võ Ninh đại thế giới kiếm chuyện với mấy Kiếm tiên đó.”



Quản sự vừa nói xong, ở đây liền có không ít Pháp tu và Kiếm tu hiếu chiến nóng lòng muốn thử, thế giới như vậy mới càng phù hợp với khẩu vị của bọn họ. Ít nhất hết thảy đều có thể dựa vào tu vi và nỗ lực của chính mình để đạt được, không cần lo mấy cái câu tâm đấu giác dư thừa.

Về phần sau khi đi sẽ tao ngộ những gì, thì mỗi người mỗi ý.

“Thứ hai chính là Tà Dương đại thế giới, bên trong chỉ riêng Ma Hoàng đã có tới ba vị, số lượng Ma Tôn thì tận mười mấy hai mươi vị, quả thực là Nguyên Anh đi khắp nơi, Kim Đan không bằng cẩu. Tu sĩ ngoại lai đi vào đó, tám chín phần mười đều không trở về. Nhất là khu vực Trung bộ, là chỗ tu luyện của những Ma Tôn Ma Hoàng kia, đừng nói là đi vào, dù chỉ mới mon men lại gần thôi, cũng sẽ bị vô số Ma tu phòng vệ xông tới bắt đi tra hỏi.” Quản sự vừa lòng nhìn mấy tu sĩ này dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình, lúc nói đến đây đương nhiên cũng càng thêm ra sức.

“Tuy nhiên trong Tà Dương đại thế giới rất nhiều tài nguyên, những Ma Hoàng Ma Tôn kia phần lớn thời gian cũng không quản chuyện, nếu có người quen ở Tà Dương đại thế giới, thỉnh thoảng đến một lần cũng không sao. Đáng tiếc gần đây Tà Dương đại thế giới là vạn vạn không thể đi được.” Quản sự chuyển đề tài, lắc đầu thở dài.

“Ủa, vì sao vậy? Ta từng có một hảo hữu đồng môn kinh tài tuyệt diễm, nghe nói là được một môn hạ đệ tử của một vị tán tiên nhìn trúng, thu nhận làm đệ tử, hiện tại cũng đã có vài phần danh tiếng, ta đang định đến nương nhờ hắn mà.” Một vị tu sĩ hiếu kỳ hỏi.

Quản sự nghe vậy liền lắc đầu, “Dạo gần đây đừng nói là tu sĩ ngoại lai, ngay cả tu sĩ đã đứng vững chân trong Tà Dương đại thế giới, cũng đều vội vã rời đi kia kìa!”

Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ nghiêm trọng trong mắt đối phương.

Bọn họ đến Ngọc Tuyền động thiên, thêm cả một ít thời gian sau này, cộng lại khoảng chừng là năm năm.

Đối với một vài tu sĩ, năm năm chẳng là gì, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, vậy năm năm cũng đủ thay đổi rất nhiều thứ rồi.

“Lúc trước ta từng nghe tin đồn rằng, vài vị Ma Tôn liên hợp với nhau muốn bức ép một vị Ma Hoàng thoái vị, chọn lại cửu đại Ma Hoàng?” Lại có một tu sĩ nhỏ giọng báo ra tin tức mình biết được.

“Không sai.” Quản sự gật gật đầu với tu sĩ nọ, “Chính là Ma Tôn La Sát Nữ liên hợp với vài Ma Tôn khác muốn ép Vạn Thánh Ma Hoàng thoái vị. Hình như bọn họ từ nơi nào đó có được tin tức Vạn Thánh Ma Hoàng ma công suy yếu, tính toán thời gian chuẩn xác rồi mới động thủ. Lúc ấy Nhật Nguyệt Yêu Hoàng không có ở đó, hình như là đang cùng đạo lữ của hắn đi tới thế giới khác du lịch, Cửu Châu Ma Hoàng thì luôn xuất quỷ nhập thần, không có chút tin tức nào, Vạn Thánh Ma Hoàng một cây chẳng chống vững nhà, mới đầu cũng thật sự bị vây ở thế hạ phong. Tiếc rằng Vạn Thánh Ma Hoàng cây lớn rễ sâu, cũng có không ít thủ hạ nguyện trung thành với y, còn có vô số Ma tu muốn nhân cơ hội này thượng vị, mỗi ngày chỉ riêng tu sĩ chết đi cũng đã khó mà đếm xuể. Phàm là tu sĩ có đôi chút quan hệ với hai phe này, đều khó bảo toàn mạng sống, đã có không ít tu sĩ lục tục trốn khỏi Tà Dương đại thế giới. Ở khu Trung bộ của Tà Dương đại thế giới có rất nhiều tu sĩ bị liên lụy vào chuyện này, lại càng có vô vàn tu sĩ vô tội bị cuốn vào trong đó. Năm năm này đám người La Sát Nữ dần dần bị đẩy xuống thế hạ phong, đang mời chào thủ hạ chung quanh, hứa hẹn vô số tài nguyên lợi ích. Haiz, mấy năm nay, phàm là tu sĩ đi đến Tà Dương đại thế giới, ngàn người chẳng còn một.

Tỷ lệ sinh tồn một ngàn chẳng còn một này khiến các tu sĩ ở đây thầm giật mình kinh hãi, lập tức loại bỏ Tà Dương đại thế giới ra khỏi lựa chọn của mình. Có tìm chết thì cũng không tìm kiểu chết như vậy, vô duyên vô cớ bị cuốn vào cuộc tranh đấu của hai phe Ma tu, chết cũng quá mức nghẹn khuất rồi.

“Không cần gấp, tên Mục Đình kia lại đang giả heo ăn hổ đây mà.” Văn Xuân Tương vốn còn hơi lo lắng, nghe quản sự nói xong thì lại yên tâm, chẳng buồn để ý gì, “Đám La Sát Nữ đã trêu vào Mục Đình, thì sẽ không có khả năng đụng đến ta và Nhan Kiều, chống lại ba Ma Hoàng cùng một lúc, bọn chúng vẫn chưa ngốc như vậy đâu. Bọn chúng chỉ nghĩ Mục Đình là Ma tu bình thường, lại không biết y là một tia huyết mạch cuối cùng của thiên thiên ma vật, chỉ riêng điểm này, Thiên Đạo cũng đã không dễ dàng để Mục Đình chết rồi.”

Tạ Chinh Hồng nghe Văn Xuân Tương nói chắc chắn như vậy, cũng không cho rằng Vạn Thánh Ma Hoàng sẽ chịu thiệt.

Thiên Đạo hữu thường, Mục Đình khi ấy có thể tràn đầy tự tin thảo luận chuyện làm phản với tiền bối như vậy, hẳn là đã sớm có phòng bị, tính toán mượn cơ hội này để đem những thuộc hạ không nguyện trung thành với mình một lưới bắt hết, vậy nên mới trì hoãn chút thời gian như thế.

Trước đây La Sát Nữ từng có giao dịch với Phúc Chân, nhưng Phúc Chân đã chết trong Ngọc Tuyền động thiên, vậy hẳn giao dịch cũng mất giá trị. Bằng không nếu sau lưng còn có Quý Hiết xuất thủ, có lẽ cuộc phản loạn này còn phải tiếp diễn lâu hơn chút nữa.

“Vậy xếp thứ nhất là nơi nào?” Đã nghe xong về hai đại thế giới, chỉ còn một nơi cuối cùng, quản sự lại bắt đầu thắt nút nói nhử, khiến các tu sĩ nghe mà vò đầu bứt tai, nhanh chóng thúc giục quản sự.

“Đại thế giới cuối cùng này, tên là Tuyết Sa. Song chúng ta không hay dùng tên này để gọi nó, mà gọi là Tiểu Ma Giới.”

“Tiểu Ma Giới?”

Sắc mặt quản sự dần trở nên nghiêm túc, “Chư vị ở đây đa phần là Tiên tu, nếu đến Võ Ninh và Tà Dương, có lẽ còn có một chút khả năng sống sót. Nhưng nếu đi đến Tiểu Ma Giới, hoặc chỉ có thể lựa chọn chuyển sang tu Ma, hoặc phải chọn một vị Ma tu để dốc sức phục vụ, lệ thuộc vào kẻ đó, được kẻ đó trao tặng ấn ký. Bằng không nếu đến Tiểu Ma Giới, đi ở trên đường cái, dù có bị bất cứ Ma tu nào trên đường công kích đến chết, cũng sẽ chẳng ai quản.”

“Càn rỡ như thế ư?” Một tu sĩ nhịn không được quát lên.

“Suỵt, nhỏ tiếng chút đi, nếu không như thế thì sao người ta lại gọi là Tiểu Ma Giới chứ?”

Quản sự nhìn thoáng qua tu sĩ nọ, khẽ cười một tiếng, “Lần đầu nghe đến, có lẽ còn cảm thấy có chút càn rỡ, nhưng ở trong Tiểu Ma Giới, đó chỉ là chuyện bình thường nhất thôi. Một lời không hợp, bọn họ có thể so đấu ngay trên phố, mà các tu sĩ khác thì sẽ bắt đầu cược xem ai thắng. Trong Tiểu Ma Giới, thân nhân, bằng hữu, sư môn đều không thể tin tưởng, chỉ có chính bản thân mình mới là đáng tin nhất.”

“Ở nơi đó, không có môn phái Tiên tu, không có môn phái Phật tu, chỉ có Ma tu vô cùng vô tận. Muốn sinh tồn trong Tiểu Ma Giới, hoặc là không ngừng giết người cướp đoạt tài nguyên, hoặc là lựa chọn đầu nhập vào dưới trướng một vị Ma tu. Ở nơi đó, chỉ cần thực lực của ngươi mạnh, ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì, vô câu vô thúc. Nhưng chỉ có một điểm chớ quên, cho dù thế nào, cũng đừng can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Ma Hoàng trong Tiểu Ma Giới.” Quản sự chăm chú nhìn mọi người, nói, “Đây là lời khuyên mà toàn bộ cơ quan tin tức của Bôn Lôi trung thế giới chúng ta dành cho chư vị khách nhân.”

“Ma Hoàng trong Tiểu Ma Giới, lẽ nào chính là……?”

“Tên điên huyết tế thế giới, kẻ sở hữu Trảm Thương Sinh?”

“……Nhỏ giọng chút coi!”

“Ba thế giới này, chỉ cần cố gắng tránh đi, thì sẽ không có nửa điểm nguy hiểm với chư vị ở đây. Cuối cùng, ta xin hữu tình nói cho mọi người một chuyện.” Quản sự mỉm cười liếc nhìn các tu sĩ ở đây, “Trong Bôn Lôi trung thế giới chúng ta có vô số truyền tống trận, có thể thông đến hơn tám mươi phần trăm các thế giới. Trong đó đa phần thu phí từ năm trăm linh thạch thượng phẩm đến ba ngàn linh thạch cực phẩm. Chỉ có Võ Ninh, Tà Dương và Tiểu Ma Giới là ngoại lệ, hiện tại truyền tống trận đến ba thế giới này, chi phí truyền tống là miễn phí.”

Hai chữ miễn phí vừa nói ra, nhất thời liền có vài tu sĩ không bình tĩnh nổi.

“Sao lại miễn phí?”

Quản sự nghiêm túc trả lời, “Đây là quyết định mà vài vị đại năng trong Bôn Lôi trung thế giới của chúng ta cùng nhau làm ra. Bọn họ nói, muốn lưu lại chút tiền quan tài cho những tu sĩ đi đến ba thế giới kia. Nếu họ may mắn không chết thì về sau tiền đồ vô lượng, chút phí dụng ấy coi như kết thiện duyên, còn nếu chết, vậy khi ấy xem như tích đức phí quan tài.”

“Phụt.” Văn Xuân Tương nghe lời nói cay độc như vậy, lập tức bật cười.

“Ha ha ha, thú vị thú vị.” Văn Xuân Tương vịn lấy bả vai Tạ Chinh Hồng cười vui vẻ, “Lời này nói không sai.”

Tạ Chinh Hồng vỗ vai Văn Xuân Tương giúp tiền bối thuận khí, thấy Văn Xuân Tương cười vui vẻ như vậy, cũng nhịn không được mà bật cười.

Cảnh tượng như vậy lọt vào trong mắt các tu sĩ bên cạnh, chính là khoe khoang trắng trợn.

Có đạo lữ thì giỏi lắm chắc?!

Nếu lời quản sự nói lúc trước, tu sĩ nào đó nghe vào còn thấy có hơi khuếch đại sự thật, vậy đoạn miễn phí phía sau liền triệt để khắc họa sự đáng sợ của ba thế giới này.

Nếu không phải thời gian cấp bách, y và tiểu hòa thượng còn muốn đi gặp mấy vị đại năng của Bôn Lôi trung thế giới này xem sao.

Tu sĩ ở Cửu Đỉnh phường nghe xong tin tức, trong lòng cũng đã chọn được thế giới mình muốn đi. Trong Cửu Đỉnh phường, còn có tư liệu chi tiết về các thế giới, chỉ cần tốn một ít linh thạch liền có thể dễ dàng mua được.

Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng tìm đến quản sự nọ, yêu cầu mua thêm nhiều tin tức hơn về Tiểu Ma Giới.

Quản sự có vẻ cũng từng gặp không ít tu sĩ thích tò mò không sợ chết như vậy, lập tức báo ra một cái giá không cao, bán ngọc giản tin tức cho hai người.

“Cơ quan tin tức trong Cửu Đỉnh Phường chúng ta, không, phải nói là trong Bôn Lôi trung thế giới chúng ta, đều không biết nhiều tin tức về Tiểu Ma Giới, trên đó chỉ có một ít tên địa danh và tên người đơn giản thôi. Rất nhiều nơi trong Tiểu Ma Giới cứ hết ngày lại đổi chủ nhân, ngọc giản tin tức này là phần mới nhất.” Quản sự thành khẩn nói.

“Thế này là đủ rồi.” Văn Xuân Tương ném qua một túi linh thạch, nắm ngọc giản tin tức trong tay, xem lướt qua một lần.

“Vậy xin chúc hai vị bình an.” Quản sự ôm quyền nói với hai người.

Văn Xuân Tương thưởng thức ngọc giản, ngầm mang thâm ý nhìn quản sự, nói, “Ngươi không nên chúc chúng ta bình an.” Mà nên chúc Ma tu trong Tuyết Sa đại thế giới kia bình an mới đúng.

Tuyết Sa đại thế giới.

Phàm là nơi gần truyền tống trận đi tới Tuyết Sa đại thế giới, mỗi ngày đều có không ít Ma tu chờ đợi, mong ngóng mấy con dê báo tìm đến, có thể ra giá cao, rồi chờ chúng giao nộp đầy đủ linh thạch, đổi lấy cơ hội sống sót.

Đáng tiếc uy danh của Tiểu Ma Giới quá hiển hách, tu sĩ lựa chọn đến nơi này đã ít lại càng ít, thậm chí còn thường gặp phải kẻ khó chơi, chẳng những phải so vận khí mà còn phải so thực lực. Nói chung, ngoại trừ một vài Ma tu chẳng có bản lĩnh gì lớn, đa phần mọi người đều sẽ không chờ sẵn ở trong này.

Thế nhưng vận khí hôm nay có vẻ khá tốt.

Mấy Ma tu kỳ Xuất Khiếu này đã mai phục được một nhóm dê béo nhỏ, cướp hết nhẫn trữ vật và pháp bảo trên người bọn họ. Trong đó có mấy tu sĩ ngoại hình không tồi, thải bổ mấy lần ngay tại chỗ, rồi qua tay bán ra ngoài, lại kiếm thêm được một khoản nữa.

Quản sự Cửu Đỉnh phường có một điểm đã nói nhầm.

Tu sĩ đi đến Tiểu Ma Giới bị giết chết đã là chuyện của mấy năm trước, bây giờ đã sớm không còn lưu hành kiểu đuổi tận giết tuyệt như vậy nữa rồi. Vài năm trước, một môn phái chuyên tu hành thải bổ chi thuật đã di cư tập thể, đầu phục vào một Ma Tôn có thế lực không tệ ở thế giới này, thải bổ chi thuật trở nên phổ biến, một ít lầu các buôn bán lô đỉnh cũng nhanh chóng mọc lên. Phàm là tu sĩ đi đến Tuyết Sa đại thế giới này, bất luận nam nữ già trẻ, đều có thể bị bán vào mấy lầu các kia làm lô đỉnh, giá cả còn không thấp.

Chỉ bán mấy lần, các Ma tu đã học được kinh nghiệm. Những tu sĩ kia trải qua điều giáo, khi đến lầu các giá cả cũng tăng lên vài lần, chẳng thà thải bổ trước một phen rồi hẵng bán. Vừa được hưởng lạc thú vừa được lợi ích thực tế, đó mới xưng là vẹn toàn đôi bên.

“Đại ca đại ca, huynh xem trận pháp của truyền tống trận kia lại sáng lên kìa, lại có dê béo đến rồi.” Một Ma tu mặt mày hớn hở, trong lòng còn đang hoài niệm hương vị của mấy tu sĩ lúc trước, “Hi vọng bộ dạng của tu sĩ lần này đẹp đẹp một chút. Haiz, bộ dạng của tu sĩ lần trước đại ca phân cho ta còn chẳng bằng ta nữa kìa!”

“Ai bảo ngươi lười biếng lại còn xuất lực ít chứ, mặc dù ngoại hình của tu sĩ lúc trước có kém một chút, nhưng tu vi cũng xem như không tồi mà.” Ma tu đầu lĩnh trợn trắng mắt nói, “Nhanh nấp kỹ đi, bằng không nếu mà kinh động đến dê báo, ta sẽ bán ngươi vào trong mấy lầu các kia.”

Ma tu nọ không dám nói nhiều nữa, lập tức núp đi.

Liền thấy trong truyền tống trận có hai vị tu sĩ một đen một trắng bay ra, tướng mạo bất phàm, thần thái phi dương, so với lô đỉnh hàng đầu trong mấy lầu các cũng không hề kém cạnh.



Lập tức, đám Ma tu mai phục sẵn liền nhìn đến tròn mắt, ôi chao, đã bao lâu rồi chưa xuất hiện hàng tốt như vậy!

“Ôi ôi, đại ca, ta thích em áo trắng kia kìa, áo trắng ấy!”

Mấy chục Ma tu xông lên, vây quanh ở trước mặt hai người này, cái bản mặt thèm nhỏ dãi khỏi cần nói cũng hiểu.

“Hây, hai vị tiểu mỹ nhân, gặp nhau tức là có duyên, không bằng lưu lại cùng bọn ta chơi đùa nhé?” Một Ma tu huýt sáo hỏi.

“Đúng vậy, nếu các ngươi không muốn biến thành vạn người cưỡi, bị kẻ khác thải bổ đến chết, vậy thì lưu lại hầu hạ bọn ta, đương nhiên đồ trên người các ngươi phải giao hết ra đây.”

“Chó điên ở đâu ra thế này?” Hắc y nam tử nhìn thấy mấy Ma tu này, liền nhịn không được mà nhíu mày nói.

“Tiểu mỹ nhân nhíu mày cũng đẹp nữa, ca ca đau lòng quá đi, đến đây nào, để ta thổi thổi cho ngươi.” Dứt lời, liền có một Ma tu chán sống vươn tay tới chỗ hắc y nam tử.

“Không biết sống chết!” Hắc y nam tử cười lạnh một tiếng, đang định động thủ, đã thấy đan điền của Ma tu nọ bị một chỉ xuyên thủng, người ra tay chính là bạch y nam tử bên cạnh y.

“Tiểu hòa thượng, ngươi làm gì vậy?” Hắc y nam tử, cũng chính là Văn Xuân Tương quay đầu hỏi.

Không thể nghi ngờ, Ma tu kia trúng phải Nhất Chỉ Thiền của Tạ Chinh Hồng.

Hai người bọn họ hóa thành tu sĩ kỳ Xuất Khiếu đi đến nơi này, chính là vì dụ đám Ma tu này đi ra.

“Những kẻ này ác nghiệp quấn thân, không thể độ hóa.” Tạ Chinh Hồng ung dung trả lời, “Giết bọn chúng là lập xuống vô số công đức.”

“Ồ, ra là thế.” Văn Xuân Tương buồn cười nhìn Tạ Chinh Hồng, nói, “Nếu không phải tiểu hòa thượng ngươi đứng đắn như vậy, ta còn tưởng là ngươi tức giận vì bọn chúng đùa giỡn ta kia chứ?”

“Tiền bối nghĩ như vậy cũng được.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, thản nhiên nói, “Nghe thấy bọn chúng không tôn trọng tiền bối như vậy, tiểu tăng quả thực không thoải mái trong lòng.”

Văn Xuân Tương cười to.

Mấy Ma tu cạnh đó thấy Tạ Chinh Hồng bất động thanh sắc tung một chỉ liền đoạt một mạng người, vẻ mặt đều trở nên cảnh giác phần nào.

Ra là gặp phải kẻ khó chơi rồi.

“Có nhiều điều đắc tội hai vị, vừa rồi tiểu tử kia không hiểu nặng nhẹ, mạo phạm hai vị, thật sự xin lỗi. Hai vị có thể rời đi, chúng ta tuyệt đối không ngăn trở.” Ma tu đầu lĩnh nhận ra hai người này không dễ chọc, liền vội vàng thay đổi thái độ.

Đây cũng là một trong những kỹ năng sinh tồn, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy, bọn họ cũng sẽ có lúc khốn khó, sau này báo thù cũng chưa muộn.”

“Ầm.” Ma tu đầu lĩnh vừa nói xong, thân thể hắn liền nổ tung, ngay cả Nguyên Anh cũng không còn chút gì.

“Chẳng phải tiểu hòa thượng nhà ta vừa nói rồi hay sao?” Văn Xuân Tương thản nhiên cười lớn, “Các ngươi ác nghiệp quấn thân, giết các ngươi chính là tích cóp công đức, sao lại muốn dẹp chuyện yên thân chứ?”

Thấy lão đại bị một chiêu kích sát, bọn chúng ngay cả nhìn cũng nhìn chẳng rõ, lập tức sinh lòng sợ hãi, cả đám thi triển độn pháp định trốn đi.

“Chậc.” Văn Xuân Tương vươn tay, vô số vệt sáng đen từ tay phát ra, xuyên qua những Ma tu đang có ý đồ trốn chạy, Nguyên Anh còn chưa kịp kêu rên, đã hoàn toàn biến mất, bị tia sáng đen hút hết sạch.

Văn Xuân Tương thu hồi vệt sáng, buồn bực nói, “Tu vi của đám tu sĩ này cũng quá tạp nham rồi, ma khí của ta kén chọn, không ăn.”

Tạ Chinh Hồng cúi đầu niệm “Thiện tai”, bấy giờ mới quay đầu nhìn về phía Văn Xuân Tương, “Tiền bối, chúng ta vừa mới đến Tiểu Ma Giới này liền gặp công kích như vậy, trên người mấy kẻ kia e rằng nhuốm máu tươi của vô số tu sĩ, nếu tiếp tục đi sâu vào trong, có lẽ chỉ càng nặng hơn.”

“Hay là ta giúp ngươi ngụy trang một chút, biến thành Ma tu nhé.” Văn Xuân Tương nhìn Tạ Chinh Hồng nói.

“Hửm?” Tạ Chinh Hồng hiếu kỳ nói, “Tiền bối định làm như thế nào?”

“Đã có cách để Ma Phật ngụy trang thành Tiên Phật, vậy ngược lại đương nhiên cũng có thể.” Văn Xuân Tương nói theo lý đương nhiên, “Trước hết ngươi hãy thả lỏng đi.”

Tạ Chinh Hồng làm theo lời Văn Xuân Tương, khiến thân thể thả lỏng.

Văn Xuân Tương rạch một đường trên ngón tay, cắt ra vài giọt máu tươi, quẹt lên môi, không đợi Tạ Chinh Hồng kịp phản ứng, liền hôn mạnh một cái.

Bản thân y bị ma khí kia nhuộm đến cực đen, từ mẫu đơn trắng biến thành mẫu đơn đen, máu của y đương nhiên cũng là ma khí mười phần.

Văn Xuân Tương còn nhớ dáng vẻ mình ở trong nụ hoa bị Tạ Chinh Hồng hôn đến không thở nổi, đương nhiên muốn trả đũa lại. Khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, tất nhiên phải hôn nhiều nhiều một chút rồi.

Tạ Chinh Hồng không kịp đề phòng, bị Văn Xuân Tương nhiễm lên vài giọt máu, khí chất trên người liền lập tức biến đổi.

Nếu nói lúc trước Tạ Chinh Hồng còn mang vẻ tiên phong đạo cốt, vậy thì hiện tại đã trở nên có chút tối tăm, chí ít khi nhìn vào, sẽ không khiến người ta có cảm giác hắn là Phật tu.

Văn Xuân Tương dời ra khỏi môi Tạ Chinh Hồng, thấy đôi môi nhạt màu của tiểu hòa thượng bị nhuốm một vệt đỏ tươi, liền cảm giác có chút đắc ý.

Dù tiểu hòa thượng là trắng, y cũng có thể nhuộm thành đỏ.

“Tiền bối, ngài……” Tạ Chinh Hồng dở khóc dở cười, nếu muốn ngụy trang, hắn và tiền bối có khế ước trong người, lại có Ngọc Tuyền động thiên nơi tay, tùy tiện lấy ra một món ma khí cũng đủ rồi.

“Bổn tọa muốn hôn thì hôn, ngươi có ý kiến hả?” Văn Xuân Hương hỏi chẳng chút ngượng ngùng.

“Cái này……” Tạ Chinh Hồng đang ngập ngừng, liền bị Văn Xuân Tương ngắt lời, “Lúc ấy bổn tọa nói không thích công pháp song tu kia, chẳng phải ngươi vẫn tiếp tục không chịu dừng, không hỏi ý bổn tọa hay sao?”

“Nhưng tiền bối nói tiểu tăng không cần nhẫn mà.”

“Vậy sao? Bổn tọa quên rồi.” Văn Xuân Tương giả ngu.

“Ngươi như thế này cũng rất đẹp.” Văn Xuân Tương xoa mặt Tạ Chinh Hồng, hết mực trấn an, “Đã quen nhìn ngươi mặc tăng y, chi bằng hiện tại ta hóa trang cho ngươi thêm chút nữa, khiến ngươi trở nên giống Ma Phật nhé? Pháp thuật mà Ma Phật sử dụng, bổn tọa cũng biết một ít, tiện thể dạy ngươi luôn, tránh cho lộ tẩy.”

Tạ Chinh Hồng chỉ đành nghe theo.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Thời điểm Phật Tử hổ yêu xuất quan, đã được thăng làm Địa Tiên.

Nếu phải so sánh, vậy có lẽ chính là trình độ của thiên binh thiên tướng bình thường, miễn cưỡng cũng tính là Địa Tiên. Lại vì nể mặt Quan Thế Âm, Thiên Đình cũng ban cho chức quan nhỏ nhàn tản, tốt hơn bật mã ôn lúc trước một tẹo.

Kết quả như vậy đối với một yêu quái mới tu luyện một trăm năm mà nói, đã là tốt nhất rồi.

Chí ít Phật Tử hổ yêu cũng gột tẩy được một thân yêu khí của mình, khi đi trong núi sẽ không bị người ta tưởng là yêu quái mà đánh giết. Cũng không phải không có tiên nhân muốn thu một hổ tiên như vậy làm tọa kỵ, thế nhưng kỳ lạ là, những tiên nhân đưa ra yêu cầu đó với Phật Tử, về sau đều bởi đủ loại nguyên do mà bị giáng xuống phàm trần. Từ đó, Phật Tử liền lưu cho chúng tiên gia một ấn tượng sâu không lường được.

Lại nói đến đám người Đường Tăng, bọn họ trải qua gian khổ lấy được chân kinh, cũng được Phật Tổ thụ phong, hiện tại đang giảng giải Phật pháp Đại Thừa ở Đường quốc.

Phật Tử nghe được tin này, liền lập tức rời khỏi Thiên Đình, định tới gặp bọn họ, tán gẫu chuyện sau này. Cẩn thận tính toán, hắn hình như cũng không có bằng hữu nào khác, chi bằng đến Đường quốc học hỏi một chuyến.

“Sư phụ, hôm nay có mấy đại quan quý nhân đến mời người cầu phúc cho nhà bọn họ, sao người không đáp ứng?” Trư Bát Giới ăn cống phẩm mà mấy tiểu sa di dâng lên, hỏi chẳng chút để ý, “Người không thấy vẻ mặt mấy người ấy khi bị người cự tuyệt đó thôi, nếu không phải có đại sư huynh quát bọn họ một tiếng, e là…..”

“Haiz, Bát Giới. Vi sư nếm trải gian khổ là vì phổ độ chúng sinh, từ trước khi đi lấy kinh, vi sư đã nhận ra dưới thịnh Đường phồn hoa này có vô số mối họa ngầm, người nào cũng theo đuổi danh lợi, đạo đức suy đồi, cho dù chết đi cũng không thể tới cõi Cực Lạc, ngược lại còn phải xuống địa ngục chịu khổ sở. Bấy giờ mới muốn cầu lấy chân kinh, tinh lọc nghiệp chướng cho bách tính. Nhưng đại quan quý nhân đó không cầu Phật pháp, chỉ cầu an lòng, vi sư chỉ biết giảng kinh, không biết cầu phúc.” Đường Tăng hiển nhiên cũng có chút giận dữ với tình huống này, liên tục lắc đầu than rằng.

“Haiz, sư phụ, thế gian này như vậy, Phật môn Thiên Đình cũng như vậy thôi.” Tiểu Bạch Long hiện giờ là Bát Bộ Thiên Long Bồ Tát, cũng hóa thành hình người hộ tống bên cạnh Đường Tăng, “Lúc trước để tiến vào Lôi Âm tự, chẳng phải chúng ta cũng phải nộp phí qua đường hay sao? Phật pháp cao thâm, cho dù muốn độ hóa bách tính, thì bách tính cũng phải tự mình lĩnh ngộ, một lòng hướng thiện mới được.”

“Sư phụ, người đừng nóng giận, cùng lắm thì về Hoa Quả sơn của ta dạy mấy đồ tử đồ tôn của ta đi, bọn nó đều ngưỡng mộ thánh tăng người lắm đấy!” Tôn Ngộ Không an ủi.

“Ngộ Không có lòng lắm.” Đường Tăng cười, không khỏi có chút trầm tư, “Mà nghĩ như vậy, cũng không biết Hổ thí chủ bây giờ ra sao rồi. Nếu có hắn ở đây, hẳn là có thể tham khảo kinh Phật cùng vi sư.”

“Nếu thánh tăng đã có lời mời như vậy, tại hạ sao có thể chối từ?” Phật Tử hổ yêu lập tức xuất hiện ở trước mặt Đường Tăng, cười nói với đám Tôn Ngọ Không, “Nhiều năm không gặp, tiểu tiên có lễ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau