Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 122

Trước Sau
Chu Trường Dung không nói còn đỡ, nói xong, Sư Vô Cữu càng khóc dữ dội hơn.

Ý là nói gì? Ý là nói hắn phải khóc sớm hơn một chút có phải không?

Khốn kiếp.

Có biết lúc trước hắn đau lòng cỡ nào không, có biết phải chạy đến biết bao nhiêu chỗ, dùng biết bao nhiêu thời gian, cuối cùng mới quyết định nằm vào quan tài tối tăm không thấy ánh mặt trời cùng với Chu Trường Dung không?

Sư Vô Cữu nào có bao giờ chịu nhiều khổ sở đến vậy chứ?

Nhưng Chu Trường Dung chết, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm cũng đã làm hắn ăn hết khổ của cả đời người cộng lại luôn rồi.

Vừa nãy, hắn một hơi mơ thấy hết lai lịch của mình, bây giờ là thời khắc yếu đuối nhất. Cố tình Chu Trường Dung lại tỉnh vào lúc này, còn nói như vậy nữa.

Tất cả bất an, mê man, đau lòng Sư Vô Cữu tích lũy từ trước đến giờ lập tức bùng nổ.

“Đáng đời đau chết.” Sư Vô Cữu tức giận đánh Chu Trường Dung một phát nhẹ.

Lúc trước chết sao không nghĩ tới đau?

Ở bên trong hoàn cảnh chật hẹp, Sư Vô Cữu sử dụng rất ít lực.

Chỉ là bây giờ Sư Vô Cữu đã đến tu vi chuẩn thánh, Chu Trường Dung bị đánh một phát như thế thì thật sự không thể tránh khỏi một trận đau nhức.

“Đau… đau lắm sao?” Sư Vô Cữu thấy Chu Trường Dung cau mày, quên mất khóc, vội vàng hỏi.

“Đau lắm.” Chu Trường Dung cố ý ra vẻ đau nhe răng trợn mắt, “Sư Vô Cữu, ta mới khôi phục hình người, ngươi đánh ta một phát, ta thiếu chút nữa sắp tiêu tan.”

Nếu chỉ bởi vì vậy mà hắn phải tu hành lại từ đầu thật thì không biết buồn cười cỡ nào!

“Ngươi lại gạt ta!” Sư Vô Cữu nhìn kĩ rồi, ánh mắt nhóc lừa đảo vẫn còn đang nhìn về phía hắn đây này, rõ ràng hắn không có đau đến thế.

“Là lỗi của ta, sai lầm của ta. Để ta lau nước mắt cho ngươi nào.” Chu Trường Dung ngốc nghếch dùng tay chậm rãi lau nước mắt cho Sư Vô Cữu.

Đây là lần đầu tiên hắn làm một việc như vậy.

Trước đây Sư Vô Cữu chưa bao giờ khóc, đừng nói khóc, dù có là ăn thiệt một tí thì hắn cũng phải báo thù tại chỗ, nào có giống như bây giờ?

Hắn chết, Sư Vô Cữu phải làm thế nào để tránh khỏi sự đuổi bắt của những người kia, làm thế nào để tìm một chỗ chôn hắn, rồi lại phải dùng tâm tình thế nào để lựa chọn cùng mình chôn dưới lòng đất?

Chu Trường Dung hơi chột dạ ảo não.

Nếu như không có hắn, chắc chắn Sư Vô Cữu có thể sống rất tự do tùy ý. Trời đất bao la, muốn đi đâu mà không đi được?

Từ khi quen biết hắn, hầu như chưa bao giờ Sư Vô Cữu được trãi nghiệm cuộc sống nhàn nhã tự do. Mà đến khi hắn chết, không cần nghĩ cũng biết cuộc sống của Sư Vô Cữu gian nan cỡ nào.

Sư Vô Cữu dứt khoát chui đầu vào trong lồng ngực Chu Trường Dung, khóc một hơi cho sảng khoái.

“Bản tọa cảnh báo ngươi, đây là lần duy nhất ta khóc, khóc xong ngươi phải quên hết cho ta, nếu không ta sẽ gϊếŧ ngươi.”

Sư Vô Cữu vừa khóc vừa uy hiếp.

Chắc hẳn dưới hoàn cảnh như vầy, cảnh tượng như vầy là có thể khiến hắn không thể nhìn rõ được mặt của mình.

Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc đau lòng mà thôi.

Những ký ức trong đầu Sư Vô Cữu, ngoại trừ ký ức của Sư Hoàn Chân, còn lại tất cả đều là khi ở cùng với Chu Trường Dung.

Từ lúc Sư Vô Cữu sinh ra tới nay, đây cũng lần đầu tiên để lộ một phần yếu đuối của mình.

Chu Trường Dung nghe Sư Vô Cữu hăng hái uy hiếp, trên mặt lại nở nụ cười.

Sư Vô Cữu vẫn còn khí thế như thế, xem ra thật sự không có vấn đề gì, chỉ là trước đó hắn dồn nén bản thân quá nhiều, cho nên bây giờ mới một hơi bạo phát ra mà thôi.

Chu Trường Dung ôm chặt hắn vào lòng.

“Đương nhiên, ta không nghe thấy gì hết.”

Sau này, ta sẽ không để ngươi phải khóc nữa.

Tầng trời Hồng Trần, Tiên Giới.



Một nơi nào đó trong động phủ.

Hai bên trái phải là hai thanh niên có dung mạo tương tự nhau, thế nhưng khí chất lúc luyện đan lại hoàn toàn khác biệt.

Thủ pháp luyện đan của thanh niên bên trái rất nhã nhặn, bên trong lò luyện đan đã xuất hiện hình dạng ban đầu của đan dược. Mà thủ pháp luyện đan của thanh niên bên phải lại rất quỷ quyệt, mặc dù trong lò luyện đan không xuất hiện đan dược, nhưng nước thuốc đã gần bước tới xu thế hoàn mỹ, chỉ đợi đan thành là có thể một lần thu đan.

Hai người đều đang luyện chế đến thời khắc quyết định.

Trong động phủ cũng bắt đầu tràn ngập từng đợt mùi thuốc, hấp dẫn vô số tiên nhân bốn phía.

“Hai anh em Ứng thị đang đấu pháp luyện đan nữa à.”

“Hítt… Mùi thơm này từa tựa Thiên Quế Đan.”

“Biết luôn, đó chẳng phải Thiên Quế Đan là đan dược vừa có thể bảo trì thanh xuân vừa có thể củng cố tu vi mà nhóm các nữ tu sĩ tranh giành nhau kia sao?”

“Nếu ta nhớ không lầm, Hàn Cung Lãnh Quế mà Thiên Quế Đan cần đã được xem như tuyệt tích rồi.”

“Đó là do ngươi kiến thức hạn hẹp, anh em Ứng thị là luyện đan sư lợi hại nhất khu vực này, bọn họ muốn có Hàn Cung Lãnh Quế chẳng phải quá dễ dàng sao? Chắc chắn là của đám nữ tu tự nguyện dâng nguyên liệu cầu xin bọn họ luyện cho đây mà.”

“Không biết lần này có thể thành đan mấy phẩm? Mùi đan tiên lần trước hai anh em bọn họ luyện chế ra phiêu dạt vạn dặm, thậm chí còn kinh động đến khu vực bản địa tiên tôn, quả nhiên cực kỳ vinh quang.”

“Hầy, hi vọng lần này ta cũng có thể góp đủ nguyên liệu, xin bọn họ ra tay luyện chế giúp ta.”

Đừng tưởng tin tức cửu thiên thập giới truyền lưu rộng rãi nhất bây giờ là Chu Trường Dung và Sổ Sinh Tử của hắn, đối với các tiên nhân bình thường mà nói, đại đạo thánh binh cách bọn họ quá xa. Đừng nói bọn họ không có thực lực tranh đoạt, dù bánh có nhân rớt từ trên trời xuống bị bọn họ gặp phải, bọn họ cũng không dám lấy.

Vẫn nên cố gắng tu luyện, tích góp nguyên liệu luyện chế đan dược hoặc binh khí gì đó đi, phải từng bước từng bước leo lên cao mới là đúng đắn.

Đối với bọn họ mà nói, tin tức về đại đạo thánh binh còn không quan trọng bằng đan dược của hai anh em Ứng thị!

Cặp anh em Ứng Trúc Xuân, Ứng Ngọc Xuân này, có thể nói là luyện đan sư trẻ tuổi nổi tiếng nhất tầng trời Hồng Trần.

Đặc biệt là Ứng Trúc Xuân đột nhiên xuất hiện kia.

Ứng Ngọc Xuân phi thăng từ sớm, đã có danh tiếng sẵn, mà Ứng Trúc Xuân lại chỉ mới phi thăng không lâu, nghe đâu vào mấy năm trước hai anh em mới thành công gặp mặt nhau. Mà Ứng Trúc Xuân cũng thể hiện thiên phú luyện đan cực kỳ lợi hại. Anh em hai người đều là luyện đan sư giỏi, điều này làm rất nhiều người khiếp sợ, vì thế mà tên tuổi hai người cũng lập tức trở nên lan xa.

Ở tiên giới, Luyện Đan Sư có thể phi thăng không phải là nhân vật lợi hại sao? Tuy Ứng Ngọc Xuân xuất sắc nhưng cũng không xuất sắc đến nỗi trấn áp quần hùng. Bây giờ lại xuất hiện thêm một anh em đến giúp đỡ, danh tiếng của bọn họ mới bay cao bay xa.

Tại tiên giới, tiên nhân càng nổi tiếng, thông thường sẽ càng có nhiều tài nguyên, người muốn đến làm quen với ngươi ngày càng nhiều, vô hình trung rất nhiều chuyện sẽ trở nên rất dễ dàng. Nếu chỉ là một tiểu tiên vô danh, dù ngươi dùng pháp bảo trao đổi với người ta, chưa chắc người ta đã tin ngươi.

Nghĩ tới đó, rất nhiều người bắt đầu cảm thấy giận bản thân.

Lúc trước bọn họ ở nhân gian giới cũng đâu có thiếu anh em, nhưng đáng tiếc không một ai thành công, hiện giờ chỉ sợ luân hồi cũng không biết qua bao lâu mới được gặp nhau.

Đan thành, thu đan!

Hai anh em Ứng Ngọc Xuân và Ứng Trúc Xuân lần lượt trước sau ra tay, thu hồi Thiên Quế Đan đã được luyện chế thành công trong lò đan.

Hai người đều thành công mười tám viên đan.

Chỉ là trong số đan dược của Ứng Ngọc Xuân ít hơn Ứng Trúc Xuân một viên đan dược cửu phẩm, cho nên lần thi này, Ứng Trúc Xuân thắng.

Ứng Ngọc Xuân thua tỷ thí cũng không giận, trái lại khá kích động nhìn huynh trưởng nhà mình, “Thủ pháp và chiêu thức luyện đan của huynh thật sự rất hiếm thấy. Chúng ta thường sẽ đợi đến khi đan dược hình thành hình dáng ban đầu rồi mới loại bỏ tạp chất để tăng cao cấp bậc, thế mà huynh lại loại bỏ tạp chất trước rồi mới thành đan. Sau khi thay đổi trình tự, nước thuốc vẫn có thể thuận lợi hình thành, rất rất lợi hại.”

Người ngoài nghề xem trò vui người trong nghề xem cách thức.

Đừng tưởng chỉ là thay đổi một trình tự nhưng trên thực tế đó lại là thay đổi cả một lý luận luyện đan.

Nếu nước thuốc quá tinh khiết thì sẽ không thể thành công trở thành đan dược, bởi vậy muốn nắm rõ chừng mực như thế nào là do bản thân luyện đan sư.

Đừng nói là thủ pháp khác biệt, đan dược khác biệt, dù có luyện cùng một loại đan được thì cũng sẽ bởi vì sức nóng không đều mà dẫn đến liều lượng phân chia khác biệt. Bởi vậy, mặc cho có rất nhiều luyện đan sư từng thử thay đổi bước cuối cùng, nhưng thông thường kết quả đều sẽ là đan dược không thể thành công thành hình mà bị hủy hoại trong một ngày.

“Trong đó phải dùng một số công thức biến đổi hàm số lượng.” Ứng Trúc Xuân hơi trầm ngâm một lát rồi nói, “Phần nguyên lý này ta không biết phải nói như thế nào với đệ, chỉ là trước đây chủ nhân nhà ta cho ta một công thức, bảo ta tổng hợp tìm kiếm số liệu. Chỉ cần đủ dữ liệu, muốn tìm được liều lượng chính xác nhất không hề khó.”

Lúc trước Chu Trường Dung nói “Điểm tiệm cận vô hạn là chính xác nhất”, rồi nhắc tới số pi gì gì đó nữa, Ứng Trúc Xuân thật sự nhớ không nổi, cuối cùng chỉ nhớ được mỗi một công thức.

Tỷ như nhiệt độ đan hỏa bao nhiêu, lò luyện đan rộng bao nhiêu, thời gian dài bao lâu, nước thuốc nặng cỡ nào, rồi mười mấy đại lượng khác nữa, cực kỳ rối rắm, lúc mới bắt đầu Ứng Trúc Xuân bị dằn vặt đến mức chết đi sống lại, thiếu chút nữa lầm tưởng bản thân không biết luyện đan, cũng may cuối cùng vẫn chịu đựng nổi, sau đó mới phát hiện công thức chủ nhân đưa thực sự vô cùng ảo diệu.

Trước đây luyện đan sư luyện đan thường chỉ dựa vào loại cảm giác huyền diệu khó hiểu, quá chủ quan, lúc giảng giải với đồ đệ cũng thường không biết nên biểu đạt thế nào, bởi vậy dẫn đến rất nhiều kinh nghiệm xuất sắc bị thất truyền. Dựa theo phương pháp của Chu Trường Dung, tuy không thể hoàn toàn ngộ ra hết những kiến thức kia nhưng cũng có biết đến bảy tám phần.



Đó đã có thể xem là tiến bộ rất lớn rồi.

“Mấy cái huynh nói đệ không hiểu lắm.” Ứng Ngọc Xuân nói rất thản nhiên, “Nhưng mà Khúc Hà tiên tôn tổ chức pháp hội, cố ý gửi thiếp mời hai anh em ta đi, nếu huynh có thể bộc lộ một phần nhỏ tài năng trong pháp hội, ngày sau chúng ta muốn tìm mấy nguyên liệu luyện đan hiếm thấy cũng càng thêm dễ dàng.”

“Ta không thể tham gia mấy pháp hội đó được.” Ứng Trúc Xuân lắc đầu một cái, “Đệ đi đi, còn ta, vẫn mượn cớ cũ, nói ta không biết nói chuyện, không thích ra ngoài.”

Trong tiên giới có rất nhiều người dính tật xấu, cũng không thiếu người như Ứng Trúc Xuân. Tất cả mọi lời mời Ứng Trúc Xuân đều không đi, không chỉ riêng Khúc Hà tiên tôn, bởi vậy cũng không đến nỗi bị người ghét.

“Được, vậy đệ đi rồi về liền.” Ứng Ngọc Xuân không hỏi nhiều.

Từ khi mới nhìn thấy huynh trưởng, Ứng Ngọc Xuân đã vô cùng kinh ngạc, tuy hắn cũng đã từng ảo tưởng sẽ được gặp lại huynh trưởng trên tiên giới, nhưng hắn cũng biết suy nghĩ đó vô căn cứ cỡ nào. Tấm tính huynh trưởng trước thật sự không được vững chắc bao nhiêu, nhưng bây giờ gặp lại huynh trưởng đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Huynh trưởng không còn thích tranh quyền đoạt lợi với người khác, cũng không còn thích làm trò náo động, thậm chí cũng không còn dáng vẻ hận đời hận người trước kia, trái lại toàn tâm toàn ý lao đầu vào luyện đan.

Nếu không phải Ứng Ngọc Xuân rất hiểu biết huynh trưởng nhà mình cũng đã thiếu chút nữa tưởng rằng huynh trưởng bị đoạt xác.

Huynh trưởng thay đổi đến thế, chỉ sợ cũng đã trải qua rất nhiều việc không muốn người biết.

Ứng Ngọc Xuân tin, thời gian qua lâu, đến khi huynh trưởng muốn nói thì sẽ nói ra thôi.

Vào đúng lúc đó, Ứng Trúc Xuân đột nhiên cảm thấy tinh thần dị động.

Hắn cảm ứng được Chu Trường Dung!

Ứng Trúc Xuân xém đá văng lò luyện đan của mình, nét vui mừng hằn rõ trên mặt.

Chủ nhân tỉnh rồi!

Tỉnh rồi!

“Đệ đệ, ta có việc gấp, đi trước một chuyến, đệ đừng tìm ta, cứ nói với bên ngoài là ta đang bế quan.” Ứng Trúc Xuân rất vui, thật sự không muốn ở lại thêm một khắc nào.

Hắn và đệ đệ đã giải quyết nhân quả ngày xưa, ở cùng nhau nhiều năm như vậy cũng đã đủ rồi.

Ứng Trúc Xuân và Ứng Ngọc Xuân, dù sao cũng là hai người.

Bọn họ bây giờ đã thực hiện lý tưởng năm đó, trở thành bộ đôi anh em luyện đan sư nổi tiếng nhất tầng trời Hồng Trần, nhiêu đó đã đủ.

Cần gì phải kéo Ứng Ngọc Xuân vào thêm nữa?

“Huynh trưởng…” Ứng Ngọc Xuân nghĩ mãi không ra, rất muốn hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy vẻ vui sướng không thể che giấu nổi trên mặt Ứng Trúc Xuân, đột nhiên Ứng Ngọc Xuân không muốn nói gì nữa.

Bọn họ đã lớn rồi.

Có cuộc sống riêng của mỗi người.

Huynh trưởng đã không còn là huynh trưởng như trước đây, huynh ấy phân rõ được tốt xấu, phân rõ được nặng nhẹ.

Nếu huynh muốn rời đi, vậy tại sao mình phải ngăn cản?

“Huynh trưởng, mong cẩn thận.” Ứng Ngọc Xuân mỉm cười, “Nếu có thời gian, huynh trưởng có thể dẫn bạn của mình đến đây làm khách, cũng cho đệ được gặp gỡ.”

Ứng Trúc Xuân nhìn về phía em trai nhà mình, khẽ gật đầu, “Chờ mọi việc kết thúc, đệ sẽ được gặp.”

Thời điểm đó, hi vọng em trai đừng kinh ngạc quá nha.

Nghĩ tới đây, Ứng Trúc Xuân không khỏi nở nụ cười.

Ôi chà, không biết đến lúc đó, đứa em luôn thận trọng bình tĩnh từ trước đến giờ của mình sẽ có biểu cảm thế nào đây?

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Trường Dung: Lần sau sẽ không để ngươi khóc như vậy nữa.

Sư Vô Cữu: Thật sao?

Tác giả: Vừa nghe đã thấy xạo sự, đợi hai bây làm cái đó…

Sư Vô Cữu: Cái đó gì?

Chu Trường Dung: Đừng có dạy hư trẻ nhỏ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau