Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa

Chương 84: Hù chết hệ thống

Trước Sau
Đối với đứa ngốc đã khai sáng chuyện “ăn mặn”, cho nên hoàn toàn không thẹn không xấu, bất cứ lúc nào nơi nào cũng có thể phát xuân, Lâm Tiêu đáp lại, là một cước lãnh khốc vô tình đạp xuống giường.

Vẫn là câu nói kia, xem nhẹ sự xấu hổ của một người cấm dục phái, là phải gặp báo ứng.

Lâm Tiêu từ trước đến nay đối với chuyện kia không có gì hứng thú, sau khi trải qua biến cố liên tiếp, như mở chân, như khóc, như điên loan đảo phượng như vậy, nhìn đến mặt Quân Mặc, đã cảm thấy mình nhìn chính là một lọ xuân dược hình người, đừng nói là ôm hôn một cái, bị đụng một chút cũng hoài nghi mình ngay sau đó có phải sẽ lại một lần nữa không khống chế được đến ngay cả bản thân là ai cũng quên hay không.

Xét thấy bóng ma tâm lý ở trên, bất kỳ hành vi quá khích nào của Quân Mặc cũng sẽ khiến cho Lâm Tiêu bắn ngược, tỷ như, đạp xuống giường.

“Sư tôn…” Quân Mặc nằm trên mặt đất chớp chớp mắt, trên mặt mang vẻ thụ thương: “Đồ nhi chẳng qua là rất thích sư tôn, cho nên không kìm lòng nổi…”

Lâm Tiêu trên cao nhìn xuống hắn, sau khi khôi phục thể lực, cảm giác mạnh mẽ của phân thần kỳ, làm Lâm Tiêu nhìn hết thảy đều vô cùng rõ ràng, tự nhiên đem dục vọng thâm trầm theo dõi mình của tiểu tử này nhìn trong mắt.

Lại còn muốn nhào tới?

Lâm Tiêu ha hả, thản nhiên mà nói: “Tiểu Mặc, vi sư chẳng qua thấy ngươi quá kích động, cho nên không kìm lòng nổi…”

Không nhìn tới thân mình cứng đờ của Quân Mặc nữa, khẽ động lấy ra quần áo đầy đủ, sau đó cởi ra trung y không quá vừa người, mặc lên người từng món một.

Trong lúc này, ánh mắt Quân Mặc nhìn Lâm Tiêu cơ hồ tóe lửa, đáng tiếc, Lâm Tiêu không biết có phải cố ý không, lại dùng khí thế khắp người gắt gao đè ép hắn, đừng nói là động, ngay cả chớp mắt cũng rất gian nan.

Cho nên, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn thân thể xinh đẹp đến cực điểm kia từng chút bị quần áo bao bọc, sau đó ăn mặc kỹ lưỡng, Quân Mặc chỉ cảm thấy mình sắp bị nghẹn chết.

Lâm Tiêu thần sắc thản nhiên liếc nơi nào đó không an phận của hắn, ánh mắt mát lạnh mang theo vài phần lười nhác cảnh cáo: “Ta nhớ rõ ngươi đã nói, chỉ cần ta và ngươi cùng một chỗ, cái khác đều không sao cả.”

Quân Mặc giật mình: “Đồ nhi, đồ nhi không phải cố ý muốn giày vò sư tôn, thật sự là nhịn không được…” Hắn lúc này thật có chút bất an, hắn nhìn ra được, Lâm Tiêu giống như thật sự bị hắn dọa.

Lâm Tiêu ừ một tiếng, buông lỏng uy áp giam cầm Quân Mặc, nhàn nhạt cười một cái: “Cho nên, cho dù là đem ngươi thiến, chỉ cần ta còn cùng một chỗ với ngươi, cũng không có gì không thể, ngươi nói, phải không?”

Quân Mặc theo bản năng mà kẹp chặt hai chân, biểu tình trên mặt nháy mắt đứng đắn một mảnh, dường như trong lòng chưa bao giờ có ý tưởng không an phận gì.

Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, tung chân đá hắn một cước, âm thanh lạnh lùng nói: “Đi thôi, về đỉnh Thanh Kính.”

Váy dài vung lên, nhất thời liền có một trận gió mạnh đảo qua.

Giường kia làm cho Lâm Tiêu cơ hồ chậm một tuần, hoàn toàn biến thành bột phấn, mà theo động tác của Lâm Tiêu, phòng ốc vốn yếu ớt, toàn bộ đều sụp xuống theo.

Quân Mặc nhịn không được lộ ra vẻ đáng tiếc, vốn muốn đem giường kia cất vào hành trang.

Lâm Tiêu trừng mắt cảnh cáo liếc hắn một cái, đứng trong sân.

Bên ngoài, đã sớm là một mảnh phế tích.



Hệ thống không nói sai, lúc này thiên tai tới vừa nhanh lại vừa mạnh, phủ đệ của bọn họ vì có trận pháp của Quân Mặc, lúc nãy chỉ có phòng ốc sụp đổ, còn những nơi khác thì sớm đã bị khe nứt không gian xé rách, ngay cả phế tích cũng không còn.

Lâm Tiêu nhíu mày, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, trong lòng mang theo vài phần trầm trọng: “Ta cần phải làm gì?”

Hệ thống nhẹ nhàng chấn động, trước mặt Lâm Tiêu liền hiện ra một giao diện, vẫn là bảng bình luận quen thuộc kia, chẳng qua lúc này hai bên nhiều thêm hai thanh tiến độ.

Vẫn là một cái đại biểu cho cốt truyện, một cái đại biểu cho oán hận, chẳng qua không còn là trị số trước kia, mà biến thành tỉ lệ phần trăm.

Cốt truyện, hiện giờ mới tiến hành một phần năm, Lâm Tiêu từ một phần năm này, cũng đã xác định những thứ từng phỏng đoán —— cái hệ thống gọi là cốt truyện, quả nhiên chỉ có phần hắn viết ra, cho nên, kỳ thật cốt truyện không phải khó đi xong như vậy.

Oán hận, hiện tại dừng lại tại vị trí 80%, màu xanh bình thản yên lặng, giống như tượng trưng cho cái gì.

Ánh mắt Lâm Tiêu vẫn luôn chăm chú vào tiến độ oán hận kia, vẻ mặt khó hiểu.

“Cái này…” Quân Mặc đi ra giật mình, nhìn màn hình trước mặt Lâm Tiêu, ngay cả phỏng đoán, đã biết không ít thứ: “Sư tôn còn phải phối hợp với nó sao? Nếu miễn cưỡng liền quên đi, ta đến là tốt rồi.”

Hệ thống chấn động, hiển nhiên muốn nói cái gì, đáng tiếc không dám, chỉ ngoan ngoãn mà nói: “Hiện tại chỉ cần tiếp tục đi nội dung cốt truyện là được rồi, chỉ cần cốt truyện ổn định, thế giới liền sẽ chậm rãi bình phục lại.”

Hai người nghe nó nói, liếc nhìn nhau một cái, đều thấy được sáng tỏ trong mắt lẫn nhau.

Lâm Tiêu lắc đầu nói: “Không sao, ta đã dùng hỏa hồn đem nó rèn qua, nó hiện giờ bất quá như là linh khí tồn tại, hiện giờ nó, không khống chế được ta.”

Hệ thống sợ ngây người, nhịn không được kêu lên: “Ngươi khi nào thì… ngươi, ngươi là nói lúc kia ngươi bóp nát ta?! Ta nói bóp nát sao lại đau như vậy! Ngươi, ngươi rất đê tiện! Ngươi quả nhiên như Lý Thuần Phong ngoan độc lãnh khốc!”

Thần sắc Lâm Tiêu đột nhiên mãnh liệt.

Hệ thống: “…được rồi đều là lỗi của ta, ai kêu ta ngu xuẩn không nhìn ra!”

Tuy rằng quá trình quả thực ngược tâm, nhưng kết quả tốt đẹp, hệ thống ít nhất đã hậu tri hậu giác mà hiểu được —— bất luận là Lâm Tiêu hay Quân Mặc, ngay từ đầu cũng không định hủy nó!

Hai người này khẳng định đã sớm đoán được mình cùng thế giới này có liên lụy, nó chết bọn họ cũng phải xui xẻo, cho nên ngay từ đầu hai người này nhìn như ân ái, kỳ thật là đang hát đôi đe dọa nó, sau đó làm nó bất tri bất giác tiết lộ nhiều như vậy, thừa dịp nó tinh thần hoảng hốt, hệ thống sinh ra lỗ hổng, dùng tinh thần lực hoàn toàn bắt nó rèn thành linh khí.

Mẹ nó linh khí có chủ thì không thể vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân!

Đều, đều là lá gan nó quá nhỏ, nếu nó không phải sợ Lâm Tiêu như vậy, lấy trí tuệ của nó, tuyệt đối sẽ không bị dọa đến mắc sai lầm như vậy, bị tinh thần lực xâm lấn cũng không biết!

Hệ thống suy nghĩ cẩn thận cái này, toàn bộ đều không ổn.

Lâm Tiêu lạnh lùng nói: “Ta không quản ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nhưng sau này ngươi tốt nhất thành thật cho ta. Ngươi hai lần ba lượt tính kế ta, thậm chí suýt chút nữa đem ta gạt bỏ, ta trước sau không giết chết ngươi, cũng đã coi là tận tình tận nghĩa. Nếu ngươi muốn hợp tác thật tốt, ta có thể tiếp tục phối hợp, nhưng nếu ngươi muốn làm tiếp chuyện dư thừa… ha ha.”

Hệ thống nhịn không được lại run lên, nó chột dạ đến cực điểm mà ngô một tiếng, lung tung lên tiếng, lại không dám dây dưa nhiều ở đề tài này, chỉ nói: “Kỳ, kỳ thật cũng không cần ngươi làm gì, chỉ cần trước khi cốt truyện hoàn, giúp ta đem hết thảy an bài thoả đáng, sau đó tiếp tục tiêu trừ chữ đỏ bình luận, là được rồi.”



Tựa hồ sợ Lâm Tiêu sau đó tính sổ, hoặc tiêu cực đình công, nó lại khổ bức đến cực điểm nói: “Ta không phải đang gạt ngươi, số liệu gốc của ta xảy ra vấn đề, cho nên chỉ có an bài thoả đáng hết thảy, mới có thể chữa trị những khe không gian đó. Kỳ thật ngươi cũng thấy đấy, những người đó chữa trị lỗ hổng không gian, bởi vì trước đó thế giới này đã bắt đầu có lỗ hổng.”

Nó thấy Lâm Tiêu và Quân Mặc đều không nói lời nào, có chút thấp thỏm mà nói: “Cũng không cần các ngươi nhẫn nại nhiều, đừng cho vài người mấu chốt chết là được.”

Nó không dám nói mấy kẻ đáng chết trong cốt truyện cũng chết rụng, trực giác nói cho nó, nói ra nhất định sẽ bị giết chết.

Lâm Tiêu lãnh mặt gật đầu, cũng không phải quá khó. Hắn muốn trừng trị người, vốn không cần phải giết. Sống không bằng chết, muốn chết không xong, mới là cách hắn thường làm.

Quân Mặc lẳng lặng nghe một lúc lâu, lại thêm một phần ký ức của Lâm Tiêu, như có điều suy nghĩ sờ cằm của mình, bỗng nhiên nói: “Ngươi nói lỗ hổng kia, là ta sao?”

Hệ thống càng thêm không xong, cho nên đây là nguyên nhân nó không thích cùng mấy tên biến thái giao lưu —— nháy mắt một cái, bọn họ đều có thể đem lông mi ngươi đếm sạch, quả thực không chút nhân tính!

Lâm Tiêu nhìn Quân Mặc một cái, rốt cuộc đồng ý cho hắn một chút hoà nhã, đưa tay sờ đỉnh đầu của hắn, thần sắc thản nhiên: “Nó không dám động ngươi.”

Cho nên, quả nhiên là.

Quân Mặc cười cười, khoe tài cọ cọ lòng bàn tay Lâm Tiêu, được một tấc lại muốn tiến một thước mà hướng đến càng gần, nắm thật chặt tay Lâm Tiêu, chỉ đơn thuần nắm, không làm những thứ khác.

Lâm Tiêu đỏ tai một chút, lãnh mặt nhìn hắn một cái, không bỏ ra.

Đáy mắt Quân Mặc nảy lên vui vẻ, không dám tiếp tục trêu chọc Lâm Tiêu, mà nhìn màn hình kia nói: “Thế giới này biến số duy nhất, cũng chỉ có ta, sư tôn, cùng với Lý Thuần Phong. Ta tới so với Lý Thuần Phong và sư tôn đều sớm hơn, mà ngươi không có lựa chọn những người khác, ngược lại chỉ lựa chọn sư tôn quan hệ gần nhất với ta, hiển nhiên, là để mắt tới ta.”

Quân Mặc cong lên khóe môi: “Ta đoán, ngươi nhất định còn định ra một loạt quy tắc, để sư tôn rất tốt với ta, đồng thời lại không cho hắn động Hiên Viên Triệt cùng Lâm Thanh Thanh phải không?”

Hắn nói đến chỗ này, âm thanh phút chốc lạnh như băng: “Nguyên lai đúng là như thế, chẳng trách với tính cách sư tôn, lại vẫn đi quản chuyện Lâm Thanh Thanh cùng Hiên Viên Triệt! Hắn nếu là vì ta mà đến, chỉ nhìn một mình ta thì tốt rồi! Ngươi về sau tốt nhất chớ có nhiều chuyện!”

Hệ thống run rẩy một chút, có chút sợ hãi —— hắn rốt cuộc làm thế nào đoán được nhiều như vậy? Rõ ràng nó nói qua, lời có nghĩa cũng sẽ không vượt qua ba mươi câu!

Quân Mặc nắm tay của Lâm Tiêu thật chặt, cười vài tiếng: “Ngươi rất sợ sư tôn ta sao, ngô, ngươi thật giống như cũng rất sợ Lý Thuần Phong a, đồ vô dụng, chỉ một tên Lý Thuần Phong, thế nhưng đem ngươi sợ tới mức hỏng mất, còn làm phiền sư tôn, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, nếu không phải ta cứu được kịp thời, ngươi chỉ sợ là định tiêu hủy sư tôn. Từ nay về sau trong trời đất này không có Lâm Tiêu, không có kẻ địch của Lý Thuần Phong, ngươi, liền an toàn, sẽ không đối mặt người kia, phải không? Ngu xuẩn!”

Ầm.

Giống như một tia sét từ chín tầng mây đánh đến trên người hệ thống, làm nó toàn bộ mông muội.

Nó run rẩy mà hét lớn: “Ngươi, làm sao ngươi biết?! Ngươi làm sao mà biết được?! Ta rõ ràng cái gì cũng không nói! Ngươi làm sao có thể biết nhiều như vậy, làm sao có thể ngay cả cái này cũng biết! Ngươi ngươi ngươi, ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi là Lý Thuần Phong? Chẳng lẽ ngươi mới là Lý Thuần Phong?!”

Nhìn hệ thống rõ ràng bị dọa điên, Quân Mặc khinh bỉ nhíu mày, quát: “Câm miệng! Chuyện đơn giản như vậy, rất khó đoán sao?! Thứ ngu xuẩn, nếu không có sư tôn cố ý giữ lại ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi loại đồ vật nhìn sư tôn lâu như vậy… sống sao?”

Hắn âm u mỉm cười, triệt để dọa khóc hệ thống.

Mẹ nó, đơn giản? Đơn giản ông nội ngươi a! Ngay cả ta cũng mau quên tất cả nguyên nhân căn nguyên, mẹ nó ngươi lập tức liền đoán được, còn nói không phải là yêu tinh?! Còn nói không phải là biến thái?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau