Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 13

Trước Sau
Chương 13:

Ứng Trúc Xuân chỉ còn sống được hai tháng, cứ tùy hắn chơi đùa, cuối cùng đợi hắn cũng chỉ là cái chết mà thôi, chết rồi thì đi làm Quỷ Tinh Cửu Mệnh của hắn.

Bởi vậy, Chu Trường Dung mới tay nắm tay dạy Ứng Trúc Xuân làm cách nào để mượn đao gϊếŧ người, làm thế nào để ngư ông đắc lợi trở về.

Tìm được Quỷ Tinh Cửu Mệnh đầu tiên, quỷ hầu quỷ binh trên trang đầu của Sổ Sinh Tử đã có thủ lĩnh đứng đầu. Điều này cũng mang ý nghĩa Chu Trường Dung đã chân chính có bản lĩnh bảo vệ bản thân, làm việc gì cũng có thể ngạo mạn hơn một chút.

Tuy rằng Chu Trường Dung đối với cách đối nhân xử thế của Sư Vô Cữu rất là xem thường, nhưng mà nói thật một câu, trên đời này có ai là không muốn làm việc tùy ý giống như Sư Vô Cữu chứ? Nếu như trên đời có loại người như Chu Trường Dung vì bảo mệnh mới kìm nén cá tính của bản thân, thì cũng có loại người như Sư Vô Cữu vì muốn bản thân thoải mái mà không để ý đến nguy hiểm tính mạng của chính mình.

Nhìn từ phương diện này, bọn họ là hai loại người khác nhau hoàn toàn.

Nhưng trên thực tế, cũng vì cá tính bất đồng, mà họ mới dễ dàng bị hấp dẫn lẫn nhau.

Bận rộn trước sau, Chu Trường Dung ở Đảo Đông Ba gần hai ngày mới xong việc. Trước khi đi, còn cố ý để tỷ muội tam bào thai ở lại hầu hạ Sư Vô Cữu, phòng ngừa Sư Vô Cữu làm loạn.

Ba tỷ muội này không những trung thành tuyệt đối mà đối với người đẹp cũng đặc biệt rộng lượng, dù cho Sư Vô Cữu có làm khó dễ các nàng như thế nào, các nàng cũng có biện pháp ứng phó. Nghĩ như vậy, Chu Trường Dung mới có thể yên tâm đi tìm Ứng Trúc Xuân.

Nhưng mà đợi đến khi Chu Trường Dung bước vào viện tử, mới nhận ra mình đúng là coi thường Sư Vô Cữu.

Ba thứ đồ lòe loẹt trước mắt hắn này, là cái gì vậy?

"Tỷ tỷ, chỗ lông này tỷ gắn chưa đúng, để muội giúp tỷ chỉnh lại cho."

"Tiểu Lan, công tử nói không thích lông quạ đen, muội đừng gắn màu đen."

"Tỷ, cái đuôi của muội hình như không linh hoạt cho lắm, công tử thật sự thích đuôi mèo sao?"

Ba tỷ muội líu ra líu ríu, giúp nhau hóa trang, trên mặt đầy vẻ hưng phấn và kích động, giống như là đang làm chuyện gì đó rất vĩ đại.

-- nói trắng ra thì ăn mặc dị hợm như vậy chỉ là để chọc cười Sư Vô Cữu, vô cùng vĩ đại.

Sắc mặt Chu Trường Dung tối sầm lại nhìn bằng mắt trần cũng có thể thấy.

Dầu gì hắn cũng là chủ nhân của các nàng, vậy mà bây giờ đứng ở cửa viện tử lâu như vậy rồi, mà các nàng liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không thèm?

Hắn chỉ đi có hai ngày, chứ có phải hai năm đâu!

"Khụ khụ khụ." Lúc Chu Trường Dung cực kỳ không vui lại bắt đầu ho khan.

Khụ mấy cái như vậy, cuối cùng cũng coi như đã hấp dẫn được sự chú ý của ba tỷ muội.

"Là chủ nhân!"

"Chủ nhân đã trở lại."

"Trở về thật nhanh."

... Không biết tại sao, trong lòng Chu Trường Dung lại nhàn nhạt sinh ra một chút cảm giác thất vọng.

"Vì sao các ngươi lại ăn mặc như vậy?" Chu Trường Dung khoanh tay, ánh mắt như đao, nhìn giống như giáo viên chủ nhiệm kiếp trước nhìn thấy học sinh trước kỳ thi tốt nghiệp trung học mà còn thức khuya cày game, làm cho người ta có chút sợ hãi.

Mà ba tỷ muội sớm đã biết Chu Trường Dung hay bao che khuyết điểm, đối với hắn cũng không cảm thấy sợ sệt. Trước câu hỏi của Chu Trường Dung, các nàng vẫn có thể tươi cười vui vẻ, như hiến vật quý, đem tất cả mọi chuyện dù bé như hạt đậu cũng nói ra.

"Sư công tử nói hắn không vui, vì vậy chúng ta muốn làm cho hắn vui."

Lúc trước hắn gọn gàng lưu loát đi mất, Sư Vô Cữu chắc chắn sẽ không vui, cho nên mới muốn dằn vặt người khác một chút.

"Công tử chau mày, ta cảm thấy lòng ta cũng tan nát theo, mà, ta đã sớm chết rồi, làm gì có tâm để nát chứ."

"Ha ha ha, tỷ tỷ vừa nói xong câu không có tâm để nát, Sư công tử ngay lập tức liền nở nụ cười, cười vô cùng dễ nhìn."

-- Chu Trường Dung nhớ tới gu chuyện cười của Sư Vô Cữu, rất là lý giải.

"Đúng đúng đúng, từ xưa tới nay ta chưa từng gặp qua người nào cười lên đẹp như vậy, vì vậy chúng ta phải cố gắng làm cho công tử cười nhiều hơn nữa."

"Lúc trước tỷ tỷ bưng trà cho công tử, trên tóc không cẩn thận dính một cái lông chim, Sư công tử cười ngây thơ vô cùng."

Ngây thơ?



Hắn chỉ là bị phong ấn 70 ngàn năm, có thể so với cục đá thành tinh, còn có vụ ngây thơ?

Nhưng mà Chu Trường Dung nghĩ tới tính cách của Sư Vô Cữu, ngược lại cảm thấy từ này miêu tả vô cùng chính xác.

Sau khi ba tỷ muội nói xong, Chu Trường Dung liền hiểu.

Các nàng phát hiện Sư Vô Cữu dễ cười, vì muốn làm cho Sư Vô Cữu cười, bọn họ liền tự động biến thành bộ dáng lòe loẹt dị hợm giúp hắn vui vẻ.

Chu Trường Dung tâm tình phức tạp.

Hắn từ nhỏ đã không thích cười.

Dù là ai cũng sẽ không thích một người bệnh tật âm u, lúc nào cũng có tử khí quấn quanh.

Cho dù Chu Trường Dung kỳ thực rất ít khi chủ động ra tay, thậm chí còn giúp người khác giải quyết vấn đề, nhưng mà dường như chuyện như vậy là trời sinh, chú định hắn không thể nào hòa nhập với mọi người xung quanh.

Mà Sư Vô Cữu lại có thể làm cho người khác yêu thích mình dễ như ăn cháo.

"Các ngươi có từng nghĩ tới, Sư Vô Cữu vốn dĩ không hề đem bọn ngươi đặt vào trong mắt?" Chu Trường Dung không nhịn được hỏi nhiều một câu.

Dù gì cũng là thủ hạ của hắn, sao từng tên từng tên đều đối Sư Vô Cữu còn tốt hơn đối với hắn?

"Sư công tử là người tốt."

"Đúng vậy, chủ nhân. Bởi vì trên sân có không ít đá vụn, lúc trước ta đi trên sân không cẩn thận xém chút nữa ngã sấp mặt, Sư công tử liền ra tay. Người xem, ở trong sân bây giờ sạch sành sanh, một chút bụi tro cũng không có."

"Lúc trước ta không biết nên làm gì, chỉ có thể châm trà cho Sư công tử. Trong một canh giờ ta châm trà mười mấy lần, Sư công tử đều uống hết."

"Sư công tử ngoài miệng đúng là có chút kiêu ngạo. Nhưng mà với nhân vật thần tiên như Sư công tử, kiêu ngạo là rất bình thường luôn, đổi lại là ta, ta cũng kiêu ngạo đến tận trời!"

Chu Trường Dung tâm tình phức tạp hơn.

Hắn chỉ nói có một câu mà thôi, ba tỷ muội này còn muốn phản bác bao nhiêu câu nữa đây?

"Các ngươi trước tiên trở lại Sổ Sinh Tử nghỉ ngơi đi." Chu Trường Dung trực tiếp ra lệnh, sau khi nói xong cảm thấy khẩu khí của mình có chút lạnh, vì vậy bồi thêm một câu, "Ta có chuyện cần thương lượng với Sư tiền bối."

Ba tỷ muội liếc mắt nhìn nhau một cái, biết đại sự của chủ nhân quan trọng, không thể làm gì khác đành lưu luyến trở về Sổ Sinh Tử .

Chỉ cần Sư công tử còn ở, các nàng vẫn có thể trở ra hầu hạ Sư công tử làm cho hắn vui vẻ.

Chu Trường Dung đưa tay nặn nặn mi tâm, ổn định tâm tình.

Hắn và ba tỷ muội nói chuyện cũng không tránh né Sư Vô Cữu, Sư Vô Cữu đương nhiên đã nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ từ đầu đến đuôi.

"Bản tọa sống nhiều năm như vậy, người dám vô lễ với bản tọa, ngươi là người đầu tiên." Sư Vô Cữu nhìn Chu Trường Dung khí định thần nhàn nói.

"Các nàng chỉ là ba cô hồn dã quỷ, Sư tiền bối không cần phải phí sức như thế." Chu Trường Dung ăn miếng trả miếng, nói không chừng Sư Vô Cữu cố ý làm chút chuyện tốt như vậy là để ba tỷ muội một mực hướng về hắn.

Tuy rằng sâu trong nội tâm, Chu Trường Dung không cho là Sư Vô Cữu có thể thông minh như vậy.

Càng không cần phải như thế.

"Bản tọa không thèm nhọc lòng." Sư Vô Cữu nghe được trong giọng nói của Chu Trường Dung có ẩn giấu một tia ước ao sâu sắc, nội tâm càng thêm sảng khoái, "Trên thế giới này không có bất kỳ sinh linh nào có thể nhịn được muốn lấy lòng bản tọa, đương nhiên cũng không có bất luận người nào có thể không thích ta. Bản tọa thấy ngươi coi như có chút tự chủ, nhưng mà phỏng chừng không bao lâu nữa, đối với bản tọa cũng khó có thể tự kiềm chế. Đừng trách bản tọa không nhắc nhở ngươi, yêu bản tọa không có kết quả, nhưng nếu ngươi hai tay dâng tặng Sổ Sinh Tử cho ta, thu ngươi làm người hầu thiếp thân vẫn có thể."

Chu Trường Dung kinh ngạc nhìn Sư Vô Cữu, rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Dù hắn nói cái gì, cũng sẽ không xoay chuyển được Sư Vô Cữu, vậy còn nói làm gì?

Ngược lại là Sư Vô Cữu thấy Chu Trường Dung chậm chạp không nói, đột nhiên liếc mắt nhìn Chu Trường Dung một cái, trên mặt lóe một tia không rõ, "Ngươi tìm được người mệnh cách kỳ lạ có thể làm quỷ tinh của ngươi rồi?"

Còn chưa được hai ngày, có phải hơi nhanh rồi không?

Theo con đường quỷ tu mà hắn biết, muốn tìm một người như vậy ít nhất phải tiêu hao mấy chục năm.

Người mệnh cách kỳ lạ, đều không dễ dàng chết.

Nếu còn gặp phải người chuyên tâm tu hành, tâm tính kiên cường, nói không chừng quỷ tu đã không phải tàn lụi như vậy, tên tiểu tử này cũng không còn có thể nhảy nhót tưng bừng ở đây!



Chu Trường Dung đi ra ngoài một chuyến, số mệnh trên người liền thay đổi.

"Đó là nhờ có tiền bối nhắc nhở." Chu Trường Dung cười nói, "Hai tháng tiếp theo, tiền bối cứ an tâm xem trò vui."

Đợi đã, bản tọa nhắc nhở cái gì?

Sư Vô Cữu cứ thế rơi vào trầm tư.

Đảo Đông Ba.

Vân Trung Quân lặng lẽ trở về tìm Ứng Trúc Xuân một lần.

Hắn vốn phóng khoáng tự nhiên, cũng là người khéo đưa đẩy nhất trong ba người.

Theo hắn biết, bây giờ Ứng Trúc Xuân hận ba người bọn họ đến thấu xương, cậu không phải là không thể luyện chế ra Tam Xuân Đan, mà chỉ là không muốn luyện chế cho bọn họ mà thôi. Lui một bước mà nói, coi như cậu không biết luyện chế, ít nhất cũng sẽ biết phương pháp luyện ra đan dược phụ trợ.

Vì vậy, Vân Trung Quân muốn đánh bài tình cảm.

Vì thế, Vân Trung Quân cố ý mặc bộ y phục Ứng Trúc Xuân đã từng tặng cho hắn, mang điểm tâm và rượu cậu thích nhất, dự định đi con đường tình cảm.

Ứng Trúc Xuân dường như bị hắn làm cho cảm động rồi.

"Không phải là ta không thể luyện chế Tam Xuân Đan." Ứng Trúc Xuân uống hơn phân nửa bình rượu, có chút say, ánh mắt mơ hồ, "A Vân, Lâm Tiêu và Tinh Dạ Hầu phản bội ta, ta có thể chấp nhận, nhưng tại sao đến ngươi cũng phản bội ta?"

"Ta là bất đắc dĩ." Vân Trung Quân bày ra vẻ mặt đau khổ, "Nhưng nếu ta không làm như vậy, bọn họ sẽ gϊếŧ ngươi để diệt trừ hậu hoạn, ta không thể không cùng bọn họ lá mặt lá trái. Đợi đến khi ta tu vi tiến nhanh, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài!"

Kỹ năng biểu diễn của Vân Trung Quân đúng là được trời cao ban cho, nếu không phải hắn đã sớm nhìn thấu, sợ là cũng muốn cảm động.

Ứng Trúc Xuân bây giờ chết còn không sợ, hơn nữa còn tìm lại được lý tưởng khi xưa của mình.

Đối diện với lý tưởng, một chút ái tình tràn ngập âm mưu quỷ kế có tính là gì?

Ứng Trúc Xuân chậm rãi gục xuống, giống như thật sự chịu không nổi cơn say, cũng giống như đau thấu tim gan.

Hắn cầm lấy góc áo Vân Trung Quân, âm thanh thấp đến nỗi dường như không phát ra tiếng.

Vân Trung Quân không thể không cúi đầu, nỗ lực nghe Ứng Trúc Xuân nói cái gì.

"Ta chỉ có thể luyện chế một viên Tam Xuân Đan không tác dụng phụ, một tu sĩ một đời cũng chỉ có thể ăn một viên... Ta không muốn luyện nó..."

Vân Trung Quân nghe vậy trong lòng hơi động, nhẫn nại dỗ dành, "Tam Xuân Đan lợi hại như vậy? Ngay cả ngươi cũng chỉ có thể luyện ra một viên?"

"A Vân, sao lại có nhiều ngươi như vậy?" Ứng Trúc Xuân cười hì hì, xích khóa theo chân tay hắn múa may mà leng keng vang vọng.

Vân Trung Quân dằn lòng, hỏi lại một lần nữa.

Liên tục hỏi bảy, tám lần, Ứng Trúc Xuân mới xem như nghe hiểu.

"Ngốc." Ứng Trúc Xuân nhẹ nhàng vỗ Vân Trung Quân một cái, "Tam Xuân Đan có thể làm cho ngươi vượt cấp trở thành tu sĩ kỳ Đại Thừa đấy, đan dược dược lực mạnh như vậy, một tu sĩ chỉ có thể chịu đựng một lần thôi."

Nói xong, Ứng Trúc Xuân mới hoàn toàn ngủ thiếp đi.

Vân Trung Quân giữ không được Ứng Trúc Xuân, trong đầu hắn bây giờ toàn là ba chữ " kỳ Đại Thừa ".

Tu sĩ Đại Thừa!

Tam Xuân Đan!

Vân Trung Quân nhìn Ứng Trúc Xuân ngất xỉu, ánh mắt mãnh liệt.

Chỉ có một viên Tam Xuân Đan, viên đan dược này nhất định phải là của hắn!

Tác giả có lời muốn nói:

Sư Vô Cữu: Rốt cuộc bản tọa đã nhắc nhở hắn cái gì? Không thể nào!

Tác giả: ... Ngươi xoắn xuýt cũng đã một ngày, không nghĩ ra được thì thôi đi.

Sư Vô Cữu: Bản tọa tuyệt đối không chịu thua!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau