Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa

Chương 50: Ta muốn cả thế giới đều phản bội hắn

Trước Sau
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu chính mắt đi thăm thế giới mình sáng tạo, dứt bỏ những âm mưu quỷ kế thế giới tự động bổ sung, hắn đối với chuyến lữ hành ấp ủ trong lòng hoàn toàn hứng thú.

Hắn đi xuống một đường từ Huyền Chân tông, đường núi hiểm trở trải dài, bậc thang uốn lượn, đường nhỏ xoay quanh…

Hết thảy, đều có vẻ bừng bừng sức sống như vậy.

Hắn hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ hoàn cảnh như vậy, hay nói cách khác, hắn vô cùng hưởng thụ dùng hai chân đi đường, mà còn tự thể nghiệm mọi mùi vị.

Mắt mang vui sướng mà nhấc chân, đạp bể một tảng đá, nhấc chân nữa, đạp bể một tảng đá, nhấc chân nữa, đạp bể một tảng đá nữa…

Lâm Tiêu làm không biết chán, rõ ràng là nhân vật thanh lãnh giống như thượng tiên, lại tựa như hài tử, mặc dù trên khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng cặp mắt phượng xinh đẹp kia lại lóe ra ánh sáng lấp lánh.

“Phốc.” Không biết từ nơi nào truyền tới một tiếng cười, động tác Lâm Tiêu dừng lại, xoay đầu, chỉ thấy tán cây của gốc đại thụ bên đường rũ xuống một vạt áo, sau đó một người ló đầu ra cười, tinh tế quan sát hắn, cánh tay dài duỗi ra nắm chắc thân cây, từ trên cây nhảy xuống.

“Ngươi thật là thú vị.” Người kia nói, khuôn mặt tuấn tú nho nhã lộ ra ý cười nhè nhẹ, vẻ mặt tuấn nhã mang ánh sáng nhu hòa làm lóa mắt người khác.

Người này nhìn Lâm Tiêu từ trên xuống dưới, trong ánh mắt ôn nhuận xinh đẹp tràn đầy hứng thú và vui vẻ, thậm chí mang theo vài phần dung túng, như là đang nhìn một tiểu hài tử mình cực kỳ thích.

Lâm Tiêu thần sắc lãnh đạm liếc nhìn người này một cái, chỉ liếc mắt một cái, liền phiền chán bỏ qua một bên —— cả người nho nhã, dáng vẻ tuấn dật, công tử thế gia điển hình, hào môn thế gia tiêu biểu… Vả lại, tu vi sâu không lường được.

Lâm Tiêu rũ xuống mi mắt, lão yêu quái không biết bao nhiêu tuổi, lại còn ở đây giả vờ non nớt với hắn.

Vẻ mặt Lâm Tiêu nhìn người nọ còn không trịnh trọng và hứng thú bằng nhìn những tảng đá dưới chân, sau khi lướt qua, thản nhiên tiếp tục đạp xuống.

Phốc.

Những tảng đá kích thước to lớn, bể thành bột ở dưới chân Lâm Tiêu, theo gió biến mất.

Người nọ hơi ngẩn ra, hứng thú nơi đáy mắt lại càng thêm nồng đậm. Nhưng thời điểm muốn nói gì, lại chỉ thấy bóng dáng Lâm Tiêu ngự kiếm rời đi.

“Người này… lại thú vị như vậy…” Hắn cúi đầu cười ra tiếng, ánh mắt giống ngọc lưu ly lóe lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ cằm, độ cong trên môi càng lúc càng lớn: “Ha, thật muốn… nắm người này ở trong tay…”

Ha ha.

Tiếng cười trầm thấp dễ nghe nhẹ nhàng phiêu tán, mà thân ảnh trước khi tiếng cười chưa dứt cũng đã biến mất tại chỗ…

Lâm Tiêu đã xuất hiện ở cửa thành dưới chân núi hơi nhíu mày, hàn khí phía sau lưng quanh quẩn không tan giống như là dính trên người, mặc dù hắn đã rời xa người kia, lại giống như cảm giác được ánh mắt người nọ còn ngưng tụ trên người của mình.

“Sư tôn!” Một âm thanh réo rắt, tràn ngập vui thích vang lên, ngay sau đó, một bóng đen vọt đến trước mắt, Lâm Tiêu nhất thời bị ôm vào lòng.

Lâm Tiêu cúi đầu nhìn người trong ngực kia, khóe mắt hơi nhướng lên —— tên mặc một thân ánh vàng rực rỡ, hai má béo tròn, là ai a!

“Sư tôn ta là Tiểu Mặc!” Như là cảm nhận được Lâm Tiêu không kiên nhẫn, tiểu béo trong ngực chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt đậu tương tràn đầy vẻ nhu mộ.

Lâm Tiêu mặt không đổi sắc nhìn hắn một lúc lâu, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười cứng ngắc: “Tiểu… Mặc?”



“Đúng đúng, sư tôn chính là ta. Ta chỉ dịch dung thôi, sư tôn lại không biết ta sao?” Tiểu béo lộ ra biểu tình thương tâm, bất quá rất nhanh liền điều chỉnh vẻ mặt, hưng phấn nói: “Ta chờ sư tôn thật lâu, vẫn luôn lo lắng cho sư tôn…”

“Ha ha.” Lâm Tiêu đột nhiên cười.

Đồng tử tiểu béo đột nhiên co lại, lui về phía sau, lại vẫn chậm một bước.

Chỉ thấy Lâm Tiêu vén vạt áo lên, nhấc chân liền đá vào bụng của hắn, đúng là cứng rắn đem người đá ra hơn mười thước, trực tiếp ngã trên tường thành.

Bọn lính thủ cửa thành vẻ mặt căng thẳng, thời điểm nhìn đến quần áo trên người Lâm Tiêu, lại hờ hững đứng trở về. Đây chính là huyền băng tiên y của Huyền Chân tông, người bình thường không mặc được. Tòa thành trì này vốn là thuận theo Huyền Chân tông mà sinh sống, đối với thượng tiên chân nhân của Huyền Chân tông, trừ phi bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không nhúng tay.

Tiểu béo kia hiển nhiên không nghĩ tới mình sẽ bị đá ác như vậy, tứ chi đều dán trên tường thành, thời điểm té xuống, đập trên đất một tiếng.

“Sư, sư tôn vì sao phải đối với ta như vậy?” Tiểu béo gian nan nói, giọng thiếu niên tràn đầy thụ thương, làm trong lòng Lâm Tiêu khẽ run lên.

Thời điểm đem âm thanh trong trẻo ôn hòa kia hòa vào bi thương và hoài nghi, lại làm người cảm thấy đau như vậy.

Lâm Tiêu nhíu mày, một ánh lửa hiện lên trong lòng.

Người này đích thật là dịch dung, ngoại trừ khuôn mặt kia, giọng nói, thậm chí hành vi thói quen đều giống như đúc với đứa ngốc nhà hắn, nhưng hắn vẫn là liếc mắt một cái liền nhìn thấu, người này không phải.

Nhìn người này dùng tiếng nói thiếu niên như thế gây sức ép, trong lòng hắn không thể ức chế mà trào ra một cảm giác bị mạo phạm.

Hắn cười lạnh một tiếng, ra tay như chớp chế trụ cổ tay tiểu béo kia: “Hắn ở đâu?”

“Ta chính là… Ngao! A a a! Ta nói ta nói ta nói!” Khuôn mặt vốn ưu thương của tiểu béo bỗng nhiên đại biến, kêu thảm một tiếng, mặt trắng bệch như tờ giấy kêu lớn: “Buông tay buông tay, ta sai, ta thật sự sai!”

Lâm Tiêu thần sắc thản nhiên nhìn người trước mắt này, nghe tiểu béo nói buông tay, liền thật sự buông, nhưng hồ quang nhảy vào trong cơ thể tiểu béo vẫn tán loạn như trước, dù hắn buông tay, tiểu béo này có thể không đau? Ngây thơ.

“Ngươi…” Tiểu béo run lên thịt béo trên người, mặt mang vài phần bài xích: “Hắn có một số việc, bảo ngươi đi trước.” Trong giọng nói lại mang theo vài phần không thích và phòng bị.

Mắt thấy người chung quanh ngày càng nhiều, vả lại để mắt tới mình càng nhiều, Lâm Tiêu nhíu mày, trong lòng càng thêm không thích tiểu béo này.

Thần sắc lạnh như băng nhìn tiểu béo một cái, tia chớp trên ấn đường chợt lóe rồi biến mất, tiểu béo đột nhiên kêu thảm một tiếng, sau đó phun máu, té trên mặt đất một lúc lâu không đứng lên.

Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn tiểu béo một cái, phất tay áo mà đi.

Mọi người cũng không biết Lâm Tiêu ra tay thế nào, chỉ cảm thấy vị thượng tiên Huyền Chân tông này thoạt nhìn thanh lãnh đến không nhiễm khói lửa nhân gian, bên trong lại tàn bạo dọa người như thế, một đám nguyên bản còn tính kế, nhưng lúc này không thể không dừng tâm tư, chuẩn bị làm tính toán khác.

Lâm Tiêu tinh tường nghe được tiếng vài người nói thầm, thần sắc lạnh hơn.

Hiên Viên Triệt và Tống Thanh Vân kia ngược lại đủ ác độc, thời gian không đến một ngày mà thôi, không ngờ đem tin tức truyền nhanh như vậy, trong thành trấn một vài người nhận ra hắn, đã tính toán theo dõi hắn tìm kiếm hành tung của Quân Mặc.

Hiện tại mọi người còn không xác định Quân Mặc đã xuống núi, nhưng có Tống Thanh Vân và Hiên Viên Triệt, nói vậy tin tức trên núi cũng ít nhiều truyền tới.



Như thế, hắn cũng không thể đi Vạn Thú Cốc trước, cũng lại càng không thích hợp tìm đứa ngốc kia.

Đang suy nghĩ, chợt cảm thấy sau lưng một trận gió mát đánh tới, Lâm Tiêu xoay người, rút lui, nhấc chân, phịch một tiếng, đem người béo hướng về phía mình đá ra khỏi tầm mắt của mình.

Những người này e rằng không biết, tính tình hắn đặc biệt đặc biệt đặc biệt không tốt, quan hệ của đứa ngốc và mình thế nào, mình và đứa ngốc kia ra sao, đều không cần bất luận kẻ nào xen vào, lại càng không cần thuộc hạ của đứa ngốc kia quan tâm dò xét.

Kiên nhẫn của hắn, thời điểm đối mặt với người xa lạ, luôn luôn rất ít rất ít.

Cách đó không xa trong ngõ hẻm, một người mập mạp chật vật đứng lên, lau mặt một phen, mặt vốn mập mạp, lại biến thành khuôn mặt bình thường của một người trung niên, mà thân người giống thiếu niên, trong giây lát liền cao lên, thành chiều cao của người thành niên bình thường.

Người này dở khóc dở cười xoa mặt, lại sờ ngực và bụng đau nhức, khuôn mặt đều nhăn lại.

Hắn đi hai bước, bỗng nhiên ôm ngực, lại hộc ra một búng máu.

“Ui! Vị này, thật sự là… khụ khụ, thật sự là khó tính.” Hắn rút ra khí lạnh, cố nén kinh mạch đau đớn bị hồ quang cuồng bạo, dựa vào tường thở dốc thật lâu mới rốt cuộc có khí lực.

Nhưng mà rất nhanh, tất cả động tác của hắn đều cứng đờ, bỗng khẩn trương, giống như dã thú xù lông, phút chốc cong người.

Cùng lúc đó, tay trong áo bào khép lại, đột nhiên bóp nát nhẫn trên ngón cái.

Trong ngõ hẻm bỗng nhiều ra một người, người nọ một thân thanh sam, mang trên mặt mỉm cười nho nhã tuấn dật, phong phạm thế gia công tử cơ hồ lộ ra trong mỗi cử động.

“Ha, thật là một nô tài thích tự tiện làm chủ.” Người nọ khẽ cười một tiếng, trên mặt vẫn nho nhã, nhưng động tác lại hung tàn đến đáng sợ: “Mặc dù không biết ngươi là người của ai, nhưng chỉ cần ngẫm lại chủ tử của ngươi bởi vì ngươi chết mà đoạn tuyệt với hắn, ta đã cảm thấy rất vui vẻ.” (=_= nằm mơ à)

Lời còn chưa dứt, trong tay đã có kiếm khí nháy mắt xuyên qua trái tim người trung niên!

Phanh!

Ngực người trung niên phát ra một tiếng trầm, trên người lại không xuất hiện vết thương. Người trung niên không thể tin cúi đầu nhìn trái tim mình, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cuồng bạo nháy mắt khuấy động, lại cùng hồ quang Lâm Tiêu để vào thân thể của hắn có hiệu quả kì diệu như nhau.

Nếu hắn chết, nhiều người nhìn thấy Lâm Tiêu động thủ với hắn nhất định sẽ tưởng Lâm Tiêu giết hắn!

Ánh mắt người trung niên lộ ra vẻ cáu giận, nhưng ngay cả khí lực để nói cũng không có.

“Ha ha…” Người trẻ tuổi thanh sam nhìn người này ngã xuống, trên mặt nho nhã tuấn dật lộ ra nụ cười thỏa mãn, khẽ sờ cằm, trong mắt hiện lên một tia si mê: “Ngô, người như vậy, nên bị khắp thiên hạ phản bội, đuổi đi, đến lúc đó…”

Thanh âm chưa dứt, người cũng đã biến mất tại chỗ. Mà ý do vị tẫn* và hứng thú của âm thanh kia lại tràn ra, quỷ dị và đáng sợ nói không nên lời.

*ý chưa thỏa mãn

Kẻ này đi chưa bao lâu, trong ngõ hẻm bỗng xuất hiện một bóng người, trên mặt anh tuấn của người nọ là thần sắc lạnh như băng, thấy được cỗ thi thể kia, mâu sắc càng đông lại.

Nếu Lâm Tiêu nhìn thấy người này, nhất định sẽ phát hiện, người trẻ tuổi tuấn lãng lạnh lùng một thân hắc y, chính là đồ đệ ngốc nhà mình.

Giờ phút này, trong con ngươi đen như mực của Quân Mặc nhiễm một màu hắc hồng tĩnh mịch, hắn cất bước đi tới bên thi thể, đưa tay đặt trên đỉnh đầu thi thể kia, một cỗ chân khí tinh thuần theo lòng bàn tay của hắn tiến vào thi thể, sau đó, cực kỳ kinh hãi, thi thể này, thế nhưng cử động!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau