Quyển 3 Chương 127: Đại hội Phật pháp – 2
Trên Vọng Tiên đài của Minh Thiền tông, mây mù lượn lờ, xung quanh vô số thác nước đổ xuống, khiến bọt nước tứ tung. Mà dưới Vọng Tiên đài là biển nước mênh mông, thi thoảng lại nổi sóng gió động trời, thậm chí có thể thấy rõ ràng bóng dáng yêu thú ẩn trong sóng nước.
Một Phật Tử của Minh Thiền tông tên là Tử Huệ du lịch bên ngoài trở về, trông thấy cảnh sắc quen thuộc mà lòng không khỏi bồi hồi.
Vọng Tiên đài là nét đặc sắc của Minh Thiền tông, cũng là con đường ắt phải đi qua ở Minh Thiền tông.
Truyền thuyết kể rằng năm xưa tổ sư khai phái của Minh Thiền tông đã giác ngộ thành Phật ở đây, sau đó nơi này liền có cái tên “Vọng Tiên đài”.
Từ lúc ra ngoài du lịch, Tử Huệ cũng đã tính sẵn ngày chưởng môn phương trượng khai đàn giảng giải Phật pháp, hiện tại mặc dù chưa đến lúc, nhưng hắn vẫn về sớm chờ đợi, thứ nhất là sợ mình bỏ lỡ, đến sớm dù sao cũng hơn đến muộn, thứ hai là vì nhất định sẽ có rất nhiều người tới nghe phương trượng giảng giải Phật pháp, lỡ như sư môn không xoay xở hết, hắn còn có thể giúp một tay.
Tử Huệ ở Minh Thiền tông đã nhiều năm, đương nhiên không sợ những yêu thú khổng lồ được nuôi trong hồ của Vọng Tiên đài.
Những yêu thú này là do các đại năng đời trước của Minh Thiền tông bắt được, không đành lòng giết nên liền thả chúng ở trước Vọng Tiên đài để thủ hộ tông môn, cho chúng một cơ hội sống. Những yêu thú này đa phần đều tính tình tàn bạo, song trí lực không cao, chỉ số ít có thể biến hóa thành công. Đôi khi có một hai người như vậy, cũng bởi vì thường xuyên được Phật pháp hun đúc nên tự nguyện ở lại Minh Thiền tông xuất gia làm Phật tu.
Đầu tiên Tử Huệ dùng một chiêu Hóa Vũ quyết, ngưng lại những trận sóng này, sau đó móc ra một khối lệnh bài từ trong tay áo, cao giọng hô, “Tử Huệ – đệ tử đời thứ ba trăm chín mươi sáu của Minh Thiền tông, đệ tử dưới trướng Giác Kim trưởng lão – du lịch trở về, xin sư huynh phía trước cho qua!”
Vừa dứt lời, phía trước liền có một người xuất hiện, “Ra là Tử Huệ sư đệ trở lại, trưởng lão cứ nhắc đệ mãi, mau vào đi.”
“Đa tạ sư huynh.”
Tử Huệ không dám có chút cử chỉ bất kính nào với vị sư huynh trong hồ. Chân thân của vị Vô Song sư huynh này là một con Song Yến Xích Trảo Sa, sức lực khổng lồ, da thịt còn cứng hơn cả trân bảo, nghe nói đã đạt tu vi kỳ Hóa Thần, ở Minh Thiền tông bọn họ là đã có thể làm một trưởng lão không lớn không nhỏ. Nhưng vị sư huynh này lại tự thấy tuệ căn của mình quá nông cạn, không muốn nhập môn mà nguyện ý canh giữ Vọng Tiên đài này, nhìn mây cuộn mây tan, sóng dâng sóng lặng, tiện thể nhận công việc trông cửa, rời xa thị phi của Minh Thiền tông, song không ai dám coi thường y.
“Đi thôi.”
Theo thanh âm vang lên, sóng trước Vọng Tiên đài liền chia thành hai bên, lộ ra một con đường nhỏ đủ cho một người đi qua.
Tử Huệ thấy thế, vội nói tiếng cảm ơn rồi đi qua con đường nọ.
Vô Song thì lại nghi hoặc nhìn Tử Huệ, dường như có chút khó hiểu, sau đó lại buông xuống nỗi ngờ vực trong lòng.
Chắc là không phải thứ cổ quái gì đâu, không thì trận pháp của Vọng Tiên đài đã có cảm ứng rồi.
Văn Xuân Tương thu hồi pháp thuật, thở dài một tiếng, nhìn sang Tạ Chinh Hồng ở bên cạnh, “Trước khi con Song Yến Xích Trảo Sa kia phát hiện, ta đã làm hỏng pháp khí của hòa thượng kia rồi. Chung quanh Vọng Tiên đài này bố trí một trận pháp khổng lồ, chẳng biết mất bao nhiêu năm mới làm ra được. Lần trước ta đến Vọng Tiên đài này, đã là chuyện từ năm trăm năm trước.” Có lẽ cũng vì lần đó Văn Xuân Tương phá vỡ phòng ngự của Vọng Tiên đài, đi vào trong Minh Thiền tông cướp đồ, cho nên mới khiến mấy hòa thượng cảnh giác, thay đổi lại trận pháp, mỗi năm đều củng cố thêm, năm trăm năm trôi qua, trận pháp này tuy không hoàn mỹ vô khuyết nhưng cũng có thể xưng là không gì phá nổi.
“Nói cách khác, chúng ta không lẻn vào được.” Tạ Chinh Hồng nói như có điều đăm chiêu.
“Không sai.” Văn Xuân Tương tiếp lời, “E là phải đợi đến khi bọn họ đón khách, chúng ta mới dùng thiệp mời đi vào được.”
“Thế thì coi như xong.” Tạ Chinh Hồng nắm tay Văn Xuân Tương nói, “Nếu Vọng Tiên đài của Minh Thiền tông bố trí nhiều cửa ải như vậy, bên trong chắc chắn càng nghiêm ngặt hơn. Tiền bối, chúng ta vẫn nên ra ngoài tìm cách khác thôi.”
“Ừ.”
Văn Xuân Tương tiếc nuối nhìn Vọng Tiên đài, muốn âm thầm tiến vào thì hơi phiền phức, đành chờ một chút vậy.
Minh Thiền tông chiếm diện tích cực lớn, hải vực của thế giới này hầu hết đều thuộc sở hữu của Minh Thiền tông, nói cách khác, ở thế giới này, Minh Thiền tông là bá chủ tuyệt đối.
“Minh Thiền tông có ba bản kinh Phật《Đại Thừa Khởi Tín Luận》,《Kim Cang kinh》,《Lăng Già kinh》, nghe nói là do các đại năng xưa kia chứng được Kim Thân tự tay sao chép, bên trên ẩn chứa một phần thần niệm và thể ngộ của những đại năng đó, nói là chí bảo trấn phái của Minh Thiền tông cũng không đủ. Bọn họ chia trang cất giữ ba bản kinh Phật này, nghe nói thần niệm và thể ngộ trên mỗi trang đều không giống nhau, chỉ những đệ tử có công trạng to lớn và địa vị cực ao mới có thể dựa vào cống hiến cho tông môn để mượn một trang về xem.” Văn Xuân Tương nở nụ cười tươi, “Năm xưa bổn tọa vào đây, không cẩn thận cầm mấy trang về, một trang《Đại Thừa Khởi Tín luận》, hai trang《Kim Cang kinh》,《Lăng Già kinh》thì cất kỹ quá, bổn tọa còn chưa tìm được thì đã bị người phát hiện mất rồi.”
Nói tới đây, Văn Xuân Tương không khỏi lộ vẻ tiếc nuối.
Năm ấy y chuẩn bị kỹ càng như vậy, vốn tưởng có thể cướp tám hay mười trang về, ai ngờ giữa chừng lại bị một tiểu sa di phát hiện, thất bại trong gang tấc. Nhưng có thể cướp được ba trang từ tay Minh Thiền tông, cũng đã là vinh quang rất lớn rồi. Đổi lại là người khác, đừng nói cướp đoạt, có khi tìm cũng tìm chả thấy.
“Tiền bối quả nhiên lợi hại.” Tạ Chinh Hồng thấy vậy liền thức thời khen ngợi Văn Xuân Tương, “Chắc hẳn lúc trước tiền bối phải tốn không ít công sức, mới có thể toàn thân trở ra.”
“Cũng xem như kích thích.” Văn Xuân Tương hơi hất cằm, khóe mắt cong cong, “Mấy con lừa trọc này tưởng ngụy trang những kinh Phật đó, giấu trong Tàng Kinh các đồ sộ là bổn tọa không tìm được chắc? Nếu không phải giữa chừng xuất hiện biến cố thì ta đã tìm được toàn bộ kinh Phật rồi.”
“Tiền bối đại tài.”
“Đó là đương nhiên.” Văn Xuân Tương vươn tay quẹt lên nhẫn một cái, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, “Nếu không đến Minh Thiền tông thì bổn tọa cũng quên mất chuyện này. Lúc trước ta xem mấy kinh Phật này, cảm giác so với kinh Phật Tống Thanh sao chép năm xưa khác nhau rất lớn. Bổn tọa thấy không thú vị nên vứt chúng qua một bên. Hiện tại đem cho ngươi vậy.”
“Đa tạ tiền bối.” Tạ Chinh Hồng vui vẻ tiếp nhận. Mặc dù hắn có được một ít ký ức của Tống Thanh, nhưng loại chuyện như tu vi tâm cảnh thì vẫn phải dựa vào cố gắng của bản thân. Có thể kiểm chứng lẫn nhau với thể ngộ của các đại năng chứng được Kim Thân, cũng là một chuyện tốt.
Tam Bảo Phật gia và Pháp ấn có điểm khác nhau.
Pháp ấn thiên hướng về công kích, mà Tam Bảo thì có khuynh hướng cường hóa bản thân Phật tu hơn, có thể phá ác nghiệp chướng đạo, có thể trừ tà kiến ác niệm, có thể tiêu giảm ngã chấp thói xấu. Đối với Phật tu mà nói, là đề cao tâm cảnh của bản thân, giảm bớt trở ngại đối với việc độ kiếp, là trợ thủ đắc lực giúp loại bỏ chướng thuật và ảo thuật của kẻ khác.
Văn Xuân Tương vì có tu vi Ma đạo, nên tất nhiên không thể ngưng kết Tam Bảo và Pháp ấn. Mà tiếp xúc duy nhất giữa Tạ Chinh Hồng và Tam Bảo, thì chỉ có Khốn Ách thiền sư.
Đúng như lời Văn Xuân Tương từng nói trước đây, Khốn Ách thiền sư không mấy thông minh, song tu vi lại rất lợi hại. Năm xưa khi còn ở Đạo Xuân trung thế giới, ông ta có thể phát hiện một ít ma khí của Văn Xuân Tương sống nương nhờ chuỗi hạt của Tạ Chinh Hồng, hôm nay tu vi tăng cao, ắt hẳn càng mạnh hơn. Tạ Chinh Hồng muốn ngưng kết Tam Bảo, đương nhiên cũng là ý nghĩ của chính hắn.
Người khác không biết, nhưng bản thân Tạ Chinh Hồng lại vô cùng rõ ràng, tu vi của mình có thể tăng nhanh như vậy, thứ nhất là vì tư chất của bản thân và nguồn cung ứng tài nguyên vô hạn từ Văn Xuân Tương, thứ hai là nhờ kiếp ước còn lưu giữ một ít cảm ứng và thể ngộ. Nhưng cho dù như thế, tu vi của hắn cũng tăng quá nhanh, cần phải ổn định lại. Mà Tam Bảo vừa hay là thứ có thể củng cố bản thân, bởi vậy Tạ Chinh Hồng lại càng muốn ngưng kết Tam Bảo.
Thứ hai, là vì Tống Thanh từng nói với Tạ Chinh Hồng ở trong mộng rằng, muốn hắn thu thập đủ thứ gì đó.
Mặc dù Tạ Chinh Hồng không biết đó rốt cuộc là thứ gì, song lại có thể cảm nhận được thứ không biết tên nằm sâu trong ý thức của hắn lợi hại phi phàm, năm xưa Tống Thanh độ kiếp thành công, nhưng vì không thể thu thập đủ vật ấy nên cũng không thể phi thăng thuận lợi. Mỗi lần Tạ Chinh Hồng đi vào trong thức hải, muốn nhìn rõ xem thứ kia rốt cuộc là gì, thì luôn cảm giác có một màn sương mù bao quanh bốn phía, mông lung mơ hồ.
Bấy giờ, lại có thêm một lý do để ngưng kết Tam Bảo.
Đại hội Phật pháp còn chưa bắt đầu, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng liền thuê một tầng ngầm, bố trí vô số trận pháp, để Tạ Chinh Hồng có thể chuyên tâm lĩnh ngộ những kinh Phật kia.
“Tiền bối, tiểu tăng bế quan rồi, ngài phải chiếu cố mình cho tốt, đừng để bị kích động.” Tạ Chinh Hồng vẫn không yên lòng lắm.
Bao nhiêu Phật tu Minh Thiền tông ở ngay trước mắt, ngộ nhỡ tiền bối không nhịn được, lúc ấy thù mới hận cũ cộng lại, không nháo đến long trời lở đất thì không phải tác phong của Văn Xuân Tương. Minh Thiền tông cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Văn Xuân Tương, chẳng lý nào má trái bị Văn Xuân Tương đánh sưng rồi, bọn họ còn giơ má phải ra cho y đánh tiếp.
“…..Tiểu hòa thượng, ngươi lo cho mình trước đi đã, ta hứa với ngươi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đi gây sự với mấy hòa thượng kia đâu.” Văn Xuân Tương chọt chọt trán Tạ Chinh Hồng, “Nếu có gì không thuận lợi thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách.”
“Tiền bối yên tâm.” Tạ Chinh Hồng cười bảo, “Chỉ cần tiền bối ở bên cạnh ta, ta cũng rất yên tâm.”
“Miệng lưỡi trơn tru, còn không mau vào đi?” Tim Văn Xuân Tương đập nhanh, vội vàng đẩy Tạ Chinh Hồng đi vào.
“Tiền bối, chờ ta đi ra nhé.” Tạ Chinh Hồng lưu luyến vẫy tay với Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương không kiên nhẫn vẫy tay lại với Tạ Chinh Hồng, “Mau vào đi, lề mà lề mề.”
Nói thì nói vậy, đến khi Tạ Chinh Hồng vào trong thật rồi, vẻ mặt Văn Xuân Tương lại xịu xuống.
Ài, tiểu hòa thượng lại bế quan nữa.
Sao mà chịu khó thế chứ?
Nhưng mà quyết tâm như vậy, mình không thể đả kích lòng cầu tiến của tiểu hòa thượng được, nếu là người khác thì chẳng biết phải mừng cỡ nào ấy chứ?
Trong lòng Văn Xuân Tương vừa tự hào vừa bất đắc dĩ, vừa khâm phục ánh mắt của mình tốt, vừa cảm thấy vận khí của mình không tốt cho lắm.
Vốn đã chẳng có bao nhiêu thời gian rồi, sao tiểu hoàng thượng không hiểu đạo lý đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng vậy chứ?
Cơ mà trông chờ một Phật tu hiểu được đạo lý này, cũng không thực tế lắm.
Văn Xuân Tương có chút buồn rầu.
Song y vẫn rất ngoan ngoan canh giữ ở bên cạnh Tạ Chinh Hồng. Dù không đi xem, Văn Xuân Tương cũng có thể thông qua tốc độ biến mất của linh khí xung quanh để phỏng đoán phần nào.
Khi tiểu hòa thượng mở hộp ra, thấy những kinh Phật kia, liền có thể tiến vào trạng thái giác ngộ, lúc này, tốc độ biến mất của linh khí thường sẽ vô cùng nhanh.
Mà đợi sau khi tiểu hòa thượng xem song ba trang kinh Phật kia, tốc độ biến mất của linh khí sẽ chậm lại, bởi vì với tính cách của tiểu hòa thượng, hắn sẽ cẩn thận ngâm cứu, có khi còn tự mình sao chép lại mấy trăm lần để tìm kiếm cảm giác.
Phỏng đoán của Văn Xuân Tương không sai chút nào.
Nhưng mà hơn một tháng như vậy trôi qua, Văn Xuân Tương phát hiện tốc độ tiêu hao linh khí bắt đầu có xu hướng chậm lại, gần như không có dao động.
Ủa?
Tiểu hòa thượng gặp phải khó khăn gì sao?
Văn Xuân Tương ở bên ngoài lo lắng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được dùng thần thức truyền âm hỏi tiểu hòa thượng.
“Tiền bối, ta không sao, chỉ là có vài việc nghĩ không thông mà thôi. Dù sao Pháp ấn và Tam Bảo vẫn có chút bất đồng.” Giọng nói của Tạ Chinh Hồng sang sảng, không giống đột phá bị thương, mà là bắt đầu gặp khó khăn trong việc ngưng kết Tam Bảo.
Vạn sự khởi đầu nan, chuyện này rất bình thường.
Văn Xuân Tương nhỏ giọng an ủi Tạ Chinh Hồng, cũng không khỏi phát sầu.
Phương diện khác thì y còn có thể giúp tiểu hòa thượng, thế nhưng Tam Bảo và Pháp ấn thì quả thực vượt quá năng lực của y.
Nếu đổi lại là Phật tu, khi gặp tình huống kiểu này thì tốt xấu còn có thể hỏi người khác một chút.
Khoan khoan, hỏi người khác?
Trong lòng Văn Xuân Tương chợt nảy lên một ý nghĩ, khiến y lập tức lên tinh thần.
“Tiền bối, ta chỉ nhất thời nghĩ không thông thôi, ngài không cần lo lắng.” Tạ Chinh Hồng sợ Văn Xuân Tương lại muốn làm gì, bèn vội vàng trấn an, “Ngưng kết Tam Bảo là việc trọng đại, nếu một lần là xong thì mới khiến người ta không yên tâm, ngài nói đúng không tiền bối?”
“Ừm, tiểu hòa thượng, ngươi nói không sai, chớ nên nóng vội.” Văn Xuân Tương gật đầu, chậm rãi phân ra vài luồng ma khí từ trên người, chẳng mấy chốc ở bên cạnh đã xuất hiện một Văn Xuân Tương giống y như đúc.
“Tiểu hòa thượng, ta ở ngoài chờ ngươi, ngươi đừng sốt ruột.”
Nghe thấy lời khẳng định của Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi hắn nhất thời buột miệng nói ra, ngộ nhỡ khiến tiền bối lo lắng thì biết làm thế nào?
Văn Xuân Tương để phân thân ở nơi này, bản thể thì lặng lẽ hóa thành một làn gió bay ra ngoài.
May mà tu vi của tiểu hòa thượng vẫn chưa phải đối thủ của mình, không thì sẽ lập tức bị tiểu hòa thượng phát hiện ngay.
Trong lòng Văn Xuân Tương dâng lên chút bất đắc dĩ.
Từ sau khi tách khỏi mấy trưởng lão kia, Khốn Ách thiền sư bắt đầu đi du lịch đó đây.
Có điều sau khi biết Văn Xuân Tương chính là Bàn Nhược thiền sư, nét u sầu trên gương mặt ông càng đậm thêm, trông như một ông già oán trời trách đất, nhìn vào là muốn lập tức dời mắt đi ngay.
Đại hội Phật pháp ở Minh Thiền tông lần này, Khốn Ách thiền sư không có ý định tham gia.
Nhưng người đưa thiệp mời cho ông nói rằng, một vị trưởng lão lúc trước ra ngoài vẫn chưa trở lại, Huyền Nhẫn phương trượng có chuyện muốn hỏi ông, mong ông hãy nể mặt mà đến.
Khốn Ách thiền sư hỏi cụ thể mới biết những người lúc trước phục kích Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, không một ai sống sót trở về, nói cách khác, ông là người suy nhất còn sống. Tình hình rốt cuộc nghiêm trọng cỡ nào, Khốn Ách thiền sư không dám nghĩ đến.
Những trưởng lão kia và ông tuy không hợp nhau, nhưng tu vi cao cường, lại thêm nhân số đông đảo, kẻ có thể lặng yên giết sạch bọn họ, lật tung tất cả thế giới cũng chẳng tìm được mấy người, Văn Xuân Tương lại vừa khéo là một trong số đó.
Nhưng trong lòng Khốn Ách thiền sư lại không cho rằng Văn Xuân Tương là người sát hại những trưởng lão kia.
Văn Xuân Tương tuy tằng tính tình quái gở, hành tung bất định, trong cửu đại Ma Hoàng cũng được xưng là kẻ thần bí, nhưng nhiều năm qua dù y cướp đoạt kinh Phật hay cướp đoạt pháp bảo, y đều chưa từng cố ý tàn sát đệ tử Phật môn. So với nói là đối nghịch với Phật môn, y lại giống như có sở thích sưu tầm hơn. Nếu y thật sự muốn giết những trưởng lão kia, vậy thì ngay từ đầu đã có thể giết chết bọn họ, chứ không cần phải đợi sau khi ông đi rồi mới ra tay.
Dù chỉ ngụy trang được nhất thời, nhưng Bàn Nhược thiền sư xuất đạo đã lâu, tính tình ra sao mọi người đều biết. Nếu Văn Xuân Tương có thể sắm vai Bàn Nhược thiền sư lâu như vậy, muốn không lộ chút dấu vết nào thì thật sự quá khó. Nhưng nếu bản thân Văn Xuân Tương đã là kiểu người như vậy thì lại có thể lý giải được.
Khốn Ách thiền sư không biết vì sao mình lại tin tưởng Văn Xuân Tương? Hay phải nói là, người ông tin tưởng không phải Văn Xuân Tương, mà là Bàn Nhược thiền sư.
Nhưng ông là người duy nhất sống sót, theo tình theo lý, ông đều nên đến Minh Thiền tông một chuyến, nói ra quan điểm của mình.
Song mặt khác, Khốn Ách thiền sư cũng có điểm nghi hoặc.
Nếu Văn Xuân Tương thật sự không phải hung thủ, vậy kẻ giết những trưởng lão kia là ai, người tiếp theo bị giết có phải mình hay không? Bọn chúng rốt cuộc muốn đối phó với Văn Xuân Tương hay muốn khơi mào cuộc chiến giữa Phật môn và Văn Xuân Tương? Khốn Ách thiền sư có lẽ không am hiểu âm mưu quỷ kế, nhưng một tán tu như ông có thể sống yên lành được đến giờ, tất nhiên phải có chút bản lĩnh tự vệ.
Ông cải trang giả dạng, thu lại khí tức trà trộn trong các tu sĩ, ngày tháng cũng coi như an ổn.
Mặc dù ông có thể đến Minh Thiền tông trước, song ông không tin tưởng toàn bộ đệ tử trong những tông môn này đều cùng chung một lòng. Sau chuyện ở Ngọc Tuyền động thiên, các tông môn Phật giáo lớn nhỏ đều xuất hiện vài Ma Phật, trong Minh Thiền tông cũng có mấy kẻ, nhưng cụ thể có còn hay không thì chẳng ai dám nói chắc.
Phục kích Văn Xuân Tương hẳn cũng là chuyện trọng yếu trong Minh Thiền tông, người bình thường không thể nào biết được.
Nếu bên trong có nội gian thì sao?
Khốn Ách thiền sư không tính là thông minh, nhưng ông phân tích hết thảy khả năng một lượt, cuối cùng vẫn quyết định theo dòng người đông đúc cùng tiến vào Minh Thiền tông.
Nếu ông chết, vậy thì cái chết của những trưởng lão kia, cả việc Văn Xuân Tương rốt cuộc có phải hung thủ hay không, đều sẽ không có lời giải thích rõ ràng.
Lúc này, Khốn Ách thiền sư chuẩn bị tụng kinh buổi tối, trong lòng chợt thấy không an định.
Kỳ quái……
Sao lại có cảm giác rất nguy hiểm vậy nhỉ?
Khốn Ách thiền sư vội vàng tạo mấy trận pháp ở bốn phía, hai mắt lấp lóe Phật quang, “Chẳng hay là đạo hữu phương nào, cần gì phải giả thần giả quỷ, xin hãy mau mau hiện thân!”
Gió chợt nổi.
Không một chút động tĩnh.
Nét mặt Khốn Ách thiền sư càng u sầu, ông không nghĩ trực giác của mình có vấn đề, mà càng lo tu sĩ đang nấp trong chỗ tối kia hơn. Dù ông đã nói vậy mà đối phương vẫn im lặng, không xuất hiện trước mặt ông, chính là để kích sát ông. Không ai muốn có một đối thủ như vậy cả.
“Keng!”
Vang lên tiếng trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, một vệt sáng đỏ vọt tới trước mắt Khốn Ách thiền sư, trận pháp của ông bị phân thành hai nửa, chỉ chớp mắt đã bị phá hủy hoàn toàn, tiếp đó là vô vàn kiếm ý giáng xuống, những kiếm ý này lập tức trào lên, lao về phía Khốn Ách thiền sư.
Khốn Ách thiền sư bóp nát một viên phật châu trong tay thành bột phấn, vung về phía kiếm ý kia, nó lập tức hóa thành một luồng sương khói, tiêu diệt kiếm ý ngay tại chỗ, chẳng mấy chốc chúng đã biến mất sạch sẽ.
“Xem ra, lão nạp cũng không tránh khỏi rồi.” Khốn Ách thiền sư đã lường được từ trước, giờ phút này cũng không có vẻ gì là kinh khoảng, ông lẳng lặng tiến lên hai bước, chắp tay về phía phát ra kiếm ý, cao giọng nói, “Lão nạp tuy bất tài, nhưng cũng không phải hạng người tham sống sợ chết. Kiếm ý của ngươi tuy mạnh, nhưng muốn dễ dàng kích sát lão nạp thì đúng là vọng tưởng.”
Trong hư không truyền đến tiếng giễu cợt mơ hồ, “Có phải vọng tưởng hay không, ngươi cứ thử là biết.”
Dứt lời, lại có vô số kiếm ý ập tới, bao vây chung quanh Khốn Ách thiền sư.
Nếu ví kiếm ý công kích lúc trước là gió thoảng mưa phùn, thì kiếm ý giờ phút này giống như gió dữ mưa trào, uy lực vượt xa vừa nãy. Càng khiến Khốn Ách thiền sư kinh hãi là, mỗi đạo kiếm ý này đều không giống nhau chút nào, tu vi cỡ này, ông chưa từng gặp qua ở môn phái Kiếm tu nào!
“Nếu ngươi không nhiều chuyện, không đến Minh Thiền tông này, ta đã có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Ngươi là kẻ giết những trưởng lão kia?” Khốn Ách thiền sư đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hư không.
“Trưởng lão?” Người trong hư không cười ha ha, “Người ta từng giết nhiều lắm, ngươi nói kẻ nào cơ?”
Đầu Khốn Ách thiền sư dần túa mồ hôi lạnh.
Ông muốn đột phá những kiếm ý này, nhưng thân thể lại như bị thứ gì đó cố định, không thể nhúc nhích nổi.
Nếu kẻ này có tu vi như thế, chẳng trách những trưởng lão kia không một ai có thể trở về tông môn.
Khốn Ách thiền sư cười khổ, ông vốn không phải người dễ dàng từ bỏ, nhưng giờ đối mặt với tình cảnh này, lại không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Ông đang định lặng yên chờ đón cái chết của mình, những kiếm ý vây bọc ông lại chợt biến mất không thấy tăm hơi như thể gặp phải thiên địch.
“Ngươi tới nhanh đấy!” Thanh âm trong hư không nói.
“Ai bảo mùi máu tanh trên người ngươi nồng nặc như vậy chứ? Nếu bản thể của ngươi đến thì bổn tọa còn có thể nể mặt đôi chút. Chẳng qua chỉ là một phân thân mà cũng dám đấu với bổn tọa sao?”
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Khốn Ách thiền sư mở mắt ra, nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy trên cao, ánh trăng như nước, linh khí ngút trời, thi thoảng còn có một tầng ma khí như ẩn như hiện trôi nổi trong không trung, tựa như phủ một lớp lụa sa lên ánh trăng. Điều khiến người ta chú ý hơn vẫn là người đứng hiên ngang trên không trung kia, gương mặt y mang mấy phần kinh thường, trông vừa cao ngạo vừa lạnh lùng, ánh trăng không thể chiếu tới người y, mà bị ma khí chung quanh y chặn ở ngoài, nhìn từ bên dưới, trông y như thể bị ánh trăng vây quanh vậy.
Khốn Ách thiền sư kinh ngạc nhìn người tới, không dám tin vào mắt mình.
“Xem như ngươi may mắn!”
Kẻ trong hư không nhanh chóng biến mất, cảm giác nặng nề trong không khí cũng rút đi, thân thể Khốn Ách thiền sư được giải trừ trói buộc, có thể tự do hành động.
Văn Xuân Tương từ không trung hạ xuống, nhìn về phía Khốn Ách thiền sư, lộ ra chút ý cười hiếm thấy, “Bổn tọa cứu ngươi một mạng, ngươi cũng nên bỏ ra vài thứ để trả chứ nhỉ!”
Tác giả có lời muốn nói:
Lần nào cũng nhịn không được mà cho tiểu mẫu đơn nhà ta sue.
Y thật ra là hòa thượng sát thủ đấy, nhìn trời.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“Chúng ta cứ giả bộ tầm bảy tám ngày trước đã rồi tính sau, đầu năm nay làm ăn chẳng dễ gì.” Đạo sĩ vung phất trần, quét tro bụi trên mặt đất, “Người có chút bản lĩnh thật như chúng ta mà cũng bắt đầu phải lừa bịp.”
“……Mọi người đều có chút bản lĩnh, cho nên làm ăn mới không dễ.” Thiếu nữ thở dài thườn thượt, “Sư phụ ta lại thu đồ đệ nữa, mỗi lần thu tận ba mươi người, bao giờ được như bà ấy, ta phải thu mỗi đề tử năm trăm lượng bạc tiền học phí mới được.”
“Thôi thôi thôi, chúng ta cứ an tâm ở trong này giả vờ đi, mọi người đều ở trên cùng một chiếc thuyền, đừng hòng đi mật báo. Tiền mật báo cũng chẳng nhiều nhặn hơn chúng ta chia đều đâu.” Đại hán vung đao nện xuống đất, lạnh lùng nói.
Mọi người đều không hé răng.
Nửa đêm canh ba.
Phật Tử ngủ trong phòng cho khách, bỗng nhiên phát hiện một luồng yêu khí hướng về phía hậu viện.
Yêu khí này không yếu!
Phật Tử cả kinh, vội vàng mang theo pháp khí phi thân đến hậu viện.
Không thể ngờ được, con yêu quái này thường xuyên tới đây gây chuyện, hơn nữa không biết dùng cách gì mà có thể khiến yêu khí hoàn toàn biến mất.
“Mọi người mau dậy đi, không ổn!” Đại hán là người đầu tiên tỉnh lại, không khách khí đá tỉnh mấy người bên cạnh, “Có một con lợi hại, một ngàn hai này chúng ta sắp mất rồi!”
Mọi người vội vàng đứng lên, thấy trong viện bị vô số yêu khí bao phủ, trong lòng không khỏi kinh hãi, muốn phá yêu khí xông ra, nhưng ngược lại còn làm bẩn pháp bảo của mình.
“Đây rốt cuộc là yêu quái gì?” Thiếu nữ ngây người, con yêu quái này có khi còn lợi hại hơn cả rết tinh năm trăm năm mà sư phụ nàng từng thu phục trước đây.
“Khà khà, mấy kẻ lần này không tệ.” Hắc Phong yêu quái cười to, “Chỉ cần ăn các ngươi là ta có thể đoạt lại đỉnh núi của mình!”
Mọi người hoảng hốt, là một con yêu quái đầu lĩnh ư?
Xong đời rồi!
Một Phật Tử của Minh Thiền tông tên là Tử Huệ du lịch bên ngoài trở về, trông thấy cảnh sắc quen thuộc mà lòng không khỏi bồi hồi.
Vọng Tiên đài là nét đặc sắc của Minh Thiền tông, cũng là con đường ắt phải đi qua ở Minh Thiền tông.
Truyền thuyết kể rằng năm xưa tổ sư khai phái của Minh Thiền tông đã giác ngộ thành Phật ở đây, sau đó nơi này liền có cái tên “Vọng Tiên đài”.
Từ lúc ra ngoài du lịch, Tử Huệ cũng đã tính sẵn ngày chưởng môn phương trượng khai đàn giảng giải Phật pháp, hiện tại mặc dù chưa đến lúc, nhưng hắn vẫn về sớm chờ đợi, thứ nhất là sợ mình bỏ lỡ, đến sớm dù sao cũng hơn đến muộn, thứ hai là vì nhất định sẽ có rất nhiều người tới nghe phương trượng giảng giải Phật pháp, lỡ như sư môn không xoay xở hết, hắn còn có thể giúp một tay.
Tử Huệ ở Minh Thiền tông đã nhiều năm, đương nhiên không sợ những yêu thú khổng lồ được nuôi trong hồ của Vọng Tiên đài.
Những yêu thú này là do các đại năng đời trước của Minh Thiền tông bắt được, không đành lòng giết nên liền thả chúng ở trước Vọng Tiên đài để thủ hộ tông môn, cho chúng một cơ hội sống. Những yêu thú này đa phần đều tính tình tàn bạo, song trí lực không cao, chỉ số ít có thể biến hóa thành công. Đôi khi có một hai người như vậy, cũng bởi vì thường xuyên được Phật pháp hun đúc nên tự nguyện ở lại Minh Thiền tông xuất gia làm Phật tu.
Đầu tiên Tử Huệ dùng một chiêu Hóa Vũ quyết, ngưng lại những trận sóng này, sau đó móc ra một khối lệnh bài từ trong tay áo, cao giọng hô, “Tử Huệ – đệ tử đời thứ ba trăm chín mươi sáu của Minh Thiền tông, đệ tử dưới trướng Giác Kim trưởng lão – du lịch trở về, xin sư huynh phía trước cho qua!”
Vừa dứt lời, phía trước liền có một người xuất hiện, “Ra là Tử Huệ sư đệ trở lại, trưởng lão cứ nhắc đệ mãi, mau vào đi.”
“Đa tạ sư huynh.”
Tử Huệ không dám có chút cử chỉ bất kính nào với vị sư huynh trong hồ. Chân thân của vị Vô Song sư huynh này là một con Song Yến Xích Trảo Sa, sức lực khổng lồ, da thịt còn cứng hơn cả trân bảo, nghe nói đã đạt tu vi kỳ Hóa Thần, ở Minh Thiền tông bọn họ là đã có thể làm một trưởng lão không lớn không nhỏ. Nhưng vị sư huynh này lại tự thấy tuệ căn của mình quá nông cạn, không muốn nhập môn mà nguyện ý canh giữ Vọng Tiên đài này, nhìn mây cuộn mây tan, sóng dâng sóng lặng, tiện thể nhận công việc trông cửa, rời xa thị phi của Minh Thiền tông, song không ai dám coi thường y.
“Đi thôi.”
Theo thanh âm vang lên, sóng trước Vọng Tiên đài liền chia thành hai bên, lộ ra một con đường nhỏ đủ cho một người đi qua.
Tử Huệ thấy thế, vội nói tiếng cảm ơn rồi đi qua con đường nọ.
Vô Song thì lại nghi hoặc nhìn Tử Huệ, dường như có chút khó hiểu, sau đó lại buông xuống nỗi ngờ vực trong lòng.
Chắc là không phải thứ cổ quái gì đâu, không thì trận pháp của Vọng Tiên đài đã có cảm ứng rồi.
Văn Xuân Tương thu hồi pháp thuật, thở dài một tiếng, nhìn sang Tạ Chinh Hồng ở bên cạnh, “Trước khi con Song Yến Xích Trảo Sa kia phát hiện, ta đã làm hỏng pháp khí của hòa thượng kia rồi. Chung quanh Vọng Tiên đài này bố trí một trận pháp khổng lồ, chẳng biết mất bao nhiêu năm mới làm ra được. Lần trước ta đến Vọng Tiên đài này, đã là chuyện từ năm trăm năm trước.” Có lẽ cũng vì lần đó Văn Xuân Tương phá vỡ phòng ngự của Vọng Tiên đài, đi vào trong Minh Thiền tông cướp đồ, cho nên mới khiến mấy hòa thượng cảnh giác, thay đổi lại trận pháp, mỗi năm đều củng cố thêm, năm trăm năm trôi qua, trận pháp này tuy không hoàn mỹ vô khuyết nhưng cũng có thể xưng là không gì phá nổi.
“Nói cách khác, chúng ta không lẻn vào được.” Tạ Chinh Hồng nói như có điều đăm chiêu.
“Không sai.” Văn Xuân Tương tiếp lời, “E là phải đợi đến khi bọn họ đón khách, chúng ta mới dùng thiệp mời đi vào được.”
“Thế thì coi như xong.” Tạ Chinh Hồng nắm tay Văn Xuân Tương nói, “Nếu Vọng Tiên đài của Minh Thiền tông bố trí nhiều cửa ải như vậy, bên trong chắc chắn càng nghiêm ngặt hơn. Tiền bối, chúng ta vẫn nên ra ngoài tìm cách khác thôi.”
“Ừ.”
Văn Xuân Tương tiếc nuối nhìn Vọng Tiên đài, muốn âm thầm tiến vào thì hơi phiền phức, đành chờ một chút vậy.
Minh Thiền tông chiếm diện tích cực lớn, hải vực của thế giới này hầu hết đều thuộc sở hữu của Minh Thiền tông, nói cách khác, ở thế giới này, Minh Thiền tông là bá chủ tuyệt đối.
“Minh Thiền tông có ba bản kinh Phật《Đại Thừa Khởi Tín Luận》,《Kim Cang kinh》,《Lăng Già kinh》, nghe nói là do các đại năng xưa kia chứng được Kim Thân tự tay sao chép, bên trên ẩn chứa một phần thần niệm và thể ngộ của những đại năng đó, nói là chí bảo trấn phái của Minh Thiền tông cũng không đủ. Bọn họ chia trang cất giữ ba bản kinh Phật này, nghe nói thần niệm và thể ngộ trên mỗi trang đều không giống nhau, chỉ những đệ tử có công trạng to lớn và địa vị cực ao mới có thể dựa vào cống hiến cho tông môn để mượn một trang về xem.” Văn Xuân Tương nở nụ cười tươi, “Năm xưa bổn tọa vào đây, không cẩn thận cầm mấy trang về, một trang《Đại Thừa Khởi Tín luận》, hai trang《Kim Cang kinh》,《Lăng Già kinh》thì cất kỹ quá, bổn tọa còn chưa tìm được thì đã bị người phát hiện mất rồi.”
Nói tới đây, Văn Xuân Tương không khỏi lộ vẻ tiếc nuối.
Năm ấy y chuẩn bị kỹ càng như vậy, vốn tưởng có thể cướp tám hay mười trang về, ai ngờ giữa chừng lại bị một tiểu sa di phát hiện, thất bại trong gang tấc. Nhưng có thể cướp được ba trang từ tay Minh Thiền tông, cũng đã là vinh quang rất lớn rồi. Đổi lại là người khác, đừng nói cướp đoạt, có khi tìm cũng tìm chả thấy.
“Tiền bối quả nhiên lợi hại.” Tạ Chinh Hồng thấy vậy liền thức thời khen ngợi Văn Xuân Tương, “Chắc hẳn lúc trước tiền bối phải tốn không ít công sức, mới có thể toàn thân trở ra.”
“Cũng xem như kích thích.” Văn Xuân Tương hơi hất cằm, khóe mắt cong cong, “Mấy con lừa trọc này tưởng ngụy trang những kinh Phật đó, giấu trong Tàng Kinh các đồ sộ là bổn tọa không tìm được chắc? Nếu không phải giữa chừng xuất hiện biến cố thì ta đã tìm được toàn bộ kinh Phật rồi.”
“Tiền bối đại tài.”
“Đó là đương nhiên.” Văn Xuân Tương vươn tay quẹt lên nhẫn một cái, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, “Nếu không đến Minh Thiền tông thì bổn tọa cũng quên mất chuyện này. Lúc trước ta xem mấy kinh Phật này, cảm giác so với kinh Phật Tống Thanh sao chép năm xưa khác nhau rất lớn. Bổn tọa thấy không thú vị nên vứt chúng qua một bên. Hiện tại đem cho ngươi vậy.”
“Đa tạ tiền bối.” Tạ Chinh Hồng vui vẻ tiếp nhận. Mặc dù hắn có được một ít ký ức của Tống Thanh, nhưng loại chuyện như tu vi tâm cảnh thì vẫn phải dựa vào cố gắng của bản thân. Có thể kiểm chứng lẫn nhau với thể ngộ của các đại năng chứng được Kim Thân, cũng là một chuyện tốt.
Tam Bảo Phật gia và Pháp ấn có điểm khác nhau.
Pháp ấn thiên hướng về công kích, mà Tam Bảo thì có khuynh hướng cường hóa bản thân Phật tu hơn, có thể phá ác nghiệp chướng đạo, có thể trừ tà kiến ác niệm, có thể tiêu giảm ngã chấp thói xấu. Đối với Phật tu mà nói, là đề cao tâm cảnh của bản thân, giảm bớt trở ngại đối với việc độ kiếp, là trợ thủ đắc lực giúp loại bỏ chướng thuật và ảo thuật của kẻ khác.
Văn Xuân Tương vì có tu vi Ma đạo, nên tất nhiên không thể ngưng kết Tam Bảo và Pháp ấn. Mà tiếp xúc duy nhất giữa Tạ Chinh Hồng và Tam Bảo, thì chỉ có Khốn Ách thiền sư.
Đúng như lời Văn Xuân Tương từng nói trước đây, Khốn Ách thiền sư không mấy thông minh, song tu vi lại rất lợi hại. Năm xưa khi còn ở Đạo Xuân trung thế giới, ông ta có thể phát hiện một ít ma khí của Văn Xuân Tương sống nương nhờ chuỗi hạt của Tạ Chinh Hồng, hôm nay tu vi tăng cao, ắt hẳn càng mạnh hơn. Tạ Chinh Hồng muốn ngưng kết Tam Bảo, đương nhiên cũng là ý nghĩ của chính hắn.
Người khác không biết, nhưng bản thân Tạ Chinh Hồng lại vô cùng rõ ràng, tu vi của mình có thể tăng nhanh như vậy, thứ nhất là vì tư chất của bản thân và nguồn cung ứng tài nguyên vô hạn từ Văn Xuân Tương, thứ hai là nhờ kiếp ước còn lưu giữ một ít cảm ứng và thể ngộ. Nhưng cho dù như thế, tu vi của hắn cũng tăng quá nhanh, cần phải ổn định lại. Mà Tam Bảo vừa hay là thứ có thể củng cố bản thân, bởi vậy Tạ Chinh Hồng lại càng muốn ngưng kết Tam Bảo.
Thứ hai, là vì Tống Thanh từng nói với Tạ Chinh Hồng ở trong mộng rằng, muốn hắn thu thập đủ thứ gì đó.
Mặc dù Tạ Chinh Hồng không biết đó rốt cuộc là thứ gì, song lại có thể cảm nhận được thứ không biết tên nằm sâu trong ý thức của hắn lợi hại phi phàm, năm xưa Tống Thanh độ kiếp thành công, nhưng vì không thể thu thập đủ vật ấy nên cũng không thể phi thăng thuận lợi. Mỗi lần Tạ Chinh Hồng đi vào trong thức hải, muốn nhìn rõ xem thứ kia rốt cuộc là gì, thì luôn cảm giác có một màn sương mù bao quanh bốn phía, mông lung mơ hồ.
Bấy giờ, lại có thêm một lý do để ngưng kết Tam Bảo.
Đại hội Phật pháp còn chưa bắt đầu, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng liền thuê một tầng ngầm, bố trí vô số trận pháp, để Tạ Chinh Hồng có thể chuyên tâm lĩnh ngộ những kinh Phật kia.
“Tiền bối, tiểu tăng bế quan rồi, ngài phải chiếu cố mình cho tốt, đừng để bị kích động.” Tạ Chinh Hồng vẫn không yên lòng lắm.
Bao nhiêu Phật tu Minh Thiền tông ở ngay trước mắt, ngộ nhỡ tiền bối không nhịn được, lúc ấy thù mới hận cũ cộng lại, không nháo đến long trời lở đất thì không phải tác phong của Văn Xuân Tương. Minh Thiền tông cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Văn Xuân Tương, chẳng lý nào má trái bị Văn Xuân Tương đánh sưng rồi, bọn họ còn giơ má phải ra cho y đánh tiếp.
“…..Tiểu hòa thượng, ngươi lo cho mình trước đi đã, ta hứa với ngươi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đi gây sự với mấy hòa thượng kia đâu.” Văn Xuân Tương chọt chọt trán Tạ Chinh Hồng, “Nếu có gì không thuận lợi thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách.”
“Tiền bối yên tâm.” Tạ Chinh Hồng cười bảo, “Chỉ cần tiền bối ở bên cạnh ta, ta cũng rất yên tâm.”
“Miệng lưỡi trơn tru, còn không mau vào đi?” Tim Văn Xuân Tương đập nhanh, vội vàng đẩy Tạ Chinh Hồng đi vào.
“Tiền bối, chờ ta đi ra nhé.” Tạ Chinh Hồng lưu luyến vẫy tay với Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương không kiên nhẫn vẫy tay lại với Tạ Chinh Hồng, “Mau vào đi, lề mà lề mề.”
Nói thì nói vậy, đến khi Tạ Chinh Hồng vào trong thật rồi, vẻ mặt Văn Xuân Tương lại xịu xuống.
Ài, tiểu hòa thượng lại bế quan nữa.
Sao mà chịu khó thế chứ?
Nhưng mà quyết tâm như vậy, mình không thể đả kích lòng cầu tiến của tiểu hòa thượng được, nếu là người khác thì chẳng biết phải mừng cỡ nào ấy chứ?
Trong lòng Văn Xuân Tương vừa tự hào vừa bất đắc dĩ, vừa khâm phục ánh mắt của mình tốt, vừa cảm thấy vận khí của mình không tốt cho lắm.
Vốn đã chẳng có bao nhiêu thời gian rồi, sao tiểu hoàng thượng không hiểu đạo lý đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng vậy chứ?
Cơ mà trông chờ một Phật tu hiểu được đạo lý này, cũng không thực tế lắm.
Văn Xuân Tương có chút buồn rầu.
Song y vẫn rất ngoan ngoan canh giữ ở bên cạnh Tạ Chinh Hồng. Dù không đi xem, Văn Xuân Tương cũng có thể thông qua tốc độ biến mất của linh khí xung quanh để phỏng đoán phần nào.
Khi tiểu hòa thượng mở hộp ra, thấy những kinh Phật kia, liền có thể tiến vào trạng thái giác ngộ, lúc này, tốc độ biến mất của linh khí thường sẽ vô cùng nhanh.
Mà đợi sau khi tiểu hòa thượng xem song ba trang kinh Phật kia, tốc độ biến mất của linh khí sẽ chậm lại, bởi vì với tính cách của tiểu hòa thượng, hắn sẽ cẩn thận ngâm cứu, có khi còn tự mình sao chép lại mấy trăm lần để tìm kiếm cảm giác.
Phỏng đoán của Văn Xuân Tương không sai chút nào.
Nhưng mà hơn một tháng như vậy trôi qua, Văn Xuân Tương phát hiện tốc độ tiêu hao linh khí bắt đầu có xu hướng chậm lại, gần như không có dao động.
Ủa?
Tiểu hòa thượng gặp phải khó khăn gì sao?
Văn Xuân Tương ở bên ngoài lo lắng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được dùng thần thức truyền âm hỏi tiểu hòa thượng.
“Tiền bối, ta không sao, chỉ là có vài việc nghĩ không thông mà thôi. Dù sao Pháp ấn và Tam Bảo vẫn có chút bất đồng.” Giọng nói của Tạ Chinh Hồng sang sảng, không giống đột phá bị thương, mà là bắt đầu gặp khó khăn trong việc ngưng kết Tam Bảo.
Vạn sự khởi đầu nan, chuyện này rất bình thường.
Văn Xuân Tương nhỏ giọng an ủi Tạ Chinh Hồng, cũng không khỏi phát sầu.
Phương diện khác thì y còn có thể giúp tiểu hòa thượng, thế nhưng Tam Bảo và Pháp ấn thì quả thực vượt quá năng lực của y.
Nếu đổi lại là Phật tu, khi gặp tình huống kiểu này thì tốt xấu còn có thể hỏi người khác một chút.
Khoan khoan, hỏi người khác?
Trong lòng Văn Xuân Tương chợt nảy lên một ý nghĩ, khiến y lập tức lên tinh thần.
“Tiền bối, ta chỉ nhất thời nghĩ không thông thôi, ngài không cần lo lắng.” Tạ Chinh Hồng sợ Văn Xuân Tương lại muốn làm gì, bèn vội vàng trấn an, “Ngưng kết Tam Bảo là việc trọng đại, nếu một lần là xong thì mới khiến người ta không yên tâm, ngài nói đúng không tiền bối?”
“Ừm, tiểu hòa thượng, ngươi nói không sai, chớ nên nóng vội.” Văn Xuân Tương gật đầu, chậm rãi phân ra vài luồng ma khí từ trên người, chẳng mấy chốc ở bên cạnh đã xuất hiện một Văn Xuân Tương giống y như đúc.
“Tiểu hòa thượng, ta ở ngoài chờ ngươi, ngươi đừng sốt ruột.”
Nghe thấy lời khẳng định của Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi hắn nhất thời buột miệng nói ra, ngộ nhỡ khiến tiền bối lo lắng thì biết làm thế nào?
Văn Xuân Tương để phân thân ở nơi này, bản thể thì lặng lẽ hóa thành một làn gió bay ra ngoài.
May mà tu vi của tiểu hòa thượng vẫn chưa phải đối thủ của mình, không thì sẽ lập tức bị tiểu hòa thượng phát hiện ngay.
Trong lòng Văn Xuân Tương dâng lên chút bất đắc dĩ.
Từ sau khi tách khỏi mấy trưởng lão kia, Khốn Ách thiền sư bắt đầu đi du lịch đó đây.
Có điều sau khi biết Văn Xuân Tương chính là Bàn Nhược thiền sư, nét u sầu trên gương mặt ông càng đậm thêm, trông như một ông già oán trời trách đất, nhìn vào là muốn lập tức dời mắt đi ngay.
Đại hội Phật pháp ở Minh Thiền tông lần này, Khốn Ách thiền sư không có ý định tham gia.
Nhưng người đưa thiệp mời cho ông nói rằng, một vị trưởng lão lúc trước ra ngoài vẫn chưa trở lại, Huyền Nhẫn phương trượng có chuyện muốn hỏi ông, mong ông hãy nể mặt mà đến.
Khốn Ách thiền sư hỏi cụ thể mới biết những người lúc trước phục kích Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, không một ai sống sót trở về, nói cách khác, ông là người suy nhất còn sống. Tình hình rốt cuộc nghiêm trọng cỡ nào, Khốn Ách thiền sư không dám nghĩ đến.
Những trưởng lão kia và ông tuy không hợp nhau, nhưng tu vi cao cường, lại thêm nhân số đông đảo, kẻ có thể lặng yên giết sạch bọn họ, lật tung tất cả thế giới cũng chẳng tìm được mấy người, Văn Xuân Tương lại vừa khéo là một trong số đó.
Nhưng trong lòng Khốn Ách thiền sư lại không cho rằng Văn Xuân Tương là người sát hại những trưởng lão kia.
Văn Xuân Tương tuy tằng tính tình quái gở, hành tung bất định, trong cửu đại Ma Hoàng cũng được xưng là kẻ thần bí, nhưng nhiều năm qua dù y cướp đoạt kinh Phật hay cướp đoạt pháp bảo, y đều chưa từng cố ý tàn sát đệ tử Phật môn. So với nói là đối nghịch với Phật môn, y lại giống như có sở thích sưu tầm hơn. Nếu y thật sự muốn giết những trưởng lão kia, vậy thì ngay từ đầu đã có thể giết chết bọn họ, chứ không cần phải đợi sau khi ông đi rồi mới ra tay.
Dù chỉ ngụy trang được nhất thời, nhưng Bàn Nhược thiền sư xuất đạo đã lâu, tính tình ra sao mọi người đều biết. Nếu Văn Xuân Tương có thể sắm vai Bàn Nhược thiền sư lâu như vậy, muốn không lộ chút dấu vết nào thì thật sự quá khó. Nhưng nếu bản thân Văn Xuân Tương đã là kiểu người như vậy thì lại có thể lý giải được.
Khốn Ách thiền sư không biết vì sao mình lại tin tưởng Văn Xuân Tương? Hay phải nói là, người ông tin tưởng không phải Văn Xuân Tương, mà là Bàn Nhược thiền sư.
Nhưng ông là người duy nhất sống sót, theo tình theo lý, ông đều nên đến Minh Thiền tông một chuyến, nói ra quan điểm của mình.
Song mặt khác, Khốn Ách thiền sư cũng có điểm nghi hoặc.
Nếu Văn Xuân Tương thật sự không phải hung thủ, vậy kẻ giết những trưởng lão kia là ai, người tiếp theo bị giết có phải mình hay không? Bọn chúng rốt cuộc muốn đối phó với Văn Xuân Tương hay muốn khơi mào cuộc chiến giữa Phật môn và Văn Xuân Tương? Khốn Ách thiền sư có lẽ không am hiểu âm mưu quỷ kế, nhưng một tán tu như ông có thể sống yên lành được đến giờ, tất nhiên phải có chút bản lĩnh tự vệ.
Ông cải trang giả dạng, thu lại khí tức trà trộn trong các tu sĩ, ngày tháng cũng coi như an ổn.
Mặc dù ông có thể đến Minh Thiền tông trước, song ông không tin tưởng toàn bộ đệ tử trong những tông môn này đều cùng chung một lòng. Sau chuyện ở Ngọc Tuyền động thiên, các tông môn Phật giáo lớn nhỏ đều xuất hiện vài Ma Phật, trong Minh Thiền tông cũng có mấy kẻ, nhưng cụ thể có còn hay không thì chẳng ai dám nói chắc.
Phục kích Văn Xuân Tương hẳn cũng là chuyện trọng yếu trong Minh Thiền tông, người bình thường không thể nào biết được.
Nếu bên trong có nội gian thì sao?
Khốn Ách thiền sư không tính là thông minh, nhưng ông phân tích hết thảy khả năng một lượt, cuối cùng vẫn quyết định theo dòng người đông đúc cùng tiến vào Minh Thiền tông.
Nếu ông chết, vậy thì cái chết của những trưởng lão kia, cả việc Văn Xuân Tương rốt cuộc có phải hung thủ hay không, đều sẽ không có lời giải thích rõ ràng.
Lúc này, Khốn Ách thiền sư chuẩn bị tụng kinh buổi tối, trong lòng chợt thấy không an định.
Kỳ quái……
Sao lại có cảm giác rất nguy hiểm vậy nhỉ?
Khốn Ách thiền sư vội vàng tạo mấy trận pháp ở bốn phía, hai mắt lấp lóe Phật quang, “Chẳng hay là đạo hữu phương nào, cần gì phải giả thần giả quỷ, xin hãy mau mau hiện thân!”
Gió chợt nổi.
Không một chút động tĩnh.
Nét mặt Khốn Ách thiền sư càng u sầu, ông không nghĩ trực giác của mình có vấn đề, mà càng lo tu sĩ đang nấp trong chỗ tối kia hơn. Dù ông đã nói vậy mà đối phương vẫn im lặng, không xuất hiện trước mặt ông, chính là để kích sát ông. Không ai muốn có một đối thủ như vậy cả.
“Keng!”
Vang lên tiếng trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, một vệt sáng đỏ vọt tới trước mắt Khốn Ách thiền sư, trận pháp của ông bị phân thành hai nửa, chỉ chớp mắt đã bị phá hủy hoàn toàn, tiếp đó là vô vàn kiếm ý giáng xuống, những kiếm ý này lập tức trào lên, lao về phía Khốn Ách thiền sư.
Khốn Ách thiền sư bóp nát một viên phật châu trong tay thành bột phấn, vung về phía kiếm ý kia, nó lập tức hóa thành một luồng sương khói, tiêu diệt kiếm ý ngay tại chỗ, chẳng mấy chốc chúng đã biến mất sạch sẽ.
“Xem ra, lão nạp cũng không tránh khỏi rồi.” Khốn Ách thiền sư đã lường được từ trước, giờ phút này cũng không có vẻ gì là kinh khoảng, ông lẳng lặng tiến lên hai bước, chắp tay về phía phát ra kiếm ý, cao giọng nói, “Lão nạp tuy bất tài, nhưng cũng không phải hạng người tham sống sợ chết. Kiếm ý của ngươi tuy mạnh, nhưng muốn dễ dàng kích sát lão nạp thì đúng là vọng tưởng.”
Trong hư không truyền đến tiếng giễu cợt mơ hồ, “Có phải vọng tưởng hay không, ngươi cứ thử là biết.”
Dứt lời, lại có vô số kiếm ý ập tới, bao vây chung quanh Khốn Ách thiền sư.
Nếu ví kiếm ý công kích lúc trước là gió thoảng mưa phùn, thì kiếm ý giờ phút này giống như gió dữ mưa trào, uy lực vượt xa vừa nãy. Càng khiến Khốn Ách thiền sư kinh hãi là, mỗi đạo kiếm ý này đều không giống nhau chút nào, tu vi cỡ này, ông chưa từng gặp qua ở môn phái Kiếm tu nào!
“Nếu ngươi không nhiều chuyện, không đến Minh Thiền tông này, ta đã có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Ngươi là kẻ giết những trưởng lão kia?” Khốn Ách thiền sư đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hư không.
“Trưởng lão?” Người trong hư không cười ha ha, “Người ta từng giết nhiều lắm, ngươi nói kẻ nào cơ?”
Đầu Khốn Ách thiền sư dần túa mồ hôi lạnh.
Ông muốn đột phá những kiếm ý này, nhưng thân thể lại như bị thứ gì đó cố định, không thể nhúc nhích nổi.
Nếu kẻ này có tu vi như thế, chẳng trách những trưởng lão kia không một ai có thể trở về tông môn.
Khốn Ách thiền sư cười khổ, ông vốn không phải người dễ dàng từ bỏ, nhưng giờ đối mặt với tình cảnh này, lại không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Ông đang định lặng yên chờ đón cái chết của mình, những kiếm ý vây bọc ông lại chợt biến mất không thấy tăm hơi như thể gặp phải thiên địch.
“Ngươi tới nhanh đấy!” Thanh âm trong hư không nói.
“Ai bảo mùi máu tanh trên người ngươi nồng nặc như vậy chứ? Nếu bản thể của ngươi đến thì bổn tọa còn có thể nể mặt đôi chút. Chẳng qua chỉ là một phân thân mà cũng dám đấu với bổn tọa sao?”
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Khốn Ách thiền sư mở mắt ra, nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy trên cao, ánh trăng như nước, linh khí ngút trời, thi thoảng còn có một tầng ma khí như ẩn như hiện trôi nổi trong không trung, tựa như phủ một lớp lụa sa lên ánh trăng. Điều khiến người ta chú ý hơn vẫn là người đứng hiên ngang trên không trung kia, gương mặt y mang mấy phần kinh thường, trông vừa cao ngạo vừa lạnh lùng, ánh trăng không thể chiếu tới người y, mà bị ma khí chung quanh y chặn ở ngoài, nhìn từ bên dưới, trông y như thể bị ánh trăng vây quanh vậy.
Khốn Ách thiền sư kinh ngạc nhìn người tới, không dám tin vào mắt mình.
“Xem như ngươi may mắn!”
Kẻ trong hư không nhanh chóng biến mất, cảm giác nặng nề trong không khí cũng rút đi, thân thể Khốn Ách thiền sư được giải trừ trói buộc, có thể tự do hành động.
Văn Xuân Tương từ không trung hạ xuống, nhìn về phía Khốn Ách thiền sư, lộ ra chút ý cười hiếm thấy, “Bổn tọa cứu ngươi một mạng, ngươi cũng nên bỏ ra vài thứ để trả chứ nhỉ!”
Tác giả có lời muốn nói:
Lần nào cũng nhịn không được mà cho tiểu mẫu đơn nhà ta sue.
Y thật ra là hòa thượng sát thủ đấy, nhìn trời.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“Chúng ta cứ giả bộ tầm bảy tám ngày trước đã rồi tính sau, đầu năm nay làm ăn chẳng dễ gì.” Đạo sĩ vung phất trần, quét tro bụi trên mặt đất, “Người có chút bản lĩnh thật như chúng ta mà cũng bắt đầu phải lừa bịp.”
“……Mọi người đều có chút bản lĩnh, cho nên làm ăn mới không dễ.” Thiếu nữ thở dài thườn thượt, “Sư phụ ta lại thu đồ đệ nữa, mỗi lần thu tận ba mươi người, bao giờ được như bà ấy, ta phải thu mỗi đề tử năm trăm lượng bạc tiền học phí mới được.”
“Thôi thôi thôi, chúng ta cứ an tâm ở trong này giả vờ đi, mọi người đều ở trên cùng một chiếc thuyền, đừng hòng đi mật báo. Tiền mật báo cũng chẳng nhiều nhặn hơn chúng ta chia đều đâu.” Đại hán vung đao nện xuống đất, lạnh lùng nói.
Mọi người đều không hé răng.
Nửa đêm canh ba.
Phật Tử ngủ trong phòng cho khách, bỗng nhiên phát hiện một luồng yêu khí hướng về phía hậu viện.
Yêu khí này không yếu!
Phật Tử cả kinh, vội vàng mang theo pháp khí phi thân đến hậu viện.
Không thể ngờ được, con yêu quái này thường xuyên tới đây gây chuyện, hơn nữa không biết dùng cách gì mà có thể khiến yêu khí hoàn toàn biến mất.
“Mọi người mau dậy đi, không ổn!” Đại hán là người đầu tiên tỉnh lại, không khách khí đá tỉnh mấy người bên cạnh, “Có một con lợi hại, một ngàn hai này chúng ta sắp mất rồi!”
Mọi người vội vàng đứng lên, thấy trong viện bị vô số yêu khí bao phủ, trong lòng không khỏi kinh hãi, muốn phá yêu khí xông ra, nhưng ngược lại còn làm bẩn pháp bảo của mình.
“Đây rốt cuộc là yêu quái gì?” Thiếu nữ ngây người, con yêu quái này có khi còn lợi hại hơn cả rết tinh năm trăm năm mà sư phụ nàng từng thu phục trước đây.
“Khà khà, mấy kẻ lần này không tệ.” Hắc Phong yêu quái cười to, “Chỉ cần ăn các ngươi là ta có thể đoạt lại đỉnh núi của mình!”
Mọi người hoảng hốt, là một con yêu quái đầu lĩnh ư?
Xong đời rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất