Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??
Chương 70
Nam tử cao lớn vận hoàng bào màu đen, đội long mão, một tay để ngang đằng trước, một tay vắt ra đằng sau đang hiên ngang đi trên hành lang dài đằng đẵng. Theo sau là hộ vệ cùng thái giám, không có một bóng hình của một nha hoàn nào. Tất nhiên cũng có xuất hiện nhưng ít.
Hắn đi tới đâu, ở đó đều có người quỳ xuống kính cẩn một tiếng '' Vương thượng ''. Hắn cũng lười nói, chỉ phất tay ý bảo đứng dậy liền đi ngang qua luôn. Vì phải cúi đầu nên không thể nhìn thấy hành động này của hắn, hắn đi được một đoạn xa họ mới từ từ đứng dậy, phủi bụi ở gối bắt đầu làm việc của mình.
Sau đó hắn dừng lại trước một căn phòng.
- Các ngươi lui đi, trẫm ở lại đây !
- Dạ !
Hắn mở cửa bước vào phòng, trong phòng khang trang rộng rãi, sa hoa lộng lẫy vì vẫn còn là phòng tân hôn. Nhưng lại sạch sẽ đến nỗi nền gạch còn làm gương soi được, không một hạt bụi.
Y thích sạch sẽ, hắn sẽ làm cả hành cung này không một hạt bụi.
Hắn đi đến bên cạnh chiếc giường được phủ màn kín mít, màu đỏ hoa lệ phủ xuống nhưng không biết gió từ đâu tới mà làm nó bay bay, làm lộ mĩ nhân đang ngủ bên trong.
- Sư tôn ? Người tỉnh chưa ?
Cơ Hàn vén màn lên, ngồi xuống giường, lấy tay vuốt lên gương mặt xinh đẹp có chút nhợt nhạt đang nhắm mắt. Mày nhíu chặt lại vì đau, môi đỏ mọng có chút xưng, còn xứt mất một ít...
Bị đụng chạm, y càng nhíu mày chặt hơn, miệng chẹp chẹp muốn quay đi chỗ khác. Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của y, hắn không chịu được cúi xuống cắn cắn vào má y khiến y mơ màng tỉnh giấc.
- Sư tôn tỉnh rồi !
Hắn nhìn xuống y mà cười tươi nói, ấn kí đỏ giữa mi tâm cũng vì chủ nhân vui mừng mà lóe ánh đỏ cộng thêm đôi mắt đỏ sắc khiến hắn càng trở nên ma mị.
Lăng Xuyên nhìn thấy bộ mặt vui đó của hắn, y thì chả vui tẹo nào. Người vừa đau vừa nhức, đặc biệt là vùng hạ thân kia. Y bây giờ chỉ muốn ngủ và ngủ, không muốn ai làm phiền. Nên nhăn mặt quay ngoắt vào trong ngủ tiếp.
Bị ngó lơ nhưng Cơ Hàn vẫn không thấy tức giận, hắn đưa tay lật chăn của y ra, lật người y lại nằm đè lên mà hôn tới tấp.
- Ngươi...ưm...
Hắn gian trá cười rồi cứ vậy nhấm nháp môi y, rồi luồn vào trong khoang miệng khuấy đảo nó lên. Mặc cho hắn nghịch, y vẫn không hề nhúc nhích mà ở im, cũng không đáp lại hắn. Vì có phản kháng cũng vô ích.
Tựa như đêm qua vẫn chưa thỏa mãn, vật đó của hắn lại đang bắt đầu cứng lên. Biết được ý đồ của hắn, y mới bắt đầu vùng vẫy cố đẩy hắn ra.
Gì chứ đêm qua bị làm đến sống dở chết dở, giờ chưa khỏi lại muốn làm tiếp. Bộ hắn không sợ bị suy thận à.
- Sư tôn...
- Ngươi đi ra ! Ngươi vậy mà ban ngày ban mặt lại muốn... __ tuyên dâm... 2 từ này y không có nói ra, nhưng Cơ Hàn cũng hiểu ý mà bắt đầu cười cười.
- Sư tôn yên tâm, trẫm sẽ không làm đâu ! Chỉ là nó cứ không nghe lời nên là...là...ầy...
Nếu để lũ thuộc hạ của hắn nhìn thấy cảnh tượng hiện tại thì... hình tượng vương thượng tàn bạo, lạnh lùng ngay thẳng, sát phạt của họ sụp đổ mất.
Y '' hừ '' tiếng, tức giận đẩy hắn ra. Đúng là nghiệt đồ mà, rốt cuộc năm xưa làm thế nào mà y lại nuôi ra một tên nghiệt đồ đáng chết thế này.
- Sư tôn chắc đói rồi ! Từ đêm qua không ăn gì, lại còn vận động kịch liệt như vậy chắc rất đói. Để trẫm gọi người chuẩn bị đồ ăn cho người.
Nói rồi hắn dùng thuật truyền âm truyền cho một trong những người đang đứng ngoài cửa, ai nghe thấy thì phải làm theo lời hắn, đi xuống trù phòng bảo người chuẩn bị đồ ăn.
Bây giờ Lăng Xuyên đã bị Cơ Hàn áp chế mất tu vi. Là áp chế chứ không phải phế đi. Vì hắn biết, Lăng Xuyên có thể sống chính là nhờ có tu vi cùng linh lực. Mất đi tu vi, y sẽ chết hoặc là tan biến. Đó chỉ là điển hình cho mỗi mình y, bởi vì từ nhỏ đã được truyền thừa một đống tu vi cao như vậy, không chết là may lắm rồi. Nếu như một ngày nào đó y chịu chấp nhận hắn, hắn sẽ trả lại tu vi cho y.
Thật ra Lăng Xuyên so với 5 năm trước vẫn vậy. Y không lớn một chút nào thậm chí là không hề trưởng thành. Vẫn là cái hình dạng hài tử của năm xưa. Nhưng hắn vẫn còn một chút lương tâm, lúc hắn vẫn chưa áp chế đi tu vi của y, khiến y biến đến hình dạng trưởng thành rồi mới áp chế nó đi. Không có tu vi, y không biến trở lại được nữa. Đành phải trong hình thể của một người trưởng thành.
Lăng Xuyên cũng không ý kiến ý cò gì, vẫn tốt hơn cái hình dạng vừa lùn vừa bé, lẹt đẹt có tý lớn không nổi.
Một lúc sau, ngoài cửa phòng đã có tiếng của người mang thức ăn tới. Cơ Hàn bảo họ mang vào rồi lại bắt họ đi ra đóng cửa. Chính mình cầm bát cháo nóng hổi lên, múc một thìa rồi thổi nguội xong đưa đến miệng y.
- Ta tự ăn được !
- Sư tôn trong người không khỏe, vẫn là để trẫm làm đi !
Lăng Xuyên nhíu mày, nhưng một lúc mới dãn ra. Ngoan ngoãn mà mở miệng ra húp từng thìa cháo. Nhưng trong lòng thầm mắng.
Cháo thì có gì mà ngon, nhạt như nước ốc, chả có gia vị gì cả !
Nhìn ra được suy nghĩ của y, hắn mỉm cười nói.
- Sư tôn vẫn còn yếu, không nên ăn nhứng thứ dầu mỡ. Cháo thanh đạm rất hợp với thể trạng của người hiện tại.
Y không biết chăm sóc bản thân, không lớn được là phải. Phải vỗ cho y béo hơn một chút, cao hơn một chút mới được a. Ôm ôm có thịt mới thích.
Y nhăn mặt mà'' hừ ''một tiếng, nhưng vẫn phải ăn, thể trạng của y bây giờ rất cần ăn uống, không ăn làm sao sau này y '' giải cứu thế giới '' được.
Y chịu ăn, hắn vui lắm. Cơ Hàn cứ tưởng hắn ép y thành thân với hắn, làm vương hậu của hắn thì y sẽ rất tức giận, sẽ thấy nhục nhã mà tự hành hạ bản thân. Thấy y không phản kháng mà ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hắn mừng còn không kịp, làm gì để ý đến điểm khác thường trong đó.
Cứ như vậy một người bón một người ăn, bát cháo cuối cùng cũng hết. Lăng Xuyên ăn xong mệt mỏi mà nằm xuống giường, định đắp chăn ngủ tiếp. Cơ Hàn cũng không có cản y, chính mình bưng bát cháo ra ngoài đưa cho thuộc hạ rồi lại đi vào phòng đóng cửa. Cởi áo, bỏ mũ trèo lên giường nằm cùng y.
Hắn nằm nhưng đâu có ngủ, chỉ thích ôm y, nhìn y ngủ hắn thấy vui lắm. Bao nhiêu năm chỉ muốn bắt người này về, trói theo bên người, lúc nào cũng có thể nhìn thấy y là thỏa mãn lắm rồi. Bây giờ có được, y lại chịu ngoan ngoãn không phản kháng như 5 năm trước. Hắn rũ bỏ đi hết đề phòng, ôm người thương trong lòng mà liếm láp như chó đang liếm lông.
Đúng a, hắn liếm láp y đến nỗi khiến y không ngủ được. Cả người bị hắn gặm gặm cắn cắn, có vẻ ướt át lại còn ngứa. Y đẩy hắn ra, quần áo y đã xộc xệch đến nỗi không còn nguyên vẹn. Cơ Hàn nhìn thấy y nửa che nửa khuất, mắt sáng lên, mà thứ đó của hắn cũng lại '' cứng '' lên a.
Mẹ kiếp, có nên trả tu vi lại cho y không ? Muốn làm y quá đi mất a !
Sau đó nghĩ là làm, hắn thật sự trả lại tu vi cho y. Rồi bắt đầu như một con thú dữ xé nốt mấy mảnh vải đang che thân của y kia. Không chịu nổi mà tiếp tục khiến y sống dở chết dở.
Lăng Xuyên phản ứng không kịp với động tác nhanh gọn lẹ của hắn. Tự nhiên chỉ biết hạ thân của mình lại phải đón nhận thứ khủng bố kia. Lại bị làm đến nỗi muốn ngất cũng chẳng ngất được.
Lăng Xuyên lại chìm trong ảo mộng, lại bắt đầu nhớ về quá khứ. Mà Cơ Hàn, chìm trong dục vọng, sung sướng đến nỗi không muốn dừng lại, một con thú hoang ra sức cắn xé con mồi, nuốt trọn vào trong bụng, để y hòa hoàn toàn hòa vào với hắn làm một thể.
((:(:(:((:??:?:?::?"?"5@@**@%(!(!:
Hắn đi tới đâu, ở đó đều có người quỳ xuống kính cẩn một tiếng '' Vương thượng ''. Hắn cũng lười nói, chỉ phất tay ý bảo đứng dậy liền đi ngang qua luôn. Vì phải cúi đầu nên không thể nhìn thấy hành động này của hắn, hắn đi được một đoạn xa họ mới từ từ đứng dậy, phủi bụi ở gối bắt đầu làm việc của mình.
Sau đó hắn dừng lại trước một căn phòng.
- Các ngươi lui đi, trẫm ở lại đây !
- Dạ !
Hắn mở cửa bước vào phòng, trong phòng khang trang rộng rãi, sa hoa lộng lẫy vì vẫn còn là phòng tân hôn. Nhưng lại sạch sẽ đến nỗi nền gạch còn làm gương soi được, không một hạt bụi.
Y thích sạch sẽ, hắn sẽ làm cả hành cung này không một hạt bụi.
Hắn đi đến bên cạnh chiếc giường được phủ màn kín mít, màu đỏ hoa lệ phủ xuống nhưng không biết gió từ đâu tới mà làm nó bay bay, làm lộ mĩ nhân đang ngủ bên trong.
- Sư tôn ? Người tỉnh chưa ?
Cơ Hàn vén màn lên, ngồi xuống giường, lấy tay vuốt lên gương mặt xinh đẹp có chút nhợt nhạt đang nhắm mắt. Mày nhíu chặt lại vì đau, môi đỏ mọng có chút xưng, còn xứt mất một ít...
Bị đụng chạm, y càng nhíu mày chặt hơn, miệng chẹp chẹp muốn quay đi chỗ khác. Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của y, hắn không chịu được cúi xuống cắn cắn vào má y khiến y mơ màng tỉnh giấc.
- Sư tôn tỉnh rồi !
Hắn nhìn xuống y mà cười tươi nói, ấn kí đỏ giữa mi tâm cũng vì chủ nhân vui mừng mà lóe ánh đỏ cộng thêm đôi mắt đỏ sắc khiến hắn càng trở nên ma mị.
Lăng Xuyên nhìn thấy bộ mặt vui đó của hắn, y thì chả vui tẹo nào. Người vừa đau vừa nhức, đặc biệt là vùng hạ thân kia. Y bây giờ chỉ muốn ngủ và ngủ, không muốn ai làm phiền. Nên nhăn mặt quay ngoắt vào trong ngủ tiếp.
Bị ngó lơ nhưng Cơ Hàn vẫn không thấy tức giận, hắn đưa tay lật chăn của y ra, lật người y lại nằm đè lên mà hôn tới tấp.
- Ngươi...ưm...
Hắn gian trá cười rồi cứ vậy nhấm nháp môi y, rồi luồn vào trong khoang miệng khuấy đảo nó lên. Mặc cho hắn nghịch, y vẫn không hề nhúc nhích mà ở im, cũng không đáp lại hắn. Vì có phản kháng cũng vô ích.
Tựa như đêm qua vẫn chưa thỏa mãn, vật đó của hắn lại đang bắt đầu cứng lên. Biết được ý đồ của hắn, y mới bắt đầu vùng vẫy cố đẩy hắn ra.
Gì chứ đêm qua bị làm đến sống dở chết dở, giờ chưa khỏi lại muốn làm tiếp. Bộ hắn không sợ bị suy thận à.
- Sư tôn...
- Ngươi đi ra ! Ngươi vậy mà ban ngày ban mặt lại muốn... __ tuyên dâm... 2 từ này y không có nói ra, nhưng Cơ Hàn cũng hiểu ý mà bắt đầu cười cười.
- Sư tôn yên tâm, trẫm sẽ không làm đâu ! Chỉ là nó cứ không nghe lời nên là...là...ầy...
Nếu để lũ thuộc hạ của hắn nhìn thấy cảnh tượng hiện tại thì... hình tượng vương thượng tàn bạo, lạnh lùng ngay thẳng, sát phạt của họ sụp đổ mất.
Y '' hừ '' tiếng, tức giận đẩy hắn ra. Đúng là nghiệt đồ mà, rốt cuộc năm xưa làm thế nào mà y lại nuôi ra một tên nghiệt đồ đáng chết thế này.
- Sư tôn chắc đói rồi ! Từ đêm qua không ăn gì, lại còn vận động kịch liệt như vậy chắc rất đói. Để trẫm gọi người chuẩn bị đồ ăn cho người.
Nói rồi hắn dùng thuật truyền âm truyền cho một trong những người đang đứng ngoài cửa, ai nghe thấy thì phải làm theo lời hắn, đi xuống trù phòng bảo người chuẩn bị đồ ăn.
Bây giờ Lăng Xuyên đã bị Cơ Hàn áp chế mất tu vi. Là áp chế chứ không phải phế đi. Vì hắn biết, Lăng Xuyên có thể sống chính là nhờ có tu vi cùng linh lực. Mất đi tu vi, y sẽ chết hoặc là tan biến. Đó chỉ là điển hình cho mỗi mình y, bởi vì từ nhỏ đã được truyền thừa một đống tu vi cao như vậy, không chết là may lắm rồi. Nếu như một ngày nào đó y chịu chấp nhận hắn, hắn sẽ trả lại tu vi cho y.
Thật ra Lăng Xuyên so với 5 năm trước vẫn vậy. Y không lớn một chút nào thậm chí là không hề trưởng thành. Vẫn là cái hình dạng hài tử của năm xưa. Nhưng hắn vẫn còn một chút lương tâm, lúc hắn vẫn chưa áp chế đi tu vi của y, khiến y biến đến hình dạng trưởng thành rồi mới áp chế nó đi. Không có tu vi, y không biến trở lại được nữa. Đành phải trong hình thể của một người trưởng thành.
Lăng Xuyên cũng không ý kiến ý cò gì, vẫn tốt hơn cái hình dạng vừa lùn vừa bé, lẹt đẹt có tý lớn không nổi.
Một lúc sau, ngoài cửa phòng đã có tiếng của người mang thức ăn tới. Cơ Hàn bảo họ mang vào rồi lại bắt họ đi ra đóng cửa. Chính mình cầm bát cháo nóng hổi lên, múc một thìa rồi thổi nguội xong đưa đến miệng y.
- Ta tự ăn được !
- Sư tôn trong người không khỏe, vẫn là để trẫm làm đi !
Lăng Xuyên nhíu mày, nhưng một lúc mới dãn ra. Ngoan ngoãn mà mở miệng ra húp từng thìa cháo. Nhưng trong lòng thầm mắng.
Cháo thì có gì mà ngon, nhạt như nước ốc, chả có gia vị gì cả !
Nhìn ra được suy nghĩ của y, hắn mỉm cười nói.
- Sư tôn vẫn còn yếu, không nên ăn nhứng thứ dầu mỡ. Cháo thanh đạm rất hợp với thể trạng của người hiện tại.
Y không biết chăm sóc bản thân, không lớn được là phải. Phải vỗ cho y béo hơn một chút, cao hơn một chút mới được a. Ôm ôm có thịt mới thích.
Y nhăn mặt mà'' hừ ''một tiếng, nhưng vẫn phải ăn, thể trạng của y bây giờ rất cần ăn uống, không ăn làm sao sau này y '' giải cứu thế giới '' được.
Y chịu ăn, hắn vui lắm. Cơ Hàn cứ tưởng hắn ép y thành thân với hắn, làm vương hậu của hắn thì y sẽ rất tức giận, sẽ thấy nhục nhã mà tự hành hạ bản thân. Thấy y không phản kháng mà ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hắn mừng còn không kịp, làm gì để ý đến điểm khác thường trong đó.
Cứ như vậy một người bón một người ăn, bát cháo cuối cùng cũng hết. Lăng Xuyên ăn xong mệt mỏi mà nằm xuống giường, định đắp chăn ngủ tiếp. Cơ Hàn cũng không có cản y, chính mình bưng bát cháo ra ngoài đưa cho thuộc hạ rồi lại đi vào phòng đóng cửa. Cởi áo, bỏ mũ trèo lên giường nằm cùng y.
Hắn nằm nhưng đâu có ngủ, chỉ thích ôm y, nhìn y ngủ hắn thấy vui lắm. Bao nhiêu năm chỉ muốn bắt người này về, trói theo bên người, lúc nào cũng có thể nhìn thấy y là thỏa mãn lắm rồi. Bây giờ có được, y lại chịu ngoan ngoãn không phản kháng như 5 năm trước. Hắn rũ bỏ đi hết đề phòng, ôm người thương trong lòng mà liếm láp như chó đang liếm lông.
Đúng a, hắn liếm láp y đến nỗi khiến y không ngủ được. Cả người bị hắn gặm gặm cắn cắn, có vẻ ướt át lại còn ngứa. Y đẩy hắn ra, quần áo y đã xộc xệch đến nỗi không còn nguyên vẹn. Cơ Hàn nhìn thấy y nửa che nửa khuất, mắt sáng lên, mà thứ đó của hắn cũng lại '' cứng '' lên a.
Mẹ kiếp, có nên trả tu vi lại cho y không ? Muốn làm y quá đi mất a !
Sau đó nghĩ là làm, hắn thật sự trả lại tu vi cho y. Rồi bắt đầu như một con thú dữ xé nốt mấy mảnh vải đang che thân của y kia. Không chịu nổi mà tiếp tục khiến y sống dở chết dở.
Lăng Xuyên phản ứng không kịp với động tác nhanh gọn lẹ của hắn. Tự nhiên chỉ biết hạ thân của mình lại phải đón nhận thứ khủng bố kia. Lại bị làm đến nỗi muốn ngất cũng chẳng ngất được.
Lăng Xuyên lại chìm trong ảo mộng, lại bắt đầu nhớ về quá khứ. Mà Cơ Hàn, chìm trong dục vọng, sung sướng đến nỗi không muốn dừng lại, một con thú hoang ra sức cắn xé con mồi, nuốt trọn vào trong bụng, để y hòa hoàn toàn hòa vào với hắn làm một thể.
((:(:(:((:??:?:?::?"?"5@@**@%(!(!:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất