Quyển 4 Chương 173: Mẫu đơn liền đài
Thấm thoát, Văn Xuân Tương đã ở thôn này mấy chục năm, cơ thể y cũng bắt đầu già đi, trở thành người đức cao vọng trọng trong thôn.
Hôm nay hầu hết lứa người trẻ tuổi trong thôn đều từng là học trò của Văn Xuân Tương, từ nhiều năm trước thôn đã không còn bị phong tỏa nữa, mà mấy thôn dân biết chữ ra ngoài đi làm còn nhận được thù lao cao hơn nơi khác. Dần dà, địa vị của Văn Xuân Tương trong thôn lại càng cao.
Mấy năm qua không phải không có cô gái này nguyện ý gả cho Văn Xuân Tương, chỉ là đều bị y kiếm cớ từ chối. Các thôn dân thấy Văn Xuân Tương thực sự không định lập gia đình, thế rồi cũng chẳng đến cửa hỏi ý nữa.
Mấy năm nay, Văn Xuân Tương không trồng hoa nữa, mà bắt đầu chép lại những kinh Phật trong trí nhớ, khi rảnh thì lật ra xem, trong mắt y hôm nay, những dòng kinh văn và Phật lý vốn thuộc nằm lòng lại có một tầng ý nghĩa khác.
Đây có lẽ là khác biệt của việc nhập thế rồi lại xuất thế.
Nếu những tàn hồn trong mộ địa có thần trí hoàn chỉnh thì không chừng sẽ phát hiện sự thay đổi của Văn Xuân Tương. Đáng tiếc chủ hồn của bọn họ đã chết, chỉ lưu lại tàn hồn, không đủ để bọn họ phát hiện chút thay đổi nhỏ nhoi ấy.
Mấy năm nay, Văn Xuân Tương nhìn thấy rất nhiều phàm nhân chết đi, đồng thời, y cũng chứng kiến rất nhiều đứa trẻ ra đời.
Sinh sinh tử tử, hoa nở hoa tàn vốn là chuyện thường, giờ đây dùng thân phận nhân loại để sống hết một kiếp người, mới càng thấm thía hàm nghĩa của vài chữ đơn giản ấy. Chẳng lẽ những phàm nhân này không biết bọn họ cuối cùng sẽ có một ngày phải chết đi sao? Chẳng lẽ bọn họ không biết thời gian của bọn họ chỉ có vài chục năm ngắn ngủi thôi sao?
Bọn họ đương nhiên biết!
Nhưng biết thì sao, từ khi sinh ra bọn họ đã phải gánh vác đủ thứ trách nhiệm trên lưng. Tu sĩ thì đa phần đều sống lẻ loi một mình, chỉ cần nghĩ cho bản thân, nếu quá bận tâm đến tông môn gia đình thì sẽ không thể tiến bộ được. Đây chính là khác biệt giữa tu sĩ và phàm nhân.
Hồi đầu, Văn Xuân Tương còn ngày đêm nhung nhớ Tạ Chinh Hồng. Thế nhưng nhiều năm qua đi, nhớ nhung vẫn còn đó, nhưng không còn nhớ nhung thời thời khắc khắc nữa. Y biết khi mình đang cố gắng, tiểu hòa thượng ở ngoài kia nhất định còn đang cố gắng hơn cả mình. Xưa nay tiểu hòa thượng luôn nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác. Vì y mà tiểu hòa thượng đã trả giá nhiều như vậy, y sao có thể lãng phí thời gian, không chăm lo tu hành được?
Viên hồng châu kia tuy nặng sát khí nhưng y không thể đặt toàn bộ hi vọng lên nó được. Y không muốn trở thành một Quý Hiết thứ hai, cũng không muốn chia lìa với tiểu hòa thượng.
Trong mắt Văn Xuân Tương hôm nay, thế gian, Tu Chân giới và Tiên giới chẳng có gì bất đồng.
Phàm nhân cố gắng sinh tồn là để khiến mình và người nhà được sống tốt hơn, người ở Tu Chân giới và Tiên giới cũng vậy. Giành công pháp, giành tài nguyên, thậm chí thất tín bội nghĩa, đoạn tình tuyệt ái cũng đều vì khiến mình đứng vững bất bại, không đến nỗi biến thành con kiến trong mắt kẻ khác, ngay cả tính mạng của mình cũng chẳng thể nắm giữ trong tay.
Văn Xuân Tương lại lật một trang kinh Phật, nhớ tới dáng vẻ Tạ Chinh Hồng điềm tĩnh tụng kinh, y không khỏi nở nụ cười.
Gần đây thời tiết nóng nực, mặt trời chói chang, cũng chưa đến vụ thu hoạch, các thôn dân đương lúc rảnh rỗi liền đi loanh quanh thăm hỏi, tặng quà cho nhau. Hiện tại Văn Xuân Tương tuy vẫn còn dạy học nhưng cũng không ra mặt nhiều, chỉ mỗi khi phu tử trẻ có gì không hiểu thì đến hỏi y thôi.
Kể đến cũng thú vị.
Phu tử trẻ tuổi này không phải ai khác mà chính là con trai cả của Vương Nhị Cẩu, đúng ra cậu ta còn phải gọi Văn Xuân Tương một tiếng thái phu tử. Mỗi lần gặp Văn Xuân Tương thì đều phải cung kính đối đãi bằng lễ nghĩa vãn bối.
Vương Nhị Cẩu ngày xưa nghịch ngợm mà con trai cả của hắn thì tính lại ít nói. Năm đó Vương Nhị Cẩu phát sầu vì đứa con trai giống con gái của mình, bèn đưa đến lớp học của Văn Xuân Tương, không ngờ mới học hành mấy năm đã đỗ được đồng sinh, sau đó còn đỗ cả tú tài! Tuy không thi đỗ cử nhân, nhưng con trai hắn vẫn còn trẻ, thi thêm mấy năm nữa cũng chẳng sao. Đúng lúc tuổi Văn Xuân Tương cũng lớn rồi, tú tài liền chủ động đảm đương chức vụ phu tử, vừa dạy học vừa ôn tập.
“Con à, trời ngày càng nóng, quả dưa này ta đã ngâm nước lạnh rồi, con mang sang cho Văn gia gia nhé.” Vương Nhị Cẩu giờ đã là một tráng hán, tuy đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn không dám thường xuyên ghé nhà Văn Xuân Tương.
Năm ấy con hắn thi đỗ tú tài được huyện thái gia tiếp kiến, hắn cũng đi theo gặp vị quan lão gia này luôn, ấy thế mà còn chẳng sợ, chỉ với vị phu tử này là Vương Nhị Cẩu không phát ra nổi tí xíu dũng khí nào.
“Vâng thưa cha, con đi ngay đây.” Tú tài nghe bảo là đưa dưa hấu cho Văn Xuân Tương thì gật đầu vâng dạ ngay. Cậu không sợ Văn Xuân Tương như Vương Nhị Cẩu, mà ngược lại, cậu còn vô cùng khâm phục học thức của y, luôn nghĩ nếu phu tử mà đi thi thì đã sớm đỗ Tam Nguyên rồi. Tú tài cho rằng Văn Xuân Tương là kiểu ẩn sĩ, hơn nữa y cũng không lấy vợ, cho nên cậu ta càng chắc chắn suy nghĩ này.
“Thằng nhóc này chạy nhanh thế.” Vương Nhị Cẩu cười mắng, thằng con hắn có thể nói là sùng bái Văn Xuân Tương, sau khi gặp mấy vị phu tử trong thị trấn thì càng sùng bái hơn, nếu không phải Văn Xuân Tương tính tình lãnh đạm thì sợ là tú tài còn mặt dày xin ở lại nhà y.
“Phu tử, phu tử ơi.” Tú tài cầm dưa hấu, gọi mấy tiếng, sợ Văn Xuân Tương không có nhà.
Văn Xuân Tương đã chừng sáu mươi, các trưởng bối trong thôn cùng tuổi với Văn Xuân Tương vì thường xuyên lao động nên hay có bệnh tật, không lãng tai thì cũng khệnh khạng. Nhưng Văn Xuân Tương thì mắt chẳng mờ tai chẳng điếc, dáng người thẳng tắp, trông trẻ hơn người đồng trang lứa cả chục tuổi, nếu mà cạo râu thì nói y bốn tuổi cũng có người tin.
Theo thời gian, khí chất của Văn Xuân Tương trở nên trầm ổn hơn, nhìn qua giống như một lão gia giàu có ăn vận đơn giản xuất hành.
Tú tài nghĩ có lẽ mình gọi hơi nhỏ, bèn cầm dưa tiến lên hai bước, ngó qua cửa sổ, thấy Văn Xuân Tương đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, bên cạnh đặt một lư hương, ngồi ở nơi đó lẳng lặng xem sách.
Thật giống như là tiên nhân di thế độc lập vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi.
Tú tài sững sờ, không biết phải làm gì.
Văn Xuân Tương phát hiện bên ngoài có người đến, liền đứng dậy mở cửa, trông thấy bộ dáng ngây ngốc của tú tài, bèn hỏi, “Con đến thì cứ bảo một tiếng là được.”
Tú Tài hoàn hồn, mặt đầy vẻ xấu hổ, “Phu tử dạy phải ạ.” Nói rồi, tú tài nhanh chóng đặt dưa hấu lên bàn nhà Văn Xuân Tương, “Đây là dưa cha sai con mang tới, thời tiết nóng nực, phu tử ăn để giải nhiệt ạ.”
“Có lòng quá.” Văn Xuân Tương nhìn thoáng qua quả dưa, mỉm cười nói, “Cha con dạo này vẫn khỏe chứ?”
Tú tài tán gẫu chút chuyện nhà với Văn Xuân Tương rồi thức thời cáo từ.
Văn Xuân Tương cười cười, cắt dưa hấu ra, cầm một miếng lên ăn.
Ầy, hay là lúc trở về mình cũng trồng một ít dưa hấu nhỉ, mặc dù không bằng trái cây Tiên giới nhưng mà cũng có hương vị riêng.
“Con trai, con làm sao vậy?” Vương Nhị Cẩu thấy con trai mình mặt mũi đỏ bừng chạy về, còn tưởng cậu ta bị cảm nắng.
“Không có việc gì đâu cha, con chỉ hơi mệt thôi.”
“Ồ, hình như hôm qua con ngủ muộn, đi nghỉ thêm một lát đi.”
Tú tài chui vào chăn, tự nhéo mình một cái thiệt mạnh.
Cậu ta ngắm phu tử đến ngây ngẩn luôn sao? Thật quê quá mà!
Tuổi của phu tử đã đủ làm ông của mình rồi, nhất định là vì tối qua mình không ngủ ngon nên mới sinh ra cảm giác như thế.
Văn Xuân Tương không biết bộ dáng già nua của mình còn khiến một thanh niên chấn động phàm tâm, mấy ngày nay trong lòng y mơ hồ có cảm ứng, chắc là có thể trở về rồi.
Giờ Văn Xuân Tương sống ở nhân gian đã lâu, cho nên cũng biết phần nào về mấy chuyện vòng vo này. Đám người ở mộ địa sở dĩ dốc tâm cơ để đưa y đến đây là vì cớ gì, y cũng có thể đoán được chút ít.
Chẳng qua người khác nghĩ thế nào và y làm thế nào hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Ân tình này y sẽ nhận, chỉ là muốn báo đáp như thế nào là việc của y.
Mà cũng nhiều năm rồi chưa gặp tiểu hòa thượng, không biết giờ hắn thế nào nhỉ?
Tạ Chinh Hồng, à không, hiện tại là Thần Tú chứ, đương nhiên là sống vô cùng khoái hoạt.
Kim Bà La Hoa chẳng những dẫn hắn đi Phật hội ở khắp nơi mà còn dẫn hắn đi bái phỏng mấy vị Phật Tôn Bồ Tát suốt ngày ru rú trong nhà. Dần dà, trong không gian của Thần Tú đã nhét đủ các loại quà cáp, bét nhất cũng là Phật khí ngũ phẩm, xịn nhất thì là lục, thất phẩm. Nếu không phải vì băn khoăn tu vi hiện tại của Thần Tú thì chắc bọn họ còn tặng cả bán hậu thiên linh vật lợi hại hơn.
Trong thập nhị phẩm tiên khí, thập phẩm còn được gọi là hậu thiên linh vật, thập nhất, thập nhị phẩm thì là tiên thiên linh vật. Song tiên thiên linh vật đa phần đều có thần trí, hôm nay đã là đại năng một phương, không có chuyện nhận chủ tùy tiện. Bởi vậy trân quý nhất chính là hậu thiên linh vật.
“Tốt tốt, thanh danh của ngươi có vẻ lại nổi thêm rồi.” Kim Bà La Hoa hài lòng nhìn Thần Tú, “Đã có không ít hảo hữu ngầm hỏi thăm về ngươi, tuy nhiên đều bị ta lảng tránh hết.”
“Đa tạ tôn giả.” Thần Tú chân thành cảm ơn.
“Không cần khách khí, có thể nhìn ngươi trưởng thành cũng là một việc thú vị.” Kim Bà La Hoa không hề nói dối. Thực lực của Thần Tú tiến bộ với tốc độ kinh người. Hầu như lần Phật hội nào hắn cũng lĩnh hội được những điều nghe được, nhìn được, chẳng hề có trở ngại gì. Nếu bảo trước khi chuyển thế hắn không phải nhân vật cấp bậc Phật Tôn đỉnh phong thì Kim Bà La Hoa chắc chắn không tin.
Hiện tại tu vi của Thần Tú đã khoảng Đại La Kim Tiên tầng năm, ai mà ngờ được thiên tài Phật đạo này lại là tân nhân mới phi thăng chưa đến ngàn năm cơ chứ? Kim Bà La Hoa vốn dĩ chẳng mấy hứng thú với Tứ Phương Thiên Hội kia, nhưng hôm nay vì Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương nên hắn cũng muốn xem thử. Phải cho mấy Tiên Đế kia biết là Phật tu và Linh tu cũng có nhân tài, đừng có suốt ngày tìm kiếm Kiếm Tiên gì đó ở đẩu đâu nữa.
“À mà, đã nhiều năm trôi qua, đạo lữ của ngươi xuất quan chưa?” Kim Bà La Hoa hỏi. Nghe Linh Đế nói đạo lữ của Tạ Chinh Hồng là Linh tu, còn là một đóa hắc mẫu đơn thế gian biến hóa thành, hắn còn chưa được gặp mặt đây!
“Chưa ạ.” Tạ Chinh Hồng cười lắc đầu, “Chắc hẳn y vẫn đang cố gắng. Vẫn còn mấy trăm năm nữa mới đến Tứ Phương Thiên Hội, không vội.”
“Ta đoán là Linh Đế đã đưa y đến mộ địa.” Kim Bà La Hoa trầm tư một thoáng, nhìn về phía Tạ Chinh Hồng nói, “Ta không thích mấy Linh tu trong mộ địa cho lắm, nhưng không thể phủ nhận là lúc sinh thời, bất kỳ ai trong số họ cũng đều là huyền thoại, bản thể cực kỳ trân quý, hiện giờ chưa chắc có thể tìm được. Nếu đạo lữ ngươi có thể ở đó thêm một thời gian, hấp thụ thêm vài thứ thì tương lai sẽ rất có lợi cho y.”Tạ Chinh Hồng nghiêm túc gật đầu, “Tiền bối luôn rất cố gắng.”
“Ngươi gọi y là tiền bối?” Kim Bà La Hoa ngạc nhiên.
“Quen rồi ạ.” Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng giải thích, “Xưa kia khi mới gặp tiền bối, ta chỉ là một tiểu tu sĩ kỳ Kim Đan, còn y thì đã là đại năng kỳ Độ Kiếp. Về sau phật lý đạo pháp của tiểu tăng đa phần cũng là do tiền bối truyền thụ.”
“Các ngươi vừa là thầy vừa là bạn, cuối cùng lại thành đạo lữ, đúng là hay thật.” Kim Bà La Hoa hiểu ra quan hệ của hai người, “Mà ngươi nói y còn tinh thông Phật pháp, thú vị đấy, ta rất muốn được gặp.” Kim Bà La Hoa sống nhiều năm rồi mà rất hiếm khi thấy Linh tu tinh thông Phật pháp. Tuy Tạ Chinh Hồng và đạo lữ tình cảm sâu đậm nhưng cũng chưa đến mức tâng bốc đạo lữ mình. Nếu hắn nói Văn Xuân Tương tinh thông phật lý thì hẳn là có thực học.
“Tiền bối mà gặp được tôn giả thì nhất định cũng rất vui.” Tạ Chinh Hồng cười bảo.
Kim Bà La Hoa cũng cười, song nghĩ tới những Linh tu trong mộ địa, hắn bèn nhắc nhở, “Chỉ là đạo lữ của ngươi có lẽ sẽ phải chịu khổ một chút. Những Linh tu trong mộ địa khi còn sống đều nổi danh ở Tiên Giới, hồi ấy Linh tu sinh tồn gian nan, Linh tu sống sót được đều là kẻ tinh ranh, hơn nữa hiện giờ thần trí của các tàn hồn trong mộ địa lại không được rõ ràng, nếu đạo lữ ngươi tính tình mềm mỏng thì chỉ sợ sẽ bị bắt nạt. Nhưng chắc bọn họ cũng nể mặt Linh Đế, sẽ không làm khó quá mức đâu.”
Kim Bà La Hoa chưa từng gặp Văn Xuân Tương, chỉ nghe nói hoa mẫu đơn tượng trưng cho cát tường, là loài hoa của phú quý, nên liền tự động não bổ ra hình tượng một thanh niên xinh đẹp yếu ớt. Hơn nữa Tạ Chinh Hồng còn nói Văn Xuân Tương tinh thông phật lý, khiến hắn càng nhận định Văn Xuân Tương là người đơn thuần ôn hòa.
Dù sao thì kẻ tính tình hơi ngạo mạn độc ác chút thôi đều đến Ma giới gần hết rồi, Linh tu đến Tiên giới toàn là người thuần lương.
Nghe Kim Bà La Hoa nói vậy, Tạ Chinh Hồng thầm lấy làm buồn cười.
Lời này chớ để tiền bối nghe được, bằng không tiền bối phỏng chừng lại muốn hát mấy cái thứ linh tinh cho hắn nghe mất. Từ lần đầu tiên song tu Tạ Chinh Hồng hát 《Thập bát mô》 cho Văn Xuân Tương nghe, y không còn hát bài ấy lần nào nữa. Tuy nhiên các Linh tu ở Linh Tu thiên cung đều yêu ca múa nên đã dạy cho Văn Xuân Tương không ít thứ. Thế là Văn Xuân Tương liền có thêm trò mới để đầu độc Tạ Chinh Hồng.
“Tôn giả yên tâm.” Tạ Chinh Hồng cố nén cười, “Tiền bối sẽ không dễ dàng bị kẻ khác bắt nạt đâu.”
Dù đã phi thăng tẩy đi ma khí trên người thì Văn Xuân Tương vẫn là Ma Hoàng Văn Xuân Tương!
Tú tài ở trong nhà làm kiến thiết tâm lý rất lâu, khi mà cuối cùng cũng có dũng khi đi đến nhà Văn Xuân Tương lần nữa thì lại thấy cha mình trở về với khóe mắt đỏ ngầu.
Tú tài hoảng hốt, cha cậu ta chẳng dễ gì rơi nước mắt, ngay cả lúc ngã gãy chân phải nắn lại xương, ông cũng chẳng kêu đau lấy một tiếng, hôm nay là làm sao vậy?
“Con à, đi lấy đồ tang trong nhà ra đây.” Vương Nhị Cẩu lau nước mắt, vỗ vai tú tài bảo, “Phu tử con không có hậu nhân, chúng ta mặc đồ tang cho ông ấy.”
“……Cha, cha đang nói gì vậy?” Tú tài sững sờ.
“Trong lúc ngủ, phu tử con đã….. Đây là phúc khí, nghe nói lúc đi ông ấy còn tươi cười nữa.” Vương Nhị Cẩu nghẹn ngào, hồi trước hắn nghịch ngợm, không biết bị Văn Xuân Tương mắng bao nhiêu lần, trong bụng cũng thầm mắng y bấy nhiêu lần, bây giờ Văn Xuân Tương đi rồi, thật giống như năm ấy hắn tiễn cha mẹ đi vậy.
Tú tài hiểu ra ý của Vương Nhị Cẩu, vội vàng lao ra ngoài.
Phu tử của cậu nằm ở trên giường, tựa như đang ngủ, ngay sau đó sẽ tỉnh lại. Không ít người đã đứng đầy căn phòng của Văn Xuân Tương, đa phần là học trò của y, gương mặt ai cũng đượm vẻ bi thương.
Nếu Văn Xuân Tương mà thấy thì không chừng còn buồn cười.
Xưa nay chỉ có người khác sợ y thôi, thì ra nhân duyên của y tốt đến thế sao?
Tú tài khóc lóc một hồi, không có vẻ gì là đặc biệt giữa đám người, nhưng tâm tình ra sao thì chỉ có chính cậu biết.
Văn Xuân Tương đương nhiên là không biết, y đã lần nữa tỉnh lại trong thân thể của mình.
Không phải là một người, mà là một đóa hoa mẫu đơn.
Sau khi nhận thấy mình biến về bản thế, sắc mặt của y cực kỳ khó coi.
Mấy tên này đúng là được đằng chân lên đằng đầu, dám khiến y hiện ra nguyên hình hả?
Văn Xuân Tương còn chưa kịp hóa thành hình người thì quanh thân bỗng hiện ra vô số đốm sáng, những đốm sáng ấy lấp lóe trong không trung rồi tức khắc bay về phía y.
“Ngươi thông qua lịch lãm, tâm cảnh ắt hẳn đã nâng lên mấy bậc, nơi này dồi dào tiên khí, dưới chân còn có đất trồng, tu vi của ngươi sẽ mau chóng tăng mạnh!” Một giọng nói sâu xa vang lên.
“Đợi tu vi của ngươi ổn định là chúng ta có thể giao đồ cho ngươi.”
“Tuy chúng ta là tàn hồn nhưng bản thể vẫn còn. Nội đan, tu vi và cành lá của chúng ta đều được bảo tồn nguyên vẹn, chỉ cần chúng ta muốn là có thể tiến vào cơ thể ngươi, giúp ngươi hoàn thành lột xác.”
Văn Xuân Tương nghe mấy thanh âm này thi nhau lên tiếng, chẳng thốt ra nửa chữ nào.
Toàn bộ tâm trí y đều đặt vào dòng tiên khí đang dũng mãnh tràn vào cơ thể, mặt đất dưới chân khe khẽ chấn động, cùng với những đốm sáng lấp lánh chiếu rọi kia.
Những đốm sáng này chính là tiên khí ngưng kết thành, chẳng những hiếm có, mà bởi vì quanh năm ở trong mộ địa Linh tu mà chúng còn mang theo chút khí tức của đất, sau khi tiến vào cơ thể y, chúng nhanh chóng tràn ngập khắp nơi, hóa thành sức mạnh của Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu, những đốm sáng này trông có vẻ bình thường, nhưng khi tiến vào cơ thể, chúng sẽ vỡ ra thành tiên khí cuồn cuộn, quả thực không dễ chịu gì.Đến khi tu vi của Văn Xuân Tương ổn định ở Đại La Kim Tiên tầng ba, cảm giác khó chịu ấy mới dịu đi đôi chút.
“Đến lúc rồi.”
Một giọng nói vang lên.
Ầm!
Mặt đất bỗng nhiên nứt ra, trong mỗi khe nứt dường như có thứ gì đó đang lấp lóe.
“Có thể hấp thu được bao nhiêu, phải xem bản lĩnh của chính Văn Xuân Tương ngươi.”
Thanh âm ấy vừa dứt, nội đan, cành lá, thậm chí một ít trái cây trong khe nứt lập tức bay ra, xếp thành hình bán nguyệt lơ lửng bên trên Văn Xuân Tương, dường như đang cân nhắc xem có nên hạ xuống hay không.
“Lạ thật, sao lại không có phản ứng, chẳng lẽ là không thích hợp?”
Văn Xuân Tương khẽ đong đưa cành lá, trong không gian, viên khí vận hồng châu và viên châu bị tẩy đi ma khí đang đồng thời lấp lóe, nội đan và cành lá như bị hấp dẫn, lập tức bay vào cơ thể y.
Một viên nội đan to bằng ngón cái tiến vào trong rễ cây hắc mẫu đơn, một màu sắc tựa bạch ngọc hiện lên, rồi lan ra từng vòng như sóng gợn, theo rễ cây chảy vào trong cành lá của Văn Xuân Tương.
Trên cánh hoa màu đen tức thì tràn ngập những đường cong màu trắng, trông có vẻ lộn xộn song thực tế lại tuân theo quy luật. Chỉ nhìn liền thấy kỳ diệu vô cùng.
Tạo vật vốn thiên thành, dù là Nhân tộc hay linh thực, bọn họ đều là thành phẩm mà đất trời tạo nên, tỷ như con người không thể nào biến thành hoa, ranh giới về giống loài là không thể vượt qua. Những Linh tu này muốn giúp Văn Xuân Tương thoát thai hoán cốt, từ mẫu đơn thế gian biến thành thiên tài địa bảo không thua kém bất cứ linh thực nào, đau đớn phải nếm trải đương nhiên cũng không ở mức độ bình thường.
Ngoài mộ địa liên tiếp vang lên tiếng nổ inh tai.
Tiên giới không có ngày đêm, không có mưa gió sương tuyết, thế mà giờ một luồng hắc khí lại đang hội tụ, cuồn cuộn xoay chuyển quanh mộ địa.
Từ lúc Văn Xuân Tương tỉnh lại, Linh Đế đã chờ bên ngoài mộ địa, phẩm chất của Linh Đế đã đủ cao, nội đan và cành lá mà tiến vào cơ thể y thì chỉ gây bài xích, các đệ tử khác trong Linh Tu thiên cung cũng vậy. Nhưng Văn Xuân Tương thì khác, y không phải chịu nhiều hạn chế đến thế.
Linh Đế không ngờ hành động nghịch thiên này lại gây ra chấn động, cũng không ngờ chấn động lại kinh người như thế!
Văn Xuân Tương rốt cuộc đã dung hợp bao nhiêu thứ mới gây ra động tĩnh lớn đến nhường này?
Linh Đế phất tay áo thi triển thuật pháp, tận lực che giấu chấn động này.
May mà tầng trời này chỉ có Linh tu và Yêu tu sinh sống, Linh Tu thiên cung bọn họ lại là thế lực lớn, bình thường Yêu tu không dám tới gần. Nếu mà là tầng khác thì e đã rước tới không ít kẻ lân la thăm dò.
Ngay khi Linh Đế chuẩn bị phá tan hắc khí này thì hắc khí lại tự biến mất tăm hơi.
“AAAAAA ——!”
Dù Văn Xuân Tương tự nhận mình mạnh mẽ nhưng giờ phút này y cũng phải thống khổ kêu la.
Còn đau hơn cả xưa kia y bị ma khí nhuộm đen cơ thể, trong người dường như có vô số đạo thần quang đang xỏ xuyên, không dung hợp mà nhau mà thậm chí còn đối chọi.
“…… Không xong rồi, sao lại chui hết vào cơ thể y thế này?”
“Làm sao ta biết được? Đáng lý y dung hợp một hai loại rồi xong chuyện, sao chúng ta chẳng thấy gì cả?”
“Mau nhìn cơ thể y kìa!”
Ở nơi Văn Xuân Tương nhìn không tới, thân thể y cũng bắt đầu biến hóa.
Cành lá của y không ngừng sinh trưởng, không ngừng to ra, hương hoa tràn ngập cả mộ địa, chung quanh thoang thoảng một mùi thơm ngọt ngào.
Trong thân thể dường như có thứ gì đó muốn chui ra.
Đau đau đau!
Văn Xuân Tương không thể hóa ra hình người, cành lá rủ xuống đất, thậm chí còn có dấu hiệu héo úa.
“Sao nội đan của ta không thu lại được?”
“Cành lá của ta cũng vậy.”
“Linh Thành đâu? Y ở nơi nào?”
Văn Xuân Tương đau đến độ kêu không ra tiếng, y nhớ tới lúc trước đồng quy vu tận với Quý Hiết, bị thiên lôi đánh hôi phi yên diệt, nếu có thể, y thà bị thiên lôi đánh trăm lần ngàn lần cũng không muốn chịu đựng đau đớn nhường này.
“Tiền bối……”
Nụ cười của Tạ Chinh Hồng chợt hiện lên trong đầu Văn Xuân Tương.
Có gương mặt lẳng lặng cười nhìn y, cũng có bộ dáng Thần Tú tiểu đồng nho nhỏ đáng yêu, cả khi mà rõ ràng rất giận nhưng vẫn cố giữ nụ cười……
Y còn chưa được nhìn thấy tiểu hòa thượng của y nữa.
Y vất vả lắm mới giành được đến tay, tốn biết bao nhiêu công sức để buộc chặt hắn vào bên cạnh mình, sao y có thể chịu thua được chứ?
Sao có thể bại bởi những Linh tu đã chết từ tám đời này được?
Có gì đó chui ra từ trong cơ thể.
Hồng châu và ma châu trong không gian lập tức biến mất.
“Mau nhìn kìa, rễ cây của y!”
Chỉ thấy bên phải đóa mẫu đơn khổng lồ kia, bỗng mọc ra một viên nhỏ màu trắng.
Viên nhỏ kia tức tốc sinh trưởng, biến thành một nụ hoa.
Nụ hoa màu trắng.
Trong nụ hoa, hồng châu và hắc châu khẽ lấp lóe rồi lại nhanh chóng biến mất, nụ hoa trắng từ từ hé nở, hình dáng giống hệt đóa mẫu đơn đen kia.
Hình hài mẫu đơn liền đài ấy chỉ duy trì trong chớp mắt, ngay sau đó Văn Xuân Tương đã hóa thành hình người nằm trên mặt đất.
Trên người y mặc một bộ pháp bào âm dương đen trắng giao xen.
Khoan đã!
Đừng bảo là bọn họ phí nhiều công sức như vậy, gây ra động tĩnh lớn như vậy, mà Văn Xuân Tương chỉ mọc ra một đóa hoa thôi nhé!
Hôm nay hầu hết lứa người trẻ tuổi trong thôn đều từng là học trò của Văn Xuân Tương, từ nhiều năm trước thôn đã không còn bị phong tỏa nữa, mà mấy thôn dân biết chữ ra ngoài đi làm còn nhận được thù lao cao hơn nơi khác. Dần dà, địa vị của Văn Xuân Tương trong thôn lại càng cao.
Mấy năm qua không phải không có cô gái này nguyện ý gả cho Văn Xuân Tương, chỉ là đều bị y kiếm cớ từ chối. Các thôn dân thấy Văn Xuân Tương thực sự không định lập gia đình, thế rồi cũng chẳng đến cửa hỏi ý nữa.
Mấy năm nay, Văn Xuân Tương không trồng hoa nữa, mà bắt đầu chép lại những kinh Phật trong trí nhớ, khi rảnh thì lật ra xem, trong mắt y hôm nay, những dòng kinh văn và Phật lý vốn thuộc nằm lòng lại có một tầng ý nghĩa khác.
Đây có lẽ là khác biệt của việc nhập thế rồi lại xuất thế.
Nếu những tàn hồn trong mộ địa có thần trí hoàn chỉnh thì không chừng sẽ phát hiện sự thay đổi của Văn Xuân Tương. Đáng tiếc chủ hồn của bọn họ đã chết, chỉ lưu lại tàn hồn, không đủ để bọn họ phát hiện chút thay đổi nhỏ nhoi ấy.
Mấy năm nay, Văn Xuân Tương nhìn thấy rất nhiều phàm nhân chết đi, đồng thời, y cũng chứng kiến rất nhiều đứa trẻ ra đời.
Sinh sinh tử tử, hoa nở hoa tàn vốn là chuyện thường, giờ đây dùng thân phận nhân loại để sống hết một kiếp người, mới càng thấm thía hàm nghĩa của vài chữ đơn giản ấy. Chẳng lẽ những phàm nhân này không biết bọn họ cuối cùng sẽ có một ngày phải chết đi sao? Chẳng lẽ bọn họ không biết thời gian của bọn họ chỉ có vài chục năm ngắn ngủi thôi sao?
Bọn họ đương nhiên biết!
Nhưng biết thì sao, từ khi sinh ra bọn họ đã phải gánh vác đủ thứ trách nhiệm trên lưng. Tu sĩ thì đa phần đều sống lẻ loi một mình, chỉ cần nghĩ cho bản thân, nếu quá bận tâm đến tông môn gia đình thì sẽ không thể tiến bộ được. Đây chính là khác biệt giữa tu sĩ và phàm nhân.
Hồi đầu, Văn Xuân Tương còn ngày đêm nhung nhớ Tạ Chinh Hồng. Thế nhưng nhiều năm qua đi, nhớ nhung vẫn còn đó, nhưng không còn nhớ nhung thời thời khắc khắc nữa. Y biết khi mình đang cố gắng, tiểu hòa thượng ở ngoài kia nhất định còn đang cố gắng hơn cả mình. Xưa nay tiểu hòa thượng luôn nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác. Vì y mà tiểu hòa thượng đã trả giá nhiều như vậy, y sao có thể lãng phí thời gian, không chăm lo tu hành được?
Viên hồng châu kia tuy nặng sát khí nhưng y không thể đặt toàn bộ hi vọng lên nó được. Y không muốn trở thành một Quý Hiết thứ hai, cũng không muốn chia lìa với tiểu hòa thượng.
Trong mắt Văn Xuân Tương hôm nay, thế gian, Tu Chân giới và Tiên giới chẳng có gì bất đồng.
Phàm nhân cố gắng sinh tồn là để khiến mình và người nhà được sống tốt hơn, người ở Tu Chân giới và Tiên giới cũng vậy. Giành công pháp, giành tài nguyên, thậm chí thất tín bội nghĩa, đoạn tình tuyệt ái cũng đều vì khiến mình đứng vững bất bại, không đến nỗi biến thành con kiến trong mắt kẻ khác, ngay cả tính mạng của mình cũng chẳng thể nắm giữ trong tay.
Văn Xuân Tương lại lật một trang kinh Phật, nhớ tới dáng vẻ Tạ Chinh Hồng điềm tĩnh tụng kinh, y không khỏi nở nụ cười.
Gần đây thời tiết nóng nực, mặt trời chói chang, cũng chưa đến vụ thu hoạch, các thôn dân đương lúc rảnh rỗi liền đi loanh quanh thăm hỏi, tặng quà cho nhau. Hiện tại Văn Xuân Tương tuy vẫn còn dạy học nhưng cũng không ra mặt nhiều, chỉ mỗi khi phu tử trẻ có gì không hiểu thì đến hỏi y thôi.
Kể đến cũng thú vị.
Phu tử trẻ tuổi này không phải ai khác mà chính là con trai cả của Vương Nhị Cẩu, đúng ra cậu ta còn phải gọi Văn Xuân Tương một tiếng thái phu tử. Mỗi lần gặp Văn Xuân Tương thì đều phải cung kính đối đãi bằng lễ nghĩa vãn bối.
Vương Nhị Cẩu ngày xưa nghịch ngợm mà con trai cả của hắn thì tính lại ít nói. Năm đó Vương Nhị Cẩu phát sầu vì đứa con trai giống con gái của mình, bèn đưa đến lớp học của Văn Xuân Tương, không ngờ mới học hành mấy năm đã đỗ được đồng sinh, sau đó còn đỗ cả tú tài! Tuy không thi đỗ cử nhân, nhưng con trai hắn vẫn còn trẻ, thi thêm mấy năm nữa cũng chẳng sao. Đúng lúc tuổi Văn Xuân Tương cũng lớn rồi, tú tài liền chủ động đảm đương chức vụ phu tử, vừa dạy học vừa ôn tập.
“Con à, trời ngày càng nóng, quả dưa này ta đã ngâm nước lạnh rồi, con mang sang cho Văn gia gia nhé.” Vương Nhị Cẩu giờ đã là một tráng hán, tuy đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn không dám thường xuyên ghé nhà Văn Xuân Tương.
Năm ấy con hắn thi đỗ tú tài được huyện thái gia tiếp kiến, hắn cũng đi theo gặp vị quan lão gia này luôn, ấy thế mà còn chẳng sợ, chỉ với vị phu tử này là Vương Nhị Cẩu không phát ra nổi tí xíu dũng khí nào.
“Vâng thưa cha, con đi ngay đây.” Tú tài nghe bảo là đưa dưa hấu cho Văn Xuân Tương thì gật đầu vâng dạ ngay. Cậu không sợ Văn Xuân Tương như Vương Nhị Cẩu, mà ngược lại, cậu còn vô cùng khâm phục học thức của y, luôn nghĩ nếu phu tử mà đi thi thì đã sớm đỗ Tam Nguyên rồi. Tú tài cho rằng Văn Xuân Tương là kiểu ẩn sĩ, hơn nữa y cũng không lấy vợ, cho nên cậu ta càng chắc chắn suy nghĩ này.
“Thằng nhóc này chạy nhanh thế.” Vương Nhị Cẩu cười mắng, thằng con hắn có thể nói là sùng bái Văn Xuân Tương, sau khi gặp mấy vị phu tử trong thị trấn thì càng sùng bái hơn, nếu không phải Văn Xuân Tương tính tình lãnh đạm thì sợ là tú tài còn mặt dày xin ở lại nhà y.
“Phu tử, phu tử ơi.” Tú tài cầm dưa hấu, gọi mấy tiếng, sợ Văn Xuân Tương không có nhà.
Văn Xuân Tương đã chừng sáu mươi, các trưởng bối trong thôn cùng tuổi với Văn Xuân Tương vì thường xuyên lao động nên hay có bệnh tật, không lãng tai thì cũng khệnh khạng. Nhưng Văn Xuân Tương thì mắt chẳng mờ tai chẳng điếc, dáng người thẳng tắp, trông trẻ hơn người đồng trang lứa cả chục tuổi, nếu mà cạo râu thì nói y bốn tuổi cũng có người tin.
Theo thời gian, khí chất của Văn Xuân Tương trở nên trầm ổn hơn, nhìn qua giống như một lão gia giàu có ăn vận đơn giản xuất hành.
Tú tài nghĩ có lẽ mình gọi hơi nhỏ, bèn cầm dưa tiến lên hai bước, ngó qua cửa sổ, thấy Văn Xuân Tương đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, bên cạnh đặt một lư hương, ngồi ở nơi đó lẳng lặng xem sách.
Thật giống như là tiên nhân di thế độc lập vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi.
Tú tài sững sờ, không biết phải làm gì.
Văn Xuân Tương phát hiện bên ngoài có người đến, liền đứng dậy mở cửa, trông thấy bộ dáng ngây ngốc của tú tài, bèn hỏi, “Con đến thì cứ bảo một tiếng là được.”
Tú Tài hoàn hồn, mặt đầy vẻ xấu hổ, “Phu tử dạy phải ạ.” Nói rồi, tú tài nhanh chóng đặt dưa hấu lên bàn nhà Văn Xuân Tương, “Đây là dưa cha sai con mang tới, thời tiết nóng nực, phu tử ăn để giải nhiệt ạ.”
“Có lòng quá.” Văn Xuân Tương nhìn thoáng qua quả dưa, mỉm cười nói, “Cha con dạo này vẫn khỏe chứ?”
Tú tài tán gẫu chút chuyện nhà với Văn Xuân Tương rồi thức thời cáo từ.
Văn Xuân Tương cười cười, cắt dưa hấu ra, cầm một miếng lên ăn.
Ầy, hay là lúc trở về mình cũng trồng một ít dưa hấu nhỉ, mặc dù không bằng trái cây Tiên giới nhưng mà cũng có hương vị riêng.
“Con trai, con làm sao vậy?” Vương Nhị Cẩu thấy con trai mình mặt mũi đỏ bừng chạy về, còn tưởng cậu ta bị cảm nắng.
“Không có việc gì đâu cha, con chỉ hơi mệt thôi.”
“Ồ, hình như hôm qua con ngủ muộn, đi nghỉ thêm một lát đi.”
Tú tài chui vào chăn, tự nhéo mình một cái thiệt mạnh.
Cậu ta ngắm phu tử đến ngây ngẩn luôn sao? Thật quê quá mà!
Tuổi của phu tử đã đủ làm ông của mình rồi, nhất định là vì tối qua mình không ngủ ngon nên mới sinh ra cảm giác như thế.
Văn Xuân Tương không biết bộ dáng già nua của mình còn khiến một thanh niên chấn động phàm tâm, mấy ngày nay trong lòng y mơ hồ có cảm ứng, chắc là có thể trở về rồi.
Giờ Văn Xuân Tương sống ở nhân gian đã lâu, cho nên cũng biết phần nào về mấy chuyện vòng vo này. Đám người ở mộ địa sở dĩ dốc tâm cơ để đưa y đến đây là vì cớ gì, y cũng có thể đoán được chút ít.
Chẳng qua người khác nghĩ thế nào và y làm thế nào hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Ân tình này y sẽ nhận, chỉ là muốn báo đáp như thế nào là việc của y.
Mà cũng nhiều năm rồi chưa gặp tiểu hòa thượng, không biết giờ hắn thế nào nhỉ?
Tạ Chinh Hồng, à không, hiện tại là Thần Tú chứ, đương nhiên là sống vô cùng khoái hoạt.
Kim Bà La Hoa chẳng những dẫn hắn đi Phật hội ở khắp nơi mà còn dẫn hắn đi bái phỏng mấy vị Phật Tôn Bồ Tát suốt ngày ru rú trong nhà. Dần dà, trong không gian của Thần Tú đã nhét đủ các loại quà cáp, bét nhất cũng là Phật khí ngũ phẩm, xịn nhất thì là lục, thất phẩm. Nếu không phải vì băn khoăn tu vi hiện tại của Thần Tú thì chắc bọn họ còn tặng cả bán hậu thiên linh vật lợi hại hơn.
Trong thập nhị phẩm tiên khí, thập phẩm còn được gọi là hậu thiên linh vật, thập nhất, thập nhị phẩm thì là tiên thiên linh vật. Song tiên thiên linh vật đa phần đều có thần trí, hôm nay đã là đại năng một phương, không có chuyện nhận chủ tùy tiện. Bởi vậy trân quý nhất chính là hậu thiên linh vật.
“Tốt tốt, thanh danh của ngươi có vẻ lại nổi thêm rồi.” Kim Bà La Hoa hài lòng nhìn Thần Tú, “Đã có không ít hảo hữu ngầm hỏi thăm về ngươi, tuy nhiên đều bị ta lảng tránh hết.”
“Đa tạ tôn giả.” Thần Tú chân thành cảm ơn.
“Không cần khách khí, có thể nhìn ngươi trưởng thành cũng là một việc thú vị.” Kim Bà La Hoa không hề nói dối. Thực lực của Thần Tú tiến bộ với tốc độ kinh người. Hầu như lần Phật hội nào hắn cũng lĩnh hội được những điều nghe được, nhìn được, chẳng hề có trở ngại gì. Nếu bảo trước khi chuyển thế hắn không phải nhân vật cấp bậc Phật Tôn đỉnh phong thì Kim Bà La Hoa chắc chắn không tin.
Hiện tại tu vi của Thần Tú đã khoảng Đại La Kim Tiên tầng năm, ai mà ngờ được thiên tài Phật đạo này lại là tân nhân mới phi thăng chưa đến ngàn năm cơ chứ? Kim Bà La Hoa vốn dĩ chẳng mấy hứng thú với Tứ Phương Thiên Hội kia, nhưng hôm nay vì Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương nên hắn cũng muốn xem thử. Phải cho mấy Tiên Đế kia biết là Phật tu và Linh tu cũng có nhân tài, đừng có suốt ngày tìm kiếm Kiếm Tiên gì đó ở đẩu đâu nữa.
“À mà, đã nhiều năm trôi qua, đạo lữ của ngươi xuất quan chưa?” Kim Bà La Hoa hỏi. Nghe Linh Đế nói đạo lữ của Tạ Chinh Hồng là Linh tu, còn là một đóa hắc mẫu đơn thế gian biến hóa thành, hắn còn chưa được gặp mặt đây!
“Chưa ạ.” Tạ Chinh Hồng cười lắc đầu, “Chắc hẳn y vẫn đang cố gắng. Vẫn còn mấy trăm năm nữa mới đến Tứ Phương Thiên Hội, không vội.”
“Ta đoán là Linh Đế đã đưa y đến mộ địa.” Kim Bà La Hoa trầm tư một thoáng, nhìn về phía Tạ Chinh Hồng nói, “Ta không thích mấy Linh tu trong mộ địa cho lắm, nhưng không thể phủ nhận là lúc sinh thời, bất kỳ ai trong số họ cũng đều là huyền thoại, bản thể cực kỳ trân quý, hiện giờ chưa chắc có thể tìm được. Nếu đạo lữ ngươi có thể ở đó thêm một thời gian, hấp thụ thêm vài thứ thì tương lai sẽ rất có lợi cho y.”Tạ Chinh Hồng nghiêm túc gật đầu, “Tiền bối luôn rất cố gắng.”
“Ngươi gọi y là tiền bối?” Kim Bà La Hoa ngạc nhiên.
“Quen rồi ạ.” Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng giải thích, “Xưa kia khi mới gặp tiền bối, ta chỉ là một tiểu tu sĩ kỳ Kim Đan, còn y thì đã là đại năng kỳ Độ Kiếp. Về sau phật lý đạo pháp của tiểu tăng đa phần cũng là do tiền bối truyền thụ.”
“Các ngươi vừa là thầy vừa là bạn, cuối cùng lại thành đạo lữ, đúng là hay thật.” Kim Bà La Hoa hiểu ra quan hệ của hai người, “Mà ngươi nói y còn tinh thông Phật pháp, thú vị đấy, ta rất muốn được gặp.” Kim Bà La Hoa sống nhiều năm rồi mà rất hiếm khi thấy Linh tu tinh thông Phật pháp. Tuy Tạ Chinh Hồng và đạo lữ tình cảm sâu đậm nhưng cũng chưa đến mức tâng bốc đạo lữ mình. Nếu hắn nói Văn Xuân Tương tinh thông phật lý thì hẳn là có thực học.
“Tiền bối mà gặp được tôn giả thì nhất định cũng rất vui.” Tạ Chinh Hồng cười bảo.
Kim Bà La Hoa cũng cười, song nghĩ tới những Linh tu trong mộ địa, hắn bèn nhắc nhở, “Chỉ là đạo lữ của ngươi có lẽ sẽ phải chịu khổ một chút. Những Linh tu trong mộ địa khi còn sống đều nổi danh ở Tiên Giới, hồi ấy Linh tu sinh tồn gian nan, Linh tu sống sót được đều là kẻ tinh ranh, hơn nữa hiện giờ thần trí của các tàn hồn trong mộ địa lại không được rõ ràng, nếu đạo lữ ngươi tính tình mềm mỏng thì chỉ sợ sẽ bị bắt nạt. Nhưng chắc bọn họ cũng nể mặt Linh Đế, sẽ không làm khó quá mức đâu.”
Kim Bà La Hoa chưa từng gặp Văn Xuân Tương, chỉ nghe nói hoa mẫu đơn tượng trưng cho cát tường, là loài hoa của phú quý, nên liền tự động não bổ ra hình tượng một thanh niên xinh đẹp yếu ớt. Hơn nữa Tạ Chinh Hồng còn nói Văn Xuân Tương tinh thông phật lý, khiến hắn càng nhận định Văn Xuân Tương là người đơn thuần ôn hòa.
Dù sao thì kẻ tính tình hơi ngạo mạn độc ác chút thôi đều đến Ma giới gần hết rồi, Linh tu đến Tiên giới toàn là người thuần lương.
Nghe Kim Bà La Hoa nói vậy, Tạ Chinh Hồng thầm lấy làm buồn cười.
Lời này chớ để tiền bối nghe được, bằng không tiền bối phỏng chừng lại muốn hát mấy cái thứ linh tinh cho hắn nghe mất. Từ lần đầu tiên song tu Tạ Chinh Hồng hát 《Thập bát mô》 cho Văn Xuân Tương nghe, y không còn hát bài ấy lần nào nữa. Tuy nhiên các Linh tu ở Linh Tu thiên cung đều yêu ca múa nên đã dạy cho Văn Xuân Tương không ít thứ. Thế là Văn Xuân Tương liền có thêm trò mới để đầu độc Tạ Chinh Hồng.
“Tôn giả yên tâm.” Tạ Chinh Hồng cố nén cười, “Tiền bối sẽ không dễ dàng bị kẻ khác bắt nạt đâu.”
Dù đã phi thăng tẩy đi ma khí trên người thì Văn Xuân Tương vẫn là Ma Hoàng Văn Xuân Tương!
Tú tài ở trong nhà làm kiến thiết tâm lý rất lâu, khi mà cuối cùng cũng có dũng khi đi đến nhà Văn Xuân Tương lần nữa thì lại thấy cha mình trở về với khóe mắt đỏ ngầu.
Tú tài hoảng hốt, cha cậu ta chẳng dễ gì rơi nước mắt, ngay cả lúc ngã gãy chân phải nắn lại xương, ông cũng chẳng kêu đau lấy một tiếng, hôm nay là làm sao vậy?
“Con à, đi lấy đồ tang trong nhà ra đây.” Vương Nhị Cẩu lau nước mắt, vỗ vai tú tài bảo, “Phu tử con không có hậu nhân, chúng ta mặc đồ tang cho ông ấy.”
“……Cha, cha đang nói gì vậy?” Tú tài sững sờ.
“Trong lúc ngủ, phu tử con đã….. Đây là phúc khí, nghe nói lúc đi ông ấy còn tươi cười nữa.” Vương Nhị Cẩu nghẹn ngào, hồi trước hắn nghịch ngợm, không biết bị Văn Xuân Tương mắng bao nhiêu lần, trong bụng cũng thầm mắng y bấy nhiêu lần, bây giờ Văn Xuân Tương đi rồi, thật giống như năm ấy hắn tiễn cha mẹ đi vậy.
Tú tài hiểu ra ý của Vương Nhị Cẩu, vội vàng lao ra ngoài.
Phu tử của cậu nằm ở trên giường, tựa như đang ngủ, ngay sau đó sẽ tỉnh lại. Không ít người đã đứng đầy căn phòng của Văn Xuân Tương, đa phần là học trò của y, gương mặt ai cũng đượm vẻ bi thương.
Nếu Văn Xuân Tương mà thấy thì không chừng còn buồn cười.
Xưa nay chỉ có người khác sợ y thôi, thì ra nhân duyên của y tốt đến thế sao?
Tú tài khóc lóc một hồi, không có vẻ gì là đặc biệt giữa đám người, nhưng tâm tình ra sao thì chỉ có chính cậu biết.
Văn Xuân Tương đương nhiên là không biết, y đã lần nữa tỉnh lại trong thân thể của mình.
Không phải là một người, mà là một đóa hoa mẫu đơn.
Sau khi nhận thấy mình biến về bản thế, sắc mặt của y cực kỳ khó coi.
Mấy tên này đúng là được đằng chân lên đằng đầu, dám khiến y hiện ra nguyên hình hả?
Văn Xuân Tương còn chưa kịp hóa thành hình người thì quanh thân bỗng hiện ra vô số đốm sáng, những đốm sáng ấy lấp lóe trong không trung rồi tức khắc bay về phía y.
“Ngươi thông qua lịch lãm, tâm cảnh ắt hẳn đã nâng lên mấy bậc, nơi này dồi dào tiên khí, dưới chân còn có đất trồng, tu vi của ngươi sẽ mau chóng tăng mạnh!” Một giọng nói sâu xa vang lên.
“Đợi tu vi của ngươi ổn định là chúng ta có thể giao đồ cho ngươi.”
“Tuy chúng ta là tàn hồn nhưng bản thể vẫn còn. Nội đan, tu vi và cành lá của chúng ta đều được bảo tồn nguyên vẹn, chỉ cần chúng ta muốn là có thể tiến vào cơ thể ngươi, giúp ngươi hoàn thành lột xác.”
Văn Xuân Tương nghe mấy thanh âm này thi nhau lên tiếng, chẳng thốt ra nửa chữ nào.
Toàn bộ tâm trí y đều đặt vào dòng tiên khí đang dũng mãnh tràn vào cơ thể, mặt đất dưới chân khe khẽ chấn động, cùng với những đốm sáng lấp lánh chiếu rọi kia.
Những đốm sáng này chính là tiên khí ngưng kết thành, chẳng những hiếm có, mà bởi vì quanh năm ở trong mộ địa Linh tu mà chúng còn mang theo chút khí tức của đất, sau khi tiến vào cơ thể y, chúng nhanh chóng tràn ngập khắp nơi, hóa thành sức mạnh của Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu, những đốm sáng này trông có vẻ bình thường, nhưng khi tiến vào cơ thể, chúng sẽ vỡ ra thành tiên khí cuồn cuộn, quả thực không dễ chịu gì.Đến khi tu vi của Văn Xuân Tương ổn định ở Đại La Kim Tiên tầng ba, cảm giác khó chịu ấy mới dịu đi đôi chút.
“Đến lúc rồi.”
Một giọng nói vang lên.
Ầm!
Mặt đất bỗng nhiên nứt ra, trong mỗi khe nứt dường như có thứ gì đó đang lấp lóe.
“Có thể hấp thu được bao nhiêu, phải xem bản lĩnh của chính Văn Xuân Tương ngươi.”
Thanh âm ấy vừa dứt, nội đan, cành lá, thậm chí một ít trái cây trong khe nứt lập tức bay ra, xếp thành hình bán nguyệt lơ lửng bên trên Văn Xuân Tương, dường như đang cân nhắc xem có nên hạ xuống hay không.
“Lạ thật, sao lại không có phản ứng, chẳng lẽ là không thích hợp?”
Văn Xuân Tương khẽ đong đưa cành lá, trong không gian, viên khí vận hồng châu và viên châu bị tẩy đi ma khí đang đồng thời lấp lóe, nội đan và cành lá như bị hấp dẫn, lập tức bay vào cơ thể y.
Một viên nội đan to bằng ngón cái tiến vào trong rễ cây hắc mẫu đơn, một màu sắc tựa bạch ngọc hiện lên, rồi lan ra từng vòng như sóng gợn, theo rễ cây chảy vào trong cành lá của Văn Xuân Tương.
Trên cánh hoa màu đen tức thì tràn ngập những đường cong màu trắng, trông có vẻ lộn xộn song thực tế lại tuân theo quy luật. Chỉ nhìn liền thấy kỳ diệu vô cùng.
Tạo vật vốn thiên thành, dù là Nhân tộc hay linh thực, bọn họ đều là thành phẩm mà đất trời tạo nên, tỷ như con người không thể nào biến thành hoa, ranh giới về giống loài là không thể vượt qua. Những Linh tu này muốn giúp Văn Xuân Tương thoát thai hoán cốt, từ mẫu đơn thế gian biến thành thiên tài địa bảo không thua kém bất cứ linh thực nào, đau đớn phải nếm trải đương nhiên cũng không ở mức độ bình thường.
Ngoài mộ địa liên tiếp vang lên tiếng nổ inh tai.
Tiên giới không có ngày đêm, không có mưa gió sương tuyết, thế mà giờ một luồng hắc khí lại đang hội tụ, cuồn cuộn xoay chuyển quanh mộ địa.
Từ lúc Văn Xuân Tương tỉnh lại, Linh Đế đã chờ bên ngoài mộ địa, phẩm chất của Linh Đế đã đủ cao, nội đan và cành lá mà tiến vào cơ thể y thì chỉ gây bài xích, các đệ tử khác trong Linh Tu thiên cung cũng vậy. Nhưng Văn Xuân Tương thì khác, y không phải chịu nhiều hạn chế đến thế.
Linh Đế không ngờ hành động nghịch thiên này lại gây ra chấn động, cũng không ngờ chấn động lại kinh người như thế!
Văn Xuân Tương rốt cuộc đã dung hợp bao nhiêu thứ mới gây ra động tĩnh lớn đến nhường này?
Linh Đế phất tay áo thi triển thuật pháp, tận lực che giấu chấn động này.
May mà tầng trời này chỉ có Linh tu và Yêu tu sinh sống, Linh Tu thiên cung bọn họ lại là thế lực lớn, bình thường Yêu tu không dám tới gần. Nếu mà là tầng khác thì e đã rước tới không ít kẻ lân la thăm dò.
Ngay khi Linh Đế chuẩn bị phá tan hắc khí này thì hắc khí lại tự biến mất tăm hơi.
“AAAAAA ——!”
Dù Văn Xuân Tương tự nhận mình mạnh mẽ nhưng giờ phút này y cũng phải thống khổ kêu la.
Còn đau hơn cả xưa kia y bị ma khí nhuộm đen cơ thể, trong người dường như có vô số đạo thần quang đang xỏ xuyên, không dung hợp mà nhau mà thậm chí còn đối chọi.
“…… Không xong rồi, sao lại chui hết vào cơ thể y thế này?”
“Làm sao ta biết được? Đáng lý y dung hợp một hai loại rồi xong chuyện, sao chúng ta chẳng thấy gì cả?”
“Mau nhìn cơ thể y kìa!”
Ở nơi Văn Xuân Tương nhìn không tới, thân thể y cũng bắt đầu biến hóa.
Cành lá của y không ngừng sinh trưởng, không ngừng to ra, hương hoa tràn ngập cả mộ địa, chung quanh thoang thoảng một mùi thơm ngọt ngào.
Trong thân thể dường như có thứ gì đó muốn chui ra.
Đau đau đau!
Văn Xuân Tương không thể hóa ra hình người, cành lá rủ xuống đất, thậm chí còn có dấu hiệu héo úa.
“Sao nội đan của ta không thu lại được?”
“Cành lá của ta cũng vậy.”
“Linh Thành đâu? Y ở nơi nào?”
Văn Xuân Tương đau đến độ kêu không ra tiếng, y nhớ tới lúc trước đồng quy vu tận với Quý Hiết, bị thiên lôi đánh hôi phi yên diệt, nếu có thể, y thà bị thiên lôi đánh trăm lần ngàn lần cũng không muốn chịu đựng đau đớn nhường này.
“Tiền bối……”
Nụ cười của Tạ Chinh Hồng chợt hiện lên trong đầu Văn Xuân Tương.
Có gương mặt lẳng lặng cười nhìn y, cũng có bộ dáng Thần Tú tiểu đồng nho nhỏ đáng yêu, cả khi mà rõ ràng rất giận nhưng vẫn cố giữ nụ cười……
Y còn chưa được nhìn thấy tiểu hòa thượng của y nữa.
Y vất vả lắm mới giành được đến tay, tốn biết bao nhiêu công sức để buộc chặt hắn vào bên cạnh mình, sao y có thể chịu thua được chứ?
Sao có thể bại bởi những Linh tu đã chết từ tám đời này được?
Có gì đó chui ra từ trong cơ thể.
Hồng châu và ma châu trong không gian lập tức biến mất.
“Mau nhìn kìa, rễ cây của y!”
Chỉ thấy bên phải đóa mẫu đơn khổng lồ kia, bỗng mọc ra một viên nhỏ màu trắng.
Viên nhỏ kia tức tốc sinh trưởng, biến thành một nụ hoa.
Nụ hoa màu trắng.
Trong nụ hoa, hồng châu và hắc châu khẽ lấp lóe rồi lại nhanh chóng biến mất, nụ hoa trắng từ từ hé nở, hình dáng giống hệt đóa mẫu đơn đen kia.
Hình hài mẫu đơn liền đài ấy chỉ duy trì trong chớp mắt, ngay sau đó Văn Xuân Tương đã hóa thành hình người nằm trên mặt đất.
Trên người y mặc một bộ pháp bào âm dương đen trắng giao xen.
Khoan đã!
Đừng bảo là bọn họ phí nhiều công sức như vậy, gây ra động tĩnh lớn như vậy, mà Văn Xuân Tương chỉ mọc ra một đóa hoa thôi nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất